S. A

Chương 32: Chương 32






Ánh mắt đã thay đổi, hoan hô!
-Cậu dám động đến đó coi tôi có cho cậu biến thành…
Bỗng nhiên cúi sát xuống mặt cô ấy khiến cổ bất ngờ im lặng luôn.
Nhưng cô ấy lại ko tin cậu ta có thể hành động tuỳ tiện như thế.
-Nói tiếp ý định của cậu đi chứ? Sẽ biến tôi thành cái gì?
-Dừng ngay hành động điên rồ của cậu lại đi.
-Sao tôi lại phải dừng, ko phải như thế cậu sẽ thấy khó chịu lắm sao?
-Nếu tôi ko khó chịu thì sao?
-Gì?
Câu này gây shock thật.
-Cũng chỉ là môi chạm môi thôi mà, có gì phải khó chịu?
-…
Quá shock mà ko thốt nổi thành lời.
-Cậu cứ làm thử coi tôi có khó chịu ko?
Giờ Vân My đang ở thế chủ động, cổ đã giành được ưu thế và có lẽ sắp sửa chiến thắng thưa quý vị, nếu ủng hộ cho cô ấy hãy mua một con mèo bôg, nhanh lên, nhanh lên.
-Đừng cố đả kích để lừa tôi, nếu cậu đã muốn thế thì tôi sẽ phá lệ cho cậu cảm thấy bớt khó chịu một lần vậy.
Trời, cậu ta lại vươn lên dẫn trước, nguy hiểm, nếu ủng hộ cho cậu ấy hãy nhanh tay mua ngay ình một chiếc khăn lau bàn loại xịn.
-Tôi biết, khi làm thế này chỉ có bọn con gái chịu thiệt thôi, với con trai những thứ như thế này chẳng có ý nghĩa gì đâu.
-Cậu cứ thử coi, tôi sẽ hét lên, ngài chủ tịch mà nhìn thấy thì…
-Ôi trời? Hét lên ư? Cậu định dùng cách thủ công của tụi con gái yếu ớt sao? Ko nhầm chứ? Cậu ko phải con mèo Vân My xấu xí đáng ghét à?
-Đừng có thách tôi.
-Chính cậu đang thách tôi đấy, để coi khi bị tôi bịt miệng lại rồi cậu sẽ hét lên bằng cách nào?
-Đồ biến thái!
Giờ lại tuôn ra được một câu **** thề.
-Chỉ biến thái với cậu thôi, với kẻ mặt dày thì nên biến thái là phải mà.
-Cậu đi mà để dành nụ hôn của cậu cho người yêu, đừng có tuỳ tiện làm thế với người cậu ghét?
-Tôi sẽ ko có người yêu nên hôn ai cũng được cả. Mà cậu ko cần lo lắng cho tôi đâu…
-Tất nhiên là phải lo lắng.

-…?
-Vì người như cậu lấy đâu ra người yêu
-Cậu càng chọc điên tôi càng bất lợi cho cậu đấy.
-Buông tôi ra mau!
-Tôi đâu có ngu, thì ra cậu cũng sợ nhữg chuyện như thế này cơ đấy, hay là bảo toàn con người mình với người yêu – Hà Gia Bảo của cậu?
-Đúng thế thì sao? Nếu ko buông tôi ra thì đừng trách tại sao ngày hôm nay cậu được ngủ nhiều.
Đôi mắt đã căng ra.
Cậu ta thì vẫn cố tiến sát hơn với cô ấy.
-Nói mà cậu ko nghe hả? Điếc à? Hay..
-Để yên đi!
Giọng cậu ta nạt nhưng lại ko có chút thần thái gì cả, như thể cậu ta bị mất hồn.
Trước điệu bộ đó, Vân My đơ hẳn ra.
“Cậu ta bị sao thế chứ?”
Nhân lúc đó cô ấy tính cho cậu ta 1 trận ra trò nhưng cậu ta lại đột nhiên lên tiếng.
-Cậu…ko dùng son môi hả?
-Sao?
Tự nhiên hỏi cái gì thế ko biết?
-Thế sao môi cậu lại đỏ như thế?
-Nè, cậu điên đủ chưa? Tôi có dùng son môi hay ko hay lí do tại sao môi tôi đỏ…
-Hỏi thì cậu cứ trả lời đi!!! >””””< ”

Vân My đang rửa chén thì ngồi xuống bàn ăn tính tìm cách làm phiền.
-Em gái à, lấy cho anh Hai ly nước đi.
-Tự đi mà lấy, ko có tay à? Bị chó đớp mất rồi à?
- >”