Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Chương 59




Edit + Beta: Basic Needs

………..

Cốc cốc!

Lương Kiệt vội vã mở cửa, quả nhiên nhìn thấy bưu kiện lớn ở cửa.

Anh nhanh chóng mở gói hàng để lộ 10 cái hộp. Hộp đầu tiên mở tung là có ánh sáng bay ra, 10 thẻ phát sáng bí ẩn đứng trong không khí.

Anh lật thẻ trong gấp gáp.

Lật thẻ bài đầu tiên, ánh sáng tan đi, là một thẻ trống.

Lật thẻ bài thứ hai, lại là một thẻ trống.

Lật thẻ bài thứ ba, là một con dao nhỏ vô cùng bình thường.

Lật thẻ bài thứ tư, lại một thẻ trống.

Thẻ thứ năm...

...

Lương Kiệt không may mắn như lần trước. Đến cuối trong Hộp Bí Ẩn đầu tiên, anh chỉ lật được một thẻ hữu hiệu, ấy nhưng không phải là thẻ Nguyền Rủa mà anh muốn nhất.

Nhưng không sao đâu, kiểu gì anh vẫn còn tận 9 cái Hộp Bí Ẩn. Thế là anh mở ngay hộp thứ 2.

Thẻ trong Hộp Bí Ẩn thứ hai vẫn không có thẻ Nguyền Rủa mà anh hằng mong.

Mãi cho đến hộp thứ năm, cuối cùng anh đã lật được một thẻ Nguyền Rủa khác.

Nhưng chỉ mỗi một thẻ Nguyền Rủa là chẳng đủ, một thẻ Nguyền Rủa chỉ có thể nguyền rủa một người mà có tận bốn người khác.

Chỉ còn lại năm Hộp Bí Ẩn đã làm cho anh bắt đầu có cảm giác cấp bách, toàn thân nóng lên, trán đổ mồ hôi.

Trong số năm Hộp Bí Ẩn ấy, đến cuối anh chỉ lật ra được một thẻ Nguyền Rủa.

Tại sao? Anh vốn cho rằng mình mua nhiều là thế ắt chắc rút đủ thẻ Nguyền Rủa để giết hết toàn bộ đám người đó. Ấy vậy mà vận may anh quá bết bát, làm cho người ta uể oải.

Do nó là thẻ sơ cấp à?

Lương Kiệt ngạc nhiên, ánh mắt đưa sang chỗ trung cấp và cao cấp trong cửa hàng rồi bấm vào dịch vụ khách hàng.

[Xin hỏi thẻ trong Hộp Bí Ẩn trung cấp và cao cấp có nằm trong Hộp Bí Ẩn sơ cấp không?]

Ding dong!

[Thẻ trong Hộp Bí Ẩn trung cấp và cao cấp bao gồm cả thẻ trong Hộp Bí Ẩn sơ cấp. Nhưng thẻ trong Hộp Bí Ẩn sơ cấp không chứa thẻ trong Hộp Bí Ẩn trung cấp và cao cấp.]

Lương Kiệt hỏi thêm: [Tỷ lệ trúng thưởng của Hộp Bí Ẩn trung cấp và cao cấp có khác với sơ cấp không?]

Ding dong!

[Về nguyên tắc mà nói, tỷ lệ đạt được thẻ cấp độ cao hơn sẽ nhỉnh hơn một chút, nhưng cụ thể cao hơn bao nhiêu và có thể rút ra những gì chỉ liên quan đến những gì bạn khao khát trong lòng. Càng đi ngược lại số phận ban đầu, càng khó có được.]

Thẻ cấp thấp là cà rốt được chuẩn bị cho người nghèo, nếu có tiền tốt nhất nên mua thẻ trong Hộp Bí Ẩn cao cấp. Nó vừa tiết kiệm thời gian và công sức, vừa có thể rút ra nhiều loại hơn hoặc cao cấp hơn.

Thế là lần này Lương Kiệt đã chọn thẻ cao cấp.

Thẻ cao cấp x 10.

Anh lật thẻ đầu tiên, ánh sáng tan đi, để lộ một lá bài trơn bóng, trên thẻ là hoa văn và chữ viết bí ẩn.

Ding dong!

[Chúc mừng anh bạn đã rút trúng một chiếc Áo Tiềm Ẩn, là thẻ thời gian. Sử dụng Áo Tiềm Ẩn như đi trên tuyết mà không để lại dấu, lướt như gió nhẹ, sử dụng giới hạn trong 30 phút, thời gian đông lạnh là 72 giờ.]

Thẻ biến thành một chiếc áo khoác màu đen. Lương Kiệt thử mặc lên, anh vừa nghĩ đi vào phòng ngủ là trong chớp mắt đã vút một cái đi tới phòng ngủ từ phòng khách. Hơn nữa bên chân anh còn một món đồ. Theo lý thuyết, dùng tốc độ này xông qua chắc chắn sẽ tạo ra sóng gió, nhưng món đồ này lại chẳng nhúc nhích.

Trong phòng khách có camera giám sát vì canh mèo trong nhà. Sau khi vợ chết, anh chẳng còn ý định chăm sóc nên đã tìm thấy một ngôi nhà mới cho nó, song, anh vẫn chưa rảnh để tháo máy quay đi. Lương Kiệt lập tức mở camera, chỉ thấy trong video là cảnh từ đầu anh đang đứng trong phòng khách, đến khi anh mặc áo choàng lên, chợt anh biến mất tại chỗ.

Lương Kiệt chọn tốc độ theo dõi chậm, phải chậm tận 4 lần mới nhìn thấy bóng dáng anh chạy từ phòng khách vào phòng ngủ, mà đồ bên chân anh vẫn không nhúc nhích.

Đạp tuyết không dấu vết, đi như gió nhẹ, lặng lẽ chẳng có tiếng động...

Lương Kiệt hơi mở to mắt, dù cho thứ anh muốn nhất là thẻ Nguyền Rủa nhưng đó chẳng cản anh sững sờ. Đây là thẻ trong Hộp Bí Ẩn cao cấp sao? Nếu anh mặc món đồ này vào, anh sẽ đi ám sát người khác…

Ding dong!

[Xin vui lòng tiếp tục lật thẻ của bạn.]

Lương Kiệt vừa nhìn thấy chữ này thì giật mình ngay, da gà nổi lên, loại cảm giác bị sinh linh thần bí nhìn chăm chú lại xuất hiện. Anh ném những suy nghĩ lộn xộn trong đầu mình đi và tiếp tục lật thẻ của mình.

Trong Hộp Thẻ Bí Ẩn sơ cấp, thẻ tốt nhất mà Lương Kiệt có thể rút ra chỉ có thẻ Tuổi Thọ và thẻ Nguyền Rủa. Chúng là thẻ cao cấp nhất mà anh có thể rút ra, còn không thì lại là mấy món nhỏ như Ích Cốc Đan (không cần ăn cơm một tháng), thẻ Ác Mộng (khiến người ta liên tục gặp ác mộng 10 ngày), hơn nữa tỉ lệ rút trúng còn thấp. Hộp Bí Ẩn cao cấp lại khác, nó có chủng loại phong phú, tỷ lệ trúng cũng tương đối cao.

Anh lần lượt rút được Áo Tiềm Ẩn, Dao Tàng Hình, Giẻ Lau Ký Ức, Mê Hồn Hương và các vật phẩm khác, có thể nói là nguyên gói ám sát. Lương Kiệt mơ hồ nhận ra mình rút ra được những món này vì trong lòng anh có nguyện vọng mãnh liệt muốn đám đó chết đi.

Mặc dù nếu được, anh nguyện ý tự tay mình giết tụi nó, song, anh vẫn muốn thẻ Nguyền Rủa, anh muốn những người đó phải chịu đựng nỗi đau giống như cục cưng của anh. Một mình anh không thể tạo ra nỗi đau đó, mà chỉ giúp tụi nó chết nhẹ nhõm mà thôi. Anh không bằng lòng để tụi nó có lợi một tí ti gì.

Chỉ còn lại Hộp Bí Ẩn cuối cùng. Một Hộp Bí Ẩn có 10 thẻ, giả sử có một thẻ Nguyền Rủa bên trong thì vẫn chả đủ, có vẻ như anh chỉ có thể tiếp tục bán thẻ bài rút được để lấy tiền. Nhưng lần này đi bán sẽ khó hơn thẻ Tuổi Thọ rất nhiều. Mấy món trong gói ám sát có bán cho bất cứ ai vẫn có thể bị mang đi làm chuyện xấu. Chuyện này làm người có bản chất lương thiện như anh mà nói đúng là rất khó lựa chọn.

Thẻ cuối cùng được lật.

Ding dong!

[Chúc mừng anh rút được thẻ Nguyền Rủa cao cấp, số lượng có thể nguyền rủa là 5 người]

Lương Kiệt thừ người rồi lập tức mừng như điên.

...

Nhà tù.

Gần đây mấy phạm nhân hay bàn chuyện phạm nhân mang tội nặng giết phạm nhân mới trong lúc rỗi rãi. Bọn họ cũng hoang mang chẳng kém.

“Không phải lão Lý sắp mãn hạn tù à? Còn nói sau khi ra ngoài phải làm cho người nhà vợ cũ hắn đẹp mắt nữa chứ. Mắc gì tự nhiên chết như vậy?”

“Đáng đời, ngay cả vợ mình mà cũng giết, đi ra ngoài còn muốn làm cha vợ. Tao coi thường người giết phụ nữ nhất.”

“Với số thông minh này mà mày còn đi cướp ngân hàng, điểm quan trọng ở đây là chuyện này không được bình thường đó!”

“Sao lại không bình thường? Ngay cả chuyện giết vợ là không bình thường rồi, nay hắn làm chuyện này không phải vô cùng bình thường à?”

“Nói mà mày không thông…”

Mấy phạm nhân khác cũng không biết phạm nhân vị thành niên mới tới đã gây ra tội gì, gây ra chuyện gì; nhưng ba tên tội phạm vị thành niên khác lại biết nên đã dọa tụi nó sợ hãi.

Chúng đi cùng với nhau trong căng tin vào giờ ăn trưa.

“Sao có thể như vậy, có phải do ma không? Con nhỏ đó tới báo thù rồi!”

“Đi đi, nói bậy gì vậy? Lấy đâu ra ma?”

“Chứ mày nói coi sao thành dạng này, cái chết của thằng đó ấy, rồi tất cả chúng ta đều…”

“Còn không phải do mày à, mày nói mày muốn siết cổ con nhỏ tới chết!”

“Không siết cổ để con đó đi báo cảnh sát chắc, mà tụi bây cũng đồng ý rồi! Hơn nữa, chính mày đã đề nghị cho con nhỏ đó ăn mấy thứ đó…”

Chúng đổ lỗi cho nhau, cuối cùng người lớn tuổi hơn nói hung tợn: “Câm miệng, đừng nói nữa, sợ cái gì? Người ta nói ma quỷ sợ kẻ ác, chúng ta phải là kẻ ác mà ma quỷ sợ hãi! Không sợ con nhỏ đó tìm tới!”

Ba người nói như vậy một trận rồi thật sự chẳng còn sợ nữa, thậm chí trong lòng chúng còn nghĩ tàn bạo nếu con nhỏ đó hóa thành ma quỷ, bọn họ cũng phải dọa ngược lại nó. Khi còn sống mà chúng đã không sợ con đó, chả lẽ nó chết rồi mà còn làm chúng sợ chắc?

Chúng nghĩ là thế, tối đó trước khi tắt đèn, chúng đã đánh răng và đi ngủ.

Không biết là mấy giờ, bọn chúng bỗng nhiên bị sức mạnh nào đó giật khỏi giường. Đến khi giật mình tỉnh lại, đang định kêu lên, chúng lại bị bịt miệng và bị lôi về phía nhà vệ sinh.

...

Vào ban đêm, cặp vợ chồng nọ mang theo một xô máu chó nóng hổi và rời khỏi nhà máy.

Họ nhận định con trai mình bị Lương Kiệt hại chết, thằng này có năng lực lắm, dám thông đồng với cảnh sát, hại con trai họ bị giết dã man như vậy. Nhưng đừng tưởng rằng bọn họ sẽ từ bỏ ý đồ, bọn họ có nhiều biện pháp tra tấn Lương Kiệt.

“Con đĩ có lòng dạ hiểm ác này, nếu vợ thằng này không làm điệu bộ câu dẫn thằng bé, thằng bé có phạm phải sai lầm này không cơ chứ? Mình không suy nghĩ lại cho tốt mà còn đi trách con trai chúng ta, thậm chí còn xuống tay với đứa bé tội nghiệp thế hu hu hu…” Người phụ nữ khóc lả.

Người đàn ông lái xe bên ghế lái, mặt mũi ông ta run lên vì sự tức giận đỉnh điểm: “Hôm nào ông đây gi3t ch3t nó!”

Bây giờ không được, bọn họ nhận thấy có cảnh sát đi theo Lương Kiệt và nghi rằng đó là cảnh sát bảo vệ Lương Kiệt, cho nên họ đành chờ nó ra khỏi cửa là dùng máu chó hắt vào. Thế là chặn khóa cửa, coi như là cách đáp trả để nó buồn nôn.

Không phải vì vợ chết mà mắc bệnh trầm cảm à? Vậy thì mau tự sát đi chứ, đừng sống trong thế giới này! Sớm biết bỗng nó sung máu giết ngược lại, họ đã ép nó tới chết từ lâu, tránh chuyện nó hại cục vàng của họ!

Nhà máy họ mở ở vùng ngoại ô, lúc trở về thành phố cần phải đi qua một đoạn đường dài không có đèn đường. Hai chùm ánh sáng được chiếu ra từ đèn xe chỉ có thể nhìn thấy hai bên đường là kênh rạch và cỏ dại.

Một chiếc xe ba bánh nằm ngang trên đường, chặn đường đi.

“Mẹ kiếp, xe ghẻ của ai đây?” Người đàn ông dừng xe, nói kháy lúc xuống xe, muốn đẩy cái xe ba bánh ra.

Đột nhiên một nhóm thanh thiếu niên lao ra khỏi mương nước, bao quanh người đàn ông, có mấy người chạy về phía chiếc xe.

“Làm gì? Tụi bây chơi trò gì đó?!” Hai vợ chồng giận dữ chửi um.

“Hì hì, lần này con mồi là hai con heo mập.” Một trong những thiếu niên cười hi hi bảo.

Hai vợ chồng bị bắt cóc rồi bị đẩy một căn chòi nhỏ hỏng trước lỗ sau, trong chòi còn có một cái lồng giam.

“Tụi bây đang làm chuyện phạm pháp!” Rốt cuộc bọn họ cũng hoảng sợ, “Tuổi còn trẻ lắm, bây giờ quay đầu còn kịp. Mấy cháu thả chúng tôi ra, tôi sẽ cho mấy cháu tiền, rất nhiều tiền!”

“Ai mà thèm tiền của ông, ba mẹ tôi còn nhiều tiền hơn.” Người thanh niên cầm đầu cười bảo, “Giờ tôi muốn chơi ngay thừa dịp tôi còn chưa trưởng thành.” Nó nhìn về đồng bọn của mình, “Tụi bây có đọc tin tức hai ngày trước không? Tên chủ mưu kia gọi là gì nhỉ, Vương XX. Tụi nó biết chơi ghê, chúng ta cũng phải tới thử chuyện tụi nó làm một chút xem thế nào?”

“Tốt á!”

Sắc mặt hai vợ chồng tái mét ngay, Vương xx chính là tên đứa con vàng con bạc của họ.

Mà giờ đây có một lũ ác ma tuổi teen khác trông giống như bản sao của chúng chuẩn bị học theo đứa con trai yêu quý và nhóm của nó, dùng các thủ đoạn mà chúng đối xử với các nạn nhân vô tội để sử dụng trên người họ.

Lương Kiệt đã viết trên thẻ Nguyền Rủa rằng anh muốn cặp vợ chồng phải chịu sự đối xử hệt như vợ mình, nếm thử nỗi đau mà đứa con ác ma do họ nuôi dưỡng mang lại cho người khác.

Đồ vật xuất hiện do bàn tay Chúa Tể hiển nhiên đã giúp anh đạt được mong muốn mà chẳng có chút sai sót nào. Thế là ẩn trong xã hội này, một nhóm ác quỷ vị thành niên khác giống như con trai của họ đã được dẫn ra.

...

Giang Tinh Chước nâng cằm, khóe miệng hơi nhếch lên, tầm mắt cô chuyển sang góc dưới bên phải, có tin tức mới.

Khách hàng mới tới rồi.

Chương 59: Không còn người sống (1)

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Cốc cốc!

Lương Kiệt vội vã mở cửa, quả nhiên nhìn thấy bưu kiện lớn ở cửa.

Anh nhanh chóng mở gói hàng để lộ 10 cái hộp. Hộp đầu tiên mở tung là có ánh sáng bay ra, 10 thẻ phát sáng bí ẩn đứng trong không khí.

Anh lật thẻ trong gấp gáp.

Lật thẻ bài đầu tiên, ánh sáng tan đi, là một thẻ trống.

Lật thẻ bài thứ hai, lại là một thẻ trống.

Lật thẻ bài thứ ba, là một con dao nhỏ vô cùng bình thường.

Lật thẻ bài thứ tư, lại một thẻ trống.

Thẻ thứ năm...

...

Lương Kiệt không may mắn như lần trước. Đến cuối trong Hộp Bí Ẩn đầu tiên, anh chỉ lật được một thẻ hữu hiệu, ấy nhưng không phải là thẻ Nguyền Rủa mà anh muốn nhất.

Nhưng không sao đâu, kiểu gì anh vẫn còn tận 9 cái Hộp Bí Ẩn. Thế là anh mở ngay hộp thứ 2.

Thẻ trong Hộp Bí Ẩn thứ hai vẫn không có thẻ Nguyền Rủa mà anh hằng mong.

Mãi cho đến hộp thứ năm, cuối cùng anh đã lật được một thẻ Nguyền Rủa khác.

Nhưng chỉ mỗi một thẻ Nguyền Rủa là chẳng đủ, một thẻ Nguyền Rủa chỉ có thể nguyền rủa một người mà có tận bốn người khác.

Chỉ còn lại năm Hộp Bí Ẩn đã làm cho anh bắt đầu có cảm giác cấp bách, toàn thân nóng lên, trán đổ mồ hôi.

Trong số năm Hộp Bí Ẩn ấy, đến cuối anh chỉ lật ra được một thẻ Nguyền Rủa.

Tại sao? Anh vốn cho rằng mình mua nhiều là thế ắt chắc rút đủ thẻ Nguyền Rủa để giết hết toàn bộ đám người đó. Ấy vậy mà vận may anh quá bết bát, làm cho người ta uể oải.

Do nó là thẻ sơ cấp à?

Lương Kiệt ngạc nhiên, ánh mắt đưa sang chỗ trung cấp và cao cấp trong cửa hàng rồi bấm vào dịch vụ khách hàng.

[Xin hỏi thẻ trong Hộp Bí Ẩn trung cấp và cao cấp có nằm trong Hộp Bí Ẩn sơ cấp không?]

Ding dong!

[Thẻ trong Hộp Bí Ẩn trung cấp và cao cấp bao gồm cả thẻ trong Hộp Bí Ẩn sơ cấp. Nhưng thẻ trong Hộp Bí Ẩn sơ cấp không chứa thẻ trong Hộp Bí Ẩn trung cấp và cao cấp.]

Lương Kiệt hỏi thêm: [Tỷ lệ trúng thưởng của Hộp Bí Ẩn trung cấp và cao cấp có khác với sơ cấp không?]

Ding dong!

[Về nguyên tắc mà nói, tỷ lệ đạt được thẻ cấp độ cao hơn sẽ nhỉnh hơn một chút, nhưng cụ thể cao hơn bao nhiêu và có thể rút ra những gì chỉ liên quan đến những gì bạn khao khát trong lòng. Càng đi ngược lại số phận ban đầu, càng khó có được.]

Thẻ cấp thấp là cà rốt được chuẩn bị cho người nghèo, nếu có tiền tốt nhất nên mua thẻ trong Hộp Bí Ẩn cao cấp. Nó vừa tiết kiệm thời gian và công sức, vừa có thể rút ra nhiều loại hơn hoặc cao cấp hơn.

Thế là lần này Lương Kiệt đã chọn thẻ cao cấp.

Thẻ cao cấp x 10.

Anh lật thẻ đầu tiên, ánh sáng tan đi, để lộ một lá bài trơn bóng, trên thẻ là hoa văn và chữ viết bí ẩn.

Ding dong!

[Chúc mừng anh bạn đã rút trúng một chiếc Áo Tiềm Ẩn, là thẻ thời gian. Sử dụng Áo Tiềm Ẩn như đi trên tuyết mà không để lại dấu, lướt như gió nhẹ, sử dụng giới hạn trong 30 phút, thời gian đông lạnh là 72 giờ.]

Thẻ biến thành một chiếc áo khoác màu đen. Lương Kiệt thử mặc lên, anh vừa nghĩ đi vào phòng ngủ là trong chớp mắt đã vút một cái đi tới phòng ngủ từ phòng khách. Hơn nữa bên chân anh còn một món đồ. Theo lý thuyết, dùng tốc độ này xông qua chắc chắn sẽ tạo ra sóng gió, nhưng món đồ này lại chẳng nhúc nhích.

Trong phòng khách có camera giám sát vì canh mèo trong nhà. Sau khi vợ chết, anh chẳng còn ý định chăm sóc nên đã tìm thấy một ngôi nhà mới cho nó, song, anh vẫn chưa rảnh để tháo máy quay đi. Lương Kiệt lập tức mở camera, chỉ thấy trong video là cảnh từ đầu anh đang đứng trong phòng khách, đến khi anh mặc áo choàng lên, chợt anh biến mất tại chỗ.

Lương Kiệt chọn tốc độ theo dõi chậm, phải chậm tận 4 lần mới nhìn thấy bóng dáng anh chạy từ phòng khách vào phòng ngủ, mà đồ bên chân anh vẫn không nhúc nhích.

Đạp tuyết không dấu vết, đi như gió nhẹ, lặng lẽ chẳng có tiếng động...

Lương Kiệt hơi mở to mắt, dù cho thứ anh muốn nhất là thẻ Nguyền Rủa nhưng đó chẳng cản anh sững sờ. Đây là thẻ trong Hộp Bí Ẩn cao cấp sao? Nếu anh mặc món đồ này vào, anh sẽ đi ám sát người khác…

Ding dong!

[Xin vui lòng tiếp tục lật thẻ của bạn.]

Lương Kiệt vừa nhìn thấy chữ này thì giật mình ngay, da gà nổi lên, loại cảm giác bị sinh linh thần bí nhìn chăm chú lại xuất hiện. Anh ném những suy nghĩ lộn xộn trong đầu mình đi và tiếp tục lật thẻ của mình.

Trong Hộp Thẻ Bí Ẩn sơ cấp, thẻ tốt nhất mà Lương Kiệt có thể rút ra chỉ có thẻ Tuổi Thọ và thẻ Nguyền Rủa. Chúng là thẻ cao cấp nhất mà anh có thể rút ra, còn không thì lại là mấy món nhỏ như Ích Cốc Đan (không cần ăn cơm một tháng), thẻ Ác Mộng (khiến người ta liên tục gặp ác mộng 10 ngày), hơn nữa tỉ lệ rút trúng còn thấp. Hộp Bí Ẩn cao cấp lại khác, nó có chủng loại phong phú, tỷ lệ trúng cũng tương đối cao.

Anh lần lượt rút được Áo Tiềm Ẩn, Dao Tàng Hình, Giẻ Lau Ký Ức, Mê Hồn Hương và các vật phẩm khác, có thể nói là nguyên gói ám sát. Lương Kiệt mơ hồ nhận ra mình rút ra được những món này vì trong lòng anh có nguyện vọng mãnh liệt muốn đám đó chết đi.

Mặc dù nếu được, anh nguyện ý tự tay mình giết tụi nó, song, anh vẫn muốn thẻ Nguyền Rủa, anh muốn những người đó phải chịu đựng nỗi đau giống như cục cưng của anh. Một mình anh không thể tạo ra nỗi đau đó, mà chỉ giúp tụi nó chết nhẹ nhõm mà thôi. Anh không bằng lòng để tụi nó có lợi một tí ti gì.

Chỉ còn lại Hộp Bí Ẩn cuối cùng. Một Hộp Bí Ẩn có 10 thẻ, giả sử có một thẻ Nguyền Rủa bên trong thì vẫn chả đủ, có vẻ như anh chỉ có thể tiếp tục bán thẻ bài rút được để lấy tiền. Nhưng lần này đi bán sẽ khó hơn thẻ Tuổi Thọ rất nhiều. Mấy món trong gói ám sát có bán cho bất cứ ai vẫn có thể bị mang đi làm chuyện xấu. Chuyện này làm người có bản chất lương thiện như anh mà nói đúng là rất khó lựa chọn.

Thẻ cuối cùng được lật.

Ding dong!

[Chúc mừng anh rút được thẻ Nguyền Rủa cao cấp, số lượng có thể nguyền rủa là 5 người]

Lương Kiệt thừ người rồi lập tức mừng như điên.

...

Nhà tù.

Gần đây mấy phạm nhân hay bàn chuyện phạm nhân mang tội nặng giết phạm nhân mới trong lúc rỗi rãi. Bọn họ cũng hoang mang chẳng kém.

“Không phải lão Lý sắp mãn hạn tù à? Còn nói sau khi ra ngoài phải làm cho người nhà vợ cũ hắn đẹp mắt nữa chứ. Mắc gì tự nhiên chết như vậy?”

“Đáng đời, ngay cả vợ mình mà cũng giết, đi ra ngoài còn muốn làm cha vợ. Tao coi thường người giết phụ nữ nhất.”

“Với số thông minh này mà mày còn đi cướp ngân hàng, điểm quan trọng ở đây là chuyện này không được bình thường đó!”

“Sao lại không bình thường? Ngay cả chuyện giết vợ là không bình thường rồi, nay hắn làm chuyện này không phải vô cùng bình thường à?”

“Nói mà mày không thông…”

Mấy phạm nhân khác cũng không biết phạm nhân vị thành niên mới tới đã gây ra tội gì, gây ra chuyện gì; nhưng ba tên tội phạm vị thành niên khác lại biết nên đã dọa tụi nó sợ hãi.

Chúng đi cùng với nhau trong căng tin vào giờ ăn trưa.

“Sao có thể như vậy, có phải do ma không? Con nhỏ đó tới báo thù rồi!”

“Đi đi, nói bậy gì vậy? Lấy đâu ra ma?”

“Chứ mày nói coi sao thành dạng này, cái chết của thằng đó ấy, rồi tất cả chúng ta đều…”

“Còn không phải do mày à, mày nói mày muốn siết cổ con nhỏ tới chết!”

“Không siết cổ để con đó đi báo cảnh sát chắc, mà tụi bây cũng đồng ý rồi! Hơn nữa, chính mày đã đề nghị cho con nhỏ đó ăn mấy thứ đó…”

Chúng đổ lỗi cho nhau, cuối cùng người lớn tuổi hơn nói hung tợn: “Câm miệng, đừng nói nữa, sợ cái gì? Người ta nói ma quỷ sợ kẻ ác, chúng ta phải là kẻ ác mà ma quỷ sợ hãi! Không sợ con nhỏ đó tìm tới!”

Ba người nói như vậy một trận rồi thật sự chẳng còn sợ nữa, thậm chí trong lòng chúng còn nghĩ tàn bạo nếu con nhỏ đó hóa thành ma quỷ, bọn họ cũng phải dọa ngược lại nó. Khi còn sống mà chúng đã không sợ con đó, chả lẽ nó chết rồi mà còn làm chúng sợ chắc?

Chúng nghĩ là thế, tối đó trước khi tắt đèn, chúng đã đánh răng và đi ngủ.

Không biết là mấy giờ, bọn chúng bỗng nhiên bị sức mạnh nào đó giật khỏi giường. Đến khi giật mình tỉnh lại, đang định kêu lên, chúng lại bị bịt miệng và bị lôi về phía nhà vệ sinh.

...

Vào ban đêm, cặp vợ chồng nọ mang theo một xô máu chó nóng hổi và rời khỏi nhà máy.

Họ nhận định con trai mình bị Lương Kiệt hại chết, thằng này có năng lực lắm, dám thông đồng với cảnh sát, hại con trai họ bị giết dã man như vậy. Nhưng đừng tưởng rằng bọn họ sẽ từ bỏ ý đồ, bọn họ có nhiều biện pháp tra tấn Lương Kiệt.

“Con đĩ có lòng dạ hiểm ác này, nếu vợ thằng này không làm điệu bộ câu dẫn thằng bé, thằng bé có phạm phải sai lầm này không cơ chứ? Mình không suy nghĩ lại cho tốt mà còn đi trách con trai chúng ta, thậm chí còn xuống tay với đứa bé tội nghiệp thế hu hu hu…” Người phụ nữ khóc lả.

Người đàn ông lái xe bên ghế lái, mặt mũi ông ta run lên vì sự tức giận đỉnh điểm: “Hôm nào ông đây gi3t ch3t nó!”

Bây giờ không được, bọn họ nhận thấy có cảnh sát đi theo Lương Kiệt và nghi rằng đó là cảnh sát bảo vệ Lương Kiệt, cho nên họ đành chờ nó ra khỏi cửa là dùng máu chó hắt vào. Thế là chặn khóa cửa, coi như là cách đáp trả để nó buồn nôn.

Không phải vì vợ chết mà mắc bệnh trầm cảm à? Vậy thì mau tự sát đi chứ, đừng sống trong thế giới này! Sớm biết bỗng nó sung máu giết ngược lại, họ đã ép nó tới chết từ lâu, tránh chuyện nó hại cục vàng của họ!

Nhà máy họ mở ở vùng ngoại ô, lúc trở về thành phố cần phải đi qua một đoạn đường dài không có đèn đường. Hai chùm ánh sáng được chiếu ra từ đèn xe chỉ có thể nhìn thấy hai bên đường là kênh rạch và cỏ dại.

Một chiếc xe ba bánh nằm ngang trên đường, chặn đường đi.

“Mẹ kiếp, xe ghẻ của ai đây?” Người đàn ông dừng xe, nói kháy lúc xuống xe, muốn đẩy cái xe ba bánh ra.

Đột nhiên một nhóm thanh thiếu niên lao ra khỏi mương nước, bao quanh người đàn ông, có mấy người chạy về phía chiếc xe.

“Làm gì? Tụi bây chơi trò gì đó?!” Hai vợ chồng giận dữ chửi um.

“Hì hì, lần này con mồi là hai con heo mập.” Một trong những thiếu niên cười hi hi bảo.

Hai vợ chồng bị bắt cóc rồi bị đẩy một căn chòi nhỏ hỏng trước lỗ sau, trong chòi còn có một cái lồng giam.

“Tụi bây đang làm chuyện phạm pháp!” Rốt cuộc bọn họ cũng hoảng sợ, “Tuổi còn trẻ lắm, bây giờ quay đầu còn kịp. Mấy cháu thả chúng tôi ra, tôi sẽ cho mấy cháu tiền, rất nhiều tiền!”

“Ai mà thèm tiền của ông, ba mẹ tôi còn nhiều tiền hơn.” Người thanh niên cầm đầu cười bảo, “Giờ tôi muốn chơi ngay thừa dịp tôi còn chưa trưởng thành.” Nó nhìn về đồng bọn của mình, “Tụi bây có đọc tin tức hai ngày trước không? Tên chủ mưu kia gọi là gì nhỉ, Vương XX. Tụi nó biết chơi ghê, chúng ta cũng phải tới thử chuyện tụi nó làm một chút xem thế nào?”

“Tốt á!”

Sắc mặt hai vợ chồng tái mét ngay, Vương xx chính là tên đứa con vàng con bạc của họ.

Mà giờ đây có một lũ ác ma tuổi teen khác trông giống như bản sao của chúng chuẩn bị học theo đứa con trai yêu quý và nhóm của nó, dùng các thủ đoạn mà chúng đối xử với các nạn nhân vô tội để sử dụng trên người họ.

Lương Kiệt đã viết trên thẻ Nguyền Rủa rằng anh muốn cặp vợ chồng phải chịu sự đối xử hệt như vợ mình, nếm thử nỗi đau mà đứa con ác ma do họ nuôi dưỡng mang lại cho người khác.

Đồ vật xuất hiện do bàn tay Chúa Tể hiển nhiên đã giúp anh đạt được mong muốn mà chẳng có chút sai sót nào. Thế là ẩn trong xã hội này, một nhóm ác quỷ vị thành niên khác giống như con trai của họ đã được dẫn ra.

...

Giang Tinh Chước nâng cằm, khóe miệng hơi nhếch lên, tầm mắt cô chuyển sang góc dưới bên phải, có tin tức mới.

Khách hàng mới tới rồi.

- -----oOo------