Sa Bẫy

Chương 33: Tưởng niệm




Seattle. Đại học Washington.

"Trước khi chuyện này được giải quyết thì đừng ra tay nữa." Gã đàn ông quay lưng lại với bàn làm việc đang sắp xếp các tập hồ sơ trên tủ.

Một người đàn ông đầu trọc ngồi trên ghế sô pha sau bàn. Biểu cảm của ông ta chết lặng, thay vì nói khuôn mặt ông ta vô tội thì chẳng bằng nói là vì ông ta luôn duy trì biểu cảm máy móc nên làm cho người ta có ảo giác ông ta "đơn giản": "Giáo sư, tôi không phải cố ý..."

"Tôi biết." Gã đàn ông xoay người lại, nở nụ cười ôn hoa không có chút tức giận, "Nhưng anh rất ít khi nóng nảy thế này, Briden, anh như thế không giống người tôi quen."

Người đầu trọc bức bối: "Tôi biết lần này tôi không kiềm chế được. Thứ nhất, cha thằng bé có thái độ rất chủ động với chuyện này, thứ hai, chúng ta chưa từng thử nghiệm trên trẻ vị thành niên nên tôi thật sự không kìm được. Tôi không muốn gây rắc rối cho ngài."

"Đây quả thật là một cơ hội rất tốt. Chúng ta chưa có thời gian khám phá ở lĩnh vực trẻ vị thành niên nhưng không phải chúng ta vẫn chưa thành công ở người trưởng thành đấy sao?" "Giáo sư" gật đầu: "Chúng ta còn rất nhiều thời gian, thật ra anh không cần sốt ruột. Nhưng bây giờ anh đột ngột làm ra chuyện này gây cho tôi áp lực rất lớn. Vì anh đến bệnh viện nên gần đây tinh thần của Tuyết Trì trở nên rất lo lắng, tôi cần dành nhiều thời gian cho thằng bé hơn."

Khuôn mặt người đầu trọc đờ ra trong giây lát: "Giáo sư, đến cùng thì Dr.Lim..."

Thật sự ông ta cũng không biết phải đặt câu hỏi vấn đề này thế nào nhưng ông ta không thể bỏ qua được. Lâm Tuyết Trì giống như một hòn đá lớn đè nặng trong lòng ông ta, đặc biệt là sau khi nhìn thấy những bức ảnh tin tức đó, ông ta không thể kìm nén những suy đoán lung tung để tìm gã đàn ông xác minh.

"Tôi đã thấy tin tức, không phải ngài vẫn luôn không muốn để cậu ấy can thiệp vào chuyện này hay sao?"

"Giáo sư" nói: "Trước kia tôi không sẵn sàng để thằng bé nhúng tay vào là vì tôi không xác định được thằng bé có thể làm đến mức nào, cũng giống anh Briden, chúng ta quen biết nhau bao nhiêu năm nhưng không phải cũng chẳng hợp tác ngay từ đầu đấy sao. Tôi thấy được tiềm năng ở Tuyết Trì, thằng bé là một khối vật liệu tốt nhưng tôi không thể vội vàng kết luận, tôi cần thời gian quan sát, cần phải đánh giá xem thằng bé có thể xử lý được những việc này hay không. Anh hiểu chứ? Tôi không muốn những thứ này đè nặng thằng bé, nếu thằng bé không chịu nổi áp lực, hoặc là không đủ kiên định, vậy tôi và anh sẽ có nguy cơ bại lộ."

"Vậy... bây giờ phải làm sao?"

"Chuyện của K.K anh thấy đấy, năng lực của thằng bé vượt xa mong đợi của tôi, chỉ là vẫn còn thiếu sót về mặt tính cách, cho nên đến nay tôi vẫn phải ở cạnh thằng bé quan sát cả hành trình. Tôi hy vọng những nỗ lực của tôi không vô ích. Trong tương lai, khi thằng bé có thể gánh vác độc lập, có lẽ sẽ giúp được anh."

"Tôi không cần." Người đầu trọc quay mặt đi, giọng điệu vặn vẹo: "Một mình tôi cũng có thể làm tốt."

"Giáo sư" cười khẽ: "Anh vẫn luôn qua lại giữa Seattle và San Francisco đã đủ mệt rồi, còn phải quản lý toàn bộ giáo hội, nghiên cứu, luôn làm phiền anh ra tay cũng làm tôi thấy có lỗi. Tính cách hai người giống nhau, Tuyết Trì cũng không phải là một người quá hướng nội nhưng thằng bé không phải là một đứa trẻ xấu."

Người đầu trọc âm thầm nghiến răng, ông ta ghét nhất là giáo sư so sánh ông ta với Lâm Tuyết Trì. Lâm Tuyết Trì thì sao? Chẳng qua là thích vờ đáng thương chứ chưa chắc đã là thiên tài, hà cớ gì lại để giáo sư tốn nhiều kiên nhẫn và thời gian tay nắm tay dạy từng bước một? Trong mắt ông ta hiện lên vẻ hung ác nhưng lại vờ đáng thương: "Nhưng cậu ta luôn chửi ngài, tôi thấy cậu ta không tin vào công việc của chúng ta, chưa kể cậu ta luôn quấn quýt với cô bé nọ..."

"Giáo sư" nhíu mày, trong nhất thời đôi mắt lóe lên sát khí lạnh lẽo, gã đầu trọc thấy vậy giật mình, vội vàng cúi đầu không dám nhiều lời: "Xin lỗi, tôi không phải cố ý..."

Ông ta vẫn chưa nói xong, "giáo sư" đã khôi phục nụ cười, sát ý lóe lên như chưa từng tồn tại: "Tuyết Trì trưởng thành rồi, thằng bé có bạn cũng là chuyện bình thường. Tôi cũng không thể canh chừng từng phút một, chỉ lo thằng bé sẽ kết bạn xấu thôi, làm phiền anh lưu ý giúp."

"Vậy giáo sư có muốn..."

"Giáo sư" lắc đầu: "Chuyện này anh đừng lo, tôi sẽ xử lý. Cô bé kia tên gì ấy nhỉ?"

Cuối cùng gã đầu trọc cũng cười: "Allison Owell, là sinh viên của quý trường."

Sau khi Lâm Tuyết Trì xuống máy bay thì tạm biệt Allison, vừa ra sân bay anh đã thấy gã đàn ông đứng tựa cửa xe chờ anh.

"Sao ông lại tới đây?" Anh không biết Dụ Giang sẽ tới đón mình.

Dụ Giang nhìn cô gái đi xa: "Người quen à?"

Lâm Tuyết Trì hơi chột dạ: "Cũng không hẳn, gặp trên máy bay, bạn của Tuyết Mi, lúc trước có gặp trong đám tang một lần."

"Khó trách nhìn hơi quen mặt." Dụ Giang thu hồi ánh mắt, nhận hành lý của anh.

Lâm Tuyết Trì vội vàng nói sang chuyện khác: "Sao ông lại có thời gian đến đón tôi?"

Dụ Giang mở cửa xe cho anh: "Em quên hôm nay là ngày gì rồi à?"

Lâm Tuyết Trì nhìn điện thoại, vẻ mặt không vui. Không phải anh không nhớ hôm nay là ngày gì mà là anh không muốn nhớ về nó, nhưng Dụ Giang lại nói ra – Hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh, Lâm Giản.

Từ sau chuyện của K.K, Lâm Tuyết Trì bắt đầu tránh tiếp xúc với những chuyện có liên quan đến mẹ mình, kể cả ngày giỗ. Anh không biết mình nên có tâm trạng gì khi gặp bà. Mặc dù khi còn sống Lâm Giản không kết hôn với Dụ Giang nhưng dù sao họ cũng có quan hệ người tình, với cá tính mạnh mẽ kiên quyết của bà, bà sẽ không làm người tình của Dụ Giang vì tiền, chắc chắn bà có tình cảm với gã. Nhưng Lâm Tuyết Trì, người làm con lại leo lên giường cha dượng sau khi mẹ qua đời, xem người tình của mẹ thành của mình.

Về mặt đạo đức, Lâm Tuyết Trì đã vượt qua ranh giới thế tục quy định, anh đã làm chuyện loạn luân; Về mặt tình cảm, anh đã phản bội mẹ ruột của mình nhưng anh lại nhận ra rằng, dù cảm thấy tội lỗi nhưng trong con tim trẻ tuổi của anh lại tràn đầy hưng phấn kích thích bí ẩn. Anh có thể âm thầm giữ thứ kho4i cảm này trong lòng nhưng không thể mang nó vào linh đường hay đến trước mặt Lâm Giản. Anh vẫn muốn giữ chút xấu hổ cuối cùng.

Sự xấu hổ rất quan trọng với Lâm Tuyết Trì. Anh gần như sống dựa vào chút xấu hổ này.

Bác sĩ ngoại khoa đáng thương lúc này cuối cùng cũng biết đỏ mặt: "Ông có thể đừng nhắc đến chuyện này không?"

Dụ Giang biết trong lòng anh nghĩ gì: "Ta đã nói rồi, ta không có tình yêu với mẹ em."

"Nhưng bà ấy có với ông!" Lâm Tuyết Trì tức giận: "Ông muốn tôi phải nói chuyện với bà ấy thế này? "Xin lỗi mẹ, con đã ngủ với người yêu của mẹ?" Dù sao sau khi tôi chết rồi bà ấy nhất định cũng sẽ mắng tôi, thế thì tại sao bây giờ tôi phải chạy đến cho bà mắng."

Dụ Giang nói: "Muốn mắng cũng là mắng ta, ta là trưởng bối của em nhưng không dạy dỗ em."

"Ông còn nói nữa!" Lâm Tuyết Trì liếc mắt sắc lẹm: "Tôi không đi! Tôi không có mặt mũi gặp bà ấy!"

Giọng điệu nghe như hờn dỗi nũng nịu, đôi mắt Dụ Giang không giấu được ý cười: "Được rồi được rồi, không đi thì không đi, cự nự cái gì. Về thẳng nhà, được chưa?"

Cuối cùng Lâm Tuyết Trì cũng hài lòng, nhìn xe ra khỏi ngã ba và lái về nhà.

Cửa kính xe phủ một lớp sương trắng, từ xa chỉ nhìn được đèn xe đỏ dày đặc trong không khí đục ngầu, rất quỷ dị. Lâm Tuyết Trì hà hơi mới thấy rõ khung cảnh bên ngoài.

Gần đến mùa xuân rồi. Seattle vào khúc giao mùa này trông rất vắng lặng, đến cả những chiếc lá trên cành cũng thưa thớt thiếu sức sống. Những kim băng dài ngưng tụ trên gạch đá bên đường, nhỏ từng giọt nước biến thành những vũng đen đầy sắc thái, kéo theo tiếng lốp xe đang phóng nhanh. Anh nghĩ, mùa đông năm nay dài thật.

Rồi anh lại nghĩ đến Lâm Giản. Lâm Giản rời đi cũng là vào cuối đông đầu xuân.

Có một hôm bà đi trắng đêm không về, Lâm Tuyết Trì đói đến mức phải tự mình vào bếp tìm bánh mì thừa từ hôm trước. Lâm Tuyết Mi hỏi anh có phải mẹ đang đi làm không. Lúc này Lâm Tuyết Trì mới bắt đầu lo lắng có phải Lâm Giản đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không. Cậu gọi điện nhưng không ai bắt máy, thế là buổi chiều tan học cậu đến phòng khám tàu điện ngầm nơi Lâm Giản làm việc, người phụ trách nói rằng Lâm Giản không đi làm, thế là cậu rất luống cuống.

Lâm Giản mang tiền, giấy tờ tùy thân, áo khoác và vài bộ đồ lót, Lâm Tuyết Mi còn tìm được chìa khóa của bà trong tủ bát. Hai anh em biết rằng từ đây mẹ mình sẽ không về nhà nữa. Lâm Tuyết Mi nhìn chùm chìa khóa bật khóc, lúc đó cô bé mới mười tuổi, mẹ đi mất chắc chắn là một thảm họa. Mà Lâm Tuyết Trì đến cả tư cách để khóc cũng không có, cậu phải thể hiện mình là một người anh kiên cường, ôm em gái vào lòng để an ủi.

Khi Lâm Giản vừa rời đi, tất cả bất an sợ hãi của Lâm Tuyết Trì chỉ có thể ký thác vào sự phẫn nộ, cậu oán hận Lâm Giản vứt cậu và Tuyết Mi lại ở nhà, có lẽ cậu đã khủng hoảng từ lâu, sợ rằng cuối cùng Lâm Giản cũng không chịu được cuộc sống thế này rời đi không chút do dự. Nhưng lúc đó cậu cho rằng anh em họ là nghĩa vụ của Lâm Giản, cậu chưa bao giờ dám nghĩ sẽ thế nào nếu tuyến phòng thủ cuối cùng có thể bảo vệ họ sụp đổ.

Khi cậu nhìn thấy xác của Lâm Giản ở Seattle cậu đã thở nhẹ một hơi. Những khó khăn sau đó của Lâm Giản đã trở thành lý do để Lâm Tuyết Trì tha thứ cho bà, cuộc sống của bà cũng không tốt hơn họ nên cuối cùng cậu cũng có thể ngừng hận bà.

Tình yêu của Lâm Tuyết Trì dành cho Lâm Giản bắt nguồn từ cái chết của bà, điều này đã đảm bảo cho tình yêu anh. Nói một cách khác, vì Lâm Giản chết nên cuối cùng anh cũng có thể yên lòng yêu bà, anh không cần phải lo lắng mình lại bị phản bội, không phải lo lắng tình yêu lẫn vào oán hận. Tình yêu của người sống dành cho người chết luôn trong sáng và vĩnh hằng nhất và cũng chỉ có người chết mới xứng đáng với tình yêu đó.

Nhưng sự xuất hiện của Dụ Giang đã phá vỡ sự cân bằng này, Lâm Tuyết Trì không thể mạnh dạn yêu Lâm Giản nữa, anh trở nên sợ hãi. Thỉnh thoảng anh nhìn Dụ Giang trên giường, sẽ thấy mặt của mẹ mình trong ánh mắt gã đàn ông. Anh biết không phải Dụ Giang xem anh thành Lâm Giản, mà là cái bóng của Lâm Giản chưa từng rời khỏi họ. Anh có linh cảm rằng mình phải trả giá cho chuyện này.

Vừa vào cửa, Dụ Giang còn chưa kịp cởi giày đã bị bác sĩ ngoại khoa nhiệt tình quấn lấy.

Giáo sư cười đè anh lại: "Làm gì đấy? Vừa xuống máy bay không mệt sao?"

Lâm Tuyết Trì ưm một tiếng rồi lại sấn tới hôn gã: "Người không muốn hở?"

"Em cần đi ngủ." Dụ Giang cúi xuống cắn môi anh: "Ngoan, bây giờ không làm."

Lâm Tuyết Trì dứt khoát đẩy gã ra: "Không làm thì cút, tôi đi tìm người khác."

Anh nói xong xoay người mở cửa, ý bảo phải đi tìm đàn ông. Dụ Giang xem như anh giận dỗi kéo người lại: "Thời tiết thế này em còn đi đâu? Cách 20 mét còn không thấy rõ."

"Ai cần ông lo?" Lâm Tuyết Trì giận: "Tôi lớn thế này sao lạc đường được?"

Dụ Giang bế anh lên, đưa chân đá cửa đi thẳng lên lầu. Lâm Tuyết Trì tựa đầu vào lưng gã cười trộm, vừa vào phòng đã bị vứt lên giường, Dụ Giang đè lên cắn môi anh nhưng không đi vào, quẩn quanh trong mũi Lâm Tuyết Trì là mùi mồ hôi nhàn nhạt trên người, anh kéo cơ thể gã đàn ông sát lại gần mình.

Nhưng Dụ Giang hôn xong đã đứng dậy, không có ý muốn làm: "Em ngủ ngoan cho ta, tối về chúng ta tính sổ."

Lâm Tuyết Trì nghẹn họng nhìn gã rời đi, quấn chăn cuộn tròn người mặc kệ gã.

Dưới lầu truyền đến tiếng khởi động xe, Lâm Tuyết Trì nghe nó rời đi, nằm ngây ngẩn trong chăn một lúc.

Khi nhiệt độ trong phòng dần ấm lên, anh xuống giường, đến tủ tìm đại một chiếc áo khoác của Dụ Giang mặc vào, sau đó cầm ví tiền và chìa khóa gọi một chiếc taxi đi ra ngoài.

Xe đi qua trung tâm thành phố dừng lại ở một trường giáo hội. Điều đầu tiên thu hút sự chú ý là bức tường màu đỏ son của tòa nhà giảng dạy với một cây thánh giá Công giáo khổng lồ - ở trên đỉnh của một hình nón tam giác cao chót vót sắc nét. Anh đi vào hành lang tối tăm trống trải, lên lầu tìm phòng hiệu trưởng, một nữ tu mặc váy đen trắng dài mở cửa đi về phía anh: "Xin chào, tôi có thể giúp được gì cho anh?"

Lâm Tuyết Trì hơi cúi đầu: "Xin chào, đêm qua tôi lâm thời gọi điện thoại hẹn trước, xin hỏi bây giờ hiệu trưởng có ở đây không?"

Nữ tu mỉm cười: "Có, mời ngài vào."

Lâm Tuyết Trì đẩy cửa đi vào, một nữ tu già đang đứng lau kính dưới giá sách. Tóc bà được búi gọn gàng để lộ vầng trán sáng sủa mịn màng. Bà nghe tiếng đẩy cửa, đeo kính lên sống mũi nhìn qua: "Ngài Lâm đúng không? Xin chào, mời ngồi. Suýt chút nữa tôi quên mất anh đến, ngại quá."

Lâm Tuyết Trì ngồi xuống, góc này đối diện với cửa sổ sau bàn, ngoài cửa sổ là học sinh đang chơi bóng đá trên bãi cỏ sau giờ học.

"Tôi rất quen thuộc với người ngài đã nhắc trong điện thoại." Hiệu trưởng ngồi xuống, lấy trong ngăn kéo ra một album ảnh: "Đây là ảnh chụp chung của chúng tôi trong lễ tốt nghiệp năm 1967, cậu xem, vị trí thứ năm từ trái sang ở hàng thứ ba có phải là ngài Briden Gore đang tìm không?"

"Vâng." Lâm Tuyết Trì gật đầu, anh nhìn kỹ ảnh chụp hơn: "Nghe nói ông ấy luôn là thành viên của hiệp hội cựu sinh viên trường đúng không? Tôi tìm thấy cái này trên trang web, những năm nay ông ấy luôn rất hào phóng với trường."

"Đúng vậy." Hiệu trưởng nói: "Ngài Gore là một quý ông làm người ta kính trọng, ngài thấy đấy, sân bóng đằng sau là do ông ấy đóng góp xây dựng. Vì thế chúng tôi liệt ông ấy vào cựu sinh viên danh dự suốt đời của trường."

Lâm Tuyết Trì tỏ vẻ ngượng ngùng: "Là thế này, cha tôi nghiên cứu về tôn giáo. Ông ấy là trưởng khoa Tôn giáo của Đại học Washington, hiện tại tôi cũng đang nghiên cứu về lĩnh vực này nhưng nghiên cứu của tôi và cha khác nhau, cho nên ông ấy giới thiệu ngài Gore cho tôi. Sau khi đọc một số tác phẩm của ngài Gore tôi thấy rất hứng thú nhưng không biết liên hệ thế nào, chỉ có thể tìm từ khóa trên mạng và thấy một số mẩu tin rời rạc, quý trường cũng là do tôi tình cờ thấy dưới mục tìm kiếm."

"Tôi biết," Có vẻ hiệu trưởng đã quen: "Chỗ chúng tôi thường xuyên có một số sinh viên tìm đến đây phỏng vấn cựu sinh viên nổi tiếng, ngài Gore là một trong số đó, mặc dù ông ấy vào lĩnh vực tôn giáo khá trễ nhưng thành tích mấy năm nay rất nổi bật, cũng được xem là người có tiếng trong giới. Gần đây chúng tôi còn muốn tìm ông ấy đến nói chuyện với các sinh viên về luận văn mới của ông ấy."

Lâm Tuyết Trì bắt được một câu: "Vào lĩnh vực tôn giáo khá muộn? Ông ấy không tham gia vào lĩnh vực này ngay từ đầu ư?"

Hiệu trưởng cười: "Thì ra cậu cũng không biết, sau khi tốt nghiệp ông ấy không học tôn giáo mà là học y."

_________