[S2] Yêu Tựa Hơi Say

Chương 34: 34: Thần Tiên






Sau tháng ba, nhiệt độ không khí dần ấm lên, khách trong thành phố đến thôn cũng tăng nhiều, cơ bản đều là lái xe đến đây, có sáng đến chiều đi, cũng có ở lại một hai ngày, nhà trọ dân không còn trong tình trạng rảnh rỗi nữa, thậm chí còn có quá nhiều việc để lo, Đỗ Vân Nghiên thuê hai người trẻ tuổi trong thôn đến đây làm việc vào ban ngày.

Buổi trưa là thời gian bận rộn nhất, bởi vì không chỉ có khách trọ sẽ dùng cơm ở đây mà còn có một ít khách du lịch đi trong ngày cũng sẽ đến đây ăn cơm.

Đỗ Vân Nghiên thường đợi đến khi nhà ăn vắng vẻ, nhân viên cũng đã ăn xong thì anh mới ăn một chút gì đó.

"Ông chủ," Đỗ Hồng mới đến vén rèm cửa phòng bếp lên, "Khách trong điện thoại hỏi có còn phòng có giường lớn hay không, có thể sắp xếp căn phòng trên lầu hai được không ạ?"
Đỗ Vân Nghiên đang làm mứt dâu tây, anh giảm lửa một chút rồi quay đầu nói: "Cậu nói với bọn họ là bây giờ chỉ còn có phòng thường."
"Vậy lỡ như đối phương không muốn thì sao?" Tính tình Đỗ Hồng thẳng thắn, có nghi ngờ thì cũng nói ra, "Phòng đó cũng là phòng cho khách mà, sao lại không được?"
"Cậu cứ làm theo lời tôi nói đi," Đỗ Vân Nghiên cũng không giải thích, "nếu không muốn ở thì thôi."
"À." Đã nói đến mức này rồi thì Đỗ Hồng cũng không thể lắm miệng nói nữa, trở lại quầy bar tiếp điện thoại.

Dâu tây trong nồi inox đang chín dần, không nhìn ra hình dáng ban đầu, chỉ cần hầm nhừ nữa là sẽ trở thành mứt trái cây đặc sệt.

Trong lúc chờ đợi, điện thoại của Đỗ Vân Nghiên đang đặt trên kệ đựng đồ vang lên một tiếng.

Cố Văn Hi gửi đến một tin nhắn mới.


Hai mươi ngày trước, người này đã gửi anh một đoạn ghi âm, đại ý nói cho anh biết mình phải bán thân cho công ty nhà mình một tháng, giọng điệu có hơi oán giận nhưng cũng có chút nhẹ nhõm, câu cuối cùng là 【Đến lúc đó là tôi đã có thể đi tìm anh rồi!】
Đỗ Vân Nghiên cũng không chắc một tháng sau Cố Văn Hi có thay đổi ý định hay không, nhưng anh vẫn giữ lại căn phòng cậu đã từng ở qua, không tiếp đón người nào vào ở.

Cho dù đến cuối cùng không thể chờ được cậu trở về thì xem như đây cũng là tâm ý hồi đáp.

Đỗ Vân Nghiên thêm một ít nước chanh vào trong nồi rồi tắt lửa, bắt đầu đánh chữ trong WeChat.

...!
Từ khi đi làm, Cố Văn Hi lại lười tự nấu ăn, ở một mình nên cũng không có động lực gì, ra quán ăn cơm hộp mãi cũng ngán nên dường như ngày nào cậu cũng đến nhà ba để cọ cơm.

Chiều thứ sáu cậu về nhà như thường lệ, lúc dừng xe cậu gửi tin nhắn cho Đỗ Vân Nghiên, sau khi lên phòng ở lầu hai thì nhận được tin trả lời, giọng điệu nghiêm túc hệt như đang làm báo cáo tổng kết công việc.

【Hai ngày nay rất ấm áp, đất trồng ở sân sau đã xới lên để trồng loại rau mới.

Buổi trưa có hai người khách rời đi, có điều lại có thêm một nhà ba người đến, ở đây đến cuối tuần.


Buổi chiều quét dọn phòng, chuẩn bị nguyên liệu cho bữa tối, tôi làm mứt dâu tây, rất ngọt, thích hợp ăn với bánh mì vào buổi sáng.】
Ngày đó đồng ý điều kiện của Cố Dục Thanh, Cố Văn Hi lập tức nhắn với Đỗ Vân Nghiên trên WeChat, Đỗ Vân Nghiên không có lạnh nhạt nữa, chỉ đơn giản nhắc nhở【Làm việc cho tốt.】
Cố Văn Hi ở công ty chủ yếu phụ trách công việc kinh doanh bên ngoài, cũng không phải đặc biệt nhẹ nhàng, lúc rảnh rỗi thì vẫn nhắn tin cho đối phương, cơ bản đều là tin ghi âm.

Đỗ Vân Nghiên thì chỉ nhắn lại bằng chữ chứ không ghi âm, hơn nữa mỗi lần trả lời thì vô cùng đơn giản.

Có một lần Cố Văn Hi kháng nghị: 【Sao lần nào anh nhắn thì cũng không tới mười chữ vậy hả?】
Đỗ Vân Nghiên hỏi cậu: 【Vậy muốn nói gì đây?】
【Cái gì cũng được, việc anh làm mỗi ngày cũng được luôn.】
Từ lần đó, phong cách nhắn tin của Đỗ Vân Nghiên đã biến thành "nhật ký công tác", số từ tuy có nhiều hơn nhưng tất cả đều là những việc ngắn gọn, không hề có tín hiệu ái muội, cũng không biết trong lòng anh đang nghĩ cái gì nữa.

Cố Văn Hi nhoài người nằm trên giường, đang nói vài câu với điện thoại thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một làn gió nhỏ được dịp lẻn vào.

"Anh, sao anh về sớm vậy?" Cửa phòng nửa mở, Cố Văn Hành tưởng trong phòng không có ai nên trực tiếp đi vào.

"Buổi chiều có công việc bên ngoài nên tan làm sớm," Cố Văn Hi thấy là cậu ta nên xoay đầu về, "Còn em thì sao? Không có tiết à?"
"Đúng rồi, nếu không thì sao em về được chứ?" Cố Văn Hành thường về nhà vào cuối tuần, "Em muốn mượn từ điển tiếng Anh của anh á."

"Được," Cố Văn Hi đưa tay chỉ giá sách, "Có vài loại đó, em chọn cuốn nào cũng được."
Cố Văn Hành rút một quyển từ trên kệ ra, đưa mắt nhìn Cố Văn Hi một cái, cậu vừa buông điện thoại xuống ngẩn người nhìn vào không khí, vẻ mặt không quá giống với ngày thường.

Cậu ta tò mò hỏi: "Anh, anh có chuyện gì hả?"
"Cái gì?" Cố Văn Hi thờ ơ nói, "Anh thì có chuyện gì chứ."
"Đang yên đang lành mà một hai phải đòi lên núi....." Việc này ở trong nhà cũng không còn là bí mật nữa, Cố Văn Hành chỉ có nhận thức mới bởi sự bất thường của anh mình, "Đầu óc bị vô nước hả?"
"Vì ——" Cố Văn Hi xoay người, từ nằm nhoài thành ngồi, qua loa mà nói, "tìm kiếm bản thân, trở về sơ tâm không được sao?"
Cố Văn Hành làm động tác mắc ói, cậu ta tuyệt đối không tin cung Nhân Mã điển hình như Cố Văn Hi lại có thể theo đuổi những thứ trừu tượng như vậy: "Sao anh không nói tại vì thấy cây ô liu trong mộng(1) luôn đi!"
(1)Là tên một quyển sách của tác giả Lý Thanh Thu, kể về cuộc đời tự do tự tại của thiếu nữ tên Tam Mao.

"Anh nói vậy thì em sẽ tin sao?"
"Bây giờ anh nói kiểu này em cũng cóc thèm tin, cũng chỉ tạm gạt được người chừng đó tuổi như ba thôi," Cố Văn Hành suy tư nhìn cậu, "Anh, không phải anh vì cái kia ——"
Cố Văn Hi thấy cậu ta muốn nói lại thôi nên mất kiên nhẫn, ngẩng đầu lên: "Cái gì?"
Cố Văn Hành rón rén chạy đến cửa, ló ra ngoài coi có ai không rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi đến bên cạnh cậu trả lời: "Anh ở bên ngoài chọc tới nợ tình rồi hả?"
Quả thật Cố Văn Hành rất tinh tường, Cố Văn Hi híp mắt lại, suy nghĩ xem có nên nói thật với cậu ta không.

Nhưng thấy cậu yên lặng thì Cố Văn Hành lại càng chắc chắn: "Được rồi mà, em không nói với ai đâu."
"Em chắc à?"
"Tất nhiên rồi," Không đợi Cố Văn Hi nhắc nhở, Cố Văn Hành đã đưa thẳng tay phải lên, "Đảm bảo không nói với ba mẹ, không nói với dì Mai, càng không nói với bạn học, kể cả người qua đường Ất Giáp Bính....."
"Được rồi, tin em," Cố Văn Hi ngoắc ngoắc ngón tay kêu cậu ngồi lên, sau đó khoác tay lên vai cậu ta, "Chuyện này à....!Đúng như em nghĩ đó."

"Anh ở bên ngoài cặp với người khác thật à?"
"Còn chưa có," Cố Văn Hi lắc đầu, "là anh chuẩn bị đi theo đuổi anh ấy."
"Hóa ra còn chưa biết bát tự nữa à?" Cố Văn Hành bĩu môi khinh thường, "Hay là chỉ có mình anh nhiệt tình vậy?"
Cố Văn Hi không vui: "Đừng nói nghe mất hứng vậy chứ, em cảm thấy anh giống như người mất giá lắm sao?" Mặc dù cậu với Đỗ Vân Nghiên liên lạc bình thường qua WeChat đến mức không thể bình thường hơn, nhưng thái độ của đối phương rõ ràng đã thay đổi.

"Không mất giá thì vì sao cô gái đó không đến tìm anh," Cố Văn Hành phun tào đến lo lắng, "em thì không sao rồi, nhưng anh có chắc khi ba biết anh ở rể cho nhà người ta thì ba sẽ không tức tới mức ngất xỉu chứ?"
"Cho nên em kín miệng vào, đợi tới khi mọi chuyện ổn định thì sau này anh sẽ nói."
Cố Văn Hi muốn chứng minh cho ba thấy mình có thể thích ứng được với cuộc sống đã chọn, Cố Văn Hành thì lại hiểu sai ý, hỏi thử: "Chẳng lẽ anh định gạo nấu thành cơm để cho ba không thể không đồng ý sao?"
"Nấu cơm gì ——" Cố Văn Hi ngẩn người hai giây, sau đó đỏ mặt, "Em biến đi, bộ coi ba cái phim não tàn nhiều quá à?"
"Không phải thì được rồi, xém nữa em tưởng em phải làm chú chứ....." Thấy sắc mặt đối phương không tốt cho lắm, cậu ta lập tức sửa miệng: "À, chị dâu anh tìm rốt cuộc là người như thế nào vậy?" Dù sao trước đây chưa từng thấy Cố Văn Hi thật sự quan tâm đến ai nên cậu ta rất tò mò.

Cố Văn Hi nhướng mày: "Muốn biết à?"
"Muốn chứ."
"Muốn thì anh cũng không nói đâu," Cố Văn Hi chọt nhẹ vai cậu ta, "Chuyện em lén quen bạn gái còn chưa nói rõ ràng với anh nữa kìa!"
Cố Văn Hành hết hồn, đưa mắt nhìn qua cửa phòng còn đang đóng chặt: "Anh kéo theo em làm gì?"
"Để em biết đây là bí mật," Cố Văn Hi đặt ngón tay trỏ lên giữa môi, "Thời cơ chín muồi đến thì anh sẽ để cho mọi người biết nhau."
"Thần thần bí bí," Cố Văn Hành vẫn không hiểu, có điều giữa anh em bọn họ có một khoảng cách thích hợp, sẽ không đào bới bí mật của nhau, "Hay là anh gặp phải hồ ly tinh rồi bị mê hoặc rồi?"
"Hồ ly tinh gì chứ," Cố Văn Hi vui vẻ nở nụ cười, "Dù sao thì cũng phải là thần tiên."
Cố Văn Hành nhìn gương mặt tràn đầy gió xuân của cậu, chợt cảm thấy nổi da gà..