Sa Chi Hoa

Chương 27




Giờ Thìn đến, cuộc tấn công bắt đầu.

Dải núi phía sau trại vang dậy tiếng hô chém giết, trời đất rung chuyển.

Binh sĩ không ngớt vào ra Sinh Sát đại trướng để báo cáo tình hình chiến trận và nhận quân lệnh hành động.

Cố Tích Triều ngồi trong trướng, trầm tĩnh chỉ huy, mặt không lộ vui buồn, phẳng lặng không gợn sóng, cả Sinh Sát đại trướng bao trùm một bầu không khí nghiêm trang lắng đọng.

Mọi người khi đến đây, bước chân hoảng loạn cũng bất giác thong thả lại, nét mặt khẩn trương cũng bất giác giãn ra.

Bọn họ từ trong vô thức bắt đầu tin tưởng, người ở trong trướng có thể chỉ huy họ đánh thắng trận chiến này, đáng để bọn họ giao phó tính mạng, hoàn thành mệnh lệnh.

Mặt trời lên đến đỉnh, rồi lại ngả về tây.

Thích Thiếu Thương trấn giữ mặt núi phía tây, đánh lui đợt tấn công của người Liêu đến lần thứ tám.

Nhân lực trong tay hắn đã thương vong gần hết, một thân áo trắng cũng đã thấm đầy máu tươi.

Hắn dựa vào một trụ gỗ, nhắm mắt điều hòa chân khí, đằng sau chợt truyền lại một giọng quen thuộc “Đại đương gia!”

Thích Thiếu Thương quay đầu, “Lão Bát, ngươi không lo giữ trạm gác của mình, chạy đến đây làm gì?”

Mặt Mục Cưu Bình lộ vẻ mừng rỡ, “Người của Hách Liên Xuân Thủy đến rồi!”

Thích Thiếu Thương nghe xong liền phấn chấn lên, hỏi: “Người Liêu đã thoái lui?”

Mục Cưu Bình chau mày: “Đại đương gia, sao người huynh toàn là máu vậy? Có phải vết thương trên vai lại rách ra?”

Thích Thiếu Thương nói: “Thương tích ngoài da thôi, không cần lo—”

Mắt hắn chợt đanh lại, nhìn vào Mục Cưu Bình: “Lão Bát, ngươi có gì giấu ta phải không?”

Mục Cưu Bình gân cổ: “Không có!”

Thích Thiếu Thương nói: “Không có? Vậy ta hỏi ngươi, ngươi phải giữ trạm gác ở sau núi, tại sao lại biết người của Hách Liên Xuân Thủy đến?”

Mục Cưu Bình cúi đầu: “Ta vào Sinh Sát đại trướng báo cáo quân tình, nghe mấy huynh đệ khác nói lại.”

Thích Thiếu Thương nhíu mày, giọng chợt cao lên, “Ngươi lại có thể đến chỗ Cố Tích Triều báo cáo quân tình? Ngươi đến tìm Cố Tích Triều, ngoài việc kiếm chuyện đánh nhau với y ra thì còn có chuyện gì khác? Ngươi rốt cuộc đến đó làm gì?”

Mục Cưu Bình chợt vùng ngẩng đầu lên, “Ta đi gây chuyện với y thì sao? Y đập vỡ tấm biển Tín Nghĩa của Liên Vân Trại chúng ta, không lẽ ta lại không được tìm y nói cho ra lẽ?”

Thích Thiếu Thương ráng kìm nén lửa giận, nói: “Võ công của ngươi giết không nổi y, vậy rốt cuộc ngươi đã làm gì?”

Mục Cưu Bình ráng gân cổ lên nói: “Ta không có làm gì hết! Y sai ta ra sau núi châm ngòi dẫn thuốc nổ, cho nổ hết đám quân Liêu rút chạy về đó, ta mặc kệ y, y tự mình đi rồi!”

Thích Thiếu Thương chợt thấy trước mắt một trận choáng váng.

Cửa mật đạo dẫn ra chỗ chôn thuốc nổ ở sau núi chỉ có thể ra chứ không thể vào, chỉ có bát đại trại chủ là biết cách mở cơ quan, người không biết cơ quan không cách nào vào lại mật đạo.

Cố Tích Triều tuy từng là đại trại chủ, nhưng vào chính ngày bái hương y lại phát động kế hoạch ‘Giết không tha’, vì vậy hoàn toàn không biết bí mật này.

Nếu y ra khỏi mật đạo rồi mới phát hiện không còn đường lui, thì chỉ còn cách cho nổ thuốc nổ cùng chết với người Liêu, còn không thì dựa vào sức một người để quyết chiến đến cùng.

Mục Cưu Bình quả thật không cần làm gì nhưng cũng đẩy được Cố Tích Triều vào chỗ chết!

Thích Thiếu Thương vụt quay người định đi, Mục Cưu Bình liền nắm giữ hắn lại, “Đại đương gia, huynh đừng đi cứu y!”

Thích Thiếu Thương quay đầu nhìn hắn, ánh mắt bùng cháy, “Ngươi nếu coi y là kẻ thù không đội trời chung thì nên đích thân giết y, sao lại có thể để y chết trong tay người khác! Với lại, ngươi làm như vậy không phải là mượn đao giết người sao? Huynh đệ Liên Vân Trại chúng ta có muốn báo thù cũng phải đường đường chính chính, từ lúc nào lại đi làm thứ chuyện mượn đao giết người?”

Mắt Mục Cưu Bình đỏ ngầu, “Võ công của ta căn bản không phải là đối thủ của y, làm sao đường đường chính chính đi giết y được— ta để y chết bởi cơ quan của Liên Vân Trại chúng ta thì có gì không đường đường chính chính? Ta không hiểu cái gì là mượn đao giết người! Dù có là mượn đao giết người đi nữa, chỉ cần giết chết y, muốn nói gì ta cũng chịu hết!”

Thích Thiếu Thương nói: “Bây giờ người Liêu còn trên núi, Cố Tích Triều thân là chủ tướng, làm sao chết được?”

Mục Cưu Bình ‘phì’ một cái, nói: “Cái gì mà chủ tướng? Tối hôm qua ta mà có mặt trong trướng thì tuyệt đối không để chúng huynh đệ ngoan ngoãn nghe y sắp đặt! Với lại người của Hách Liên Xuân Thủy cũng đến rồi, y chết hay không thì có hề gì? Chính y cũng nói đó, qua khỏi giờ Dậu, có thù báo thù, có oán báo oán!”

Thích Thiếu Thương nhắm chặt mắt, nói: “Thái Kinh sắp đặt y vào trong đội áp lương, vốn là để giám sát hành động của chúng ta, nếu bây giờ y chết, không phải là chứng tỏ cho Thái Kinh là chúng ta ngầm có hành động sao? Ngươi nói xem Thái Kinh sẽ đối phó thế nào với chúng ta? Với Liên Vân Trại? Với Thần Hầu Phủ?”

Mục Cưu Bình nói: “Cố Tích Triều là chết trong tay người Liêu, Thái Kinh lấy cớ gì để phản ứng?”

Thích Thiếu Thương nói: “Bên cạnh ta có ngươi, bên cạnh Cố Tích Triều không lẽ không có người đi theo? Ngươi ở trong Sinh Sát đại trướng công khai chống lại mệnh lệnh của y, y không thể giết ngươi, đành tự mình đi thu dọn tàn cuộc, ngươi cho là chuyện ngươi làm che giấu được sao? Mau buông tay!”

Mục Cưu Bình kéo chặt cánh tay hắn không buông, sức lực cực lớn, Thích Thiếu Thương nhất thời giằng không ra.

“Chúng ta giết kẻ theo dõi đi là được rồi!”

Thích Thiếu Thương nộ hỏa công tâm, tức giận hét: “Thái Kinh vốn đa nghi, người mà hắn cài vào bên cạnh Cố Tích Triều e rằng cả Cố Tích Triều cũng không biết là ai, làm sao ngươi tìm ra được?”

Mục Cưu Bình hết lý lẽ phản bác, bất chợt ngửa đầu cười lớn, trong tiếng cười chất chứa vô hạn phẫn nộ và bi thống, “Cái gì mà đường đường chính chính? Cái gì mà y thân là chủ tướng không thể giết? Cái gì mà gián điệp của Thái Kinh? Đại đương gia, huynh đừng tưởng lão Bát ta là kẻ thô lỗ thì cái gì cũng không biết! Huynh căn bản không muốn giết y, huynh căn bản một lòng hướng về y! Trong lòng huynh, tính mạng của Lao Nhị Ca, Hồng Bào tỷ và các huynh đệ cộng hết lại, cũng không quan trọng bằng Cố Tích Triều!”

Thích Thiếu Thương như bị tạt một gáo nước lạnh, “Lão Bát, ngươi nói nhảm gì đó?”

Ánh mắt Mục Cưu Bình như muốn phun ra lửa, “Đại đương gia, huynh còn xem ta là huynh đệ, thì ở lại đây! Còn nếu huynh không xem ta là huynh đệ, thì giết ta rồi đi cứu y! Dù sao thì trong lòng huynh chỉ có một mình y, cả Hồng Lệ tỷ huynh cũng không cần, còn cần huynh đệ mà làm gì?”

Thân người Thích Thiếu Thương lảo đảo, mấy ngụm máu tươi phun ra, nhỏ thấm xuống cát.

Mục Cưu Bình hoảng lên, lúc này mới phát hiện cánh tay Thích Thiếu Thương bị mình giữ chặt đang không ngừng trào máu, “Đại đương gia, huynh bị thương rồi? Huynh có sao không? Lúc nãy là ta nói lung tung thôi! Huynh đừng có giận!”

Hắn luống cuống tay chân, xé một mảnh áo ra định băng bó.

Thích Thiếu Thương đẩy hắn ra, “Lão Bát, không cần biết ngươi có nhận ta hay không, đã gọi một tiếng huynh đệ, thì cả đời là huynh đệ. Ta trước giờ chưa từng xem Cố Tích Triều là huynh đệ, càng không thể vì cứu y mà giết ngươi. Ngươi nếu còn tin trong lòng ta có huynh đệ thì đừng cản ta nữa, còn nếu ngươi không tin, thì hãy cầm lấy thương, chỉa vào ta!”

Mục Cưu Bình đứng chôn chân trên đất, hoàn toàn bất động, trên mặt hắn có phẫn nộ bi thống, có áy náy hối hận, có mờ mịt không thể lý giải, có thù hận, có đau lòng, nhưng cuối cùng cũng không đưa tay ra cản nữa.

Thích Thiếu Thương nhìn hắn một lần cuối, quay người đi về hướng sau núi, để lại một câu: “Ngươi nhớ lấy! Dù không có ta, Liên Vân Trại vẫn mãi là Liên Vân Trại!”

Trong bóng tà dương, thân ảnh hắn ánh lên thành một mảng đỏ rực như máu, không biết là do ráng chiều rọi vào, hay là do máu đỏ chảy tràn khắp lưng.

Mục Cưu Bình nghiến chặt răng, tay xiết trường thương đến nổi gân xanh.

Đại đương gia, giữa Liên Vân Trại và Cố Tích Triều, huynh rốt cuộc là chọn y.