Sa Lạp

Chương 10




Đêm

Nguyệt hắc phong cao.

Trên trời không một ánh sao, tứ phía đen kịt như mực.

Một hắc ảnh lặng yên không tiếng động hé mở cửa phòng lách vào trong phòng ngủ Tầm sa các, trong tay hắn nắm chặt một chủy thủ sắc bén, vào trời đêm cuối thu phát sinh hàn mang lạnh lùng. Hắc ảnh mò tới trước giường, giơ cao hung khí trong tay lên hung hăng đâm xuống. Chủy thủ xen vào một cái gì đó mềm mềm —— là cái gối. Hắc ảnh trong lòng biết không ổn, cánh tay theo đó trầm xuống, nhanh như chớp hướng phía trước vạch tới. ‘Xoẹt’ một tiếng, chủy thủ khảm thật sâu vào tường, hắc ảnh thì thấy có vật gì đó nhẹ nhàng phất qua cổ tay mình, theo đó cả người tê rần, rồi không thể động đậy.

“Xích ——” Trong bóng tối ánh lửa chợt lóe, một ngọn đèn nhẹ nhàng dấy lên, ánh sáng mờ nhạt chiếu rọi gương mặt quật cường của thiếu niên đang mím môi.

“Nhìn dáng vẻ của ngươi hình như không phục lắm?” Ngữ thanh nhu hòa êm tai lo lắng vang lên “Tiểu Nặc, đã trễ thế này ngươi còn lên đây làm gì?”

“Muốn giết cứ giết,” Nếu kế hoạch ám sát chẳng may thất bại, biểu hiện của Tề Nặc cũng thẳng thắn “Không cần nhiều lời.”

“Ta cũng không muốn giết ngươi.” Tây Môn Dục Tú đến gần thiếu niên đang nằm ngửa ở đầu giường.

“Ngươi… ngươi, ngươi, ngươi muốn làm, làm, làm gì?” (=)) sợ rồi) Tề Nặc Trong lòng cực kỳ run sợ, nhớ tới tẩu tử mình từng nói Tây Môn Dục Tú tính thích ngư sắc, nhất là loại thiếu niên xinh đẹp, trong ánh mắt không tự chủ được mang theo một vẻ sợ hãi sâu sắc “Ngươi ngươi ngươi đừng tới đây!!!”

(ngư sắc là chỉ việc tìm kiếm thu thập mỹ sắc:-“)

“Ngươi rất sợ ta?” Tây Môn Dục Tú kinh ngạc dừng chân, vừa rồi còn thà chết không khuất phục sao giờ lại sợ đến run cả khớp hàm?

“Ta, ta ta không hề sợ!” Thiếu niên phô trương thanh thế nói “Ngươi, ngươi muốn giết cứ giết, không cần phải dằn vặt thiếu gia đây như vậy!”

“Dằn vặt?” Tây Môn Dục Tú cực kỳ khó hiểu.

“Ngươi…”

Ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến một tiếng gõ nhẹ, Tây Môn Dục Tú thở dài lắc đầu, đi ra mở cửa sổ.

Một đạo thân ảnh nhanh chóng vào phòng, Tề Nặc mở lớn hai mắt, nửa mừng nửa lo “Dung đại ca!”

“Tiểu Nặc,” Dung Phi Dương xoay người lại đóng cửa sổ “Ta không phải đã nói với ngươi đừng làm chuyện ngốc nghếch này sao —— sao ngươi lại không nghe?”

“Hắn là hung thủ giết đại ca ta!” Tề Nặc chỉ trích nói “Ngươi cũng không phải là hảo bằng hữu của ca ta sao?! Vì sao không thay hắn báo thù lại còn nói giúp cho hung thủ?!”

“Tề Tuấn không phải do ta giết.” Tây Môn Dục Tú thần sắc bất biến “Hắn là tự sát mà chết.”

“Gạt người!!” Tề Nặc cả giận nói “Ta không thèm tin mấy cái chuyện ngu xuẩn tự sát này! Rõ ràng là ngươi…”

“Tiểu Nặc,” Dung Phi Dương yên lặng nhìn vào hắn chăm chú “Nếu như là vì Dục Tú, ta cũng sẽ cam tâm tình nguyện làm như vậy.”

“Dung đại ca…” Tề Nặc không dám tin mở lớn hai mắt nhìn nam nhân điềm nhiên như không có việc gì trước mặt “Ngươi thực sự thích hắn như vậy?” —— Dung đại ca trước kia phong lưu tiêu sái, coi tình nhân như y vật, cả ngày du hí nhân sinh lại dùng biểu tình nghiêm túc như vậy để nói ra điều kinh khủng đó, đây là điều mà Tề Nặc có nằm mơ cũng không nghĩ tới.

“Đúng.” Trả lời không chút do dự.

“Dung…” Tây Môn Dục Tú mở miệng, rồi lại ngậm chặt lại, chỉ đem đường nhìn chuyển sang người Tề Nặc “Nếu ngươi vẫn không tin ta, ta có thể phái người đi mời Vân thiếu trang chủ tới làm chứng, có điều như vậy thì ngươi phải chờ một thời gian.”

“Vậy… nếu như Vân đại ca nói giống như tẩu tử ta thì sao?”

“Nếu quả thực như vậy thì Tây Môn Dục Tú nguyện để tùy ý xử trí.”

“… Được.” Thiếu niên trầm mặc một lát, rốt cuộc đồng ý.

“Vậy đi thôi,” Dung Phi Dương nhấc lên thiếu niên vừa được Tây Môn Dục Tú giải huyệt đạo, không để ý hắn giãy dụa nhắm cửa đẩy ra “Đừng ở chỗ này quấy rối Dục Tú nghỉ ngơi nữa.” Trước khi đi còn quay đầu lại nhe răng cười với Tây Môn Dục Tú “Dục Tú, ngưuơi hảo hảo ngủ một giấc đi nha, tiểu tử này để ta mang đi!”

Hảo hảo ngủ một giấc??!

Yên lặng nhìn theo bóng lưng Dung Phi Dương đi xa, Tây Môn Dục Tú lộ ra một nụ cười cay đắng —— ‘Nếu như là vì Dục Tú, ta cũng sẽ cam tâm tình nguyện làm như vậy.’ —— trong đầu cứ quanh quẩn lời Dung Phi Dương vừa nói, Tây Môn Dục Tú biết đêm nay mình khẳng định sẽ thức trắng cả đêm.

“Dung đại ca!”

Sáng sớm hôm sau, Tề Nặc lại thừa dịp Đinh Thứ không có ở đó len lén lẻn tới Thạch uyển tìm Dung Phi Dương.

“Lần này lại là chuyện gì?” Dung Phi Dương lười biếng trả lời.

“Ta có lời muốn nói với ngươi.” Tề Nặc mang theo vành mắt thâm quầng do trằn trọc cả đêm qua, thần tình nghiêm túc nói.

“… Vào đi.” Xem xét thần sắc nghiêm túc của hắn, Dung Phi Dương khoát tay áo, dẫn hắn nhanh chóng đi vào bên trong phòng.

“Ta…” thiếu niên ngồi xuống xong, hắng giọng, có chút không tự nhiên nói “Ta muốn hỏi ngươi… cái kia…”

“Nói chung là ngươi muốn nói gì?” Dung Phi Dương nhướn mày nói “Đừng có ấp a ấp úng như vậy nữa được không?”

“Dung đại ca,” Tề Nặc nhìn thẳng vào Dung Phi Dương “Ta muốn hỏi ngươi sự thực về việc ca ta qua đời.”

“Sự thực??!” Dung Phi Dương có chút bất ngờ “Ngươi xác định mình nói là hai chữ đó chứ hả? Sao nhanh như vậy đã nghĩ thông rồi?”

“Ta…” Tề Nặc liếc khuôn mặt mang chút chê cười của Dung Phi Dương, gục đầu xuống lẩm bẩm “Đêm qua lời ngươi nói ta nghĩ thật lâu, nói thế nào thì ta cũng quen Dung đại ca từ nhỏ… Tẩu tử tuy rằng đối đãi với ta không tệ… Có điều, thời gian ta quen tẩu quá ngắn, đối với tẩu cũng không thể nói là quá lý giải… Vậy nên…”

“Tiểu Nặc,” Dung Phi Dương nhìn hắn “Ngươi thực sự nguyện ý nghe ta nói? Không sợ ta nói dối lừa ngươi?”

“Đúng.” Tề Nặc ngẩng đầu trả lời khẳng định “Ta tin Dung đại ca sẽ không gạt ta.”

“… Được rồi.” Khóe môi Dung Phi Dương hơi cong lên, hắn thỏa mãn, bắt đầu kể rõ chuyện phát sinh trong Điệp hồng lâu mấy tháng trước.

“… Hóa ra là như vậy…” Nghe xong toàn bộ câu chuyện, Tề Nặc thở thật dài “Ca của ta… người hắn thích lại là tỷ tỷ của A Thứ ca ca… A Thứ ca ca hắn… nhất định cũng thương tâm y như ta…”

“Đúng vậy,” Dung Phi Dương nhãn châu xoay động, nói thêm mắm thêm muối “Lúc đó hắn khóc đặc biệt thê thảm, quả thực là thống khổ, cho tới giờ hắn còn chưa thể quên chuyện của tỷ tỷ hắn, ta đến nay còn chưa thể hoàn thành nguyện vọng của ca ca ngươi.”

“Ta nhất định sẽ giúp ca ta hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của hắn.” Tề Nặc kiên định nói “Ta muốn đi xin lỗi A Thứ ca ca… thế nhưng…” Hắn chần chờ hỏi “Hắn có tha thứ cho ta không?” —— nghĩ tới phản ứng của Đinh Thứ, hắn lại sợ đến mức có chút chùn bước.

“Chỉ cần ngươi thành tâm thành ý hướng hắn xin lỗi ——” Dung Phi Dương chậm rãi nói “Một ngày nào đó hắn sẽ tha thứ cho ngươi.”

“Không cần nữa.” Một ngữ thanh trong mát từ ngoài phòng truyền tới, thiếu niên cao gầy đẩy cửa đi vào, hắn lạnh lùng trừng mắt với Tề Nặc đang cả kinh không biết phải làm sao “Ta nghe hết toàn bộ rồi —— hóa ra ngươi là đệ đệ của Tề Tuấn! Còn nói cái gì muốn làm bằng hữu tốt nhất của ta… Tất cả toàn là nói dối!! Ta sớm nên rõ người Trung Nguyên chẳng có ai tốt cả… Dáng vẻ ngươi lúc ngã dưới đất hấp hối cũng là giả vờ đúng không??! Sớm biết vậy ta đã không cứu ngươi!!!!”

“Ta… ta…” Thiếu niên lanh mồm lanh miệng lần đầu tiên trong đời cảm thấy xấu hổ chật vật như vậy, hắn nhảy dựng lên, hoang mang rối loạn lắp bắp giải thích “Ta không có… Ta thực sự là lạc đường mà… ta, ta rất cảm tạ ngươi đã cứu ta… Nếu như không có ngươi… ta, ta đã sớm…”

“Ít làm bộ làm tịch thôi!” Viền mắt Đinh Thứ đỏ lên rống to với hắn “Ta không bao giờ tin ngươi nữa!!!” Hét xong, nhanh chóng xoay người bằng tốc độ cực nhanh chạy ra ngoài.

“A Thứ ca ca!” Tề Nặc mếu mếu máo máo, một mặt dùng tiếng nức nở khóc lóc gọi tên hắn, một mặt nhanh như gió đuổi theo “Chờ ta một chút ——“

Dung Phi Dương lề mề đi ra sân, nhìn hai người một trước một sau chạy vội đi dần biết thành hình chấm đen nho nhỏ, bất đắc dĩ nhún vai —— nếu việc đã tới nước này, thì tùy bọn họ thôi. Tiểu Nặc a, lúc này phải xem xem ngươi có bản lĩnh làm A Thứ tha thứ cho ngươi hay không.

“Bọn họ làm sao vậy?” Một nam tử cao lớn, diện mạo xấu xí xuất hiện tại cửa Thạch uyển, Tây Môn Dục Tú tới để đốc thúc việc uống thuốc hàng ngày của Dung đại thiếu gia, giữa đường đụng phải hai thiếu niên chỉ chào hỏi hắn một tiếng xong liền chạy như bay đi “Con mắt đều hồng hồng, có phải là cãi nhau hay không?”

“Không có gì.” Dung Phi Dương thoải mái nói “Chỉ là chuyện của tiểu tử Tề Nặc kia đã bị phơi bày, Đinh Thứ tức giận đến mức tuyệt giao với hắn. Đừng động vào bọn họ, một lúc nữa là ổn thôi.”

“Thế nhưng…” Tây Môn Dục Tú nhìn phương hướng bọn họ đi, có chút sầu lo nói “Có khi nào bọn họ đánh nhau không?”

“Tiểu hài tử đánh nhau một trận mới tốt.” Dung Phi Dương cười cười dính sát tới “Ta lúc nhỏ không biết đánh nhau với Ngự Thủy bao nhiêu lần, càng đánh trái lại tình cảm càng tốt.”

“Vậy sao?” Tây Môn Dục Tú bán tín bán nghi “Khi còn bé ta chưa từng đánh nhau với ai.”

“Dục Tú…” Tiếu ý ở khóe môi Dung Phi Dương dần dần biến mất, trong mắt tràn đầy vẻ trìu mến (*huệ*) “Sau này có chuyện gì không thoải mái, đừng kìm nén ở trong lòng, phát tiết ra trái lại có lợi với thân thể hơn.”

“Ta… lúc bé nếu có chuyện gì không vui… sẽ nói với nhị sư huynh…” Tây Môn Dục Tú nhãn thần xa xăm “Thế nhưng hắn từ lâu không ở đây nữa…” Trong mắt lại mang theo đau thương nhàn nhạt “Ta không biết một người bị tổn thương nghiêm trọng như vậy xong còn có thể phục hồi hay không… Có điều ta nghĩ hắn hiện tại nhất định sẽ không bi thương nữa…”

“Dục Tú,” Dung Phi Dương chăm chú nhìn đôi mắt Tây Môn Dục Tú, nhẹ giọng hỏi như thể e sợ làm hắn hoảng “Ngươi.. không phải là muốn đi luyện tầng mười ba Ngọc cơ công chứ?”

“… Ta sẽ không luyện tầng thứ mười ba của Ngọc cơ công.” Nghe vậy, Dung Phi Dương vừa khẩn trương đến thở cũng không dám thở mạnh liền thở phào nhẹ nhõm “Ta không muốn khiến A Thứ phải thương tâm nữa.”

“Nếu như ngươi luyện tầng thứ mười ba,” Dung Phi Dương yên lặng nhìn hắn “Sẽ không chỉ có mình Đinh Thứ thương tâm.”

“Lời ấy của Dung thiếu hiệp có thật không?” Nghênh đón ánh mắt thâm tình của đối phương, Tây Môn Dục Tú chậm rãi nói.

“Dục Tú,” Dung Phi Dương xuất ra toàn bộ dũng khí cùng quyết tâm “Ta trước đây từng lừa dối ngươi, thế nhưng lúc này đây, Dung Phi Dương tuyệt đối không nói dối. Ta biết ngươi hiện tại chính là rất khó tin tưởng, thế nhưng ta hy vọng ngươi có thể cho ta một cơ hội nữa, chỉ cần một là tốt rồi, mong ngươi… chí ít cho ta một chút tín nhiệm…”

“Dung… thiếu hiệp…” Tây Môn Dục Tú hiển nhiên không ngờ nam tử tâm cao khí ngạo như Dung Phi Dương cũng có lúc ăn nói khép nép như thế —— tất cả những điều này, toàn bộ là vì ta sao? “Ta…” trong khoảng thời gian ngắn, lời lẽ cự tuyệt đột nhiên khó có thể ra khỏi miệng. Chưa được bao lâu, thiếu niên tự cao tự đại, ngạo mạn vô lễ này đã càng ngày càng trưởng thành, từ từ lột xác thành một nam nhân ôn nhu biết quan tâm “Có thể… cho ta thời gian hay không… để ta suy nghĩ…” Hắn miễn cưỡng nói vài chữ gián đoạn.

“Dục Tú?” Dung Phi Dương quả thực không thể tin được vận mệnh mình lại tốt như thế. Hắn nhéo mạnh đùi mình một cái, mừng rỡ như điên xông lên phía trước dùng hết khí lực toàn thân gắt gao ôm lấy Tây Môn Dục Tú “Cảm ơn…” Ngữ thanh của hắn khẽ run “Chỉ cần ngươi đồng ý cân nhắc một lần nữa… ta… nhất định sẽ chờ… bao lâu cũng… không sao… ta…”

Cảm giác được đầu vai truyền đến cảm giác ẩm ướt, Tây Môn Dục Tú từ đáy lòng phát sinh một tiếng thở dài, nhẹ nhàng vòng tay qua hài tử đang vùi đầu vào hõm vai mình, lải nhải liên miên không ngừng.

Buổi trưa hôm đó, hai thiếu niên mặt mũi bầm dập tay nắm tay vô cùng vui vẻ trở lại Y phong lâu, liền thấy cung chủ mặt trầm như nước cùng Dung đại thiếu gia cười đến ngốc nghếch đang đứng đó chờ bọn họ.

“A Thứ, Tiểu Nặc,” Tây Môn Dục Tú thản nhiên liếc nhìn hai người y phục đã bị thủng vài miếng cùng mặt mũi chỗ xanh chỗ tím “Các ngươi đã về.”

“Sư… sư phụ…” Đinh thứ lặng lẽ nhìn trộm sắc mặt sư phụ mình, thấy Tây Môn Dục Tú không có vẻ như là tức giận, liền thả lỏng tâm tình nói “Chúng ta vừa tới sườn núi phía sau đi đánh… ngô…” Lời còn chưa dứt, đã bị Tề Nặc vững vàng bịt kín miệng.

“Ách…” Tề Nặc lộ ra một nụ cười xán lạn “Chúng ta mới vừa rồi chỉ là… luận bàn mấy chiêu mà thôi.”

“Luận bàn?” Dung Phi Dương xấu xa nhìn từ trên xuống dưới dáng vẻ chật vật của hai người “Ta thấy các ngươi luận bàn hình như không dừng ở mấy chiêu thôi đâu nha?”

Tề Nặc trợn mắt nhìn “Dung…”

“Các ngươi đi tắm rửa đi,” Tây Môn Dục Tú nói không nhanh không chậm giải vây cho hắn “Có chuyện gì chờ các ngươi đi ra thì nói tiếp.”

“Dạ.” Đinh Thứ nhanh chóng kéo Tề Nặc vào phòng.

“Ngươi nói đúng,” Nhìn bóng lưng hai thiếu niên, trong mắt Tây Môn Dục Tú nổi lên một tầng tiếu ý hơi mỏng “Có đôi khi đánh một đánh một trận quả thật có hiệu quả. A Thứ cũng không phải hài tử thù dai, xem ra bọn họ ở chung không tệ.”

“Đúng vậy,” nhìn tâm tình vui sướng của Tây Môn Dục Tú, khóe miệng Dung Phi Dương cũng cong lên “Tiểu hài tử là như thế đấy, sau cơn mưa trời lại sáng thôi.”

“Dung thiếu hiệp…”

“Dục Tú,” Dung Phi Dương bỗng nhiên lắp bắp nói “Ngươi có thể… đừng xưng hô… như thế nữa không?”

Tây môn Dục Tú lẳng lặng xoay mắt nhìn hắn.

“Ta là nói… trước đây không phải ngươi cũng gọi tên ta…”

“Dung…” Đôi mắt hẹp dài lưu động “Trước đây ngươi vẫn ghét ta gọi tên của ngươi.” —— tuy rằng nói ra khỏi miệng có điểm khó chịu, thế nhưng không có cảm giác đau như dao cắt giống lúc trước, có lẽ tại vì mình lại lần nữa có thể nhìn về phía trước?

“Dục Tú ——” Dung đại thiếu gia cuối cùng cũng rõ cái gì gọi là ‘Tự làm tự chịu’, hắn nỗ lực làm ra vẻ tội nghiệp để tranh thủ sự thông cảm.

“Sư phụ!” Hai thiếu niên thay y vật sạch sẽ xong cười cười chạy tới.

“Ngồi đi.” Tây Môn Dục Tú mỉm cười gật đầu.

“Dạ.” Đinh Thứ liếc Tề Nặc, ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện Tây Môn Dục Tú.

“Tiểu Nặc,” Tây Môn Dục Tú nhìn Tề Nặc “Nghe nói… ngươi đã biết sự thật?”

“Đúng vậy,” Tề Nặc gật đầu “Ta… chỉ nghe lời nói một phía của tẩu tử ta…” Hắn có chút mắc cỡ gãi đầu “Sau đó Dung đại ca đem sự tình nói hết cho ta… A Thứ ca ca cũng nói với ta… Ta… ngày hôm qua… thực sự là xin lỗi.” Hắn thẳng thắn nhận lỗi.

“Ngô,” Tây Môn Dục Tú cứng lại lông mày “Ta đã phái người đi mời Vân thiếu trang chủ tới rồi, chờ hắn tới sau đó…”

“Cái này không cần,” Tề Nặc vội vàng nói “Ta tin A Thứ ca ca cùng Dung đại ca sẽ không gạt ta.”

—— thực sự là một hài tử đơn thuần khả ái.

“Dù sao người cũng đã phái đi, hơn nữa ngươi không nói với ai trong nhà đã chạy tới đây hiện tại bọn họ nhất định rất lo lắng, đến lúc đó có thể nhờ Vân thiếu trang chủ đưa ngươi về.”

“Chuyện này…” Tề Nặc suy nghĩ một chút “Đại tẩu hẳn đã nói cho cha và mọi người…”

“Chuyện này ngươi không nên trông cậy.” Dung Phi Dương chen ngang “Lẽ nào ngươi chưa từng nghĩ tới vì sao Lương Chẩm Thu lại muốn nói lung tung, đem tội danh đổ hết lên người Dục Tú sao?”

“Cái này…” Tề Nặc chần chờ nói “Tẩu ý chắc là vì đố kị với tỷ tỷ của A Thứ ca ca đã đoạt đại ca đi? Cho nên mới hận Huyền tiêu cung như vậy…”

“Đó chỉ là một trong các nguyên nhân.” Dung Phi Dương cười rất có thâm ý “Tề gia các ngươi nhà lớn nghiệp lớp, ‘Dụ phong tiền trang’ do nhà các ngươi thành lập trải rộng khắp nơi, đến kinh thành cũng có phân bộ của nó, càng miễn bàn đến nào những cửa hàng tơ lụa, bãi chăn nuôi, tiêu cục, quán rượu… Sản nghiệp lớn như vậy tương lai sẽ phân chia cho hai huynh đệ ngươi, thế nhưng giờ Tề đại ca bất hạnh qua đời, ngươi hảo hảo ngẫm lại xem, toàn bộ gia sản sau này rốt cuộc sẽ do ai kế thừa?”

“Dung đại ca,” Tề Nặc nghe xong hít vào một hơi lạnh buốt “Ý của ngươi là ——“

“Nữ nhân kia khẳng định đã sớm tính toán rồi, chỉ cần ngươi còn sống, gia sản kia ả nhiều lắm cũng chỉ có thể đứng một bên mà nhìn thèm muốn thôi.” Dung Phi Dương nói rất êm tai “Ả xúi giục ngươi ngàn dặm xa xôi tới sa mạc báo thù là vì cái gì —— chẳng lẽ đến giờ ngươi vẫn còn không rõ?”

“Thật là một nữ nhân độc ác!” Đinh Thứ hãi hùng nói “Người Trung Nguyên nào cũng có bụng dạ như vậy sao? Nếu như không phải ta cùng Dư bá ngẫu nhiên giữa đường gặp được Tiểu Nặc thì…”

“Ta chết là không cần nghi ngờ gì nữa.” Tề Nặc ủ rũ nói “Thật không ngờ tới tẩu lại là người như vậy.”

Dung Phi Dương cười nhạt “Cái này gọi là một mũi tên trúng hai đích. Nếu như ngươi chết, ả không chỉ có thể thừa dịp lấy được toàn bộ gia sản Tề gia, còn có thể lấy Huyền tiêu cung ra để chịu tội thay; vạn nhất ngươi thực sự có thể thay Tề đại ca báo thù thì ả cũng trả được một mối hận trong lòng —— ả nếu thực sự quan tâm tới ngươi, sao lại để một thiếu niên mới mười bốn tuổi nguy hiểm như vậy một mình tới sa mạc báo thù?”

Nghe hắn phân tích tới vô cùng hợp lý, Đinh Thứ bội phục nói “Quả nhiên là nhân vật nổi danh lừng lẫy võ lâm Trung Nguyên, đủ âm hiểm giả dối.”

“Tiểu quỷ này…” Dung Phi Dương thoáng chốc chán nản.

“Ngươi lớn hơn ta mấy tuổi chứ hả?” Đinh Thứ đáp lại một cách mỉa mai “Bớt ở trước mặt ta cậy mình nhiều tuổi đi!”

“A Thứ.” Tây Môn Dục Tú liếc Đinh Thứ, nhịn cười nói “Phi Dương chỉ là muốn nhắc nhở Tiểu Nặc nên đề phòng đại tẩu hơn một chút thôi, không có ác ý gì.”

“… Đệ tử biết.” Nghe sư phụ lần đầu tiên gọi tên của đại hỗn đản mà mình xem từ đầu đến chân đều không vừa mắt kia, quay đầu lại trông thấy Dung đại thiếu gia đang nhếch mép thật là cong, Đinh Thứ thoáng cái trở nên hữu khí vô lực, uể oải không phấn chấn, đến tiếng Tây Môn Dục Tú gọi hắn cùng đi ăn cũng không nghe thấy.