Sa Rang Hê Yô! Tớ Yêu Cậu Thật Mà!

Chương 24




Kể từ hôm đó Khánh luôn bám Hân. Ngày nào cũng đưa đón đi làm mặc cho Hân phản đối. Dần dần Hân cũng chấp nhận hắn. 

-Hân ơi! Sếp kêu em mang cafe lên kìa- Thu bê sấp tài liệu ghé vào bàn Hân nói rồi về chỗ của mình. 

Hân lại loay hoay pha cafe cho sếp. Lên đến tầng 4 thang máy khựng lại.

Hân ngẩng đầu đây là thang máy số 3. Lại trục trặc rồi? Thang máy số 3 nổi tiếng toàn công ty với cái danh Vua trục trặc. Bao giờ mới có thợ đến sửa? Bao giờ mới ra ngoài được? Điện thoại cũng quên luôn trong túi sách rồi. Giờ làm sao?

5 phút rồi Khánh chưa thấy Hân mang cafe lên lại gọi điện xuống phòng thiết kế. Được báo Hân đã mang đi rồi. Hắn ngồi đợi thêm 5 phút vẫn không thấy người đến. Hắn đích thân xuống phòng thiết kế thấy ghế kia không có người ngồi liền quay về. 

Cô ấy đã đi đâu? Hay là cô ấy không muốn gặp mình? Mình đã làm sai à? Mình chỉ muốn theo đuổi cô ấy thôi mà!? Khánh đấu tranh tư tưởng.

Rôi hắn về phòng xem nốt bản thảo.

Trong thang máy số 3 Hân đang ngồi thanh thản uống cafe đợi người đến sửa. Uống hết cốc cafe rồi sao vẫn chưa có người đến sửa nhỉ? Giờ ăn trưa rồi hay sao mà bụng cô réo lên.

Giờ ăn trưa Khánh bê xuất cơm đến chỗ phòng thiết kế với ý định tìm Hân. Kết quả họ nói từ lúc mang cafe đi Hân chưa về. Hắn để lại xuất cơm rồi chạy ra chỗ kiểm xoát nhân viên hỏi có thấy Hân đi ra không. Tên bảo vệ lắc đầu.

Khánh quay lại nhà ăn lệnh cho vài nam nhân viên đi tìm Hân.

Trong khi đó ở thang máy số 3 Hân vừa ôm bụng vừa than đói than mệt.

Tìm một lúc không thấy Hân.

-Cô ấy đi đâu không biết?- Khánh đập tay xuống bàn vừa tức vừa lo.

-Gọi điện cho cô ấy đi- Thu chợt lên ý kiến. Cô lấy điện thoại ra gọi. Gọi đến cháy máy cũng không ai bắt.

Phòng thiết kế giờ ai cũng lo Hân gặp chuyện gì.

Nhà ăn cũng náo nháo.

Khánh ngồi xuống ghế thở dài. Muốn tránh mặt hắn cũng đâu cần tránh đến mức này? Thật ra cô ấy ghét hắn đến mức nào?

Khánh chợt nhìn thấy camera trên trần nhà - Đúng rồi. Mở camera lên xem- Nói xong hắn đến phòng quản lý phòng thiết kế cũng đi theo.

Cả công ty này lắp mấy chục cái máy quay nhưng chưa từng được bật. Thư kí trưởng gọi người đến bật camera. Mọi người chăm chú tìm qua màn hình.

-Thang máy số ba có người- Khánh chỉ vào màn hình của thang máy số 3.

Bộ quần áo đó.. là Hân. Cô ấy nằm trên sàn.

-Tại sao thợ sửa chưa đến? Gọi người đến sửa nhanh lên. Cô ấy bị làm sao thì tôi xử anh- Khánh nhìn thư kí trưởng ra lệnh và uy hiếp.

Trước cửa thang máy số 3 tầng 4 tập trung rất nhiều người. Thợ sửa vừa gật đầu, cửa thang máy mở ra. Trong đó Hân đang nằm trên sàn bên cạnh là khay cafe, cốc cafe đã uống hết.

Khánh xông vào bế Hân chạy đến phòng y tế. Bác sĩ nói cô mệt quá nên đã ngất, sau khi tỉnh phải nghỉ ngơi nhiều.

Kết quả Hân ngủ đến 5 giờ chiều.

Tỉnh dậy thì cứ mơ mơ màng màng đi đứng xiêu vẹo. Khánh bế luôn xuống xe, công ty chỉ còn lại người tăng ca nên chả ai chú ý.

Đến căn hộ của Hân, hắn nhấn chuông không ai trả lời. Hỏi Hân bên cạnh nửa tỉnh nửa mơ thì cô bảo quên ở trong nhà rồi, gọi điện cho Thư thì không nghe máy. Hắn đành mạn phép mang cô gái này về nhà.

Ở nhà Khánh, Hân ngủ thêm đến 8 giờ mới dậy.

-Thư ơi. Tao đói- Hân mở cửa đi ra, cô nàng vẫn chưa nhận ra đây không phải nhà mình.

10 giây nhìn xung quanh.

-Ối mẹ ơi. Đây là đâu? Tại sao con lại ở đây? Hay con bị bắt cóc hả mẹ? Mẹ cứu con với! Cứu con với!- Cô nàng nhận ra không phải ở nhà mình thì hét ầm lên.

Cửa mở Khánh đi vào với túi đồ trên tay.

-Dậy rồi à. Quần áo đây, đi tắm đi.

-Tại sao tôi ở đây? Sếp bắt cóc tôi?- Hân đi đến giựt lấy túi quần áo, đôi mắt nghi ngờ nhìn Khánh.

Khánh không nói chỉ đẩy Hân vào phòng tắm rồi vào bếp nấu bữa tối. 

Tắm xong Hân diện chiếc váy màu xanh dương nhạt.

Cô cũng lơ mơ nhớ được chuyện lúc chiều nên không hỏi tại sao mình pử đây nữa, ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn.

-Ăn đi, ngồi nhìn cái gì?- Khánh gắp miếng thịt sườn vào bát Hân.

-Cảm ơn- Hân nâng bát bắt đầu ăn.

Ăn xong Khánh đi rửa bát Hân nói rửa hộ thì hắn bảo cậu phải nghỉ ngơi nhiều đành lên phòng khách xem tivi.

-Buồn ngủ thì đi ngủ đi. Mai ngủ đến mấy giờ dậy cũng được, tôi cho cậu nghỉ phép ba ngày- Khánh ngồi xuống ghế, ngồi cạnh Hân.

-Cảm ơn vì tất cả- Hân lịch sự cúi đầu rồi nhích qua một chút.

-Không cần cảm ơn. Tôi đang theo đuổi cậu mà. Buồn ngủ thì ngủ đi.

-Hôm nay tôi ngủ nhiều, nên giờ tỉnh lắm, xem phim đi.

Hai người cùng xem phim, xem từ anime đến phim hàn rồi đến phim trung cuối cùng là phim kinh dị.

Hân đòi xem Khánh ngăn không nổi. Hắn sợ Hân hét banh nhà.

Đúng đoạn con ma xuất hiện đập vào màn hình. Hân che mặt hú hét ầm ĩ. Suốt tập phim gần một tiếng, Hân hết che mặt, quay mặt, rồi ôm Khánh hét mỏi hết miệng. Khánh thì tai như bị tra tấn, nhưng được cái ôm của Hân làm hắn sướng rên, cuối cùng lại bị đập cho một phát.

-Sếp đi ngủ đi, tôi xem nốt một phim nữa rồi ngủ- Hân để ý thấy Khánh che miệng ngáp mấy lần liền đuổi hắn đi ngủ.

-Tôi sẽ không ngủ trước đâu- Khánh cầm cốc đi vào bếp lấy thêm nước.

-Tại sao?- Hân vừa cầm điều khiển tìm phim vừa hỏi.

-Vì tôi muốn chắc chắn người tôi yêu có một giấc ngủ ngon- Khánh vừa rót nước vừa trả lời.

Hân biết hắn cứng đầu lắm. Đã nói ra là ít khi thay đổi. Cô tắt tivi giả vờ ngáp một cái rồi chúc ngủ ngon xong chạy thẳng vào phòng vừa ngủ lúc chập tối.

Khánh cười, uống hết cốc nước vừa rót. 15 phút sau hắn lấy chìa khoá mở cửa phòng Hân ngủ. Nhìn tổng quát xong nói Chúc ngủ ngon. Rồi đóng cửa về phòng.

Căn hộ này có hai phòng ngủ.

Hân thấy hắn đi thì quay người nằm ngửa. Cô thừa nhận cô còn yêu hắn. Cô cũng muốn quay lại chứ. Nhưng cô lại sợ, sợ quá khứ lặp lại, sợ hắn lại làm cô tổn thương, sợ cô không còn mạnh mẽ như xưa...