Sa Ngã Vô Tội

Chương 25: Một kết thúc




Cuối cùng thì công ty cũng bình an vượt qua mọi khó khăn, tin tức cơ cấu lại công ty được truyền bá rộng rãi, khiến cổ phiếu liên tục tăng giá. Vấn đề xoay vòng vốn cũng được giải quyết dễ dàng. Những công trình vừa hoàn chỉnh kế hoạch, thủ tục hôm nay thì ngay ngày hôm sau đã bắt đầu khởi công. Sở xây dựng thành phố cũng đưa ra thông tin xác minh không hề có cây cầu vượt nào được xây dựng gần khu dự án của công ty, những tin tức đó đều là ‘tin vịt’ mà thôi. Và các khách hàng chẳng những không trả nhà nữa mà ngược lại nhờ loại hình ‘quảng cáo tuyên truyền’ đặc thù này mà tình hình bán ra của các căn hộ còn tốt hơn nhiều so với trước kia.

Công ty sau khi tái cấu trúc, đưa ra thị trường cổ phiếu thì Âu Dương Y Phàm tạm giữ chức vụ tổng giám đốc, Lâm Quân Dật cố ý trả lương cao mời Liễu Dương đến giúp anh ta một tay. Lâm Quân Dật nói anh cố tình sắp xếp một nhân tài thân tín bên cạnh Y Phàm để phòng ngừa đại thiếu gia ‘phá gia chi tử’ này sẽ đẩy công ty của anh vào con đường phá sản. Quả thật Băng Vũ biết Quân Dật vì muốn cảm ơn Liễu Dương trong suốt một thời gian dài như vậy đã ở bên chăm sóc và giúp đỡ cho cô với Tư Tư nên cho cô ấy một cơ hội tốt.

Dựa vào hội chẩn của các chuyên gia, Quân Dật tiếp tục phương án hóa trị, rồi nhờ phương pháp điều dưỡng hồi sức hợp lý mà sức khoẻ Lâm Quân Dật đã hồi phục nhanh chóng, chẳng bao lâu nữa là anh có thể rời giường đi lại, sinh hoạt bình thường.

Một hôm, Băng Vũ đang gọt táo cho Quân Dật thì có vài người ở công ty đến thăm anh, trong đó tất nhiên có cả trưởng phòng quan hệ xã hội Triệu Thi Ngữ. Cô nàng vừa bước vào cửa thì thấy Tư Tư đang ngồi viết chữ trên một cái bàn thấp đặt sát bên cạnh giường Lâm Quân Dật, thoạt đầu cô nàng có vẻ ngơ ngác xong lập tức thay vào đó là khuôn mặt tươi cười.

“Đứa bé đáng yêu quá! Là con gái của Băng Vũ sao?”

“Phải!” Băng Vũ vừa cười vừa đáp lời và mời bọn họ ngồi.

“Chào các cô chú ạ!” Tư Tư cười thật ngọt ngào chào hỏi mọi người, bé tuy còn nhỏ nhưng là một đứa bé rất lễ phép. Nhưng thật không ngờ, ngay sau đó bé liền chỉ về phía Lâm Quân Dật mà nói thêm một câu: “Đây là ba của con!”

Bé không có ý gì khác ngoài sự tự hào, từ sau khi biết về ba thì bé rất thích nói cho người khác biết rằng bé có ba.

Mấy vị trưởng phòng khác thoáng ngây người, rồi ngay lập tức giả vờ trấn tỉnh. “Cô bé đáng yêu thật.”

Băng Vũ không thể ngờ Lâm Quân Dật lại phụ họa thêm một câu nữa: “Đúng là con gái tôi mà, càng lớn càng giống tôi nhỉ?”

Tất cả mọi người đều nhìn Băng Vũ với ánh mắt quái dị rồi vội vội vàng vàng hùa theo: “Giống, rất giống!”

“Giống!” Triệu Thi Ngữ nói: “Nhất là ánh mắt của cô bé giống sếp như đúc!”

Thật lòng, Băng Vũ cảm thấy Tư Tư giống cô nhất chính là ánh mắt.

Khoảng thời gian sống khổ sở trước kia dường như đã biến mất không còn một chút dư vị nào, có chăng chỉ còn lại những ngọt ngào đến vô tận.

Ngày Lâm Quân Dật xuất viện là ngày anh và cô kết hôn. Toàn cảnh hôn lễ xa hoa của hai người chính là tâm ý mà Lâm Lạc Hòe muốn dành cho hai người để biểu đạt ý ngầm tán thành của ông, nhưng đồng thời cũng cho cô thấy được một áp lực vô hình. Rất nhiều gương mặt xa lạ trong giới thượng lưu mà Băng Vũ không hề quen biết, họ mỉm cười vừa có chút rụt rè vừa có phần giả dối, thậm chí có người còn khe khẽ bàn tán với nhau xem cô làm như thế nào có thể từng bước từng bước tiến vào gia đình danh giá này. Băng Vũ biết cô phải học cách thích ứng với cuộc sống này, bây giờ giấc mộng của cô bé lọ lem không phải là kết thúc mà nó chỉ mới bắt đầu. Cuộc sống khi được gả vào gia đình giàu có danh giá không phải vui sướng, dễ dàng như những gì thoáng nhìn qua đâu. Từ nay về sau, mỗi một bước đi của Băng Vũ như bước trên phiến băng mỏng, mỗi một lời trước khi nói đều phải ‘uốn lưỡi bảy lần’, mỗi một việc trước khi làm đều phải suy ngẫm, cân nhắc thật cẩn trọng…

Đấy chính là cuộc sống của giới thượng lưu.

Lâm Quân Dật đưa cô và Tư Tư đi hưởng tuần trăng mật ở Châu Âu, sau đó lại quay về Mỹ thăm thú các nơi thêm một thời gian.

Xe chạy xuyên qua khu rừng rậm rạp với những cây cổ thụ thật lớn, rồi lại xuyên qua một vùng cây bụi tầm thấp. Cuối cùng Quân Dật đưa hai mẹ con đến một con đường nhỏ uốn lượn rải đầy đá cuội tựa như đi vào một thế giới mộng ảo.

Tiếp sau những bậc thang được làm bằng đá thạch anh trắng là cánh cửa sắt đen, họ vừa bước lên mấy bậc thang thì cánh cửa từ từ mở ra. Trải ra trước mắt là một dòng suối với nước trong suốt nhìn thấy tận đáy đang chảy róc rách thật nhàn nhã, ánh lên sắc sáng trong lóng lánh. Chiếu bóng xuống dòng suối trong xanh là một đình viện nhỏ được thiết kế theo phong cách Nhật Bản với gam màu trắng xuyên suốt làm chủ đạo đứng lặng yên bên bờ suối, xung quanh suối nước là những hàng cây thâm thấp trồng thật ngay hàng thẳng lối, chỉ có một con đường nhỏ duy nhất được lát đá hướng thẳng đến khu biệt thự phía trong.

Đứng ở đầu con đường lát đá, ngắm nhìn dòng suối lững lờ trôi, xa xa lại có mấy cánh hoa anh đào rơi từ trên cây xuống, trong lòng Băng Vũ không khỏi thốt lên, thật là quá xa hoa.

“Đẹp quá đi!”

“Là thiết kế của ba anh.”

“Ba anh?” Cô không thể ngờ được.

“Ông đã từng học kiến trúc.”

Cô chợt nhớ đến công ty của anh cũng trang trí theo phong cách này, một kiểu kiến trúc mang phong cách đặc biệt tôn quý: “Công ty chúng ta là do ông thiết kế sao?”

Lâm Quân dật gật đầu: “Có cơ hội anh sẽ đưa em đi xem hết các ngôi nhà được làm theo ý tưởng của ông, chúng thật sự tuyệt đẹp.”

“Cho nên anh mới lập công ty bất động sản, anh muốn mang những bản thiết kế của ông biến thành sự thật?”

“Đây là điều duy nhất anh có thể làm cho ông…”

Cái gì gọi là ‘cốt nhục tình thân’? Là kéo dài sinh mệnh, là nối tiếp giấc mộng, mà cũng là giữ vững tình yêu…

“Anh… Chị dâu!” một tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên làm gián đoạn cuộc nói chuyện của hai người, Băng Vũ giương mắt nhìn theo lối bên kia chiếc cầu đá màu xanh nhạt có một thân ảnh vô cùng thanh lịch đang tiến đến, là Lâm Nhĩ Tích.

Băng Vũ cố tìm chút vẻ bi ai, bất mãn trong nụ cười vô cùng thân thiết của cô ấy, nhưng cô ấy vẫn tao nhã như lần đầu tiên gặp Băng Vũ, trông cô ấy như một chậu hoa lan quý được đặt trên một đình viện phảng phất vẻ thoát tục, cao ngạo mà nhìn khắp bốn phương.

Cô len lén liếc nhìn Lâm Quân Dật, không biết nên nói gì.

Lâm Quân Dật im lặng gật gật đầu, dường như cũng không tìm thấy cách xưng hô nào cho thật thích hợp.

May mắn thay, Tư Tư rất lễ phép cất giọng trong trẻo chào hỏi: “Chào cô nhỏ!”

Không khí có chút ngượng ngùng.

Lâm Nhĩ Tích dắt tay con bé, cười nói: “Ông cố chờ con lâu rồi, mau vào nhà thôi!”

Lâm Nhĩ Tích dẫn Tư Tư đi phía trước, cô và anh chậm rãi bước theo sau. Lâm Quân Dật khoác tay lên vai cô, kề vào tai cô thì thầm: “Dù sao cũng là người một nhà, ban đầu có chút không tự nhiên thì cứ từ từ thích ứng.”

“Anh đừng lo, em là bà Lâm danh chính ngôn thuận, cô ấy còn có thể nhìn nhận em, sao em lại không thể tiếp nhận cô ấy chứ?!”

* * * * * * *

Một năm sau.

Băng Vũ bước vào công ty cổ phần bất động sản Quân Dật, mỗi người trông thấy cô đều cung kính cúi đầu chào hỏi, nhân viên tiếp tân không đợi Băng Vũ đến gần đã đứng lên chào hỏi: “Chào phu nhân!”

Trên nét mặt của mỗi người trong công ty đều là vẻ ngưỡng mộ pha chút kính sợ và tươi cười, nhưng cô hoàn toàn hiểu được đằng sau vẻ xa hoa tôn quý này đang có biết bao nhiêu thế lực xem thường cô, bao nhiêu lời châm chọc khiêu khích hèn mọn nhằm vào cô, cùng bao nhiêu ánh mắt ghen tị với cô của những cô gái xinh đẹp. Điều duy nhất khiến cô được an ủi nhất chính là sự chăm sóc của Lâm Quân Dật chưa bao giờ thay đổi, anh không bao giờ qua đêm ở bên ngoài, mỗi lần cô gọi điện cho anh thì ngay lập tức tiếp nhận cuộc gọi, bất luận là anh đang trong cuộc họp hay đang thương thảo hợp đồng. Băng Vũ vô cùng tin tưởng anh không hề có người phụ nữ khác ở bên ngoài, bởi vì lịch làm việc của anh một ngày 24 giờ đồng hồ là do cô sắp xếp, cô hiển nhiên sẽ không cho anh một chút thời gian nào cùng với người con gái khác nói chuyện tình cảm!

Kỳ thật là anh kiên trì bắt cô làm thư ký, anh nói đó là cách tiết kiệm chi phí, nhưng ngược lại quần áo anh mua sắm cho cô khiến cô chẳng mảy may cảm nhận được phẩm chất biết tiết kiệm tốt đẹp của anh ở chỗ nào cả. Băng Vũ biết đây chính là anh rất hy vọng cô có thể đuổi kịp anh, hy vọng cô là người hiểu anh nhất. Việc này rất khó, nhưng so với hạnh phúc không dễ dàng gì mới có được của cô và anh thì chẳng là gì cả!

Băng Vũ vừa bước đến ngoài cửa thì nghe tiếng tài liệu giấy tờ bị quăng xuống đất vang lên trong phòng Lâm Quân Dật.

Băng Vũ đẩy cửa bước vào, cô thấy Âu Dương Y Phàm đang ngồi ở sofa trưng ra một vẻ mặt vô tội, còn Lâm Quân Dật thì đang bừng bừng lửa giận: “Cậu dư tiền kiếm vài loại cổ phiếu mà chơi đi, không thì về nhà ngồi chờ nhận cổ tức đi, đừng có ngồi ì ở đó mà phiền tôi nữa được không?”

Cũng khó trách Lâm Quân Dật nổi giận, công ty vừa mới khởi sắc, tạm thời Lâm Quân Dật chưa nhận được nhiều sự tín nhiệm. Anh thật sự bận rất nhiều việc, hết hạng mục này đến hạng mục khác cần anh theo dõi. Một ngày anh ngủ không quá ba giờ đồng hồ, đừng nói gì đến đời sống vợ chồng ngọt ngào, anh và cô ở phòng nghỉ trong văn phòng của anh vừa hôn được một cái thì điện thoại đã réo đến hai, ba lần.Thật may khi có Liễu Dương làm trợ lý cho cô bằng không hai vợ chồng cô đã sớm trở thành Ngưu Lang Chức Nữ luôn rồi.

Biểu hiện của Âu Dương Y Phàm tỏ ra vô cùng oan ức: “Em tới giúp anh mà, anh có biết vì mảnh đất này em đã gặp biết bao nhiêu là khó khăn, nghĩ đủ mọi biện pháp mới mua được nó đó.”

“Cậu làm như vậy là giúp đỡ hả, hiện giờ chúng ta còn ba mảnh đất chờ khởi công, hai công trình đang thi công, cậu muốn tôi phải xây bao nhiêu cái nhà trên mảnh đất đó để bán cho người ta ở đây?”

“Lần này không phải là xây nhà để bán, mảnh đất ấy rất thích hợp để xây chung cư, chúng ta có thể cho thuê.”

“Cậu? Chuyện cậu có tiền hay không không quan hệ gì cả, vấn đề là cách cậu đưa tiền vào đầu tư như vậy không hợp pháp chút nào.

“Có lý, em thấy chúng ta nên thành lập một công ty trách nhiệm hữu hạn và một công ty trách nhiệm vô hạn, rồi để hai công ty đó liên doanh hợp tác với nhau, anh thấy thế nào?”

Lâm Quân Dật trừng mắt nhìn Âu Dương Y Phàm đến nửa ngày: “Rốt cuộc là cậu có học qua lớp quản lý chưa hả? Cái bằng đại học của cậu là dùng bao nhiêu tiền để mua vậy?”

“Bằng đại học có thể dùng tiền mua sao? Tại sao anh không nói cho em biết sớm một chút?!”

Băng Vũ vỗ vỗ lưng Lâm Quân Dật khuyên anh bớt nóng giận một chút.

Lâm Quân Dật hít một hơi thật sâu: “Tôi thấy vị hôn thê kia của cậu xem thường cậu là vì cậu thiếu năng lực đúng không?”

Khi công ty hoàn thành khu nhà đầu tiên, Âu Dương Y Phàm bỗng nhiên muốn xây một khu nhà cho cô gái đã mắng anh ta là con người chỉ biết chơi bời lêu lổng, lại còn dõng dạc nói anh ta là đàn bà. Cô gái chê anh ta là người như thế nào Băng Vũ không tài nào đoán ra, nhưng từ đó về sau anh ta nổi cơn hứng trí bất tử, cổ phiếu không mua, cũng chẳng đầu tư vào chứng khoán, mà đi khắp nơi xem đất xây nhà.

Băng Vũ tin rằng Y Phàm đã yêu cô gái ấy, nếu không thì anh ta sẽ không để tâm đến cách nhìn của cô nàng như vậy, cũng không cố chấp đi tìm đất xây nhà để khoe với cô ấy như một đứa trẻ như vậy.

Âu Dương Y Phàm nhìn xung quanh một lúc, chợt nói: “Đúng rồi, mấy hôm trước người bạn của em ở Hải Nam nói biệt thự của chúng ta đã xây gần xong rồi, khi anh rảnh chúng ta đi xem đi.”

“Nhanh vậy sao?”

“Có em trông coi, sao mà không nhanh được!”

Âu Dương Y Phàm thấy cơn giận của Lâm Quân Dật có phần dịu đi liền cười nói: “Em đã mời một nhà thiết kế nội thất hàng đầu về thiết kế cho chúng ta, chờ lúc anh rảnh thì đưa mọi người đến xem qua.”

Anh không để ý đến Âu Dương Y Phàm vẫn còn ngồi trong văn phòng mà cứ vậy kéo cô đến ôm vào lòng. “Đợi anh có thời gian chúng ta đưa cả Tư Tư cùng đi xem nhé.”

“Được! Gần đây anh bận quá, đã lâu rồi không chăm sóc cho Tư Tư.”

Đứng trước bãi biển bao la nơi cô đã từng đến một năm trước, cô thật không dám tin vào mắt mình, hai khối kiến trúc kiểu Tây màu tím giống hệt nhau được hàng rào màu trắng bao bọc xung quanh vô cùng đẹp mắt, xa hoa và lãng mạn hệt như đang chìm mình trong mấy đám mây nơi tiên cảnh. Đặc biệt nhất là: biển xanh, trời xanh cùng mái nhà màu lam nhạt giao hòa với nhau tạo thành một khối tựa như chân trời góc biển…

“Em thích không?” Lâm Quân Dật hỏi cô. “Anh đã từng đáp ứng với em: không phải là ‘kim ốc tàng kiều’, cũng không phải là chốn để yêu đương vụng trộm với tình nhân mà chính là lễ vật để tặng cho vợ yêu.”

Băng Vũ đứng ở ban công lầu hai nghe tiếng sóng biển, nhìn thủy triều lên xuống. “Đây cũng là thiêt kế của ba anh sao?”

“Đây là thiết kế của ba mà anh thích nhất, anh còn thích cái tên của nó hơn nữa.”

“Nó tên gì?”

“Hải Giác Thiên Nhai!” (*)

(*) Chân trời góc biển

Tên thật hay! “Em nguyện cùng anh đi đến ‘chân trời góc biển’, một bước cũng không rời…”

Anh cười, ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên trán cô: “Cuối cùng em đã hiểu vì sao anh lại xây biệt thự này chưa?”

“Em thật xin lỗi! Em biết muộn quá!” Một năm trước anh cố ý mang cô đến Hải Nam, vì cô mà không đắn đo mua ngay lô đất này xây lên một nơi ‘Chân trời góc biển’, ước nguyện lúc đó của anh chính là “Anh nguyện cùng em đi đến ‘chân trời góc biển’, một bước cũng không rời…” Vậy mà cô lại vô tâm giẫm lên thành ý của anh.

“Không hề muộn…”

Anh nâng cằm của cô lên, đôi môi chứa chan trìu mến cùng yêu thương áp lên môi cô…

Cô nhắm mắt lại, chóp mũi tràn ngập hương vị tự nhiên của anh, chuyện xưa của hai mươi năm như một đoạn phim quay chậm từng màn từng màn diễn ra trước mắt cô, bao nhiêu vui vẻ ngắn ngủi đổi lấy những năm dài ly biệt…

Chuyện cũ nghĩ lại mà sợ!

“Quân Dật…” Giọng nói Âu Dương Y Phàm chứa đầy ý cười truyền đến: “Oái, hai người cứ tiếp tục đi…”

Lâm Quân Dật buông cô ra, xoay người hướng xuống tầng dưới hỏi Âu Dương Y Phàm. “Có chuyện gì?”

Anh ta ăn mặc rất chỉnh tề so với thường ngày, chắc hẳn là có việc quan trọng gì đó, anh ta lấy ra một chiếc thiệp mời chìa đến trước mặt hai người.

Lâm Quân Dật nhìn lướt qua, tỏ vẻ khinh thường hỏi: “Cậu nói lời ong tiếng ve gì mà khiến cô nàng mù quáng như một con thiêu thân lao mình vào lửa thế kia.”

Âu Dương Y Phàm nói: “Em nói: Đây là ngôi nhà anh dồn hết tâm huyết để xây tặng cho em – Chân trời góc biển. Em có đồng ý nhận lấy không?”

Lâm Quân Dật nhìn anh ta đầy khinh rẻ: “Rất cảm động, thật là cậu dồn hết tâm huyết vào đây sao?”

“Kết quả là… cô ấy không đồng ý.”

“Vậy anh làm sao lại khiến cô ấy cảm động?” Băng Vũ tò mò hỏi.

Âu Dương Y Phàm tức giận trả lời: “Tôi thề sẽ yêu cô ấy giống như Quân Dật yêu cô vậy!”

Khóe môi Lâm Quân Dật giật nhẹ. “Cậu lừa phụ nữ đều như vậy sao, những lời nói vô trách nhiệm như vậy mà cũng dám nói.”

“Aiz! Làm không được cũng phải làm, ai bảo số em không tốt, hữu tình hay vô ý cũng vậy thôi, ai bảo em có một ông anh nuôi như thế làm gì, hại em gần mực thì đen, em có cảm giác rằng nếu em không lấy được Quan Tiểu Úc thì e rằng cả đời này em cũng không thể cam tâm!”

Âu Dương Y Phàm đi rồi, Băng Vũ cười nói với Lâm Quân Dật: “Thì ra muốn biết người đàn ông đó có phải kẻ vô tình hay không thì phải xem người phụ nữ kia có đáng để anh ta gửi gắm tình yêu hay không!”

Tình yêu, hai từ ảo mộng đó là đề tài bàn luận muôn thuở.

Trong lòng mỗi người đều có một bí mật riêng.

Hứa hẹn đến chân trời góc biển, thề thốt đến sông cạn đá mòn.

Khi mới yêu ai ai cũng dễ dàng đồng ý, nhưng để đi hết con đường tình đầy trắc trở thì có được mấy người?

Kỳ thật, không phải họ yêu nhau không đủ sâu đậm, không phải họ yêu nhau không đủ thâm tình, là đứng trước sự thật bẽ bàng của cuộc sống, tình yêu của con người ta không đủ kiên định để mà vượt qua!

Khi lựa chọn chính là khi giữ lại người nào đó bên mình và buông tay một người khác…