Sa Hải II - Sa Mãng Xà Sào

Chương 18: C18: 17. Sa Mạc Chưa Biết




Chương 17: Sa mạc chưa biết

Editor: An Nhiên


Lê Thốc lấy làm cảm động, nhưng ngẫm lại thì thấy, hai tiểu tử này có vẻ chưa hiểu được mình phải đối mặt với cái gì.


Nếu là bản thân cậu, dưới tình huống như vậy, cũng không thể phán đoán chính xác tình hình.

Nói thật, chính cậu cũng sẽ sợ hãi nếu một mình tới A Lạp Thiện. Dự là sau khách sạn, điểm dừng chân tiếp theo sẽ là sa mạc kia, dù gì cậu chỉ có một mình, kinh nghiệm lữ hành của bản thân lại rất ít ỏi. Hai người đã tự nguyện tiến cử làm cậu thở phào nhẹ nhõm.

Cả nhóm sau khi trở về, lập tức phân công nhau chuẩn bị. Lê Thốc nói với hai người, đây không phải đi du lịch, phải chuẩn bị tốt để tiến vào sa mạc bất cứ lúc nào. Cậu có một cảm giác mơ hồ, nếu người đứng sau dựng nên và khống chế tất cả chính là Ngô Tà, thì mục đích của hắn là chuyển sự chú ý của mọi người tới cái nơi gọi là Cổ Đồng Kinh kia. Tuy rằng không hiểu vì sao, nhưng cậu ắt hẳn phải trợ giúp, nếu không hậu quả thật khó lường.

Tô Vạn bảo Lê Thốc cho bọn cậu lời khuyên, cậu ta nghĩ rằng Lê Thốc đã từng vào sa mạc, hẳn sẽ biết ở trong đó cần cái gì. Vừa đẹp là bọn họ được nghỉ, kì nghỉ cũng rất dài, nhưng cậu cảm thấy nếu thực sự phải vào trong sa mạc, thì khi quay về có thể đã qua mất khai giảng, cho nên công tác chuẩn bị đầy đủ trước khi đi khá quan trọng.

Lê Thốc cẩn thận nghĩ tới những gì đã cùng Ngô Tà trải qua trong sa mạc, cậu cảm thấy có một số thứ trong trang bị của mình là không cần thiết, nhưng những trang bị của cậu do Ngô Tà chuẩn bị cũng không sử dụng tới nhiều. Hiện tại bảo cậu phải nhớ ra tất cả đồ dùng, quả thật hơi bị khó khăn.

Dương Hảo nói: "Nếu không thì hỏi thử một hướng dẫn viên du lịch, hướng dẫn viên chắc chắn sẽ biết."


Tô Vạn suy sụp, nói lần này là đi vào đầm rồng hang hổ, chứ không phải du lịch, tối thiểu cũng phải như tiết mục sinh tồn nơi hoang dã. Hướng dẫn viên du lịch làm sao có được chuyên môn ấy?

Sau cùng bọn cậu chia tiền thành phần phần. Dương Hảo phụ trách lo liệu phương tiện đi lại, Tô Vạn chịu trách nhiệm về các thiết bị nhỏ và thức ăn. Lê Thốc lo phần tra cứu tư liệu và lộ trình, cùng các thiết bị GPS. Cậu dặn hai người kia, cần nhớ rõ sa mạc hết sức khô hanh, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch lớn, chất lượng các thứ đồ dùng rất quan trọng, nếu ham của rẻ thì có khi cả đám chết mất xác trong đấy. Tô Vạn còn đề nghị diễn tập trước, thăm thú sa mạc vài vòng, liền bị Lê Thốc chưởng cho mấy quả vào miệng.

Bỏ qua các chi tiết rườm rà, tất nhiên Tô Vạn thực hiện nhiệm vụ khá thuận lợi, hắn chỉ cần lên Taobao tùy tiện tìm vài shop có vương miện (taobao là web mua bán trực tuyến ở Trung Quốc, vương miện là một cách đánh giá độ uy tín của shop trên taobao), là có thể kiếm ra mọi thứ cần thiết. Các chủ hàng đã giúp cậu sắp xếp mọi thứ. Hơn nữa trong kho hàng vẫn còn rất nhiều trang bị thừa, bọn họ liền lấy chia nhau. Chủ yếu là pháo lạnh, đèn pin mắt sói không thấm nước, gậy huỳnh quang có thể dùng làm công cụ chiếu sáng mọi lúc mọi nơi. Ngoài ra còn lều trại, nến, chủy thủ, thước cuộn, bật lửa, vôi và lượng lớn thuốc tiêu độc.

Lê Thốc mua thiết bị GPS chuyên nghiệp loại đắt nhất, cậu đòi hỏi loại thiết bị phải có bản đồ rõ rệt, bởi vì trong sa mạc không có lộ tuyến, cậu không cách nào dựa vào một chấm màu trắng không có vật tham chiếu mà phán đoán vị trí của mình. Đương nhiên, các thiết bị GPS đều xác định kinh độ và vĩ độ, nhưng cậu vẫn hy vọng có thể nhìn thấy hình chụp từ vệ tinh ghi lại các đặc điểm trong sa mạc, như vậy cũng dễ dàng hơn trong việc nhớ lại quá trình Ngô Tà dẫn cậu đi vào sa mạc.


Sang ngày thứ ba, khi bọn cậu hợp lại, cơ bản cũng đã thu thập đủ. Dương Hảo mua ba vé xe lửa. Cả bọn có thể thông qua nội ứng trong nhà ga trực tiếp lên tàu. Súng vẫn không thể mang, nhưng các vật liệu dễ cháy thì không phải vấn đề to tát.

Sau khi đến A Lạp Thiện, bọn họ liền nghĩ cách thuê một chiếc ô tô. Cũng tương đối dễ dàng để tìm được. Còn nếu thực sự không được thì cậu đã chuẩn bị sẵn ba tờ giấy căn cước cùng hộ chiếu giả, đến lúc đó có thể đi taxi, chỉ cần đặt cọc nhiều tiền là được, các công ty cho thuê xe tư nhân không phải quá nghiêm ngặt.

Đeo balô trên lưng, cả ba trực tiếp chạy tới nhà ga, nên đường đi nội Mông. Ở cửa soát vé, Lê Thốc bỗng cả kinh, cậu nhìn thấy Lương Loan đang đứng xếp hàng. Hai người liếc nhau một cái, đều rất xấu hổ.