Sa Chi Hoa

Chương 2




Ở cuối đội hình, một người áo xanh cưỡi ngựa đang cúi đầu ho khan, mái tóc quăn dài phủ lên vai, nhẹ rung động theo từng cơn ho.

Nghe thấy tiếng vó ngựa từ phía trước, y ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt vô cùng tuấn mỹ, sắc mặt nhợt nhạt, nhưng lại làm nổi bật một đôi mắt đen đến kinh tâm động phách.

Thích Thiếu Thương ghìm cương ngựa, nhìn dò xét một lượt, nhíu mày nói: “Tại sao không ở trên xe?”

Cố Tích Triều mỉm cười: “Ở trên xe? Đại đương gia thật biết nói đùa! Lỡ tên Lão Bát nhà ngươi thừa cơ ta ngủ đâm cho ta một thương thì biết làm sao?”

Trên đường đi Mục Cưu Bình không lúc nào không gây khó dễ cho Cố Tích Triều, có làm ra như vậy cũng không có gì lạ.

Thích Thiếu Thương cũng hiểu điều này, bèn nói: “Ta ở bên cạnh trông chừng là được.”

Cố Tích Triều cười: “Lỡ người Liêu đến tập kích, hay là gặp phải sơn tặc thổ phỉ gì đó, chúng ta hai người hộ tống, một thì ngủ trên xe, một thì đang ở bên cạnh trông chừng, ngươi định để Nam Phụng Đồng đi đánh nhau hay sao?”

Thích Thiếu Thương nói: “Ngươi cứ cưỡi ngựa cho gió thổi thế này, làm sao khỏe lại?”

Cố Tích Triều nói: “Mệnh ta do ta không do trời, Đại đương gia chỉ cần đừng nghe lời Mục Cưu Bình xúi giục, thừa cơ hại đến tính mạng ta thì ta không chết nổi đâu!”

Thích Thiếu Thương không thèm thảo luận về vấn đề này nữa, nói: “Còn 3 ngày nữa là tới Nhạn Môn Quan, ngươi thấy thế nào?”

Cố Tích Triều đáp: “Ta không có ý kiến gì hết, có điều dọc đường đi hơi quá thuận lợi, hoàng đế sợ người Liêu chặn cướp nên phái 3000 cấm vệ quân đi theo hộ tống, kết quả cả một con chó cản đường cũng không thấy. Trong phúc có họa, ta cứ cảm thấy càng tiến gần Nhạn Môn Quan thì nguy cơ càng bủa vây.”

Thích Thiếu Thương gật đầu: “Ta cũng vậy. Mấy ngày này chúng ta cần đề cao cảnh giác.”

Cố Tích Triều nhìn hắn một cái, nói: “Lúc nãy Nam Phụng Đồng kêu ngươi qua là nói chuyện gì?”

Thích Thiếu Thương đáp: “Hỏi ta còn mấy ngày nữa tới nơi. Y sắp chịu hết nổi rồi.”

Nghĩ nghĩ rồi lại bổ sung: “Còn nói ngưỡng mộ ta cưỡi tuấn mã, uống liệt tửu, mang trường kiếm, sát cường địch, vừa phong lưu vừa tiêu sái!”

Cố Tích Triều nén không được bật cười, vừa cười vừa ho, “Đại đương gia tuy không làm quan, nhưng lại là thủ lĩnh của quần long kinh thành, danh chấn bốn phương, Nam Phụng Đồng chắc mến mộ ngươi lắm!”

Thích Thiếu Thương nghe y nói giễu cợt, cảm thấy không vui, nói: “Văn nhân tưởng tượng về giang hồ, hết hơn nửa là khoa trương như vậy, có gì đáng cười!”

Cố Tích Triều ôm lấy ngực, vuốt hơi thở xuống, nói: “Đích thực là chẳng có gì đáng cười, ta cũng phân nửa là văn nhân, ta hiểu được cách y nghĩ về ngươi.”

Y chăm chú ngắm nghía Thích Thiếu Thương, rồi thản nhiên nói: “Đại đương gia tài hoa phong độ cái thế, dù là nam hay nữ đều ái mộ, có như vậy cũng chẳng có gì lạ.”

Thích Thiếu Thương nghe y nói càng lúc càng không ra gì, tức lên: “Cố Tích Triều! Ngươi không thể nói năng đàng hoàng được sao?”

Cố Tích Triều lại ho thêm mấy tiếng, mặt ánh sắc hồng, nói: “Được, ta hỏi ngươi, hôm nay ngươi định đóng trại ở đâu?”

Thích Thiếu Thương nói: “Chỗ Đào Hoa Điền ở phía trước mười dặm.”

Cố Tích Triều nhắm mắt trầm tư một hồi, nói: “Đào Hoa Điền cây cối xanh tươi, là nơi dựng trại tốt, có điều bên trái có Thiết Ngưu Sơn, bên phải có Ngư Tử Động, địa hình nhỏ hẹp lõm xuống, nếu có người mai phục trên núi hoặc trong động thì chúng ta người ngựa nhiều như vậy nhất thời khó mà xoay chuyển, sẽ rất phiền phức.”

Thích Thiếu Thương có phần bội phục: “Không ngờ ngươi lại nắm rõ địa hình ở biên quan như vậy.”

Cố Tích Triều cười lên, “Năm đó ta từng bỏ mấy năm trời nghiên cứu hình thế biên quan, một dải Hà Gian, Trấn Định, Đại Đồng, Thái Nguyên, Diên An, Phụng Tường, mỗi tấc đất ta đều từng đặt chân tới, vì vậy mới viết được Thất Lược.”

Y lại mỉm cười, “Sách này ta để trình đế vương tướng soái xem, tiếc thay khắp thiên hạ, người có thể thưởng thức nó, chỉ có mình ngươi.”

Chuyện cũ liên quan đến cuốn sách này thật sự quá đỗi đẫm máu tàn khốc, Thích Thiếu Thương không muốn nhắc đến, nhưng giọng điệu Cố Tích Triều không chút kiêng kỵ, dường như hai người là bằng hữu thân thiết vậy.

Thích Thiếu Thương biết người này trước giờ chỉ biết làm theo ý mình, không quan tâm đến cảm nhận của người khác, cũng không muốn trở mặt với y, bèn nói: “Vậy theo ngươi thấy, chúng ta nên đóng trại ở đâu?”

Cố Tích Triều đáp: “Trong vòng 50 dặm không còn chỗ nào khác, đành chọn Đào Hoa Điền vậy, từ giờ đến trước khi trời tối chúng ta cũng chỉ có thể cố gắng đi được đến đó. Dù cho có mai phục, chúng ta cẩn thận một chút thì cũng chưa chắc có chuyện.”

Thích Thiếu Thương nói: “Được, ta đi truyền lệnh đây, trước khi mặt trời lặn sẽ đi đến Đào Hoa Điền.”

Hắn giục ngựa phi đi, lại quay người lại nói: “Ngươi lên xe nghỉ ngơi chút đi, trước khi dựng trại Lão Bát sẽ đi cùng ta, không đến tìm ngươi gây chuyện đâu.”

Cố Tích Triều không đáp, chỉ mỉm cười, thân ảnh ***g trong tà dương, giống như một bức họa.