[S2] Yêu Tựa Hơi Say

Chương 20: 20: Rung Động






Từ thôn Bình Lương lên thành phố S thì phải bắt xe bus nhỏ lên thị trấn, rồi đến huyện bên cạnh ngồi xe lửa hoặc xe bus.

Ngày Vân Hàn đi, Đỗ Vân Nghiên lái xe máy chở cậu ta ra xe.

"Hay là đi xe của tôi đi." Ý của Cố Văn Hi chính là để cậu lái xe chở bọn họ đi cho, cũng đỡ phiền phức khi chuyển xe.

"Không cần đâu," Đỗ Vân Nghiên từ chối, "tôi đã làm chút rượu nếp, chiều nay cậu đưa qua cho bác Thắng với thím Lưu đi."
Lý do từ chối của anh rất không thuyết phục, muốn đưa rượu thì đưa lúc nào chẳng được, vậy mà lại đuổi cậu đi vào lúc này, nhưng anh nói vậy là do muốn tự mình đưa Vân Hàn đi.

Cố Vân Hi hiểu ý anh nên cũng không kiên trì nữa.

Sức khỏe của thím Lưu rất tốt, sau đợt bệnh lần trước thì lại khôi phục khí sắc như xưa.

Cố Văn Hi theo lời dặn của Đỗ Vân Nghiên, buổi chiều đi đến nhà bà, bà lão đang ngồi dựa lên khung cửa, lớn giọng chào cậu: "Vào nhà ngồi đi!"
Khí trời lạnh lẽo, từ giữa trưa là gió bắt đầu nổi lên, bọn họ không ngồi trong sân mà trực tiếp đi vào phòng khách.

Cửa sổ nhà thím Lưu không lớn như ở phòng ăn của nhà trọ dân, có chút âm u, bà bật đèn nhỏ lên rồi kêu Cố Văn Hi ngồi xuống, trước mặt hai người là cái bàn con, trên đó đặt bộ ấm trà.

Biết được Đỗ Vân Nghiên đi đâu, bà gật đầu lặp lại: "Vân Nghiên đưa tiểu Hàn đi à!"
"Dạ."
"Tình cảm của hai đứa nó từ nhỏ đã tốt rồi," Thím Lưu thở dài, "Nay lại lên thành phố lớn như vậy, không biết bao lâu mới trở về! Đứa nhỏ nhà thím lúc trước cũng vậy...."
Bà vừa chiên xong bánh củ cải nên nói bác Thắng bưng lên bàn nhỏ, lại pha một chút trà: "Đến đây ăn đi."
Cố Văn Hi cũng coi như thân quen với hai ông bà, không hề khách sáo.

Bánh củ cải tuy rằng chiên lên nhưng cũng không có quá nhiều dầu mỡ, vỏ ngoài giòn giòn, ăn vào lại không ngán.

"Thím Lưu, thím không muốn đến thành phố sống sao?" Cố Văn Hi đang rảnh rỗi không có việc gì làm nên trò chuyện cùng bà.


"Không đi," bà xua xua bàn tay khô gầy, "mấy chục năm sống ở đây rồi, đổi chỗ thì sống không quen, lâu lâu lên đó ở vài bữa thăm con cháu là được rồi!"
"Nhưng mà —— ở gần con cái thì càng tiện hơn chứ ạ?" Cậu không ngại nói thẳng, lớn tuổi rồi nên sức khỏe càng kém, lên thành phố không chỉ có con cái chăm sóc mà điều kiện chữa bệnh cũng tốt hơn, lỡ như bệnh nặng bộc phát thì cũng không đến nỗi phải luống cuống tay chân.

Thím Lưu hiểu ý cậu, cười toe toét: "Không sao, không quan trọng....!Sống cũng lâu rồi, ông trời muốn cho sống tới khi nào thì sống tới khi ấy!"
Cố Văn Hi đỏ mặt, xem ra tâm tư của mình còn không phóng khoáng thoải mái bằng bà: "Tâm rộng một chút, nhìn thoáng mọi thứ."
"Ôi, chính là đạo lý này," Thím Lưu uống hớp trà, "người trên núi chúng ta đều đơn giản như vậy, hồi đó em gái Nhã Ninh cũng nghĩ thế này."
"Nhã Ninh?" Mấy ngày hôm trước mới cùng Đỗ Vân Nghiên nói về mẹ của anh, Cố Văn Hi biết đây là tên của người phụ nữ đó.

"Chính là mẹ của Vân Nghiên!" Thím Lưu giới thiệu.

"Thím Lưu, ông chủ Đỗ và mẹ của anh ấy là người nơi này sao ạ?" Cậu vô thức hỏi ra nghi hoặc mấy ngày này.

"Em gái đó à, lúc thím mới được gả tới đây thì em ấy mới học tiểu học, qua mấy năm thì đi ra ngoài học tập, tới khi trở về thì mang theo một đứa nhỏ đẹp trai như vậy..."
Cố Văn Hi đại khái nghe hiểu, có lẽ Đỗ Vân Nghiên lớn lên ở một thành phố khác: "Vậy còn ba của ông chủ Đỗ ——"
"Cái này cũng đừng hỏi." Thím Lưu cắt ngang lời cậu, vẻ mặt nghiêm túc, "Em gái chưa từng nói, thím cũng không hỏi.

Người này sao, muốn nói cái gì thì tự nhiên sẽ nói với con, nếu không muốn nói mà con đi hỏi thì đã đâm trúng tim đứa nhỏ rồi...."
Có lẽ bà cụ này vô cùng thấu đáo.

Thật ra người ngoài nhìn vào cũng thấy Cố Văn Hi là một người lữ khách tràn ngập bí ẩn, nhưng những người quen biết trong thôn vẫn không có ý định thăm dò cậu, vậy nên cậu mới có thể tự do thoải mái sống ở đây như dân bản xứ.

"Con hiểu rồi," Trong lòng cậu nhẹ nhõm, "thím nói đúng ạ."
Ngày đông trời mau tối, uống vài chén trà, trò chuyện một chốc mà bầu trời đã dần đen.

Cố Văn Hi nghĩ có lẽ Đỗ Vân Nghiên cũng đã về rồi nên đứng dậy tạm biệt.


"Ở đây ăn cơm tối đi!" Bà lão nhiệt tình giữ cậu lại.

"Hôm nay không tiện ạ," Cậu từ chối, "hôm nào con sẽ cùng ông chủ Đỗ đến."
Sau khi từ nhà thím Lưu trở về, Cố Văn Hi đi ra sân sau nhìn một chút thì phát hiện trong chuồng gà có trứng, cũng may là chưa bị gà mái mổ hư, cậu nhặt lên.

Rau cải trong vườn đã thu hoạch xong, nghĩ đến mấy ngày sau có lẽ nhiệt độ sẽ dưới 0 độ C nên mấy hôm trước hai người họ đã phủ tấm che lên mảnh đất trồng.

Không biết khi nào thì Đỗ Vân Nghiên mới về, Cố Văn Hi nhìn giờ trên điện thoại, nếu chờ nữa thì chắc sẽ trễ giờ cơm tối nên cậu quyết định tự làm, sẵn tiện cho Đỗ Vân Nghiên xem thành quả của cậu.

Có điều cậu không thể tự mình làm món nào quá phức tạp, ở trong phòng bếp lục lọi nửa ngày, định sẽ nấu hai bát mì ăn đêm.

Mì sợi là do Đỗ Vân Nghiên tự làm, chia thành mấy phần để trong túi giữ tươi, một túi cỡ chừng cho hai người ăn.

Cố Văn Hi lấy cà chua và nấm hương nấu nước dùng, khi gần chín thì bỏ mì vào nấu chung, đánh hai cái trứng gà, bỏ thêm ít cải thìa, hành lá, rau thơm, nước tương và rượu để nấu ăn.

Chỉ một tháng trước, cậu còn không thể tin là mình có thể thuần thục nấu mì nước như vậy.

Nghe tiếng sôi ùng ục của nước dùng, đợi một người trở về, trong lòng cậu dâng lên cảm giác thỏa mãn lạ kỳ.

Khi mì chín thì trời cũng tối hẳn.

...!
"Em ở bên ngoài nhớ giữ gìn sức khỏe," Đỗ Vân Nghiên giúp cậu thanh niên trước mặt gài lại nút áo bành tô, "nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân."
"Dạ, anh Vân Nghiên, em đi đây."
Hai người đã ăn bữa cơm ở cửa tiệm trước bến xe, chiếc xe chậm rãi lăn bánh.


Vân Hàn cách cửa sổ thủy tinh vẫy tay với anh, thỉnh thoảng có người đi đường lướt ngang qua bả vai của Đỗ Vân Nghiên.

Trời càng ngày càng tối, tiếng động cơ hòa lẫn với tiếng người.

Ánh mắt Đỗ Vân Nghiên nhìn theo chiếc xe biến mất giữa trời chiều, trong đầu hiện lên một ít hồi ức về năm mười lăm tuổi đến nơi này, so với đau khổ thì càng giống như trong lòng đã buông xuống một thứ trống rỗng nào đó.

Lúc Đỗ Nhã Ninh còn sống, anh không dám biểu lộ ra cảm xúc yếu ớt hay thương cảm, nếu không thì sẽ khiến bà trở nên điên cuồng hay sụp đổ bất cứ lúc nào.

Trước kia người trong thôn khen anh chỉ mới mười mấy tuổi mà đã hiểu chuyện, thật ra anh đã sớm quên mất thế nào là làm nũng, thế nào là bày tỏ ý muốn của mình, trưởng thành đến mức dường như anh mới là người chăm sóc cho Đỗ Nhã Ninh.

Anh nhìn bốn phía người tới người lui rộn ràng náo nhiệt, rời khỏi bến xe đi đến xe máy của mình.

Sau khi lái xe về nhà trọ, đèn nhà ăn đã bật sáng, trở thành nguồn sáng duy nhất trong mảnh sân đen đặc, Đỗ Vân Nghiên đẩy cửa ra, chuông gió phía trên vang lên, hương thơm ngào ngạt bay thẳng vào mũi.

"Anh về rồi?" Cố Văn Hi ngồi trên bàn mà họ thường hay ăn cơm, "Vừa kịp lúc, đến ăn đi."
Đỗ Vân Nghiên đưa mắt nhìn qua đã thấy hai tô mì, lập tức hiểu ra.

Anh không ngờ Cố Văn Hi sẽ chủ động làm cơm chiều, vẫn là hai phần.

Anh há miệng không biết nên nói cái gì cho phải.

Anh có hơi áy náy khi quên nói cho đối phương biết mình đã ăn ở bên ngoài, nhưng nếu giả bộ chưa ăn thì cũng không thật lắm, sức ăn của anh vốn dĩ đã ít, rất dễ bị bại lộ.

"Sao vậy?" Trong mắt Cố Văn Hi toát ra vẻ chờ mong, "Yên tâm, đều là đồ chay hết."
"Tôi đã ăn ở bên ngoài rồi....!Xin lỗi, tôi không có số điện thoại của cậu nên cũng không nói với cậu được." Mặc dù là quên là quên thật nhưng việc anh không có số điện thoại đối phương cũng là sự thật.

Cố Văn Hi sửng sốt một chút, nhanh chóng cúi đầu: "Như vậy à...!Vậy tôi tự ăn."
Lời nói ra vô cùng nhẹ nhàng khiến người ta chẳng phát hiện ra được sự thất vọng, nhưng Đỗ Vân Nghiên cũng không quá quen với một Cố Văn Hi như vậy, hệt như là cậu đang cố giấu đi tâm tình nào đó.

Vốn dĩ anh muốn về phòng, vừa đi đến cầu thang thì trong lòng càng thêm bất ổn, vì thế xoay người trở lại bàn ăn: "Lúc nãy tôi không ăn nhiều lắm, ăn thêm một ít cũng được."
"Thật sao?" Cố Văn Hi ngẩng mặt lên.


Đỗ Vân Nghiên muốn làm dịu đi bầu không khí xấu hổ: "Cậu vất vả tự làm cơm một mình như vậy, tôi bỏ lỡ thì tiếc thật."
"Ồ," Cố Văn Hi lập tức bày ra dáng vẻ tranh công, "vậy anh thử đi, xem tôi làm thế nào?"
Tâm trạng Đỗ Vân Nghiên hơi thả lỏng, lấy đũa gắp mì ăn thử —— hương vị rất bình thường, nhưng đối với người trước mắt này mà nói thì tuyệt đối cũng không tệ.

"Ừm, có tiến bộ."
Trong mắt anh, Cố Văn Hi là một người khá kỳ lạ: gia cảnh tốt, đẹp trai, biết cách ăn nói....!Lẫn trong đám người thì vô cùng bắt mắt, ở nhà thì cũng được cưng chiều, không biết vì sao lại quyết tâm ở lại nơi này, phân cao thấp tranh giành những việc không đáng với anh.

...!
Đỗ Vân Nghiên kiên trì đến mấy thì cũng chỉ ăn được phân nửa, Cố Văn Hi đã sớm nghĩ anh không ăn hết được.

"Anh ăn không nổi nữa phải không?" Cậu nhìn cái tô đối diện còn một ít mì và nước, không đợi người nọ trả lời thì cậu đã kéo tô qua, "Còn dư lại thì để tôi ăn luôn cho."
Cảm xúc của Cố Văn Hi thay đổi nhanh chóng mặt, lúc đầu nghe anh nói đã ăn ở bên ngoài thì quả thật không vui, nhưng thấy anh thà rằng ăn nhiều thêm một chút cũng kiên trì ngồi ăn cùng mình thì cậu lập tức khôi phục sức sống, mì anh ăn không hết cũng vớt qua tô của mình.

Ăn được hai miếng, Cố Văn Hi chợt nghĩ lại mình chưa ăn đồ ăn dư của người khác bao giờ, ngay cả bạn bè hay người nhà cũng vậy.

Không cẩn thận ăn còn chưa tính, quan trọng là lúc ăn cậu cũng không có khúc mắc nào, thậm chí còn cảm thấy vô cùng vui vẻ, hận đối phương không để nhiều thêm một chút cho mình ăn.

Cậu hơi ngẩng đầu nhìn nhìn Đỗ Vân Nghiên, dường như người nọ cũng vì hành động của cậu nên đang chăm chú nhìn lại.

Gương mặt cậu nóng lên, ho nhẹ một tiếng để che giấu sự chột dạ của mình: "Đúng rồi, anh chưa có số điện thoại của tôi phải không?"
"Ừm."
"Vậy để tôi cho anh." Cố Văn Hi không chỉ nói số của mình cho anh mà còn nhanh chóng lưu số của đối phương.

Kết thúc thao tác, cái tên "Đỗ Vân Nghiên" xuất hiện trên danh bạ của cậu.

"Tôi đi rửa chén cho." Trên bàn chỉ còn lại hai cái tô trống, Đỗ Vân Nghiên chồng tụi nó lên, chuẩn bị lấy đi đôi đũa trong tay Cố Văn Hi, vô tình cọ lên tay cậu.

Cảm giác lạnh lẽo lướt ngay qua mu bàn tay, Cố Văn Hi giật mình muốn nhảy dựng.

Cả đêm nay cảm xúc của cậu có gì đó không thích hợp, lại thêm giây phút rung động ngắn ngủi này nữa khiến chuông cảnh báo trong đầu cậu vang lên: Hình như cậu đã rung động với người đàn ông này rồi..