Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Chương 77




Edit + Beta: Basic Needs

………..

Tiếng tim đập thật lớn vang vọng bên tai, trên lưng Minh Nguyệt Lãng ướt đẫm mồ hôi, ngay cả trán cũng đầy mồ hôi.

Bóng dáng đó phủ áo choàng màu đen, toát lên một cảm giác khủng b0 lại uy nghiêm, không thể nhìn thẳng vào, không thể bất kính.

Giang Miên đẩy tay gã ra, đoạn, đi tới bên cạnh Giang Tinh Chước: “Chúa.”

Minh Nguyệt Lãng nghiến chặt răng, gã muốn chĩa Súng Giết Thần trên tay về phía Giang Tinh Chước, nhưng làm sao cũng chẳng cục cựa nổi.

“Mấy người đã làm gì Miên Miên rồi?” Gã chịu áp lực rất lớn nhưng vẫn kiên trì hỏi.

Giang Tinh Chước ngoài ý muốn nhìn gã, cho hay: “Giang Miên đã chết.”

Bờ môi Minh Nguyệt Lãng run rẩy, ánh mắt càng lúc càng đỏ lên. Rốt cuộc có thể nhúc nhích, gã chịu áp lực cực lớn, chĩa họng súng vào Giang Tinh Chước: “Mấy người đã giết cô ấy?”

Nếu Giang Miên thật sự bị sinh vật không rõ này gi3t ch3t, gã mặc kệ cô ta là thứ gì. Trừ phi gã chết, gã nhất định sẽ giết cô!

“Không.” Cây gậy gỗ nhỏ trên tay Giang Tinh Chước nhẹ nhàng vung lên, “Là anh giết cô ấy.”

Một tia sáng bắn vào đầu Minh Nguyệt Lãng, trong đầu gã bắt đầu chiếu hình ảnh của bản thân sau khi bị Tần Lãm Nguyệt mê hoặc. Cảnh Giang Miên tuyệt vọng tự tử, cô ấy khóc trong vỡ òa làm sao, đổ đầy nước ấm vào bồn tắm đầy thế nào để rồi cắt cổ tay của mình, mặc kệ máu chảy ra mãi cho đến khi khuôn mặt trắng toát, hoàn toàn nhắm nghiền mắt lại.

Khuôn mặt ấy chẳng còn mỉm cười làm gã rung động, bàn tay mềm mại ấy chẳng còn nắm lấy gã ra khỏi bóng tối, đẩy gã về phía khát vọng.

Cô yêu gã vô vàn là thế, coi gã như toàn bộ mạng sống. Ấy thế đến khi tận mắt nhìn thấy video và hình ảnh gã tiếp xúc gần gũi với một người phụ nữ khác, một bằng chứng xác thực là vậy, cô đã không chờ đợi bất kỳ lời giải thích nào, chỉ có gã tuyệt tình chia tay và kiêu căng thổ lộ với Tần Lãm Nguyệt.

Cho nên cô tự tử.

Trái tim hệt như nổ tung, nỗi quặn thắt to lớn khiến Minh Nguyệt Lãng chẳng còn đứng thẳng nổi. Người đàn ông cao lớn ngã ngồi xuống đất như thể sức mạnh toàn thân đã bị rút đi.

Bị đánh một cú nặng nề nhường này làm cho đầu gã trống rỗng, dòng lệ đã rơi khỏi hốc mắt, ngay cả hơi thở dường như trở nên rất khó khăn.

Con rối Giang Miên không hề dao động trong lòng, một mạch thu vén sạch sẽ ghế sô-pha có đống hộp chuyển phát nhanh, muốn cho Giang Tinh Chước ngồi.

Giang Tinh Chước nhìn bộ dáng se thắt không muốn sống của Minh Nguyệt Lãng thì trong mắt lóe ra ánh sáng mới lạ. Nếu có thể nhanh chóng nhận ra con rối Giang Miên cũng không phải Giang Miên chân chính, chắc hẳn đúng là tình yêu đích thực. Tình yêu... Danh từ này đúng là vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, như thể cô cũng đã từng cảm thấy nó tại một số thời điểm nào đấy.

Lúc này, Minh Nguyệt Lãng giống như phản ứng lại cái gì, bỗng nhiên nhìn về phía Giang Tinh Chước. Trong mắt gã bộc phát ra ánh sáng và quỳ gối trước mặt cô: “Ngài nhất định chính là chủ nhân của cửa hàng Thẻ Vận Mệnh, Chúa thật sự giáng xuống thế giới này cứu nhân loại. Cầu xin Ngài, Ngài giúp con một chút, con nguyện ý trả giá bất cứ giá nào, cầu xin Ngài…”

Bất cứ ai tiếp từng xúc với Minh Nguyệt Lãng mà nhìn thấy cảnh trước mắt này sẽ sốc. Minh Nguyệt Lãng là một người rất kiêu ngạo, loại cao ngạo không phải là do gia thế tốt nuôi dưỡng ra, mà càng giống như sự cao ngạo của con sói cô độc chém giết một đường trong tịch mịch và gieo neo. Tuy nhiên người dạng này giờ đây lại khiêm tốn quỳ trước mặt người khác, khóc nức nở đau khổ cầu xin.

“Thiên đạo tuần hoàn, bất kỳ sinh vật nào cũng có kết cục là cái chết, giống như lá rụng về cội nguồn. Người yêu của anh đã trở về vũ trụ, làm sao có thể sống lại từ cõi chết đây?” Giang Tinh Chước cho hay.

Minh Nguyệt Lãng nằm sấp trên mặt đất, cả người run rẩy, tuyệt vọng bao phủ gã, quấn chặt cả người gã. Thế giới của gã là một vùng u tối, đã mất ngọn hải đăng duy nhất, gã không thể tưởng tượng nổi sau này mình có thể sống sót trong thế giới tuyệt vọng đây làm sao. Giang Miên đã tự sát bởi vì thằng khốn là gã, bởi vì… con đĩ Tần Lãm Nguyệt kia!

Từ sâu trong linh hồn phát ra hận ý, thay thế tất cả lưu luyến của gã đối với thế giới này, cho dù là thẻ bài thần kỳ cũng chẳng có hấp dẫn với gã. Trong nháy mắt gã gần như muốn thoát khỏi vị trí người đi theo Giang Tinh Chước mà biến thành người đi theo Tần Lãm Nguyệt, từ đó cung cấp năng lượng cho cô ả.

Đúng lúc này ngực của gã đột nhiên như bị phỏng, giống như có gợi ý về điều gì đó, một cảm giác tồn tại mạnh mẽ đã kéo lại sự chú ý của gã.

Gã duỗi tay lần mò, lần mò tới thẻ bài của mình.

Trong số những lá bài này, có một thẻ đang tỏa sáng.

Là thẻ Nữ Thần Nguyền Rủa, thẻ này mỹ lệ khôn cùng và cũng rất mạnh. Nó là thẻ sao chép UR, trong mặt thẻ vàng có dây leo và chữ viết bí ẩn quấn lấy nữ thần đang ngủ say. Nó là một thẻ sinh mệnh đặc thù có thể phát triển, cần thông qua hai cách để mạnh lên. Một là cho nó hấp thụ tình yêu của chủ thẻ, hai là thông qua nguyền rủa, dù thiếu một thứ trong cả hai điều trên cũng không được.

Vậy mà bên trong thẻ lúc này, nữ thần đang nhắm mắt và ngủ say lại mở hai mắt. Đôi mắt đó màu đen, không có một chút trắng của tròng mắt. Màu đen chiếm toàn bộ hốc mắt làm cô vừa xinh đẹp lại trông không được bình thường, có một cảm giác kinh dị kỳ lạ làm cho con người ta thấy là lòng tràn đầy run rẩy, chỉ thấy rằng đây là một con quỷ nữ.

Minh Nguyệt Lãng chẳng e sợ gì, từ lúc Nữ Thần Nguyền Rủa vừa mở mắt trong tấm thẻ này, gã loáng thoáng cảm nhận được gì. Tim gã đập dồn, khẩn trương nhìn về phía Giang Tinh Chước, cầu xin cô nói ra lời gì đấy.

Giang Tinh Chước không làm gã thất vọng, cô mỉm cười: “Ta bỏ một sợi linh hồn khiếm khuyết của Giang Miên vào trong thẻ này.”

Trong đôi mắt tuyệt vọng của Minh Nguyệt Lãng đã có ánh sáng tỏa ra.

“Thật không may khi nó chỉ là linh hồn khiếm khuyết. Bây giờ cô ấy không có suy nghĩ, không có ký ức, thậm chí cũng chẳng biết mình là con người. Khi anh nuôi dưỡng cô ấy bằng tình yêu, mang cô ấy đi chiến đấu để cô ấy đủ mạnh, có lẽ một ngày nào đó cô ấy sẽ khôi phục lại ký ức.”

Điều này đối với Minh Nguyệt Lãng mà nói đã là kết cục không thể tốt hơn. Gã nắm chặt lá bài này kéo tới gần ngực và nhìn Giang Tinh Chước với lòng biết ơn và niềm tin chân thành nhất tràn ngập trong lòng. Hóa ra Thần đã chỉ dẫn hướng đi trong tương lai cho gã.

Gã đã từng cho rằng không có Thần trên thế giới, ngay cả khi có thì chỉ là giống loài ăn trên ngồi trốc, chế giễu người tốt, nhắm mắt làm ngơ với kẻ ác, không xứng đáng được gọi là Thần. Giang Tinh Chước đã thay đổi quan điểm của gã, nếu không gặp được một vị thần chân chính, chỉ có thể nói rằng số mình xui chứ không phải do Thần không tồn tại.

Mặc dù hận ý trong lòng gã đối với Tần Lãm Nguyệt vẫn mạnh đến đáng sợ, nhưng trên đó vẫn có lòng cảm kích và tín ngưỡng vào Giang Tinh Chước nhiều hơn. Bởi vậy gã vẫn là người theo Giang Tinh Chước.

Sớm muộn gì gã chắc chắn dùng chính tay mình đâm tên Ác Thần ghê tởm xấu xí Tần Lãm Nguyệt nọ, khiến ả phải trả giá đắt!

...

Dư Yến dạo bước tại cửa mà cầu nguyện, thỉnh thoảng duỗi cổ nhìn phía cửa. Thỉnh thoảng bà cứ hoảng hốt, cho rằng mình đang nằm mơ, mãi cho đến khi một chiếc taxi dừng lại ở cửa và Dư Bình Bình xuống xe đi tới, nước mắt của bà lăn xuống ngay. Bà chạy sang.

“Mẹ!”

Hai người ôm chặt lấy nhau mãi đến lúc tài xế taxi chờ tới mức thiếu kiên nhẫn, lên tiếng đòi tiền xe, họ mới tạm thời đè nén cảm xúc kích động trong lòng.

Dư Yến trả tiền xe, nắm chặt tay Dư Bình Bình. Ăn tối xong, Dư Yến đăng tin nhắn trong nhóm hỗ trợ lẫn nhau mà bà tham gia, thông báo cho bọn họ cách Hộp Bí Ẩn có thể giao đến bên cạnh đứa con như vậy.

Đây là một nhóm các bà mẹ tuyệt vọng, ai nấy toàn là bà mẹ đơn thân, hoặc không phải là mẹ đơn thân nhưng cũng không khác gì mẹ đơn thân. Trong số đó mấy bà, có người có con bị lừa bán, có đứa mất tích, có đứa thì bị giết… Họ xây dựng nhóm này nhằm an ủi lẫn nhau, truyền cảm hứng cho nhau, tận sức giúp nhau bằng khả năng của mình.

Trong xã hội này chỉ có họ mới hiểu được nỗi đau của nhau, sẵn sàng theo dõi xu hướng và tiến bộ của nhau trong một thời gian dài.

Sau khi Dư Yến lên tiếng, rất nhiều người nhao nhao nhắn lại, háo hức hỏi bà cách làm thế nào. Dư Yến biết gì nói nấy.

Dư Yến: [Chúa rất nhân từ, chỉ cần chúng ta thành kính cầu nguyện, Ngài sẽ đáp lại tiếng nói của chúng ta.]

Một số người ngay lập tức đi đặt hàng, có người thì đau khổ vì không có tiền, ngay cả thẻ sơ cấp mà cũng không mua nổi. Lúc này chủ nhóm lên tiếng.

Chủ nhóm: [Ai cần vay tiền thì tìm tôi.]

Chủ nhóm, Liêu Phương, có căn nhà thuộc diện giải tỏa, có tận ba căn nhà trong tay. Bà là một người phụ nữ trung niên độc thân không thiếu tiền, nhưng ngay cả là người như bà thì vẫn chịu cùng đau đớn như bọn họ.

10 năm trước, thôn đó vẫn chưa được phá hủy, bà trở về nhà sau khi hoàn thành ca làm việc. Nhận ra con trai và con gái của bà đang học trung học cơ sở vẫn chưa về nhà, điện thoại cứ chẳng có ai bắt máy, bà chạy ra ngoài để tìm con. Bà đâu ngờ được tầng hầm ngay trước cửa nhà thường được sử dụng để lưu trữ dưa chua thực phẩm lại có một kẻ giết người bi3n thái đang chặt xác người, xác chết là con cái của bà.

Đến cuối khi thi thể của hai đứa trẻ đã được tìm thấy trong hầm, họ chẳng tìm thấy tên thủ ác. Da mặt cơ thể con bà bị lột ra, bộ phận sinh dục của con trai đã được cắt và nhét vào trong bộ phận sinh dục của con gái. Cảnh trong hầm đẫm máu và bi3n thái, không thể dùng lời nói mô tả ra nổi. Người mẹ đã tận mắt nhìn thấy hình ảnh này mà không phát điên tại chỗ là đã may mắn trong bất hạnh.

Đây không phải một vụ đơn lẻ mà chính là vụ án giết người hàng loạt, người chết đều là chị em hoặc anh em, bộ phận sinh dục của nam giới toàn bộ bị cắt đi và bỏ vào cơ thể nữ giới, da mặt bị l0t sạch, có thể thấy tâm hồn hung thủ vặn vẹo, tâm tính tàn nhẫn.

Các nhà tâm lý học tin rằng có thể kẻ giết người đã từng có hành vi loạn luân với người nữ giới trong gia đình, hoặc có ảo tưởng mạnh mẽ về t1nh dục với các thành viên trong gia đình; tên này sẽ có một người chị hoặc đứa em gái, y trông xấu xí, cao khoảng một mét bảy, thể trạng cường tráng, không quá 30 tuổi.

Tuy nhiên cách thức gây án của hung thủ rất cao siêu, có ý thức phản trinh sát mạnh mẽ, hầu như không để lại bất kỳ bằng chứng nào khiến cảnh sát bắt được y. Chuyện này gây chấn động cả nước năm đó, là một vụ án hình sự lớn được toàn dân quan hoài.

Ấy thế mà đã 10 năm trôi qua, mọi người đã quên vụ án này, chỉ còn các thành viên trong gia đình của tấn thảm kịch vẫn còn bị tra tấn bởi cơn ác mộng.

Liêu Phương cho người xin bà giúp đỡ vay tiền với một yêu cầu duy nhất. Bà muốn thu được một thẻ trong đống thẻ bài họ rút trúng xem như là thù lao, những người khác không cần phải trả tiền lại cho bà.

Điều này tương đương với há miệng chờ sung rụng, không ai không chịu.

Liêu Phương mở một nhóm khác của mình, các thành viên trong nhóm đều là gia đình nạn nhân của vụ án ấy. Bọn họ không trò chuyện trong nhóm, Liêu Phương chỉ nói một câu “Trưa mai gặp ở chỗ số 3”, những người khác phát ra cử chỉ “OK” là xong, ngoài ra cũng không nói nhiều.

Họ sợ rằng kẻ bi3n thái sẽ lẻn vào nhóm chat của họ và thăm dò ghi chép.

Họ đã từng tuyệt vọng chờ đợi thông báo của cảnh sát, chẳng biết liệu họ có thể đưa kẻ sát nhân ra trước công lý trong cuộc đời mình hay không, để cho con cái và những người thân yêu có thể nhắm mắt. Song, từ khi Chân Thần đến thế giới này và cung cấp cho họ sức mạnh, chuyện này đã khác.

Liêu Phương đã mua Hộp Bí Ẩn từ lâu, thậm chí vì thế mà bán đi hai tòa nhà. Bà cũng nhận được thẻ Nguyền Rủa, thẻ Do Thám và thẻ Chờ Báo Thù. Ấy thế nhưng thẻ Nguyền Rủa không thể nguyền rủa thành công, tên được viết lên là đã biến mất trong hai giây rồi lại hiện ra. Thẻ Do Thám cũng không theo dõi nổi.

Phía cảnh sát cũng sử dụng thẻ bài, muốn phá giải rất nhiều vụ án treo, nhờ thế mà nhiều hung thủ bị lộ tung tích bị bắt về chịu tội. Nhưng thủ phạm của vụ án này lại cứ mãi chẳng tìm thấy.

Điều này có nghĩa là tên thủ ác đã mua Hộp Bí Ẩn, nhận được đủ thẻ tự bảo vệ đủ mạnh và thành công chống lại thẻ của bọn họ.

Có thể chống lại thẻ bài chỉ có thẻ.

Vậy thì chiến đấu đến cùng!

Cảnh sát sẽ cố gắng bắt sống và sắp xếp một chuỗi bằng chứng khép kín hoàn chỉnh trước khi kết tội. Nhưng những người bình thường có lòng đầy ngọn lửa báo thù là họ lại chẳng màng tới điều này. Thần sẽ không sai, Thần nhìn xuống từ trên đầu, chắc chắn sẽ khiến tên đó ác giả ác báo.

...

Thành phố M, núi Cảnh Đào.

Hai con Tử Thần nhìn chằm chằm ngón tay thỉnh thoảng động đậy đôi chút còn đôi mắt cứ mãi chẳng mở của Thần Của Cái Chết. Kế đó tụi nó nhìn nhau thật lâu.

Tử Thần Tiểu Giáp thì thầm thần bí: [Thế này thì chủ nhân có tỉnh hay không? Có thể dứt khoát một chút được không? Eo tôi mỏi quá.]

Tử Thần Tiểu Ất cũng thốt thành tiếng rù rì nhỏ xíu y thế: [Cậu lấy đâu ra eo?]

Tiểu Giáp: [(ΩДΩ) Tôi không có eo?]

Tiểu Ất: [Ừ.]

Tiểu Giáp: [(╯▽╰)Quên đi, thế là chủ nhân có tỉnh hay không?]

Tiểu Ất: [Hẳn là cơ thể và ý thức đang lôi kéo nhau. Thức dậy sẽ tăng tốc độ chết đi cho nên cơ thể không cho Ngài ấy thức dậy, nhưng linh hồn Ngài thì muốn mở mắt. Thế nên đại để là… Tự mình đang cãi nhau với chính mình.]

Tiểu Giáp: [Chủ nhân đúng là hiếu kỳ dữ quá. Khi nào mới đánh xong? Tôi đau eo quá.]

Tiểu Ất: [Chắc không mất nhiều thời gian.]

Chương 77: Thẻ bài với thẻ bài (1)

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Tiếng tim đập thật lớn vang vọng bên tai, trên lưng Minh Nguyệt Lãng ướt đẫm mồ hôi, ngay cả trán cũng đầy mồ hôi.

Bóng dáng đó phủ áo choàng màu đen, toát lên một cảm giác khủng b0 lại uy nghiêm, không thể nhìn thẳng vào, không thể bất kính.

Giang Miên đẩy tay gã ra, đoạn, đi tới bên cạnh Giang Tinh Chước: “Chúa.”

Minh Nguyệt Lãng nghiến chặt răng, gã muốn chĩa Súng Giết Thần trên tay về phía Giang Tinh Chước, nhưng làm sao cũng chẳng cục cựa nổi.

“Mấy người đã làm gì Miên Miên rồi?” Gã chịu áp lực rất lớn nhưng vẫn kiên trì hỏi.

Giang Tinh Chước ngoài ý muốn nhìn gã, cho hay: “Giang Miên đã chết.”

Bờ môi Minh Nguyệt Lãng run rẩy, ánh mắt càng lúc càng đỏ lên. Rốt cuộc có thể nhúc nhích, gã chịu áp lực cực lớn, chĩa họng súng vào Giang Tinh Chước: “Mấy người đã giết cô ấy?”

Nếu Giang Miên thật sự bị sinh vật không rõ này gi3t ch3t, gã mặc kệ cô ta là thứ gì. Trừ phi gã chết, gã nhất định sẽ giết cô!

“Không.” Cây gậy gỗ nhỏ trên tay Giang Tinh Chước nhẹ nhàng vung lên, “Là anh giết cô ấy.”

Một tia sáng bắn vào đầu Minh Nguyệt Lãng, trong đầu gã bắt đầu chiếu hình ảnh của bản thân sau khi bị Tần Lãm Nguyệt mê hoặc. Cảnh Giang Miên tuyệt vọng tự tử, cô ấy khóc trong vỡ òa làm sao, đổ đầy nước ấm vào bồn tắm đầy thế nào để rồi cắt cổ tay của mình, mặc kệ máu chảy ra mãi cho đến khi khuôn mặt trắng toát, hoàn toàn nhắm nghiền mắt lại.

Khuôn mặt ấy chẳng còn mỉm cười làm gã rung động, bàn tay mềm mại ấy chẳng còn nắm lấy gã ra khỏi bóng tối, đẩy gã về phía khát vọng.

Cô yêu gã vô vàn là thế, coi gã như toàn bộ mạng sống. Ấy thế đến khi tận mắt nhìn thấy video và hình ảnh gã tiếp xúc gần gũi với một người phụ nữ khác, một bằng chứng xác thực là vậy, cô đã không chờ đợi bất kỳ lời giải thích nào, chỉ có gã tuyệt tình chia tay và kiêu căng thổ lộ với Tần Lãm Nguyệt.

Cho nên cô tự tử.

Trái tim hệt như nổ tung, nỗi quặn thắt to lớn khiến Minh Nguyệt Lãng chẳng còn đứng thẳng nổi. Người đàn ông cao lớn ngã ngồi xuống đất như thể sức mạnh toàn thân đã bị rút đi.

Bị đánh một cú nặng nề nhường này làm cho đầu gã trống rỗng, dòng lệ đã rơi khỏi hốc mắt, ngay cả hơi thở dường như trở nên rất khó khăn.

Con rối Giang Miên không hề dao động trong lòng, một mạch thu vén sạch sẽ ghế sô-pha có đống hộp chuyển phát nhanh, muốn cho Giang Tinh Chước ngồi.

Giang Tinh Chước nhìn bộ dáng se thắt không muốn sống của Minh Nguyệt Lãng thì trong mắt lóe ra ánh sáng mới lạ. Nếu có thể nhanh chóng nhận ra con rối Giang Miên cũng không phải Giang Miên chân chính, chắc hẳn đúng là tình yêu đích thực. Tình yêu... Danh từ này đúng là vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, như thể cô cũng đã từng cảm thấy nó tại một số thời điểm nào đấy.

Lúc này, Minh Nguyệt Lãng giống như phản ứng lại cái gì, bỗng nhiên nhìn về phía Giang Tinh Chước. Trong mắt gã bộc phát ra ánh sáng và quỳ gối trước mặt cô: “Ngài nhất định chính là chủ nhân của cửa hàng Thẻ Vận Mệnh, Chúa thật sự giáng xuống thế giới này cứu nhân loại. Cầu xin Ngài, Ngài giúp con một chút, con nguyện ý trả giá bất cứ giá nào, cầu xin Ngài…”

Bất cứ ai tiếp từng xúc với Minh Nguyệt Lãng mà nhìn thấy cảnh trước mắt này sẽ sốc. Minh Nguyệt Lãng là một người rất kiêu ngạo, loại cao ngạo không phải là do gia thế tốt nuôi dưỡng ra, mà càng giống như sự cao ngạo của con sói cô độc chém giết một đường trong tịch mịch và gieo neo. Tuy nhiên người dạng này giờ đây lại khiêm tốn quỳ trước mặt người khác, khóc nức nở đau khổ cầu xin.

“Thiên đạo tuần hoàn, bất kỳ sinh vật nào cũng có kết cục là cái chết, giống như lá rụng về cội nguồn. Người yêu của anh đã trở về vũ trụ, làm sao có thể sống lại từ cõi chết đây?” Giang Tinh Chước cho hay.

Minh Nguyệt Lãng nằm sấp trên mặt đất, cả người run rẩy, tuyệt vọng bao phủ gã, quấn chặt cả người gã. Thế giới của gã là một vùng u tối, đã mất ngọn hải đăng duy nhất, gã không thể tưởng tượng nổi sau này mình có thể sống sót trong thế giới tuyệt vọng đây làm sao. Giang Miên đã tự sát bởi vì thằng khốn là gã, bởi vì… con đĩ Tần Lãm Nguyệt kia!

Từ sâu trong linh hồn phát ra hận ý, thay thế tất cả lưu luyến của gã đối với thế giới này, cho dù là thẻ bài thần kỳ cũng chẳng có hấp dẫn với gã. Trong nháy mắt gã gần như muốn thoát khỏi vị trí người đi theo Giang Tinh Chước mà biến thành người đi theo Tần Lãm Nguyệt, từ đó cung cấp năng lượng cho cô ả.

Đúng lúc này ngực của gã đột nhiên như bị phỏng, giống như có gợi ý về điều gì đó, một cảm giác tồn tại mạnh mẽ đã kéo lại sự chú ý của gã.

Gã duỗi tay lần mò, lần mò tới thẻ bài của mình.

Trong số những lá bài này, có một thẻ đang tỏa sáng.

Là thẻ Nữ Thần Nguyền Rủa, thẻ này mỹ lệ khôn cùng và cũng rất mạnh. Nó là thẻ sao chép UR, trong mặt thẻ vàng có dây leo và chữ viết bí ẩn quấn lấy nữ thần đang ngủ say. Nó là một thẻ sinh mệnh đặc thù có thể phát triển, cần thông qua hai cách để mạnh lên. Một là cho nó hấp thụ tình yêu của chủ thẻ, hai là thông qua nguyền rủa, dù thiếu một thứ trong cả hai điều trên cũng không được.

Vậy mà bên trong thẻ lúc này, nữ thần đang nhắm mắt và ngủ say lại mở hai mắt. Đôi mắt đó màu đen, không có một chút trắng của tròng mắt. Màu đen chiếm toàn bộ hốc mắt làm cô vừa xinh đẹp lại trông không được bình thường, có một cảm giác kinh dị kỳ lạ làm cho con người ta thấy là lòng tràn đầy run rẩy, chỉ thấy rằng đây là một con quỷ nữ.

Minh Nguyệt Lãng chẳng e sợ gì, từ lúc Nữ Thần Nguyền Rủa vừa mở mắt trong tấm thẻ này, gã loáng thoáng cảm nhận được gì. Tim gã đập dồn, khẩn trương nhìn về phía Giang Tinh Chước, cầu xin cô nói ra lời gì đấy.

Giang Tinh Chước không làm gã thất vọng, cô mỉm cười: “Ta bỏ một sợi linh hồn khiếm khuyết của Giang Miên vào trong thẻ này.”

Trong đôi mắt tuyệt vọng của Minh Nguyệt Lãng đã có ánh sáng tỏa ra.

“Thật không may khi nó chỉ là linh hồn khiếm khuyết. Bây giờ cô ấy không có suy nghĩ, không có ký ức, thậm chí cũng chẳng biết mình là con người. Khi anh nuôi dưỡng cô ấy bằng tình yêu, mang cô ấy đi chiến đấu để cô ấy đủ mạnh, có lẽ một ngày nào đó cô ấy sẽ khôi phục lại ký ức.”

Điều này đối với Minh Nguyệt Lãng mà nói đã là kết cục không thể tốt hơn. Gã nắm chặt lá bài này kéo tới gần ngực và nhìn Giang Tinh Chước với lòng biết ơn và niềm tin chân thành nhất tràn ngập trong lòng. Hóa ra Thần đã chỉ dẫn hướng đi trong tương lai cho gã.

Gã đã từng cho rằng không có Thần trên thế giới, ngay cả khi có thì chỉ là giống loài ăn trên ngồi trốc, chế giễu người tốt, nhắm mắt làm ngơ với kẻ ác, không xứng đáng được gọi là Thần. Giang Tinh Chước đã thay đổi quan điểm của gã, nếu không gặp được một vị thần chân chính, chỉ có thể nói rằng số mình xui chứ không phải do Thần không tồn tại.

Mặc dù hận ý trong lòng gã đối với Tần Lãm Nguyệt vẫn mạnh đến đáng sợ, nhưng trên đó vẫn có lòng cảm kích và tín ngưỡng vào Giang Tinh Chước nhiều hơn. Bởi vậy gã vẫn là người theo Giang Tinh Chước.

Sớm muộn gì gã chắc chắn dùng chính tay mình đâm tên Ác Thần ghê tởm xấu xí Tần Lãm Nguyệt nọ, khiến ả phải trả giá đắt!

...

Dư Yến dạo bước tại cửa mà cầu nguyện, thỉnh thoảng duỗi cổ nhìn phía cửa. Thỉnh thoảng bà cứ hoảng hốt, cho rằng mình đang nằm mơ, mãi cho đến khi một chiếc taxi dừng lại ở cửa và Dư Bình Bình xuống xe đi tới, nước mắt của bà lăn xuống ngay. Bà chạy sang.

“Mẹ!”

Hai người ôm chặt lấy nhau mãi đến lúc tài xế taxi chờ tới mức thiếu kiên nhẫn, lên tiếng đòi tiền xe, họ mới tạm thời đè nén cảm xúc kích động trong lòng.

Dư Yến trả tiền xe, nắm chặt tay Dư Bình Bình. Ăn tối xong, Dư Yến đăng tin nhắn trong nhóm hỗ trợ lẫn nhau mà bà tham gia, thông báo cho bọn họ cách Hộp Bí Ẩn có thể giao đến bên cạnh đứa con như vậy.

Đây là một nhóm các bà mẹ tuyệt vọng, ai nấy toàn là bà mẹ đơn thân, hoặc không phải là mẹ đơn thân nhưng cũng không khác gì mẹ đơn thân. Trong số đó mấy bà, có người có con bị lừa bán, có đứa mất tích, có đứa thì bị giết… Họ xây dựng nhóm này nhằm an ủi lẫn nhau, truyền cảm hứng cho nhau, tận sức giúp nhau bằng khả năng của mình.

Trong xã hội này chỉ có họ mới hiểu được nỗi đau của nhau, sẵn sàng theo dõi xu hướng và tiến bộ của nhau trong một thời gian dài.

Sau khi Dư Yến lên tiếng, rất nhiều người nhao nhao nhắn lại, háo hức hỏi bà cách làm thế nào. Dư Yến biết gì nói nấy.

Dư Yến: [Chúa rất nhân từ, chỉ cần chúng ta thành kính cầu nguyện, Ngài sẽ đáp lại tiếng nói của chúng ta.]

Một số người ngay lập tức đi đặt hàng, có người thì đau khổ vì không có tiền, ngay cả thẻ sơ cấp mà cũng không mua nổi. Lúc này chủ nhóm lên tiếng.

Chủ nhóm: [Ai cần vay tiền thì tìm tôi.]

Chủ nhóm, Liêu Phương, có căn nhà thuộc diện giải tỏa, có tận ba căn nhà trong tay. Bà là một người phụ nữ trung niên độc thân không thiếu tiền, nhưng ngay cả là người như bà thì vẫn chịu cùng đau đớn như bọn họ.

10 năm trước, thôn đó vẫn chưa được phá hủy, bà trở về nhà sau khi hoàn thành ca làm việc. Nhận ra con trai và con gái của bà đang học trung học cơ sở vẫn chưa về nhà, điện thoại cứ chẳng có ai bắt máy, bà chạy ra ngoài để tìm con. Bà đâu ngờ được tầng hầm ngay trước cửa nhà thường được sử dụng để lưu trữ dưa chua thực phẩm lại có một kẻ giết người bi3n thái đang chặt xác người, xác chết là con cái của bà.

Đến cuối khi thi thể của hai đứa trẻ đã được tìm thấy trong hầm, họ chẳng tìm thấy tên thủ ác. Da mặt cơ thể con bà bị lột ra, bộ phận sinh dục của con trai đã được cắt và nhét vào trong bộ phận sinh dục của con gái. Cảnh trong hầm đẫm máu và bi3n thái, không thể dùng lời nói mô tả ra nổi. Người mẹ đã tận mắt nhìn thấy hình ảnh này mà không phát điên tại chỗ là đã may mắn trong bất hạnh.

Đây không phải một vụ đơn lẻ mà chính là vụ án giết người hàng loạt, người chết đều là chị em hoặc anh em, bộ phận sinh dục của nam giới toàn bộ bị cắt đi và bỏ vào cơ thể nữ giới, da mặt bị l0t sạch, có thể thấy tâm hồn hung thủ vặn vẹo, tâm tính tàn nhẫn.

Các nhà tâm lý học tin rằng có thể kẻ giết người đã từng có hành vi loạn luân với người nữ giới trong gia đình, hoặc có ảo tưởng mạnh mẽ về t1nh dục với các thành viên trong gia đình; tên này sẽ có một người chị hoặc đứa em gái, y trông xấu xí, cao khoảng một mét bảy, thể trạng cường tráng, không quá 30 tuổi.

Tuy nhiên cách thức gây án của hung thủ rất cao siêu, có ý thức phản trinh sát mạnh mẽ, hầu như không để lại bất kỳ bằng chứng nào khiến cảnh sát bắt được y. Chuyện này gây chấn động cả nước năm đó, là một vụ án hình sự lớn được toàn dân quan hoài.

Ấy thế mà đã 10 năm trôi qua, mọi người đã quên vụ án này, chỉ còn các thành viên trong gia đình của tấn thảm kịch vẫn còn bị tra tấn bởi cơn ác mộng.

Liêu Phương cho người xin bà giúp đỡ vay tiền với một yêu cầu duy nhất. Bà muốn thu được một thẻ trong đống thẻ bài họ rút trúng xem như là thù lao, những người khác không cần phải trả tiền lại cho bà.

Điều này tương đương với há miệng chờ sung rụng, không ai không chịu.

Liêu Phương mở một nhóm khác của mình, các thành viên trong nhóm đều là gia đình nạn nhân của vụ án ấy. Bọn họ không trò chuyện trong nhóm, Liêu Phương chỉ nói một câu “Trưa mai gặp ở chỗ số 3”, những người khác phát ra cử chỉ “OK” là xong, ngoài ra cũng không nói nhiều.

Họ sợ rằng kẻ bi3n thái sẽ lẻn vào nhóm chat của họ và thăm dò ghi chép.

Họ đã từng tuyệt vọng chờ đợi thông báo của cảnh sát, chẳng biết liệu họ có thể đưa kẻ sát nhân ra trước công lý trong cuộc đời mình hay không, để cho con cái và những người thân yêu có thể nhắm mắt. Song, từ khi Chân Thần đến thế giới này và cung cấp cho họ sức mạnh, chuyện này đã khác.

Liêu Phương đã mua Hộp Bí Ẩn từ lâu, thậm chí vì thế mà bán đi hai tòa nhà. Bà cũng nhận được thẻ Nguyền Rủa, thẻ Do Thám và thẻ Chờ Báo Thù. Ấy thế nhưng thẻ Nguyền Rủa không thể nguyền rủa thành công, tên được viết lên là đã biến mất trong hai giây rồi lại hiện ra. Thẻ Do Thám cũng không theo dõi nổi.

Phía cảnh sát cũng sử dụng thẻ bài, muốn phá giải rất nhiều vụ án treo, nhờ thế mà nhiều hung thủ bị lộ tung tích bị bắt về chịu tội. Nhưng thủ phạm của vụ án này lại cứ mãi chẳng tìm thấy.

Điều này có nghĩa là tên thủ ác đã mua Hộp Bí Ẩn, nhận được đủ thẻ tự bảo vệ đủ mạnh và thành công chống lại thẻ của bọn họ.

Có thể chống lại thẻ bài chỉ có thẻ.

Vậy thì chiến đấu đến cùng!

Cảnh sát sẽ cố gắng bắt sống và sắp xếp một chuỗi bằng chứng khép kín hoàn chỉnh trước khi kết tội. Nhưng những người bình thường có lòng đầy ngọn lửa báo thù là họ lại chẳng màng tới điều này. Thần sẽ không sai, Thần nhìn xuống từ trên đầu, chắc chắn sẽ khiến tên đó ác giả ác báo.

...

Thành phố M, núi Cảnh Đào.

Hai con Tử Thần nhìn chằm chằm ngón tay thỉnh thoảng động đậy đôi chút còn đôi mắt cứ mãi chẳng mở của Thần Của Cái Chết. Kế đó tụi nó nhìn nhau thật lâu.

Tử Thần Tiểu Giáp thì thầm thần bí: [Thế này thì chủ nhân có tỉnh hay không? Có thể dứt khoát một chút được không? Eo tôi mỏi quá.]

Tử Thần Tiểu Ất cũng thốt thành tiếng rù rì nhỏ xíu y thế: [Cậu lấy đâu ra eo?]

Tiểu Giáp: [(ΩДΩ) Tôi không có eo?]

Tiểu Ất: [Ừ.]

Tiểu Giáp: [(╯▽╰)Quên đi, thế là chủ nhân có tỉnh hay không?]

Tiểu Ất: [Hẳn là cơ thể và ý thức đang lôi kéo nhau. Thức dậy sẽ tăng tốc độ chết đi cho nên cơ thể không cho Ngài ấy thức dậy, nhưng linh hồn Ngài thì muốn mở mắt. Thế nên đại để là… Tự mình đang cãi nhau với chính mình.]

Tiểu Giáp: [Chủ nhân đúng là hiếu kỳ dữ quá. Khi nào mới đánh xong? Tôi đau eo quá.]

Tiểu Ất: [Chắc không mất nhiều thời gian.]

- -----oOo------