Sa Chi Hoa

Chương 14




Thích Thiếu Thương ngồi trên ngựa, ánh mắt hơi cúi, thân người bất động, giống như biển không gợn sóng, núi cao trầm mặc.

Quân Liêu vây quanh không rõ ý đồ của hắn, chỉ dựa vào bản năng mà cảm nhận được nguy hiểm.

Dường như họ biết được, bên dưới mặt biển phẳng lặng là những dòng nước dữ cuộn xoáy, trong lòng núi cao trầm mặc là dung nham hủy diệt phun trào.

Bất chợt, đôi mắt như sao lạnh của Thích Thiếu Thương lóe lên, hét lớn một tiếng, “Lão Bát!”

Mục Cưu Bình đáp: “Có!”

Tiếng này của hắn vô cùng mạnh mẽ vang dội, như sấm gầm rung động, chấn động cả cát bụi tung bay trong gió.

Hét xong một tiếng, hắn cầm thương giơ ra, hai cánh tay vững chải như đúc từ sắt thép.

Cùng lúc, Thích Thiếu Thương từ trên lưng ngựa phóng người bay lên, đạp một cái lên cây thương của Mộc Cưu Bình, mượn sức hất thương mạnh mẽ của Mục Cưu Bình để phóng vọt lên, hệt như rồng bay giữa trời, nhanh như chớp vụt lao vào trong đám ngựa bao quanh, chân đạp liên tiếp giữa không trung, đá ba mươi mấy Liêu binh văng khỏi ngựa, lại đoạt lấy trường mâu trong tay quân Liêu, gom thành một bó, phóng chúng về phía đám tù binh người Tống đang bị trói ngồi ở đằng xa.

Ba mươi mấy Liêu binh chưa kịp nhìn rõ chuyện gì xảy ra, chỉ thấy một luồng sáng bạc vụt qua trước mắt, sau đó tay bỗng nhiên trống không, rồi trời đất xoay chuyển, người tự nhiên văng xuống đất.

Quân Liêu xung quanh kinh hoàng thất sắc, đồng loạt đâm trường mâu vào thân người giữa không trung, lại chợt thấy trong tay trống không, giống như trường mâu tự nhiên bốc hơi không một dấu vết.

Toàn bộ võ công của Thích Thiếu Thương lúc này được chuyển hóa thành tốc độ và sức mạnh—- tốc độ đá bay người trong chớp nhoáng, sức mạnh đoạt lấy binh khí chỉ trong một chiêu.

Người Tống ở ngoài trận chỉ kịp nhìn thấy mấy chục thanh trường mâu bay vụt qua đầu, một trại binh vùng đứng lên, giơ cao hai tay, để đầu nhọn của một thanh mâu nhắm đúng chỗ thừng trói hai tay mình, thanh mâu vụt tới cực mạnh lập tức cắt đứt dây thừng, lại tiếp tục bay vút qua đầu người trại binh đó.

Người trại binh dùng sức giũ bỏ dây trói, chụp lấy một thanh trường mâu rớt dưới đất, nhanh chóng dùng mũi mâu bén nhọn cắt đứt dây trói của mấy người xung quanh.

Chỉ trong chốc lát, rất nhiều người đã được tự do.

Đạt Lỗ Hãn vừa kinh vừa nộ, hắn không ngờ Thích Thiếu Thương phô diễn võ công phi thường đáng sợ như vậy, mục đích hóa ra không phải là giết địch, mà là giải thoát đám người Tống ở ngoài trận, giao cho họ binh khí, biến đám người vốn là tù binh này thành quân sĩ có khả năng chiến đấu.

Hắn giữ lại tính mạng mấy kẻ này vốn là để uy hiếp Thích Thiếu Thương, nằm mơ cũng không ngờ lại để Thích Thiếu Thương lợi dụng, uy hiếp ngược lại Đạt Lỗ Hán hắn!

Kinh hoàng phẫn nộ, Đạt Lỗ Hãn lệnh cho thế trận ngựa lập tức thu hẹp, khóa chặt Thích Thiếu Thương vào bên trong.

Nhưng hắn đã chậm một bước.

Thích Thiếu Thương khi đá người văng khỏi ngựa cũng đồng thời đá luôn đám ngựa đó, hắn dùng lực không lớn, không đủ làm chết ngựa, nhưng cũng khiến chúng vì đau đớn mà hoảng loạn vùng chạy, khiến thế trận tan vỡ tán loạn.

Dưới vó ngựa điên cuồng dẫm đạp, bốn năm chục Liêu binh tức thời tan xương nát cốt, vô số tiếng gào thét liên tiếp vang lên.

Thích Thiếu thương và Mục Cưu Bình vốn bị bao vây ở trung tâm đã nhân hỗn loạn mà cướp lấy mấy chục con ngựa xông ra khỏi trận.

Các trại binh ngoài trận từng theo hai người họ nhiều năm, đương nhiên hiểu ý, lập tức phi thân lên ngựa, tay cầm trường mâu chiến đấu với quân Liêu.

Thích Thiếu Thương vẫn tiếp tục cướp lấy binh khí của quân Liêu, phát lại cho các trại binh khác.

Cục diện hai trăm người bao vây hai người, trong chớp mắt đã biến thành gần trăm người hỗn chiến với hơn trăm người.

Tuy kỵ binh của người Liêu dũng mãnh thiện chiến, nhưng đám trại binh Liên Vân Trại sau khi bị bắt đã phải chịu không ít áp bức nhục nhã, ai nấy đều ôm một bầu căm phẫn sâu sắc, lại nhìn thấy Đại đương gia trong lòng họ uy dũng như thần, sĩ khí liền tăng vọt, lòng thề quyết sống chết đến cùng với quân Liêu.

Trong mắt Đạt Lỗ Hãn ánh lên tia âm hiểm hung tợn, vung tay ra hiệu kỵ binh lùi ra, đổi mâu thành cung, định bắn chết hết người Tống.

Quân Liêu đều cưỡi trên ngựa nên có thể lùi ra rất nhanh, người Tống thì chỉ đi bộ, trong đó còn có bá tánh tay không tấc sắt.

Thích Thiếu Thương lập tức ra lệnh cho Mục Cưu Bình quây ngựa lại thành một vòng, cho bá tánh nấp vào bên trong, còn hắn và Mục Cưu Bình ở ngoài cùng, vung thương múa kiếm, nỗ lực gạt đi mưa tên bắn tới.

Vũ tiễn của quân Liêu không ngừng lao tới, rào rào bất tận, lũ ngựa chắn bên ngoài lần lượt đổ gục, không còn che chắn nổi đám người phía sau.

Thích Thiếu Thương nghĩ thầm: muốn bắn người trước tiên phải bắn ngựa, muốn bắt giặc trước hết phải bắt thủ lĩnh!

Cách duy nhất bây giờ chính là giết chết Đạt Lỗ Hãn, chỉ có như vậy mới có thể làm tan vỡ sĩ khí của quân Liêu!

Hắn phóng người lên một con ngựa chưa bị trúng tên, bất chấp mưa tên mà lao vào giữa quân địch, kiếm trong tay lóa sáng chói lòa, khí thế áp đảo, sát khí cuồn cuộn tỏa ra từ kiếm như kích lui mưa tên, không một mũi tên nào đến được chỗ hắn.

Thích Thiếu Thương phóng đến nửa đường, chợt nghe bên tai vang lên một tiếng hét “Bát trại chủ!”

Hắn quay đầu lại, nhìn thấy vòng quây bằng ngựa bị mất đi một góc.

Mục Cưu Bình đang đứng chắn ở đó, vô số mũi tên lao dồn về hắn, biết rõ chỉ cần bắn gục hắn thì có thể diệt sạch người Tống bên trong.

Trường thương trong tay hắn đã không thể gạt hết số tên phóng tới, nhưng hắn vẫn quyết liệt trụ lại, một bước không rời.

Mắt Thích Thiếu Thương bùng lên ngọn lửa, không thèm suy nghĩ liền kéo mạnh đầu ngựa, xông về phía Mục Cưu Bình.

Mục Cưu Bình tuyệt vọng hét lên: “Đại đương gia! Đừng qua đây!”

Thích Thiếu Thương dường như không nghe thấy, bên tai chỉ còn vang tiếng mũi tên vùn vụt lao đi trong không khí và tiếng gió cát thổi vù vù.

Còn mấy trượng cuối cùng, ngựa bị trúng tên, hí lớn một tiếng rồi gục xuống.

Thích Thiếu Thương từ lưng ngựa phóng lên, dùng tốc độ còn nhanh hơn tên bắn để lao tới trước người Mục Cưu Bình.