"Vốn dĩ con cũng không phải tên là Đỗ Vân Nghiên, mà là —— Lục Vân Nghiên."
Lục Trường Minh vừa dứt lời, một lúc lâu sau Đỗ Vân Nghiên vẫn chưa nói gì, đợi đến khi đối phương dần mất kiên nhẫn thì anh mới bình tĩnh ngồi xuống.
Anh là người thông minh, nói chuyện kiểu này thì không thể không nhìn ra mục đích của người nọ: "Xin lỗi, người duy nhất có quan hệ huyết thống với tôi là mẹ của tôi, bà họ Đỗ nên đương nhiên tôi cũng họ Đỗ, cái này vĩnh viễn sẽ không thay đổi."
"Ồ," Lục Trường Minh trầm ngâm vân vê ly trà trong tay, "một mình mẹ con thì làm sao có được con?"
"Ông muốn nói," Đỗ Vân Nghiên trào phúng nở nụ cười, "ông cũng có công à?"
"Vân Nghiên," Ông ta hơi thay đổi sắc mặt, "nếu con đoán ra thân phận của ba thì ba cũng không cần đánh đố với con nữa, ba nợ hai người rất nhiều, chuyện gia đình nếu con cứ khăng khăng như vậy thì ba cũng không tính toán nữa, ba biết ba không có tư cách xưng ba ở trước mặt con."
"Vậy thì sao? Ông tới đây nói với tôi mấy cái này là để làm gì?" Đỗ Vân Nghiên xòe tay ra, "Không lẽ muốn tôi về nhà với ông à?"
"Con không muốn?"
Đỗ Vân Nghiên hừ lạnh: "Lục tiên sinh, tôi gần ba mươi tuổi rồi chứ không phải mười ba, càng không phải ba tuổi, cái gì tôi cũng có thể tự làm được, ông cảm thấy tôi còn cần một người giám hộ sao?"
"Nhưng mà ở Lục gia thì con càng có thể làm được nhiều việc hơn," Lục Trường Minh hơi nghiêng người, "Nhã Ninh dạy con rất tốt, cũng rất chính trực, ba tin sau này con sẽ có nhiều đất dụng võ."
"Ông nói đùa gì thế?" Đỗ Vân Nghiên hiếm khi cao giọng, "Mới nói có mấy câu như vậy là đã có thể nhìn ra tôi có nhiều đất dụng võ à?"
"Ha ha......" Ông ta khẽ cười, bưng trà lên uống, "Có lẽ con không tin nhưng ba nhìn người rất chuẩn."
"Nhưng tôi lại hy vọng mẹ tôi nhìn người ít chuẩn đi một chút."
Sắc mặt Lục Trường Minh sa sầm, nặng nề đặt ly trà lên bàn: "Vân Nghiên, con khỏi phải nói mấy lời này để chọc tức ba, bất luận thái độ của con ra sao thì chuyện ba nên làm, con nên làm.....!Cũng sẽ không thay đổi."
"Tôi nên làm?" Lồng ngực Đỗ Vân Nghiên hơi phập phồng, "Ông có tư cách gì mà quản chuyện tôi nên làm?"
"Vậy à?" Lục Trường Minh nhìn xung quanh, "Chuyện con nên làm, là ở chỗ này lãng phí cuộc sống? Vậy con có nghĩ tới —— ba có thể biến nơi này thành thành sản nghiệp của Lục gia không?"
"Ông nói gì?"
"Con đừng ngây thơ quá," Lục Trường Minh hài lòng khi nhìn thấy anh nôn nóng, "thôn Bình Lương chỉ là chưa có ai để mắt đến, một nơi như vậy thì con cho rằng có thể bị chôn vùi vĩnh viễn sao? Huyện ủy còn ước gì có thể kéo đến một công ty lớn, cho dù không phải ba thì cũng sẽ có một ông chủ khác."
"Nói cho cùng thì biến thành của Lục gia thì không phải tốt hơn sao? Con là cậu chủ của Lục gia, còn có đường sống để bàn, còn có thể tiếp tục làm ông chủ, đối với người khác.....!Chỉ sợ đặt bút bồi thường một khoản là đã đuổi con đi rồi!"
"Lục Trường Minh, ông có lương tâm không hả!" Đỗ Vân Nghiên bị giọng nói của mình dọa cho phát ngốc, liều mạng đè nén kích động đang dâng trào, "Sao ông có thể phá hủy giấc mơ cuối cùng của mẹ tôi chứ!"
Lục Trường Minh cau mày, hầu kết hơi động, "Giấc mơ.....!Vậy thì ai để ý đến giấc mơ của ba đây?" Ông ta nhìn thẳng vào con trai mình, "Con nói đây là giấc mơ của mẹ con, chắc là cô ấy đã không nói với con, nếu trước kia ba không để lại tiền cho cô ấy thì có lẽ cô ấy đã chẳng thể thực hiện được những điều này."
"Ông ——"
"Con không tin à?" Lục Trường Minh đứng lên đi tới gần lan can rồi quay người lại, "Con cảm thấy mẹ con tích cóp như vậy là đã có thể mua được căn nhà này sao, có thể trang bị những phương tiện tốt như vậy?"
Đỗ Vân Nghiên chẳng thể phản bác.
Quả thật Đỗ Nhã Ninh đã lấy ra một khoản tiền lớn mới có thể khiến giai đoạn đầu kinh doanh của anh không quá vất vả.
Lúc xưa bọn họ sinh sống tiết kiệm, Đỗ Nhã Ninh không thể làm việc gì có nhiều tiền như vậy, bà nói với anh đây là tiền đầu tư, mặc dù anh có nghi ngờ nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng mẹ của mình.
"Lúc ba cho cô ấy tiền, cô ấy đã nói là sẽ không dùng.....!Số tiền đó nếu ở thời điểm hiện tại thì cũng không nhỏ, huống chi năm đó," Lục Trường Minh bùi ngùi nhớ lại, "lúc đó Lục gia rơi vào cảnh khó khăn nhất, cô ấy nói ba ích kỷ, nhưng ba có thể làm gì đây? Ba cũng không có cách nào khác.....!Cho dù như vậy nhưng ba vẫn để lại tiền cho cô ấy."
"Bây giờ, ông đến đây đòi nợ." Đỗ Vân Nghiên khẳng định.
"Ba nói con là cậu chủ Lục gia, vì sao phải đòi tiền con?" Lục Trường Minh hận anh quá bướng bỉnh, "Ba đã từng nghĩ đến việc đi tìm hai mẹ con con, còn hỏi thăm nhà của hai người ở thành phố S, nhưng mà biết được hai người đã dọn đến nơi này rồi.
Lúc đó ba mới biết mẹ của con hận ba bao nhiêu, thà rằng mang theo con lên núi chịu khổ cũng không để con nhận ba."
"Không phải ông tìm chúng tôi mà là tôi." Đỗ Vân Nghiên không khó để nghe ra ý châm ngòi trong đó, "Ông cảm thấy khi đó tôi sẽ vì tiền mà đi theo ông sao?"
Sau khi thi xong cấp hai, đáng lẽ anh đã đậu vào một trường cấp ba trọng điểm trong thành phố.
Đỗ Nhã Ninh lại đột ngột dẫn anh rời đi, lúc ấy chẳng hiểu vì sao, bây giờ nghĩ lại, có lẽ Lục Trường Minh thực sự có ý định đi tìm anh, chỉ là Đỗ Nhã Ninh không đồng ý.
Nếu khi đó anh biết chuyện này thì cũng sẽ không đi theo người này.
"Ba biết con là người chính trực, là đứa con trọng tình, cho nên ba sẽ không nhìn lầm," Lục Trường Minh vừa tán thưởng vừa bất đắc dĩ, "sau này nghĩ lại, Nhã Ninh quả thật rất đáng thương, bên cạnh chỉ có một mình con, ba thì không muốn làm phiền hai người, có con đi cùng cô ấy trên đoạn đường cuối cùng này thì cũng tốt rồi."
Đỗ Vân Nghiên yên lặng nhìn ông ta, hệt như đang xem một kẻ điên đang nói mê sảng —— bày ra dáng vẻ đạo mạo nhất gói từng lớp tâm tư lại, lại giống như người bệnh nguy kịch khoác lớp áo gấm hoa, thật ra bên trong đã thối rữa, chỉ còn lại một cái vỏ rỗng.
Anh không cảm thấy tức giận nữa, thậm chí còn thấy người này thật đáng thương —— có lẽ ông ta chưa từng hiểu được cái gọi là chân tình thực cảm.
"Vân Nghiên, con tin ba được không? Mẹ con đã đi rồi, đương nhiên ba phải có trách nhiệm với con," Trong mắt Lục Trường Minh ánh lên vẻ khẩn cầu, "ba muốn xây làng du lịch ở đây, phát triển du lịch......!Để con làm quản lý.
Lần này ba tới không chỉ để gặp con mà còn muốn khảo sát nơi này.
Đỗ Vân Nghiên tin việc này chẳng phải việc gì khó với Lục Trường Minh, đã có ý nghĩ này thì chẳng qua chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Nhưng khi biết được bí mật đằng sau nhà trọ dân, anh chợt cảm thấy nhẹ nhõm, cả người thoải mái, hệt như đã trút xuống hết tất cả gánh nặng.
"Tôi vẫn luôn xem giấc mơ của mẹ là giấc mơ của tôi, cho dù bà chỉ có hai bàn tay trắng nhưng vẫn có nơi chất đầy tâm huyết của chúng tôi xem như gửi gắm.....!Nhưng hóa ra những thứ này chỉ là bố thí của ông," Anh gật đầu, "Cuối cùng tôi cũng được giải thoát rồi, ông muốn lấy thì cứ lấy đi, tôi cũng không cần bồi thường, những vật ngoài thân không có còn cảm thấy nhẹ nhàng, tôi chỉ cần dựa vào đôi tay của mình thì vẫn có thể sinh sống."
"Sao con lại nghe không hiểu chứ? Ba chẳng muốn cướp bất cứ thứ gì của hai người, ba chỉ muốn cho con một nơi con vốn thuộc về, thậm chí ba còn có thể cho con nhiều hơn, chậm rãi dạy con, ba con chúng ta đồng lòng, sau này con của con có lẽ sẽ hiểu hơn ——"
"Ông đừng nói nữa," Đỗ Vân Nghiên nhướng mày, "đời này của tôi sẽ không có con."
"Cái gì?"
Đỗ Vân Nghiên nở nụ cười lạnh như trả thù: "Tôi là đồng tính bẩm sinh, đã có người yêu, chúng tôi đang sống cùng nhau, cũng đã sớm nói qua sẽ không nuôi con."
"Đỗ Vân Nghiên," Nét ôn hòa của Lục Trường Minh biến mất, "Con đang nghiêm túc hay đang cố ý chọc tức ba hả?"
"Đây là sự thật," Đỗ Vân Nghiên bình tĩnh nói, "Nhân viên ở đây cũng biết, có thể gọi họ đến để làm chứng."
"Người con nói đang ở đâu? Cái người quen với con!"
"Bây giờ em ấy không ở đây, qua một thời gian nữa mới trở về." Đỗ Vân Nghiên khinh thường mà nói, "Ông muốn biến toàn bộ thôn Bình Lương thành của Lục gia cũng được, tôi sẽ không còn vướng bận mà đi tìm em ấy."
"Điên rồi, điên hết rồi......!Mày còn bệnh hoạn hơn thằng em của mày!" Lục Trường Minh nghiến răng nghiến lợi mà nói, "Tốt quá rồi, Nhã Ninh nói đúng, ông trời trừng phạt tao, là tao tạo nghiệp!"
Ông ta bước nhanh đến cửa, kéo cửa gỗ màu trắng của sân thượng ra, hơi dừng bước, nặng nề thở gấp.
"Không phải ông muốn chịu trách nhiệm với tôi," Đỗ Vân Nghiên gằn từng chữ, "ông chỉ muốn chịu trách nhiệm với một đứa con biết vâng lời.
Tiếc thật, tôi không phải là kiểu người đó."
"Được....!Nhưng chuyện tao đã quyết thì cũng sẽ không thay đổi." Ông ta đóng sầm cửa lại, tiếng bước chân dần đi xa.
Đỗ Vân Nghiên chẳng thèm để ý mà hừ lạnh một tiếng, trong mắt anh, Lục Trường Minh mới là kẻ điên, kẻ điên đáng thương nhất.
Anh xoay người hướng ra lan can, lưu luyến nhìn sân nhỏ dưới lầu.
Không phải anh không để tâm đến lời nói của Lục Trường Minh, nếu tất cả những thứ này đều là bố thí của Lục Trường Minh thì cho dù mất đi anh cũng chấp nhận.
Sau khi Lục Trường Minh đi rồi, nét mặt của Đỗ Vân Nghiên cũng không có thay đổi gì, chỉ là cả ngày dường như chẳng nói một lời, nhân viên cũng có thể nhìn ra tâm trạng anh không được tốt.
Buổi tối, lúc anh bỏ cái khay vào bồn rửa chén, lỡ trượt tay làm rơi xuống đất, khay sứ trắng lập tức vỡ thành từng mảnh.
Có lẽ đã hai mươi năm rồi anh chưa phạm phải sai lầm này.
"Ông chủ, để em làm cho." Đỗ Hồng nhanh tay lẹ mắt quét mấy mảnh vỡ dưới đất.
"Cảm ơn."
"Không có gì, cái khay này trơn quá." Cậu ta vứt mảnh vỡ vào thùng rác, quay đầu lại nhìn.
Đỗ Vân Nghiên vẫn đang đứng ở bồn rửa, dáng vẻ như đi lạc vào cõi thần tiên, "Anh có sao không?" Cậu ta không nhịn được mà lắm miệng.
Đỗ Vân Nghiên ngẩn người vài giây rồi lấy lại tinh thần: "Hả, tôi không sao." Anh cảm giác được bản thân có hơi thất thường, nở một nụ cười coi như tự nhiên, "Cậu chuẩn bị một chút rồi về đi."
"Dạ, có lẽ là anh nghỉ ngơi chưa đủ á," Đỗ Hồng đoán, "đừng làm mệt quá, qua đợt này còn phải đi tìm anh Cố mà."
Đỗ Vân Nghiên gật đầu tạm biệt cậu ta rồi rửa tay sạch sẽ.
Một lát sau, anh lại đi lên sân thượng lầu hai.
Dưới lầu truyền đến tiếng nói chuyện của khách, có người lớn cũng có trẻ con, vô cùng náo nhiệt nhưng một chút cũng không thấy phiền.
Ánh mắt chuyển đến bộ bàn ghế mây bên cạnh, ánh sáng mờ nhạt trên ban công rọi ra cái bóng xám xịt.
Anh không nhớ đến cuộc gặp mặt sáng nay với Lục Trường Minh mà là ngày ấy uống rượu dưới trăng cùng Cố Văn Hi.
Nếu như có một ngày phải rời khỏi nơi này thì ít nhất mỗi một ngày trôi qua ở hiện tại đều phải tốt đẹp.
Cố Văn Hi đã cài đặt tiếng chuông điện thoại đặc biệt cho riêng hai người, là bài hát cậu tải trên mạng.
Đỗ Vân Nghiên cũng không biết nó tên gì, có điều đã lâu như vậy nên đã thành thói quen, âm thanh ấy vừa vang lên là đã biết Cố Văn Hi gọi đến.
Anh nghe thấy tiếng chuông vang lên.
"Alo?"
"Sao bắt máy nhanh vậy?" Giọng nói của Cố Văn Hi vẫn tràn đầy sức sống như thế.
"Đang để trong túi."
"Anh chưa về phòng sao?"
"Đang ở sân thượng."
"Một mình?"
"Ừm."
"Sao lại có hứng như vậy chứ," Cậu cười nói, "có phải anh đang muốn uống rượu với em không?"
Đỗ Vân Nghiên cảm thấy điện thoại đang dán lên gò má có hơi nóng: "Ừm."
"Em nói đúng ghê.....!Nhưng anh đừng ở sân thượng uống rượu một mình."
"Vì sao chứ?"
"Anh nói xem?" Cố Văn Hi nâng giọng, "Anh uống say thì ai đỡ anh về hả!"
"Được rồi." Đỗ Vân Nghiên đồng ý, "Anh biết rồi."
Hai người hàn huyên một chút, Đỗ Vân Nghiên không nói nhiều lắm, qua vài phút thì kết thúc cuộc gọi.
Ánh trăng vẫn sáng tỏ như vậy, bầu bạn với ánh sao và màn đêm u ám, dường như cả vũ trụ đã vây lấy anh, trở về với khoảng không hỗn độn ấm áp.
Anh cất điện thoại, tâm tình dần tiêu tan..