Sa Hải II - Sa Mãng Xà Sào

Chương 32: C32: 31. Đồ Án U Linh




Chương 31: Đồ án u linh

Editor: An Nhiên

"Con mẹ nó, khủng thật đấy." Ba người trầm mặc hồi lâu, bỗng Dương Hảo cảm thán một câu.

Dưới cồn cát, màn sáng màu lục hầu như bao trùm toàn bộ tầm nhìn, trước mắt giống như cảnh phim trong rạp 3DMAX , hơn nữa không có giới hạn. Quầng sáng gần bọn họ nhất dường như có thể đưa tay là chạm tới.

Không có mùi gì lạ cả, những ánh lân quang này vô sắc vô vị, chúng là chất ion hóa.

Ngô Tà và người gọi là Hắc Nhãn Kính ở dưới sa mạc này, không biết là có thấy màn sáng kia hình thành hay không. Nếu như họ có thể thấy được, đây đúng là kỳ cảnh.

Tuy nhiên cảnh tượng như vậy xuất hiện trong phạm vi rộng lớn thật khiến người ta nhìn mà thở dài.

Bọn họ thực sự còn sống không? Lê Thốc hơi nghi ngờ, với quy mô như thế, người bình thường thực sự có thể sống được sao?


Kẽ hở của công trình dưới cát có vẻ rất lớn, giống như một kho hàng cỡ lớn. Lê Thốc nheo mắt lại, kỳ thực chỉ bằng những ánh sáng này thì thực sự rất khó thấy được chính xác quy hoạch của kiến trúc dưới cát, nhưng Lê Thốc vẫn nhìn ra một vài manh mối.

Tất cả lục quang gấp khúc. Bên trong là các thông đạo, kiến trúc vô cùng phức tạp nhưng tổng thể đường viền tạo thành một đồ hình rất lớn, đó là một bàn tay không lồ có bảy ngón tay.

Trong công trình này hẳn là đầy dây leo rất lớn, vô số thi thể bị giữ lại, cuốn trên dây nên mới hình thành biển lân quang không lồ như vậy. Nơi ánh sáng phát ra đậm nhất hẳn là có nhiều dây nhất, thông thường dây leo phân bố tự nhiên, những dây leo dưới sa mạc trước mặt họ đa số đều phân bố thành góc vuông và trong từng khung nhất định, chứng tỏ chúng bị góc vuông và mặt tường của kiến trúc tách rời ra. Vì lý do đó mà lân quang màu đậm không phải là đường viền của kiến trúc mà là địa đồ thông đạo bên trong.

"Nói như vậy thì những vùng lân quang nhạt màu sẽlà khu vực an toàn."

Trong quan tài plastic gửi cho Lê Thốc cũng là một "bàn tay" bảy ngón, vùng lân quang lớn nhất cũng là bàn tay bảy ngón, điều này chứng minh thông đạo trong kiến trúc phía dưới dường như là được xây dựng dựa theo loài thực vật này.

"Chúng ta đi một vòng quanh hồ, nhìn xem rốt cuộc ánh sáng ma quái này lan tràn ra lớn đến mức nào." Cậu nói.

Ba người đi vòng quanh hồ, phát hiện dây leo ở phía đông nam rất ít, chỉ cần đi ra ngoài năm sáu trăm mét là cơ bản đã an toàn. Trong lòng Lê Thốc bỗng thấy vui vẻ, nhớ lại khi đó Hắc Nhãn Kính hướng dẫn cậu rời đi, hình như cũng theo phương hướng này. Thầm nghĩ, người này quả nhiên đã có chuẩn bị từ trước. Mà khu vực hồ giống như một vùng cấm, tất cả dây leo đều vòng qua ô tô quanh hồ, nếu có thể nhìn từ trên trời thì hồ giống như một chấm đen giữa biển lân quang.

Đồ án trên lưng cậu và nhánh dây khổng lồ chính cậu thấy lần trước rất giống nhau. Cậu nhớ lại lúc Ngô Tà nghiên cứu đi nghiên cứu lại đồ án trên lưng cậu, thầm nghĩ lẽ nào trên lưng cậu có manh mối gì đó liên quan đến dây leo bảy nhánh sao? Lẽ nào lúc đó Hoàng Nghiêm đã khắc đồ án lân quang lên lưng cậu?

Có thể lắm, nhưng biển lân quang kia tạo thành đồ án vô cùng phức tạp, nếu khắc lên lưng cậu như vậy chắc lưng cậu đã nát bét luôn rồi. Hơn nữa biển lân quang không phải chỉ có một trạng thái cố định, nó luôn uốn éo như con sứa, biến đổi hình dạng trong một phạm vi nhất định.

Khi ba người trở về liền thấy thì ra bọn họ đã đứng trên cồn cát, còn Lương Loan đang đứng ở trên cao, chắc bị động tĩnh của bọn họ đánh thức.

So với trang phục gợi cảm vừa rồi, quần áo thể thao Lương Loan đang mặc trong sáng hơn rất nhiều, hai trạng thái đối lập làm ba người bị phân tâm, đến gần thấy Lương Loan đang cầm một tập giấy in, chỉ hướng sa mạc bọn họ vừa đi xem.

Đó là địa đồ cổ đại gần 2000 năm, mặt phẳng của sa mạc trong biển lân quang hiện ra, hoàn toàn xác minh tính chân thực của tấm bản đồ này.

Cô ấy lại lấy ra bản vẽ công trình kiến trúc cuối thập niên 70 thế kỷ 20 ra để đối chiếu, chỉ vào phía hệ rễ của bảy ngón tay phía xa, nói: "Đó là lối vào. Trong bản thiết kế ở đây tập trung ba mươi miệng giếng thông gió, là nơi chắn cát, đi qua miệng giếng có thể đi xuống mạch nước ngầm, nếu muốn đi vào thì đây là trí tương đối thuận tiện."

"Tại sao chúng ta phải đi vào?" Lê Thốc lại hỏi.


"Cậu không cảm thấy sao?" Lương Loan hơi cười, nói, "Thứ cậu đang nhìn thấy là chỉ thị kế tiếp của Ngô Tà."

Lê Thốc nhếch miệng, nói: "Gợi ý này quá khó hiểu, chỉ dành cho người vô cùng dũng cảm và hiếu kỳ, hắn không cảm thấy đã đánh giá tôi quá cao sao?"

"Tôi nghĩ nếu hắn đã bảo chúng ta đến nơi này thì cũng sẽ không lo về việc chúng ta không đi xuống."

Lê Thốc nhìn cô, cảm giác mình bị coi thường, trong lòng phiền muộn, hướng ra sa mạc làm một động tác mời: "Tôi nghĩ khả năng đây chỉ là một hiện tượng ngẫu nhiên, nếu không thì chị tự đi mà xem, tôi sẽ bảo Tô Vạn thổi saxophone tặng chị một khúc tiễn đưa."

Lương Loan lộ ra vẻ mặt sợ hãi đối với sa mạc, nhưng cô lập tức bình tĩnh lại, không để ý tới Lê Thốc, xoay người trở về lều của mình.

Lê Thốc lần này có cảm giác tội lỗi, thấy hành động vừa rồi của mình quá trẻ con, đâu thể làm khác được, ở tuổi này của cậu không thể có sự chín chắn của đàn ông trưởng thành. Tô Vạn ở bên cạnh giơ ngón cái lên: "Mới mấy câu đã hoàn toàn thu phục được bà chị yêu tinh, quá lợi hại." Lê Thốc gạt tay cậu đi, liền thấy phương hướng Lương Loan vừa chỉ lại có ánh sáng hiện lên.

Đó không phải ánh sáng xanh biếc như màn sáng mà là một ngọn đèn, rất mờ nhạt, giống như một ngọn đèn bão xuất hiện trong bóng tối xa xăm. Lê Thốc lấy ống nhòm ra nhìn, kinh ngạc thấy ở đó có một người, đang đứng ở sườn cồn cát. Trong tay người đó giơ lên một ngọn đèn bão, đèn bão trong bóng tối giống như một ngôi sao yếu ớt, âm u ma quái.

Người nọ giơ đèn bão lên ngang mặt, tuy ống nhòm trong tay Lê Thốc không đủ độ phóng đại, nhưng nhìn dáng của nguời kia thì hình như là Hắc Nhãn Kính.

Lê Thốc buông ống nhòm xuống, còn nghĩ mình bị ảo giác, lại đưa ống nhòm lên mắt lần nữa, liền thấy phía sau Hắc Nhãn Kính lại ló ra một người, động tác giống hệt Hắc Nhãn Kính.

Mặt hai người trùng khớp hiện lên qua ánh đèn, giống như là cố ý, quỷ dị khó tả, hơn nữa hai người vẫn không nhúc nhích, giống như hai pho tượng điêu khắc.


Có quỷ! Những người này quả nhiên đã chết. Sắc mặt Lê Thốc tái nhợt đi, run rẩy hỏi Tô Vạn: "Có mang thứ gì như là kiếm gỗ đào (để trừ tà) không?"

"Không có...." Tiếng Tô Vạn cũng run run, "Sớm biết thế tao đã mang theo."

Lê Thốc thấy lạ, mày không có ống nhòm, có thấy gì đâu, mày sợ cái gì, bỏ ống nhòm xuống nhìn, chợt thấy dưới cồn cát nơi bọn họ đứng có một người.

Người kia giơ đèn bão lặng lẽ đứng trong bóng đêm, nhìn bọn họ, sắc mặt trắng bệch, hoàn toàn không giống người sống.

Lê Thốc mất rất lâu mới nhận ra người này là ai. Chẳng phải là Ngô Tà sao. Hắn thực sự đã chết rồi ư? Thấy mình đúng hẹn quay về đến nơi này, hiển linh lên chỉ cho bọn họ một con đường sống?

Lê Thốc tay chân lạnh ngắt nhìn nhau với Ngô Tà, Ngô Tà cũng không có bất kỳ động tác gì, chỉ lạnh lùng nhìn cậu.

"A...." Cổ họng Lê Thốc bất giác phát ra một tiếng rên, sau đó cậu làm một động tác mà chính cậu cũng không ngờ tới, cậu quỳ xuống.

Tô Vạn và Dương Hảo mặt trắng bệch nhìn tình hình trước mắt, thấy Lê Thốc làm một động tác quỷ dị, lập tức cũng quỳ xuống theo.