Tử trạng của phụ thân Tống Linh Bích và tử trạng của người ở Bách Lý Ổ giống nhau, nguyên nhân cái chết cũng như vậy.
Cực Lạc quyển trục.
Chẳng biết là vật gì, không biết để làm gì, không biết hình dáng thế nào. Chỉ riêng cái tên này thôi đã tạo thành gió tanh mưa máu.
Cố Tinh Phùng hỏi: "Trên đường lệnh tôn chuyển hàng có gặp tao ngộ gì không, đến mức đưa tới họa sát thân?"
Tống Linh Bích nhớ lại, "Việc này, ngay cả phụ thân ta cũng mơ hồ. Ông ấy chuyển hàng đến Trung Nguyên, lấy đất làm chiếu lấy trăng làm mền. Ngủ đến nữa đêm thì trọng bụng khó chịu, vội tìm một vách đá xem như nhà xí. Trong lúc đó trời đêm bỗng lóe sáng, tựa như ban ngày, có hai người đang so chiêu. Phụ thân ta đã từng tu tiên gặp qua không ít cao nhân. Ông ấy nói tu vi của hai người đó trên đời này rất hiếm thấy. Nơi hai người họ đi qua núi đá sụp đổ, một ngọn cỏ một gốc cây cũng không còn, tiên nhân chân chính cũng thế là cùng. Ông nghe thấy bốn chữ Cực Lạc quyển trục. Hình như một người trong đó đang hướng người còn lại yêu cầu hắn giao ra quyển trục, mà người đó nói hắn không có. Trong lúc đánh nhau có một người tiện tay vung một chưởng về nơi đoàn người phụ thân ta nghĩ lại, tùy tùng và ngựa của ông đều hóa thành tro tàn, phụ thân ta nấp sau tảng đá cứ tưởng là đã thoát một kiếp, nhưng không ngờ lại bị sóng khí nho nhỏ quét trúng lưng, cuối cùng vẫn không tránh khỏi cái chết."
Lông mi Cố Tinh Phùng hơi nhíu lại, "Hai người đánh nhau kia thì sao?"
"Một người trong đó giết chết một người khác, sau khi đợi người đó hóa thành tro tàn thì rời đi,nhưng ta chưa từng nghe nói Hồng Trần Giới có nhân vật như vậy." Tống Linh Bích dừng một chút, thản nhiên nói "Chắc hẳn họ không phải là người của Hồng Trần Giới. Thủ pháp quái dị như thế, không phải yêu ma cũng là quỷ quái."
Cố Tinh Phùng im miệng không nói. Lộc Thời Thanh lập tức phản bác Tống Linh Bích: "Chưa chắc Hồng Trần Giới không có loại người này, nói không chừng là do hắn sợ nên trốn rồi. Tinh...Chưởng môn là yêu thân đó, nhưng người ta đâu có hại người."
Tống Linh Bích tự biết lỡ lời, chắp tay nói với Cố tinh Phùng "Ta nhất thời nhanh miệng. Tiểu mỹ nhân nói không sai, người xấu ở Hồng Trần Giới, chỉ sợ yêu ma quỷ quái cũng phải thán phục. Ngược lại là Cố chưởng môn mấy ngày này luôn giúp người hoạn nạn, rất có phong phạm của quân tử."
Lộc Thời Thanh nói tiếp: "Đúng, y là quân tử, đỉnh thiên lập địa."
Ánh mắt Cố Tinh Phùng hơi lóe sáng, trực tiếp nhìn về phía Tống Linh Bích: "Lời vừa rồi ta đã nhớ kỹ, còn chuyện gì khác không?"
"Còn có, sản nghiệp của Tống gia." Tống Linh Bích đã tính toán rõ ràng, "Quyên hết cho Biển Cả Một Cảnh."
Tuy đại viện Tống gia bị thiêu hủy, nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, ruộng đất và cửa hàng này nọ vẫn không thể khinh thường. Lộc Thời Thanh cùng Cố Tinh Phùng trao đổi ánh mắt "Vì sao?"
"Ta chỉ có một điều kiện, chính là Biển Cả Một Cảnh phải giúp ta chăm sóc cho a Dương thật tốt." Tống Linh Bích khe khẽ thở dài, "Ta không quản được nó, mong rằng các ngươi có thể bảo vệ nó một đời. Cột hay nhốt gì cũng được miễn là đừng để nó xem thường tính mạng mình thêm lần nữa."
Núi bạc núi vàng đổi lấy một mạng của Tống Dương, Tống Linh Bích thật sự là nhọc lòng.
Nhưng Biển Cả Một Cảnh cũng có sản nghiệp, cũng không thiếu tiền. Lúc này đáp ứng thỉnh cầu Tống Linh Bích, thì hơi giống nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Cố Tinh Phùng nói: "Cứ tạm ở đây trước đi, sau này bàn lại."
Tống Linh Bích cũng không nói nhiều, nhưng vẫn chưa rời đi. Lộc Thời Thanh hỏi hắn: "Linh Bích công tử, hình như huynh còn có chuyện gì muốn nói thì phải?"
Trong đôi mắt như đầm nước của Tống Linh Bích xuất hiện một tia khao khát, hắn nói: "Thần Tiên Túy hôm trước đưa đến đây còn không?"
Lộc Thời Thanh thấy tội thay cho thân thể hắn: "Huynh đã bị thương thành như vậy rồi, còn muốn uống rượu?"
"Không sao." Tống Linh Bích khoát khoát tay, "Thuần Tiên Túy còn hiệu quả hơn thuốc nữa."
Thấy hắn như thế, trong lòng Lộc Thời Thanh cũng không dễ chịu gì. Tống Dương tuổi còn nhỏ, vẫn có thể khóc to rống lớn, thậm chí có thể đòi tự sát để phát tiết cảm xúc. Nhưng Tống Linh Bích không thể, hắn không những phải chiếu cố Tống Dương mà còn phải bảo trì đầu óc mình được tỉnh táo. Sợ là cũng chỉ có Thần Tiên Túy mới có thể khiến hắn tạm thời giải nỗi sầu này.
Cố Tinh Phùng chắp tay nói: "Vẫn còn đó, chỉ là..."
"Gia nghiệp nhà ta đều cho ngươi hết rồi, lẽ nào chỉ có mấy hủ rượu ngươi cũng không nỡ lấy ra?" Tống Linh Bích khẽ nhíu mày.
Lộc Thời Thanh sững sờ, "Không phải đâu Linh Bích công tử, huynh nghe y nói hết đã chứ."
"Đừng câu giờ nữa, nói gì thì nói lẹ lẹ đi." Tống Linh Bích một lòng muốn rượu,chuyện gì cũng không quan tâm.
"Đừng gọi người là "Tiểu mỹ nhân" nữa." Cố Tinh Phùng nói, " nếu không, một giọt rượu cũng không cho."
Rõ ràng chuyện này có liên quan đến Lộc Thời Thanh nhưng y không nhìn Lộc Thời Thanh, chỉ nhìn thẳng cùng Tống Linh Bích cò kè mặc cả.
Tống Linh Bích kinh ngạc nhìn Lộc Thời Thanh, Lộc Thời Thanh hướng hắn cười đầy lúng túng: " Thiệt ra thì cái xưng hô này đúng là không thích hợp lắm, ta là nam nhân, cũng già rồi. Nếu không huynh cứ như Tống Dương gọi ta là Tiểu Không thấy thế nào?"
Tống Linh Bích xua xua tay: "Tùy, rượu đâu?"
Cố Tinh Phùng nói: "Tìm Tử Minh lấy chìa khóa kho hàng."
Kết giới màu trắng rút lui, Tống Linh Bích xoay người rời đi.
Tuy một câu phàn nàn hắn cũng chưa nói nhưng Lộc Thời Thanh vẫn có chút lo lắng. Sau khi tiễn hắn rời đi Lộc Thời Thanh nhắc nhở Cố Tinh Phùng"Tinh Tinh, Linh Bích công tử vừa trải qua nỗi khổ mất người thân, có phải ngươi hơi hà khắc với huynh ấy rồi không?"
"Vì thấy hắn đau khổ do mất người thân, mới phá lệ tha cho hắn lần này đó." Cố Tinh Phùng thản nhiên nói.
"... Thì ra đây đã là tha rồi đó hả?" Lộc Thời Thanh cúi đầu xuống, lòng vẫn còn sợ hãi nói, " xem ra, nếu không phải lo cho tâm tình của người ta, chắc Tinh Tinh sẽ đuổi người ta đi luôn phải không?"
Cố Tinh Phùng không trả lời mà hỏi ngược lại: "Người thích cái xưng hô hắn gọi người à?"
Tuy nét mặt y không buồn không vui, nhưng Lộc Thời Thanh nghe vậy trong lòng lại có chút nóng nảy, sợ y hiểu lầm, vội giải thích nói, "Thật ra ta không thích lắm, chỉ là ngại nói ra mà thôi."
Dứt lời, bỗng nhiên ý thức được, lúc trong rừng cây Cố Tinh Phùng không tiện nói chuyện, vừa rồi khi mọi người cùng nhau bàn chính sự, Tống Linh Bích cũng không gọi hắn là "Tiểu mỹ nhân". Chỉ có lúc này Cố Tinh Phùng mới có cơ hội giúp hắn nói chuyện. Hắn bừng tỉnh đại ngộ, "A, ra là Tinh Tinh muốn tốt cho ta, Nếu ta cự tuyệt ngay từ đầu, cũng sẽ không phiền ngươi thay ta nói, ta đúng là ngu hết thuốc chữa mà."
Cố Tinh Phùng từ chối cho ý kiến, nhìn cơn mưa rả rích ngoài cửa sổ. Đang lúc hoàng hôn, trên mặt hồ mông lung nổi đầy sương mù là hoa sen thoáng ẩn thoáng hiện, sau khi thu lại tầm mắt, tựa hồ Cố Tinh Phùng cũng bị cảnh sắc yên bình này lây nhiễm, ngay cả nét mặt cũng nhu hòa. Y hỏi Lộc Thời Thanh: "Người muốn ăn Hà Hoa Tô chứ?"
"Muốn." Lộc Thời Thanh vội xán lại gần, "Ngươi còn không?"
Cố Tinh Phùng nhìn đôi mắt hắn, "Vậy thì hứa với ta đừng nói mình ngu dốt nữa."
Lộc Thời Thanh nao nao, gật đầu thật mạnh cũng nghiêm túc nói với y: "Được, ta sẽ không nói nữa."
Trên mặt Cố Tinh Phùng không có biểu hiện gì quá lớn, chỉ là đường cong khóe miệng nhu hòa đi không ít. Y nâng một cánh tay lên, dường như muốn chạm vào mặt Lộc Thời Thanh, nhưng cuối cùng vẫn yên lặng rũ xuống trong ánh mắt đầy kinh ngạc của Lộc Thời Thanh.
Sáng hôm sau tia nắng ban mai bao trùm khắp Nõan Nguyệt Đài.
Lá sen thẳng tắp, hoa sen chớm nở, trong núi vừa trải qua một trận mưa, khắp nơi sạch sẽ mát mẽ.Đối với cảnh đẹp ý vui thế này từ trước tới nay Cố tinh Phùng đều sẽ tĩnh tọa trong nhà Thủy Tạ, hoặc ngồi thiền hoặc uống trà hoặc là đọc sách.
Nhưng hôm nay,y lại đi dọc theo hành lang, hái mấy đóa sen đỏ nhất. Sau đó đi vào chỗ ở trong mật thất, bắt đầu bận rộn phần mình.
Trước tiên phải rửa sạch hoa sen, sau đó đập nát, lấy nước trộn với bột mì. Cho nhân bánh vào rồi nặn thành hình dáng một nụ hoa, cắt nhè nhẹ thành số cánh hoa mong muốn. Cuối cùng bỏ vào chảo dầu đang sôi, đợi đến khi nở rộ chín vàng thì bày lên đĩa để nguội.
Một loạt trình tự này nói khó cũng không khó chỉ là hơi rườm rà. Nhưng từ đầu đến cuối Cố Tinh Phùng vẫn rũ mi, tâm tính bình thản, tựa như đang làm một việc gì đó vô cùng có ý nghĩa.
Thủ pháp thành thạo,tựa hồ cái việc vô cùng có ý nghĩa này y đã làm rất nhiều lần trước đó.
Sau một nén nhang, Lộc Thời Thanh nhận lấy cái hộp trên tay Thẩm Kiêu, tuy trên mặt chỉ là lời cảm tạ theo khuôn phép, nhưng trong lòng hắn đã sớm nhảy cẫng hoan hô.
Chờ sau khi tiễn Thẩm Kiêu rời đi, hắn mở hộp ra, nụ cười trên mặt càng chói lọi, có thể so với Hà Hoa Tô đang nở rộ trong hộp.
Quả nhiên Cố Tinh Phùng không lừa hắn.
Một hứa hẹn nho nhỏ, bản thân hắn cũng sắp quên rồi, thế mà Cố Tinh Phùng lại đúng hẹn thực hiện.
Hắn chờ không nổi nữa nên ăn một cái, bỗng ý thức được, ở nơi này đâu phải chỉ có mình hắn, không thể ăn hết một mình. Thế là đậy nắp hộp lại, thử thăm dò chạy đến sát vách gõ cửa: "Linh Bích công tử, huynh dậy chưa?"
Gõ một hồi, bên trong truyền ra giọng nói say khướt của Tống Linh Bích: "Tỷ, ta ngủ tiếp một lát... Đêm qua cùng a Tu... Ở chỗ Tiểu Tĩnh Tiên...Quá mệt..."
Lộc Thời Thanh vội vàng dừng lại.
Tuy Hà Hoa Tô ăn ngon. Nhưng đối với lời nói lúc này của Tống Linh Bích, giấc mơ này, chỉ sợ ngàn vàng cũng không đổi.
Hắn lại đi tới trước cửa phòng Tống Dương, do dự
Có cần gõ hai cái nữa không ta.
Sau khi đưa về Biển Cả Một Cảnh, Tống Dương vẫn luôn mê man không tỉnh. Trên đầu hắn có vết thương, còn gặp phải đả kích nghiêm trọng, chuyện quan trọng hiện giờ là cần tịnh dưỡng. Bởi vậy Đan Khuyết Phong còn cố ý đưa thuốc an thần bổ não tới. Nhưng chẳng biết tại sao, cho dù có này thế nào Tống Dương cũng không chịu há miệng uống thuốc. Tựa như trong lúc ngủ mơ, hắn cũng ôm theo tâm niệm muốn chết.
Cố Tinh Phùng mời phòng chủ Đang Khuyết Phong đến đây xem bệnh cho hắn, lúc này sắc trời còn sớm. Không biết lúc nào người đó mới tới đây.
Không khí ẩm ướt, Hà Hoa Tô qua mấy canh giờ sẽ không ngon nữa, đang lúc Lộc Thời Thanh xoắn xuýt nên ăn hết hay là đợi tới khi Tống Dương tỉnh lại, bỗng nghe thấy tiếng y phục ma sát vào nhau phía sau lưng.
Có người đến.
Sau một khắc,giọng nói Diệp Tử Minh vang lên: "Ngươi ở chỗ này làm gì?"
Lộc Thời Thanh quay người lại, quả nhiên dưới mái hiên có rất nhiều người. Có Thẩm Kiêu cùng Diệp Tử Minh, cũng có Diêu Phủng Châu cùng Tư Mã Lan. Còn có một người...
Trong tay người kia nâng một cái hộp hình vuông hẹp dài, không biết tại sao, tay người đó run lên ném cái hộp đi.
Lộc Thời Thanh kinh hô: "Cẩn thận."
Hộp cũng không rơi xuống đất, Tư Mã Lan khẽ vươn tay đón lấy, mỉm cười đưa cho người đó: "Diêu sư huynh, cầm chắc."
Có lẽ đây chính là Diêu Nhất Thành phong chủ Đan Khuyết Phong.
Diêu Phủng Châu giận trách: "Phụ thân hậu đậu quá, lỡ như ngã hỏng ngân châm thì sao, lại sai người về lấy hộp khác à, chẳng phải sẽ lỡ việc?"
Diêu Nhất Thành nhận hộp, nhưng hình như không nghe thấy hai người đó đang nói chuyện, chỉ ngơ ngác nhìn Lộc Thời Thanh.
Lộc Thời Thanh nhìn chung quanh, vững tin hắn nhìn chính là mình, "Xin hỏi, ngươi có chuyện gì sao?"
Tư Mã Lan giơ tay lắc lắc trước mặt Diêu một thành: "Đúng vậy đó Diêu sư huynh, sao huynh cứ nhìn người ta chằm chằm vậy?"
Diêu Phủng Châu tựa như có điều suy nghĩ: "Hẳn là phụ thân lại muốn..."
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy vành mắt Diêu Nhất Thành đỏ hoe, đường đường là phong chủ Đan Khuyết Phong thế mà lại đứng che mặt khóc thút thít trước mắt mọi người: "Châu nhi à, người trẻ tuổi này thật sự là... Thật sự là rất giống sư tổ của sư thúc con luôn. Nhoáng một cái hai mươi năm đã qua, con cũng đã lớn như vậy, nếu Thanh Nhai Quân thấy con, tất nhiên sẽ rất vui mừng, yêu thương hết mực, năm đó người cũng tốt với ta như thế đó..."
"Nếu Thanh Nhai Quân thấy con, đương nhiên sẽ hết sức vui mừng, yêu thương hết mực, năm đó người cũng tốt với cha thế mà" Diêu Phủng Châu học theo giọng điệu của Diêu Nhất Thành, cơ hồ là đồng thời nói nữa câu sau trùng với hắn, sau đó nâng trán, "Nhiều năm rồi vẫn vậy, phàm là gặp người có điểm giống ngài ấy, cha đều sẽ khóc một tuồng Thanh Nhai Quân. Không chỉ lỗ tai của con đã đóng kén, Thanh Nhai Quân dưới suối vàng mà có biết ấy, chắc chắc người cũng sẽ muốn nhảy dựng lên che miệng ngài lại đó cha."