Khốc O không có cách nào khác, chỉ có thể tự mình động tay. Nhưng như vậy chỉ trị được ngọn không trị tận gốc, mũi sữa trong không khí ngày càng nồng nặc.
Chính y cũng sắp không còn khí lực rồi, quả thực không biết nên làm gì đây.
Vốn chỉ cho là một chương trình rất đơn giản, quản lí cũng không đi cùng, nếu nhờ người đưa cái mới tới đây ít nhất cũng phải mất hai ngày.
Nghĩa là hai ngày đó y đều không thể ra cửa, bằng không sẽ ngay lập tức bị người khác nhìn ra y còn trong thời kỳ cho con bú.
Khốc O cuối cùng cũng không thể không tỉnh táo lại, trước tiên là mở cửa sau, định đi tìm đạo diễn bàn về chuyện xin nghỉ của y.
Chỉ thấy tra A còn chưa đi.
Vừa rồi cả quá trình khốc O đều gọi tên hắn, hắn đều nghe thấy hết rồi, hiện tại cả người đều đỏ như bị đun sôi.
Khốc O lạnh mặt: Sao anh còn không chịu đi?
Tra A lưu luyến nhìn y: Cậu, ừm, cậu... Ơ, áo cậu sao lại ướt nữa rồi, nãy giờ vẫn chưa xong sao?
Khốc O cực kỳ bất đắc dĩ, tự tay vận động chính là phiền phức như vậy đó...
Khốc O lạnh băng: Hư rồi.
Tra A: Cái gì?
Khốc O: Dụng cụ hút sữa.
Tra A mặt càng đỏ hơn: Tôi, chuyện đó, tôi, tôi giúp cậu nha.
Khốc O lập tức liếc hắn một cái, tra A vội vàng nói: Cứ như vậy cậu không thể ra khỏi phòng được đâu, mọi người đều sẽ nhìn ra đó.
Khốc O: Chuyện đó cũng không liên quan tới anh.
Nói xong y lại cảm nhận được dòng sữa lại tuôn ra, phần áo hai bên ngực gần như đã biến thành trong suốt, khốc O thực sự muốn tự tử luôn cho rồi.
Đạo diễn đúng lúc tìm đến, gọi tên khốc O từ xa.
Tra A ôm lấy eo y, "Xin lỗi, lần này tôi tự quyết định vậy." Hắn mang khốc O vào phòng, đóng cửa lại.