Từ đằng xa, có một người ở giữa một dải hoang mạc đang theo dõi cảnh tượng này, mặt không lộ cảm xúc.
Y nhìn Thích Thiếu Thương lao về hướng Đạt Lỗ Hãn, lại nhìn hắn xông ngược trở lại, chắn ngay trước người Mục Cưu Bình.
Y nhìn tiễn phóng tới trước mặt hắn lần lượt bị đánh rớt, lại nhìn thấy hắn quay lưng về quân Liêu, để lộ toàn thân dưới mưa tên.
“Thích Thiếu Thương, Thích Thiếu Thương…”
Trong lòng y có rất nhiều lời, nhưng miệng chỉ có thể lặp đi lặp lại ba từ này, dường như ba từ này là ẩn số lớn nhất đời y, dù y có dồn hết tài trí thông minh của mình cũng không thể tìm ra đáp án.
Thích Thiếu Thương đã không kịp quay người khua kiếm, Mục Cưu Bình cũng không kịp đẩy hắn ra— hắn cũng không thể đẩy nổi, bọn họ chỉ có thể ở trong mắt nhau nhìn thấy cùng một loại tình cảm, một loại tình cảm giữa huynh đệ, bất chấp sống chết, lúc nào cũng có thể hy sinh vì đối phương.
Ngay lúc này, bên tai họ đồng thời vang lên một trận quỷ khóc thần hào.
Mục Cưu Bình nhìn thấy một đạo ánh sáng trắng lóa như tuyết vút tới sau lưng Thích Thiếu Thương, vạch thành một đường vòng cung giữa không trung, gạt bay hơn phân nửa số tên phóng tới.
Mục Cưu Bình không kịp suy nghĩ, lập tức vung thương quét đi những mũi tên còn lại.
“Đại đương gia! Huynh sao rồi? Huynh không sao chứ?” Hắn lo lắng hét lên.
Thích Thiếu Thương lắc lắc đầu, lật tay vung kiếm, Mục Cưu Bình nhìn thấy một đoạn thân tên rơi xuống, mắt tức thời cay xè, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế không phát một tiếng, hắn biết lúc này tuyệt đối không được để người khác biết Thích Thiếu Thương đã bị thương.
Thích Thiếu Thương chỉ ra lệnh, “Tùy cơ hành động!” rồi lập tức phi thân về phía quân Liêu.
Từ giữa quân Liêu phóng ra một thân ảnh thanh sắc, người này không biết từ đâu ra, bất ngờ cướp lấy cung nỏ và ống tiễn của một Liêu binh, giương nỏ bắn tiễn về phía cung thủ quân Liêu.
Dù là ở trong người Liêu, người Kim, người Tống, Đạt Lỗ Hãn cũng chưa từng nhìn thấy thứ tiễn pháp như vậy.
Chỉ thấy y hơi nghiêng đầu, hai tay giữ chặt nỏ, mắt chớp cũng không chớp, nỏ chuyển theo tay, tùy tiện bắn ra, hình như căn bản không phí thời gian nhắm bắn, nhưng lại cực nhanh, cực chuẩn, cực hiểm.
Một tiễn một mạng, hai tiễn hai mạng, phát ra hơn mười tiễn, trong chớp mắt đã đoạt tính mạng của hơn mười người.
Người này đương nhiên là Cố Tích Triều.
Cung thủ bị Cố Tích Triều dọa đến kinh hoàng khiếp đảm, tất cả đều quay người ngắm chuẩn vào y, nhưng y không để ý, cứ liên tiếp bắn về phía quân Liêu, hoàn toàn không thèm né tránh nỏ tiễn mà quân Liêu phóng tới.
Một bóng người như phi ưng lao tới, một kiếm gạt bay tất cả tên phóng về Cố Tích Triều, đứng chắn trước mặt y.
Kiếm trong tay hắn như ngân long xuất hải, như cầu vồng vụt lên, dưới ánh kiếm đó, một giọt nước cũng không thể lọt qua, một cây kim mảnh cũng không thể xuyên thấu, hệt như một lá chắn không thể phá hủy.
Người này đương nhiên là Thích Thiếu Thương.
Thích Thiếu Thương nhắm chuẩn một kẻ hở trong đám quân, một kiếm trảm gục một tên Liêu binh, cướp lấy ngựa của hắn rồi phóng người bay lên, cúi xuống đưa tay cho Cố Tích Triều, y nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng như phi yến rơi xuống sau lưng hắn.
Hai người xông vào giữa quân Liêu, một kiếm một nỏ, yểm hộ lẫn nhau, giết đến quân Liêu thây phơi khắp chốn.
Mục Cưu Bình thừa cơ dẫn dắt chúng trại binh đột phá vòng vây, cùng quân Liêu đánh xáp lá cà.
Thích Thiếu Thương muốn tốc chiến tốc thắng, nỗ lực tìm kiếm Đạt Lỗ Hãn trong đám loạn quân, khi tìm thấy liền một kiếm đâm tới.
Đạt Lỗ Hãn tuy dũng mãnh hơn người, nhưng đơn đả độc đấu thì đâu phải đối thủ của Thích Thiếu Thương, không bao lâu đã bị một kiếm đâm trúng, kết liễu tính mạng.
Mục Cưu Bình rút đao bên hông ra, một đao chém lấy thủ cấp của Đạt Lỗ Hãn, cắm vào đầu thương giương lên cao, hét lớn: “Thủ lĩnh các ngươi đã bị Đại đương gia chúng ta giết rồi! Các ngươi còn chưa đầu hàng? Cũng muốn có kết cục giống như hắn?”