Bởi vì có hai vị trưởng bối ở đây, cho nên trước núi toàn bộ lặng ngắt như tờ, thế nhưng từng đôi mắt đều đang nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Diệp Tử Minh cùng Tống Dương, khóe miệng không hẹn mà cùng co quắp.
Hình như đều đang nhịn cười.
Lộc Thời Thanh bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là thế, quy củ này thật sự quá..."
Hệ thống hỏi: "Ừm, quá dở hơi phải không?"
"Không không, ta muốn nói, thật sự là quá anh minh." Lộc Thời Thanh có chút ngượng ngùng, "Chỉ là hiện tại ta là nguyên chủ, luôn cảm thấy tự khen mình thì hơi kỳ kỳ."
Hệ thống: "..."
Lộc Thời Thanh phân tích: "Phương pháp này có thể phòng ngừa rất nhiều tranh chấp. Những người trẻ tuổi mới quen biết nhau này, không có thâm cừu đại hận gì, dâm ba câu khúc mắc, lúc cải nhau không thành, qua rồi cũng liền quên, coi như làm lớn chuyện ra, bọn hắn thích sỉ diện, chỉ nắm tay vài cái là có thể tiêu tan hết, đúng không?"
Hệ thống: "... Rất có đạo lý, không phản bác được."
" ân oán của người bình thường, sẽ không tùy tiện lấy tính mạng ra đùa giỡn." Lộc Thời Thanh lời nói xoay chuyển, thở dài: "Đừng giống như Bùi Lệ kia im im không lên tiếng nhưng lại hạ tử thủ, là án hình sự đó. Chỉ là không rõ tại sao hắn lại hận nguyên chủ như vậy."
Hệ thống nghĩ nghĩ: "Trước kia hắn đặc biệt hiếu thuận với ngươi, đôi khi sẽ chọc cho ngươi vui vẻ, chẳng ai ngờ được hắn sẽ hận ngươi. Chờ hôm nay trở về, đọc tiếp nữa quyển « Sư
Tôn Xấu Xí» còn lại, sẽ biết tất cả ẩn tình."
"Tiểu Bạch, vì sao ngươi không tự mình nói cho ta nghe?"
"Nói nhiều mệt, với lại... Ta kể thì đâu có hay bằng trong sách viết chứ."
"Cũng đúng, là ta ích kỷ, xin lỗi ngươi tiểu Bạch."
Lộc Thời Thanh dứt lời, nghe thấy sư thúc tổ họ Tư Mã kia nói nhỏ với các đệ tử: "Biển Cả Một Cảnh đã mấy năm không nghe thấy phân tranh, một khi phá quy củ, còn xin các vị quan sát cảnh tỉnh. Thẩm Kiêu, ngươi đi đầu."
Các đệ tử khóe miệng run càng dữ dội hơn.
Giải quyết việc chung, Thẩm Kiêu không dám trái lời: "Đệ tử... Lĩnh mệnh."
Vị nữ sư thúc họ Diêu kia cũng không nhịn được, lắc đầu cười nói: "Sư thúc cái này quá độc ác."
Tư Mã sư thúc tổ hơi nhếch môi với nàng, nhưng thần sắc chăm chú, cũng không có ý chế nhạo, "Chính là muốn hung ác chút, sau này mới không tái phạm."
Đây là công khai cho mọi người xem náo nhiệt, nếu không phải ngại hai bọn họ bối phận cao, lại có quyền thưởng phạt, các đệ tử cơ hồ muốn nhảy cẫng hoan hô,lập tức chen nhau đi, người ngự kiếm thì ngự kiếm,người chạy chậm thì chạy chậm, trong nháy mắt trước núi đã trống không.
Đội ngũ vây xem này trùng trùng điệp điệp, giống như bầy châu chấu bay rợp trời, quả thực có thể trở thành bóng ma cả đời của người bị vây xem.
Lộc Thời Thanh cuối cùng cũng hiểu, tại sao Diệp Tử Minh lúc trước có hai lần mất kiên nhẫn, suýt nữa cãi nhau với Tống Dương, nhưng vẫn cố nhịn xuống. Tại vì cái giá phải trả khi cãi lộn đánh nhau ở Biển Cả Một Cảnh thực sự quá cao.
Nhưng Lộc Thời Thanh rất nhanh ý thức được một vấn đề.
Hắn đi đứng không nhanh, cũng không có ý đi nhìn Diệp Tống hai người khó sử, lúc này trước cửa thực đường chỉ còn lại hắn cùng hai vị tôn trưởng kia.
Nữ tử họ Diêu nhíu mày: "Hở? Sao ngươi không đi?"
Lộc Thời Thanh thành thực trả lời: "Ta chạy không nhanh, chờ lên tới núi,có thể bọn hắn đã kết thúc."
Nàng kinh ngạc: "Ngươi không biết ngự kiếm?"
"Không biết."
"Trúc Cơ chưa?"
"Cái này... Không có."
Hai người nam nữ liếc nhau, sư thúc tổ họ Tư Mã đi tới, bắt lấy cổ tay Lộc Thời Thanh.
Lộc Thời Thanh bị dọa ra mồ hôi lạnh, cũng may không phải cánh tay mang Phược Linh Hoàn kia. Đối phương khoác lên trên mệnh môn của hắn, một lát sau, khẽ nhíu mày, "Không có chút linh lực nào, cũng không có căn cơ, ngươi vào đây bằng cách nào?"
Lộc Thời Thanh mặt đỏ lên, nhịp tim đập kịch liệt, sắp phải nói láo nữa sao?
Hắn làm không được đâu.
Đối phương trông thấy bộ dáng này của Lộc Thời Thanh, thu tay lại nói: "Nếu ngươi không có ý đồ gì khác thì công cần khẩn trương. Ta là Ngọc Quan Phong Phong chủ Tư Mã Lan, vị này là Lưu Sương Phong Phong chủ Diêu Phủng châu, có gì khó xử thì có thể nói cho chúng ta biết."
Hệ thống lúc này nhớ tới, "Tư Mã Lan, Diêu Phủng Châu, vừa rồi không nói tên đầy đủ, ta còn nghĩ chỉ là cùng họ, thì ra hai người đã lên chức Phong chủ."
Lộc Thời Thanh hỏi: "Ngươi biết?"
"Đương nhiên." Hệ thống nói, "Tư Mã Lan là sư huynh ngang hàng với Bùi lệ, năm đó là đệ tử Ngọc Quan Phong.Lúc ngươi chết , Diêu Phủng Châu vẫn là một tiểu nha đầu, cha cô ta và Bùi Lệ nhập môn cùng lúc, tương đối thân với ngươi."
Bây giờ Lộc Thời Thanh không quan tâm cha Diêu Phủng Châu là ai, chỉ muốn thoát khỏi khốn cục trước mắt, "Thế nhưng hiện tại bọn họ không nhận ra ta, ta cũng không thể bại lộ thân phận, làm sao đây?"
Hệ thống đột nhiên thông suốt, kêu loạn lên: "Nhanh nhanh nhanh, cứ nói ngươi trà trộn vào, để bọn họ đuổi ngươi ra ngoài!"
Lộc Thời Thanh khó xử: "Nhưng mà... Coi như nói cho bọn họn biết, bọn họ cũng sẽ bắt ta tra hỏi đi, sẽ không qua loa đuổi ta đi như vậy."
Hệ thống thở dài: "Vậy... Ngươi cứ nói ngươi là đệ tử của Cố Tinh Phùng, ai biết hắn ăn no rỗi việc tự nhiên muốn nhận ngươi."
Vừa nhắc tới Cố Tinh Phùng, hệ thống liền không có giọng điệu tốt. Đương nhiên Lộc Thời Thanh không dám trả lời vô lễ như vậy, vừa căng thẳng, ngay cả nửa chữ cũng nói không nên lời.
Diêu Phủng Châu đi tới, nghi ngờ xem xét hắn, miệng nói: "Người trẻ tuổi này, dáng dấp rất đẹp mắt nha, đáng tiếc lén lén lút lút, ta phải giao ngươi cho Chấp Pháp đường xử lí."
Nghe được ba chữ Chấp Pháp Đường, Lộc Thời Thanh vội vàng khoát tay: "Không không, ta không phải..."
Bỗng nhiên, từ giữa không trung truyền tới một thanh âm lạnh lùng: "Người là khách của Thiên Kính Phong."
Hệ thống vừa nghe thấy lời này, bực bội nói: "Nguy rồi, Cố Tinh Phùng lại tới."
Lộc Thời Thanh cảm thấy rất tốt, tim hắn chút nữa là nhảy ra ngoài luôn. Ngẩng đầu nhìn, Cố Tinh Phùng chắp tay từ trên trời giáng xuống, vững vàng rơi xuống trước mặt ba người bọn họ. Từ đầu đến cuối, trường bào màu xanh lơ trên người chưa từng gợn sóng,ngay cả tơ bạc cũng quy củ nằm yên trên vai sau, không có chút rung động nào.
Tư Mã Lan gật đầu, Diêu Phủng Châu chắp tay, cùng nói, "Tham kiến chưởng môn."
Cố Tinh Phùng khẽ gật đầu, xem như đáp lễ.
Diêu Phủng Châu nói với y: "Chưởng môn sư huynh, huynh nói người này là khách nhân, không phải đệ tử?"
Cố Tinh Phùng gật đầu, ngữ khí nhẹ nhàng: " Là đồng bạn của Tống Dương môn hạ của ta mang đến,,ở tạm Thiên Kính Phong."
Không biết do có Cố Tinh Phùng hộ giá, hay là Cố Tinh Phùng nói dối trước, Lộc Thời Thanh thế mà có thể thuận lợi phụ họa: "Đúng vậy, chính là như vậy."
Sau đó, Cố Tinh Phùng nhìn về phía hắn.
Lộc Thời Thanh mỉm cười với Cố Tinh Phùng, xem như chào hỏi. Lông mi Cố Tinh Phùng khẽ run, sau một lát, không nói lời nào nhìn về phía Diêu Phủng Châu.
Tư Mã Lan không chú ý động tác nhỏ giữa hai người bọn họ,thoáng nhíu mày: "Tống Dương, tên này có hơi quen."
Diêu Phủng Châu nói với hắn: "Sư thúc đã từng đề cập với ta, Mai Hoa Châu Tống gia cùng Tư Mã gia của thúc là thế giao, nhà đó có đứa bé tên Tống Dương."
Tư Mã Lan còn chưa biết thiếu niên vừa rồi bị hắn phạt chính là Tống Dương, giật mình nói, "Năm tháng thoi đưa, thế mà ngươi vẫn nhớ rõ. Lần cuối ta đến Mai Hoa Châu, chính là ăn đầy tháng của đứa bé này, thì ra hắn cũng vào Biển Cả Một Cảnh, là ta đường đột."
Nghi vấn giải quyết xong, Cố Tinh Phùng bổ sung nói: "Người này ngu dại, nó năng không giỏi, hai vị hỏi ta là được."
Lộc Thời Thanh cực kỳ cao hứng: " Phiền phức lần này được giải quyết, thật là cảm tạ Cố Tinh Phùng."
Hệ thống ghét bỏ nói: "Người khác nói ngươi ngu, ngươi còn đi cảm ơn người ta, ha."
Đợi Cố Tinh Phùng đúng lý hợp tình giải thích xong, đương nhiên Tư Mã Lan và Diêu Phủng Châu sẽ không dây dưa nữa, nhiệm vụ của bọn họn là đến mang những đệ tử mới tới đi làm quen Biển Cả Một Cảnh, lập tức cũng đi ra giữa sườn núi. Trước khi đi, Diêu Phủng Châu còn đặc biệt tiếc rẻ nhìn Lộc Thời Thanh một chút: "Thật đáng tiếc, người đẹp vậy lại bị ngu. Người khác thoáng nói một câu, thì y như con thỏ nhỏ bị dọa, ai."
Thật ra Lộc Thời Thanh không phải bị hù, là bởi khẩn trương vì muốn nói dối. Nhưng hắn vẫn đối với quan tâm của Diêu Phủng Châu cảm kích vô cùng: "Ta rất thích thỏ, cám ơn ngươi."
Diêu Phung Châu nghe lời này, ảnh mắt tiếc hận lập tức biến thành thương hại.
Đợi sau khi hai người rời khỏi, Cố Tinh Phùng liền hỏi: "Ngươi... Thích thỏ?"
Lộc Thời Thanh không biết sao y lại lưu ý câu nói này, gật đầu nói: "Đúng, vừa trắng vừa mềm rất đáng yêu, tính tình còn dịu dàng ngoan ngoãn."
"Ừm." Cố Tinh Phùng rủ xuống mí mắt, dường như đang tính toán gì đó.
Lộc Thời Thanh nghi hoặc nhìn y: "Có vấn đề gì à?"
"Không có." Cố Tinh Phùng thu liễm thần sắc, thản nhiên nói, "Ta đưa ngươi trở về."
Lộc Thời Thanh đối với thái độ của Cố Tinh Phùng không hiểu ra sao, nhưng truy hỏi đến cùng thì quá không lễ phép, nên cũng không nói thêm nữa. Cố Tinh Phùng ngự kiếm đưa hắn về nơi trú tạm, rồi trầm mặc rời đi. Lộc Thời Thanh đưa mắt nhìn hắn biến mất ở phía sau núi, nghĩ đến trong chốc lát bọn Tống Dương cũng chưa về được, dự định đi xem phần còn lại của « Sư tôn Xấu Xí».
Nhưng chờ hắn mở cửa, lúc chuẩn bị vào phòng, bỗng nhiên cảm giác trên chân ngưa ngứa.
Cúi đầu xuống, chỉ gặp trên chân nằm một quả cầu tròn vo, lông xù, trên đầu còn dựng thẳng hai lỗ tai thỏ dài mượt mà.
Vậy mà lại là một chú thỏ nhỏ toàn thân trắng như tuyết.