S. A

Chương 17: Chương 17






Mọi người nín thở trước cú đánh bóng quen thuộc của Hoàng Nam Nam.
Đến gần miệng rổ và…đập vô thành rổ rớt xuống đất.
Mọi người hô lên đầy tiếc nuối.
Riêng cậu ta thì tức nổ đom đóm mắt.
Trước nụ cười chế giễu của tụi đối đầu, cậu ta càng thấy khó chịu hơn.
Bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt của Hà Vân My đang nhìn mình.
- ^_^
Nụ cười luôn khiến cậu ta thấy ghét.
“Đồ con mèo điên khùng, dám cười như thế với tôi sao?”
Giờ giải lao hết hiệp 1. Tỉ số đang là 1 đều. Quả là ngang tài ngang sức.
Giáo viên thể dục phổ biến tình hình và chiến lược cho hiệp 2.
-Nam Nam à, thầy biết thực lực của em nhưng mà em nên phối hợp với mọi người trong hiệp 2 hơn. Có thể em và đội trườg ** có vấn đề gì đó với nhau nên bọn họ mới tập trung ko ngừng cản trở em. Vì vậy em ko thể tự ghi bàn được với kiểu solo như thế.
-Ý thầy là gì?
Lúc nào cũng hỏi câu này hết. -____-
-Em hãy chuyền bóng cho những người khác, đừng cố làm gì.
-Là một tuyển thủ mà em lại chỉ có thể chuyền bóng cho người khác mà ko thể tự mình ghi bàn sao? Thầy muốn em làm thế đó hả?
-Đó là cách tốt nhất, với tình hình như hiện nay sẽ ko thể làm gì để thắng nếu ko như thế đâu.
-Em ko muốn như thế.
Cậu ta bỏ ra chỗ khác. Một người với tính cách như cậu ta sẽ ko bao giờ chịu để mình bị người khác che khuất trong những lĩnh vực cậu ta am hiểu.
Bỗng nhiên chạm mặt My My.
-Lại nổi loạn rồi chứ gì?
-Sao lúc nào cậu cũng quan tâm đến tôi thế nhỉ? Hay là quan tâm đến bồ của mình đồng thời ké sang phía tôi một chút?
-Tôi chẳng việc gì phải quan tâm đến một kẻ như cậu cả. Chỉ là thấy thái độ và hành động của cậu ko thể nào mà ưa cho nổi
-Sao phải để ý đến thái độ và hành độg của tôi làm gì chứ?
-Tôi có mắt…
-Ko nhìn người khác được à?
My My bật cười.
-Ý cậu là tôi lúc nào cũng chỉ nhìn cậu, để ý đến cậu, quan tâm đến cậu hả?

-Ko phải thế thì đừng làm cho nó giống như thế.
Cậu ta tính bỏ đi, nhưng rồi lại đột nhiên quay lại.
-Mà khi nãy cậu cười tôi với ý gì thế hả?
-Cậu đâu cần quan tâm.
Cô ấy nhún vai rồi quay đi.
-Nhưng đó là việc liên quan đến tôi.
-Cũng có liên quan đến tôi, mà những việc liên quan đến tôi thì cậu ko phải là ko có hứng thú đó sao?
-Đúng thế.
-Vậy thì mặc kệ việc khi nãy tôi cười có ý gì đi.
-OK.
Dạo này cậu ta rất khoái dùng tiếng Anh trong giao tiếp. ^-^
Hiệp 2 bắt đầu:
Tình thế vẫn bất lợi cho Nam Nam. Cậu ta ko thể nào mà thể hiện được khả năng của mình.
Thế là đành chuyền bóng cho người khác để mình chịu tủi nhục. (^o^).
Rồi bỗng nhiên cậu ta nghĩ ra một ý.
Có vẻ khả quan nên áp dụng.
Mọi người đều ngạc nhiên khi thấy Hoàng Nam Nam ko tranh bóng nữa mà đứng đực ra sân.
Tụi “bạn cũ” vì thế cũng ko bám theo cậu ta nữa.
“Chắc nó chán nản rồi!”
Tình hình như thế khiến cho đội trường ** chơi tốt hơn hẳn, vì đa số những người có thực lực lại đều đi kèm cặp Nam Nam nên ko có cơ hội phát huy kĩ thuật, giờ cậu ta đổ đốn ra giữa sân như thế mấy người đó như rảnh tay hơn ra sức chiến đấu.
Còn cổ động viên thì xì xèo.
-Cậu ta bị sao thế nhỉ?
-Sao đang sung sức bỗng nhiên lại ko tiếp tục là sao?
-Ko lẽ tuyệt vọng bỏ cuộc rồi.
-Hoàng Nam Nam mà lại như thế ấy à?
Thời gian cứ trôi đi, cậu ta coi như ko tham gia trận đấu, còn những người khác thi nhau tranh giành quả bóng mà tỉ số vẫn ko sao được cải thiện.
Đúng là một trận đấu gay cấn.
Hà Gia Bảo đang giữ bóng và tiến về phía rổ của đối thủ.

Mọi người hò la ác liệt.
Khá nhiều người vây lấy Gia Bảo.
Thời gian của hiệp 2 sắp hết, tất cả chỉ trông mong vào khả năng xoay chuyển tình thế của Gia Bảo mà thôi.
Chính vì thế mà sự vây *** càng gia tăng hơn về phía sân của đội trường **.
Bỗng nhiên Hoàng Nam Nam chạy tới và như hiểu ý của cậu ta, Hà Gia Bảo đã nhanh chóng chuyền bóng về phía cậu ta.
Quá bất ngờ với sự xuất hiện đột ngột của Nam Nam nên những thành viên đội đối đầu ko kịp đề phòng gì mà để cho cậu ta tiến về phía rổ một cách nhanh chóng và…những tiếng hò hét thực sự nổ tung cả sân vận động khi trái bóng đã chui qua rổ rồi lọt xuống một cách chính xác dễ dàng.
Một lát sau đó trận đấu cũng kết thúc.
Sự phấn khích đến tột cùng.
Chiến thắng này càng chứng tỏ hơn tài năng của trường Chuyên * ko chỉ là số 1 về thành tích học tập mà còn là một đối thủ đáng gườm trong thể thao.
Và công lao lớn nhất tất nhiên thuộc về Hoàng Nam Nam. Oanh liệt đấy!
Tụi con gái càng lúc càng ngưỡng mộ cậu ta hơn.
Cứ dần dần có thiện cảm với người khác vẫn tốt hơn là có thiện cảm ngay từ đầu để rồi phai nhạt dần theo thời gian khi các thói xấu lộ ra. Cũng hay!
Điều đặc biệt đáng nói lần này là sự kết hợp giữa Hoàng Nam Nam và Hà Gia Bảo – hai kẻ vì Hà Vân My mã trở nên mâu thuẫn với nhau.
-Anh đã quá mạo hiểm khi làm như thế
-Làm gì?
-Ko phải anh tự nhiên ngừng tranh bóg vì muốn có cơ hội ra tay khi mấy người đó đã quên việc bám sát anh sao?
-Cũng thông minh đấy. Nhưng có gì mạo hiểm?
-Nếu trong khi đó bọn họ ra sức ghi bàn và anh ko còn cơ hội để thể hiện thì sao? Lúc đó anh chẳng khác nào kẻ bỏ cuộc từ đầu và chẳng ai còn biết ý định của anh nữa.
-Thế sao cậu biết?
-Vì tôi là một người thông minh.
Cậu ta hơi cười đểu trước vẻ kiêu ngạo của Gia Bảo nhưng hiện tại cậu ta ko có ý xấu gì lắm. Vì ít ra là nhờ Gia Bảo cậu ta mới có cơ hội làm được điều mình muốn.
Lần đầu tiên kể từ khi biết đến Hà Gia Bảo, cậu ta cảm thấy ko khó chịu với những lời nói và hạnh động của cậu ấy.
Trái với sự vui vẻ phấn chấn của đội cậu ta lại là phản ứng tức tối khó chịu của đội trường ** và đặc biệt là ánh mắt đầy lửa của “những người bạn cũ” của cậu ta.
Chị đợi em ở chỗ chúng ta hay đợi nhau ấy, em có việc ở đội bóng nên sẽ về trễ hơn một chút. Nếu lâu quá mà ko thấy em thì chị cứ về trước.
Đó là một đoạn đường trải đầy lá và có hai hàng cây bên đường. Một nơi ko chỉ đẹp mà còn thơ mộng. Một địa điểm lí tưởng để đợi một ai đó. ^-^
Có nhiều lúc Gia Bảo đã phải đợi My My rất lâu nhưng cậu ấy lại ko bao giờ nói ra, tuy thế cô ấy vẫn biết được và cảm kích đứa em của mình rất nhiều.

Đây là lần đầu tiên Gia Bảo yêu cầu cô ấy đợi mình vì thế mà cô ấy ko thể nào từ chối hay bỏ về trước được.
-Lãng mạn quá nhỉ? Đợi người yêu ở một nơi như thế này. Thật ko ngờ cái tên đó lại có diễm phúc có được một hoa khôi như cậu bạn đây.
My My giật mình với giọng nói của ai đó vang lên sau lưng.
-Mấy người là ai?
Trong giọng nói cũng như vẻ mặt cũng vẫn ko có một chút bối rối lo sợ nào cả. Một con người quá mạnh mẽ đến kì lạ. Tại sao lại chỉ yêu đuối trước những người chưa khi nào coi mình người thân?
-Ô, quên nhau nhanh vậy sao?
-Là…đội bóng rổ trường **?
-Xem ra cũng ko đến nỗi.
-Mấy cậu muốn gì?
-Có người nói nếu chúng tôi muốn trả thù người đó thì cứ đến tìm cậu tính sổ.
Đôi mắt cô ấy hơi căng ra.
-Là Hoàng Nam Nam phải ko?
-Wa, đúng là ko hổ danh hoa khôi số 1 trường Chuyên *. Thật ko hiểu cái tên đó có gì mà một người như cậu lại để ý chứ?
-Để ý? Cậu ta nói thế sao?
-Lại định lừa tụi này nữa hả?
Tên đầu trùm có vẻ đã hơi khó chịu nhưng rồi lại quay sang phía đồng bọn cười.
-Tụi này lạ quá hen? Tại sao yêu nhau mà lại cứ muốn giấu giếm người khác làm gì nhỉ? ^_^
-Ăn nói vớ vẩn.
My My nói giọng lạnh lùng rồi quay đi tỏ ra ko chú ý đến mấy người đó nữa.
Mà mấy tên này đúng là rất hèn, nói mặc cho đến tính số với My My thì lại mặt dày làm như thế thật.
Chán với mấy kẻ mang tiếng là đấng mày râu này. =_=
-Kiêu thế này mà lại thích hắn ta, lại càng khó tin hơn. Liệu có phải là hắn ta nói thật ko nhỉ?
Tên đầu trùm tỏ ý nghi ngờ.
-Tất nhiên là bọn chúng phải giả bộ như thế rồi, để bảo vệ nhau mà.
Một tên lên tiếng. Nghe có lí!
-À mà…mấy người là bạn cũ của Hoàng Nam Nam sao?
-Bạn ư?
-…
-Là con chó dưới chân hắn thì đúng hơn.
-Thấy cũng giống.
-Cái gì??? >”