Thanh Tiêu Quỷ vội vàng chạy vào sảnh chính trong phủ Quỷ Yên Chi.
Gã cảm thấy, đối phó vị Thánh Chủ Vạn Yêu Giới kia cũng không phải rất gấp, mà ngược lại gã còn đang nghĩ trăm phương ngàn kế lôi kéo vị Thánh Chú đó đây. Trước mắt đối phương phái người không rõ thân phận đến thám thình tin tức, nói rõ là không muốn người U Minh Giới biết được.
Lỡ đâu thám tử kia bị gã bắt được, trong lúc vô ý chọc giận Thánh Chủ, dựa theo tính tình của Tây Sơn Vương chắc chắn sẽ đẩy gã ra làm dê thế tội. Bởi vậy gã mới không dốc sức tìm, chỉ đi cho có hình thức mà thôi.
Nhưng thật ra bên phía Quỷ Yên Chi gã vẫn luôn luôn chú ý. Hiện giờ dung mạo của Quỷ Yên Chi đã bị hủy đúng là làm gã vui mừng quá đỗi. Phải biết rằng kế hoạch này gã đã có tính toán từ sớm, chỉ là nếu gã tự mình phái người động thủ thì khó tránh khỏi việc sẽ lộ ra sơ hở. Nhưng cơ duyên xảo hợp lại có hai tên đần cam nguyện ra mặt thay gã, đến lúc đó Tây Sơn Vương hỏi tội, gã có thể phủi sạch mọi tội lỗi trêи người mình đi rồi.
Gã nghĩ hai huynh muội gã tuy dung mạo khí khái khác nhau nhưng cũng đều là những người có bề ngoài nỗi trội ở U Minh Giới. Mọi người đều khen gã đoan chính thanh nhã* giống hệt thần tiên trêи Trường Sinh Giới. Nhưng lại phải phụ thuộc vào Tu La Giới, mà Trường Sinh Giới đối nghịch với Tu La Giới khiến cho bộ dáng của gã không được đám người ở U Minh Giới yêu thích cho lắm. Mà vẻ đẹp của Quỷ Yên Chi là độc nhất vô nhị, một lần nhăn mày hay một nụ cười đều âm trầm bức người, là dung mạo quỷ mị cực hạn rất được người nơi đây ưu ái.
*Thanh nhã: Thanh lịch tao nhã
Bởi vậy từ nhỏ đến lớn Quỷ Yên Chi đều được Tây Sơn Vương sủng ái, mà gã lại bị Tây Sơn Vương ghét bỏ, thậm chí lúc đầu Tây Sơn Vương còn không muốn phong gã làm thế tử. Từ sau khi gã ý thức được nguy cơ đó, mới khắp nơi phụ họa, một bên thì tạo tiếng thơm bên ngoài một bên thì ngấm ngầm chèn ép Quỷ Yên Chi mỗi lần hiến kế cho Tây Sơn Vương.
Người bên ngoài chỉ nói Quỷ Yên Chi bị chiều hư, ngang ngược càn rỡ, nhưng nào biết gã vụng trộm dung túng giật dây. Dần dà Tây Sơn Vương không còn sũng ai Quỷ Yên Chi như trước nữa. Ba mươi năm trước trong sinh thần của gã, Quỷ Yên Chi vì Tây Sơn Vương giao Âm Dương Bảo Kính cho gã mà đại náo tiệc mừng thọ rồi cướp đi, chọc giận Tây Sơn Vương. Trùng hợp lúc đó Vạn Yêu Vương đang tuyển phi, gã liền thừa cơ đề nghị, đưa Quỷ Yên Chi cho Vạn Yêu Vương.
Một là trừ được cái đinh trong mắt hai là vì ý đồ muốn thông qua Quỷ Yên Chi để kết thân với Vạn Yêu Vương.Còn về Giúp Tây Sơn Vương phụ thân gã thì phải xếp thứ ba.
Từ nhỏ Quỷ Yên Chi đã rất tự tin vào dung mạo của mình, gã hủy gương mặt xinh đẹp kia, tất nhiên Quỷ Yên Chi sẽ suy sụp và bị đã kϊƈɦ thật lớn. Còn nữa tuy Vạn Yêu Vương độc sủng vị Thánh Chủ kia nhưng nói không chừng hắn sẽ nhìn trúng dung mạo của Quỷ Yên Chi, muốn nếm thử thứ mới.
Thanh Tiêu Quỷ tuyệt đối không thể để chuyện như vậy xảy ra,không thể để Quỷ Yên Chi bay lên cành cao. Cho nên gã muốn dập tắt khả năng Vạn Yêu Vương coi trọng ả, biến Quỷ Yên Chi thành bộ dáng khiến người khác nhìn thấy là muốn ói.
Từ đây Quỷ Yên Chi tại Vạn Yêu giới, sẽ thành một vật trang trí chỉ có thể dựa vào địa vị bé nhỏ, vịn vào mối quan hệ này gắn kết cùng gã và Vạn Yêu Vương và cũng không thể tạo ra sóng gió gì. Mà Quỷ Yên Chi vì không muốn bị vứt bỏ cũng chỉ có thể liều mạnh giúp gã cùng Tây Sơn Vương.
Đây cũng là ý đồ muốn mưu lợi của Thanh Tiêu Quỷ.
Gã ngẫm nghĩ lúc này Quỷ Yên Chi bị hủy dung, tất nhiên trong lòng đã đại loạn. Nếu gã dùng lời nói an ủi, Quỷ Yên Chi luôn ăn mền không ăn cứng đó rất có thể sẽ cảm động đến rơi nước mắt.
Kết quả như ước nguyện của gã,lúc gã bước vào phòng của Quỷ Yên Chi, thì Quỷ Yên Chi đang cầm ròi điên cuồng quất một người đang nằm trêи mặt đất
Không, nói đúng ra, hẳn là một bộ thi thể.
Thi thể kia toàn thân cứng ngắc, trêи mặt trét một lớp phấn trắng thật dày, trêи phấn trắng kia lại có một lớp son phấn hình tròn đắp hai bên má. Váy áo trêи người rách tả tơi, lộ ra cơ bắp cuồng cuộng bên trong. Quỷ Yên Chi quất vào xương cốt trắng nhởn của người nằm đó, mỗi roi quất xuống đều tỏa ra ánh lửa và khói đen. Nhưng tử thi nằm đó không nhúc nhích, tựa như không cảm nhận được đau đớn.
Hiển nhiên là chết rồi.
Mà Quỷ Yên Chi Quỷ vẫn chưa ngừng lại, vung roi nhanh như gió. Mặt ả dùng vải che lại nhưng miếng vải đã bị chất lỏng màu đen thấm ướt hơn phân nửa—Máu của người U Minh Giới có màu đen.
Ngân Nhi Cốt quỳ gối bên chân Quỷ Yên Chi, ôm chân ả khóc lóc khuyên nhủ: "Đại nhân, nó chết rồi ngài đánh cũng vô dụng thôi! Nhưng tức giận hại thân, mặt ngài..."
Lời còn chưa dứt, thân roi thay đổi đường đi, rơi xuống đỉnh đầu Ngân Nhi Cốt. Ngân Nhi Cốt kêu thảm bị đánh ngã nhào xuống đất, vừa ngẩng đầu thì trông thấy Thanh Tiêu Quỷ đang bước vào cửa, lộn nhào ra tiếp đón, "Thanh Tiêu Quỷ đại nhân, xin ngài mau khuyên nhủ đại nhân nhà nô tì đi."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"Thanh Tiêu Quỷ kéo Ngân Nhi Cốt ra sau lưng trầm giọng hỏi thăm Quỷ Yên Chi. Trêи mặt gả đầy nghi hoặc nhưng thật ra trong lòng, gã lại là người hiểu rõ nhất.
Tử thi mặc đồ nữ nằm trêи đất là gã phái đi, thuốc cũng là gã cho. Quỷ Yên Chi uống canh Huyết Sâm do đầu bếp nữ này bưng sau đó liền bị hủy dung đương nhiên điều đầu tiên ả muốn là giết đầu bếp nữ này cho hả giận.
Thanh Tiêu Quỷ cười lạnh, chết rồi càng tốt, gã đỡ phải thu dọn tàn cuộc. Còn đệ đệ của tên này đương nhiên cũng không thể giữ lại, chốc nữa phải phái người gạt nó đưa về phủ rồi thần không biết quỷ không hay khử nó.
Giọng nói Quỷ Yên Chi sắc nhọn, đầu roi đuổi sát Ngân Nhi Cốt. "Thanh Tiêu Quỷ, ngươi đến xem chuyện cười của ta phải không? Chờ ta xử lý tiện tì thích nói linh tinh này xong sẽ tính sổ với ngươi sau!"
Thanh Tiêu Quỷ bắt được đầu roi rồi giữ chặt, "Đủ rồi Yên Chi, tỳ nữ này một lòng trung thành với muội, lần này muội ra tay hơi quá rồi đó."
Quỷ Yên Chi thu roi về, nhưng không kéo được, giận dữ nói: "Ngươi quản được ta? Ta chỉ đánh ả có hai roi thôi mà ả đã tìm ngươi cầu cứu rồi, đây không gọi là ăn cây táo rào cây sung thì là gì? Ta không có quyền giết ả ư?"
Ngân Nhi Cốt khóc như mưa thút tha thít thít biện giải: "Chủ tử, nô tỳ không có."
"Yên Chi muội đừng hiểu lầm." Thanh Tiêu Quỷ thở dài, "Xin ta là vì mong ta giúp muội. Nếu ả chỉ muốn bảo vệ mình thì ả phải xin ta cứu ả mới đúng."
Tay Quỷ Yên Chi hơi dừng lại. Ngân Nhi Cốt liên tục dập đầu: "Đại nhân giết ta, ta không oán giận nửa lời nhưng xin đại nhân giữ ta lại thêm mất ngày để ta chăm nom đại nhân đâu ra đó rồi lại chết."
"Ngươi..." Ánh mắt Quỷ Yên Chi rõ ràng đã buông lỏng, đối mặt với nô tỳ chung đụng sơm chiều từ bé, lời nói ác độc vẫn không thể nào thốt ra.
Thanh Tiêu Quỷ thừa cơ lật ngược tình thế, đoạt roi trong tay Quỷ Yên Chi, hàng mày Quỷ Yên Chi đột nhiên phát lạnh muốn đoạt lại roi. Nhưng thân hình Thanh Tiêu Quỷ chợt chuyển động đầu tiên là tránh thoát thế công của Quỷ Yên Chi sau đó lại bắt lấy cổ tay Quỷ Yên Chi. "Yên Chi,, ta biết trong lòng muội không dễ chịu gì, nhưng việc đã đến nước này rồi, muội nên đối mặt đi."
Quỷ Yên Chi nghe thấy lời ấy của gã bỗng nhiên sụp đỗ quát: "Ta biến thành người quái dị, không ai cần ta nữa! Ngươi vui lắm phải không? Lần này đừng nói là Vạn Yêu Giới, cho dù là quỷ quái bình thường đều sẽ khịt mũi coi thường ta!"
"Sẽ không đâu Yên Chi!." Thanh Tiêu Quỷ rất hài lòng với bộ dạng hiện tại của Quỷ Yên Chi, gã nhẹ giọng khuyên nhủ, "Ta góp cho muội ý này bảo đảm muội sẽ có chỗ đứng ở Vạn Yêu Giới."
Quỷ Yên Chi kinh ngạc nhìn ngẩng đầu: "... Thật? Ngươi chịu giúp ta?"
Thanh Tiêu Quỷ thành khẩn nói: "Muội và ta như tay với chân, ta không giúp muội thì giúp ai?"
"Lúc trước ta đối xử với ngươi như thế, nhưng ngươi còn giúp ta." Quỷ Yên Chi lẩm bẩm nói, "Ta thực sự là...Quá hổ thẹn."
Thanh Tiêu Quỷ mỉm cười nói: "Giữa ta và muội không cần phải xa lạ như thế. Ta là huynh trưởng đương nhiên phải nhường nhịn muội rồi."
Quỷ Yên Chi cảm thấy xúc động, nhìn Ngân Nhi Cốt run giọng nói: "Vừa rồi là ta trách oan ngươi, ngươi đau không?"
Ngân Nhi Cốt vội nói: "Không đau, đa tạ chủ tử đã hạ thủ lưu tình."
"Ngươi đi tìm chút dược cao thoa vào đi." Quỷ Yên Chi thở dài, "Ta cùng huynh trưởng ta tâm tình vài câu rồi ta đi thăm ngươi."
"Dạ, chủ tử." Ngân Nhi Cốt vui mừng nhìn hai huynh đệ họ giảng hòa, đứng dậy lui ra.
Chờ ả vừa đi Quỷ Yên Chi lập tức đóng cửa lại. Thanh Tiêu Quỷ sinh lòng nghi ngờ, nâng cao cảnh giác đề phòng hỏi, "Yên Chi muội muốn nói gì với huynh vì sao phải đóng cửa?"
Quỷ Yên Chi đỏ mắt, "Huynh trưởng, ta không còn đường để đi nữa nếu phụ vương thấy được bộ dạng này của ta tất nhiên sẽ chán ghét mà vứt bỏ ta, sẽ đổi một tỷ muội khác thay ta xuất giá. Xin huynh tuyệt đối đừng đề người khác biết chuyện này được không."
Lời khuẩn cầu này đúng ý muốn của Thanh Tiêu Quỷ, gã gật đầu nói: "Thì ra là vì chuyện này, ta sẽ nói với mọi người là do muội uống nhiều canh Huyết Sâm nên trêи người nỗi mẫn đỏ sẽ khỏi nhanh thôi. Chỉ là...giấu được nhất thời nhưng không thể giấu được cả đời."
Mặt Quỷ Yên Chi xám như tro, cúi đầu với Thanh Tiêu Quỷ, "Choi nên ta xin huynh trưởng dạy ta phải đứng vững gót chân ở Vạn Yểu Giới như thế nào."
Kế hoạch của Thanh Tiêu Quỷ quá thuận lợi gã không thể kiềm chế được sự vui sướиɠ trong lòng, bày ra tháy độ như người từng trải nói, "Yên Chi muội đã không muốn phụ vương biết chuyện này, sau khi gả vào Vạn Yêu Giới cơ hội hai người thấy nhau là rất hiếm. Hết thảy tin tức bên phía Vạn Yêu Vương ta sẽ giúp muội che giấu. Chỉ là để đề phong phát sinh biến cố nên ta sẽ thường xuyên đến Vạn Yêu Giới thăm muội, và hết thảy mọi hành tung của Vạn Yêu Vương muội đều phải báo ngay cho ta, biết chưa?"
Quỷ Yên Chi nghẹn ngào, "Huynh trưởng vì ta mà suy nghĩ cặn kẻ như vậy, ta thực sự là..."
Nói đến phần sau, ả liền dừng lại.
Thanh Tiêu Quỷ vỗ phía sau lưng ả, "Đừng khóc, từ từ nói."
Quỷ Yên Chi hít sâu một hơi, quả thật chậm rãi nói ra những câu đang nghẹn lại, "Ta thực sự là...muốn chém ngươi thành trăm mảnh!"
Bốn chữ cuối cùng hàm chứa phẩn nộ, Thanh Tiêu Quỷ lấy làm kinh hải, phát hiện trong mắt Quỷ Yên Chi sát khí dày đặt, lòng gã xiết chặt. "Yên Chi, muội nói cái gì?"
Một giọng nói truyền đến từ mặt đất giúp gã nhắc lại câu vừa rồi: "Ả nói, ả muốn chém ngươi thành bả."
Giọng nói này quen thuộc quá.
Còi báo động trong lòng Thanh Tiêu Quỷ vang réo rắt, vội vàng nhìn lại, chỉ thất Bùi Lệ đã "chết" từ dưới đất đứng lên.
Thanh Tiêu Quỷ ngây ra như phỗng: "Ngươi... Ngươi không chết?"
Bùi Lệ cười nói: "Ta mà chết, thì nhìn Quỷ Yên Chi biểu diễn thế nào đây?"
Thanh Tiêu Quỷ còn đang nghi ngờ, bỗng nghe Quỷ Yên Chi cười ha hả, "Sao, tính ra thì ta cũng có thiên phú đóng kịch đúng không. Thanh Tiêu Quỷ ngươi gài ta vào cái bẩy Vạn Yêu Giới ta còn chưa tính, lần này lại còn muốn hủy dung mạo của ta muốn ta làm con rối của ngươi. Nhưng ta lại diễn kịch cho ngươi xem, ngươi nói coi có phải ta lấy oán báo ơn không?"
Lời vừa nói ra, thanh tiêu quỷ lập tức hiểu rõ, gã vừa sợ vừa giận chất vấn Qủy Yên Chi, "Ngươi gạt ta?"
Quỷ Yên Chi cười lạnh: "Ta tương kế tựu kế thôi, ngươi hại ta trước, thì cũng đừng trách ta không khách khí."
Mưu kế của Thanh Tiêu Quỷ bại lộ,tuy không biết vì sao Bùi Lệ lại phản bội gã đi giúp Quỷ Yên Chi, nhưng gã cũng không quá e ngại, "Yên Chi đều là hiểu lầm cả, muội đừng nghe tên hoạt thi này châm ngòi."
"Thanh Tiêu Quỷ, ngươi là loại hàng gì ta hiểu rõ nhất, ngươi còn muốn giảo biện với ta?" Quỷ Yên Chi khinh bỉ xong, bỗng giật cốt tiên trong tay gã.
Thanh Tiêu Quỷ ném cốt tiên, bước nhanh ra cửa, "Ta đi trước, đợi khi muội bình tĩnh ta lại đến thăm muội."
"Muốn đi?" Quỷ Yên Chi dẫn roi đuổi theo, Bùi Lệ cũng đi về phía gã.
Thanh Tiêu Quỷ cười nhạt, "Các ngươi không phải là đối thủ của ta, đánh nhau, lại muốn khiến phụ thân không vui ư?"
Đang khi nói chuyện, một tay của gã đã mò tới then cửa. Nhưng sau một khắc cửa kia tựa mọc chân gã đột nhiên văng ra giống như bị người cho một cú đá.
Nhưng gã không rơi xuống đất mà bị một đôi tay hữu lực bóp ngay gáy, thanh âm trào phúng của Bùi Lệ vang lên sau óc gã: "Không phải là đối thủ của ngươi? Chắc chưa?"
Thanh Tiêu Quỷ giãy giụa theo bản năng, nhưng phát hiện cánh tay này cứng như sắt thép trong lúc nhất thời không thể tránh thoát. Lực đạo này căng bản hoạt thi bình thường không thể có được, mà khi đối phương triển khai toàn bộ khí thế trêи ngươi mình, bên trong vậy mà xen lẫn một ít...linh lực vốn không nên xuất hiện trêи người hoạt thi?
Thanh Tiêu Quỷ luống cuống, trừng to mắt: "Ngươi... rốt cuộc ngươi là ai?"
Bùi Lệ cười đắc ý, đang định trả lời thì nghe Quỷ Yên Chi ngoan độc nói: "Ngươi mãi mãi cũng sẽ không biết được đâu."
Sau một khắc, cốt tiên xé gió lao tới Thanh Tiêu Quỷ còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy ngực mình mát lạnh. Không cần cúi đầu cũng có thể thấy một cây roi dính đầy máu từ phía sau lưng gã xuyên thẳng đến trước ngực, thân roi duỗi ra hơn nữa thước mà mũi roi trong hư không bất động tựa như một con đỉa đã hút no máu.
Trong tầm mắt của gã, là hai cánh cửa vẫn luôn đóng chặt,ánh sáng trắng nhợt nhạt xuyên qua cửa phòng như băng như tuyết.
Bạch quang tụ thành một hình người, tóc trắng rối tung, thân khoát bạch y, đang thong thả đi về phía gã.
"Ngươi... Ngươi là... Yêu..." Máu đen không ngừng tuông ra từ miệng Thanh Tiêu Quỷ, gã tựa hồ đã hiểu được gì đó nhưng gã đã không còn hơi để nói trọn vẹn một câu nữa rồi.
Ánh mắt gã từ từ trợn ta, con ngươi cũng dần tan rã, thân ảnh màu trắng trong mắt cũng theo đó mà biến hóa.
Áo trắng dần dần biến thành màu xanh, ba ngàn sợi tóc bạc cũng ảm đạm thành tóc xanh, ngũ quan và cơ thể không ngừng điều chỉnh. Chờ sau khi đầu Thanh Tiêu Quỷ nghiên hẳn về một bên, đối phương mới đi tới cạnh gã, một trái một phải tựa như đang soi gương.
Bùi Lệ không thể khoe khoang, không vui vung tay ra. Quỷ Yên Chi thì tiện tay đẩy xác của Thanh Tiêu Quỷ xuống đất, nhìn người áo trắng đã biến thành Thanh Tiêu Quỷ, chậc lưỡi tán thưởng: "Cao nhân, chúng ta thành công rồi. Hiện giờ Thanh Tiêu Quỷ đã chết, ngươi biến thành bộ dạng của gã, từ đây có thể dựa vào thân phận của gã tự do tìm kiếm hồn phách của người kia rồi."