Sa Điêu Sư Tổ

Chương 93: Bùi Lệ Lại Giả Gái




Cố Tinh Phùng có hơi sợ hãi

Yêu thuật và tu vi của y bằng nhau, dù cho hiện giờ phải đơn độc ở Vạn Yêu Giới cũng xem như là một cao thủ.

Hình tượng y biến hóa rất chân thật, cộng thêm y vẫn luôn đem theo hồn phách của Thanh Tiêu Quỷ, ngay cả Tây Sơn Vương cũng không phát hiện ra dị dạng. Nhưng làm thế nào cũng không thể ngờ được cuối cùng lại bị một tỳ nữ không đáng chú ý phát hiện.

Hoàn toàn chính xác, Cố Tinh Phùng ngụy trang rất tốt những suy cho cùng vẫn không giả được động tác và ánh mắt của Thanh Tiêu Quỷ. Nhưng đây đều là những chi tiết cực kỳ nhỏ, rốt cuộc Ngân Nhi Cốt luyến mộ Thanh Tiêu Quỷ đến nhường nào mới có thể nguyện vì gã mà phản bội Quỷ Yên Chi, mới có thể phát giát nhanh như thế.

Ngân Nhi Cốt thấy y trầm mặc không nói, thì càng thêm chắc chắn phỏng đoán của mình "Quả nhiên ngươi không phải ngài, Thanh Tiêu Quỷ đại nhân đi nơi nào?"

Bỗng nhiên nơi bình phong truyền ra giọng nói của một người: "Cô Tinh Phùng sao ngươi chậm chạp quá vậy?"

Toàn thân Ngân Nhi Cốt khẽ run rẩy, vội nhìn sang chỉ thấy Bùi Lệ nhíu mày đi ra khỏi bình phong, ả thất thanh nói: "Chẳng phải ngươi là tên hoạt thi được Thanh Tiêu Quỷ đại nhân cứu ư? Sao ngươi lại ở chỗ này?"

Cố Tinh Phùng không vui: "Ngươi ra làm gì?"

"Nếu ta không ra chỉ sợ ả tỳ nữ này sẽ cưỡi lên đầu của ngươi luôn quá." Bùi Lệ chăm chọc nói: "Thanh Tiêu Quỷ còn đối phó được vậy mà lại bại dưới tay ả tỳ nữ này, lỡ bị người khác nghe thấy, chẳng phải sẽ làm trễ đại sự ư?"

Tuy Ngân Nhi Cốt không rõ đại sự trong miệng Bùi Lệ là gì, nhưng nghe hắn nói thì ả cũng hiểu được bảy tám phần. Vốn huyết sắc trêи mặt đã nhạt nay nghe thấy càng nhạt hơn, "Ý của ngươi là, Thanh Tiêu Quỷ đại nhân đã bị các ngươi..."

Bùi Lệ nhìn về phía ả, hỏi: "Bị chúng ta làm gì?"

"Không thể nào." Ngân Nhi Cốt điên cuồng lắc đầu: "Thanh Tiêu Quỷ đại nhân thần thông quảng đại, ngay cả Tây Sơn Vương cũng coi trọng ngài, ngài không có việc gì! Các ngươi mau nói cho ta biết ngài ấy ở nơi nào! Nếu không..."

"Nếu không như thế nào?" Bùi Lệ khoang tay, tựa như Ngân Nhi Cốt chỉ là một con kiến hôi, "Thanh Tiêu Quỷ đã chết, ngươi có thể làm gì hai ta đây?"

Ngân Nhi Cốt suýt nữa ngã quỵ, "Ngươi nói cái gì? Ngài ấy đã chết?"

Bùi Lệ cười nói: "Chính xác,giết hắn mà không tốn sức luôn, cũng chỉ là một kẻ a dua nịnh hót, dựa vào khí thế của Tây Sơn Vương mơi đứng được ở nơi này, ngươi tưởng gã có bản lĩnh lớn thật à?"

"Ngươi ngậm miệng!" Bỗng Ngân Nhi Cốt bỗng hét lên, không biết lấy sức mạnh từ đâu mà ả bò dậy từ dưới đất, "Ngươi là cái thá gì mà dám nói Thanh Tiêu Quỷ đại nhân như thế! Chắc chắn Thanh Tiêu Quỷ đại nhân sẽ không bại dưới tay thứ vô danh tiểu tốt như ngươi đâu! Ngươi gạt ta!"

Bùi Lệ hơi híp mắt lại: "Ngươi nói ai là vô danh tiểu tốt?"

"Đủ rồi." Không hiểu sao Cố Tinh Phùng cảm thấy chán ghét, quát bảo Bùi Lệ đừng nói nữa, nói thằng với Ngân Nhi Cốt, "Thanh Tiêu Quỷ hại Quỷ Yên Chi trước, hai ta nhận ân huệ của Quỷ Yên Chi nên giúp ả đối phó Thanh Tiêu Quỷ, gã tâm thuật bất chính chết chưa hết tội."

Ngân Nhi Cốt sửng sốt nửa ngày mới xông đến chỗ Cố Tinh Phùng quát: "Ngài ấy tốt như thế toàn bộ U Minh Giới rõ như ban ngày, ngươi nói hưu nói vượng gì chứ! Các ngươi chính là hung thủ giết người!"

Bùi Lệ mỉm cười nói: "Cố Tinh Phùng, đều lúc này rồi mà ngươi còn muốn làm người tốt? Bản thân ả là con cờ mà ả còn không biết, bị Thanh Tiêu Quỷ bán còn giúp Thanh Tiêu Quỷ mắng người, tội gì phải thế?"

Cố Tinh Phùng cho hắn một ánh mắt lạnh như băng, Ngân Nhi Cốt lại giống như bị tạt một chậu nước lạnh, kinh ngạc nhìn Bùi Lệ hỏi: "Ngươi nói ai là con cờ?"

"Ngoại trừ ngươi còn có ai?" Bùi Lệ thản nhiên nói, "Theo ta được biết, khô lâu bọn ngươi tại U Minh giới không được ưa thích nhất, quan lại quyền quý kén vợ kén chồng chọn lựa đầu tiên là quỷ hồn sau đó là hoạt thi, ta chưa từng nghe qua có người muốn lấy khô lâu. Ngươi thấy ngươi có thể ngoại lệ chắc?"

"Ta..." Ngân Nhi Cốt cắn cắn môi, "Ta chỉ tin tưởng, Thanh Tiêu Quỷ đại nhân không giống với người khác!"

"Có gì khác biệt?" Giống như nghe được chuyện cười Bùi Lệ nói, "Là mắt gã mờ hơn người khác hay là ngu hơn người khác, mới không muốn những người đẹp lã lướt ngoài kia mà lại coi trọng một khô lâu vừa xấu vừa ngu như ngươi?"

Cố Tinh Phùng chỉ cảm thấy khó mà lọt vào tai, tuy Ngân Nhi Cốt sai càng thêm sai tự tìm đường chết. Nhưng giết người cùng lắm là đầu chạm đất, tuy Thanh Tiêu Quỷ lừa gạt lợi dụng Ngân Nhi Cốt nhưng ái mộ của ả là thật. Bùi Lệ thốt ra những lời thâm độc như thế, câu nào cũng đâm vào tim người ta, còn không bằng trực tiếp giết Ngân Nhi Cốt để ả có thể chết thống kɧօáϊ.

Cố Tinh Phùng đang định bảo Bùi Lệ ngậm miệng lần nữa, thì đột nhiên Ngân Nhi Cốt rít gào, tiến lên cho Bùi Lệ một bạt tay.

"Bốp!"

Đó là thanh âm khi xương khô đánh vào mặt cương thi, thanh thúy vang dội hơn tiếng bạt tay bình thường mấy lần.

Bùi Lệ không ngờ đến một màn này, trở tay không kịp nên bị vả một bạt tay, tuy không đau nhưng hắn vẫn đứng yên tại chỗ, mắt mở thật lớn. Bị một tỳ nữ hắn vừa sĩ nhục như thế đánh, quả thực là vô cùng nhục nhã.

Ngân Nhi Cốt trợn hai mắt, toàn thân tựa như đang bốc cháy, đánh Bùi Lệ còn chưa tính ả còn tiến lên nắm cổ áo Bùi Lệ, "Tên ôn thi ngươi! Không tự soi gương xem ai xấu! Cho dù Thanh Tiêu Quỷ đại nhân không thích ta thật thì đã sao! Ta thích ngài ấy là đủ rồi, đến phiên người quái dị như ngươi khoa tay múa chân ư?"

Năm đó Bùi Lệ thân là đồ đệ đứng đầu Thiên Kính Phong, khéo léo tiêu sái như gió, cộng thêm ngày thường khí vũ hiên ngang, dung nhan tuấn mỹ, từng là đối tượng yêu thầm của các thiếu nữ Lưu Sương Phong. Mỗi lần đại hội luận đạo chỉ cần hắn lộ diện là có thể hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của nữ tu sĩ.

Ngay cả sau này khi lưu truyền trêи sách vỡ, cũng không thiếu các sách miêu tả bề ngoài của hắn.

Có thể thấy được tướng mạo Bùi Lệ hơn người, bản thân hắn cũng vô cùng tự tin. Mấy ngày nay khi đi trêи đường đều sẽ có nữ thi hoặc nữ quỷ đến bắt chuyện. Những nữ khô lâu kia sao dám nói với hắn câu nào, dung mạo xấu xí như thế chỉ dám đứng nơi xa nhìn lại.

Lúc này Ngân Nhi Cốt chửi hắn một trận, hắn chỉ bảo trì cười lạnh. Ả khô lâu này mới đánh hắn sao hắn có thể từ bỏ ý đồ được, hắn nhất định phải nói cho ả nhục nhã một phen, nghiền nát tự tôn của ả khiến ả tuyệt vọng mà chết.

Nhưng Ngân Nhi Cốt mắng xong Bùi Lệ còn chưa hết hận, nghiêm nghị nguyền rủa nói: "Dung mạo ngươi khó coi, lòng dạ còn xấu xa, trong lục giới này sẽ không có ai thích ngươi đâu! Dù chỉ là giả bộ cũng sẽ không có!"

Bùi Lệ bỗng nhiên trừng lớn hai mắt: "Ngươi nói cái gì?"

Cố Tinh Phùng cấp tốc đi tới, bắt lấy tay Ngân Nhi Cốt, trầm giọng nói, "Đừng nói nữa."

Ngân Nhi Cốt đã gần như điên cuồng, cười lớn nói: "Tại sao ta không được nói? Thanh Tiêu Quỷ đại nhân chết rồi, nhưng ta còn nhớ tới ngài ấy! Hai ta thề ước dưới trăng khanh khanh ta ta tất cả đều là thật! Còn tên ôn thi đáng thương này, ngươi không có gì cả! Ngươi là người đáng thương nhất trêи thế gian này!"

Cố Tinh Phùng giật lấy tay ả nói: "Ta muốn giao ngươi cho Quỷ Yên Chi..."

Một câu còn chưa nói xong, thì nghe thấy một tiếng quát chói tay khi không thể kềm được cơn giận: "Ngươi muốn chết!"

Cố Tinh Phùng chỉ cảm thấy trọng lượng chợt nhẹ, Ngân Nhi Cốt y vừa túm được nay chỉ còn lại một nữa bộ xương trắng trong tay.

Tiến gào vừa sắc bén vừa đau đớn phát ra từ miệng Ngân Nhi Cốt, tựa như có thể chém đứt xà nhà. Chỉ thấy hai mắt Bùi Lệ đỏ ngầu, đè Ngân Nhi Cốt xuống đất đầu tiên là túm hay tay bị gảy của Ngân Nhi Cốt sau đó lại xé rách xương đùi của Ngân Nhi Cốt.

Ngân Nhi Cốt đau đớn toàn thân phát run, ngũ quan vặn vẹo nhưng trêи mặt vẫn tươi cười đầy dữ tợn: "Thì ra người quái dị không có ai thích thật...Ha ha ha, lúc trước không có sau này cũng sẽ không có..."

Chắc chắc ả không sống nổi.

Cố Tinh Phùng không nở nhìn, thôi động chú thuật.

Thời gian không đến một tuần trà Quỷ Yên Chi đã chạy đến phủ của Thanh Tiêu Quỷ. Thế nhưng vừa bước vào cửa ả đã ngây ngẩn cả người.

Trêи mặt đất một mảnh hỗn độn, một đống vụn xương trắng đục xen lẫn trong mớ áo vụn vải rách, mà trong tay Bùi Lệ cầm một cái đầu lâu đang đập xuống mặt đất. Gương mặt kia đã hoàn toàn biến dạng, bị đập đến máu thịt be bét, ngũ quan bằng phẳng, nhưng hắn vẫn chưa có ý định dừng tay, trong cổ họng phát ra tiếng rống đầy giận dữ.

Cố Tinh Phùng ngồi trêи ghế, trầm mặt nhìn hắn nổi điên. Yên Chi Quỷ cẩn thận từng li từng tí vòng qua Bùi Lệ, đi đến cạnh Cố Tinh Phùng hỏi, "Đây là chuyện gì? Trêи tay Bùi Lệ là ai, hình như hơi thảm rồi đó?"

Không đợi Cố Tinh Phùng trả lời, Bùi Lệ liền đem đầu kia ném cho ả."Tự ngươi nhìn."

Quỷ Yên Chi Quỷ tiếp cái đầu theo bản năng, ghét bỏ dùng ngón tay xoa xoa búi tóc của đầu lâu, trong miệng lầm bầm: "Ta nhìn gì chứ, ta đâu có biết...hả? Ngân Nhi Cốt?"

Trêи búi tóc còn đang mang trâm Hồng ngọc tự tay Quỷ Yên Chi cài lên, không thể giả được.

Quỷ Yên Chi lập tức ngẩng đầu, nhìn hằm hằm Bùi Lệ: "Ngươi giết người của ta!"

Bùi Lệ cười lạnh: "Người của ngươi? Sợ là đã trở thành người của Thanh Tiêu Quỷ mất rồi."

Yên Chi Quỷ lập tức trầm mặc, thở dài, ném đầu lâu xuống mặt đất, "Quả nhiên là nhìn lầm."

Ả bình tĩnh như thế, cũng làm cho Bùi Lệ đã chuẩn bị kỹ càng để hỏi tội phải ngạc nhiên, "Dù ngươi đoán được chuyện này đã xảy ra nhưng cũng nên lộ ra chút thật vọng mới phải chứ?"

Quỷ Yên Chi phối hợp ngồi xuống ghế, thản nhiên nói: "Cao nhân từng nhắc nhở ta, tuy ta không nghi ngờ Ngân Nhi Cốt tuyệt đối nhưng từ nhỏ ta đã bị rất nhiều người tính kế, đã quá quen rồi, tiện tỳ này không xứng làm ta thất vọng."

Lúc trước còn tỷ ỷ muội muội, trong nháy mắt đã trở thành "Tiện Nhân". Trêи mặt Quỷ Yên Chi không có chút gợn sóng nào.

Một bầu oán giận của Bùi Lệ không có chỗ nói tiếp, chỉ đành hậm hực đá đầu lâu của Ngân Nhi Cốt.

Quỷ Yên Chi hỏi Cố Tinh Phùng: "Cao nhân gọi ta đến, chỉ vì chuyện của Ngân Nhi Cốt?"

Cố Tinh Phùng dời ánh mắt khỏi mớ hỗn độn trêи mặt đất, nói: "Ta muốn nhờ ngươi một chuyện, giúp ta tiếp cận mật thất của Tây Sơn Vương."

Bùi Lệ nghe xong, lập tức ném Ngân Nhi Cốt, đi tới nói: "Ta cũng đi, ngươi đi mấy lần đều không có kết quả, biết rằng ra ngoài phải cẩn thận, nhưng ngươi chậm chạp quá."

Quỷ Yên Chi lập tức khoát tay: "Cao nhân phải biến thành Thanh Tiêu Quỷ mới đi vào chính điện của phụ vương ta, còn ngươi vào đó bằng gì?"

Cố Tinh Phùng không khỏi nhìn Bùi Lệ một cái rồi nói tiếp: "Thánh Chủ giá lâm, đương nhiên Tây Sơn Vương sẽ mời Thánh Chủ đến chính điện tiếp đãi, đến lúc đó người ra người vào ngư long hỗn tạp."

"Có lý." Bùi Lệ gật đầu, phân phó Quỷ Yên Chi, "Quỷ Yên Chi giao thiệp rộng, tìm một thân phận cho ta đi."

Chuyện này đã làm khó Quỷ Yên Chi, ả trầm tư suy nghĩ nữa ngày, "Muốn thân phận lúc này liền có sẵn...Ngân Nhi Cốt chết rồi, ả vốn là nha hoàn trong của hồi muôn của ta. Nếu Bùi Lệ ngươi có bản lãnh lớn như thế, chi bằng biến thành dáng vẻ của Ngân Nhi Cốt đi, thứ nhất ta có thể ứng phó với nghi vấn của phụ vương hai là ngươi có thể đường đường chính chính tiếp cận chính điện, tiếc là."

Bùi Lệ nghe trong lời nói của ả có ý khen Cố Tinh Phùng, ngoài cười trong không cười nói, "Đáng tiếc ta không có bản lãnh này, đâu giống cao nhân nào đó, biến thành gì đều được, ngay cả biến thành nữ nhân cũng không thành vấn đề."

"Đúng vậy... Cho nên không được tốt lắm." Quỷ Yên Chi thở dài.

Bùi Lệ nhận định bản lĩnh của Cố Tinh Phùng nghèo nàn, đứng bên cạnh cười trêи nỗi đau cảu người khác. Cố Tinh Phùng chợt nói: "Ta có thể dùng yêu thuật biến ngươi thành bộ dáng của Ngân Nhi Cốt."