Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Chương 16




Edit + Beta: Basic Needs

………..

“Ông chủ?” Giang Tinh Chước nhướng mày, “Nghe có vẻ rất ghê gớm.”

Ăn một quả nho xong, cô lau tay.

Băng đảng tội phạm này trông cao cấp hơn nhiều so với Đỉa Độc với một đám thành viên cấp cao sống trong một biệt thự sang trọng nằm trên núi, trông giống như một tổ chức có quy mô. Tên của chúng cũng nghe có vẻ mạnh hơn “Đỉa Độc” đôi chút - Rắn Độc. Chí ít chúng không phải dạng côn trùng.

Tên đại ca đó nói chuyện với ông chủ xong bèn đứng dậy và thông báo cho những người khác rằng kế hoạch ngày mai sẽ tạm dừng.

Lúc này có một mỹ nhân đang ghé người nằm trên cửa sổ quay lại và bảo: “Đại ca, cái ông già kia tới nữa rồi.”

Bên ngoài đại bản doanh của băng đảng tội phạm nguy hiểm này, có một ông già mặc quần áo trắng tới mức như được tẩy, xách theo một túi vải, tập tễnh đến trước cửa chính rồi bấm chuông cửa.

Đại ca nhíu mày, vẻ mặt nóng nảy: “Lại đến nữa? Không sợ chết thật!”

“Ai nấy cũng sống tới từng tuổi này rồi thì sợ gì chết đây. Nếu theo lời em nói, cứ dứt khoát tiễn lão một đoạn đường là được, đỡ phải sống chịu tội.”

“Ha ha, bị ông chủ biết thì tao cũng không giúp được mày.” Đại ca cười lạnh.

Người nói chuyện bĩu môi và ngậm miệng lại. Bọn họ không nghi ngờ gì chuyện này, nếu họ lén lút giết lão già, ông chủ sẽ biết ngay lập tức, dù sao thì đã có bao nhiêu là vết xe đổ bày ở trước mắt rồi.

“Anh còn nói nữa, nếu không phải do anh làm việc sai sót, sao ông già có nửa cái thân xuống mồ tới nơi còn tìm được tụi này?” Người phụ nữ dựa vào cửa sổ, liếc mắt bảo.

Cách đây không lâu, họ đã lên kế hoạch cho một vụ đánh bom. Nửa đêm lén lút chôn đại thì lại bị một lão già phát hiện ra; nhưng điều nằm ngoài ý muốn của họ chính là ông già này chẳng những không báo cảnh sát, cũng không cảnh báo ngôi nhà giàu bị đánh lén, thậm chí còn lái xe ba bánh điện rách tả mò đến đại bản doanh của họ.

Hành động đáng kinh ngạc của lão đã khiến đám người không xử lão ngay, ngược lại còn muốn xem lão thực sự muốn làm gì, thế là để lão vào cửa.

Vào cửa được rồi, lão già lấy ra một xấp tiền nhỏ được bọc trong khăn lụa của mình từ trong cái túi của cái áo trắng ểnh vì giặt quá nhiều, nói rằng mục đích của mình là muốn chi tiền làm chuyện ác, hy vọng họ có thể giúp lão giết một người.

“Tui, tui chỉ có số tiền này trên ngừ bây giờ, nhưn tui vẫn còn một nôi nhà nhỏ. Chỉ cần mấy ngừi giúp tui giết hắng, tui sẽ cho mấy ngừi tất, được không…” Ông già nói với cái khẩu âm chẳng biết đến từ địa phương nào, tuổi tác cũng đã lớn làm cho lúc lão nói chuyện cũng mơ hồ, một hồi lâu họ mới hiểu được lão đang nói cái gì.

Cũng là dạng đã gặp ma, mấy người bọn họ chẳng phải là người tốt lành gì cho cam, làm không ít mấy chuyện bắt cóc giết người và những chuyện ác khác. Không phải chưa từng gặp mấy người tìm tới mình muốn dùng tiền làm chuyện ác, song, đây vẫn là lần đầu tiên họ gặp phải lão già bình thường cùng cực thế này tới dùng tiền làm chuyện xằng bậy, hơn nữa chỉ cho có xí tiền nhường đó.

Họ nào có phải là phường tốt lành, tất nhiên sẽ thây kệ lão già. Họ gọi lão vào ngoài việc thỏa mãn sự tò mò, hiển nhiên không có ý định để cho lão rời đi. Lão đã nhìn thấy hành động trước đây của họ rồi còn theo dõi họ tới tận đại bản doanh, nếu không xử lý lão thì họ chẳng phải là người xấu.

Nhưng tình cờ đúng lúc ông chủ gọi đến và biết được chuyện này nên yêu cầu họ đừng chú ý đến lão. Ông chủ nói đừng chú ý đến có nghĩa là thả người. Dù cho bọn họ không muốn một ít, nhưng vì sự thúc ép của uy quyền, cả đám chỉ đành nghe lời.

Ấy thế chẳng ngờ được lão này có sợ chết đâu, thậm chí còn vô cùng bền bỉ, cứ hay tới ấn chuông cửa, có đôi khi còn mang theo thuốc lá và rượu, hệt như muốn lôi kéo quan hệ. Làm quen với được với một nhóm tội phạm cũng là chuyện tuyệt vời.

“Lão già, tôi khuyên lão nên có chừng mực, chúng tôi thực sự không thể giúp đỡ lão chuyện này. Lão mà còn như vậy thì cho dù dẫn cảnh sát tới thì tụi này vẫn phải đi chôn lão đấy.” Người phụ nữ đi ra ngoài, từ chối một túi đậu phộng của lão già. Đậu phộng vẫn còn dính đất, rõ ràng là mới được thu hoạch từ dưới đất lên. Người phụ nữ nhìn, nghĩ rằng vì cái gì mà lão này cứ cố chấp như vậy, từ đáy mắt cũng hiện ra một chút khó chịu không đành lòng, “Chúng tôi không giết người đó được.”

Lão già một lần nữa bị từ chối ở ngoài cửa, đôi mắt già nua vẩn đục có sự mong chờ nhìn vào cánh cửa sắt đóng lại, nước mắt lấp lánh.

Lão đứng bên ngoài cửa trong một thời gian dài rồi mới đặt túi đậu phộng bên ngoài cửa sắt trước khi run rẩy quay lại và ngồi trên chiếc xe ba bánh điện hỏng đủ đường của mình rời đi. Nhưng tất cả bọn họ biết rằng chỉ cần lão ấy vẫn còn di chuyển được và thở được, sợ là lão hãy còn tới.

Vừa đúng lúc này, trên TV có một tin tức đang được phát sóng.

“Ba tháng đã trôi qua đi, anh hùng Đàm Dĩ Vũ của Thành phố H chúng ta cuối cùng đã trở lại. Trong cuộc trao đổi và luận bàn cổ thuật với các thuật sĩ cổ xưa của Hiệp hội Ngoại cảm các nước phương Tây, võ thuật cổ huyền ảo và lộng lẫy của nước ta đã mở rộng tầm nhìn của bạn bè nước ngoài...”

Người phụ nữ: “Tao khinh.”

...

Mộ Dung Ảnh ngất xỉu không lâu sau thì tỉnh lại, cô cảm thấy rất trớ trêu khi căn cốt mình bị hủy diệt, biến thành một người tàn phế. Nhưng quanh năm suốt tháng rèn luyện đã làm tố chất thân thể của cô mạnh hơn rất nhiều người, cơ chế phòng ngự của cơ thể không dễ mở ra như thế; nếu có mở ra thì thời gian duy trì cũng rất ngắn ngủi.

Nếu không phải như vậy, cô sẽ không nghe thấy Vạn Dung nói chuyện điện thoại với người khác. Trong im ắng, âm thanh ở đầu dây bên kia rất rõ ràng.

“Bắt được chưa?” Văn Thanh hỏi.

Vạn Dung lạnh lùng nhìn Mộ Dung Ảnh một cái mới trả lời: “Bắt kịp, lúc tôi đến thì nó đang báo cảnh sát. Đúng là ngu xuẩn, không biết giữa chính phủ và thế gia có hiệp nghị à, nó báo cảnh sát thì làm sao?”

Văn Thanh: “... Nhưng chính phủ đã vô cùng bất mãn với những thế gia như chúng ta. Lỡ mà bị phát giác chỉ e là bị ghi lại một khoản, cẩn thận vẫn tốt hơn.”

Vạn Dung bày vẻ mặt khinh thường, hoàn toàn chẳng thèm để ý chuyện bị ghi nợ, dù có bị ghi nhớ một ngàn chuyện thì có thể như thế nào?

Bên kia chần chờ một hồi bèn mở lời: “Bác, dù sao Mộ Dung Ảnh cũng coi như là trả nợ thay mẹ, bấy giờ chắc nó cũng không làm được, giữ lại một cái mạng cho nó đi. Ngày khác cháu kết hôn với Tiểu Tuyết, cháu sẽ trông chừng nó cho tốt.”

“Ngược lại cháu hãy còn chút tình cảm với nó.”

“Dù sao cũng lớn lên cùng nhau, nhưng cháu chỉ yêu Tiểu Tuyết.”

Vạn Dung liếc Mộ Dung Ảnh một cái, nghĩ thầm với bộ dáng hiện tại của nó, chỉ có thằng đàn ông đui mù mới đưa miệng được, cho nên bà ta cũng chẳng nắm lấy không buông điểm này của Văn Thanh.

Máu mũi Mộ Dung Ảnh trộn lẫn với máu chảy ra từ miệng và mồ hôi lạnh, thật bẩn thỉu. Chân tướng tàn khốc một lần lại một lần đả kích làm cho hai mắt cô đầy tơ máu, nước mắt chảy ra mà cô chẳng kìm chế được, hận đến mức cơ bắp cả người co giật run rẩy cả.

Lúc Vạn Dung toan rời đi, Mộ Dung Ảnh gian nan lên tiếng: “Tiểu Tuyết... có biết hay không...”

Vạn Dung: “Tiểu Tuyết bây giờ không biết, sau này sẽ không bao giờ biết, tránh làm bẩn tai con bé, làm dơ mắt con bé! Tốt nhất mày đừng giở trò gì với tao, bằng không tao sẽ để cho mày không làm được gì ngay cả việc kéo dài hơi tàn!”

Tuy rằng bản thân Vạn Dung cũng không phải là thứ gì tốt, cũng chướng mắt Mộ Dung Ảnh ngây thơ, nhưng đặt ở trên người Mộ Dung Tuyết thì bà ta lại có một loại tiêu chuẩn khác. Bà ta cẩn thận bảo vệ cô con gái bé bỏng mong manh của mình, cũng không để con bé chịu nhiều tổn thương, càng chẳng để thế giới sạch sẽ của con bé bị ô nhiễm. Cho nên bà ta hoàn toàn không có ý định cho con bé biết những chuyện cũ năm xưa cùng với tao ngộ mà Mộ Dung Ảnh gặp phải hiện tại.

Nhưng Mà Mộ Dung Tuyết thật sự chẳng biết tí ti gì chăng? Cô ả có được nội lực thâm hậu như vậy,mà chính nội lực đó đã từng chữa lành vết thương cho cô ả, hoạt động trong cơ thể cô ả, cô ả không cảm thấy một chút quen thuộc? Cô ả chẳng nghi ngờ gì? Tình cảm của Văn Thanh dành cho cô ả, cô ả thật sự không hề phát hiện ra? Mộ Dung Ảnh nghi ngờ thật sâu, con mắt đen kịt không ánh sáng nhìn bóng lưng Vạn Dung rời đi chỉ còn lại hận ý đầy trời.

Dựa vào đâu? Mẹ đẻ của cô là Vạn Phù từng tài hoa sáng ngời cỡ nào mà bị Vạn Dung và Mộ Dung Trường Phong hại thành như vậy. Bọn họ không có chút áy náy nào, cho dù độc trong người Mộ Dung Tuyết là do Vạn Phù bỏ thì làm sao? Đó không phải quả mà họ hái được à? Tại sao họ có thể làm điều đó một cách hợp lý, như thể Vạn Phù nợ mẹ con bà ta?

Tại sao trên đời lại có người vô liêm sỉ như vậy? Đáng hận hơn chính là tựa hồ chẳng ai biết họ xấu xa vô liêm sỉ nên nào giúp đỡ cô được.

Nhận thức này đã khiến Mộ Dung Ảnh hận đến mức tim đau nhức.

...

Xe ba bánh điện tiếp tục chạy về phía trước trên đường núi, một số xóc nảy làm lưng lão già chịu không được. Một lần xốc nảy mạnh đã nện thẳng vào khiến lão đau thắt lưng, ấy nhưng lão vẫn kiên trì không ngừng lên xuống núi. Thật giống như lên núi để cầu xin những người này là sứ mệnh duy nhất khi còn sống của lão.

Đạp xe ba bánh trong hơn hai giờ, điện năng tiêu thụ sạch, lão đành phải đứng lên giẫm lên chân đạp để lái xe về phía trước. Cuối cùng xe ba bánh đi vào một con hẻm nhỏ, lão già khóa kỹ xe ba bánh, mang đèn pin tiến vào một khu tòa nhà theo kiểu doanh trại cũ và leo lên tầng 4.

Rèm cửa trong phòng nhỏ được kéo chặt đến nỗi một tia nắng mặt trời cũng không chiếu vào được. Ngôi nhà này rất hẹp, vừa vào cửa là đã nhìn thấy hết cảnh trong phòng trong nháy mắt.

Có người đàn ông trông hãy còn trẻ tuổi nằm trên giường dựa vào tường, không nhúc nhích.

Bên ngoài có một bóng người khác ngồi bên giường, một miếng vải đen bọc bóng người từ đầu đến chân, người này ngồi bất động, hệt như một cây nấm trong bóng tối.

Nghe thấy động tĩnh, bóng người quay đầu, lộ ra khuôn mặt... đó là khuôn mặt người phải không? Nhưng nếu đã là khuôn mặt, làm thế nào mà nó tạo ra được hiệu quả làm cho mọi người sợ hãi và gặp ác mộng? Thịt trên khuôn mặt không có chỗ nào lành lặn như thể nó đã tan chảy, mắt trái đã biến mất hoàn toàn, mắt phải có thể nhìn thấy mọi người từ một khe hẹp, mũi và môi đã biến mất, vài chiếc răng thưa thớt trần trụi trong không khí...

Từ khuôn mặt giống như con quái vật này, chẳng có cách nào nhìn ra đây là nam hay nữ, nhưng có thể dựa vào cơ thể để biết đó là một cô gái.

Ai có thể nghĩ rằng cô gái đã từng xinh đẹp như vậy mà lại bị một chai axit sulfuric phá hủy.

“Ông nội...” Cô gái gọi lí nhí một tiếng, giọng nói lào khào yếu ớt.

“Ui, con đói à? Để ông nấu cơm ngai nha.” Lão già đi đến tủ lạnh, lấy rau và mì ra nhào, bận bù lu lên hẳn.

Tại thời điểm này, hàng xóm bên cạnh cũng đi về rồi bật TV, tiếng của TV được mở rất lớn, cách âm không tốt, thế là ngay lập tức truyền tới bên này.

“... Đàm Dĩ Vũ mới 27 tuổi, tốt nghiệp Đại học Thanh Đảo, có những thành tựu xuất sắc trong cuộc chiến chống lại Lò Giết Mổ, bảo vệ đất nước và nhân dân...”

“A a a a a a!!” Cô gái như bị k1ch thích, cứ thế ôm đầu hét lên, nhưng ngay cả đao đớn gào thét thì đối với cô ấy mà nói cũng vô cùng khó khăn để phát ra vì dây thanh quản bị hư phát ra tiếng như phù thủy. Chẳng bao lâu là tiếng TV bên cạnh được giảm nhỏ, còn truyền đến một tiếng xài xể.

“Có phiền hay không, ban ngày ban mặt muốn dọa chết ai?”

“Được rồi được rồi, cũng không phải không biết tình huống sát vách…”

“Mẹ kiếp... Nếu không phải nể tình phía bên này, tôi đã đi qua đánh người ngay!”

Tiếng mắng bên cạnh lắng dần, nhưng tiếng TV vẫn còn, lão già ôm cô gái vào lòng, nước mắt tuôn đầy mặt. Mà cậu bé trên giường vẫn nằm bất động ở đó, không bị bất kỳ rung động nào.

Người thực vật có thể bị ảnh hưởng bởi âm thanh thế nào đây?

5 năm trước, Chu Thư Ninh cầm học phí mà ông nội vất vả lắm mới gom được để đi báo danh. Bởi vì hình hài tươi sáng xinh đẹp, vừa vào trường là cô đã thu hút rất nhiều sự chú ý, rất nhanh đã trở thành hoa khôi trường Đại học Thanh Đảo, cũng có rất nhiều người theo đuổi.

Một trong số họ nhìn như ánh nắng ban mai, song, thật ra lại là tên hoang tưởng điên cuồng. Sau khi bị Chu Thư Ninh nhiều lần từ chối, y đã thuê một người nào đó đổ một chai axit sulfuric xuống đầu cô. Đó là một buổi chiều bình thường không thể bình thường hơn, cô gái xinh đẹp học tập chăm chỉ trong thư viện như thường lệ, nào có thể nghĩ được mình sẽ gặp một tai họa bất ngờ dường này.

Mặc dù miễn cưỡng cứu sống được một mạng, ấy nhưng da đầu, khuôn mặt và một số bộ phận của cơ thể cô đã bị axit ăn mò. Người được thuê cũng sợ hãi, tuyên bố rằng anh ta không biết đó là axit sulfuric và khai ra tên thủ phạm. Thế mà cuối cùng lại thành ra người được thuê vào tù, người đi thuê chẳng nhận được trừng phạt gì, chỉ vì người này là Đàm Dĩ Vũ, là một trong những đệ tử của thế gia võ cổ họ Đàm ở Thành phố H.

Lò Giết Mổ xuất hiện, gia tộc ẩn thế hiện ra, những thế gia võ cổ này đạt được hiệp nghị với chính phủ rằng người của thế gia võ cổ phạm tội cũng phải do thế gia võ cổ bên này giải quyết, chính phủ có thể giám sát nhưng không thể tự ý xử lý.

Ai nấy đều biết điều này sẽ gây ra hậu quả gì, nhưng không có cách nào khác. Sự xuất hiện của các Lò Giết Mổ đã khiến cho những gia tộc từng sợ bị chính phủ phát hiện do đó bị Số 0 giám sát hoặc thậm chí tiêu diệt chiếm ưu thế. Chính phủ muốn quan tâm đến tình hình chung, muốn lợi ích của nhiều người dân là ưu tiên hàng đầu, chỉ có thể tạm thời hy sinh lợi ích của một nhóm người nhỏ, đồng ý với thỏa thuận này.

Cho nên Đàm Dĩ Vũ bị bắt vào trại tạm giam chưa đầy 2 ngày là đã được người gia tộc Đàm dẫn đi. Bọn họ đánh Thái Cực Quyền với nhân viên quản lý của chính phủ, kéo dài thời gian, khi Lò Giết Mổ xuất hiện bèn tạo cơ hội cho Đàm Dĩ Vũ, để y trở thành người lập công. Thời gian dần trôi, chuyện này thế mà thành công thật.

5 năm trôi qua, Đàm Dĩ Vũ trở thành nhân vật anh hùng của Thành phố H. Với vẻ ngoài và nụ cười tươi tắn, thậm chí y còn được người dân Thành phố H cho rằng y tỏa sáng với hy vọng và họ tuyên bố an tâm ngay khi thấy y xuất hiện.

Những người biết sự thật thì hoặc bịt miệng hoặc ngậm miệng vì sợ hãi, và cuối cùng mấy ai biết Đàm Dĩ Vũ là một thứ gì đấy bẩn thỉu và xấu xí, càng không biết có một cặp chị em tội nghiệp bị y và gia tộc y hại thành bộ dạng gì.

Em trai của Chu Thư Ninh là Chu Thư Kiệt, vì nhìn thấy chị gái bị hại như vậy mà hung thủ lại có thể ung dung ngoài vòng pháp luật, thậm chí còn trở thành anh hùng, nên cậu muốn trả thù, cuối cùng bị Đàm Dĩ Vũ đánh thành người thực vật.

Lão già và cháu trai cháu gái sống nương tựa lẫn nhau, ngậm đắng nuốt cay nuôi cháu lớn khôn. Lão đã cao tuổi mà nay lại gặp tai bay vạ gió hỏng bét thế này nên chẳng gì còn lưu luyến gì với thế giới đây. Một tháng trước, lão cảm thấy cơ thể của mình không còn như trước, sợ rằng mình không thể sống đi cùng để tránh cho một ngày nào đó lão đi chầu ông vải rồi chẳng còn ai chăm sóc hai đứa trẻ tội nghiệp, không muốn chúng vô tình bắt gặp băng đảng tội phạm nào đó.

Vì vậy lão nảy ra một ý tưởng trong đầu, nếu lão có thể đưa tên súc sinh Đàm Dĩ Vũ đi cùng thì tốt rồi.

Tuy nhiên trong thời gian này, ngọn lửa trong trái tim lão dần dần lịm đi.

Những đệ tử xuất sắc của thế gia võ cổ được chính phủ bảo vệ lúc đi lại, nào là ngồi xe chống đạn, nào là vệ sĩ trước sau nhiều chẳng biết lao bao, cho dù là băng nhóm tội phạm như Rắn Độc ắt không dám ở giữa ban ngày chọi cứng với tụi nó vì đó là tự tìm chết. Muốn bỏ tiền giết Đàm Dĩ Vũ đúng là người si nói mớ.

“Tại sao... ông nội, tại sao...” Giọng của Chu Thư Ninh như giãy dụa phát ra là từ sâu trong linh hồn, “Cháu hận lắm… Cháu nghĩ những người đó đã chết...”

Cô ấy tưởng tượng cả ngày lẫn đêm, thậm chí còn nguyền rủa, nhưng kết quả sao đây? Thế giới này chính là như thế à? Không có bất kỳ hy vọng đáng nói nào, cô và gia đình cô chính là con sâu cái kiến không có giá trị đề cập đến, mặc cho mọi người chà đạp, không có cửa để xin giúp đỡ.

Lão già chỉ có thể ôm cháu gái mà khóc, đôi mắt đục ngầu đỏ bừng cũng đầy ý hận thù. Cháu trai cháu gái là mạng sống của lão, tụi nó bị người xấu hại! Nếu lão không phải là một cái xương gà, hễ mà lão có được tí năng lực, lão sẽ giết kẻ xấu để trả thù cho chúng.

“Tôi sẵn sàng... Tôi sẵn sàng trả bất cứ giá nào...” Trong cổ họng Chu Thư Ninh trào ra mùi máu tươi. Tuyệt vọng nhất chính là cô đã nói những lời như vậy rất nhiều lần, chẳng qua chỉ nói phẫn nộ mà chẳng có sức mà thôi. Cô không có gì cả thì trả giá bằng cái gì chứ? Linh hồn? Có thứ như vậy sao? Có bất kỳ ma quỷ nào muốn không?

Bỗng nhiên có gì khác biệt trong căn phòng nhỏ hẹp này.

Hai ông cháu mở to mắt, kích động tới mức nổi da gà cả người. Họ chợt ngẩng đầu và nhìn thấy Giang Tinh Chước không biết xuất hiện từ lúc nào. Cô mặc một chiếc áo choàng màu đen bọc người từ đầu đến cuối, lặng lẽ nhìn họ.

“Ta nghe thấy tiếng gọi của duc v0ng, cũng bởi được cảm hóa mà tới đây.” Âm thanh bí ẩn êm tai vang lên, mềm mại lắng đọng giống như một thì thầm đầy cám dỗ.

...

Thành phố B.

Mộ Dung Trường Phong mang theo Mộ Dung Tuyết ra cửa, Vạn Dung đứng ở cửa nhìn theo với ý cười đầy trên mặt. Mộ Dung Trường Phong thường xuyên dẫn Mộ Dung Tuyết ra ngoài chơi khiến bà ta cũng quen rồi, chẳng thấy làm sao cả. Bà ta là gia chủ nhà họ Mộ Dung, lúc chồng ra cửa tất nhiên bà ta phải ở lại trong nhà, xử lý đủ các chuyện.

Mộ Dung Trường Phong dẫn Mộ Dung Tuyết đi tới một khu biệt thự có hệ số an toàn rất cao, gặp được người phụ nữ ông ta yêu.

Đây là một người con gái có tướng mạo thoạt trông chẳng xuất sắc là mấy, nhiều lắm chỉ là thanh tú, nhưng trên người có một phong cách nói không nên lời, tao nhã thong dong. Thời điểm Mộ Dung Trường Phong dẫn Mộ Dung Tuyết đến, người này đang ngồi ở bên cạnh ao cho cá ăn.

Vừa nhìn thấy bà, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Mộ Dung Trường Phong như được bao phủ một lớp ánh sáng, lập tức trẻ hơn mấy tuổi, “Khanh Khanh.”

“Tới rồi?” Liễu Khanh Khanh ngước mắt lên, trên mặt lộ ra tươi cười xen lẫn chút lãnh đạm, rồi lại có ý vị khác.

Mộ Dung Trường Phong ở trước mặt Liễu Khanh Khanh tựa như biến thành Vạn Dung, ông ta đầy nhiệt tình, ngập tràn yêu thương, “Em xem Tiểu Tuyết này, con bé đã hoàn toàn tốt, một ít độc sót lại cũng chẳng có. Sau này cũng có thể bảo vệ em và bảo vệ chính mình.”

Mộ Dung Tuyết liên tục gật đầu: “Con tốt thật rồi, mẹ đừng trách cha nữa.”

Liễu Khanh Khanh kéo tay cô ả đánh giá một phen mà chẳng đáp lại khiến Mộ Dung Trường Phong khẩn trương khôn cùng.

Độc trên người Mộ Dung Tuyết cũng không phải do Vạn Phù bỏ vào mà là do người của một gia tộc khác làm. Năm đó Mộ Dung Trường Phong hái hoa chọc cỏ nơi nơi, ngay cả trong các thế gia võ cổ khác cũng có tình nhân của ông ta. Một người trong đó có tình cảm sâu nặng đối với Mộ Dung Trường Phong, kế đó người này hận ra ông ta vì đã đối xửa đặc biệt với Liễu Khanh Khanh. Trước giờ ông ta chỉ có nhân duyên mong manh, ngủ xong là đi ngay, nhổ tận gốc một cách tàn nhẫn, thậm chí cũng không sợ bị Vạn Dung biết.

Nhưng ông ta lại giấu Liễu Khanh Khanh đi để nuôi dưỡng. Cái này đúng là độc nhất nên làm người này ngửi thấy mùi bất thường và rất ghen ghét.

Cho nên cô ả hạ độc Liễu Khanh Khanh lúc bà ta đang mang thai, kết quả là thứ độc kia không đầu độc Liễu Khanh Khanh mà là chuyển đến trên người đứa bé trong bụng bà ta. Bởi vậy sau khi sinh Mộ Dung Tuyết ra, Liễu Khanh Khanh sụp đổ và giận dữ, vừa đúng lúc Vạn Dung cũng bắt đầu sinh con. Vì để được điều động toàn bộ nhân mạch và lực lượng của nhà họ Mộ Dung và họ Vạn để cứu Mộ Dung Tuyết, Mộ Dung Trường Phong lén mang Mộ Dung Tuyết về và đổi thành con của Vạn Dung.

Đương nhiên, vì diệt khẩu cũng là vì trả thù, Mộ Dung Trường Phong đã gi3t ch3t người con gái hạ độc kia. Cũng từ ngày đó trở đi, Mộ Dung Trường Phong nhận rõ lòng mình, từ đây làm lãng tử quay đầu, không bao tìm người con gái bên ngoài nữa.

Vạn Dung lại những tưởng là bởi vì bà ta sinh ra Mộ Dung Tuyết nên Mộ Dung Trường Phong mới thay đổi, trên thực tế chẳng qua lãng tử Mộ Dung Trường Phong này đã chân chính biết yêu, chẳng còn có hứng thú gì nữa đối với những người con gái khác.

Làm khổ “vợ” thì nhất thời sảng khoái, theo đuổi “vợ” là trả cái giá đắt gấp bội. Bởi vì đủ loại hành vi trong quá khứ, Mộ Dung Trường Phong nghe lời tuyệt đối ở trước mặt Liễu Khanh Khanh, tình cảm dịu dàng, bị trừng mắt một cái là hạnh phúc xen sợ hãi ngay.

“Anh đi mua cho chúng em bánh trái ngọt đi.” Liễu Khanh Khanh sai ông ta.

Mộ Dung Trường Phong nghe ngay và đồng ý đi ra ngoài mua đồ.

Chờ ông ta đi xa, trên mặt Mộ Dung Tuyết lập tức bày ra một vẻ ưu sầu: “Mẹ, làm sao bây giờ, trên người con giờ không có độc, nếu nhà họ Mộ Dung bên kia muốn kiểm tra sức khỏe cho con thì làm sao đây? Cha sẽ phát hiện ra rằng con không phải là con ruột của ông ấy.”

Liễu Khanh Khanh cắn hạt dưa thật tao nhã, bà ấy nghe vậy ngay cả mí mắt cũng lười nâng lên một chút: “Yên tâm, cơ thể con tốt rồi thì chẳng phải vẫn còn Vạn Dung à? Con chó Mộ Dung Trường Phong đó không dám, sẽ không để cho người nhà họ Mộ Dung kiểm tra sức khỏe cho con. Tất cả mọi thứ vẫn như cũ. Buổi tối con ở lại đi, mẹ dẫn con đi nhảy disco.”

“Dạ dạ!” Mộ Dung Tuyết an tâm, ngoan ngoãn nằm sấp trên vai Liễu Khanh Khanh, mắt nhìn mẹ tràn đầy sùng bái.

Quá lợi hại, mẹ mình nên là người phụ nữ như vậy, đùa giỡn loại gia chủ lớn như Mộ Dung Trường Phong đến mức ông ta xoay vòng quanh. Không giống loại người con gái ngu xuẩn ác độc Vạn Dung, vì một người đàn ông mà giết chị gái, ngay cả tôn nghiêm cũng không cần, chỉ biết như một con chó vây quanh Mộ Dung Trường Phong, ấy mà ngay cả con gái mình là ai cũng không nhận ra. Con đĩ thì đi chung với chó mới thiên trường địa cửu, Mộ Dung Trường Phong và Vạn Dung thật sự nên có được thiên trường địa cửu!

...

Thành phố H.

Hai ông cháu trừng mắt nhìn Giang Tinh Chước rồi lập tức “phịch” một cái, quỳ gối trước mặt Giang Tinh Chước với trái tim đập thình thịch. Cái này, cái gì đây? Chẳng lẽ là ma quỷ do bọn ông hiệu triệu sao?

Hai ông cháu vừa mừng vừa sợ, nếu thật sự là thế, bất kể cô muốn cái gì thì họ nguyện ý cho hết, chỉ cần có thể làm cho đám súc sinh nhà họ Đàm phải trả giá đắt!

Giang Tinh Chước: “Thẻ nòng cốt của các người xuất hiện trong hồ chứa thẻ của ta, muốn rút thẻ không?”

“Nguyện ý! Tôi nguyện ý trả bất cứ giá nào, tôi nguyện ý!” Căn bản không nghe rõ Giang Tinh Chước nói gì, Chu Thư Ninh cứ thế vội vàng đáp ứng ngay.

“Tôi, tôi cũng nguyện ý!” Lão già – Chu Gia Lương cũng lập tức nói, hai người tuyệt vọng lại mừng như điên, cảm xúc thay đổi nhanh khôn cùng, trong hoảng hốt còn tưởng rằng Giang Tinh Chước hỏi có nguyện ý trả giá linh hồn để đạt được mục đích hay không.

Giang Tinh Chước: “Rất tốt.”

Họ lại vùi đầu xuống thấp hơn, nhắm chặt hai mắt lại, chuẩn bị tâm lý để linh hồn bị hút đi rồi đi đời nhà ma. Không sao, đây là điều nên làm, làm sao có đạo lý không nổ lực mà đã đạt được; bất kể có đau đớn đến đâu, cho dù là đau điếng người như rút gân lột da, bọn họ sẽ không hối hận. Tiếp tục sống thì bọn họ cũng chỉ là tuyệt vọng đi đến nơi tử vong, có thể mang theo kẻ thù xuống địa ngục cùng nhau đã là quá tốt rồi!

Họ cảm thấy một cơn gió thổi qua đầu, căng thẳng cứng lưng nhưng cứ chậm chạp chờ mãi chả thấy đau đớn gì.

“Ngẩng đầu lên.” Giọng nói dịu dàng vang lên trên đỉnh đầu.

Hai ông cháu lén trao đổi một ánh mắt nghi hoặc, họ cẩn thận ngẩng đầu lên thì lại nhìn thấy 20 lá bài phát ra ánh sáng chia làm hai hàng, chúng đứng trước mặt hai người. Mà dưới trần nhà, một vòng xoáy trắng tinh như đám mây mềm mại đang chậm rãi xoay chuyển, vừa kỳ ảo lại xinh đẹp.

Hai người há to miệng một cách khó tin.

Giang Tinh Chước: “Xin vui lòng lật thẻ của mấy người.”

“Cái này...”

Do dự, cẩn thận, sợ đánh thức bất cứ điều gì, Chu Thư Ninh vươn ra bàn tay gầy rộc như chân gà, chạm vào thẻ đầu tiên.

Thẻ bị đụng vào liền lật tại chỗ một vòng, ánh sáng giống như bị lần lật này lật mà tán đi, để lộ ra mặt bài.

“Chúc mừng cô đã rút trúng một viên Thuốc Phục Hồi.”

Thuốc Phục Hồi... Cái gì đây?

Thẻ bài không hóa thành ánh sáng rơi vào cơ thể cô, Chu Thư Ninh không rõ lý do, nhưng cô biết, cô vẫn phải tiếp tục lật thẻ.

Thẻ được lật từng tấm một và lộ ra mặt bài, Giang Tinh Chước cũng tận tâm giải thích cho người rút thẻ tác dụng của thẻ được rút.

“Chúc mừng cô đã rút ra một bình Tẩy Tủy Dịch.”

“Chúc mừng cô đã rút ra một thẻ Tuổi thọ một tháng.”

“Chúc mừng cô đã rút trúng một con dao nhỏ vô cùng bình thường.”

“Chúc mừng cô đã…”

“...”

20 thẻ bị lật, hai thẻ cuối cùng được lật ra là hai thẻ vàng.

“Chúc mừng các người đã rút được thẻ nòng cốt, thẻ SSR "Băng Phách" và thẻ SSR "Viêm Hồn".”

Từng lá bài còn lơ lửng trên không trung, hai ông cháu còn chưa hiểu tác dụng của mấy thứ này, sinh vật vô danh này làm ra chuyện này là vì cái gì, chẳng lẽ rút linh hồn bọn họ cần phải kinh qua trình tự thế này sao?

Lúc này, chỉ thấy cây gậy gỗ nhỏ trên tay Giang Tinh Chước nhẹ nhàng rung một cái, những lá bài đứng trên không trung hóa thành từng đoàn ánh sáng, bụp bụp bụp lần lượt bay vào trong cơ thể ba ông cháu trong phòng.

Chu Thư Ninh và Chu Gia Lương theo bản năng lại vùi đầu xuống, phảng phất muốn giấu mình đi, chỉ coi như rốt cục chuyện này cũng bắt đầu, ác ma muốn đòi cái giá phải trả.

Tuy nhiên ngay sau đó, bọn họ giật mình.

Cảm giác nóng rực kỳ diệu từ bên trong thân thể tuôn ra, khuôn mặt bị axit sulfuric ăn mòn thành quái vật của Chu Thư Ninh đang được chữa trị một ít một ít, sống lưng gầy yếu bị cuộc sống đè bẹp của Chu Gia Lương từng chút thẳng lên, ngay cả người em trai thực vật nằm trên giường là Chu Thư Kiệt cũng mơ hồ phát sinh biến hóa nào đó...

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Chu Thư Ninh nhìn tay mình, đây là một cánh tay thật xa lạ khi không có vết sẹo ổ gà mà cứ trắng nõn thon dài. Cô đứng thẳng lưng, chớp chớp mắt, tầm nhìn rộng lớn, thị giác rõ ràng. Cô run rẩy từ từ sờ lên mặt mình và thấy làn da mịn màng, cái mũi cao, đôi môi còn nguyên vẹn không chút tổn hại, ngay cả răng cũng đã khôi phục...

Cô nhìn về phía ông nội với vẻ không thể tin được. Cô gần như không nhận ra làm thế nào mà ông lão như thế lại mạnh mẽ nhường này? Trong tóc bạc xen lẫn không ít tóc đen, làm sao còn bộ dáng mệt nhừ như bất cứ lúc nào cũng muốn đi chầu ông trời trước đó, thậm chí phảng phất ông mình còn đứng lên nâng sắt được.

“Chị?... Ông nội?” Trên giường, Chu Thư Kiệt mở hai mắt ra.

Chu Thư Ninh nhìn đầu ngón tay, trong đầu cô tự nhiên có hướng dẫn nên sử dụng sức mạnh này. Vừa khẽ nghĩ đến, giữa ngón tay cô toát ra khí lạnh, một tầng băng huyền diệu bao phủ trên da.

Môi cô run lên, chợt cô nắm chặt ngón tay, đến khi ngẩng đầu đi tìm thì mới phát hiện Giang Tinh Chước đã biến mất chẳng thấy đâu.

Nước mắt tuôn rơi lã chã, Chu Thư Ninh và ông nội lại dập đầu thật sâu về phía Giang Tinh Chước xuất hiện vừa rồi. Lệ rơi đầy mặt họ, họ chứa đầy lòng biết ơn và thành kính mà trong lòng không chứ nổi tràn cả ra ngoài.

Họ hiểu, đó là Chúa ban ân huệ.

Một gia đình ba người quỳ trên mặt đất trong một thời gian dài rồi mới đứng dậy, lau sạch mặt mũi đầy nước mắt, ba đôi mắt có cùng một ánh sáng như nhau. Rất nhanh, Chu Gia Lương đi tiếp tục nấu cơm, hai chị em Chu Thư Ninh và Chu Thư Kiệt liếc nhau một cái và thấy sát khí trong mắt nhau.

...

Giang Tinh Chước đã thông qua “Cánh Cửa Thần Kỳ” trở lại Căn Phòng Vô Hình và thoải mái nằm trên ghế sô-pha, nhìn họ thông qua Con Mắt Biết Tuốt. Đôi mắt cô cong lên, đừng làm tôi thất vọng đấy. Mặc dù rất rất đáng thương, song, thẻ chắc chắn không cho họ phí công; thiên hạ không có bữa trưa miễn phí, nếu miễn phí, đấy luôn là thứ quý nhất.

Chương 16: Chúa tể ban ơn

Edit + Beta: Basic Needs

………..

“Ông chủ?” Giang Tinh Chước nhướng mày, “Nghe có vẻ rất ghê gớm.”

Ăn một quả nho xong, cô lau tay.

Băng đảng tội phạm này trông cao cấp hơn nhiều so với Đỉa Độc với một đám thành viên cấp cao sống trong một biệt thự sang trọng nằm trên núi, trông giống như một tổ chức có quy mô. Tên của chúng cũng nghe có vẻ mạnh hơn “Đỉa Độc” đôi chút - Rắn Độc. Chí ít chúng không phải dạng côn trùng.

Tên đại ca đó nói chuyện với ông chủ xong bèn đứng dậy và thông báo cho những người khác rằng kế hoạch ngày mai sẽ tạm dừng.

Lúc này có một mỹ nhân đang ghé người nằm trên cửa sổ quay lại và bảo: “Đại ca, cái ông già kia tới nữa rồi.”

Bên ngoài đại bản doanh của băng đảng tội phạm nguy hiểm này, có một ông già mặc quần áo trắng tới mức như được tẩy, xách theo một túi vải, tập tễnh đến trước cửa chính rồi bấm chuông cửa.

Đại ca nhíu mày, vẻ mặt nóng nảy: “Lại đến nữa? Không sợ chết thật!”

“Ai nấy cũng sống tới từng tuổi này rồi thì sợ gì chết đây. Nếu theo lời em nói, cứ dứt khoát tiễn lão một đoạn đường là được, đỡ phải sống chịu tội.”

“Ha ha, bị ông chủ biết thì tao cũng không giúp được mày.” Đại ca cười lạnh.

Người nói chuyện bĩu môi và ngậm miệng lại. Bọn họ không nghi ngờ gì chuyện này, nếu họ lén lút giết lão già, ông chủ sẽ biết ngay lập tức, dù sao thì đã có bao nhiêu là vết xe đổ bày ở trước mắt rồi.

“Anh còn nói nữa, nếu không phải do anh làm việc sai sót, sao ông già có nửa cái thân xuống mồ tới nơi còn tìm được tụi này?” Người phụ nữ dựa vào cửa sổ, liếc mắt bảo.

Cách đây không lâu, họ đã lên kế hoạch cho một vụ đánh bom. Nửa đêm lén lút chôn đại thì lại bị một lão già phát hiện ra; nhưng điều nằm ngoài ý muốn của họ chính là ông già này chẳng những không báo cảnh sát, cũng không cảnh báo ngôi nhà giàu bị đánh lén, thậm chí còn lái xe ba bánh điện rách tả mò đến đại bản doanh của họ.

Hành động đáng kinh ngạc của lão đã khiến đám người không xử lão ngay, ngược lại còn muốn xem lão thực sự muốn làm gì, thế là để lão vào cửa.

Vào cửa được rồi, lão già lấy ra một xấp tiền nhỏ được bọc trong khăn lụa của mình từ trong cái túi của cái áo trắng ểnh vì giặt quá nhiều, nói rằng mục đích của mình là muốn chi tiền làm chuyện ác, hy vọng họ có thể giúp lão giết một người.

“Tui, tui chỉ có số tiền này trên ngừ bây giờ, nhưn tui vẫn còn một nôi nhà nhỏ. Chỉ cần mấy ngừi giúp tui giết hắng, tui sẽ cho mấy ngừi tất, được không…” Ông già nói với cái khẩu âm chẳng biết đến từ địa phương nào, tuổi tác cũng đã lớn làm cho lúc lão nói chuyện cũng mơ hồ, một hồi lâu họ mới hiểu được lão đang nói cái gì.

Cũng là dạng đã gặp ma, mấy người bọn họ chẳng phải là người tốt lành gì cho cam, làm không ít mấy chuyện bắt cóc giết người và những chuyện ác khác. Không phải chưa từng gặp mấy người tìm tới mình muốn dùng tiền làm chuyện ác, song, đây vẫn là lần đầu tiên họ gặp phải lão già bình thường cùng cực thế này tới dùng tiền làm chuyện xằng bậy, hơn nữa chỉ cho có xí tiền nhường đó.

Họ nào có phải là phường tốt lành, tất nhiên sẽ thây kệ lão già. Họ gọi lão vào ngoài việc thỏa mãn sự tò mò, hiển nhiên không có ý định để cho lão rời đi. Lão đã nhìn thấy hành động trước đây của họ rồi còn theo dõi họ tới tận đại bản doanh, nếu không xử lý lão thì họ chẳng phải là người xấu.

Nhưng tình cờ đúng lúc ông chủ gọi đến và biết được chuyện này nên yêu cầu họ đừng chú ý đến lão. Ông chủ nói đừng chú ý đến có nghĩa là thả người. Dù cho bọn họ không muốn một ít, nhưng vì sự thúc ép của uy quyền, cả đám chỉ đành nghe lời.

Ấy thế chẳng ngờ được lão này có sợ chết đâu, thậm chí còn vô cùng bền bỉ, cứ hay tới ấn chuông cửa, có đôi khi còn mang theo thuốc lá và rượu, hệt như muốn lôi kéo quan hệ. Làm quen với được với một nhóm tội phạm cũng là chuyện tuyệt vời.

“Lão già, tôi khuyên lão nên có chừng mực, chúng tôi thực sự không thể giúp đỡ lão chuyện này. Lão mà còn như vậy thì cho dù dẫn cảnh sát tới thì tụi này vẫn phải đi chôn lão đấy.” Người phụ nữ đi ra ngoài, từ chối một túi đậu phộng của lão già. Đậu phộng vẫn còn dính đất, rõ ràng là mới được thu hoạch từ dưới đất lên. Người phụ nữ nhìn, nghĩ rằng vì cái gì mà lão này cứ cố chấp như vậy, từ đáy mắt cũng hiện ra một chút khó chịu không đành lòng, “Chúng tôi không giết người đó được.”

Lão già một lần nữa bị từ chối ở ngoài cửa, đôi mắt già nua vẩn đục có sự mong chờ nhìn vào cánh cửa sắt đóng lại, nước mắt lấp lánh.

Lão đứng bên ngoài cửa trong một thời gian dài rồi mới đặt túi đậu phộng bên ngoài cửa sắt trước khi run rẩy quay lại và ngồi trên chiếc xe ba bánh điện hỏng đủ đường của mình rời đi. Nhưng tất cả bọn họ biết rằng chỉ cần lão ấy vẫn còn di chuyển được và thở được, sợ là lão hãy còn tới.

Vừa đúng lúc này, trên TV có một tin tức đang được phát sóng.

“Ba tháng đã trôi qua đi, anh hùng Đàm Dĩ Vũ của Thành phố H chúng ta cuối cùng đã trở lại. Trong cuộc trao đổi và luận bàn cổ thuật với các thuật sĩ cổ xưa của Hiệp hội Ngoại cảm các nước phương Tây, võ thuật cổ huyền ảo và lộng lẫy của nước ta đã mở rộng tầm nhìn của bạn bè nước ngoài...”

Người phụ nữ: “Tao khinh.”

...

Mộ Dung Ảnh ngất xỉu không lâu sau thì tỉnh lại, cô cảm thấy rất trớ trêu khi căn cốt mình bị hủy diệt, biến thành một người tàn phế. Nhưng quanh năm suốt tháng rèn luyện đã làm tố chất thân thể của cô mạnh hơn rất nhiều người, cơ chế phòng ngự của cơ thể không dễ mở ra như thế; nếu có mở ra thì thời gian duy trì cũng rất ngắn ngủi.

Nếu không phải như vậy, cô sẽ không nghe thấy Vạn Dung nói chuyện điện thoại với người khác. Trong im ắng, âm thanh ở đầu dây bên kia rất rõ ràng.

“Bắt được chưa?” Văn Thanh hỏi.

Vạn Dung lạnh lùng nhìn Mộ Dung Ảnh một cái mới trả lời: “Bắt kịp, lúc tôi đến thì nó đang báo cảnh sát. Đúng là ngu xuẩn, không biết giữa chính phủ và thế gia có hiệp nghị à, nó báo cảnh sát thì làm sao?”

Văn Thanh: “... Nhưng chính phủ đã vô cùng bất mãn với những thế gia như chúng ta. Lỡ mà bị phát giác chỉ e là bị ghi lại một khoản, cẩn thận vẫn tốt hơn.”

Vạn Dung bày vẻ mặt khinh thường, hoàn toàn chẳng thèm để ý chuyện bị ghi nợ, dù có bị ghi nhớ một ngàn chuyện thì có thể như thế nào?

Bên kia chần chờ một hồi bèn mở lời: “Bác, dù sao Mộ Dung Ảnh cũng coi như là trả nợ thay mẹ, bấy giờ chắc nó cũng không làm được, giữ lại một cái mạng cho nó đi. Ngày khác cháu kết hôn với Tiểu Tuyết, cháu sẽ trông chừng nó cho tốt.”

“Ngược lại cháu hãy còn chút tình cảm với nó.”

“Dù sao cũng lớn lên cùng nhau, nhưng cháu chỉ yêu Tiểu Tuyết.”

Vạn Dung liếc Mộ Dung Ảnh một cái, nghĩ thầm với bộ dáng hiện tại của nó, chỉ có thằng đàn ông đui mù mới đưa miệng được, cho nên bà ta cũng chẳng nắm lấy không buông điểm này của Văn Thanh.

Máu mũi Mộ Dung Ảnh trộn lẫn với máu chảy ra từ miệng và mồ hôi lạnh, thật bẩn thỉu. Chân tướng tàn khốc một lần lại một lần đả kích làm cho hai mắt cô đầy tơ máu, nước mắt chảy ra mà cô chẳng kìm chế được, hận đến mức cơ bắp cả người co giật run rẩy cả.

Lúc Vạn Dung toan rời đi, Mộ Dung Ảnh gian nan lên tiếng: “Tiểu Tuyết... có biết hay không...”

Vạn Dung: “Tiểu Tuyết bây giờ không biết, sau này sẽ không bao giờ biết, tránh làm bẩn tai con bé, làm dơ mắt con bé! Tốt nhất mày đừng giở trò gì với tao, bằng không tao sẽ để cho mày không làm được gì ngay cả việc kéo dài hơi tàn!”

Tuy rằng bản thân Vạn Dung cũng không phải là thứ gì tốt, cũng chướng mắt Mộ Dung Ảnh ngây thơ, nhưng đặt ở trên người Mộ Dung Tuyết thì bà ta lại có một loại tiêu chuẩn khác. Bà ta cẩn thận bảo vệ cô con gái bé bỏng mong manh của mình, cũng không để con bé chịu nhiều tổn thương, càng chẳng để thế giới sạch sẽ của con bé bị ô nhiễm. Cho nên bà ta hoàn toàn không có ý định cho con bé biết những chuyện cũ năm xưa cùng với tao ngộ mà Mộ Dung Ảnh gặp phải hiện tại.

Nhưng Mà Mộ Dung Tuyết thật sự chẳng biết tí ti gì chăng? Cô ả có được nội lực thâm hậu như vậy,mà chính nội lực đó đã từng chữa lành vết thương cho cô ả, hoạt động trong cơ thể cô ả, cô ả không cảm thấy một chút quen thuộc? Cô ả chẳng nghi ngờ gì? Tình cảm của Văn Thanh dành cho cô ả, cô ả thật sự không hề phát hiện ra? Mộ Dung Ảnh nghi ngờ thật sâu, con mắt đen kịt không ánh sáng nhìn bóng lưng Vạn Dung rời đi chỉ còn lại hận ý đầy trời.

Dựa vào đâu? Mẹ đẻ của cô là Vạn Phù từng tài hoa sáng ngời cỡ nào mà bị Vạn Dung và Mộ Dung Trường Phong hại thành như vậy. Bọn họ không có chút áy náy nào, cho dù độc trong người Mộ Dung Tuyết là do Vạn Phù bỏ thì làm sao? Đó không phải quả mà họ hái được à? Tại sao họ có thể làm điều đó một cách hợp lý, như thể Vạn Phù nợ mẹ con bà ta?

Tại sao trên đời lại có người vô liêm sỉ như vậy? Đáng hận hơn chính là tựa hồ chẳng ai biết họ xấu xa vô liêm sỉ nên nào giúp đỡ cô được.

Nhận thức này đã khiến Mộ Dung Ảnh hận đến mức tim đau nhức.

...

Xe ba bánh điện tiếp tục chạy về phía trước trên đường núi, một số xóc nảy làm lưng lão già chịu không được. Một lần xốc nảy mạnh đã nện thẳng vào khiến lão đau thắt lưng, ấy nhưng lão vẫn kiên trì không ngừng lên xuống núi. Thật giống như lên núi để cầu xin những người này là sứ mệnh duy nhất khi còn sống của lão.

Đạp xe ba bánh trong hơn hai giờ, điện năng tiêu thụ sạch, lão đành phải đứng lên giẫm lên chân đạp để lái xe về phía trước. Cuối cùng xe ba bánh đi vào một con hẻm nhỏ, lão già khóa kỹ xe ba bánh, mang đèn pin tiến vào một khu tòa nhà theo kiểu doanh trại cũ và leo lên tầng 4.

Rèm cửa trong phòng nhỏ được kéo chặt đến nỗi một tia nắng mặt trời cũng không chiếu vào được. Ngôi nhà này rất hẹp, vừa vào cửa là đã nhìn thấy hết cảnh trong phòng trong nháy mắt.

Có người đàn ông trông hãy còn trẻ tuổi nằm trên giường dựa vào tường, không nhúc nhích.

Bên ngoài có một bóng người khác ngồi bên giường, một miếng vải đen bọc bóng người từ đầu đến chân, người này ngồi bất động, hệt như một cây nấm trong bóng tối.

Nghe thấy động tĩnh, bóng người quay đầu, lộ ra khuôn mặt... đó là khuôn mặt người phải không? Nhưng nếu đã là khuôn mặt, làm thế nào mà nó tạo ra được hiệu quả làm cho mọi người sợ hãi và gặp ác mộng? Thịt trên khuôn mặt không có chỗ nào lành lặn như thể nó đã tan chảy, mắt trái đã biến mất hoàn toàn, mắt phải có thể nhìn thấy mọi người từ một khe hẹp, mũi và môi đã biến mất, vài chiếc răng thưa thớt trần trụi trong không khí...

Từ khuôn mặt giống như con quái vật này, chẳng có cách nào nhìn ra đây là nam hay nữ, nhưng có thể dựa vào cơ thể để biết đó là một cô gái.

Ai có thể nghĩ rằng cô gái đã từng xinh đẹp như vậy mà lại bị một chai axit sulfuric phá hủy.

“Ông nội...” Cô gái gọi lí nhí một tiếng, giọng nói lào khào yếu ớt.

“Ui, con đói à? Để ông nấu cơm ngai nha.” Lão già đi đến tủ lạnh, lấy rau và mì ra nhào, bận bù lu lên hẳn.

Tại thời điểm này, hàng xóm bên cạnh cũng đi về rồi bật TV, tiếng của TV được mở rất lớn, cách âm không tốt, thế là ngay lập tức truyền tới bên này.

“... Đàm Dĩ Vũ mới 27 tuổi, tốt nghiệp Đại học Thanh Đảo, có những thành tựu xuất sắc trong cuộc chiến chống lại Lò Giết Mổ, bảo vệ đất nước và nhân dân...”

“A a a a a a!!” Cô gái như bị k1ch thích, cứ thế ôm đầu hét lên, nhưng ngay cả đao đớn gào thét thì đối với cô ấy mà nói cũng vô cùng khó khăn để phát ra vì dây thanh quản bị hư phát ra tiếng như phù thủy. Chẳng bao lâu là tiếng TV bên cạnh được giảm nhỏ, còn truyền đến một tiếng xài xể.

“Có phiền hay không, ban ngày ban mặt muốn dọa chết ai?”

“Được rồi được rồi, cũng không phải không biết tình huống sát vách…”

“Mẹ kiếp... Nếu không phải nể tình phía bên này, tôi đã đi qua đánh người ngay!”

Tiếng mắng bên cạnh lắng dần, nhưng tiếng TV vẫn còn, lão già ôm cô gái vào lòng, nước mắt tuôn đầy mặt. Mà cậu bé trên giường vẫn nằm bất động ở đó, không bị bất kỳ rung động nào.

Người thực vật có thể bị ảnh hưởng bởi âm thanh thế nào đây?

5 năm trước, Chu Thư Ninh cầm học phí mà ông nội vất vả lắm mới gom được để đi báo danh. Bởi vì hình hài tươi sáng xinh đẹp, vừa vào trường là cô đã thu hút rất nhiều sự chú ý, rất nhanh đã trở thành hoa khôi trường Đại học Thanh Đảo, cũng có rất nhiều người theo đuổi.

Một trong số họ nhìn như ánh nắng ban mai, song, thật ra lại là tên hoang tưởng điên cuồng. Sau khi bị Chu Thư Ninh nhiều lần từ chối, y đã thuê một người nào đó đổ một chai axit sulfuric xuống đầu cô. Đó là một buổi chiều bình thường không thể bình thường hơn, cô gái xinh đẹp học tập chăm chỉ trong thư viện như thường lệ, nào có thể nghĩ được mình sẽ gặp một tai họa bất ngờ dường này.

Mặc dù miễn cưỡng cứu sống được một mạng, ấy nhưng da đầu, khuôn mặt và một số bộ phận của cơ thể cô đã bị axit ăn mò. Người được thuê cũng sợ hãi, tuyên bố rằng anh ta không biết đó là axit sulfuric và khai ra tên thủ phạm. Thế mà cuối cùng lại thành ra người được thuê vào tù, người đi thuê chẳng nhận được trừng phạt gì, chỉ vì người này là Đàm Dĩ Vũ, là một trong những đệ tử của thế gia võ cổ họ Đàm ở Thành phố H.

Lò Giết Mổ xuất hiện, gia tộc ẩn thế hiện ra, những thế gia võ cổ này đạt được hiệp nghị với chính phủ rằng người của thế gia võ cổ phạm tội cũng phải do thế gia võ cổ bên này giải quyết, chính phủ có thể giám sát nhưng không thể tự ý xử lý.

Ai nấy đều biết điều này sẽ gây ra hậu quả gì, nhưng không có cách nào khác. Sự xuất hiện của các Lò Giết Mổ đã khiến cho những gia tộc từng sợ bị chính phủ phát hiện do đó bị Số 0 giám sát hoặc thậm chí tiêu diệt chiếm ưu thế. Chính phủ muốn quan tâm đến tình hình chung, muốn lợi ích của nhiều người dân là ưu tiên hàng đầu, chỉ có thể tạm thời hy sinh lợi ích của một nhóm người nhỏ, đồng ý với thỏa thuận này.

Cho nên Đàm Dĩ Vũ bị bắt vào trại tạm giam chưa đầy 2 ngày là đã được người gia tộc Đàm dẫn đi. Bọn họ đánh Thái Cực Quyền với nhân viên quản lý của chính phủ, kéo dài thời gian, khi Lò Giết Mổ xuất hiện bèn tạo cơ hội cho Đàm Dĩ Vũ, để y trở thành người lập công. Thời gian dần trôi, chuyện này thế mà thành công thật.

5 năm trôi qua, Đàm Dĩ Vũ trở thành nhân vật anh hùng của Thành phố H. Với vẻ ngoài và nụ cười tươi tắn, thậm chí y còn được người dân Thành phố H cho rằng y tỏa sáng với hy vọng và họ tuyên bố an tâm ngay khi thấy y xuất hiện.

Những người biết sự thật thì hoặc bịt miệng hoặc ngậm miệng vì sợ hãi, và cuối cùng mấy ai biết Đàm Dĩ Vũ là một thứ gì đấy bẩn thỉu và xấu xí, càng không biết có một cặp chị em tội nghiệp bị y và gia tộc y hại thành bộ dạng gì.

Em trai của Chu Thư Ninh là Chu Thư Kiệt, vì nhìn thấy chị gái bị hại như vậy mà hung thủ lại có thể ung dung ngoài vòng pháp luật, thậm chí còn trở thành anh hùng, nên cậu muốn trả thù, cuối cùng bị Đàm Dĩ Vũ đánh thành người thực vật.

Lão già và cháu trai cháu gái sống nương tựa lẫn nhau, ngậm đắng nuốt cay nuôi cháu lớn khôn. Lão đã cao tuổi mà nay lại gặp tai bay vạ gió hỏng bét thế này nên chẳng gì còn lưu luyến gì với thế giới đây. Một tháng trước, lão cảm thấy cơ thể của mình không còn như trước, sợ rằng mình không thể sống đi cùng để tránh cho một ngày nào đó lão đi chầu ông vải rồi chẳng còn ai chăm sóc hai đứa trẻ tội nghiệp, không muốn chúng vô tình bắt gặp băng đảng tội phạm nào đó.

Vì vậy lão nảy ra một ý tưởng trong đầu, nếu lão có thể đưa tên súc sinh Đàm Dĩ Vũ đi cùng thì tốt rồi.

Tuy nhiên trong thời gian này, ngọn lửa trong trái tim lão dần dần lịm đi.

Những đệ tử xuất sắc của thế gia võ cổ được chính phủ bảo vệ lúc đi lại, nào là ngồi xe chống đạn, nào là vệ sĩ trước sau nhiều chẳng biết lao bao, cho dù là băng nhóm tội phạm như Rắn Độc ắt không dám ở giữa ban ngày chọi cứng với tụi nó vì đó là tự tìm chết. Muốn bỏ tiền giết Đàm Dĩ Vũ đúng là người si nói mớ.

“Tại sao... ông nội, tại sao...” Giọng của Chu Thư Ninh như giãy dụa phát ra là từ sâu trong linh hồn, “Cháu hận lắm… Cháu nghĩ những người đó đã chết...”

Cô ấy tưởng tượng cả ngày lẫn đêm, thậm chí còn nguyền rủa, nhưng kết quả sao đây? Thế giới này chính là như thế à? Không có bất kỳ hy vọng đáng nói nào, cô và gia đình cô chính là con sâu cái kiến không có giá trị đề cập đến, mặc cho mọi người chà đạp, không có cửa để xin giúp đỡ.

Lão già chỉ có thể ôm cháu gái mà khóc, đôi mắt đục ngầu đỏ bừng cũng đầy ý hận thù. Cháu trai cháu gái là mạng sống của lão, tụi nó bị người xấu hại! Nếu lão không phải là một cái xương gà, hễ mà lão có được tí năng lực, lão sẽ giết kẻ xấu để trả thù cho chúng.

“Tôi sẵn sàng... Tôi sẵn sàng trả bất cứ giá nào...” Trong cổ họng Chu Thư Ninh trào ra mùi máu tươi. Tuyệt vọng nhất chính là cô đã nói những lời như vậy rất nhiều lần, chẳng qua chỉ nói phẫn nộ mà chẳng có sức mà thôi. Cô không có gì cả thì trả giá bằng cái gì chứ? Linh hồn? Có thứ như vậy sao? Có bất kỳ ma quỷ nào muốn không?

Bỗng nhiên có gì khác biệt trong căn phòng nhỏ hẹp này.

Hai ông cháu mở to mắt, kích động tới mức nổi da gà cả người. Họ chợt ngẩng đầu và nhìn thấy Giang Tinh Chước không biết xuất hiện từ lúc nào. Cô mặc một chiếc áo choàng màu đen bọc người từ đầu đến cuối, lặng lẽ nhìn họ.

“Ta nghe thấy tiếng gọi của duc v0ng, cũng bởi được cảm hóa mà tới đây.” Âm thanh bí ẩn êm tai vang lên, mềm mại lắng đọng giống như một thì thầm đầy cám dỗ.

...

Thành phố B.

Mộ Dung Trường Phong mang theo Mộ Dung Tuyết ra cửa, Vạn Dung đứng ở cửa nhìn theo với ý cười đầy trên mặt. Mộ Dung Trường Phong thường xuyên dẫn Mộ Dung Tuyết ra ngoài chơi khiến bà ta cũng quen rồi, chẳng thấy làm sao cả. Bà ta là gia chủ nhà họ Mộ Dung, lúc chồng ra cửa tất nhiên bà ta phải ở lại trong nhà, xử lý đủ các chuyện.

Mộ Dung Trường Phong dẫn Mộ Dung Tuyết đi tới một khu biệt thự có hệ số an toàn rất cao, gặp được người phụ nữ ông ta yêu.

Đây là một người con gái có tướng mạo thoạt trông chẳng xuất sắc là mấy, nhiều lắm chỉ là thanh tú, nhưng trên người có một phong cách nói không nên lời, tao nhã thong dong. Thời điểm Mộ Dung Trường Phong dẫn Mộ Dung Tuyết đến, người này đang ngồi ở bên cạnh ao cho cá ăn.

Vừa nhìn thấy bà, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Mộ Dung Trường Phong như được bao phủ một lớp ánh sáng, lập tức trẻ hơn mấy tuổi, “Khanh Khanh.”

“Tới rồi?” Liễu Khanh Khanh ngước mắt lên, trên mặt lộ ra tươi cười xen lẫn chút lãnh đạm, rồi lại có ý vị khác.

Mộ Dung Trường Phong ở trước mặt Liễu Khanh Khanh tựa như biến thành Vạn Dung, ông ta đầy nhiệt tình, ngập tràn yêu thương, “Em xem Tiểu Tuyết này, con bé đã hoàn toàn tốt, một ít độc sót lại cũng chẳng có. Sau này cũng có thể bảo vệ em và bảo vệ chính mình.”

Mộ Dung Tuyết liên tục gật đầu: “Con tốt thật rồi, mẹ đừng trách cha nữa.”

Liễu Khanh Khanh kéo tay cô ả đánh giá một phen mà chẳng đáp lại khiến Mộ Dung Trường Phong khẩn trương khôn cùng.

Độc trên người Mộ Dung Tuyết cũng không phải do Vạn Phù bỏ vào mà là do người của một gia tộc khác làm. Năm đó Mộ Dung Trường Phong hái hoa chọc cỏ nơi nơi, ngay cả trong các thế gia võ cổ khác cũng có tình nhân của ông ta. Một người trong đó có tình cảm sâu nặng đối với Mộ Dung Trường Phong, kế đó người này hận ra ông ta vì đã đối xửa đặc biệt với Liễu Khanh Khanh. Trước giờ ông ta chỉ có nhân duyên mong manh, ngủ xong là đi ngay, nhổ tận gốc một cách tàn nhẫn, thậm chí cũng không sợ bị Vạn Dung biết.

Nhưng ông ta lại giấu Liễu Khanh Khanh đi để nuôi dưỡng. Cái này đúng là độc nhất nên làm người này ngửi thấy mùi bất thường và rất ghen ghét.

Cho nên cô ả hạ độc Liễu Khanh Khanh lúc bà ta đang mang thai, kết quả là thứ độc kia không đầu độc Liễu Khanh Khanh mà là chuyển đến trên người đứa bé trong bụng bà ta. Bởi vậy sau khi sinh Mộ Dung Tuyết ra, Liễu Khanh Khanh sụp đổ và giận dữ, vừa đúng lúc Vạn Dung cũng bắt đầu sinh con. Vì để được điều động toàn bộ nhân mạch và lực lượng của nhà họ Mộ Dung và họ Vạn để cứu Mộ Dung Tuyết, Mộ Dung Trường Phong lén mang Mộ Dung Tuyết về và đổi thành con của Vạn Dung.

Đương nhiên, vì diệt khẩu cũng là vì trả thù, Mộ Dung Trường Phong đã gi3t ch3t người con gái hạ độc kia. Cũng từ ngày đó trở đi, Mộ Dung Trường Phong nhận rõ lòng mình, từ đây làm lãng tử quay đầu, không bao tìm người con gái bên ngoài nữa.

Vạn Dung lại những tưởng là bởi vì bà ta sinh ra Mộ Dung Tuyết nên Mộ Dung Trường Phong mới thay đổi, trên thực tế chẳng qua lãng tử Mộ Dung Trường Phong này đã chân chính biết yêu, chẳng còn có hứng thú gì nữa đối với những người con gái khác.

Làm khổ “vợ” thì nhất thời sảng khoái, theo đuổi “vợ” là trả cái giá đắt gấp bội. Bởi vì đủ loại hành vi trong quá khứ, Mộ Dung Trường Phong nghe lời tuyệt đối ở trước mặt Liễu Khanh Khanh, tình cảm dịu dàng, bị trừng mắt một cái là hạnh phúc xen sợ hãi ngay.

“Anh đi mua cho chúng em bánh trái ngọt đi.” Liễu Khanh Khanh sai ông ta.

Mộ Dung Trường Phong nghe ngay và đồng ý đi ra ngoài mua đồ.

Chờ ông ta đi xa, trên mặt Mộ Dung Tuyết lập tức bày ra một vẻ ưu sầu: “Mẹ, làm sao bây giờ, trên người con giờ không có độc, nếu nhà họ Mộ Dung bên kia muốn kiểm tra sức khỏe cho con thì làm sao đây? Cha sẽ phát hiện ra rằng con không phải là con ruột của ông ấy.”

Liễu Khanh Khanh cắn hạt dưa thật tao nhã, bà ấy nghe vậy ngay cả mí mắt cũng lười nâng lên một chút: “Yên tâm, cơ thể con tốt rồi thì chẳng phải vẫn còn Vạn Dung à? Con chó Mộ Dung Trường Phong đó không dám, sẽ không để cho người nhà họ Mộ Dung kiểm tra sức khỏe cho con. Tất cả mọi thứ vẫn như cũ. Buổi tối con ở lại đi, mẹ dẫn con đi nhảy disco.”

“Dạ dạ!” Mộ Dung Tuyết an tâm, ngoan ngoãn nằm sấp trên vai Liễu Khanh Khanh, mắt nhìn mẹ tràn đầy sùng bái.

Quá lợi hại, mẹ mình nên là người phụ nữ như vậy, đùa giỡn loại gia chủ lớn như Mộ Dung Trường Phong đến mức ông ta xoay vòng quanh. Không giống loại người con gái ngu xuẩn ác độc Vạn Dung, vì một người đàn ông mà giết chị gái, ngay cả tôn nghiêm cũng không cần, chỉ biết như một con chó vây quanh Mộ Dung Trường Phong, ấy mà ngay cả con gái mình là ai cũng không nhận ra. Con đĩ thì đi chung với chó mới thiên trường địa cửu, Mộ Dung Trường Phong và Vạn Dung thật sự nên có được thiên trường địa cửu!

...

Thành phố H.

Hai ông cháu trừng mắt nhìn Giang Tinh Chước rồi lập tức “phịch” một cái, quỳ gối trước mặt Giang Tinh Chước với trái tim đập thình thịch. Cái này, cái gì đây? Chẳng lẽ là ma quỷ do bọn ông hiệu triệu sao?

Hai ông cháu vừa mừng vừa sợ, nếu thật sự là thế, bất kể cô muốn cái gì thì họ nguyện ý cho hết, chỉ cần có thể làm cho đám súc sinh nhà họ Đàm phải trả giá đắt!

Giang Tinh Chước: “Thẻ nòng cốt của các người xuất hiện trong hồ chứa thẻ của ta, muốn rút thẻ không?”

“Nguyện ý! Tôi nguyện ý trả bất cứ giá nào, tôi nguyện ý!” Căn bản không nghe rõ Giang Tinh Chước nói gì, Chu Thư Ninh cứ thế vội vàng đáp ứng ngay.

“Tôi, tôi cũng nguyện ý!” Lão già – Chu Gia Lương cũng lập tức nói, hai người tuyệt vọng lại mừng như điên, cảm xúc thay đổi nhanh khôn cùng, trong hoảng hốt còn tưởng rằng Giang Tinh Chước hỏi có nguyện ý trả giá linh hồn để đạt được mục đích hay không.

Giang Tinh Chước: “Rất tốt.”

Họ lại vùi đầu xuống thấp hơn, nhắm chặt hai mắt lại, chuẩn bị tâm lý để linh hồn bị hút đi rồi đi đời nhà ma. Không sao, đây là điều nên làm, làm sao có đạo lý không nổ lực mà đã đạt được; bất kể có đau đớn đến đâu, cho dù là đau điếng người như rút gân lột da, bọn họ sẽ không hối hận. Tiếp tục sống thì bọn họ cũng chỉ là tuyệt vọng đi đến nơi tử vong, có thể mang theo kẻ thù xuống địa ngục cùng nhau đã là quá tốt rồi!

Họ cảm thấy một cơn gió thổi qua đầu, căng thẳng cứng lưng nhưng cứ chậm chạp chờ mãi chả thấy đau đớn gì.

“Ngẩng đầu lên.” Giọng nói dịu dàng vang lên trên đỉnh đầu.

Hai ông cháu lén trao đổi một ánh mắt nghi hoặc, họ cẩn thận ngẩng đầu lên thì lại nhìn thấy 20 lá bài phát ra ánh sáng chia làm hai hàng, chúng đứng trước mặt hai người. Mà dưới trần nhà, một vòng xoáy trắng tinh như đám mây mềm mại đang chậm rãi xoay chuyển, vừa kỳ ảo lại xinh đẹp.

Hai người há to miệng một cách khó tin.

Giang Tinh Chước: “Xin vui lòng lật thẻ của mấy người.”

“Cái này...”

Do dự, cẩn thận, sợ đánh thức bất cứ điều gì, Chu Thư Ninh vươn ra bàn tay gầy rộc như chân gà, chạm vào thẻ đầu tiên.

Thẻ bị đụng vào liền lật tại chỗ một vòng, ánh sáng giống như bị lần lật này lật mà tán đi, để lộ ra mặt bài.

“Chúc mừng cô đã rút trúng một viên Thuốc Phục Hồi.”

Thuốc Phục Hồi... Cái gì đây?

Thẻ bài không hóa thành ánh sáng rơi vào cơ thể cô, Chu Thư Ninh không rõ lý do, nhưng cô biết, cô vẫn phải tiếp tục lật thẻ.

Thẻ được lật từng tấm một và lộ ra mặt bài, Giang Tinh Chước cũng tận tâm giải thích cho người rút thẻ tác dụng của thẻ được rút.

“Chúc mừng cô đã rút ra một bình Tẩy Tủy Dịch.”

“Chúc mừng cô đã rút ra một thẻ Tuổi thọ một tháng.”

“Chúc mừng cô đã rút trúng một con dao nhỏ vô cùng bình thường.”

“Chúc mừng cô đã…”

“...”

20 thẻ bị lật, hai thẻ cuối cùng được lật ra là hai thẻ vàng.

“Chúc mừng các người đã rút được thẻ nòng cốt, thẻ SSR "Băng Phách" và thẻ SSR "Viêm Hồn".”

Từng lá bài còn lơ lửng trên không trung, hai ông cháu còn chưa hiểu tác dụng của mấy thứ này, sinh vật vô danh này làm ra chuyện này là vì cái gì, chẳng lẽ rút linh hồn bọn họ cần phải kinh qua trình tự thế này sao?

Lúc này, chỉ thấy cây gậy gỗ nhỏ trên tay Giang Tinh Chước nhẹ nhàng rung một cái, những lá bài đứng trên không trung hóa thành từng đoàn ánh sáng, bụp bụp bụp lần lượt bay vào trong cơ thể ba ông cháu trong phòng.

Chu Thư Ninh và Chu Gia Lương theo bản năng lại vùi đầu xuống, phảng phất muốn giấu mình đi, chỉ coi như rốt cục chuyện này cũng bắt đầu, ác ma muốn đòi cái giá phải trả.

Tuy nhiên ngay sau đó, bọn họ giật mình.

Cảm giác nóng rực kỳ diệu từ bên trong thân thể tuôn ra, khuôn mặt bị axit sulfuric ăn mòn thành quái vật của Chu Thư Ninh đang được chữa trị một ít một ít, sống lưng gầy yếu bị cuộc sống đè bẹp của Chu Gia Lương từng chút thẳng lên, ngay cả người em trai thực vật nằm trên giường là Chu Thư Kiệt cũng mơ hồ phát sinh biến hóa nào đó...

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Chu Thư Ninh nhìn tay mình, đây là một cánh tay thật xa lạ khi không có vết sẹo ổ gà mà cứ trắng nõn thon dài. Cô đứng thẳng lưng, chớp chớp mắt, tầm nhìn rộng lớn, thị giác rõ ràng. Cô run rẩy từ từ sờ lên mặt mình và thấy làn da mịn màng, cái mũi cao, đôi môi còn nguyên vẹn không chút tổn hại, ngay cả răng cũng đã khôi phục...

Cô nhìn về phía ông nội với vẻ không thể tin được. Cô gần như không nhận ra làm thế nào mà ông lão như thế lại mạnh mẽ nhường này? Trong tóc bạc xen lẫn không ít tóc đen, làm sao còn bộ dáng mệt nhừ như bất cứ lúc nào cũng muốn đi chầu ông trời trước đó, thậm chí phảng phất ông mình còn đứng lên nâng sắt được.

“Chị?... Ông nội?” Trên giường, Chu Thư Kiệt mở hai mắt ra.

Chu Thư Ninh nhìn đầu ngón tay, trong đầu cô tự nhiên có hướng dẫn nên sử dụng sức mạnh này. Vừa khẽ nghĩ đến, giữa ngón tay cô toát ra khí lạnh, một tầng băng huyền diệu bao phủ trên da.

Môi cô run lên, chợt cô nắm chặt ngón tay, đến khi ngẩng đầu đi tìm thì mới phát hiện Giang Tinh Chước đã biến mất chẳng thấy đâu.

Nước mắt tuôn rơi lã chã, Chu Thư Ninh và ông nội lại dập đầu thật sâu về phía Giang Tinh Chước xuất hiện vừa rồi. Lệ rơi đầy mặt họ, họ chứa đầy lòng biết ơn và thành kính mà trong lòng không chứ nổi tràn cả ra ngoài.

Họ hiểu, đó là Chúa ban ân huệ.

Một gia đình ba người quỳ trên mặt đất trong một thời gian dài rồi mới đứng dậy, lau sạch mặt mũi đầy nước mắt, ba đôi mắt có cùng một ánh sáng như nhau. Rất nhanh, Chu Gia Lương đi tiếp tục nấu cơm, hai chị em Chu Thư Ninh và Chu Thư Kiệt liếc nhau một cái và thấy sát khí trong mắt nhau.

...

Giang Tinh Chước đã thông qua “Cánh Cửa Thần Kỳ” trở lại Căn Phòng Vô Hình và thoải mái nằm trên ghế sô-pha, nhìn họ thông qua Con Mắt Biết Tuốt. Đôi mắt cô cong lên, đừng làm tôi thất vọng đấy. Mặc dù rất rất đáng thương, song, thẻ chắc chắn không cho họ phí công; thiên hạ không có bữa trưa miễn phí, nếu miễn phí, đấy luôn là thứ quý nhất.

- -----oOo------