Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Chương 61




Edit + Beta: Basic Needs

………..

Sắc trời hửng sáng, thành phố chỉ mới thức dậy, tiếng còi báo động vang từ xa đến gần phá vỡ sự tĩnh lặng mông lung này.

Đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự là Triệu Lượng đang nói chuyện với cấp dưới về vụ của Lương Kiệt: hôm qua hắn đột nhiên xông vào bệnh viện tư nhân muốn gặp nhân vật lớn của thành phố này là ông cụ Tưởng. Không lâu sau ông cụ Tưởng thật sự đưa cho hắn 2 ức, mà số tiền khổng lồ này vừa mới ở trong tài khoản của hắn chẳng lâu là bị mất đi cấp tốc bằng chính tài khoản không tra được nguồn gốc kia. Thật sự là khiến người ta hoang mang lại bất an.

Có vẻ tâm linh. Song, ai nấy đều theo chủ nghĩa duy vật, và không nghĩ rằng trên thế giới này có bất cứ điều gì kỳ lạ và lộn xộn.

“Sếp nói xem có khả năng nhà họ Tưởng đang giúp hắn hay không? Nếu là nhà họ Tưởng thì vẫn có thể đó?” Một cấp dưới mở lời.

“Nhưng nhà họ Tưởng có thể lập tức mua chuộc đám phạm nhân mắc tội nghiêm trọng, để chúng bất chấp mạng sống à?”

“Hôm qua Lương Kiệt một mực ở nhà chứ không đi ra ngoài, cũng không gặp khách tới thăm ở cửa. Máy tính không bật, điện thoại di động cũng không truy cập vào bất kỳ trang ωeb nào, anh ta chỉ mãi sử dụng app mua sắm.”

“Thứ kỳ quái chính là tối hôm qua Lương Kiệt vừa rời đi là ông cụ Tưởng cũng xuất viện ngay sau, hơn nữa hình như tinh thần ông cụ sáng láng, không giống như là dáng vẻ tiêu rồi…”

Họ đang nói chuyện bỗng Triệu Lượng nhận được một cuộc gọi điện thoại, sắc mặt anh ta thay đổi.

“Cái gì?”

Hôm nay họ nhận được cuộc gọi báo từ một người nông dân đến vườn trà của mình để bón phân, trong vườn trà có một cái chòi cũ được xây dựng để che gió chắn mưa và nghỉ ngơi. Ông ta mở cửa vào là một mùi tanh ập đến, ông thấy không biết từ khi nào mà cái chòi lại có thêm một cái lồng, bên trong là hai cái xác có tình trạng chết thật thảm khốc.

Nó dọa cho ông lão nông dân suýt nữa chết tại chỗ, cũng may quanh năm phong sương là làm ông ta có vóc dáng cường tráng, ông ta gắng gượng báo cho cảnh sát xong mới ngất xỉu.

Cảnh sát vội vã đến xem, phát hiện ra rằng cặp vợ chồng này là hai người quen thuộc với sở cảnh sát của họ bấy giờ. Cách đây không lâu, họ còn chửi um bọn anh cầm thuế của người dân để kiếm sống.

Mà cách chết này trông…

Triệu Lượng cúp máy, vội vã ra ngoài. Chỉ chốc lát sau, lại có một cuộc điện thoại khác, lần này là cuộc gọi từ bên nhà tù.

Anh ta bắt máy, đoạn, bước chân dừng lại, biểu hiện vừa sợ hãi và choáng váng: “Má...”

“Răng cửa bị đánh gãy, có phân và nước tiểu trong dạ dày, rách hậu môn, bị hãm hiếp tập thể, kế đó bị siết cổ bằng quần áo, bụng cắt ra sau khi chết với các cơ quan nội tạng bị kéo ra ngoài… Từ 9:10 tối đến 4:21 sáng, thời gian tra tấn là 7 giờ 11 phút…”

Những gì mới xảy ra đêm hôm trước đã xảy ra một lần nữa vào đêm hôm sau, mà còn giống hệt lần trước. Ba tù nhân vị thành niên còn lại cũng bị giết bởi đám bạn tù của nó giống y như đúc với cái chết của nạn nhân bị chúng hãm hiếp tra tấn và gi3t ch3t, ngay cả thời gian cũng chẳng kém nhau 1 phút.

Điều này thực sự làm cho người ta hãi hùng khiếp vía, đặc biệt là kẻ thủ ác lần này cũng y hệt đám hung thủ lúc trước khi nói rằng chúng không biết tại sao làm như vậy. Chẳng qua vừa nhìn thấy cái đám này là sự tàn độc bốc lên mãi đến khi họ nhận ra mình đã làm gì. Đó là chưa kể bọn họ không cố ý nhìn vào thời gian, ấy thế mà cứ như canh chính xác thời điểm.

“Không, sẽ không có ma thật mà hả, đúng không?” Một người quản giáo không thể không chà xát cánh tay mình.

“Anh xem thử cái nhà giam này chút đi, có bao nhiêu tên đáng chết được sống tốt. Nếu mà có ma quỷ thật, sao chúng ta không thấy bọn nó đến báo thù?” Một quản giáo khác táo bạo liếc nhìn.

“Thế cũng đúng…”

Nếu đây là một hành động trả thù cố ý thì chỉ có thể nói người này trâu bò quá, cách gây án đúng là chẳng kiểu gì tưởng nổi. Là chồng của nạn nhân à?

Lương Kiệt là nghi phạm đầu tiên không nghi ngờ gì, bọn họ đã điều tra bối cảnh gia đình của hắn và vợ, hai người chẳng được cha mẹ yêu thương, ôm nhau sưởi ấm và yêu thương lẫn nhau. Thử hỏi trên thế giới này ngoại trừ hắn ra, còn có người thứ hai vì cái chết của cô mà lên kế hoạch trả thù có thể nói là vô cùng kỳ diệu xen lẫn máu me tàn bạo như vậy sao?

Lương Kiệt ngay lập tức được mời đến trụ sở công an.

Lương Kiệt một mực chờ đợi tin tức, đến khi nghe bọn họ thông báo thì anh bật cười thành tiếng tại chỗ.

Anh cứ mãi cười, cười thật vui vẻ đến mức khóe mắt Triệu Lượng nhảy dựng và tựa hồ muốn đập bàn. Song, anh ta bị nữ cảnh sát Thư Di bên cạnh kéo lại.

Lương Kiệt cười một hồi lâu mới chậm rãi thu lại ý cười, khóe mắt anh có nước mắt lấp lánh: “Đúng ác giả ác báo, thoải mái, đáng đời!”

Thật đáng tiếc khi chẳng thể tận mắt chứng kiến phản ứng của chúng. Anh muốn nhìn thấy khuôn mặt chúng sợ tới mức chảy cả nước mũi và nước mắt, biểu hiện tuyệt vọng sụp đổ khi bị tra tấn và bộ dáng cầu xin tha thứ chẳng còn danh dự gì nữa. Nhất là cặp vợ chồng nọ, không biết tại thời điểm đó, rốt cuộc họ có thấy con trai mình đáng sợ không. Phát hiện hay không thì thứ họ nuôi chẳng phải là người mà chính là con súc vật.

Tất nhiên có lẽ họ chẳng phát hiện được, dù gì sao súc sinh lại nhận ra con mình chính là súc sinh kia chứ?

Triệu Lượng đứng lên, dùng ánh mắt áp bức ép người khôn cùng nhìn anh: “Lương Kiệt, anh vì báo thù cho vợ đã hao tổn tâm tổn trí rồi.”

Lương Kiệt không hề sợ hãi, mỉm cười nhìn anh ta: “Cảnh sát Triệu, cảnh sát các anh phá án thì phải nói với chứng cứ.”

...

Tiêu Tuấn?

Giang Tinh Chước nghe thấy bạn thân của “Giang Miên” bên ngoài đang khóc rống và la hét, thần tượng của cô ấy là một thanh niên tên là Tiêu Tuấn, nhưng hình như người thanh niên đó đã bị tai nạn và chết rồi.

“A a a a a Tuấn Tuấn bị cái que đâm chết, anh ấy đau tới nhường nào đây a a a a…”

“Tổ tiết mục kia thật sự không có tâm, cứ thế rút đi video trên hot search. Có phải bước tiếp theo còn muốn vụng trộm hỏa táng thi thể Tuấn Tuấn hay không?”

“Nếu tớ không đi đến thành phố M và tận mắt chứng kiến, tớ chẳng dám tin sẽ có chuyện này xảy ra. Tim tớ vỡ nát rồi huhuhu…”

“...”

May mắn thay cô đã cho con rối ứng phó mối quan hệ trong đời sống của chủ cơ thể ban đầu, nếu không bây giờ người bên ngoài bị ôm là cô.

Ấy nhưng Tiêu Tuấn kia gặp tai nạn mà chết ở thành phố M. Lại nói, thành phố này có số người tử vong ngoài ý muốn hình như chẳng được bình thường đâu.

Giang Tinh Chước nhìn số liệu trong máy tính thì hơi trầm tư.

Đây là một báo cáo liên quan đến thành phố M do cô xâm nhập vào mạng lưới nội bộ của Chính phủ tìm thấy. Cũng không có gì đặc biệt khác ngoài cái đặc thù là hồ sơ ghi chép số người chết do tai nạn của thành phố M trong hai tháng qua.

Mặc dù mỗi ngày mỗi lúc đều có người chết vì sự cố trên thế giới này, nhưng chết với một số lượng lớn như vậy mà lại tập trung trong một thành phố thì đúng là không thể.

Thành phố M...

...

Thủ đô, Chính phủ, tòa nhà Quốc hội.

Một cuộc họp với bầu không khí nghiêm nghị đang diễn ra.

“Thưa quý vị, hôm qua thành phố M mới tăng thêm số người chết do tai nạn...” Ôn Nhược Ngôn đứng trên bục, chậm rãi lên tiếng: “Đã hơn 5,000 người rồi.”

Con số này thật khủng khiếp khiến các Bộ trưởng trong phòng họp ngạc nhiên chẳng thôi: “Làm gì mà tăng trưởng nhanh như vậy?”

“Bởi vì phạm vi đã được mở rộng, sắp bao phủ toàn bộ thành phố M rồi. Với tốc độ tăng trưởng như vậy, số người chết ngày hôm nay có thể vượt quá 10,000. Nửa tháng sau, thành phố M có thể có 100,000 người chết một ngày. Mà thứ càng đáng sợ hơn chính là chúng ta không biết sự tình này chỉ phát sinh ở thành phố M hay sẽ tràn sang các thành phố xung quanh.”

Không ai biết chuyện gì đang xảy ra, bắt đầu từ hai tháng trước, thành phố M bắt đầu xuất hiện nhiều vụ tai nạn gây ra tử vong. Chuyện như thế xảy ra hằng ngày nên ngay từ đầu chẳng có ai để ý. Cho đến một tháng trước, một dữ liệu đẫm máu được đặt trước mắt tất cả mọi người, ai nấy mới nhận ra có điều gì đó vô hình, nó lây lan còn khủng khiếp hơn virus và bệnh tật truyền nhiễm. Nó lặng lẽ gặt hái sự sống nhưng chẳng ai nhận ra.

Bởi vì mỗi một trường hợp toàn là chuyện ngoài ý muốn. Hễ là chuyện tai nạn, phần lớn thân nhân của người quá cố chỉ có thể khóc và tự nhận mình xui xẻo, những người xung quanh bàn tán ra vào vài câu, kế đó là ném ra sau đầu. Nhưng nếu dữ liệu này được công bố, e rằng không ai không thấy hãi hùng.

Trong thành phố này, vô số người mất mạng mỗi ngày theo cách bất ngờ. Để không thu hút sự chú ý của người dân và gây ra sự hoảng loạn, Chính phủ chỉ có thể ngầm ém nhẹm hết tất cả các loại thông tin liên quan đến thành phố M.

Trong đó có một số vụ việc xảy ra tại trường trung học số 1 thành phố M. Mỗi học sinh toàn tử vong do tai nạn đến lạ; có lúc thì trượt chân ngã từ cầu thang xuống chết; có khi lại ăn uống nghẹn chết; rồi thì mang theo rác với cây lau nhà bị gãy đi xuống cầu thang để vứt, đến cuối thì sơ suất ngã, bụng đúng lúc nằm ngay chỗ tay cầm bị gãy, cuối cùng cả người bị cái chỗ nắm đâm xuyên qua… Ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng bị chiếc quạt trong lớp lâu năm chưa sửa chữa rơi xuống gọt nửa cái đầu đến chết.

Nếu như chỉ có mỗi một phụ huynh, nhà trường cũng có thể cho xem máy quay. Song, thời gian chết của mấy người là cái dạng chênh nhau chân trước chân sau, nếu cho bọn họ nhìn ắt sẽ thấy quái dị, đến lúc đó truyền ra ảnh hưởng rất xấu. Thế là trường chỉ đành tạm thời d3 xuống.

Ôn Nhược Ngôn: “Chuyện đến bây giờ làm chúng ta phải tin rằng có lẽ có một lực lượng bất thường nào đang dẫn dắt làm mọi chuyện phát sinh. Đây là một thảm họa tàn phá mà chúng ta, thậm chí có thể là nhân loại, chưa bao giờ gặp phải. Chỉ e là chúng ta không che giấu được nữa.”

“Anh Ôn, anh là người đứng đầu Cục An toàn Quốc gia, anh phải biết nếu chuyện này bị công chúng biết đến, chẳng khác nào bị toàn thế giới biết. Đến lúc đó chúng ta…”

“Ý anh là chúng ta sẽ ngồi chờ chết? Có bao giờ anh nghĩ tới lỡ như người "chết ngoài ý muốn" kế tiếp lại là người thân của mình chưa?” Ôn Nhược Ngôn dùng ánh mắt lạnh căm nhìn về phía Bộ trưởng đang nói chuyện.

“Anh! Ôn Nhược Ngôn, sao anh có thể nói như vậy?”

Cảnh tượng suýt mất kiểm soát, Tổng thống lên tiếng mới làm họ dừng lại.

“Lần này trong số những người gặp tai nạn ở thành phố M, có một ngôi sao tên là Tiêu Tuấn. Ngày hôm đó rất nhiều người quay video, sợ là rất khó để giấu sự việc.” Ôn Nhược Ngôn tiếp tục, “Vẫn không tìm được giải pháp rồi cứ giấu diếm, đến lúc đó chúng ta sẽ đối mặt với dân chúng như thế nào?”

“Tôi không đồng ý, chuyện này không thể cho thế giới bên ngoài biết. Chúng ta có thể tạo ra một lý do để rút người dân thành phố M đi.”

“Một thành phố với dân số hơn 30 triệu người, anh phải dùng lý do gì mới để tất cả mọi người rút đi?”

“Coi như phải nói sắp có đám sao băng đập vào thành phố M, cũng tốt hơn là nói thẳng nước ta xuất hiện nguyền rủa gì hay là lực lượng gì đấy!”

“Anh nghĩ nhà khoa học trên toàn thế giới là đồ ngốc à? Lý do này hoàn toàn không đứng vững được.”

“Dù sao tôi cũng không đồng ý, điều này sẽ làm cho đất nước chúng ta hỗn loạn, các nước khác sẽ thừa cơ tấn công chúng ta!”

“...”

Phe đối lập và phe ủng hộ cãi vã kéo dài vài giờ mà vẫn chẳng có kết quả. Quyết định này có ảnh hưởng sâu sắc, liên quan đến an ninh quốc gia sẽ làm họ tiếp tục cãi nhau trong nhiều ngày là chắc.

...

Tần Lãm Nguyệt nhìn thấy Triều Hề ngồi trên sô pha với vẻ mặt u sầu. Đường cong bên hông hắn ưu việt như vậy, thêm cái đường cong mê người dưới cằm, gương mặt này là gương mặt người ông đẹp nhất mà ả từng thấy.

Cô ả không thể không đi qua rồi kéo khuôn mặt người ấy sang để hôn. Qua một lúc cô ả mới hỏi hắn vì sao mà có tâm trạng xấu.

Triều Hề nói cho ả nghe chuyện của Tiêu Tuấn, Triều Hề có một loại cảm giác áy náy do mình hại chết người ta. Nếu hắn đi từ đầu, tổ tiết mục sẽ không tìm Tiêu Tuấn và Tiêu Tuấn sẽ không chết.

“Đồ đần.” Tần Lãm Nguyệt cười bảo, “Toàn là mạng hết. Là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh khỏi.”

Triều Hề rất dễ dàng bị Tần Lãm Nguyệt dỗ dành, dù sao ánh mắt của hắn vừa nhìn thấy cô là chẳng thấy gì khác ngay. Hắn ôm cô ả lên lầu.

Tần Lãm Nguyệt híp mắt nghĩ thầm, lần này Tiêu Tuấn chết cũng đúng là mạng, chẳng qua họa này từ đầu có thể né được, đừng đi tới thành phố M là được rồi. Dù sao nơi đó có một vị thần chân chính ở cơ mà.

Thần của Cái Chết, Thần ở nơi nào ắt nơi đó sẽ có tử vong. Đây là một vị thần bị tất cả các sinh vật, bao gồm cả các vị thần khác, ghét và sợ hãi.

Nghe nói vị Thần này vẫn luôn ở trong Chốn Tịch Liêu của mình, cũng không biết vì sao mà đột nhiên xuất hiện ở đây khi cố hết sức để kiểm soát sức mạnh của mình. Nếu không, với chuyện Thần đã ở đây nửa năm như vậy, tất cả các sinh vật sống của thế giới này đã chết sạch từ lâu, thậm chí cả thế giới này đã bị diệt vong.

Nhưng Thần hẳn là cũng không khống chế được, thật sự đáng chờ mong đấy!

Tần Lãm Nguyệt li3m li3m môi, trong mắt lộ ra vẻ tham lam.

Chương 61: Thần của Cái Chết

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Sắc trời hửng sáng, thành phố chỉ mới thức dậy, tiếng còi báo động vang từ xa đến gần phá vỡ sự tĩnh lặng mông lung này.

Đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự là Triệu Lượng đang nói chuyện với cấp dưới về vụ của Lương Kiệt: hôm qua hắn đột nhiên xông vào bệnh viện tư nhân muốn gặp nhân vật lớn của thành phố này là ông cụ Tưởng. Không lâu sau ông cụ Tưởng thật sự đưa cho hắn 2 ức, mà số tiền khổng lồ này vừa mới ở trong tài khoản của hắn chẳng lâu là bị mất đi cấp tốc bằng chính tài khoản không tra được nguồn gốc kia. Thật sự là khiến người ta hoang mang lại bất an.

Có vẻ tâm linh. Song, ai nấy đều theo chủ nghĩa duy vật, và không nghĩ rằng trên thế giới này có bất cứ điều gì kỳ lạ và lộn xộn.

“Sếp nói xem có khả năng nhà họ Tưởng đang giúp hắn hay không? Nếu là nhà họ Tưởng thì vẫn có thể đó?” Một cấp dưới mở lời.

“Nhưng nhà họ Tưởng có thể lập tức mua chuộc đám phạm nhân mắc tội nghiêm trọng, để chúng bất chấp mạng sống à?”

“Hôm qua Lương Kiệt một mực ở nhà chứ không đi ra ngoài, cũng không gặp khách tới thăm ở cửa. Máy tính không bật, điện thoại di động cũng không truy cập vào bất kỳ trang ωeb nào, anh ta chỉ mãi sử dụng app mua sắm.”

“Thứ kỳ quái chính là tối hôm qua Lương Kiệt vừa rời đi là ông cụ Tưởng cũng xuất viện ngay sau, hơn nữa hình như tinh thần ông cụ sáng láng, không giống như là dáng vẻ tiêu rồi…”

Họ đang nói chuyện bỗng Triệu Lượng nhận được một cuộc gọi điện thoại, sắc mặt anh ta thay đổi.

“Cái gì?”

Hôm nay họ nhận được cuộc gọi báo từ một người nông dân đến vườn trà của mình để bón phân, trong vườn trà có một cái chòi cũ được xây dựng để che gió chắn mưa và nghỉ ngơi. Ông ta mở cửa vào là một mùi tanh ập đến, ông thấy không biết từ khi nào mà cái chòi lại có thêm một cái lồng, bên trong là hai cái xác có tình trạng chết thật thảm khốc.

Nó dọa cho ông lão nông dân suýt nữa chết tại chỗ, cũng may quanh năm phong sương là làm ông ta có vóc dáng cường tráng, ông ta gắng gượng báo cho cảnh sát xong mới ngất xỉu.

Cảnh sát vội vã đến xem, phát hiện ra rằng cặp vợ chồng này là hai người quen thuộc với sở cảnh sát của họ bấy giờ. Cách đây không lâu, họ còn chửi um bọn anh cầm thuế của người dân để kiếm sống.

Mà cách chết này trông…

Triệu Lượng cúp máy, vội vã ra ngoài. Chỉ chốc lát sau, lại có một cuộc điện thoại khác, lần này là cuộc gọi từ bên nhà tù.

Anh ta bắt máy, đoạn, bước chân dừng lại, biểu hiện vừa sợ hãi và choáng váng: “Má...”

“Răng cửa bị đánh gãy, có phân và nước tiểu trong dạ dày, rách hậu môn, bị hãm hiếp tập thể, kế đó bị siết cổ bằng quần áo, bụng cắt ra sau khi chết với các cơ quan nội tạng bị kéo ra ngoài… Từ 9:10 tối đến 4:21 sáng, thời gian tra tấn là 7 giờ 11 phút…”

Những gì mới xảy ra đêm hôm trước đã xảy ra một lần nữa vào đêm hôm sau, mà còn giống hệt lần trước. Ba tù nhân vị thành niên còn lại cũng bị giết bởi đám bạn tù của nó giống y như đúc với cái chết của nạn nhân bị chúng hãm hiếp tra tấn và gi3t ch3t, ngay cả thời gian cũng chẳng kém nhau 1 phút.

Điều này thực sự làm cho người ta hãi hùng khiếp vía, đặc biệt là kẻ thủ ác lần này cũng y hệt đám hung thủ lúc trước khi nói rằng chúng không biết tại sao làm như vậy. Chẳng qua vừa nhìn thấy cái đám này là sự tàn độc bốc lên mãi đến khi họ nhận ra mình đã làm gì. Đó là chưa kể bọn họ không cố ý nhìn vào thời gian, ấy thế mà cứ như canh chính xác thời điểm.

“Không, sẽ không có ma thật mà hả, đúng không?” Một người quản giáo không thể không chà xát cánh tay mình.

“Anh xem thử cái nhà giam này chút đi, có bao nhiêu tên đáng chết được sống tốt. Nếu mà có ma quỷ thật, sao chúng ta không thấy bọn nó đến báo thù?” Một quản giáo khác táo bạo liếc nhìn.

“Thế cũng đúng…”

Nếu đây là một hành động trả thù cố ý thì chỉ có thể nói người này trâu bò quá, cách gây án đúng là chẳng kiểu gì tưởng nổi. Là chồng của nạn nhân à?

Lương Kiệt là nghi phạm đầu tiên không nghi ngờ gì, bọn họ đã điều tra bối cảnh gia đình của hắn và vợ, hai người chẳng được cha mẹ yêu thương, ôm nhau sưởi ấm và yêu thương lẫn nhau. Thử hỏi trên thế giới này ngoại trừ hắn ra, còn có người thứ hai vì cái chết của cô mà lên kế hoạch trả thù có thể nói là vô cùng kỳ diệu xen lẫn máu me tàn bạo như vậy sao?

Lương Kiệt ngay lập tức được mời đến trụ sở công an.

Lương Kiệt một mực chờ đợi tin tức, đến khi nghe bọn họ thông báo thì anh bật cười thành tiếng tại chỗ.

Anh cứ mãi cười, cười thật vui vẻ đến mức khóe mắt Triệu Lượng nhảy dựng và tựa hồ muốn đập bàn. Song, anh ta bị nữ cảnh sát Thư Di bên cạnh kéo lại.

Lương Kiệt cười một hồi lâu mới chậm rãi thu lại ý cười, khóe mắt anh có nước mắt lấp lánh: “Đúng ác giả ác báo, thoải mái, đáng đời!”

Thật đáng tiếc khi chẳng thể tận mắt chứng kiến phản ứng của chúng. Anh muốn nhìn thấy khuôn mặt chúng sợ tới mức chảy cả nước mũi và nước mắt, biểu hiện tuyệt vọng sụp đổ khi bị tra tấn và bộ dáng cầu xin tha thứ chẳng còn danh dự gì nữa. Nhất là cặp vợ chồng nọ, không biết tại thời điểm đó, rốt cuộc họ có thấy con trai mình đáng sợ không. Phát hiện hay không thì thứ họ nuôi chẳng phải là người mà chính là con súc vật.

Tất nhiên có lẽ họ chẳng phát hiện được, dù gì sao súc sinh lại nhận ra con mình chính là súc sinh kia chứ?

Triệu Lượng đứng lên, dùng ánh mắt áp bức ép người khôn cùng nhìn anh: “Lương Kiệt, anh vì báo thù cho vợ đã hao tổn tâm tổn trí rồi.”

Lương Kiệt không hề sợ hãi, mỉm cười nhìn anh ta: “Cảnh sát Triệu, cảnh sát các anh phá án thì phải nói với chứng cứ.”

...

Tiêu Tuấn?

Giang Tinh Chước nghe thấy bạn thân của “Giang Miên” bên ngoài đang khóc rống và la hét, thần tượng của cô ấy là một thanh niên tên là Tiêu Tuấn, nhưng hình như người thanh niên đó đã bị tai nạn và chết rồi.

“A a a a a Tuấn Tuấn bị cái que đâm chết, anh ấy đau tới nhường nào đây a a a a…”

“Tổ tiết mục kia thật sự không có tâm, cứ thế rút đi video trên hot search. Có phải bước tiếp theo còn muốn vụng trộm hỏa táng thi thể Tuấn Tuấn hay không?”

“Nếu tớ không đi đến thành phố M và tận mắt chứng kiến, tớ chẳng dám tin sẽ có chuyện này xảy ra. Tim tớ vỡ nát rồi huhuhu…”

“...”

May mắn thay cô đã cho con rối ứng phó mối quan hệ trong đời sống của chủ cơ thể ban đầu, nếu không bây giờ người bên ngoài bị ôm là cô.

Ấy nhưng Tiêu Tuấn kia gặp tai nạn mà chết ở thành phố M. Lại nói, thành phố này có số người tử vong ngoài ý muốn hình như chẳng được bình thường đâu.

Giang Tinh Chước nhìn số liệu trong máy tính thì hơi trầm tư.

Đây là một báo cáo liên quan đến thành phố M do cô xâm nhập vào mạng lưới nội bộ của Chính phủ tìm thấy. Cũng không có gì đặc biệt khác ngoài cái đặc thù là hồ sơ ghi chép số người chết do tai nạn của thành phố M trong hai tháng qua.

Mặc dù mỗi ngày mỗi lúc đều có người chết vì sự cố trên thế giới này, nhưng chết với một số lượng lớn như vậy mà lại tập trung trong một thành phố thì đúng là không thể.

Thành phố M...

...

Thủ đô, Chính phủ, tòa nhà Quốc hội.

Một cuộc họp với bầu không khí nghiêm nghị đang diễn ra.

“Thưa quý vị, hôm qua thành phố M mới tăng thêm số người chết do tai nạn...” Ôn Nhược Ngôn đứng trên bục, chậm rãi lên tiếng: “Đã hơn 5,000 người rồi.”

Con số này thật khủng khiếp khiến các Bộ trưởng trong phòng họp ngạc nhiên chẳng thôi: “Làm gì mà tăng trưởng nhanh như vậy?”

“Bởi vì phạm vi đã được mở rộng, sắp bao phủ toàn bộ thành phố M rồi. Với tốc độ tăng trưởng như vậy, số người chết ngày hôm nay có thể vượt quá 10,000. Nửa tháng sau, thành phố M có thể có 100,000 người chết một ngày. Mà thứ càng đáng sợ hơn chính là chúng ta không biết sự tình này chỉ phát sinh ở thành phố M hay sẽ tràn sang các thành phố xung quanh.”

Không ai biết chuyện gì đang xảy ra, bắt đầu từ hai tháng trước, thành phố M bắt đầu xuất hiện nhiều vụ tai nạn gây ra tử vong. Chuyện như thế xảy ra hằng ngày nên ngay từ đầu chẳng có ai để ý. Cho đến một tháng trước, một dữ liệu đẫm máu được đặt trước mắt tất cả mọi người, ai nấy mới nhận ra có điều gì đó vô hình, nó lây lan còn khủng khiếp hơn virus và bệnh tật truyền nhiễm. Nó lặng lẽ gặt hái sự sống nhưng chẳng ai nhận ra.

Bởi vì mỗi một trường hợp toàn là chuyện ngoài ý muốn. Hễ là chuyện tai nạn, phần lớn thân nhân của người quá cố chỉ có thể khóc và tự nhận mình xui xẻo, những người xung quanh bàn tán ra vào vài câu, kế đó là ném ra sau đầu. Nhưng nếu dữ liệu này được công bố, e rằng không ai không thấy hãi hùng.

Trong thành phố này, vô số người mất mạng mỗi ngày theo cách bất ngờ. Để không thu hút sự chú ý của người dân và gây ra sự hoảng loạn, Chính phủ chỉ có thể ngầm ém nhẹm hết tất cả các loại thông tin liên quan đến thành phố M.

Trong đó có một số vụ việc xảy ra tại trường trung học số 1 thành phố M. Mỗi học sinh toàn tử vong do tai nạn đến lạ; có lúc thì trượt chân ngã từ cầu thang xuống chết; có khi lại ăn uống nghẹn chết; rồi thì mang theo rác với cây lau nhà bị gãy đi xuống cầu thang để vứt, đến cuối thì sơ suất ngã, bụng đúng lúc nằm ngay chỗ tay cầm bị gãy, cuối cùng cả người bị cái chỗ nắm đâm xuyên qua… Ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng bị chiếc quạt trong lớp lâu năm chưa sửa chữa rơi xuống gọt nửa cái đầu đến chết.

Nếu như chỉ có mỗi một phụ huynh, nhà trường cũng có thể cho xem máy quay. Song, thời gian chết của mấy người là cái dạng chênh nhau chân trước chân sau, nếu cho bọn họ nhìn ắt sẽ thấy quái dị, đến lúc đó truyền ra ảnh hưởng rất xấu. Thế là trường chỉ đành tạm thời d3 xuống. T𝗿𝘶𝒚ện chính ở [ T𝗿ù𝒎T 𝗿𝘶𝒚ện.𝙑𝙉 ]

Ôn Nhược Ngôn: “Chuyện đến bây giờ làm chúng ta phải tin rằng có lẽ có một lực lượng bất thường nào đang dẫn dắt làm mọi chuyện phát sinh. Đây là một thảm họa tàn phá mà chúng ta, thậm chí có thể là nhân loại, chưa bao giờ gặp phải. Chỉ e là chúng ta không che giấu được nữa.”

“Anh Ôn, anh là người đứng đầu Cục An toàn Quốc gia, anh phải biết nếu chuyện này bị công chúng biết đến, chẳng khác nào bị toàn thế giới biết. Đến lúc đó chúng ta…”

“Ý anh là chúng ta sẽ ngồi chờ chết? Có bao giờ anh nghĩ tới lỡ như người "chết ngoài ý muốn" kế tiếp lại là người thân của mình chưa?” Ôn Nhược Ngôn dùng ánh mắt lạnh căm nhìn về phía Bộ trưởng đang nói chuyện.

“Anh! Ôn Nhược Ngôn, sao anh có thể nói như vậy?”

Cảnh tượng suýt mất kiểm soát, Tổng thống lên tiếng mới làm họ dừng lại.

“Lần này trong số những người gặp tai nạn ở thành phố M, có một ngôi sao tên là Tiêu Tuấn. Ngày hôm đó rất nhiều người quay video, sợ là rất khó để giấu sự việc.” Ôn Nhược Ngôn tiếp tục, “Vẫn không tìm được giải pháp rồi cứ giấu diếm, đến lúc đó chúng ta sẽ đối mặt với dân chúng như thế nào?”

“Tôi không đồng ý, chuyện này không thể cho thế giới bên ngoài biết. Chúng ta có thể tạo ra một lý do để rút người dân thành phố M đi.”

“Một thành phố với dân số hơn 30 triệu người, anh phải dùng lý do gì mới để tất cả mọi người rút đi?”

“Coi như phải nói sắp có đám sao băng đập vào thành phố M, cũng tốt hơn là nói thẳng nước ta xuất hiện nguyền rủa gì hay là lực lượng gì đấy!”

“Anh nghĩ nhà khoa học trên toàn thế giới là đồ ngốc à? Lý do này hoàn toàn không đứng vững được.”

“Dù sao tôi cũng không đồng ý, điều này sẽ làm cho đất nước chúng ta hỗn loạn, các nước khác sẽ thừa cơ tấn công chúng ta!”

“...”

Phe đối lập và phe ủng hộ cãi vã kéo dài vài giờ mà vẫn chẳng có kết quả. Quyết định này có ảnh hưởng sâu sắc, liên quan đến an ninh quốc gia sẽ làm họ tiếp tục cãi nhau trong nhiều ngày là chắc.

...

Tần Lãm Nguyệt nhìn thấy Triều Hề ngồi trên sô pha với vẻ mặt u sầu. Đường cong bên hông hắn ưu việt như vậy, thêm cái đường cong mê người dưới cằm, gương mặt này là gương mặt người ông đẹp nhất mà ả từng thấy.

Cô ả không thể không đi qua rồi kéo khuôn mặt người ấy sang để hôn. Qua một lúc cô ả mới hỏi hắn vì sao mà có tâm trạng xấu.

Triều Hề nói cho ả nghe chuyện của Tiêu Tuấn, Triều Hề có một loại cảm giác áy náy do mình hại chết người ta. Nếu hắn đi từ đầu, tổ tiết mục sẽ không tìm Tiêu Tuấn và Tiêu Tuấn sẽ không chết.

“Đồ đần.” Tần Lãm Nguyệt cười bảo, “Toàn là mạng hết. Là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh khỏi.”

Triều Hề rất dễ dàng bị Tần Lãm Nguyệt dỗ dành, dù sao ánh mắt của hắn vừa nhìn thấy cô là chẳng thấy gì khác ngay. Hắn ôm cô ả lên lầu.

Tần Lãm Nguyệt híp mắt nghĩ thầm, lần này Tiêu Tuấn chết cũng đúng là mạng, chẳng qua họa này từ đầu có thể né được, đừng đi tới thành phố M là được rồi. Dù sao nơi đó có một vị thần chân chính ở cơ mà.

Thần của Cái Chết, Thần ở nơi nào ắt nơi đó sẽ có tử vong. Đây là một vị thần bị tất cả các sinh vật, bao gồm cả các vị thần khác, ghét và sợ hãi.

Nghe nói vị Thần này vẫn luôn ở trong Chốn Tịch Liêu của mình, cũng không biết vì sao mà đột nhiên xuất hiện ở đây khi cố hết sức để kiểm soát sức mạnh của mình. Nếu không, với chuyện Thần đã ở đây nửa năm như vậy, tất cả các sinh vật sống của thế giới này đã chết sạch từ lâu, thậm chí cả thế giới này đã bị diệt vong.

Nhưng Thần hẳn là cũng không khống chế được, thật sự đáng chờ mong đấy!

Tần Lãm Nguyệt li3m li3m môi, trong mắt lộ ra vẻ tham lam.

- -----oOo------