Ngoại trừ lần nhìn thoáng qua ở tiệm bánh kem thành phố S, mấy tháng qua Cố Văn Hi vẫn không nhìn thấy Vân Hàn.
Cậu thanh niên trắng hơn so với lúc rời đi, cũng ốm hơn một chút, nhìn qua vô cùng thanh tú.
"Cậu về rồi?"
"Cố tiên sinh?" Trái với cậu vẻ ngạc nhiên trên mặt Vân Hàn càng rõ ràng hơn, dường như không ngờ Cố Văn Hi vẫn còn ở đây, ngẩn ra một lát rồi mới trả lời, "Tôi xin nghỉ mấy ngày để về."
"Cậu tới tìm Vân Nghiên phải không?" Vân Hàn vẫn có nhà ở trong thôn nên dĩ nhiên không phải đến đây để thuê phòng, cậu ta đến đây, ngoại trừ thăm Đỗ Vân Nghiên thì Cố Văn Hi chẳng nghĩ ra được lý do nào khác.
Xưng hô này quá mức thân mật khiến thanh niên trước mắt lại ngạc nhiên thêm lần nữa.
Cố Văn Hi không giải thích, nói tiếp, "Ngồi đợi một chút đi, để tôi đi kêu anh ấy."
"Cảm ơn anh." Cho dù vô cùng hoang mang nhưng cậu ta vẫn nghe theo lời đề nghị, ngồi đợi ở một bên.
Qua buổi trưa nên nhà ăn vắng tanh, nhân viên nếu không nghỉ ngơi thì ở trên lầu dọn dẹp phòng trống, chuông gió lười nhác thỉnh thoảng phát ra một vài âm điệu.
Cố Văn Hi đi ra sân sau tìm Đỗ Vân Nghiên, cầm lấy mấy trái cà tím anh vừa hái xuống: "Có người tìm anh kìa."
"Ai vậy?"
"Vân Hàn."
...!
Sau khi rót nước vào miệng ấm, Cố Văn Hi mang ấm nước đầy đi cắm điện, một hai phút sau nước đã đun sôi.
Tiếp đến, cậu rót nước sôi vào ấm, đợi lá trà đang cuộn lại mở phiến lá ra.
"Sao bây giờ em về đây rồi?"
Đỗ Vân Nghiên và Vân Hàn đang ngồi ở một cái bàn cách nhà bếp không xa, ở bên trong vẫn có thể loáng thoáng nghe giọng nói của hai người họ.
"Dạo này trong tiệm cũng không còn bận rộn nữa nên em xin nghỉ mấy ngày để về thu dọn lại nhà cũ, sẵn tiện đi thăm mọi người, gần đây bên anh có tốt không?"
"Làm ăn cũng được, nhân viên cũng đủ."
......!
Cố Văn Hi pha xong trà, để bánh bơ xốp Vân Hàn cho bọn họ lên một cái dĩa nhỏ rồi đặt lên khay trà, cậu đi ra từ sau quầy bar, thuần thục bày trà cụ ở trước mặt bọn họ: "Uống trà đi."
Vân Hàn lại lộ ra ánh mắt nghi hoặc, do dự nhìn cậu.
"Văn Hi," Đỗ Vân Nghiên gọi cậu rồi kéo cái ghế bên cạnh anh ra, "Em cũng ngồi đi."
Cố Văn Hi vốn định bưng trà xong thì đi, nghe vậy thì khóe môi khẽ cong lên: "Để em đi lấy thêm cái ly." Bộ trà cụ bằng sứ trắng này chỉ có năm cái ly trà, bọn họ có ba người, cậu nhanh chóng đi vào nhà bếp lấy thêm một cái.
Cố Văn Hi bỗng dưng nhớ đến mùa đông năm trước ba người bọn họ cũng ngồi trên một cái bàn cùng nhau ăn sáng.
Chẳng qua khi đó Đỗ Vân Nghiên và Vân Hàn ngồi một bên, còn mình thì ngồi đối diện, mà bây giờ cậu và Đỗ Vân Nghiên lại ngồi cạnh nhau.
"Cố tiên sinh," Cuối cùng Vân Hàn cũng hỏi, "anh vẫn luôn ở đây sao?"
"Tôi có về nhà một chuyến," Cố Văn Hi thoải mái trả lời, "rồi lại quay về đây, hơn nữa sau này dự định sẽ ở lại nơi này."
"Ở lại đây?" Thanh niên đối diện không còn ngạc nhiên nữa mà là hết hồn rồi, "Làm việc ở đây sao?"
"Không phải," Cậu lắc lắc ly trà trong tay, "còn có sinh sống nữa."
"Sinh sống?" Hiển nhiên Vân Hàn đã bị xoay đến mơ hồ rồi, nhưng lại bắt được một chút tín hiệu, đôi mắt mở to hệt như đang cố gắng tìm kiếm đáp án mờ mịt kia vậy.
"Vân Hàn," Đỗ Vân Nghiên âm thầm vỗ nhẹ lên cánh tay của Cố Văn Hi, "anh để cho Văn Hi ngồi với chúng ta là muốn giới thiệu em ấy với em thêm một lần nữa."
Cố Văn Hi cũng không ngờ anh sẽ nói vậy, cùng Vân Hàn nhìn anh.
"Anh Vân Nghiên," Thanh niên cúi đầu, hai tay mân mê cái ly trước mặt, "có phải hai người ——"
"Ừm," Đỗ Vân Nghiên nói, "bây giờ hai người bọn anh đang sống cùng nhau."
Vân Hàn hơi hé miệng, sau một hồi sửng sốt rồi lại như thở dài nhẹ nhõm: "Chẳng trách....!Quả nhiên là vậy."
"Vân Hàn," Đỗ Vân Nghiên nói với cậu ta, "bởi vì em là người bạn quan trọng của anh, cũng có thể coi là người thân, anh không muốn giấu em."
"Anh Vân Nghiên," Trong ý cười của cậu ta dường như có chút đắng chát, có điều đã bị nhẹ nhàng vùi lấp trong giọng nói, "có người ở bên anh như vậy, tốt quá rồi."
Bên ngoài có tiếng ô tô, Cố Văn Hi đứng lên: "Chắc có người tới, hai người nói chuyện trước đi."
"Ừm."
Sân trước đã hết chỗ đỗ xe, Cố Văn Hi giúp chủ xe quan sát, xê dịch mấy lần mới có thể miễn cưỡng tìm được một góc để đỗ.
"Xin chào, vất vả rồi." Cậu nói với gia đình đang xuống xe, "Mời đi bên này."
Đăng ký cho khách xong, Đỗ Vân Nghiên và Vân Hàn vẫn còn đang uống trà ôn chuyện, Cố Văn Hi cũng không trở lại bàn ngồi, đứng nhìn họ sau quầy bar cách đó vài bước.
Bất luận là vừa rồi hay là năm trước nghe bọn họ nói chuyện, cậu chưa từng bỏ lỡ tiếc nuối trong mắt Vân Hàn.
Bất luận là có yêu hay không thì thanh niên này quả thật có một loại lưu luyến với Đỗ Vân Nghiên.
Đôi khi Cố Văn Hi suy nghĩ, nếu lúc trước Vân Hàn đồng ý với Đỗ Vân Nghiên thì có lẽ hai người họ đã sớm ở bên nhau, cuộc sống của ba người bọn họ sẽ được viết lại.
Vân Hàn có từng hối hận hay không?
...!
Chiều hôm đó, Vân Hàn ở lại phụ giúp một chút, đến chạng vạng mới rời đi.
Trở về phòng sau khi kết thúc một ngày làm việc, Cố Văn Hi chìm đắm vào những suy nghĩ ban ngày, thất thần ngồi đó.
Sau khi tắm xong, Đỗ Vân Nghiên bước ra từ nhà vệ sinh thì thấy cậu vẫn luôn ngồi xếp bằng trên giường, chưa từng thay đổi tư thế.
"Đang nghĩ cái gì đó?"
"Không có gì." Trong đầu là một đống chuyện lung tung, cậu chỉ cảm thấy mệt mỏi mà thôi.
"Bộ dáng này của em không giống như không có gì." Từ sau khi quen nhau, dáng vẻ không màng mọi chuyện của anh cơ bản đã biến mất, hơn nữa chỉ cần nhìn là đã đoán được tâm tư của Cố Văn Hi, "Là do Vân Hàn trở về sao?" Dù sao chuyện anh đã từng thích Vân Hàn thì Cố Văn Hi cũng biết.
Nhưng Cố Văn Hi lại trừng mắt nhìn anh: "Em không rộng lượng như vậy sao?"
"Ừm, anh biết em sẽ không để ý, nhưng có lẽ cũng muốn biết thêm một chút, còn chưa biết rõ phải không?" Đỗ Vân Nghiên cười hỏi.
"Anh —— anh biết em muốn biết gì à?"
"Anh không biết," hắn nói, "cho nên em muốn biết cái gì thì có thể hỏi thẳng anh."
"Em cảm thấy lúc đó.....!Thật ra cậu ấy đối với anh, cũng có cảm tình phải không?" Đây là lần đầu tiên Cố Văn Hi nói với anh về chuyện của Vân Hàn, nói ra nghi hoặc trong lòng mình vào mùa đông năm trước.
"À," Đỗ Vân Nghiên tựa người vào cậu, "anh với em ấy, nói sao đây nhỉ.....!Nhiều năm như vậy rồi, cũng không khác gì anh em trong nhà, chắc là em ấy cũng không muốn xa anh, anh vẫn không thể nào xác định được cảm tình như vậy." Bởi vì giữa người với người luôn có một loại ràng buộc mang tên ái tình.
"Hoặc là, tình cảm em ấy đối với anh xuất phát từ sự quen thuộc, nhưng nếu ở lại bên cạnh anh thì có lẽ sẽ cản trở em ấy tìm kiếm cuộc sống thật sự thuộc về mình, một ngày nào đó em ấy sẽ hối hận."
Ở lại mới hối hận sao?
Chỉ cần quen thuộc phương thức tư duy của Đỗ Vân Nghiên thì không khó để lý giải ẩn ý trong đó.
Quyết định một việc gì đó, tất nhiên đi kèm với đó là một sự tiếc nuối.
Hình dung bằng sự "tham lam" thì có hơi quá, chi bằng nói là lòng người dễ đa cảm và yếu mềm, trải qua những cuộc chống chọi với thống khổ thì mới có thể đối diện với con người chân thật của mình.
"Hai người đã biết nhau bao lâu rồi?"
Đỗ Vân Nghiên tính trong đầu: "Mười bốn năm."
"Có thể kể cho em chuyện trước kia của hai người không?"
"Em muốn biết thật sao?" Đỗ Vân Nghiên có hơi bất ngờ.
Nghe người yêu kể về người mình từng thích —— người bình thường sẽ không thích cái chuyện kỳ lạ như thế này.
"Nói đi mà," Cố Văn Hi hiểu sự lo lắng của anh, "em không để ý lịch sử tình trường của anh, chỉ là muốn hiểu thêm một ít chuyện trước kia của anh, tại vì nếu so với cậu ấy....!chúng ta quen biết muộn quá." Thật ra cậu rất tò mò, không biết thiếu niên Đỗ Vân Nghiên lớn lên cùng Vân Hàn là người như thế nào.
"Nếu em thật sự muốn biết thì đương nhiên anh có thể nói với em," Giọng nói của Đỗ Vân Nghiên còn dịu dàng hơn so với ngày thường, hóa thành ngọn gió lượn lờ trong đêm, "Nơi này là quê hương của mẹ anh, năm mười lăm tuổi thì anh theo bà ấy về đây sống, còn ba của anh ——"
Cố Văn Hi ngừng thở, suýt chút nữa đã cắt ngang lời anh, trên tay bị Đỗ Vân Nghiên hơi dùng sức nắm lại.
"Sau khi anh sinh ra không lâu thì ba và mẹ chia tay, thậm chí bọn họ còn không có kết hôn, anh cũng chưa từng gặp ông ta."
"Thì ra anh....." Không khác lắm với những gì cậu nghĩ, Cố Văn Hi không biết nên phải trả lời như thế nào.
"Không sao hết, một người như vậy thì cũng chẳng đáng để bận tâm, em đang ở bên anh thì dù sao cũng biết anh là người yêu của em," sau khi Cố Văn Hi cười một tiếng, anh nói tiếp, "Trong nhà Vân Hàn cũng chỉ có em ấy và mẹ.
Ba em ấy qua đời từ lúc em ấy còn rất nhỏ, một mình dì nuôi em ấy cũng không dễ dàng gì, có lẽ vì vậy nên mẹ anh và mẹ của em ấy mới có tiếng nói chung, trở thành bạn thân, ngày lễ ngày tết đều ở bên nhau, mẹ anh nói anh hãy chăm sóc em ấy như em trai mình vậy."
"Anh từng nói với em rồi, lúc trước ở thành phố S anh có hơi lầm lì, lúc vừa đến đây cũng không quá thích nói chuyện cùng người khác.
Còn em ấy thì chưa tới tám tuổi, cứ đi theo anh đòi anh chơi cùng với em ấy, anh cũng không biết con nít thì thích chơi cái gì, nhưng anh thích nấu ăn nên thường hay dẫn em ấy đi làm chút bánh ngọt gì đó với người lớn, sau này em ấy rành mặt này hơn anh nhiều...."
Cố Văn Hi nhập tâm lắng nghe, Đỗ Vân Nghiên đưa tay quơ quơ trước mặt cậu: "Văn Hi, những hồi ức đó rất quan trọng với anh, nhưng bây giờ anh đã buông lòng với em ấy rồi."
"Tất nhiên là em biết mà." Cố Văn Hi lắc đầu cười.
"Vậy à....!Anh còn tưởng em có hơi khó chịu nữa chứ?"
"Tại sao?"
"Là vì sau khi em ấy tới đây được nửa ngày thì em rất ít nói chuyện đó." Vẻ mặt Đỗ Vân Nghiên vô cùng chắc chắn.
"Cái đó à ——" Quả thật là do cậu suy nghĩ một vài việc nhưng không tới mức quá để tâm hay khó chịu, đơn giản là do cậu không hiểu Đỗ Vân Nghiên bằng Vân Hàn, "Vậy nếu em khó chịu thì sao?"
"Ừm...." Đỗ Vân Nghiên nằm xuống, "Em muốn anh dỗ em sao đây?"
"Anh dỗ em?" Giọng điệu dỗ dành con nít, Cố Văn Hi nghe được nên có hơi mắc cười, khi ánh mắt chạm đến đôi mắt hoa đào nhu tình kia, lập tức nảy ra chủ ý, dựa vào bên cạnh anh, nói, "Vậy bây giờ làm với em đi.".