- -------------
Edit + Beta: Basic Needs
………..
Giang Tinh Chước nhìn chằm chằm vào mình, nếu Người Giữ Lời Ước là như cô nghĩ, khó trách nữ Thần Sáng Thế kia muốn giết cô.
Giang Tinh Chước đi đến bên bàn rót cho mình một ly nước, cô thấy đói bụng, đã mấy ngày rồi mà bạn trai cô chưa về, bên Chốn Tịch Liêu xảy ra chuyện gì sao? Chốn Tịch Liêu vì cái gì mới chấn động? Hẳn không có vị thần hoặc sinh vật nào sẽ hy vọng rằng Chốn Tịch Liêu sẽ bị hỏng mất. Cô mới vừa nghĩ tới là động tác khựng lại, tốc độ máu chảy nhanh hơn.
Thật trùng hợp.
Giang Tinh Chước bỗng đặt ly xuống, ngẩng đầu lên.
“Đùng!”
Một tiếng nổ lớn, tháp thần bị phá thủng một cái lỗ lớn. Sức mạnh kia không dừng lại mà là lao thẳng về phía Giang Tinh Chước.
Thẻ lật, một cái khiên chặn phía trước Giang Tinh Chước, đỡ được sức mạnh này. Ấy vậy nhưng Giang Tinh Chước vẫn phải trượt về phía sau một đoạn mới dừng lại cùng cái khiên đó.
Người đến không tốt, đẳng cấp cũng rất cao. “Tháp Thần” là không gian bên trong của hệ thống Chúa Tể, tuyệt không phải thứ người bình thường tìm được và tấn công, trừ phi người đến có cấp bậc cao cấp hơn hệ thống Chúa Tể, còn lợi hại hơn sự tồn tại của hệ thống Chúa Tể.
Một bóng đen từ từ kéo dài vào chỗ lỗ thủng.
Hai tròng mắt sắc bén của Giang Tinh Chước sa sầm, lúc này cô lấy ra thẻ bài phong ấn tọa độ Chốn Tịch Liêu do Thần Của Cái Chết cho. Giang Tinh Chước bỏ nó vào thẻ bài, khi sử dụng thẻ bài là sẽ đi vào cửa Chốn Tịch Liêu. Đây là lần đầu tiên cô sử dụng, cô chưa từng đi tới nơi ấy bởi vì không muốn tiêu thụ một lượng lớn năng lượng để duy trì tuổi trẻ và sức khỏe.
Nhưng bây giờ tình hình lại khẩn cấp...
Thẻ xoay tròn biến thành ánh sáng, trong nháy mắt tiếp theo, một ánh sáng lạnh lóe lên. Ánh sáng lúc trước bị cắt làm hai, biến lại thành thẻ bài đã bị gãy đôi.
“Ném khách sang một bên không phải là cách tiếp khách.” Một giọng nữ vang lên, rốt cuộc bóng dáng kia đã xuất hiện trước mặt Giang Tinh Chước.
Một người phụ nữ trông rất bình thường, cái gọi là bình thường không dùng để chỉ ngoại hình của cô ta mà là cảm giác cô ta mang lại giống như một người bình thường. Đưa mắt nhìn sang là loại người không làm lòng người khác thấy cần đề phòng, trông vô hại và không có cảm giác tồn tại cao.
Nhưng tìm tới tháp thần, đồng thời còn có một cú phá vỡ, làm hư luôn tọa độ mà Thần Của Cái Chết cho cô, ít nhất cô ta cũng phải là một vị thần cấp cao.
Cái gọi là thần cao cấp chính là chức trách và sức mạnh chỉ đứng sau Thần Sáng Thế tối cao và Thần Của Cái Chết.
Giang Tinh Chước không cho rằng sức của mình bấy giờ đủ để đối kháng chính diện với một thần cấp cao, nói vậy đối phương cũng rất rõ ràng cho nên trước tiên dẫn thần tối cao bên cạnh cô đi, giương đông kích tây.
“Cô là ai?” Giang Tinh Chước mang hết tất cả thẻ UR ra, từng tấm thẻ vàng nền đen hiện lên quanh cô, tản ra ánh sáng vàng mỏng manh.
“Chỉ là một vị thần nhỏ được mệnh lệnh của Chủ tôi đến đây, không đáng nhắc tới mà thôi.” Cô ta trả lời, đôi mắt nheo lại, sát khí phun trào, “Trò chuyện nhàm chán dừng lại ở đây, để cho tôi mang linh hồn của cô tới dâng hiến cho Chủ tôi!”
Cô ta dứt lời là tung ra một kích còn mạnh hơn trước đó sang Giang Tinh Chước.
Hai thẻ UR loại phòng thủ bên cạnh Giang Tinh Chước lập tức khởi động, ba thẻ UR loại tấn công cũng đồng thời lật lên và xông về phía người tới.
Trong lúc nhất thời tiếng nổ không ngừng, tháp thần run rẩy kịch liệt, lưng Giang Tinh Chước nện vào tường, cảm thấy cổ họng dâng lên một mùi máu tanh.
Hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi, đánh không lại không lẽ không chạy nổi à? Xem như bạn trai của cô ở trong Chốn Tịch Liêu, bị mắc kẹt bởi cái gì đấy, sẽ không lố hơn 10 phút mà không nhìn cô. Anh phát hiện cô bị tập kích sẽ xuất hiện, và sau đó người phụ nữ này coi như toi đời.
Giang Tinh Chước nghĩ đương nhiên là thế, chẳng thấy chờ Thần Của Cái Chết đến tìm lại mặt mũi cho cô có gì là ghê gớm. Một người đàn ông lúc cần mà không phát huy được tác dụng thì đi tới làm gì chứ? Cô lấy ra thẻ Cửa Thời Không nhưng lại khựng ngay lúc đang dùng nó.
Để tiết kiệm năng lượng, thiết lập thẻ Cửa Thời Không chỉ dẫn đến thế giới bình thường của con người. Cô bước vào bất kỳ thế giới nào, Thần sẽ đuổi theo là chắc. Đến lúc đó thần tiên đánh nhau, cá trong chậu sẽ gặp nạn, không biết có bao nhiêu con người vô tội bị liên lụy. Ngay cả khi cô chỉ đi ngang qua hành tinh của họ, Thần cho một cú đánh sượt qua hành tinh thôi vẫn ảnh hưởng đến thời tiết của toàn bộ hành tinh, gây ra sóng thần, động đất và các thảm họa khác.
Tuy nói cô tự nhận mình cũng không phải là người tốt lành lương thiện, vì đạt được mục đích mà xem nhân loại làm quân cờ đùa giỡn cũng là chuyện thường xuyên, cũng không phải là chưa từng có tình huống lợi dụng mạng người và máu tươi đạt được mục đích. Song, cô không thích loại thương vong vô tình gây ra vì mình. Nếu không, cô, đám người chơi Chúa Tể mà cô hằng chán ghét và một vị thần nào đó chế tạo ra hệ thống Chúa Tể có khác gì nhau đâu?
Không cần lá bài này, phải thay đổi một cái khác.
Giang Tinh Chước đang tìm bài thì nữ thần kia đã phá hư ba tấm thẻ UR. Trong khói mù mờ ảo, bóng dáng của cô ta chậm rãi đi tới, bóng hình thướt tha mềm mại, bao bọc một loại sức mạnh của thần đáng sợ.
Trong một chút sức mạnh của thần ấy Giang Tinh Chước nhận ra một loại hương vị quen thuộc.
Quen thuộc... Nó giống cô đã từng cảm thụ ở đâu rồi.
Nhưng Giang Tinh Chước không nhớ tới mình đã thấy thế ở đâu đã phải toàn lực nghênh đón đòn tấn công.
Tháp thần nhanh bị phá hư bảy tám phần, lung lay sắp đổ, sẽ sớm sụp xuống.
...
Chốn Tịch Liêu.
Những chấn động không rõ cứ mãi tiếp tục, các Tử Thần và vong linh bay tới lui để tìm ra nguyên nhân nhưng dù có làm cách gì cũng không thấy.
Thần Của Cái Chết cũng cảm thấy rất hoang mang, phải tìm ra nguyên nhân mới được, còn không không gian sẽ sụp đổ, những người khác coi như xong đời, dù có là Giang Tinh Chước cũng bị ảnh hưởng.
Anh vừa đi dọc theo vách không gian vũ trụ để tìm ra nguyên nhân chấn động, vừa thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Giang Tinh Chước một cái. Ừ, hôm nay vợ tôi cũng đang làm việc chăm chỉ, cô ấy giết Thần giả… Cô giết Thần giả… Cô lại giết Thần giả…
Mỗi ngày Giang Tinh Chước đều làm việc chăm chỉ, cũng may anh đã chuẩn bị vài ngày thức ăn cho cô.
Chốn Tịch Liêu rất lớn, ngay cả Thần Của Cái Chết cũng không có cách nào để tuần tra từng ngóc ngách trong một thời gian ngắn. Hoàn thành công việc 10 phút, anh theo thông lệ dừng lại để xem bạn gái, xác nhận tình hình của cô.
Nhìn vào giếng thời không, anh thấy không phải là cảnh bạn gái nghiêm túc làm việc hoặc ăn đồ ăn nhẹ, em ấy bị tấn công, aaaaaaaa, Giang Tinh Chước hộc máu!!!
Tiểu Giáp và Tiểu Ất đi theo bên Thần Của Cái Chết. Trong nháy mắt, Tiểu Ất dường như nhìn thấy cảnh tượng vũ trụ hủy diệt, sợ hãi đến mức không thể nhúc nhích đôi chút; trong khi Tiểu Giáp đã ngã chỏng vó tại chỗ, miệng há hốc, màu hồn phách như muốn bay ra khỏi miệng.
Cũng may là Thần Của Cái Chết không giết tụi nó để trút giận mà lại kéo vết ra nứt thời không rồi xông vào.
...
Giang Tinh Chước cảm giác được người con gái tấn công càng ngày càng gấp gáp thì thấy bình thường. Thần Của Cái Chết bị bọn họ dẫn đi, nói vậy bọn họ cũng sợ anh ấy đột nhiên trở về, cho nên phải giải quyết cô trong thời gian ngắn nhất.
Nhưng cô không thể nào chịu nổi trong 10 phút ấy.
Kẻ tấn công lộ ra biểu hiện phiền phức, bộ dáng đã có chút dữ tợn.
Trong khi đó, trong đầu Giang Tinh Chước chợt lóe lên một vệt ánh sáng. Cô đã nhớ lại thứ cảm giác quen thuộc đó.
“Là cô! Nữ Thần Sáng Thế!” Rốt cuộc trên mặt Giang Tinh Chước lộ ra cảm xúc. Cô đã rõ ràng, khó trách người trước mắt trông mạnh là thế mà lại có cảm giác bình thường thế này. Chỉ sợ cô ta chính là một người bình thường hoặc là thần bé nhỏ yếu, hoàn toàn chả phải là thần cấp cao. Chẳng qua nữ Thần Sáng Thế vận dụng sức mạnh của thần, bám nhận thức lên người cô ta và thao túng cô ta mà thôi.
Vì sao lại quen thuộc với sức mạnh thần thánh của cô ta? Bởi vì đó là mùi đã phá hủy thế giới của cô, hương vị kẻ thù của cô!
Mà nữ thần bị nhận ra bèn bày biểu hiện vặn vẹo trong nháy mắt: “Chết đi!”
Ánh sáng chói lòa, tháp thần lung lay sắp đổ cuối cùng cũng hoàn toàn đổ xuống. Giang Tinh Chước bị thương nặng, phun ra một búng máu, cũng chẳng còn đủ năng lượng để chữa trị cho mình. Dưới chân trống không, cô rơi xuống nhưng nào có hoảng hốt, bởi vì cô đã nhìn thấy sương đen kinh khủng của Thần Của Cái Chết vọt ra từ vết nứt, giống như mãnh thú giận dữ.
Cô chỉ đôi chút thắc mắc tháp thần là không gian do hệ thống Chúa Tể đưa ra. Sau khi nó sụp đổ, thay vì cô bị b4n ra ngoài thì lại rơi xuống, rớt xuống đây?
Giang Tinh Chước không nhìn thấy phía sau cô có những thứ có mà sắc xông ra từ nơi sâu không đáy, chúng biến thành hai con gì đó có màu khổng lồ nhô ra phía cô.
Thần Của Cái Chết bóp cổ kẻ tấn công và nhìn xuống. Anh nhận thấy sự bất thường bèn ngay lập tức kéo kẻ tấn công lao xuống và vươn tay ra về phía Giang Tinh Chước.
Giang Tinh Chước nào có rõ nguyên nhân, song, cô vẫn vươn ra muốn giữ chặt anh, đầu ngón tay cô gần như chạm tới đầu ngón tay lạnh lẽo của anh. Kế đó hai người có màu ấy nắm lấy cơ thể cô nhanh hơn một bước và kéo cô xuống.
Kéo xuống, kéo… xuống…
“Không! Tinh Tinh!”
Bị ánh sáng bao phủ, trước khi não bộ mất ý thức trong nháy mắt, Giang Tinh Chước nhìn thấy đôi mắt màu lam kinh hoảng của Thần Của Cái Chết.
- -----oOo------