Hai người cưỡi ngựa đi mấy chục dặm, đến chỗ đất hoang bên dưới chân núi Liên Vân.
Cát vàng mênh mang, mộ phần cô quạnh.
Thích Thiếu Thương xuống ngựa, lấy túi rượu và chén rượu từ trên lưng ngựa xuống, nói: “Ta đi bái tế huynh đệ.”
Cố Tích Triều chỉ ưm một tiếng, quay người đi ra chỗ khác.
Thích Thiếu Thương quỳ một chân xuống, rót đầy một chén rượu, đặt xuống trước mộ, lại đưa tay nhổ đi cỏ dại mọc trên mộ.
Hắn quỳ ở đó rất lâu, chuyện cũ nối tiếp nhau vụt qua trước mắt, giống như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
Ân oán tình thù không ngừng cuộn trào trong ngực hắn, lẫn lộn không phân rõ ranh giới, khiến ngũ tạng như bị thiêu đốt.
Nội thương còn chưa khỏi, một cơn đau buốt xộc lên tim, một bụm máu tươi nóng hổi phun ra, rỏ vào trong chén rượu trước mặt.
Đằng sau chợt nghe tiếng y sam phần phật, Cố Tích Triều không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng hắn.
“Ngươi tới đây làm gì?”
“Tới tế bái các huynh đệ trại chủ của ngươi.”
Thích Thiếu Thương lạnh nhạt nói: “Ngươi còn nhớ được họ?”
Cố Tích Triều không trả lời, vén vạt áo quỳ một chân xuống, “Nhị trại chủ Hổ Khiếu Lao Huyệt Quang, Tam trại chủ Hồng Bào Gia Cát Nguyễn Minh Chính, Tứ trại chủ Phi Viên Câu Thanh Phong, Ngũ trại chủ Thương Bá Du Thiên Long, Lục trại chủ Sơn Quỷ Mã Chưởng Cự, Thất trại chủ Côn Vương Mãnh Hữu Uy, các người tuy không phải do chính tay ta giết, nhưng đều là vì ta mà chết. Các người cầu nhân được nhân, cầu nghĩa được nghĩa, chết vì nhân nghĩa của mình, không phải thống khoái sao? Cố Tích Triều ta tuy không chung đường với các người, nhưng kính các người là anh hùng hảo hán, đến đây để tế bái. Các người nếu chuyển thế thành người, không quên thù cũ, hoặc là anh linh bất diệt, hóa quỷ đến tìm, Cố Tích Triều ta nhất định dùng mạng này nghênh tiếp, quyết một trận thỏa ân thù!”
Y nói xong, cầm lấy chén rượu trước mặt Thích Thiếu Thương, rải một nửa xuống chỗ đất trước mộ, nửa còn lại ngửa đầu uống cạn.
Rượu vào họng, cay nồng sặc sụa.
Máu trong rượu lại còn nồng hơn, cay hơn.
Cố Tích Triều kiềm nén cơn ho, mặt đỏ bừng lên, hệt như yên hà liệt hỏa.
Thích Thiếu Thương nhìn y, ánh mắt cổ quái, không biết là giận hay là đau, là tổn thương hay là căm hận, là cảm khái hay là bi sầu.
Cố Tích Triều đón lấy ánh mắt hắn, chầm chậm nhếch khóe môi, lộ ra một tơ tiếu ý, như có tình, như vô tình, như khiêu khích, lại mang một thoáng ôn nhu vô cùng mơ hồ.
Hai người tuy thân thể bất động, nhưng trong luồng ánh mắt giao nhau, lại có cảm giác kinh tâm động phách còn hơn quyết đấu sinh tử.
Gió cát vần vũ, trời đất mù mịt, bốn bề mênh mang, tĩnh lặng như trong mộ phần, chỉ có y sam của hai người phất phới bay, phát ra tiếng phần phật trong gió.
Thích Thiếu Thương chợt bật cười thật lớn, Cố Tích Triều chỉ trầm mặc không lời.
Thích Thiếu Thương cười xong, xếp chân ngồi xuống, rút bảo kiếm ra, đặt ngang trước gối, dồn chân khí vào đầu ngón tay, gõ vào thân kiếm, phát ra nhịp ngân vang như kim loại va vào đá.
Hắn nhịp kiếm cất tiếng hát—
Gió thổi vô thường, mây không vĩnh cửu
Thiên địa vô tình, hủy đi anh hùng
Máu tràn thấm đất, khóc thương huynh đệ ta
Thân tuy mất nhưng hồn phách vẫn linh,
Quay về đây chứng giám tấm lòng thành
Quay về đây chứng giám tấm lòng thành
Cứ như vậy lập đi lập lại, tiếng nhịp kiếm bi thương, lời ca ngân ai oán, không phải khóc than, mà còn đau hơn khóc than, khiến người ta muốn rợn gai ốc, mắt cay xè.
Gió ào ào cuốn qua mang lời ca như thấm đẫm máu và nước mắt đi xa, hòa vào trong một dải cát vàng mênh mông không bờ bến.