Trói hai người họ tuy không phải là Phược Linh Hoàn chuyên dùng để đối phó tu sĩ, nhưng lại tỏa sáng long lanh không giống như dây thừng.
Đinh Duyên bước ra từ phía sau lưng Tư Mã Kỷ, hành lễ với Đinh Hải Yến và Thường Tùng Đào, nói: "Chưởng môn, lúc ta và Tư Mã gia chủ tóm được hai đứa nó, hai đứa nó đang trêи đường đến Côn Lôn."
Thường Tùng Đào gật nhẹ đầu, nhìn hai người bị trói trong góc: "Ta đã ra lệnh là cấm tất cả mọi người rời khỏi Thương Hải Nhất Cảnh, tại sao hai người các ngươi còn trái lệnh?"
vốn Tống Dương đang giận dữ nghe câu này càng tỏ vẻ chống đối: "Thường Tùng Đào, ngươi đâu phải người của Thương Hải Nhất Cảnh bọn ta đâu, tại sao bọn ta phải nghe lời ngươi! hiện giờ khắp nơi hỗn loạn, Diệp Tử sư huynh của ta muốn về Côn Lôn xem thử, sao lại không được!"
Đinh Duyên mắng hắn: "Xấc xược, không được vô lễ với chưởng môn."
Nếu là lúc thường Tống Dương dám nói chuyện như thế với Thường Tùng Đào thì không đợi người khác ngăn cản Đinh Hải Yến đã rút thước Cảnh Ngộ ra quất hắn rồi. Nhưng hôm nay Đinh Hải Yến chỉ khoanh tay đứng đó vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt, chắc là cũng không ưa hành vi này của Thường Tùng Đào.
Thường Tùng Đào cũng không chấp nhặt với Tống Dường, chỉ nhìn chằm chằm mặt của hắn nói, "Ngươi là đồ đệ của ai?"
Diệp Tử Minh tiến lên một bước, khó khăn cản Tống Dương lại, không kiêu ngạo không tự ti nói: "Thường chưởng môn, đây là Tống Dương sư đệ ta. Chuyện về Côn Lôn là ý của ta, Tống Dương đuổi theo ta là vì muốn cản ta lại. Ngươi phạt ta là được rồi đừng làm khó hắn."
Tống Dương đẩy Diệp Tử Minh ra sau lưng mình đáp, "Diệp Tử sư huynh, huynh không cần nói đỡ cho ta. Chính ta là người muốn bảo vệ trêи đường huynh về côn Lôn, có phạt thì cùng chịu, chúng ta cùng chung hoạn nạn."
Thường Tùng Đào trầm ngâm, "Họ Tống?"
Tư Mã Kỷ đứng kế vội nói: "Đây là Tống nhị thiếu gia của Mai Hoa Châu."
Ngay tức khắc trong mắt Thường Tùng Đào đã lộ ra một tia cảm xúc dị dạng, "Tống gia còn có người sống?"
Dường như Tư Mã kỷ khá kiêng kỵ gã, chỉ biết cúi đầu giải thích: "Ta cho răng nó chỉ là một đứa nhóc thôi, huống hồ hai ngày đó công chuyện lu bu lại vội vàng bế quan nên không kịp báo cáo với ngươi."
Thường Tùng Đào cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là ánh mắt nhìn Tư Mã Kỹ càng thêm âm trầm, mà Tư Mã Kỹ vẫn luôn kiêu ngạo, tự xưng cao quý thế mà hôm nay lại lộ ra sự e dè sợ hãi.
Lộc Thời Thanh cảm thấy bất an.
Bây giờ không biết thực lực phía sau lưng Thường Tùng Đào, nhưng rất có thể đó chính là Trường Sinh Giới.
Nhưng hắn đã từng nghe Cố Tinh Phùng và Bùi Lệ nói, thảm án ở Bách Lý Ổ là do Trường Sinh Giới gây ra, nếu điều ra thêm thì rất có thể cái đêm mà Tống gia bị diệt môn đã phát sinh ra chi tiết cực kỳ quan trọng nào đó.
Hắn phải ngăn chuyện này lại nhưng Thánh Chủ vẫn còn đứng đó quan sát mọi chuyện, trong phút chốc thế cục giằng co, chẳng biết nên xử lý ra sao.
Lúc này, nghe thấy Cố Tinh Phùng ghé vào lỗ tai hắn nói: "Người đi mau."
Lộc Thời Thanh lập tức lắc đầu: "Hay là ngươi đi trước đi, người Thánh Chủ kiêng dè là ngươi chứ không phải ta."
Bùi Lệ vội la lên: "Ai cũng không được đi, đừng quên chỗ dựa của Thánh Chủ là Vạn Yêu Vương. Việc trước mắt quan trọng đừng chọc đến hắn. Cố Tinh Phùng ngươi cứ vờ như không biết hắn chắc là sẽ qua được ải này đó?"
Cố Tinh Phùng lắc đầu: "Ta giống phụ thân ta đến bảy phần, huống chi Tuyết yêu rất nhạy bén với khí tức của đồng tộc."
Bùi Lệ nhìn Lộc Thời Thanh, cắn răng một cái rồi tiến lên kéo cánh tay hắn, "Sư tôn, đi theo ta."
"Ngươi tự mình đi nhé Hoài Hư." Lộc Thời Thanh kiên định lùi lại một bước, hất tay Bùi Lệ ra đồng thời nắm chặt tay Cố Tinh Phùng.
Thánh Chủ đứng cách đó không xa xem hết một màng này, thần sắc hơi thay đổi ánh mắt như có điều không hiểu.
Bùi Lệ đưa tay đỡ trán nói, "Sư tôn người.."
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên Tống Dương la lên, đánh gãy lời nói của hắn.
Lực chú ý của mọi người đều tập trung về tiếng la đó, chỉ thấy Tống Dương đã bị Thường Tùng Đào xách trong tay, đang bị bóp chặc yết hầu.
"Buông hắn ra!" Diệp Tử Minh muốn tiến lên cứu người, nhưng trêи thân vướng trói buộc, Đinh Duyên chỉ cần một tay đã cảm được hắn.
Đinh Hải Yến im lặng từ nãy đến giờ rốt cuộc đã chịu mở miệng, "Thường chưởng môn, ngươi đã đồng ý với ta không tổn thương bất kỳ ai ở Thương Hải Nhất Cảnh này cả."
Thường Tùng Đào mỉm cười:" Ngươi yên tâm, ta chỉ muốn có được đáp án từ trêи người Tống sư điệt này thôi."
Tống Dương hừ mạnh, lạnh lùng nói: "Tuy ta không biết vấn đề của ngươi là gì nhưng cho dù ngươi có hỏi ta cái gì đi chăng nữa ta cũng sẽ không nói đâu."
Thường Tùng Đào đáp: "Nhưng nếu ta đồng ý thả ngươi và Diệp sư điệt tời núi thì sao?"
Tống Dương hơi sửng sờ, ghé mắt nhìn về phía Diệp Tử Minh, thần sắc nhất thời lơi lỏng.
Nhân cơ hội này, Thường Tùng Đào bỗng đưa tay đặt tại thiên linh của hắn, chỉ một thoáng Tống Dương đã phát ra tiếng rêи thảm thiết sau đó hai mắt nhắm nghiền, mũi chân cách mặt đất, tựa như đã mất đi tri giác.
Diệp Tử Minh trầm giọng nói: "Ngươi làm gì hắn?"
Tư Mã Kỷ cho hắn một ánh mắt cảnh cáo, "Im lặng."
Chỉ nghe Thường Tùng Đào nhẹ giọng gọi: "Tống Dương?"
Tống Dương trêи đầu ứa ra mồ hôi, đáp: "Nghe."
Thường Tùng Đào hỏi: "Ngươi có biết, Cực Lạc Quyển Trục?"
Tống Dương đờ đẫn nói: "Cực Lạc Quyển Trục... Là cái giống gì?"
Thường Tùng Đào dùng sức, Tống Dương đau điếng liên tục la làng.
Diệp Tử Minh nhìn hằm hằm Thường Tùng Đào nói: "Thường chưởng môn, ngươi muốn tra tấn hắn đến khi nào?"
Tư Mã kỷ đánh một chưởng vào lưng Diệp Tử Minh vừa hung hiểm vừa chuẩn, khiến Diệp Tử Minh phun ra một ngụm máu tưới. Đinh Duyên hơi nhíu mày nói, "tư Mã gia chủ, ông hơi ác rồi đó."
"Ta cũng vì không muốn quấy rầy Thường Chường môn mà thôi." Tư Mã Kỷ nói rất tự tin dứt lời còn tiện tay đẩy Diệp Tử Minh ra chỗ khác.
Diệp Tử Minh mắt thấy mình sắp đâm vào thâm cây mai, bỗng có bóng người màu xanh đậm hiện lên, Đinh Hãi Yến đã đứng bên cạnh thân hắn, đỡ lấy hắn còn truyền linh lực cho hắn.
"Cảm ơn sư bá tổ." Diệp Tử Minh thở dốc, qua sang nhìn Tống Dương đã bị Thường Tùng Đào siết cổ đến trắng bệch mặt. Hắn vội vàng nói với Đinh hải Yến, "Tuy tình thế nguy nan, nhưng người của Thương Hải Nhất Cảnh ta không đến phiên người khác ức hϊế͙p͙. Xin sư bả tổ vì chúng đệ tử mở lòng mình, chủ trì công đạo."
Hình như Đinh Hải Yến nghiền ngẩm câu này vô số lần, mặc cho Diệp Tử Minh cầu xin thế nào, hắn cũng bất động.
"Cực Lạc Quyển Trục..." Mồ hôi lạnh của Tống Dương chảy ròng ròng, tựa như ký ức trong đầu đang bị một vũ khí sắc bén cắt vụn."
Hừng hực trong lửa lớn, thân ảnh gầy yếu mặc hoa phục kia, cùng hóa thành tro tàn với đình đài lầu các.
Trước khi chết, người đó tuyệt vọng cười, cao giọng chất vấn những hung thủ kia: "Trình Túc, Cực Lạc Quyển Trục đã là của ngươi từ sớm, nhưng tại sao ngươi vẫn không chịu buông tha cho chúng ta... ngươi thật sự quá độc ác!"
Tống Dương nói: "Ta nhớ ra rồi..."
Thường Tùng đào nhếch khóe miệng: "Nói đi, nói ra ngươi sẽ không đau đớn thế này nữa."
Tống Dương chầm chậm nói ra từng câu từng chữ: "Trước khi chết trưởng tỷ của ta đã nói... Cực Lạc Quyển Trục... đã đưa cho Trình Túc..."
Thường Tùng Đào hơi híp mắt: "Hết rồi?"
"Đúng... Ta chỉ biết thế." Tống Dương gật đầu.
Câu này hiển nhiên không phải đáp án mà Thường Tùng Đào muốn, lòng gã nãy sinh ác độc nói: "Nhớ tiếp rồi nói!"
Chưởng môn Hà Lạc Tĩnh Địa xưa nay tiên phong đạo cốt khí chất xuất chúng lúc này lại giống như một tên cai ngục lòng dạ độc ác, không đạt được mục đích thề không bỏ qua.
"Nhớ không ra... Khụ khụ..."
Hơi thở của Tống Dương dần dần không ổn, sắt mặt cũng từ tái nhợt chuyển sang xanh ngắc, nói còn chưa dức đã ho ra một búng máu.
Nhưng Thường Tùng Đào không có ý dừng tay, theo gã thấy cái mạng quèn của Tống Dương không đáng cho gã bận tâm, đáp án của gã mới là chuyện quang trọng nhất.
Lộc Thời Thanh cũng đã đứng ngồi không yên.
Ký ức và hồn phách của một người không thể tách ra, Thường Tùng Đào cứ giày vò ký ức của Tống Dương như thế, rất dễ làm tổn thương hồn phách và cơ thể Tống Dương. Nếu cứ tiếp tục chỉ sợ Tống Dương không chết cũng tàn phế.
Tiền chưởng môn cũng là chưởng môn, huống hồ Tống Dương còn là ân nhân cứu mạng của mình, dựa vào đâu lại để cho người ngoài ức hϊế͙p͙ hắn?"
Cố Tinh Phùng bỗng nhiên trầm giọng nói: "Thường Tùng Đào không thể tin."
Lộc Thời Thanh nói: "Thế nào, chẳng lẽ gã đang lừa gạt Tống Dương, vốn cũng không định thả Tống Dương cùng Diệp Tử Minh về Côn Lôn?"
Cố Tinh Phùng ngữ khí ngưng trọng: "Không chỉ như vậy, gã còn ở trước mặt mọi người nói ra bốn chữ Cực Lạc Quyển Trục."
Lúc này Lộc Thời Thanh mới ý thức được, sự tình nó nghiêm trọng đến cỡ nào.
phụ thân của tỷ đệ Tống gia chỉ là ngẫu nhiên nghe thấy Cực Lạc Quyển Trục mà đã bị diệt khẩu một cách dã man. Trước khi Tống Linh Kỳ chết đề cập với Trình Túc về Cực Lạc Quyển Trục, khiến ông ta còn chưa hiểu ra sao đã hóa thành vôi trắng cùng toàn bộ Bách Lý Ổ.
người truy đuổi Cực Lạc Quyển Trục khẳng định không muốn lan truyền tin tức của vật này. Trong Hồng Trần Giới lớn thế này phàm là người từng nghe qua tên của nó đều phải chết.
Thường Tùng Đào đứng trong Thương Hải Nhất Cảnh tuy bên ngoài còn giữ mấy phần lễ tiết, nhưng kỳ thật lại hoành hành ngang ngược, xảo trá. Giống như mỗi người ở nơi này đều chỉ là gạch ngói đá vụn, mặc gã đùa bỡn trong lòng bàn tay.
rốt cuộc gã là ai? Vì sao lại phô trương như thế?
Nhưng nếu gã hoặc thế lực sau lưng gã thật sự có bản lĩnh khiến Bách Lý Ổ tan thành tro bụi, vậy thì Cố Tinh Phùng và Lộc Thời Thanh cộng lại cũng không phải đối thủ của hắn.
Trừ phi...
Lộc Thời Thanh lần nữa nhìn về phía Thánh Chủ, nhưng thấy hắn vẫn đứng yên dưới gốc mai Ngọc Điệp như cũ, dưới cơn mua hoa vẫn lù lù bất động, chỉ cụp xuống mi mắt, không biết đang suy tư điều gì.
Lộc Thời Thanh thầm nghĩ, trừ phi có thế lực khổng lồ giúp bọn họ đối phó Thường Tùng Đào... Tỉ như Thánh Chủ và Vạn Yêu Vương.
Thường Tùng Đào tính toán tường tận nhưng lại không ngờ tới hành vi của gã lại bị hai nhóm người khác quan sát. Hiện tại Thánh Chủ cũng đã biết sự tồn tại của Cực Lạc Quyển Trục, không biết có cảm thấy hứng thú hay không.
Lộc Thời Thanh đang suy tư biến cố đột nhiên phát sinh.
Thánh Chủ vẫn luôn đứng yên bỗng chuyển mình lao thẳng tới Tống Dương.
Lộc Thời Thanh ngẩn người, không kịp phản ứng, vội nói: "Nhanh đi cứu người!"
Ba người lập tức đuổi theo Thánh Chủ, Bùi Lệ cả giận nói: "Cực Lạc Quyển Trục rốt cuộc là cái quỷ gì, vì sao ai cũng muốn? Chúng ta không thể để cho Thánh Chủ bắt được Tống Dương, nếu không Tống Dương không sống được mà ngay cả Cực Lạc Quyển Trục cũng bị Thánh Chủ đoạt mất!"
Trong chớp mắt đó Thánh Chủ đã phóng tới trước mặt thường Tùng Đào bắt lấy cánh tay Tống Dương. Cố Tinh Phùng cũng đuổi theo sau đó trực tiếp đánh một chưởng vào lưng Thánh Chủ.
Thường Tùng Đào đang đợi câu trả lời chắc chắn của Tống Dương, chợt người vuột khỏi tay, tiếp theo lại không biết một búng mau từ đâu biến ra văn thẳng lên vạt áo trước của gã. Vết máu chói mắt nở rộp trêи vãi vóc màu trắng, ánh mắt Thường Tùng Đào lạnh lẽo, tiến lên bắt lấy cánh tay còn lại của Tống Dương, "Nếu là khách quý từ Vạn Yêu Giới thì không cần phải lén lén lút lút nữa hiện thân gặp mặt đi!"
Thánh Chủ lau vết máu bên khóe miệng, quay đầu nhìn Cố Tinh Phùng, sau đó tháo bùa tàng hình trêи người mình xuống.
hắn hiện thân trong ánh mắt khẩn trương và kinh ngạc của mọi người, còn đưa cánh tay của Tống Dương vào tranh tay Cố Tinh Phùng, thản nhiên nói: "Bản thân ta bị trọng thương, không tranh lại gã thôi đành giao lại cho ngươi vậy."