Sa Điêu Sư Tổ

Chương 4: Chốn Phồn Hoa Gặp Lại Người Xưa




Cố Tinh Phùng.

Lộc Thời Thanh có thể thề, từ trước tới nay hắn chưa từng nghe qua tên này.

Cũng không biết tại sao, sau khi thanh âm như bị chọt tiết của hệ thống vang lên trong đầu hắn, hắn bỗng nhiên có chút hoảng hốt.

Người trước mắt tóc trắng bay bay,tựa như dát lên một lớp màu đen.

Đường nét tuấn mỹ của Cố Tinh Phùng cũng dần dần biến thành nhu hòa và non nớt, bên trong tựa hồ còn chồng lên hình bóng của một thiếu niên.

"...... Sư tổ." Cái miệng của bóng dáng đó động động gọi ra một tiếng xưng hô không được tự nhiên lại lạnh nhạt

Như xa như gần.

Trong một lúc Lộc Thời Thanh không phân biệt được, giọng nói này là từ bên tai truyền đến hay là từ trong đầu trồi lên.

Là ảo giác sao? Lộc Thời Thanh nhắm mắt.

Cố Tinh Phùng lưu loát xoay người, mũi chân hơi đạp nhẹ vào lá sen trên mặt nước,ôm Lộc Thời Thanh lách vào bên trong nhà Thủy Tạ.

Vừa rơi xuống đất, Cố Tinh Phùng liền buông hắn ra,giống như hắn là cục thang nóng phỏng tay. Cũng may Lộc Thời Thanh có chuẩn bị tâm lý, lung tung bắt một phen,miễn cưỡng đứng vững.

Hiện tại hắn thấy rõ ràng,màu xanh lơ trên quần áo Cố Tinh Phùng cũng không phải thuần sắc, mặt trên còn có chỉ bạc thêu những đường hoa văn hình móc câu. Vạt áo trên là Sơn Hải Đồ, càng lên cao hoa văn càng mảnh từ phần eo trở lên thì dần thu châm.

Ám văn phía dưới, thuần sắc phía trên,ban ngày nhìn vào,thật giống như trên người Cố Tinh Phùng được bao phủ bởi một lớp sương mù, màu xanh lơ vốn đã lạnh, như thế càng tăng thêm vài phần xa cách.

Lộc Thời Thanh cảm thán không thôi, không hổ là chưởng môn,y phục để mặc thôi mà cũng tỉ mỉ như vậy. Phía dưới vẽ biển, mặt trên vẽ núi, trên tay áo kia vẽ chính là......

Hắn tiếp tục nhìn lên, trong lòng nhảy dựng.

...... Hình mây trôi trên tay áo bị Y nắm chặt đã nổi lên nếp uốn..

Tống Dương vội kéo hắn: " này, Hằng Minh quân cứu ngươi, ngươi chẳng những không cảm tạ, còn không chịu buông tay áo của người ta ra, thật đúng ngốc mà...... Khụ khụ,Hằng Mình Quân người đừng trách hắn nha."

Tống Dương sau lưng mở miệng ra là sư tôn tự như rất quen thuộc, nhưng khi gặp người thật còn lạnh lùng hơn trong truyền thuyết cũng không dám làm càn, đến nổi gọi Lộc Thời Thanh là "ngốc tử" cũng không dám gọi.

Lộc Thời Thanh cũng cuống quít buông tay: "Thực xin lỗi, ta không phải cố ý."

Cố Tinh Phùng không lên tiếng, đôi mắt chỉ lo nhìn hắn chằm chằm.

Trong nhà Thủy Tạ tức khắc yên lặng.

Thẩm Kiêu và Diệp Tử Minh bái nhập Thiên Kính Phong nhiều năm, chưa từng thấy sư tôn nhà mình nhìn người nào chằm chằm như vậy.

Bọn họ hai mặt nhìn nhau, không biết nên mở miệng thế nào.

Tống Dương cảm thấy kỳ quái, Lộc Thời Thanh giống như một con thú nhỏ bị sập bẩy của thợ săn, chờ đợi hắn không phải lột da rút gân, mà là ăn tươi nuốc sống.

Dù sao cũng là ân nhân cứu mạng, Tống Dương nuốt nuốt nước bọt, muốn nói giúp Lộc Thời Thanh đôi câu: "Hằng Minh Quân, người này hắn......"

Cố Tinh Phùng quét mắt hắn liếc một cái, hắn lập tức rụt rụt cổ, ngậm miệng lui qua một bên ——màu mắt của Hằng Minh Quân nhạt nhẽo hơn người thường rất nhiều, cộng thêm một đầu tóc trắng cùng biểu tình lạnh như băng, quả thật là một ngọn núi băng di động, tên ngốc kia còn có thể cùng y mắt to trừng mắt nhỏ,thật là bội phục.

Lộc Thời Thanh hơi bất ngờ, thế giới xa lạ này sẽ có người đứng về phía hắn. Đang định cảm ơn Tống Dương, nhưng vừa nhấc mắt, đã đụng phải con ngươi lạnh lẽo của Cố Tinh Phùng.

Tiện đà trên cổ tay cũng bị xiết chặc.

Cố Tinh Phùng nâng tay lên, cổ tay Lộc Thời Thanh trong tay y bị nắm chặc, Phược Linh Hoàn màu trắng cũng không còn chổ nào che giấu.

Thẩm Kiêu rốt cuộc tìm được thời cơ, khom người nói: "Bẩm sư tôn, người này trên người có Phược Linh Hoàn, sự tình trọng đại, đệ tử đành phải mang lại đây thỉnh sư tôn định đoạt."

"ừ." Cố Tinh Phùng gật đầu, buông tay Lộc Thời Thanh.

Diệp Tử Minh rất có mắt nhìn, lập tức tiến tới giữ chặt Lộc Thời Thanh, sợ hắn chạy.

Lộc Thời Thanh quy quy củ củ mà đứng, không có lộn xộn.

Hiện tại thân phận không rõ, cho dù Bùi Lệ không ở đây, thì mạng nhỏ cũng còn nằm trong tay Cố Tinh Phùng.

Nhưng rất kỳ quái, hắn cũng không sợ Cố Tinh Phùng.

Đại khái là vừa rồi nhìn thấy bóng dáng trên người Lộc Thời Thanh làm hắng không hiểu sao lại an tâm. Mặc dù hắn không rõ lắm tại sao sẽ xuất hiện những ảo giác đó.

...... Hắn càng không rõ, vì sao sẽ cảm thấy an tâm.

Hệ thống vẫn luôn ở trong khiếp sợ hoàn hồn, vội dặn dò hắn: " trước mắt đừng lo đến việc khác, hai mươi năm trước ngươi là người nổi danh xấu xí nhất trong tiên đạo, Cố Tinh Phùng chưa thấy qua dung mạo thật của ngươi, sẽ không tưởng tượng được anh đẹp trai trước mặt hắn là sư tổ xấu xí của mình, cho nên bây giờ á ngươi phải nói dối, nói dối để hắn thả ngươi đi."

Lộc Thời Thanh áy náy không thôi việc bản thân phá hỏng kế hoạch rời khỏi Biển Cả Một Cảnh của hệ thộng, nghe thấy cái này thì hai mắt tỏa sáng: " vậy ngươi dạy ta, nên nói dối thế nào?"

" Ngươi cứ nói, thả ta đi, ta chỉ là phàm nhân, trên tay cũng không phải Phược Linh Hoàn, chỉ là cái vòng tay bình thường thôi."Hệ thống chỉ dạy từng câu từng chữ, quả thực là rầu thúi ruột vì Lộc Thời Thanh, ngay cả giọng nói cũng vô cùng bi thảm. "Nếu hắn không tin, thì ngươi khóc, ngươi khóc ngay tại đây luôn, ta không tin chưởng môn như hắn không cần mặt mũi

"...... hả? Khóc lóc om xòm?"

Hệ thống nóng nảy: "ngươi muốn làm ta thất vọng thêm lần nữa sao, Thân ái?"

Lộc Thời Thanh bất chấp, học theo hệ thống dạy, trưng ra cái bản mặt đáng thương nói với Cố Tinh phùng: " Thả ta đi, ta chỉ là người thường, trên tay cũng không phải Phược Linh Hoàn...."

Bộ dáng của hắn thực sự rất thảm, không mặc ngoại y, trung y trên người còn rách tả tơi, tóc tai thì bù xù xõa tung trên vai. Từ đầu đến chân sợ là chỉ có gương mặt kia còn có thể nhì. Hắn cảm thấy Cố Tinh Phùng là người có thân phận, cho dù không tin cũng sẽ không làm khó tên quỷ nghèo như hắn.

Chính là Cố Tinh Phùng lại nhăn mi.

Tựa như băng thiên tuyết địa, bịt kín một tầng u ám.

Diệp Tử Minh thấy thế vội quát: "Câm mồm, ngươi dám lừa gạt sư tôn?"

Lộc Thời Thanh bị rống như vậy, càng khẩn trương. Hắn vừa sợ bị lộ tẩy, vừa sợ cô phụ sự kỳ vọng của hệ thống, hơi dừng một chút hắn lại kiên trì đối mặt với Cố Tinh Phùng: "Xin nghe ta nói xong.... đây không phải Phược Linh Hoàn, chỉ là cái vòng tay bình thường, nếu ngươi không tin, ta sẽ....thôi chết!"

Hắn hít một hơi khí lạnh, sao vừa lơ đãng đã đem những lời nói vô nghĩa của hệ thống nói ra ngoài rồi.

Hệ thống ở trong đầu hắn gào rú: " trời đất ơi, ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi......"

" Ngươi " Nửa ngày, hệ thống cũng không "Ngươi" ra nổi một câu hoàn chỉnh.

Ngược lại ánh mắt Cố Tinh Phùng hơi lóe, mở miệng nói: "Ngươi sẽ thế nào?"

Đây là câu đầu tiên Cố Tinh Phùng nói ra, thanh âm như người lãnh đạm trầm thấp.

"Ta sẽ......" Lộc Thời Thanh vừa nói dối liền đỏ lên mặt, đành bỏ cuộc, "sẽ...... Ngươi muốn thế nào, thì như thế đó đi."

Cố Tinh Phùng bỗng nhiên xoay người sang chỗ khác, đối mặt với áo nước đầy gợn sóng không nói thêm gì nữa.

Y giống như rất tức giận,lác đác vài cánh hoa thổi qua bên cạnh y đều bị y cách không đánh vào trong hồ nước

Lộc Thời Thanh cảm thấy lần này xong rồi: thứ nhất, hắn không biết cách nói chuyện làm Cố tinh Phùng tức giận, thứ hai hắn làm hỏng việc khiến hệ thống tức giận.

Thật là vô dụng mà.

Tống Dương quả thực không muốn thấy hắn nữa, "Điên điên khùng khùng, nhìn đi, chọc Hằng Minh Quân giận rồi đó."

Diệp Tử Minh cau mày, kéo Lộc Thời Thanh ra chỗ khác, Thẩm Kiêu lập tức dò hỏi Cố Tinh Phùng: "Xin hỏi sư tôn,nên xử trí hắn như thế nào? Thủy lao hay là Chấp Pháp Đường?"

Lộc Thời Thanh yên lặng nghĩ: cơm tù ở chỗ bọn họ ăn có no không, đánh người có đau không?

Hệ thống quả thực sắp điên rồi: "Ngươi xem ngươi kìa, cơ hội tốt biết mấy, ngươi lại không bắt lấy, ta hận không thể thay ngươi đi biểu diễn!"

Lộc Thời Thanh thở dài: "Ta quá ngu ngốc. Nếu không, đổi người tới thế ta đi."

Hệ thống cũng thở dài: "Không có khả năng, chỉ có ngươi phù hợp với nhân vật này, không thể đổi nữa."

Lộc Thời Thanh tiếp tục thở dài: "Ai, đời trước mọi người đều nói ta không có tâm cơ lại ngốc, nếu là sống trong tiểu thuyết cung đấu thì chưa hết chương đầu đã chết, lúc đó ta còn rất vui mừng."

Hệ thống: "......đó cũng không phải lời khen ngươi vui cái gì?"

Lộc Thời Thanh nói: "Bởi vì ta là nam nhân, hơn nữa căn bản không có khả năng xuyên vào tiểu thuyết, cho nên ta vui vì khỏi phải uổng cái mạng."

Hệ thống hỏi: " vậy bây giờ vui nổi không?"

Lộc Thời Thanh mặt ủ mày ê: "...... bây giờ vui không nổi."

Hai người bọ họ đang chìm trong đau khổ, cảm thấy tương lai là một màu đen, lúc này xác định  chạy không kịp nữa rồi.

Bỗng nhiên nghe thấy Cố Tinh Phùng nói một câu: " Không cần, quét dọn hai gian phòng, xem hay người này như khách mà đối đãi."