Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Chương 37




Edit + Beta: Basic Needs

………..

Tòa nhà Quốc hội.

Theo đà Cánh Cửa Thần Kỳ mở chậm rãi, tim ai nấy không khỏi nhấc lên, người bên đối diện đi vào sẽ là người bên ngoài bức tường.

Họ không ngờ được hôm nay Hướng Cầm và Hướng Huyền, người giờ đã là người dẫn đầu các tổ chức bên ngoài bức tường, sẽ trả lời nhanh như vậy, đồng thời còn đồng ý nói chuyện như thể họ đã chuẩn bị từ lâu và chỉ đợi cho tới ngày này. Điều này làm cho mọi người không thể không cảnh giác.

Rất nhanh, một nhóm nam nữ mặc áo choàng đỏ nối đuôi nhau đi vào từ bên kia Cánh Cửa Thần Kỳ, dẫn đầu là hai anh em Hướng Huyền và Hướng Cầm.

Khi nhìn thấy họ, tim ai nấy đập thình thịch.

Các tín đồ trong bức tường thường thấy do bị đám tổ chức tội phạm bày trò lắc lư lừa dối. Có lẽ do chẳng tận mắt nhìn thấy những người lãnh đạo may mắn của Chúa Tể, cũng có thể do có nhiều người bình thường chỉ tin một cách tùy tiện, cho nên dù có khoác áo choàng đỏ tạo thành một nhóm đi trên đường phố cũng chẳng có gì làm người ta sợ hãi. Thay vào đó chỉ làm người ta cảm thấy đám người này bị tự kỷ và quái dị.

Vậy mà lúc này đây, nhóm Hướng Cầm vừa đứng ở chỗ này với khí thế đập vào mặt đã làm cho mọi người ngay lập tức cảm thấy đây là một tổ chức, là một tổ chức đã trở thành quy mô với sự chuyên nghiệp và thẩm quyền chứ chẳng chia năm xẻ bảy như trong bức tường. Bất cứ ai nhìn thấy họ sẽ chẳng còn có ý tưởng khác ngoài kinh hãi, đứng đơ tại chỗ.

Hai tổ chức bắt tay lịch sự, ngồi xuống ở cả hai bên của bàn hội nghị và bắt đầu đàm phán.

Hướng Huyền: “Mấy anh muốn hai bên bắt tay giảng hòa, chung sống trong hòa bình. Vậy chỉ cần mấy anh đồng ý với các điều kiện của chúng tôi thì đấy cũng là kết quả mà chúng tôi theo đuổi.”

Cái gọi là muốn hợp tác chẳng phải chỉ vì họ sợ bên này có Cánh Cửa Thần Kỳ là có thể đi vào bên trong tường lặng im chẳng có tiếng động, sợ những người bên ngoài bức tường phát động chiến tranh bên trong bức tường, gây ra chiến tranh không và cái chết vô bổ à?

Tô Nại: “Mấy anh muốn gì?”

Tất cả mọi người cực kỳ cảnh giác, trong đầu hiện lên các điều kiện đòi hỏi quá mức, chẳng hạn như muốn người của họ làm Tổng thống, muốn người của bọn họ trở thành người phụ trách các cứ điểm quân sự quan trọng, rồi gì mà chức cao nhiều thưởng, có quyền lợi và địa vị.

Cô gái loli ngồi bên cạnh Hướng Huyền với đôi mắt ngây thơ xen lẫn tà khí, cô nói một cách giòn giã: “Trên thế giới này, người có thể sửa chữa các vết nứt trong 20 năm, có thể làm cho khoảng cách bị phản bội và vứt bỏ biến mất, chỉ có Chúa.”

Đám quan chức cấp cao đang nghĩ về tiền thưởng quyền lợi địa vị trong đầu sững người ngay. Họ đã bỏ qua chuyện mặc dù mấy người đối diện vẫn là con người, mặc dù vẫn là người đồng tộc với họ, nhưng họ đã là một sinh vật khác, tư duy khác hẳn con người bình thường.

“Chúng ta muốn xây dựng nhà thờ và truyền bá lòng nhân từ của Chúa. Chân Thần hạ phàm ở đây là vinh dự của vùng đất này. Thờ phượng Ngài và tin vào Ngài là điều mà nhân loại nên làm.”

Đó là lý do tại sao lúc này họ đã có đủ các loại thẻ, có Cánh Cửa Thần Kỳ thích đi chỗ nào là đi chỗ đó, mà vẫn đồng ý hòa giải với những người trong bức tường. Họ phải truyền giáo trên toàn thế giới, bên trong bức tường cũng là một phần của thế giới. Đối với các tín đồ mà nói, quá khứ chẳng còn quan trọng nữa, thậm chí có tín đồ cho rằng chính vì họ gặp những chông chênh này mới tác động tới Chúa. Hết thảy mọi thứ chỉ là thử thách của số phận mà thôi.

“Cái này...”

Mấy quan chức cấp cao nhìn nhau.

“Chuyện này không phải đùa, chúng tôi cần thảo luận một chút. “ Tô Nại trả lời.

Mặt Hướng Huyền chẳng thay đổi, anh ta nói với ý tứ không rõ: “Con người có thể đứng trên Thần linh sao?”

Tô Nại sửng sốt.

Chẳng có câu trả lời trong chốc lát, đám người Hướng Huyền lại thông qua Cánh Cửa Thần Kỳ rời đi. Hội nghị trong hội trường là một mảng im lặng, câu nói của Hứa Huyền giống như một tia sét giáng xuống buộc họ phải thoát khỏi suy nghĩ cố định và nhìn thấy hiện thực chân chính.

Bọn họ muốn xây dựng một nhà thờ trong một quốc gia, trắng trợn truyền giáo, cái này có gốc rễ khác biệt với các tín đồ trong bức tường. Hạt cát rải rác ngưng tụ, trở thành một tổ chức đông đúc, trách nhiệm rõ ràng, tầng lớp rõ ràng. Điều này chắc chắn sẽ thay đổi mô hình của một quốc gia, chắc chắn sẽ thay đổi từ trạng thái một Chính phủ thành Chính phủ và Giáo hội có địa vị ngang nhau, Tổng thống và Giáo hoàng sẽ là hai người có quyền lực cao nhất cùng tồn tại.

Một quốc gia có hai tổ chức lãnh đạo, ngay cả khi hai cơ cấu phân chia lao động khác nhau, sự thay đổi này đối với họ mà nói chỉ cần nghĩ tới thôi đã thấy vô cùng khó chịu.

Nhưng Hướng Huyền nói đúng, chẳng lẽ con người có thể đứng trên Thần linh à?

Khi Chúa Tể chưa đến, họ tuyệt vọng vì Lò Giết Mổ, nhưng hôm nay vì có thẻ của Chúa Tể mà họ đã chẳng còn sợ hãi cái lò đó từ lâu nữa. Tại sao phải sợ? Bất kể có loại quái vật nào xuất hiện trong Lò Giết Mổ, họ có tất cả các loại thẻ lợi hại chống đối lại, Lò Giết Mổ không còn là Lò Giết Mổ con người mà chính là lò giết quái vật. Thậm chí cả người dân không cần phải hoảng loạn xông vào phòng an toàn để trú ẩn.

Hết thảy điều này cũng do Chúa Tể.

Song, đó thật sự là Thần sao? Lỡ như đó là ác ma? Nhưng chuyện cho tới bây giờ thì có thờ thần hay ác ma cũng chẳng còn quan trọng đối với nhân loại nữa.

Tô Nại đứng dậy từ phía sau bàn làm việc của mình, anh đi đến cửa sổ, nhìn vào bầu trời đêm, trong đầu xuất hiện một hình ảnh cao lớn mặc tạp dề mỉm cười hiền lành nói với anh: “Con trai, hôm nay ba làm toàn món con thích ăn!”

Hình ảnh vừa chuyển lại biến thành cảnh tượng khác, bóng hình cường tráng mặc âu phục màu đen nằm trên mặt đất với máu đầy người. Xương cốt toàn thân ông vỡ vụn, miễn cưỡng lộ ra nụ cười cứng ngắc với anh, dường như ông muốn nói gì đó với anh nhưng đến cuối cũng chẳng thốt ra được mà đã tắt thở.

Tôi đã cầu nguyện với Thần vô số lần, nhưng Thần chưa hề và chưa từng trả lời tôi. Cho đến hôm nay, tôi không cần Thần nữa, ngay cả khi thực sự có Thần tồn tại, tôi chẳng bao giờ đặt niềm tin vào đấy.

Vài ngày sau, họ gặp lại mấy người Hướng Huyền, hai bên đạt được sự đồng thuận.

Trong tình huống hầu hết mọi người không nhận thấy, đất nước này đã trải qua những thay đổi long trời lở đất. Này thì sự sụp đổ của các thế gia võ cổ trong bặt vô âm tín, những người kiêu ngạo cụp đuôi ngoan ngoãn; này thì Lò Giết Mổ không còn đáng sợ; này số lần băng đảng tội phạm thường xuyên xuất hiện đã giảm bớt; này thì ngày càng có nhiều người mặc áo choàng đỏ trên đường phố và các chương trình truyền hình dần dần nói về Chúa Tể, thẻ bài cũng như tín ngưỡng…

Cùng lúc đó, các nước phương Tây bắt đầu đồng lòng lên tiếng phê phán họ.

Chính vì sự kiện xâm nhập của tổ chức Lãnh địa Tham Lang từ nước S trước đó. Gi3t ch3t những kẻ xâm nhập là chuyện bình thường, nhưng vấn đề là có một thầy Ngoại Cảm trong số những người bị giết. Những năm gần đây Hiệp hội Người Ngoại Cảm của mấy nước khác đã có điều bất mãn đối với thế gia võ cổ bên này. Trước đó Đàm Dĩ Vũ đại biểu gia tộc võ cổ ra ngoài giao lưu với người Ngoại Cảm đã làm ra đủ loại hành vi vô lý càng làm cho bọn họ phẫn uất hơn. Mâu thuẫn tích góp đến một mức độ nhất định sẽ bộc phát.

...

Một phần của những người thuộc Tổ chức Lãnh địa Tham Lang đóng quân bên rìa ngoài đất nước đã sống sót và chạy trốn về nước. Họ mang lại tin tức làm hoang mang lòng người trong nước.

“Ngươi nói bọn họ gọi tới Thần và đạt được sức mạnh?”

“Đúng vậy thưa Quốc vương, chúng tôi đã tận mắt chứng kiến một cánh cửa xuất hiện từ hư vô rồi có một người phụ nữ đi ra, vẫy tay tạo ra băng và tuyết giống như phép thuật! Chính cô ta gi3t ch3t thầy đấy!”

“Không thể nào! Trên thế giới này không có thần!”

“Tôi đã nghe những người ở đất nước đó nói rằng có một vị thần tên là Chúa Tể đã đến vì nghe thấy tiếng lòng của bọn họ. Người này cho họ thẻ huyền diệu, thẻ sẽ biến thành sức mạnh làm cho ai nấy bay trên trời chui xuống đất, đạt được hết thảy!”

Người phụ nữ ngồi bên cạnh ghế của Nhà vua run rẩy, vừa nghe vậy là nắm đấm của cô nàng siết chặt trên đầu gối của mình. Cô đứng dậy nói lí nhí là mình đi về xuống thuốc rồi thật cẩn thận rời đi trong ánh mắt lạnh lùng của người kia.

Một mạch đi về, khắp nơi trong không khí có khói thuốc súng và mùi tanh nồng, có những người phụ nữ với cái bụng lớn còn khả năng sinh sản bị nhốt trong “Thiên Đường” như gia súc mà chờ đợi ngày sinh với khuôn mặt tê liệt. Phụ nữ lớn tuổi không thể cung cấp sức lao động thì phải đối mặt với mối đe dọa bị bắt và đưa vào Lò Giết Mổ hằng ngày cùng với trẻ em.

Quốc gia S, một trong những quốc gia tuyệt vọng nhất trên thế giới, có thể được gọi là địa ngục, đặc biệt là địa ngục của phụ nữ.

Người phụ nữ vội vã trở lại phòng ngủ, kéo ngăn kéo dưới bàn trang điểm và trong đó là một cái thẻ vàng với hoa văn và chữ viết bí ẩn ở trên.

Trong đầu cô nhớ lại những gì mình vừa nghe thì tim đập dồn hơn, lá bài này đột nhiên xuất hiện trên bàn trang điểm của cô vài ngày trước. Khi cô nhìn thấy nó, cô cảm thấy một sức mạnh bí ẩn bèn nghĩ rằng Quốc vương tặng đồ cho mình. Cô không rõ lắm nhưng lại chẳng dám hỏi, chỉ coi là bậc thầy kia cho mình cái thứ bùa chú có hình gì đó.

Tuy nhiên giờ đây cô lại có cảm giác mạnh mẽ rằng cái thẻ này…

“Lisa.”

Lisa quay đầu lại thì thấy một chị gái có cái bụng to, trông giống cô đến sáu phần. Mặt chị gái hóp vào, gầy trơ xương như cây củi, đôi mắt hơi đục, hai chân nhỏ còm nhom chống đỡ cái bụng to đáng sợ này, đúng là khiến người ta kinh hãi.

“Chị.”

“Lisa, em có uống thuốc không?” Chị gái hỏi.

“...”

“Em nên uống thuốc đi, em phải mang thai nhanh lên!” Người chị nhận được câu trả lời từ sự im lặng của em gái thì chợt kích động: “Thừa dịp bây giờ hắn còn yêu chiều em, em nhất định phải mang thai nhanh lên. Nếu không… nếu không…”

Lisa sợ hãi vội vàng ôm lấy và trấn an chị. Chạm vào xương cấn lên lưng chị mình, cô đau lòng không thôi và cũng căm hận đến cùng cực.

Quốc vương Lãnh địa Tham Lang là một kẻ rác rưởi hèn nhát làm người ta buồn nôn. Để giữ vị trí của mình không bị kéo xuống ngựa, xưa nay hắn chả dám đưa mấy người con trai trong tổ chức vào Lò Giết Mổ cũng vì sợ đám đàn ông với thân thể khỏe mạnh này có ý tưởng “một ngày nào đó đến lượt tôi” rồi từ đó dâng lên lòng phản kháng. Thế là phụ nữ lại trở thành đối tượng bị nghiền ép.

Và để không làm cho đám đàn ông trong tổ chức bất mãn, hắn tự mình làm gương bằng cách ném con ruột của mình vào Lò Giết Mổ. Cứ như vậy, những người phía dưới chẳng thế nói được cái gì.

Còn những bà mẹ đáng thương đã sinh con thì sao? Chị của cô đang mang thai đứa thứ tư còn ba đứa trước đã bị ném vào Lò Giết Mổ. Thế mà chị ấy vẫn bị ép tiếp tục mang thai đứa con thứ tư. Quốc vương muốn làm gương cho người dân, cố gắng ép buộc phụ nữ, dù cho người phụ nữ đó chính là vợ của hắn, người được gọi là Nữ hoàng.

Chương 37: Giai đoạn thứ 2

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Tòa nhà Quốc hội.

Theo đà Cánh Cửa Thần Kỳ mở chậm rãi, tim ai nấy không khỏi nhấc lên, người bên đối diện đi vào sẽ là người bên ngoài bức tường.

Họ không ngờ được hôm nay Hướng Cầm và Hướng Huyền, người giờ đã là người dẫn đầu các tổ chức bên ngoài bức tường, sẽ trả lời nhanh như vậy, đồng thời còn đồng ý nói chuyện như thể họ đã chuẩn bị từ lâu và chỉ đợi cho tới ngày này. Điều này làm cho mọi người không thể không cảnh giác.

Rất nhanh, một nhóm nam nữ mặc áo choàng đỏ nối đuôi nhau đi vào từ bên kia Cánh Cửa Thần Kỳ, dẫn đầu là hai anh em Hướng Huyền và Hướng Cầm.

Khi nhìn thấy họ, tim ai nấy đập thình thịch.

Các tín đồ trong bức tường thường thấy do bị đám tổ chức tội phạm bày trò lắc lư lừa dối. Có lẽ do chẳng tận mắt nhìn thấy những người lãnh đạo may mắn của Chúa Tể, cũng có thể do có nhiều người bình thường chỉ tin một cách tùy tiện, cho nên dù có khoác áo choàng đỏ tạo thành một nhóm đi trên đường phố cũng chẳng có gì làm người ta sợ hãi. Thay vào đó chỉ làm người ta cảm thấy đám người này bị tự kỷ và quái dị.

Vậy mà lúc này đây, nhóm Hướng Cầm vừa đứng ở chỗ này với khí thế đập vào mặt đã làm cho mọi người ngay lập tức cảm thấy đây là một tổ chức, là một tổ chức đã trở thành quy mô với sự chuyên nghiệp và thẩm quyền chứ chẳng chia năm xẻ bảy như trong bức tường. Bất cứ ai nhìn thấy họ sẽ chẳng còn có ý tưởng khác ngoài kinh hãi, đứng đơ tại chỗ.

Hai tổ chức bắt tay lịch sự, ngồi xuống ở cả hai bên của bàn hội nghị và bắt đầu đàm phán.

Hướng Huyền: “Mấy anh muốn hai bên bắt tay giảng hòa, chung sống trong hòa bình. Vậy chỉ cần mấy anh đồng ý với các điều kiện của chúng tôi thì đấy cũng là kết quả mà chúng tôi theo đuổi.”

Cái gọi là muốn hợp tác chẳng phải chỉ vì họ sợ bên này có Cánh Cửa Thần Kỳ là có thể đi vào bên trong tường lặng im chẳng có tiếng động, sợ những người bên ngoài bức tường phát động chiến tranh bên trong bức tường, gây ra chiến tranh không và cái chết vô bổ à?

Tô Nại: “Mấy anh muốn gì?”

Tất cả mọi người cực kỳ cảnh giác, trong đầu hiện lên các điều kiện đòi hỏi quá mức, chẳng hạn như muốn người của họ làm Tổng thống, muốn người của bọn họ trở thành người phụ trách các cứ điểm quân sự quan trọng, rồi gì mà chức cao nhiều thưởng, có quyền lợi và địa vị.

Cô gái loli ngồi bên cạnh Hướng Huyền với đôi mắt ngây thơ xen lẫn tà khí, cô nói một cách giòn giã: “Trên thế giới này, người có thể sửa chữa các vết nứt trong 20 năm, có thể làm cho khoảng cách bị phản bội và vứt bỏ biến mất, chỉ có Chúa.”

Đám quan chức cấp cao đang nghĩ về tiền thưởng quyền lợi địa vị trong đầu sững người ngay. Họ đã bỏ qua chuyện mặc dù mấy người đối diện vẫn là con người, mặc dù vẫn là người đồng tộc với họ, nhưng họ đã là một sinh vật khác, tư duy khác hẳn con người bình thường.

“Chúng ta muốn xây dựng nhà thờ và truyền bá lòng nhân từ của Chúa. Chân Thần hạ phàm ở đây là vinh dự của vùng đất này. Thờ phượng Ngài và tin vào Ngài là điều mà nhân loại nên làm.”

Đó là lý do tại sao lúc này họ đã có đủ các loại thẻ, có Cánh Cửa Thần Kỳ thích đi chỗ nào là đi chỗ đó, mà vẫn đồng ý hòa giải với những người trong bức tường. Họ phải truyền giáo trên toàn thế giới, bên trong bức tường cũng là một phần của thế giới. Đối với các tín đồ mà nói, quá khứ chẳng còn quan trọng nữa, thậm chí có tín đồ cho rằng chính vì họ gặp những chông chênh này mới tác động tới Chúa. Hết thảy mọi thứ chỉ là thử thách của số phận mà thôi.

“Cái này...”

Mấy quan chức cấp cao nhìn nhau.

“Chuyện này không phải đùa, chúng tôi cần thảo luận một chút. “ Tô Nại trả lời.

Mặt Hướng Huyền chẳng thay đổi, anh ta nói với ý tứ không rõ: “Con người có thể đứng trên Thần linh sao?”

Tô Nại sửng sốt.

Chẳng có câu trả lời trong chốc lát, đám người Hướng Huyền lại thông qua Cánh Cửa Thần Kỳ rời đi. Hội nghị trong hội trường là một mảng im lặng, câu nói của Hứa Huyền giống như một tia sét giáng xuống buộc họ phải thoát khỏi suy nghĩ cố định và nhìn thấy hiện thực chân chính.

Bọn họ muốn xây dựng một nhà thờ trong một quốc gia, trắng trợn truyền giáo, cái này có gốc rễ khác biệt với các tín đồ trong bức tường. Hạt cát rải rác ngưng tụ, trở thành một tổ chức đông đúc, trách nhiệm rõ ràng, tầng lớp rõ ràng. Điều này chắc chắn sẽ thay đổi mô hình của một quốc gia, chắc chắn sẽ thay đổi từ trạng thái một Chính phủ thành Chính phủ và Giáo hội có địa vị ngang nhau, Tổng thống và Giáo hoàng sẽ là hai người có quyền lực cao nhất cùng tồn tại.

Một quốc gia có hai tổ chức lãnh đạo, ngay cả khi hai cơ cấu phân chia lao động khác nhau, sự thay đổi này đối với họ mà nói chỉ cần nghĩ tới thôi đã thấy vô cùng khó chịu.

Nhưng Hướng Huyền nói đúng, chẳng lẽ con người có thể đứng trên Thần linh à?

Khi Chúa Tể chưa đến, họ tuyệt vọng vì Lò Giết Mổ, nhưng hôm nay vì có thẻ của Chúa Tể mà họ đã chẳng còn sợ hãi cái lò đó từ lâu nữa. Tại sao phải sợ? Bất kể có loại quái vật nào xuất hiện trong Lò Giết Mổ, họ có tất cả các loại thẻ lợi hại chống đối lại, Lò Giết Mổ không còn là Lò Giết Mổ con người mà chính là lò giết quái vật. Thậm chí cả người dân không cần phải hoảng loạn xông vào phòng an toàn để trú ẩn.

Hết thảy điều này cũng do Chúa Tể.

Song, đó thật sự là Thần sao? Lỡ như đó là ác ma? Nhưng chuyện cho tới bây giờ thì có thờ thần hay ác ma cũng chẳng còn quan trọng đối với nhân loại nữa.

Tô Nại đứng dậy từ phía sau bàn làm việc của mình, anh đi đến cửa sổ, nhìn vào bầu trời đêm, trong đầu xuất hiện một hình ảnh cao lớn mặc tạp dề mỉm cười hiền lành nói với anh: “Con trai, hôm nay ba làm toàn món con thích ăn!”

Hình ảnh vừa chuyển lại biến thành cảnh tượng khác, bóng hình cường tráng mặc âu phục màu đen nằm trên mặt đất với máu đầy người. Xương cốt toàn thân ông vỡ vụn, miễn cưỡng lộ ra nụ cười cứng ngắc với anh, dường như ông muốn nói gì đó với anh nhưng đến cuối cũng chẳng thốt ra được mà đã tắt thở.

Tôi đã cầu nguyện với Thần vô số lần, nhưng Thần chưa hề và chưa từng trả lời tôi. Cho đến hôm nay, tôi không cần Thần nữa, ngay cả khi thực sự có Thần tồn tại, tôi chẳng bao giờ đặt niềm tin vào đấy.

Vài ngày sau, họ gặp lại mấy người Hướng Huyền, hai bên đạt được sự đồng thuận.

Trong tình huống hầu hết mọi người không nhận thấy, đất nước này đã trải qua những thay đổi long trời lở đất. Này thì sự sụp đổ của các thế gia võ cổ trong bặt vô âm tín, những người kiêu ngạo cụp đuôi ngoan ngoãn; này thì Lò Giết Mổ không còn đáng sợ; này số lần băng đảng tội phạm thường xuyên xuất hiện đã giảm bớt; này thì ngày càng có nhiều người mặc áo choàng đỏ trên đường phố và các chương trình truyền hình dần dần nói về Chúa Tể, thẻ bài cũng như tín ngưỡng…

Cùng lúc đó, các nước phương Tây bắt đầu đồng lòng lên tiếng phê phán họ.

Chính vì sự kiện xâm nhập của tổ chức Lãnh địa Tham Lang từ nước S trước đó. Gi3t ch3t những kẻ xâm nhập là chuyện bình thường, nhưng vấn đề là có một thầy Ngoại Cảm trong số những người bị giết. Những năm gần đây Hiệp hội Người Ngoại Cảm của mấy nước khác đã có điều bất mãn đối với thế gia võ cổ bên này. Trước đó Đàm Dĩ Vũ đại biểu gia tộc võ cổ ra ngoài giao lưu với người Ngoại Cảm đã làm ra đủ loại hành vi vô lý càng làm cho bọn họ phẫn uất hơn. Mâu thuẫn tích góp đến một mức độ nhất định sẽ bộc phát.

...

Một phần của những người thuộc Tổ chức Lãnh địa Tham Lang đóng quân bên rìa ngoài đất nước đã sống sót và chạy trốn về nước. Họ mang lại tin tức làm hoang mang lòng người trong nước.

“Ngươi nói bọn họ gọi tới Thần và đạt được sức mạnh?”

“Đúng vậy thưa Quốc vương, chúng tôi đã tận mắt chứng kiến một cánh cửa xuất hiện từ hư vô rồi có một người phụ nữ đi ra, vẫy tay tạo ra băng và tuyết giống như phép thuật! Chính cô ta gi3t ch3t thầy đấy!”

“Không thể nào! Trên thế giới này không có thần!”

“Tôi đã nghe những người ở đất nước đó nói rằng có một vị thần tên là Chúa Tể đã đến vì nghe thấy tiếng lòng của bọn họ. Người này cho họ thẻ huyền diệu, thẻ sẽ biến thành sức mạnh làm cho ai nấy bay trên trời chui xuống đất, đạt được hết thảy!”

Người phụ nữ ngồi bên cạnh ghế của Nhà vua run rẩy, vừa nghe vậy là nắm đấm của cô nàng siết chặt trên đầu gối của mình. Cô đứng dậy nói lí nhí là mình đi về xuống thuốc rồi thật cẩn thận rời đi trong ánh mắt lạnh lùng của người kia.

Một mạch đi về, khắp nơi trong không khí có khói thuốc súng và mùi tanh nồng, có những người phụ nữ với cái bụng lớn còn khả năng sinh sản bị nhốt trong “Thiên Đường” như gia súc mà chờ đợi ngày sinh với khuôn mặt tê liệt. Phụ nữ lớn tuổi không thể cung cấp sức lao động thì phải đối mặt với mối đe dọa bị bắt và đưa vào Lò Giết Mổ hằng ngày cùng với trẻ em.

Quốc gia S, một trong những quốc gia tuyệt vọng nhất trên thế giới, có thể được gọi là địa ngục, đặc biệt là địa ngục của phụ nữ.

Người phụ nữ vội vã trở lại phòng ngủ, kéo ngăn kéo dưới bàn trang điểm và trong đó là một cái thẻ vàng với hoa văn và chữ viết bí ẩn ở trên.

Trong đầu cô nhớ lại những gì mình vừa nghe thì tim đập dồn hơn, lá bài này đột nhiên xuất hiện trên bàn trang điểm của cô vài ngày trước. Khi cô nhìn thấy nó, cô cảm thấy một sức mạnh bí ẩn bèn nghĩ rằng Quốc vương tặng đồ cho mình. Cô không rõ lắm nhưng lại chẳng dám hỏi, chỉ coi là bậc thầy kia cho mình cái thứ bùa chú có hình gì đó.

Tuy nhiên giờ đây cô lại có cảm giác mạnh mẽ rằng cái thẻ này…

“Lisa.”

Lisa quay đầu lại thì thấy một chị gái có cái bụng to, trông giống cô đến sáu phần. Mặt chị gái hóp vào, gầy trơ xương như cây củi, đôi mắt hơi đục, hai chân nhỏ còm nhom chống đỡ cái bụng to đáng sợ này, đúng là khiến người ta kinh hãi.

“Chị.”

“Lisa, em có uống thuốc không?” Chị gái hỏi.

“...”

“Em nên uống thuốc đi, em phải mang thai nhanh lên!” Người chị nhận được câu trả lời từ sự im lặng của em gái thì chợt kích động: “Thừa dịp bây giờ hắn còn yêu chiều em, em nhất định phải mang thai nhanh lên. Nếu không… nếu không…”

Lisa sợ hãi vội vàng ôm lấy và trấn an chị. Chạm vào xương cấn lên lưng chị mình, cô đau lòng không thôi và cũng căm hận đến cùng cực.

Quốc vương Lãnh địa Tham Lang là một kẻ rác rưởi hèn nhát làm người ta buồn nôn. Để giữ vị trí của mình không bị kéo xuống ngựa, xưa nay hắn chả dám đưa mấy người con trai trong tổ chức vào Lò Giết Mổ cũng vì sợ đám đàn ông với thân thể khỏe mạnh này có ý tưởng “một ngày nào đó đến lượt tôi” rồi từ đó dâng lên lòng phản kháng. Thế là phụ nữ lại trở thành đối tượng bị nghiền ép.

Và để không làm cho đám đàn ông trong tổ chức bất mãn, hắn tự mình làm gương bằng cách ném con ruột của mình vào Lò Giết Mổ. Cứ như vậy, những người phía dưới chẳng thế nói được cái gì.

Còn những bà mẹ đáng thương đã sinh con thì sao? Chị của cô đang mang thai đứa thứ tư còn ba đứa trước đã bị ném vào Lò Giết Mổ. Thế mà chị ấy vẫn bị ép tiếp tục mang thai đứa con thứ tư. Quốc vương muốn làm gương cho người dân, cố gắng ép buộc phụ nữ, dù cho người phụ nữ đó chính là vợ của hắn, người được gọi là Nữ hoàng.

- -----oOo------