Bạch Tiêu.
Theo sự xuất hiện của quái nhân, danh xưng này cũng theo đó mà lọt vào tai Lộc Thời Thanh.
Sư tôn hắn Bạch Tiêu dù là khi còn sống hay sau khi đã chết đều được mọi người tôn xưng một tiếng"Dật Thiên Quân", hiếm khi có người gọi thẳng tên ông. Mà đối phương hiện giời lại cắn răng nghiến lợi kêu to nhủ danh của Bạch Tiêu, tựa như người này có quan hệ sâu xa với Bạch Tiêu, đã tích lũy thâm thù đại hận từ ngàn đời.
Tuy nơi đây u ám, nhưng vẫn nhìn thấy dòng khí tĩnh mịch dọc theo huyệt đạo lan tràn ra ngoài, bây giờ thảm thực vật cạnh Vinh Khô Tuyền đã khô cháy hầu như không còn lại gì, nếu không kịp thời ngăn cản, chỉ sợ toàn bộ phía sau núi cũng không chỉ là chấn động đơn gian như thế.
Lộc Thời Thanh không nghiên cứu kỹ lý do của quái nhân, khu động linh lực hộ thể, tạo một kết giới ngăn tại cửa huyệt, ngăn trở dòng khí đang chuyển động nơi đây. Nhưng cũng vì thế mà tử khí càng để lâu sẻ càng nhiều, chẳng mấy chốc kết giới sẽ bị phá vỡ.
Lộc Thời Thanh đi đến cạnh quan tài trấn thi.
Nếu người này bị Bạch Tiêu nhốt trong quan tài hiển nhiên là người đã chết. Nhưng người chết đã bị quan tài trấn thi và Phược Linh Hoàng trói buộc mà vẫn có thế toả ra tử khí to lớn như thế thực sự là quá dọa người.
Rốt cuộc đối phương cũng phát giác ra hắn, ngừng lại động tác, ngẩng đầu, lộ ra một đôi mắt trống rỗng.
Lộc Thời Thanh ngừng chân, thu lại mũi kiếm, "Thanh Nhai xin ra mắt tiền bối."
Mái tóc xám trắng của người đó rối tung, quần áo toàn thân rách tả tơi, cơ hồ không nhìn ra hình dạng ban đầu. Đối với hành động và lời nói của Lộc Thời Thanh thì tựa như không nghe không thấy, chỉ ngơ ngác nhìn hắn. Nếu là lúc hắn còn mất trí nhớ, chỉ sợ Lộc Thời Thanh đã bị cái nhìn như thế mà nổi da gà toàn thân, nhưng hiện giờ Lộc Thời Thanh đã khôi phục ký ức, không cảm thấy kinh ngạc nữa chỉ hỏi: "Xin hỏi tôn tính đại danh của tiền bối?"
"Ta..." Người kia chôn đầu trong bóng tối, cố sức nói, "Ta là..."
Cảm giác không thể nhớ được chuyện cũ đúng là làm người ta rất đau khổ, Lộc Thời Thanh nói: "Đừng vội cứ từ từ thôi."
Sau một lúc lâu, đối phương mới chậm rãi nói chữ thứ ba, "Chó..."
Lộc Thời Thanh cho rằng mình nghe lầm."Tiền bối là cái gì?
"Ta là... Chó." Trong quan tài phát ra thanh âm trầm thấp, rồi người kia lập tức cười lên đầy quái dị.
"Chó?" Lộc Thời Thanh kinh ngạc, nghĩ nghĩ, đổi cách hỏi khác, "Tiền bối bị nhốt ở đây, những vẫn có thể uy hiếp cả mấy đời chưởng môn của Biển Cả Một Cành, một cử động nhỏ thôi cũng có thể làm chấn động phạm vi vài dặm quanh đây, tại sao lại xem nhẹ, hạ thấp mình như thế?"
Tiếng cười của người kia đột nhiên ngừng lại, chém đinh chặt sắt nói: "Ta chính là chó, hắn nói đúng."
"Được rồi." Lộc Thời Thanh thấy người đó nghiêm tức như thế, vừa đáng thương vừa buồn cười, hỏi "Vậy hắn là ai?"
Đối phương không tiếp lời hắn chỉ nghi ngờ nhìn Lộc Thời Thanh."Ngươi..."
Lộc Thời Thanh hỏi: "Ta thế nào?"
Đó là một người chết còn bị nhốt ở đây mấy chục năm, tâm trí vô cùng hỗn loạn, Lộc Thời Thanh biết, chỉ có tràn đầy kiên nhẫn mới có thể moi móc tin tức từ miệng của người đó.
Ánh sáng u ám phủ lên ngũ quan Lộc Thời Thanh, đối phương bỗng nhiên giật mình, ôm đầu đập vào vách quan tài rên lên: "Ta có lỗi với ngươi! Van xin ngươi tha cho ta đi! Ta...Ta cũng chỉ vì bắt đắc dĩ thôi!"
"Tiền bối có lỗi với ai?" Lộc Thời Thanh như lọt vào trong sương mù, muốn đến gần để hỏi rõ, nhưng hắng vừa đến gần nữa bước thì đối phương giống như bị điện giật.
"Đừng tới đây! Tôn chủ ta sai rồi! Ta sai rồi!" Người kia hô to gọi nhỏ, bị dọa đến toàn thân phát run.
Lộc Thời Thanh càng thêm nghi hoặc, "Tiền bối có thể cho ta biết tôn chủ này là ai chăng?"
"Chẳng lẽ... Chẳng lẽ không phải ngươi ư?" Trong hoảng loạn lộ ra mấy phần lo sợ.
Lộc Thời Thanh nghĩ lại, gật đầu nói: "Đúng, là ta."
Người kia nghe xong, càng co lại cơ thể. Lộc Thời Thanh nghĩ kĩ, người này đã là cao thủ khiến Hồng Trần Giới líu lưỡi, có thể dọa người này sợ đến như thế, vị "Tôn chủ" này chắc hẳn là một nhân vật không hề tầm thường.
Nhưng là cao thủ thế nào, vì sao trước kia chưa từng nghe đến?
Lộc Thời Thanh nói thuận theo người đó: "Nếu như ta là tôn chủ,vậy có phải ông sẽ nghe lời ta không."
"Dạ dạ dạ, thuộc hạ không dám phản bội tôn chủ thêm lần nữa đâu." Người đó gật đầu như giã tỏi, Phược Linh Hoàn trên tay chân va chạm phát ra tiếng vang.
Tuy rất kỳ quái, người này chỉ dựa vào cái bóng đã nhận nhầm hắn là "Tôn chủ". Nhưng cũng coi như là may mắn vì người này đã nhận nhầm người.
Lộc Thời Thanh khoanh tay nói, "Nếu đã vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi tên gì?"
"Ta, ta tên..." Người kia che đầu, thống khổ đụng vào vách quan tài mấy lần, mới miễn cưỡng đáp "Ta... Là U Minh Tôn giả."
"U Minh Tôn giả." Lộc Thời Thanh chưa từng nghe qua chức vị này, "Ngươi đến từ U Minh Giới?"
U Minh Tôn giả gật đầu, lại lắc đầu: "Thuộc hạ từ U Minh giới phi thăng lên Trường Sinh giới, rồi đi theo tôn chủ từ đó...."
Thì ra là U Minh Giới cũng có thể phi thăng lên Trường Sinh Giới.
Đây là lần đầu Lộc Thời Thanh nghe thấy chuyện này, nếu đã như thế vậy tại sao Hồng Trần Giới lại muốn chối bỏ tà ma ngoại đạo?
Nhưng lúc này không phải thời điểm truy cứu việc đó, hắn hỏi tiếp: "Nếu ngươi là tiên nhân Trường Sinh Giới, tại sao lại đến nơi này, ngươi và Dật Thiên Quân có ân oán gì?"
U Minh Tôn giả nói: "Dật Thiên Quân... Thuộc hạ không biết người này."
Lộc Thời Thanh sửa lời nói: "Bạch Tiêu."
U Minh Tôn giả nghe thấy cái tên này, lập tức ngồi dậy, "Bạch Tiêu... Bạch Tiêu thả ta ra ngoài!"
"Làm càn." Lộc Thời Thanh cầm kiếm gõ xuống đất, nhưng tiếng động vang lên cũng làm chính hắn hết cả hồn, "Trả lời ta."
"Dạ..." U Minh Tôn giả vội cúi đầu xuống, "Tôn chủ bớt giận,Phù Tuệ không chịu nói ra tung tích của Cực Lạc Quyển Trục, còn trốn đến Hồng Trần Giới. Thuộc hạ đến đây bắt hắn rồi bị hắn giết chết vây ở chỗ này,từ đó không còn được thấy ánh mặt trời...... Bạch Tiêu đáng chết, đều tại hắn!"
"Khoan đã." Lộc Thời Thanh hiểu ra, "Bạch Tiêu, chính là Phù Tuệ?"
U Minh Tôn giả nói: "Đúng, Phù Tuệ tội ác tày trời!"
Lộc Thời Thanh thay đổi sắc mặt, "Người và ngươi..."
"Ngày xưa là đồng liêu, bây giờ là tử địch." Lí trí của U Minh Tôn Giả bị cừu hận mai một, mồm miệng càng thêm lưu loát.
Lộc Thời Thanh hít một hơi khí lạnh.
Nếu như U Minh Tôn giả này nói thật, vậy sư tôn Dật Thiên Quân của hắn, là trọng phạm lẩn trốn của Trường Sinh Giới.
Mà trên người Bạch Tiêu, còn mang theo...
"Cực Lạc Quyển Trục, là thứ gì?" Lộc Thời Thanh cảm thấy, trong chuyện này ẩn chứa nguy cơ to lớn. Không phải cứ diệt trừ một U Minh Tôn giả này là có thể giải quyết, nếu như đào sâu xuống dưới, nói không chừng sẽ dính dấp đến sự tồn vong của Hồng Trần Giới.
"Ta... Ta không biết." Gương mặt đanh lại của U Minh Tôn giả dần dần giãn ra, cổ quái cười lên, "Ta là chó, chuyện quan trọng như thế sao bọn hắn có thể để cho một con chó như ta biết được chứ ha ha ha..."
Xem ra, ông ta không biết thật,
Trong lòng Lộc Thời Thanh tràn đầy nghi vấn.
Trước khi lâm chung Tống Linh Kỳ vì muốn trả thù Trình gia, nên đã đề cập đến Cực Lạc Quyển Trục, đã khiến cho cả Bách Lý Ổ hóa thánh hư không. Mà phụ thân Tống Linh Kỳ sau khi nghe được bốn chữ Cực Lạc Quyển Trục này thì thân trúng chú thuật bị diệt khẩu hết sức thê thảm.
Nhưng càng làm cho Lộc Thời Thanh nghi ngờ là, Nếu sư tôn Dật Tiêu trốn khỏi Trường Sinh Giới, Trường Sinh Giới còn phái người truy bắt ông ta vậy tại sao ông ta còn muốn phi thăng lên Trường Sinh Giới?
Thân thế của Dật Thiên Quân Bạch Tiêu rất rõ ràng, là thứ tử của thương nhân Bạch gia vùng Giang Chiết, từ nhỏ đã bất cần đời, chán ghét con đường kinh thương.năm mười lăm tuổi, đột nhiên bái nhập Biển Cả Một Cảnh, cũng biểu hiện thiên tư hơn người của mình, danh chính ngôn thuận làm đệ tử của chưởng môn, sau khi chưởng môn phi thăng, ông ta liền tiếp nhận chức chưởng môn.
Lộc Thời Thanh từng nghe Bạch Tiêu nói, hắn là đứa trẻ bị vứt bỏ ở ven đường, được ông ta nhặt về Biển Cả Một Cảnh nuôi dưỡng.Thời điểm Bạch Tiêu nhặt hắn, cũng mới hơn hai mươi tuổi. Trong trí nhớ của Lộc Thời Thanh, sư tôn đối nhân xử thế tiêu sái thong dong, ôn hòa thân thiện, duy chỉ nghiêm khắc với một mình hắn.
Mặc dù thân sư tôn sống ở Tiên môn, nhưng khí chất thế tục trên người lại không thể đoạn sạch, từng bị thế nhân lên án. Tỉ như thích áo gấm, ngay cả mai Ngọc Điệp thuần trắng thoát tục khắp núi cũng bị ông ta ghét bỏ, chỉ yêu thích gốc mai Chu Sa đỏ tươi chói mắt kia.
Lúc trước Lộc Thời Thanh không thể hiểu nổi, Bạch Tiêu đã là người tu tiên, thoát khỏi sinh tử luân hồi,nhưng vì sao vẫn bị phồn hoa của thế gian che mắt,Hắn cũng bội phục Bạch Tiêu, trong lòng mang tạp niệm, lại có thể tu tới Đại Thừa, phi thăng thành tiên.
Bây giờ xem ra, có lẻ Bạch Tiêu chỉ làm dáng chút thôi, lấy loại khí chất dung tục này che giấu xuất thân thật sự của mình.
U Minh Tôn giả vừa khóc vừa cười, bỗng nhiên van xin Lộc Thời Thanh: "Tôn chủ, xin người thả ta ra ngoài... Ta sai rồi... Ta muốn đi ra ngoài!"
Lộc Thời Thanh hàm hồ nói: "Tại sao muốn ra ngoài?"
"U Minh giới vẫn luôn như vậy... Không ánh sáng, không nhiệt độ." U Minh Tôn giả sụp đổ nói, " ta vất vả lắm mới phi thăng lên Trường Sinh giới... Mới được giải thoát, ta không muốn bị giam cầm ở nơi tối tăm này, xin tôn chủ thả ta ra ngoài..."
Lộc Thời Thanh tính toán phương pháp đối phó người này trong lòng, cố ý kéo dài thời gian, "Ngươi gây ra tai họa lớn như thế còn muốn ta thả ngươi ra ngoài?"
"Ta..."
Lộc Thời Thanh đánh gãy lời người đó, "Ngươi mở của sơn động, thả tử khí ra ngoài, có phải muốn gây họa cho Hồng Trần Giới không?"
U Minh Tôn giả không ngừng lắc đầu: "Tôn chủ bớt giận, nhưng Hồng Trần Giới tất cả đều là chó rơm, ngài thả ta ra ngoài... Ta giúp ngài tiêu diệt những tên phế vật không đáng chú ý này. Bạch Tiêu không giết được ta, người ở Hồng Trần Giới này cũng không giết được ta....Sau khi ta ra ngoài rồi, giết hết....Giết..."
Giết người Hồng Trần Giới? Vậy càng không thể thả hắn ra ngoài rồi.
Những nghi ngờ quấy rối Lộc Thời Thanh bao năm nay bỗng nhiên vơi đi một nữa.. Bạch Tiêu hao tâm tốn sức khiến hắn ở lại Biển Cả Một Cảnh, ngày nào cũng phải rót linh lực thủ hộ kết giới này, chỉ vì nơi đây cất giấu một tai họa ngầm cực lớn, nhưng Bạch Tiêu không thể tiết lộ chuyện này ra ngoài, chỉ có thể che che lấp lấp mập mờ suy đoán.
Lộc Thời Thanh nhìn lại kết giới, tử khí đang không ngừng đánh vào kết giới, khiến ánh sáng của kết giới không ngừng chập trùng theo từng nhịp đánh.
Bí mật trong hang núi này,không những khiến Bạch Tiêu vắt hết trí óc, mà nó còn vây khốn nửa đời người của Lộc Thời Thanh và Cố Tinh Phùng.
Lộc Thời Thanh nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên đủ loại chuyện lúc trước.
Thu Bùi Lệ làm đồ đệ, đương nhiên là muốn truyền chức chưởng môn cho Bùi Lệ, nhưng mà Bạch Tiêu đã nói, người có thể rót linh lực vào Vinh Khô Tuyền, mới có tư cách trở thành chưởng môn đời tiếp theo. Lộc Thời Thanh vẫn cảm thấy, có thể vì vậy nên hắn mới bị Bạch Tiêu chọn trúng.
Mà hắn đưa Bùi Lệ đến Vinh Khô Tuyền, nhưng Bùi Lệ không có cách khiến cỏ cây khô héo quanh bờ suối phục sinh, vì trấn an Bùi Lệ, chứng minh Vinh Khô Tuyền có yêu cầu rất khắc khe với linh lực, thế là hắn cũng kêu Cố Tinh Phùng thử một lần.
Hắn vốn không ôm hi vọng,nhưng nào ngờ sau khi linh lực Cố Tinh Phùng rót vào ao, thì tựa như có một ngọn gió xuân thổi đến một dòng nước ấp, cỏ cây trở nên xanh um tươi tốt.
Lúc đó tâm tình Lộc Thời Thanh rất phức tạp. Mỗi ngày đều đến suối nước ngân mình nửa canh giờ, linh lực đều chảy vào đáy ao,bị lực lượng không biết tên rút đi,nói qua nói lại, đây vẫn là chuyện khổ sai. Cố Tinh Phùng đã chịu nhiều khổ cực như thế còn phải tiếp nhận chước chưởng môn này, quá bi thảm.
Hình như Cố Tinh Phùng cũng nghĩ như thế, bởi vậy khi Lộc Thời Thanh nói với y chuyện này, y quả quyết cự tuyệt. Đối với việc này Lộc Thời Thanh cũng đành bó tay, nghĩ lại mình không Tích Cốc không phi thăng sống đến năm nào tháng nào cũng còn chưa biết, không cần thiết phải tạo áp lực cho Cố Tinh Phùng.
Hắn dỗ dành Cố Tinh Phùng trước tiên cứ tiếp nhận chức chưởng môn này, còn nói: "Tinh Tinh đừng sợ, con nhìn đi sư tổ con lợi hại như thế, đương nhiên sẽ sống thiệt dai, nơi này không đến lượt con đâu."
Cố Tinh Phùng đồng ý, chắc là cũng tin hắn.
Nghĩ đến đây, Lộc Thời Thanh cảm thấy rất có lỗi với Cố Tinh Phùng,lời kia nói không được bao lâu thì hắn ngủm củ tỏi.
Là do hắn quá ngu, chỉ cảm thấy truyền vị cho đồ tôn sẽ rất có lỗi với đồ đệ Bùi Lệ này. Không ngờ lại bị Bùi Lệ nắm thóp của Vinh Khô Tuyền, tuyên bố đây là bí mật cực lớn của Biển Cả Một Cảnh muốn nói cho Đinh Hải Yến biết.
Nào ngờ Bạch Tiêu đã dặn đi dặn lại, muốn Lộc Thời Thanh phải giấu không được để Đinh Hải Yến biết. Lộc Thời Thanh đành phải xin Bùi Lệ đừng rêu rao, Bùi Lệ cũng đáp ứng, chỉ là nói ra yêu cầu —— hợp tịch.
Lộc Thời Thanh bất ngờ không nhẹ, Bùi Lệ lại đuổi sát không buông, nói rằng thích hắn rất lâu, dù chỉ hợp tịch trên danh nghĩa với hắn, cũng cam tâm tình nguyện. Chỉ cần hợp tịch Bùi Lệ sẽ giữ bí mật này cho đến chết.
Lúc đó Lộc Thời Thanh không còn cách nào khác, khi Bùi Lệ cam đoan không đụng vào bí mật của hắn, hắn liền đáp ứng yêu cầu hoang đường này, nhận phải phỉ nhổ của vạn người. Cũng may Bùi Lệ hết lòng tuân thủ hứa hẹn, cũng không vượt khuôn phép, tuy đôi khi lời nói hay ngả ngớn nhưng cuối cùng vẫn không xem quan hệ này là thật.
Bây giờ xem ra, lúc ấy Bùi Lệ hận hắn như thế, chỉ sợ đụng hắn chút thôi cũng sẽ căm ghét đến tận xương tủy. Hợp tịch chỉ là phương thức khiến hắn thân bại danh liệt mà thôi.
Lộc Thời Thanh nghĩ, nếu như bí mật này không tồn tại, có phải mỗi người sẽ sống được tự nhiên hơn không?
U Minh Tôn giả kêu gào nửa ngày, thấy Lộc Thời Thanh vẫn thờ ơ tự lâm vào cảm nghĩ của riêng mình, thì quỳ gối trong quan tài khẩn cầu nói: "Thuộc hạ biết sai thật rồi...Bọn hắn chẳng quan tâm, cuối cùng vẫn là tôn chủ tự mình đến đây... Mau thả ta đi!"
Lộc Thời Thanh cảm thấy đầu óc không đủ thông minh cho lắm, lúc này chỉ có thể đi nước cờ hiểm, thử thăm dò nói: "Tội của ngươi không thể tha thứ, chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội."
"Muốn... Ta chết?" Động tác dập đầu của U Minh Tôn giả dừng lại, "Người ở U Minh giới, một khi tử khí tiêu tán hết mới có thể chết đi, cho dù chỉ còn một tia tử khí thôi thì sẽ không chết được... Huống hồ ta còn là tiên thân, ngay cả Bạch Tiêu cũng chỉ có thể sử dụng tiên lực làm tiêu tán tử khí của ta, ngày ngày lặp lại..."
"Cho nên, ngươi không chết được?"
Thần trí U Minh Tôn giả hỗn loạn, chuyện liên quan đến sinh tử, cũng chỉ đành lấy lòng nói: "Tôn chủ, chỉ cần ngươi thả ta, ta sẽ tự mình biến mất! Những cái vòng chụp này khóa tiên lực của ta!"
Những chiếc Phược Linh Hoàn kia, hiển nhiên là Bạch Tiêu đeo cho hắn, cũng chỉ có máu của Bạch Tiêu mới có thể mở ra.
Lộc Thời Thanh trầm mặc một lát, "Bạch Tiêu trở về Trường Sinh Giới rồi."
"Không thể nào!" U Minh Tôn Giả tựa như nghe được chuyện vô cùng buồn cười, "Trường Sinh Giới đã hạ sát lệnh, cho dù phải lên thiên đình hay xuống địa phủ đều phải diệt trừ hắn! Hắn không có chỗ dựa! Trở lại Trường Sinh giới chỉ có con đường chết, hắn sẽ không về đó đâu!"
"Chuyện này là thật?" Lộc Thời Thanh kinh nghi, nếu Trường Sinh Giới đã không chứa chấp Bạch Tiêu, vậy vì sao Bạch Tiêu lại muốn phi thăng lên đó?
Ông ấy lấy thân thể của phàm nhân để phi thăng, tiến vào Trường Sinh Giới có cao thủ khắp nơi, chẳng phải là sẽ càng hung hiểm hơn Hồng Trần Giới ư?
Hoặc là nói... Căn bản là Bạch Tiêu không phi thăng, ông ta đã đi đến nơi khác?
Nhưng U Minh Tôn giả không trả lời Lộc Thời Thanh, điên cuồng tự mình lẩm bẩm, "Chỗ dựa... Đúng, hắn không có chỗ dựa, ta mới là người đúng...Người phản đối đều chết hết rồi, chết hết rồi..."
Lộc Thời Thanh truy vấn: "Chỗ dựa gì?"
"Chính là chỗ dựa của tà và Bạch Tiêu khi xưa..." U Minh Tôn giả nhìn chằm chằm Lộc Thời Thanh mặt, ánh mắt cổ quái, "Chính là tôn chủ của ta..."
"... Ta?"
"Không." U Minh Tôn giả chậm rãi đứng dậy, "Ngươi không phải tôn chủ... Ngươi chết trong trận Đoạn Diệt rồi, vì nữa nhân kia...Ngươi chết, không có khả năng sống sót...."
Sự tình liên quan trong lời nói của ông ta càng ngày càng nhiều, thần trí U Minh Tôn giả dần dần ổn định, sẽ càng khó lừa gạt. Lộc Thời Thanh lờ mờ cảm thấy không ổn lui lại một bước, lặng lẽ góp nhặt linh lực rót vào Tố Quan Kiếm, "Nữ nhân nào?"
"Ngươi là ai! Dám đến đây gạt ta!" U Minh Tôn giả bỗng nhiên trợn hai mắt lên, "Thân ảnh và giọng nói của ngươi giống tôn chủ, nhưng ngươi không phải người!"
"Không, ta là tôn chủ." Trên mặt Lộc Thời Thanh hơi nóng, hắn không biết nói dối. Cũng may nơi đây đen thui, hắn sẽ không quá đổi xấu hổ.
"Còn dám nói bậy!" U Minh Tôn giả vỗ vách quan tài,mặt đất khẽ run lên, "Bạch Tiêu phái ngươi tới đây! Có phải hay không!"
"... Không phải."
"Dòng thứ vô liêm sĩ!" U Minh Tôn giả mất kiên trì,vung tay lên tử khí đập thẳng vào mặt hắn.
Lộc Thời Thanh tránh né theo bản năng, cũng trong lúc đó hắn thay đổi thân kiếm, mũi kiếm mang theo linh lực mạnh mẽ bắn ra.
Sau một khắc, quang hoa ở hai nơi va chạp kịch kiệt.
Trên người U Minh Tôn giả bùng lên ánh sáng trắng chói mắt, mà kết giới Lộc Thời Thanh tạo ra bảo hộ cửa huyệt cũng bị tử khí xông phá, tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Toàn bộ Thiên Kính Phong đều cảm nhận được cơn chấn động từ dưới mặt đất này.
"Tiếng gì vậy?"
Kết giới bên ngoài Thủy Tạ hơi lóe sáng, ao nước dưới màng mưa xuất hiện từng đợt sóng, Diêu Phủng Châu cùng Tư Mã Lan nhìn nhau, Cố Tinh Phùng lập tức đứng lên.
Diêu Phủng Châu vội vàng nói: "Sư huynh, huynh vừa uống thuốc, nghỉ ngơi trước hẳn nói, nơi đó...Có sư thúc tổ rồi."
Cố Tinh Phùng lắc đầu, không nói câu nào đi đến trước kết giới. Tư Mã Lan nói: "Hằng Minh, kết giới này do Lộc sư thúc lưu lại, không thể phá vỡ, ngươi..."
Một câu chưa hết, Tư Mã Lan cùng Diêu Phủng Châu đã nghẹn họng nhìn trân trối, giơ tay tạo ra một luồng ánh sáng, kết giới nhẹ nhàng lắc lư, nhưng không bị phá vỡ.
Cố Tinh Phùng hơi híp mắt lại, hai tay đang vào nhào, linh lực khổng lồ tụ lại thành ánh sáng trong lòng bàn tay. Tơ máu mơ hồ từ khóe miệng uống lượn chảy xuống. Lần này, y đã dùng hết sức lực toàn thân mình.
Trong huyệt động, tử khí dâng trào,như sóng biển cuồn cuộn. Lộc Thời Thanh đứng trong một mảnh hỗn độn có hơi sững sờ.
U Minh Tôn giả kia bị linh lực của hắn luân phiên tạc thành cục thang hình người, toàn thân chỉ còn lại Phược Linh Hoàn là nguyên vẹn. Không bị nhục thân ràng buộc, tử khí lưu chuyển càng thêm thuận lợi, liên tục không ngừng phóng tới bên ngoài cửa huyệt động.
Hắn là cao thủ Đại Thừa Kỳ trong Hồng Trần Giới, có linh lực cực lớn hộ thể những đứng trong tử khí này còn thấy ngạt thở. Những đệ tử linh lực yếu kém kia, thậm chí dân thường ngoài Biển Cả Một Cảnh kia, nếu dính phải những thứ này sợ là chẳng mấy chốc sẽ mục rữa chỉ còn lại xương trắng.
Cố Tinh Phùng bị thương, chỉ cách đây không xa trong Noãn Nguyệt Đài, y sẽ ứng phó thế nào đây?
Đường đường là thân thể của cao thủ Trường Sinh,mới hai ba chưởng đã bị đánh thành thế này, chính Lộc Thời Thanh còn hoài nghi—— hắn chỉ nghĩ muốn hạn chế hành động của đối phương mà thôi, cũng đâu có xài hết sức đâu.
Nhưng hiện giờ tình thế nghiêm trọng, hắn không thể không xem nhẹ chi tiết này, xuất ra tất cả vốn liếng của mình, một lần nữa tạo kết giới mới, ngăn trở đường đi của tử khí. Đến lúc này, tựa như là Thái Sơn áp đỉnh, rốt cuộc không thể thừa hơi tốn sức lo lắng đến chuyện khác nữa.
Làm sao bây giờ?
Năng lực của hắn cũng có hạn, ngay cả Bạch Tiêu cũng không thể làm tử khí này tiêu tán trong chớp mắt thì sao hắn có thể giải quyết nó nhanh chóng đây?
Đá vụn bay loạn theo tử khí, toàn bộ hang động tựa như bị nước biển xâm nhập không thấy thứ gì, không có nơi trở mình. Lộc Thời Thanh dần dần lực bất tòng tâm, thậm chí hắn bắt đầu hối hận, tại sao trước khí đi còn nói câu kia với Cố Tinh Phùng.
Cố Tinh Phùng không trả lời ngay, rất có thể không thích hắn... Chí ít, không thích hắn đến vậy.
Nếu như hắn không chống đỡ nổi thật, lỡ xảy ra chuyện gì, chẳng phải Cố Tinh Phùng sẽ rất đau khổ ư?
Bỗng nhiên, Lộc Thời Thanh mở to hai mắt.
Linh lực hộ thể của hắn đột nhiên biến mất, giống như là trứng gà bị lột mất lớp vỏ ngoài bị người ra tiện tay bóc đi.
Trong huyệt động này còn có người thứ ba!
Đến lúc này, Thái Sơn áp đỉnh đã sắp biến thành Everest áp đỉnh, Lộc Thời Thanh suýt nữa ngất đi, lại nhảy lên nhưng không ra tay tiếp tục vận linh lực hộ thể, chỉ đành liều cái mạng già này ngăn chặn tử khí.
Tiếng cười trầm thấp van lên bên cạnh Lộc Thời Thanh, toàn thân hắn chấn động, vội vàng nói: "Ai?"
Trong chớp mắt khi hắn hỏi câu đó, tiếng cười bỗng nhiên bay xa, chia năm xẻ bảy biến mất trước quan tài trấn thi.
Một cái bóng đen không có hình dạng trôi nỗi bồng bềnh, thoáng nhìn thì nhẹ nhàng hư thoát, đang dập dìu theo con sóng bốc lên trong huyệt động nhưng lại có vẻ vững như núi lớn.
"Tiểu tử, chính là ngươi,phá rối sào huyệt của Quỷ Yên Chi."
Sau hai mươi tuổi, Lộc Thời Thanh vẫn luôn là tông sư thanh danh hiển hách cấp bật cao thủ, đã lâu rồi không ai gọi hắn là "Tiểu tử". Giờ phút này ngôn từ của đối phương tùy ý, tựa như Lộc Thời Thanh thật sự là một tiểu bối không đủ tư cách.
Lộc Thời Thanh đã mệt muốn đứt hơi, miễn cưỡng nhớ lại, mới phản ứng được đối phương đang nói mình, "Ta cũng đâu có tổn thương Sinh Sôi Nương Nương, nếu các hạ muốn báo thù, đợi tử khí nơi đây được giải trừ, ta sẽ cũng các hạn nói chuyện tỉ mỉ, được chứ?"
Đối phương hỏi: "Chỉ dựa vào ngươi mà muốn giải trừ?"
"..." Lộc Thời Thanh trầm mặc.
Đối phương thản nhiên nói: "Bản vương cũng phải cám ơn ngươi."
Lộc Thời Thanh không hiểu: "Cám ơn ta?"
Đối phương nói: "Nếu không phải nhờ ngươi tiêu diệt sào huyệt của Sinh Sôi Nương Nương, ta cũng không sẽ biết, Quỷ Yên Chi cái thứ nghịch nữ này lại chạy đến đây."
Lộc Thời Thanh sững sờ: "Lẻ nào ngươi là phụ thân của Sinh Sôi Nương Nương?" Thì ra đối phương cũng tới từ U Minh Giới khó trách có thể hành tẩu tự nhiên trong tử khí này.
Linh quang lóe lên, Lộc Thời Thanh hỏi tiếp: "Vốn vừa rồi ta không có ý hủy thân thể và quan tài trấn thi của U Minh Tôn giả, có phải do ngươi âm thầm nhúng tay không?"
"Nhặt cái có sẵn mà thôi." Đối phương hừ cười, "Hồng Trần Giới là một chỗ tốt, nếu không nhờ vào chuyện tìm kiếm Quỷ Yên Chi, cũng nhân cơ hội này quan sát Tiên Vân Hội của nhóm ô hợp các ngươi ta cũng sẽ không phát hiện ra, U Minh Tiên của ngài xưa thế mà lại bị vây chết ở nơi này."
Lộc Thời Thanh không có tâm tình cùng hắn nói chuyện phiếm, mắt thấy sắp không chịu được nữa, trực tiếp hỏi: "Tóm lại ngươi muốn thế nào?"
Bóng người màu đen đưa tay, "Tử khí khổng lồ này, là vật tặng thêm thượng hạn, bản vương đương nhiên không thể bỏ qua rồi."
Tử khí là kiếp nạn của Hồng Trần Giới, nhưng lại là món quà của U Minh Giới, khó trách hắn lại âm thầm ra tay, nổ banh xác quan tài trấn thi và U Minh Giả. Lộc Thời Thanh vui mừng quá đỗi, "Cho nên, ngươi muốn hấp thụ tử khí này?"
Đối phương gật đầu: "Còn có, hồn phách của ngươi."
"... Cái gì?" Ý cười cứng lại bên miệng Lộc Thời Thanh.
"Tiểu tử, ngươi là tiên." Thanh âm đối phương chuyển sang lạnh lẽo, "Bản vương dự thính đã lâu, hình như ngươi là con rơi của người nào đó ở Trường Sinh Giới."
Lộc Thời Thanh kinh ngạc nói: "Ta... Ta là tiên?"
Đối phương không rảnh cho hắn thời gian kinh ngạc, sau một khắc đã vọt đến trước mặt hắn, "Bản vương đã không vừa mắt Trường Sinh Giới từ sớm rồi, nếu có thể luyện hóa hồn phách của ngươi, là đồng nghĩa với việc đối phó với Trường Sinh Giới sẽ dễ hơn, khi đó ta còn sợ cái gì mà Trường Sinh Giới Tu La Giới nữa chứ!"
Lộc Thời Thanh chỉ nhìn thấy gương mặt hỗn độn của đối phương, ngay sau đó đỉnh đầu đã phả xuống hàn ý lạnh buốt, tựa như bị một bàng tay chỉ còn lại xương khô che phủ, trong phút chốc trời đất quay cuồng, trước mắt ánh sao lóe sáng.
Hồn phách bị xé rách, mắt thấy sắp bị cưỡng ép rời khỏi thân thể, hắn muốn nôn mửa muốn gào thét, nhưng khi há miệng chỉ có thể phun ra một ngụm máu.
Tử khi quanh thân liên tục xao động, tựa như thủy triều mãnh liệt.
Hồn phách không ngừng rung động, huyết dịch toàn thân bắt đầu chảy ngược, ý lạnh xộc lên,bỗng trong tầm mắt ngơ ngác của Lộc Thời Thanh xuất hiện một hình ảnh vặn vẹo. Tuy là vặn vẹo nhưng lặp đi lặp lại trong đầu, vỡ vụn từng đống trong ký ức tốt xấu gì cũng tạo thành hình hoàn chỉnh, hắn còn có thể nhìn thấy mặt biển chập trùng, và màn đêm vô biên.
Lần nữa hắn thấy được thị giác thứ ba trong mơ, thấy được Cố Tinh Phùng thời niên thiếu.
Cố Tinh Phùng thất tha thất thiểu đi đến bờ biển, bị Thanh Nhai Quân nằm trong vũng máu —— cũng chính là Lộc Thời Thanh hắn dọa sợ.
Nhưng lúc này Cố Tinh Phùng vẫn chưa nhận ra người nằm đó là Lộc Thời Thanh, nhưng không biết y làm cách nào để xác nhận đó chính xác là Lộc Thời Thanh, chỉ do dự đôi chút rồi cấp tốc nhảy vào trong biển.
"... Sư tổ!" Trên lưng Cố Tinh Phùng vẫn còn vụn băng dính máu mà y phá lúc trước, nhưng y không quan tâm, ôm người đang thoi thóp vào trong ngực.
Đối phương nhắm nghiền hai mắt, đã mất đi tri giác,cho dù Cố Tinh Phùng gọi thế nào, người nằm đó cũng không đáp lại. Tay chân Cố Tinh Phùng luống cuống, liên tục rót linh lực vào nhưng chẳng thấm vào đâu.
Máu trên người y cũng nhỏ vào trong biển, cùng huyết nhục đã khô thành màu tím sậm giao hòa.
Sau khi thử hết các loại phương pháp, hai mắt Cố Tinh Phùng đỏ ngầu, xốc ngoại bao của chính mình lên.
"Song tu... Tặng linh." Cố Tinh Phùng nhắm hai mắt lại, ôm chặt người trong ngực.
Đây là công pháp ghi lại trong trang cuối cùng của « Song Tu Bí Thuật », bị Cố Tinh Phùng trong cơn hốt hoảng thốt ra.