Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Chương 67




Edit + Beta: Basic Needs

………..

Tại thời điểm này, thành phố M, nơi khởi đầu của thảm họa cho nước Z, là khu vực có người chết và bị thương nặng nhất. Ba mươi triệu người sống nơi đây, ngoại trừ những người đã chết, phần còn lại đang chạy trốn điên cuồng. Song, vẫn còn rất nhiều người không có nơi nào để trốn, chỉ đành cuộn tròn trong nhà mà chẳng dám đi ra ngoài một bước.

Toàn bộ thành phố âm u đầy hơi thở chết chóc, khó mà nhìn thấy ai trên phố lớn ngõ nhỏ. Đôi khi cũng có một người nhưng người ta cứ như chim sợ cành cong, cẩn thận từng li từng tí, sợ hãi rụt rè, sợ lưỡi hái Tử Thần chém mình.

Nhưng có một nhóm người đặc thù đang tụ tập một chỗ, đi lang thang trên đường phố.

“Tử Thần, có bản lĩnh thì mày ra đi! Sợ hãi rụt rè thì tính là thần gì chứ!”

“Tử Thần rác rưởi, mày là thần quái gì! Ra đi!”

Nhóm người này tỏa ra một cảm giác thù hận mãnh liệt, tất cả đều là những người đã mất đi người mình yêu thương nhất. Hận thù này cũng là hận thù tuyệt vọng bởi vì họ biết rõ không có cơ hội để trả thù, thậm chí có lẽ một giây tiếp theo họ thực sự sẽ chết đi. Song, họ thực sự cần phải làm thế này để giải phóng nỗi đau mãnh liệt. Năng lượng tuyệt vọng bao phủ bầu trời và một lần nữa lao về phía Giang Tinh Chước.

Nhưng có lẽ họ vĩnh viễn chẳng biết được mình đã hận sai người.

Giang Tinh Chước vừa nuốt chửng năng lượng khổng lồ đến từ thành phố M này vừa rơi vào trầm tư.

Không thể không nói Tần Lãm Nguyệt cũng coi như thông minh. Cô thật sự có lòng hiếu kỳ, cô chưa từng thấy qua thần chân chính chứ đừng nói đến thần sắp ngã xuống. Hơn nữa cô cũng chẳng thể để sự tình phát triển tùy ý như vậy. Chẳng biết lúc nào vị Tử Thần chân chính kia... chắc là Tử Thần rồi, mới chết, khi nào thần cách rơi xuống. Nếu vì nắm giữ tin tức quá ít mà làm cho Tần Lãm Nguyệt thật sự có thần cách, muốn giết cô ả cũng chẳng còn dễ.

Nhưng Tần Lãm Nguyệt lại muốn cô tiếp xúc với vị thần kia, chẳng sợ cô giành được thần cách trước một bước tí gì ắt bởi vì người này rất nguy hiểm, thậm chí có khả năng chạm vào người ta là phải chết.

Hầy…

Lúc này Giang Miên bưng đồ mới làm xong, bước vào bằng từng bước nhỏ, vừa nhút nhát lại chờ mong nhìn cô.

“Chúa, em làm trà chiều cho Ngài.”

Giang Tinh Chước: “...”

Giang Tinh Chước nghi ngờ khi mình sáng tạo con rối Giang Miên này có nhầm chỗ nào hay chăng, không hiểu sao mỗi lần nấu cơm lại giống như phù thủy chế độc. Lần trước vì để nó đi mà kêu nó đi học cách làm món chân vịt kho. Ngược lại năng lực học tập của nó rất mạnh, cũng rất biết cách xử lý nhân tình thế thái. Không bao lâu sau đó nó học xong trở về là làm liền cho cô ăn, kết quả thiếu điều muốn tiễn cô đi luôn.

Chúa-Tể-Giang-Tinh-Chước sống sót tốt trong mắt các Chúa Tể khác đã nhấc đá tự đập vào chân mình, nhận 10,000 điểm sát thương vì mất cảnh giác trong tay thứ mình tự sáng tạo.

Bây giờ, Giang Tinh Chước nhìn vào chiếc bánh ga-tô tinh tế và nhỏ gọn trên tay Giang Miên mà dâng lên sự sợ hãi hiếm thấy.

“... Người tuyết?” Giang Tinh Chước nhìn thấy một người tuyết bằng kem trắng trên chiếc bánh nhỏ bèn không hiểu sao mà sững sờ.

“Đúng thế. Ngài thích người tuyết, cho nên lần này em làm luôn một cái. Ngài nhìn đi, là dáng vẻ Ngài thích đó.”

“Ta thích người tuyết?” Giang Tinh Chước nghi hoặc nhìn cô nàng.

“Đúng á.”

Chính mình mà mình còn không biết?

“Không đúng, ngươi xác định đây là người tuyết?” Giang Tinh Chước lại nhận ra có chỗ không đúng, không phải người tuyết nên có cái đầu tròn vo, cái mình tròn vo à? Tại sao người tuyết này quấn đầy băng vải toàn thân thế?

“Không phải sao?” Giang Miên hỏi trong hoang mang.

Giang Tinh Chước nhìn chằm chằm nó trong chốc lát rồi hạ mắt xuống.

Thời điểm sáng tạo con rối Giang Miên này khác với lúc tạo ra Giang Doanh. Giang Doanh là kỵ sĩ, muốn chiến đấu cho cô; mà Giang Miên là do cô tạo ra với ý tưởng về một người giúp việc hoàn hảo có thể biết phải làm gì với một từ duy nhất. Cho nên cô đã bỏ vào nó một ít trí nhớ của mình để Giang Miên hiểu rõ cô, đạt được mục đích có suy nghĩ tương thông.

Nhưng thật ra cô cũng chẳng rõ mình đã bỏ thêm ký ức gì, dẫu gì bộ não không phải là thứ con người có thể kiểm soát hoàn toàn.

Bây giờ Giang Miên nói cô thích người tuyết chẳng lẽ bởi vì trí nhớ bỏ vào trong cơ thể nó có ký ức cô thích người tuyết? Hơn nữa còn là người tuyết với hình thù kỳ quái như vậy?

Nhưng... trong thế giới của cô không có mùa đông hay tuyết. Người tuyết ở đâu ra?

...

Ngọn núi lớn nhất của thành phố M, núi Cảnh Đào.

Ngọn núi này ban đầu tràn đầy sức sống, thậm chí còn được gọi là quầy bar oxy tự nhiên của thành phố M, trái tim thứ hai của đất nước Z.

Tuy nhiên tại thời điểm này, tất cả các cây xanh đã chết, chỉ còn lại một mảng khô héo. Cây cối trụ lủi giống như bàn tay khô của ma, giương nanh múa vuốt; xác động vật nhỏ ở khắp mọi nơi, thậm chí giòi mà chẳng sống được; ngay cả một con ruồi hay con muỗi cũng không không tồn tại.

Điểm trung tâm của thảm họa nước Z chính xác ở đây nhưng bao gồm cả Chúa Tể, chẳng ai thấy được bất kỳ lực lượng nào phân tán từ đây, bởi vì đó không phải là sức mạnh của thần.

Bên trong núi, không biết khi nào có một cái hố lớn trống hoác, một bóng đen đang nằm ở đó, mái tóc đen dài như lông quạ xõa tung đầy đất, trên người có một cảm giác quỷ dị nhớp nhúa như thể nó sẽ tan chảy. Mà bên cạnh bóng hình này là hai Tử Thần đen trủi đang tung bay.

Một thời gian rất lâu trước đây, khi vũ trụ bắt đầu, mọi thứ chỉ là mảng hư vô. Thần đã thai nghén ra hai đoàn ánh sáng, một màu trắng một màu đen. Màu trắng hóa thành Thần Sáng Thế, màu đen hóa thành Thần của Cái Chết. Thế là nguyên tắc cơ bản đầu tiên được sinh ra: sự sống và cái chết.

Tất cả mọi thứ trên thế giới, bao gồm cả Thần, sau khi được sinh ra thì sẽ đi đến cái chết, trở về vũ trụ, trở thành chất dinh dưỡng của vũ trụ, làm cho vũ trụ sinh sôi không ngừng và tiếp tục vận chuyển. Không có sự vĩnh hằng chân chính tồn tại, ngay cả Thần cũng có một ngày chết đi và đó chỉ là vấn đề thời gian.

Thần Sáng Thế và Thần của Cái Chết là trụ cột của vũ trụ, một khi bất kỳ bên nào sụp đổ mà không có người kế nhiệm kịp thời, phép tắc của sinh tử sẽ mất đi tác dụng. Thần Sáng Thế ngã xuống, tất cả các sinh linh trong vũ trụ chỉ chết mà không sinh, trong khi Thần của Cái Chết ngã xuống, tất cả các sinh linh sẽ bất tử, cuối cùng làm cạn kiệt chất dinh dưỡng của vũ trụ, vũ trụ sẽ đi về hướng diệt vong, không ai có thể sống sót.

Mà nguy cơ khổng lồ liên quan đến tất cả nhân loại và sinh linh trong toàn bộ vũ trụ này lại chẳng mấy ai hay. Ngay cả Tần Lãm Nguyệt cũng chỉ biết rằng đây là Thần của Cái Chết, nhưng không biết rằng đây là một trong hai vị thần lâu đời nhất của vũ trụ, là một trong những lý do tại sao tất cả các sinh linh sinh sôi tồn tại chẳng ngừng.

Thần của Cái Chết được sinh ra như một hình ảnh của tử vong, nơi Thần xuất hiện, nơi đó tất nhiên phải có cái chết. Thần không thể kiểm soát nó bởi đây nào phải là sức mạnh mà chính là pháp tắc, cũng giống như con người phải thở, cá cần nước, Thần của Cái Chết mang tới cái chết cũng tồn tại một cách tự nhiên như vậy.

Cho nên Thần được sinh ra để sống một mình trong Chốn Tịch Liêu, đó là một không gian độc lập bị cô lập. Vũ trụ đã sinh ra thế giới biệt lập cho Thần sau khi sinh Thần ra, nơi đó hắc ám, hoang vắng, yên tĩnh, chẳng có bất kỳ sự sống nào. Nơi ấy chỉ có một số Tử Thần âm u đầy chết chóc và không có cảm xúc đi cùng với Thần.

Vũ trụ đã được sinh ra trong 50 tỷ năm. Và trong 50 tỷ năm, Thần của Cái Chết đã một mực tận tụy chống đỡ đầu của sự sống bên kia của vũ trụ, ở lại trong Chốn Tịch Liêu và hiếm khi đi ra ngoài. Tính chất Thần chạm vào ai là người đó phải chết đã làm người ta e dè hơn Thần Sáng Thế, chẳng ai nghĩ quẩn đi ngấp nghe thần cách của Thần. Do đó theo lý thuyết, Thần là một vị thần rất khó mà chết đi vì bị tấn công bởi các lực lượng bên ngoài, trừ phi Thần tự mình quyết định sẽ chết.

“Chủ nhân” Một Tử Thần trôi nổi bên cạnh Thần của Cái Chết phát ra tiếng lì rì bí ẩn và vô cảm, “Chủ nhân, Ngài sắp chết rồi, có thể cho tôi thần cách không?”

Một Tử Thần khác đi theo cất lên tiếng thì thầm bí ẩn đầy vô cảm: “Chủ nhân chết thì cậu cũng chết, nghĩ về thần cách làm gì.”

“Ờ, đúng ha. Chủ nhân, Ngài đừng chết, tôi không muốn chết.”

Ngay sau đó, nhóm mấy Thần đột nhiên cảm thấy một hơi thở tà ác ở ngoại giới làm họ rất thích thú. Nhóm thần trôi dạt ra khỏi núi và nhìn thấy Giang Tinh Chước trên bầu trời giả mạo Tử Thần.

Tử Thần Giáp: “Đó là gì?”

Tử Thần Ất: “Ai đó đang mạo danh chúng ta.”

Tử Thần Giáp: “Tại sao mạo danh chúng ta? Chúng ta không phát triển thành cái dạng như thế. Cơ mà phát triển trông tàn bạo như vậy cũng hay, tôi muốn biến thành như thế. Vũ khí đó cũng ghê gớm quá, tôi cũng muốn.”

Tử Thần Ất: “Đó là Á Thần, mùi trên người kỳ quái quá… Giống như có một chút hơi thở của con người mà chủ nhân đang chờ. Chúng ta đi đánh thức chủ nhân đi.”

Tử Thần Giáp: “Nhưng chủ nhân muốn chờ đợi nhân loại chứ không phải Á Thần, người đó cũng không có hơi thở tà ác này. Cậu nhìn lầm rồi.”

Tử Thần Ất nghiêng đầu như bắt đầu hoài nghi vì nghe Tử Thần Giáp dùng giọng điệu chém đinh chặt sắt. Nó nhất thời quên mất Tử Thần Giáp là một thằng ngốc. Nếu lần này chủ nhân thức dậy mà nhìn thấy đây chẳng phải là người Ngài muốn nhìn thấy, e sẽ làm cho Ngài ngã xuống nhanh hơn. Đây không phải là điều nhóm Thần muốn.

Nhóm Thần trở lại dưới lòng đất, tiếp tục canh bên cạnh chủ nhân.

Mà chủ nhân của họ cứ mãi bị mắc kẹt trong giấc mơ của mình.

Trong đêm dài vĩnh cửu đó, Thần quan sát hết thảy mọi thứ trong vũ trụ thông qua gương thời không. Thần thích con người có cuộc sống ngắn ngủi nhưng có thể tạo ra một nền văn hóa tuyệt vời; Thần thích những bài thơ và bài hát lãng mạn của con người, hay những câu chuyện thú vị, đầy tưởng tượng và màu sắc xưa cũ mà họ viết.

Nhưng con người không thích Thần, sự hiện diện của Thần làm cho họ đau đớn và căm hận. Họ giống như tất cả các sinh vật sống khi thích anh em sinh đôi của Thần, thờ phượng và tin vào Thần Sáng Thế.

Cũng không phải là không có con người thích cái chết, nhưng loại con người này thường có linh hồn xấu xí và méo mó, đồng thời tình yêu của họ không chân chính. Họ không muốn chết một mình mà lại muốn người khác chết. Anh không thích một linh hồn như vậy.

Nhưng một ngày nọ, Thần thấy một linh hồn vô cùng đặc biệt, trắng tinh khiết không tì vết, xinh đẹp khôn cùng, và cô không ghét Thần, cũng không sợ Thần. Cô nhìn và đánh giá Thần với một cái nhìn công bằng, lịch sự và nhẹ nhàng.

Giống như một câu chuyện đã cũ nhưng được con người hoan nghênh, vị thần lâu đời nhất và đáng sợ nhất của vũ trụ đã yêu một con người, con người cũng yêu anh, bọn họ trở thành người yêu.

Nhưng lại có một ngày nào đó, Thần mệt rã rời bèn nheo mắt lại một chút. Đến khi tỉnh lại một lần nữa, thế giới người Thần yêu bị phá hủy và cô biến mất. Thần nghĩ rằng chính mình đã gây ra điều này, mặc dù trên thực tế do sự tồn tại của Thần của Cái Chết, người bị giết mới chết đi.

Trước đây, vị Thần của Cái Chết không thể hiểu tại sao mình bị ghét, khách quan mà nói cái chết chẳng qua là trở về vũ trụ, tựa như lá về lại đất, tẩm bổ vùng đất sinh sản của họ để cho chủng tộc sinh sôi không ngừng, đó là một chuyện tốt. Đôi khi cái chết thậm chí còn là một điều lãng mạn, cái chết làm cho một số người và một số vật thu hoạch được sự vĩnh cửu theo một nghĩa nào đó.

Tuy nhiên tại thời điểm này, Thần của Cái Chết triệt để hiểu tại sao các sinh vật căm hận chính mình như vậy. Sự hiện diện của Thần làm cho tình yêu của họ rời bỏ họ, để cho họ chịu đựng nỗi đau gần như tàn phá, để cho tất cả vẻ đẹp biến mất trong thế giới của họ. Từ đó ngay cả hơi thở và nhịp tim cũng đớn đau, mỗi phút mỗi giây đều là sống qua ngày đoạn tháng, tất cả mọi thứ có thể chịu đựng được trong dĩ vãng giờ đây không còn chịu đựng được nữa. Ngay cả chính Thần cũng ghét sự tồn tại của chính mình tự đáy lòng.

Thần muốn mình biến mất.

Vì vậy, thần cách dao động.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thần của Cái Chết, ông tổ thần 50 tỷ tuổi quạnh hiu không ai yêu, vất vả lắm mới có được một người vợ, vừa thức dậy là vợ không còn thế là rất suy sụp, không sống nổi nữa. Đấy đúng là bộ não chỉ biết yêu không thể nghi ngờ. (icon đầu chó)

Cậu Giang đi dưỡng gan, ngày mai tiếp tục!

Chương 67: Người yêu

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Tại thời điểm này, thành phố M, nơi khởi đầu của thảm họa cho nước Z, là khu vực có người chết và bị thương nặng nhất. Ba mươi triệu người sống nơi đây, ngoại trừ những người đã chết, phần còn lại đang chạy trốn điên cuồng. Song, vẫn còn rất nhiều người không có nơi nào để trốn, chỉ đành cuộn tròn trong nhà mà chẳng dám đi ra ngoài một bước.

Toàn bộ thành phố âm u đầy hơi thở chết chóc, khó mà nhìn thấy ai trên phố lớn ngõ nhỏ. Đôi khi cũng có một người nhưng người ta cứ như chim sợ cành cong, cẩn thận từng li từng tí, sợ hãi rụt rè, sợ lưỡi hái Tử Thần chém mình.

Nhưng có một nhóm người đặc thù đang tụ tập một chỗ, đi lang thang trên đường phố.

“Tử Thần, có bản lĩnh thì mày ra đi! Sợ hãi rụt rè thì tính là thần gì chứ!”

“Tử Thần rác rưởi, mày là thần quái gì! Ra đi!”

Nhóm người này tỏa ra một cảm giác thù hận mãnh liệt, tất cả đều là những người đã mất đi người mình yêu thương nhất. Hận thù này cũng là hận thù tuyệt vọng bởi vì họ biết rõ không có cơ hội để trả thù, thậm chí có lẽ một giây tiếp theo họ thực sự sẽ chết đi. Song, họ thực sự cần phải làm thế này để giải phóng nỗi đau mãnh liệt. Năng lượng tuyệt vọng bao phủ bầu trời và một lần nữa lao về phía Giang Tinh Chước.

Nhưng có lẽ họ vĩnh viễn chẳng biết được mình đã hận sai người.

Giang Tinh Chước vừa nuốt chửng năng lượng khổng lồ đến từ thành phố M này vừa rơi vào trầm tư.

Không thể không nói Tần Lãm Nguyệt cũng coi như thông minh. Cô thật sự có lòng hiếu kỳ, cô chưa từng thấy qua thần chân chính chứ đừng nói đến thần sắp ngã xuống. Hơn nữa cô cũng chẳng thể để sự tình phát triển tùy ý như vậy. Chẳng biết lúc nào vị Tử Thần chân chính kia... chắc là Tử Thần rồi, mới chết, khi nào thần cách rơi xuống. Nếu vì nắm giữ tin tức quá ít mà làm cho Tần Lãm Nguyệt thật sự có thần cách, muốn giết cô ả cũng chẳng còn dễ.

Nhưng Tần Lãm Nguyệt lại muốn cô tiếp xúc với vị thần kia, chẳng sợ cô giành được thần cách trước một bước tí gì ắt bởi vì người này rất nguy hiểm, thậm chí có khả năng chạm vào người ta là phải chết.

Hầy…

Lúc này Giang Miên bưng đồ mới làm xong, bước vào bằng từng bước nhỏ, vừa nhút nhát lại chờ mong nhìn cô.

“Chúa, em làm trà chiều cho Ngài.”

Giang Tinh Chước: “...”

Giang Tinh Chước nghi ngờ khi mình sáng tạo con rối Giang Miên này có nhầm chỗ nào hay chăng, không hiểu sao mỗi lần nấu cơm lại giống như phù thủy chế độc. Lần trước vì để nó đi mà kêu nó đi học cách làm món chân vịt kho. Ngược lại năng lực học tập của nó rất mạnh, cũng rất biết cách xử lý nhân tình thế thái. Không bao lâu sau đó nó học xong trở về là làm liền cho cô ăn, kết quả thiếu điều muốn tiễn cô đi luôn.

Chúa-Tể-Giang-Tinh-Chước sống sót tốt trong mắt các Chúa Tể khác đã nhấc đá tự đập vào chân mình, nhận 10,000 điểm sát thương vì mất cảnh giác trong tay thứ mình tự sáng tạo.

Bây giờ, Giang Tinh Chước nhìn vào chiếc bánh ga-tô tinh tế và nhỏ gọn trên tay Giang Miên mà dâng lên sự sợ hãi hiếm thấy.

“... Người tuyết?” Giang Tinh Chước nhìn thấy một người tuyết bằng kem trắng trên chiếc bánh nhỏ bèn không hiểu sao mà sững sờ.

“Đúng thế. Ngài thích người tuyết, cho nên lần này em làm luôn một cái. Ngài nhìn đi, là dáng vẻ Ngài thích đó.”

“Ta thích người tuyết?” Giang Tinh Chước nghi hoặc nhìn cô nàng.

“Đúng á.”

Chính mình mà mình còn không biết?

“Không đúng, ngươi xác định đây là người tuyết?” Giang Tinh Chước lại nhận ra có chỗ không đúng, không phải người tuyết nên có cái đầu tròn vo, cái mình tròn vo à? Tại sao người tuyết này quấn đầy băng vải toàn thân thế?

“Không phải sao?” Giang Miên hỏi trong hoang mang.

Giang Tinh Chước nhìn chằm chằm nó trong chốc lát rồi hạ mắt xuống.

Thời điểm sáng tạo con rối Giang Miên này khác với lúc tạo ra Giang Doanh. Giang Doanh là kỵ sĩ, muốn chiến đấu cho cô; mà Giang Miên là do cô tạo ra với ý tưởng về một người giúp việc hoàn hảo có thể biết phải làm gì với một từ duy nhất. Cho nên cô đã bỏ vào nó một ít trí nhớ của mình để Giang Miên hiểu rõ cô, đạt được mục đích có suy nghĩ tương thông.

Nhưng thật ra cô cũng chẳng rõ mình đã bỏ thêm ký ức gì, dẫu gì bộ não không phải là thứ con người có thể kiểm soát hoàn toàn.

Bây giờ Giang Miên nói cô thích người tuyết chẳng lẽ bởi vì trí nhớ bỏ vào trong cơ thể nó có ký ức cô thích người tuyết? Hơn nữa còn là người tuyết với hình thù kỳ quái như vậy?

Nhưng... trong thế giới của cô không có mùa đông hay tuyết. Người tuyết ở đâu ra?

...

Ngọn núi lớn nhất của thành phố M, núi Cảnh Đào.

Ngọn núi này ban đầu tràn đầy sức sống, thậm chí còn được gọi là quầy bar oxy tự nhiên của thành phố M, trái tim thứ hai của đất nước Z.

Tuy nhiên tại thời điểm này, tất cả các cây xanh đã chết, chỉ còn lại một mảng khô héo. Cây cối trụ lủi giống như bàn tay khô của ma, giương nanh múa vuốt; xác động vật nhỏ ở khắp mọi nơi, thậm chí giòi mà chẳng sống được; ngay cả một con ruồi hay con muỗi cũng không không tồn tại.

Điểm trung tâm của thảm họa nước Z chính xác ở đây nhưng bao gồm cả Chúa Tể, chẳng ai thấy được bất kỳ lực lượng nào phân tán từ đây, bởi vì đó không phải là sức mạnh của thần.

Bên trong núi, không biết khi nào có một cái hố lớn trống hoác, một bóng đen đang nằm ở đó, mái tóc đen dài như lông quạ xõa tung đầy đất, trên người có một cảm giác quỷ dị nhớp nhúa như thể nó sẽ tan chảy. Mà bên cạnh bóng hình này là hai Tử Thần đen trủi đang tung bay.

Một thời gian rất lâu trước đây, khi vũ trụ bắt đầu, mọi thứ chỉ là mảng hư vô. Thần đã thai nghén ra hai đoàn ánh sáng, một màu trắng một màu đen. Màu trắng hóa thành Thần Sáng Thế, màu đen hóa thành Thần của Cái Chết. Thế là nguyên tắc cơ bản đầu tiên được sinh ra: sự sống và cái chết.

Tất cả mọi thứ trên thế giới, bao gồm cả Thần, sau khi được sinh ra thì sẽ đi đến cái chết, trở về vũ trụ, trở thành chất dinh dưỡng của vũ trụ, làm cho vũ trụ sinh sôi không ngừng và tiếp tục vận chuyển. Không có sự vĩnh hằng chân chính tồn tại, ngay cả Thần cũng có một ngày chết đi và đó chỉ là vấn đề thời gian.

Thần Sáng Thế và Thần của Cái Chết là trụ cột của vũ trụ, một khi bất kỳ bên nào sụp đổ mà không có người kế nhiệm kịp thời, phép tắc của sinh tử sẽ mất đi tác dụng. Thần Sáng Thế ngã xuống, tất cả các sinh linh trong vũ trụ chỉ chết mà không sinh, trong khi Thần của Cái Chết ngã xuống, tất cả các sinh linh sẽ bất tử, cuối cùng làm cạn kiệt chất dinh dưỡng của vũ trụ, vũ trụ sẽ đi về hướng diệt vong, không ai có thể sống sót.

Mà nguy cơ khổng lồ liên quan đến tất cả nhân loại và sinh linh trong toàn bộ vũ trụ này lại chẳng mấy ai hay. Ngay cả Tần Lãm Nguyệt cũng chỉ biết rằng đây là Thần của Cái Chết, nhưng không biết rằng đây là một trong hai vị thần lâu đời nhất của vũ trụ, là một trong những lý do tại sao tất cả các sinh linh sinh sôi tồn tại chẳng ngừng.

Thần của Cái Chết được sinh ra như một hình ảnh của tử vong, nơi Thần xuất hiện, nơi đó tất nhiên phải có cái chết. Thần không thể kiểm soát nó bởi đây nào phải là sức mạnh mà chính là pháp tắc, cũng giống như con người phải thở, cá cần nước, Thần của Cái Chết mang tới cái chết cũng tồn tại một cách tự nhiên như vậy.

Cho nên Thần được sinh ra để sống một mình trong Chốn Tịch Liêu, đó là một không gian độc lập bị cô lập. Vũ trụ đã sinh ra thế giới biệt lập cho Thần sau khi sinh Thần ra, nơi đó hắc ám, hoang vắng, yên tĩnh, chẳng có bất kỳ sự sống nào. Nơi ấy chỉ có một số Tử Thần âm u đầy chết chóc và không có cảm xúc đi cùng với Thần.

Vũ trụ đã được sinh ra trong 50 tỷ năm. Và trong 50 tỷ năm, Thần của Cái Chết đã một mực tận tụy chống đỡ đầu của sự sống bên kia của vũ trụ, ở lại trong Chốn Tịch Liêu và hiếm khi đi ra ngoài. Tính chất Thần chạm vào ai là người đó phải chết đã làm người ta e dè hơn Thần Sáng Thế, chẳng ai nghĩ quẩn đi ngấp nghe thần cách của Thần. Do đó theo lý thuyết, Thần là một vị thần rất khó mà chết đi vì bị tấn công bởi các lực lượng bên ngoài, trừ phi Thần tự mình quyết định sẽ chết.

“Chủ nhân” Một Tử Thần trôi nổi bên cạnh Thần của Cái Chết phát ra tiếng lì rì bí ẩn và vô cảm, “Chủ nhân, Ngài sắp chết rồi, có thể cho tôi thần cách không?”

Một Tử Thần khác đi theo cất lên tiếng thì thầm bí ẩn đầy vô cảm: “Chủ nhân chết thì cậu cũng chết, nghĩ về thần cách làm gì.”

“Ờ, đúng ha. Chủ nhân, Ngài đừng chết, tôi không muốn chết.”

Ngay sau đó, nhóm mấy Thần đột nhiên cảm thấy một hơi thở tà ác ở ngoại giới làm họ rất thích thú. Nhóm thần trôi dạt ra khỏi núi và nhìn thấy Giang Tinh Chước trên bầu trời giả mạo Tử Thần.

Tử Thần Giáp: “Đó là gì?”

Tử Thần Ất: “Ai đó đang mạo danh chúng ta.”

Tử Thần Giáp: “Tại sao mạo danh chúng ta? Chúng ta không phát triển thành cái dạng như thế. Cơ mà phát triển trông tàn bạo như vậy cũng hay, tôi muốn biến thành như thế. Vũ khí đó cũng ghê gớm quá, tôi cũng muốn.”

Tử Thần Ất: “Đó là Á Thần, mùi trên người kỳ quái quá… Giống như có một chút hơi thở của con người mà chủ nhân đang chờ. Chúng ta đi đánh thức chủ nhân đi.”

Tử Thần Giáp: “Nhưng chủ nhân muốn chờ đợi nhân loại chứ không phải Á Thần, người đó cũng không có hơi thở tà ác này. Cậu nhìn lầm rồi.”

Tử Thần Ất nghiêng đầu như bắt đầu hoài nghi vì nghe Tử Thần Giáp dùng giọng điệu chém đinh chặt sắt. Nó nhất thời quên mất Tử Thần Giáp là một thằng ngốc. Nếu lần này chủ nhân thức dậy mà nhìn thấy đây chẳng phải là người Ngài muốn nhìn thấy, e sẽ làm cho Ngài ngã xuống nhanh hơn. Đây không phải là điều nhóm Thần muốn.

Nhóm Thần trở lại dưới lòng đất, tiếp tục canh bên cạnh chủ nhân.

Mà chủ nhân của họ cứ mãi bị mắc kẹt trong giấc mơ của mình.

Trong đêm dài vĩnh cửu đó, Thần quan sát hết thảy mọi thứ trong vũ trụ thông qua gương thời không. Thần thích con người có cuộc sống ngắn ngủi nhưng có thể tạo ra một nền văn hóa tuyệt vời; Thần thích những bài thơ và bài hát lãng mạn của con người, hay những câu chuyện thú vị, đầy tưởng tượng và màu sắc xưa cũ mà họ viết.

Nhưng con người không thích Thần, sự hiện diện của Thần làm cho họ đau đớn và căm hận. Họ giống như tất cả các sinh vật sống khi thích anh em sinh đôi của Thần, thờ phượng và tin vào Thần Sáng Thế.

Cũng không phải là không có con người thích cái chết, nhưng loại con người này thường có linh hồn xấu xí và méo mó, đồng thời tình yêu của họ không chân chính. Họ không muốn chết một mình mà lại muốn người khác chết. Anh không thích một linh hồn như vậy.

Nhưng một ngày nọ, Thần thấy một linh hồn vô cùng đặc biệt, trắng tinh khiết không tì vết, xinh đẹp khôn cùng, và cô không ghét Thần, cũng không sợ Thần. Cô nhìn và đánh giá Thần với một cái nhìn công bằng, lịch sự và nhẹ nhàng.

Giống như một câu chuyện đã cũ nhưng được con người hoan nghênh, vị thần lâu đời nhất và đáng sợ nhất của vũ trụ đã yêu một con người, con người cũng yêu anh, bọn họ trở thành người yêu.

Nhưng lại có một ngày nào đó, Thần mệt rã rời bèn nheo mắt lại một chút. Đến khi tỉnh lại một lần nữa, thế giới người Thần yêu bị phá hủy và cô biến mất. Thần nghĩ rằng chính mình đã gây ra điều này, mặc dù trên thực tế do sự tồn tại của Thần của Cái Chết, người bị giết mới chết đi.

Trước đây, vị Thần của Cái Chết không thể hiểu tại sao mình bị ghét, khách quan mà nói cái chết chẳng qua là trở về vũ trụ, tựa như lá về lại đất, tẩm bổ vùng đất sinh sản của họ để cho chủng tộc sinh sôi không ngừng, đó là một chuyện tốt. Đôi khi cái chết thậm chí còn là một điều lãng mạn, cái chết làm cho một số người và một số vật thu hoạch được sự vĩnh cửu theo một nghĩa nào đó.

Tuy nhiên tại thời điểm này, Thần của Cái Chết triệt để hiểu tại sao các sinh vật căm hận chính mình như vậy. Sự hiện diện của Thần làm cho tình yêu của họ rời bỏ họ, để cho họ chịu đựng nỗi đau gần như tàn phá, để cho tất cả vẻ đẹp biến mất trong thế giới của họ. Từ đó ngay cả hơi thở và nhịp tim cũng đớn đau, mỗi phút mỗi giây đều là sống qua ngày đoạn tháng, tất cả mọi thứ có thể chịu đựng được trong dĩ vãng giờ đây không còn chịu đựng được nữa. Ngay cả chính Thần cũng ghét sự tồn tại của chính mình tự đáy lòng.

Thần muốn mình biến mất.

Vì vậy, thần cách dao động.

- -------------------

- -----oOo------