Tây Sơn Vương tựa như một áng mây đen âm trầm, hồi lâu cũng không có động tĩnh.
Cố Tinh Phùng bất động thanh sắc hỏi: "Xin hỏi Thánh Chủ, chuyện xá muội gả cho Vạn Yêu Vương vẫn tính chứ?"
Tựa hồ trong mắt người Thánh chủ này, ngoại trừ tứ đại U Minh vương ra, còn lại hắn đều tỏ ý khinh thường. Rõ ràng người tra hỏi chính là Cố Tinh Phùng, nhưng ánh mắt Thánh Chủ lại chỉ như chuồn chuồn lướt nước, phất qua mặt Yên Chi Quỷ, thờ ơ nói: "Đương nhiên giữ lời."
Suy cho cùng Tây Sơn Vương cũng là chúa tể một phương, bảo trì bình thản, nghe vậy lập tức đổi giọng nói, "Nếu Thánh Chủ vì chuyện lớn của hai giới mà đến, vậy chuyện nhà cứ ga qua một bên, các ngươi hai tiểu bối ra phía sau ngồi đi, nhường chỗ cho ba vị thế ba này ngồi."
Quỷ Yên Chi cùng Cố Tinh Phùng liếc nhau, tìm ghế ngồi phía sau. Không đợi phân phó ba vị đến sau cũng trực tiếp ngồi xuống, trong đó có một người nữa bên mặt là xương trắng, nửa còn lại là tráng hán da thịt đầy đặn để râu quai nón, người đó cách Thánh Chủ gần nhất.
Rốt cục Thánh Chủ cũng liếc mắt, cho gã một cái gật đầu, ""Đã lâu không gặp, Cửu Khê Vương."
Cửu Khê Vương gật đầu, nửa bên mặt đầy đủ kéo ra một nụ cười tươi, "Thánh Chủ từ khi chia tay đến giờ không vẫn khỏe chứ, lần trước gặp nhau là lúc ta đến Vạn Yêu Giới tham gia đại điển sắc phong của ngài. Gần năm mươi năm qua đi, Thánh Chủ càng uy nghi hơn trước kia."
"Được chăng hay chớ mà thôi, uy nghi gì đâu." Thánh Chủ thu hồi ánh mắt, nhìn về phía đối diện hai vị khác, "Hai vị chính là Vân Kinh Vương và Hán Bình Vương."
Một người toàn thân tối đen, nét mặt cứng ngắt, thân mặc mãng bào nói: "Tại hạ Hán Bình vương."
Mãng bào: lễ phục của quan lại thời xưa, Trung Quốc
Một người khác mặt trắng như vôi, môi đỏ như máu, tóc dài rối tung nói: "Tại hạ Vân Kinh vương."
Đôi bên giới thiệu qua lại xong Thánh Chủ cũng không nhiều lời nói thẳng: "Ta lần đầu đến U Minh giới, thấy khắp nơi phồn vinh, chỉ là U Minh Giới giống như Vạn Yêu Giới khi xưa, thích làm theo ý mình, rất bất lợi trong việc hợp tác của tam giới. Nếu Vạn Khê Vương đây đã đức cao vọng trọng, sao không thống nhất U Minh Giới, giống như Vạn Yêu Vương đã làm?"
Hán Bình Vương cùng Vân Kinh Vương nhìn nhau, Vân Kinh Vương hạ thấp người nói: "Nếu Cửu Khê Vương có ý này, tại hạ nguyện góp chút sức mọn."
Trong cái nhìn chăm chú của Cửu Khê Vương và Thánh Chủ, Hán Bình Vương cũng chậm rãi nói: "Mặc dù bây giờ U Minh Giới chưa thống nhất, nhưng chúng ta đã tâm phục khẩu phục Cửu Khê Vương rồi."
Hán Bình Vương cũng không trực tiếp trả lời vấn đề này, nhưng cũng làm cho Thánh Chủ không thể bắt bẻ, hắn lại nhìn về phía trung ương người đang ngồi trầm mặc Tây Sơn Vương hỏi: ""Vậy còn ngươi?"
Giọng nói của Tây Sơn Vương có hơi ngột ngạt,"Xin hỏi Thánh Chủ, đây có phải ý muốn của chư vị Ma Quân Tu La Giới?"
Sắc mặt Thánh Chủ lạnh lẽo.
Cửu Khê Vương cau mày nói: "Tây Sơn Vương, Thánh Chủ chỉ đưa ra ý tốt, đề nghị mà thôi, ngươi không đồng ý thì cũng thôi đi, cần gì phải bẻ lái đến Tu La Giới?"
Tây Sơn Vương rõ ràng nổi giận, "Cửu Khê Vương, ngươi biết rõ ý ta không phải vậy, cần gì phải châm ngòi ly gián?"
"Thôi." Thánh Chủ thản nhiên nói, "Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, kẻ không biết thời thế, ta nhiều lời cũng vô ích, vẫn là nói chính sự thì hơn."
Quỷ Yên Chi lặng lẽ liếc mắt, Cố Tinh Phùng thì nắm chặt năm ngón tay, cố gắng khống chế ánh mắt mình nhìn Thánh Chủ không quá băng lãnh.
Cửu Khê Vương nói: "Ba năm trước Tây Sơn Vương đi một chuyến đến Hồng Trần Giới, dù chưa kinh độngTrường Sinh Giới nhưng cũng thực sự quá lỗ mãng. Có điều hôm nay không phải đến tìm ngươi để hỏi tội, ta chỉ hỏi ngươi, có biết những chuyện của Trường Sinh Giới ở Hồng Trần Giới không?"
Dừng như Tây Sơn Vương hừ lạnh nói: "Sau khi ta bị ngươi đánh nát nguyên hình, đi đến đâu cũng vô cùng khó khắn, có thể còn sống mà trở về từ Hồng Trần Giới đã là không dễ rồi, còn có tâm trạng đâu mà để ý từng chuyện ở Trường Sinh Giới?"
"Nói thẳng ra ngươi không có bản lãnh là được rồi." Cửu Khê Vương lườm hắn, rồi hòa hoãn sắc mặt nhìn về phía Thánh Chủ, "Ta giới chúng ta có địa vị ngang với Trường Sinh Giới, luôn luôn tôn trọng quy củ, đã nói rồi trong kỳ hạn sẽ không quấy nhiễu Hồng Trần Giới. Nhưng Trường Sinh Giới lại đánh vỡ cục diện này, tự tiện tàn sát Bách Lý Ổ ở Hồng Trần Giới. Xem ra, chúng ta cũng nên sớm có chuẩn bị."
Mấy người còn lại, bao gồm cả Quỷ Yên Chi bên trong, đều chưa từng có nhiều biểu lộ, đều chỉ là bất mãn nhíu nhíu mày mà thôi.
Chỉ có Cố Tinh Phùng, lúc nghe được câu Trường Sinh giới tàn sát Bách Lý Ổ, bỗng nhiên hít vào một ngụm khí lạnh.
Trường Sinh giới đối với Hồng Trần Giới mà nói, là loại tồn tại gì, chỉ dựa vào chuyện người Hồng Trần Giới tôn trọng tu tiên là có thể rõ ràng.
Không bằng về cõi tiên, cưỡi hạc đến chân trời.
Dạo bước đạp cỏ ngọc, tiện tay gãy quỳnh hoa.
Khi say ngủ cùng trời, lúc tỉnh khoác ánh trăng.
Từ nay về cõi tiên, Trường Sinh Giới là nhà.
Bài «Thành Tiên Ca » này ở Hồng Trần Giới, ngay cả đứa bé ba tuổi đều biết hát. Phàm nhân sống ở Hồng Trần Giới phồn vinh, nhưng hồn vẫn mơ về nơi xa, xem Trường Sinh Giới là một ngôi nhà lý tưởng khác. Mỗi một tu sĩ khi bái nhập tiên môn mong ước đầu tiên luôn là phi thăng lên Trường Sinh Giới. Tiến vào Trường Sinh Giới sẽ được trường sinh bất lão trở thành tiên nhân không gì là không thể trong truyền thuyết.
Thần tên Trường Sinh Giới, cũng tại trong cõi u minh phù hộ Hồng Trần Giới, không để cho U Minh Giới, Vạn Yêu Giới và Tu La Giới xâm hại. Ngay tại ngàn năm trước, Hồng Trần Giới bị ba giới này xâm lấn, sinh linh đồ thán, đã được Trường Sinh Giới cứu giúp, xua tan cường địch, giành lấy cuộc sống mới.
Nghe nói Hồng Trần Giới điển tịch tu tiên sớm nhất của Hồng Trần Giới cũng là do Trường Sinh Giới để lại.
Bây giờ Vạn Yêu giới cùng U Minh giới ba hoa chích chòe, lại nói án mạng ở Bách Lý Ổ là do Trường Sinh Giới gây nên Cố Tinh Phùng chỉ có một suy nghĩ, đó là "Không có khả năng."
Thần linh sao lại có thể giết phàm nhân?
Phản ứng của Cố Tinh Phùng không giống với chung quanh, khiến Thánh Chủ chú ý, hắn lập tức híp mắt nhìn y hỏi: "Ngươi có gì dị nghị?"
Cố Tinh Phùng cấp tốc ổn định tâm thần, mập mờ đáp: "Người ở Hồng Trần Giới, nói cho cùng cũng là sinh linh, Trường Sinh Giới không khỏi quá tàn nhẫn."
Thánh Chủ nhíu mày,Cửu Khê Vương lại cười vang lên, ngay cả Vân Kinh Vương và Hán Bình Vương cũng cười theo. Tuy Tây Sơn Vương không nói gì, nhưng nhìn cơ thể hắn không ngừng chập chùng ba động, xem ra hắn đang nín giận. Quỷ Yên Chi thì lúng túng nhìn Cố Tinh Phùng hạ thấp người nói: "Thánh Chủ chớ trách, huynh trưởng này của ta luôn luôn trách trời thương dân, nhưng lòng của y tuyệt đối không hướng về Hồng Trần Giới và Trường Sinh Giới đâu."
Cửu Khê Vương khó khăn lắm mới ngưng được cười chỉ Cố Tinh Phùng nó: "Tên tiểu tử này, dung mạo từ nhỏ đã khiến người chán ghét, một chút quỷ khí cũng không có, giống hệt đám thần tiên thối trên Trường Sinh Giới kia. Bộ Tây Sơn Vương hết con rồi sao mà đem trách nhiệm giao cho ngươi"
Bỗng Thánh Chủ tựa cười mà không phải cười nói: ""Lớn lên giống thần tiên thối?"
Cửu Khê Vương hơi sửng sờ, liền nghe Tây Sơn Vương lớn tiếng quát lớn: "Cửu Khê Vương nói nói gì vậy, tướng mạo giống thần tiên thì sao, Vạn Yêu Vương từng chính miện tán dương Thánh Chủ còn tuấn mỹ hơn thần tên trên Trường Sinh Giới, ngươi lại mắn bọn hắn là thân tiên thối, chẳng lẽ ngươi đang xem thường Thánh Chủ?"
Quỷ Yên Chi hả hê trong lòng quay mặt sang chỗ khác nói thầm một câu: "Đáng đời."
Cố Tinh Phùng rủ xuống mí mắt, nghĩ lại cảnh thấy được trong mơ. Thánh Chủ này dẫn đầu người mặc kim giáp cự long tàn sát cả tộc Tuyết yêu, người tuy đẹp hơn thần tiên nhưng tâm địa lại ác độc như Tu La, đúng là nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài.
Nếu đã vậy, vì sao thần tiên trên Trường Sinh Giới đều là người lương thiện? Chẳng lẽ thần tiên thì không có kẻ ác ư?
Cửu Khê Vương lập tức đứng khỏi ghế ngồi, híp mắt nhìn Tây Sơn Vương: "Có phải ngươi muốn ta đánh ngươi hồn phi phách tán luôn ngươi mới vui đúng không?"
Tây Sơn Vương cũng đứng lên, ngữ khí bất thiện, "Lần trước là ta nhất thời chủ quan, bây giờ chưa hẳn thua ngươi."
"Đủ rồi." Mặt Thánh Chủ lộ vẻ không kiên nhẫn.
Hai bên mới bằng lòng bỏ qua, tự ngồi về chỗ của mình, Cửu Khê Vương chắp tay nói: "Xin lỗi, vừa rồi do ta lỡ lời."
Thánh Chủ chỉ khoác khoác tay, không dây dưa chuyện đó nữa,"Ta từng nghe nói, U Minh Giới từng có người phi thăng tới Trường Sinh Giới, làm thần tiên, thật có việc này chăng?"
Cửu Khê Vương nói: "Thật có việc này. Một ngàn năm trước Vị U Minh tiên này từng đến chinh phạt Hồng Trần Giới, nhưng từ đó không trở về nữa, người đó phi thăng ở Hồng Trần Giới luôn."
Thánh Chủ gật đầu: "Thì ra là thế, đã phải nhẫn nhịn nỗi khổ linh lực va chạm tại Hồng Trần Giới còn muốn chịu đựng nỗi khổ tu hành, nhưng nói chung cũng là thoát thai hoán cốt. Không biết kỳ nhân nhân hiện tại có cuộc sống thế nào ở Trường Sinh Giới."
Cửu Khê Vương cười nói: "Tất nhiên đã là chó săn của Trường Sinh Giới, nói không chừng chuyện ở Bách Lý Ổ, cũng có một phần công lao của người đó."
Tây Sơn Vương trầm mặc, tựa hồ không quá mức hứng thú với đề tài này.
Mấy người nối hết chuyện U Minh tiên thì lại nói vào đề chính. Thánh Chủ nói: "Mấy ngày nay nghi thức đón dâu hay xã giao cứ tiến hành như thường lệ, sau đó ta sẽ dẫn người trở lại Vạn Yêu Giới. Nhưng trước đó chúng ta cần thống nhất mọi chuyện, trong tương lai khi đối mặt với Tu La Giới cũng có thể tranh thú tóm lấy lợi ích lơn nhất."
Đám người lộn xộn nói phải.
Nói đến bước này, cơ bản đã có thể kết thúc hội nghị hôm nay, Tây Sơn Vương liền thừa cơ nói: "Hiện giờ thân xác ta đã hủy, suốt ngày phải tĩnh dưỡng, tòa phủ đệ này cũng đã hoang phế từ lâu người không thể ở, mà phủ của khuyển tử đã tu sửa tỉ mỉ, chuyên dùng để tiếp đãi Thánh Chủ, mong Thánh Chủ di giá đến..."
Không đợi hắn nói xong, Cửu Khê Vương đã nhướng mày nói: "Thế nào, Thánh Chủ đường xa mà đến, vậy mà không thể ở trong phủ của ngươi?"
Thánh Chủ thản nhiên nói: "Lúc ta vào đây, đúng là thấy nơi đây tồi tàn thật, nếu lời vừa rồi của Tây Sơn vương là thật, thì nơi ngươi thu xếp cũng là như thế, ta cũng không phàn nàn gì."
Tây Sơn Vương vội nói: "Tất nhiên là thật, phủ của khuyển tử quyết không để Thánh Chủ thất vọng."
Hiện nay, Tây Sơn Vương lo lắng nhất chính là nửa đường lại lòi ra đám người Cửu Khê Vương chân ngồi thổi lửa, Thánh Chủ sẽ bất mãn với sắp xếp của hắn. Hiện giờ thấy Thánh Chủ chê phủ của hắn bằng lòng di giá hắn mới thoáng an tâm.
Thanh Tiêu Quỷ làm việc hắn luôn luôn yên tâm, tiếp theo cứ giao cho Thanh Tiêu Quỷ là được.
Cục diện nhìn như đã ổn định, Cố Tinh Phùng từ tốn lấy chén trà trên bàn, nhìn Quỷ Yên Chi. Quỷ Yên Chi nuốt nước bọt, kiên trì đứng lên đi đến trước mặt Thánh Chủ,
"Thánh Chủ." Quỷ Yên Chi nhứ chú chim nhỏ bị kinh hãi, cẩn thận dè chừng hỏi, "Nghe nói quan hệ của ngài và Vạ Yêu Vương rất mật thiết, ngài nhìn xem tướng mạo ta thế này, Vạn Yêu Vương sẽ thích chứ?"
Trong mắt ả như chứ thu thủy, phô bày tư thái của con gái nhà lành, phối thêm gương mặt yêu diễm này đúng là khá có phong vận.
Thánh Chủ lại không có chút nào ý thương tiếc, chỉ nhìn chằm chằm khi ả đứng dậy.
Tây Sơn Vương đang chuẩn bị đưa tiễn Thánh Chủ, lúc này lại xảy ra tình trạng này, cấp tốc lách mình đi qua, bóp cổ Quỷ Yên Chi, "Tiện nhân, không nhìn đây là trường hợp nào à?"
Hai chân Quỷ Yên Chi cách mặt đất, nhưng ả không quan tâm, vẫn y nguyên mong ngóng nhìn Thánh Chủ, "Xin Thánh Chủ nói cho ta..."
Mấy vị U Minh Vương khác đều đang xem kịch, chỉ nghe Thánh Chủ chậm rãi nói: "Nữ tử yêu mị như thế, hắn chưa từng để vào mắt, Có điều là do ta tiện tay chọn ra từ trong đám tranh chân dung, khó lắm mới chọn được ngươi."
Lời vừa nói ra, mấy người hóng chuyện càng thêm hồ hởi.
Cửu Khê Vương thở dài nói: "Xem ra mỹ nhân chốn U Minh chúng ta, đến Vạn Yêu Giới cũng chỉ có thể làm cặn bã."
Tây Sơn Vương vốn cho rằng, Quỷ Yên Chi muốn gả cho Vạn Yêu Vương, cho dù không được Thánh Chủ yêu thích nhưng tối thiểu cũng sẽ giữ mấy phần mặt mũi. Nhưng hiện giời xem ra có lẽ Vạn Yêu Vương cũng không biết Quỷ Yên Chi mặt mũi thế nào, trù tính sau này chỉ e sẽ càng thêm gian nan.
Thừa dịp Tây Sơn Vương bên bờ thất vọng, Quỷ Yên Chi vội rít lên một tiếng thất thanh, rồi tránh thoát khỏi tay hắn, chạy trốn ra ngoài.
"Phụ vương xin người đừng gả ta đi. Ta ngay cả xách giày cho Thánh Chủ cũng không xứng thì sao có thể lọt vào mắt xanh của Vạn Yêu Vương! Vẫn là đừng đi tự rước lấy nhục nữa!"
Dường như Thánh Chủ đối với sự tự xem thường mình của ả cảm thấy khá hài lòng, vẻ mặt không vui của Thánh Chủ dịu xuống. Nhưng Tây Sơn Vương lại khẩn trương lên, mắt thấy Quỷ Yên Chi sắp tiếp cận bức bình phòng trắng ngà kia, hắn vội vàng tiến lên ngăn cản. Ai ngờ có một bóng người nhanh hơn hắn, đã dẫn đầu vọt đến bên cạnh Quỷ yên Chi.
Tập trung nhìn vào, đúng là Cố Tinh Phùng. Tây Sơn Vương hơi thoáng an tâm, trầm giọng nói: "Thanh Tiêu Quỷ, mau xách tiện nhân đó xuống đây!"
"Dạ, phụ vương." Trong miệng Cố Tinh Phùng đáp ứng, nhưng lại đột nhiên tung một chưởng đánh lên trên người Quỷ Yên Chi, "Tiện nhân chịu chết đi!"
Quỷ Yên Chi Quỷ không kịp tránh bên hướng một chưởng đó, bị đánh bật về sau thật xa, bình phong kia bị ả va phải, lộ ra một thiên môn làn bằng đồng. Phản chiếu chiến trận này, nhưng ả vốn nên bị quẳng mạnh lên cánh của kia mới đúng, đằng này ngay giữa không trung lại tụ thành một tấm lưới ánh sáng màu xanh u tối.
Lúc Quỷ Yên Chi tiếp xúc với ánh sáng thì tựa như lọt vào trong lôi điện, nhất thời toàn thân run rẩy, thẳng tắp rơi xuống đất.
Lần này, tất cả mọi người cũng thay đổi các sắc mặt không giống nhau. Cửu Khê Vương nhìn Tây Sơn Vương, "Thì ra trong đại điện này có cất giấu huyền cơ, còn được che kín bởi kết giới, rốt cuộc phía sau nó có thứ gì mà không thể để người khác nhìn thấy?"