Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Chương 146




- -------------

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Thế giới này trải qua sự cải tạo độc hại của người chơi Chúa Tể, ác nhân chết rồi sẽ biến thành quỷ ở lại trên thế giới này mà chẳng theo quy luật tự nhiên, biến mất trong trời đất. Còn người tốt thì sao? Những người tốt vẫn sẽ đi theo quy luật tự nhiên, chết rồi thì tinh thần cũng biến mất, trở thành chất dinh dưỡng của vũ trụ.

Tuy nhiên như chúng ta đã biết trước đó, cực ít linh hồn đặc biệt sẽ không biến mất sau khi chết mà lại thu được cơ hội đầu thai. Giống như Giang Tinh Chước, cô chính là một người đặc biệt không biến mất khi bỏ mạng, mà là linh hồn đã mất đi cơ thể và vẫn ở lại trên thế giới.

Những linh hồn đặc biệt này cũng được chia thành nhiều loại, một số được ban phước lành trong suốt cuộc đời còn sống của họ, một số được sinh ra với sứ mệnh đặc biệt. Dù có ra làm sao, những linh hồn này hoàn toàn không thể là người ác.

Thế giới này đã trải qua thiết lập Chúa Tể làm cho sứ giả Minh Giới không thể cảm ứng được nơi này có hồn quỷ cần phải được đưa đến Minh Giới. Do đó, ác quỷ có thể ở lại, mà cùng lúc đó, một số ít linh hồn đặc biệt của thế giới này cũng bị giữ lại như thế.

Chẳng qua người của thế giới này không biết, họ nghĩ rằng những người trở thành quỷ là người độc ác, toàn bộ đều là ác quỷ.

Thần Của Cái Chết mặc tạp dề, lúc anh đắm chìm trong nhà bếp nhổ lông vịt để chế biến món ăn cho bạn gái, Giang Tinh Chước ngồi trước Con Mắt Biết Tuốt cắn hạt dưa, cắn tới cắn lui. Cô thấy ngay mấy linh hồn đặc biệt này, trong đó có một người ở Quỷ Thành.

Là một con quỷ nam cực kỳ hung ác, điên cuồng nuốt chửng những con quỷ khác nhằm phát triển bản thân. Song nó thực sự là một linh hồn đặc biệt, đó không phải là linh hồn của kẻ ác.

Trong Quỷ Thành chật ních cơ man là quỷ với đủ các cấp, chúng nuốt chửng lẫn nhau, là một xã hội man rợ đến cùng cực.

Con quỷ nam đã khá nổi tiếng trong Quỷ Thành bởi vì vốn gã chỉ là một linh hồn ác cấp thấp nhất, thế mà chẳng những không bị nuốt chửng ở đây mà còn nuốt chửng những con quỷ khác. Giữa mỗi đẳng cấp của quỷ có một đường ranh giới, càng lên càng khó nhằn. Mà trong vài năm ngắn ngủi, gã đã đi một mạch tới cấp bậc quỷ tướng, chỉ đứng sau Quỷ Vương cấp cao nhất.

Rất nhiều quỷ nữ xinh đẹp thậm chí là quỷ nam yêu thương nhung nhớ gã, kết quả tất cả vào bụng gã bằng sạch, tính hung bạo ngay cả quỷ cũng sợ hãi.

Gã lên cấp quá nhanh, quá hung dữ, đã khiến Quỷ Vương cảm nhận được nỗi khủng hoảng thế là sai bầy quỷ tướng đến vây quét. Dẫu cho gã bị thương nặng nhưng cũng giành chiến thắng, nuốt hai quỷ tướng muốn thoát khỏi Quỷ Thành. Ngờ đâu gã ăn quá no và gặp cảnh khó tiêu, trước khi chạy ra khỏi thành phố đã bị Quỷ Vương đuổi kịp.

Không quỷ nào có khả năng bị một đám quỷ tướng vây quét xong mà còn có sức đánh một trận với Quỷ Vương.

Đầu bị xé ra khỏi cổ và ném lên trời, đôi mắt đỏ tươi của người đàn ông nhìn lên trời cao, trong đầu xuất hiện bóng dáng của một người. Ấy là một người phụ nữ trưởng thành, hẳn lớn hơn gã, khuôn mặt không xinh đẹp như những quỷ nữ tỏ ra nhung nhớ gã nhưng cô lại có tác phong chỉ có một không hai. Với một đôi mắt chín chắn thông minh và sắc bén, giọng cô lúc đứng trên bục diễn thuyết âm vang đanh thép, tự tin dâng trào, trong lời nói có ý sâu xa làm cho mọi người không thể rời mắt.

- -Ngài Tổng thống.

Khi đó Lăng Phượng Thanh còn chưa thắng được cuộc bầu cử, các bài phát biểu tranh cử của các khu, các hoạt động chính trị và quân sự này nọ đã chiếm lĩnh cuộc sống hằng ngày của cô. Khi ra lúc vào, cô luôn luôn có vô số nhân viên đi theo, ngay cả đi vệ sinh thì bên ngoài vẫn có hai nữ cảnh sát bảo vệ trông coi.

Bận rộn đến nỗi không có chỗ để thở d0c, cô là một người phụ nữ có tham vọng và năng lực. Giấc mơ của người khác thuở còn bé là một nhà khoa học, là phi hành gia, là giáo viên, giấc mơ của cô thì cứ mãi chỉ có một, trở thành Tổng thống.

“Tôi muốn thay đổi thế giới này, để cho nó hoạt động theo ý muốn của tôi.” Cô nói những lời rất kiêu ngạo khi con tấm bé, mọi người lắng nghe chỉ hiểu và mỉm cười, chẳng ai coi là thật.

Tuy nhiên ở trường trung học, cô chuẩn bị gia nhập đảng phái, đến khi vào được thì cô đã chọn xong trường đại học, kết bạn với vô số con cái của các gia tộc mà cô đã chú ý từ lâu. Đồng thời cô còn thành công trong việc làm cho họ trở thành người ủng hộ của riêng mình, quyết một lòng.

Gia tộc từ dạng “chắc chắn con đang nói đùa” chuyển sang “con đang mơ hão huyền, chúng tôi sẽ không để ý tới con”, rồi lại thành “má ơi con bé thật sự làm nghiêm túc”, “không ổn, hình như nó thật sự có khả năng”. Cuối cùng, khi cô chỉ cách mục tiêu có một bước, gia tộc đã dốc hết sức ủng hộ cô.

Ngay cả khi cuối cùng cô không được bầu, một ứng cử viên nữ trẻ như vậy đã là một và một duy nhất. Từ lâu cô đã là một truyền thuyết ở dân gian với vô số người hâm mộ, là một người siêu nổi tiếng.

Các đồng nghiệp và đối thủ của cô gọi cô là “kẻ điên tĩnh trí”, còn những người không rõ sự thật chỉ cảm thấy cô đạt được vị trí ngày hôm nay vì nền tảng gia tộc hiển hách của mình, chứ làm sao biết thủ đoạn làm người run sợ mà cô làm sau lưng.

“Bộ trưởng, cuộc phỏng vấn đại diện sinh viên đại học ngày hôm nay sắp bắt đầu.” Thư ký nói ở cửa.

Lăng Phượng Thanh nghiền nát điếu thuốc trên tay, đứng dậy nhanh nhẹn bẻ cổ đôi lần rồi đi tới, bước chân mạnh mẽ vang vọng. Thư ký đi theo phía sau cô cảm thấy từng bước chân đang giẫm lên trong lòng anh ta.

Lần này sẽ có đại diện sinh viên của các trường đại học danh tiếng đến phỏng vấn ứng cử viên. Bởi vì tính chất đặc thù của Lăng Phượng Thanh, vị trí này bị các trường khác cướp nhau tới bể đầu, cuối cùng từ dám học sinh xuất sắc nhất chọn người đứng đầu có được cơ hội.

Vừa bước vào hội trường, Lăng Phượng Thanh đã chú ý ngay tới một nam sinh, cũng không phải bởi vì cậu ấy đẹp trai vô cùng mà do cậu ấy giơ bảng hiệu của người ủng hộ cô. Toàn trường chỉ có mỗi mình cậu ấy giơ bảng hiệu, cái bảng được làm vừa lớn vừa nổi bật, ngay cả cổ mà cậu ấy cũng đỏ au, thoạt nhìn giống như xấu hổ đến mức muốn làm vòi phun xoắn ốc lao vút lên trời. Song, cậu ấy vẫn đứng vững ở đó, nghiêm mặt, bộ dáng rất nghiêm túc.

Một cậu bé nam sinh nhỏ đáng yêu.

Khóe miệng Lăng Phượng Thanh hơi nhếch lên, thu ánh mắt.

Sau khi trả lời mấy đại biểu học sinh, Lăng Phượng Thanh nhìn về phía cậy ấy: “Nếu cái bảng hiệu này không phải do người khác ép đưa sang đồng thời hù dọa không được hạ xuống, hình như bạn học này là người ủng hộ tôi, cậu có gì muốn hỏi tôi không?”

Tiếng cười ngắn ngủi của đám đông vang lên xong, ai nấy nhìn hết sang.

Người thanh niên đỏ mặt, đẩy kính và trả lời: “Em biết tất cả các quyết sách của chị, không có một lần đi sai lầm nào, mỗi lần mang lại lợi ích thực sự cho người dân. Chị là người ra quyết định khôn ngoan nhất!”

“Cảm ơn cậu đã quá khen, cho nên không có gì muốn hỏi tôi thật à?”

“A, a! Giữa, giữa, giữa trưa chị ăn gì rồi? Căng tin trường học của tụi em rất tốt!” Nói xong cậu ấy mới nhận ra mình đã nói gì, sắc mặt càng lúc càng đỏ bừng rồi cúi thấp đầu. Cậu đang nói cái gì, ăn hay căng tin cái gì chứ, dạng người như chị ấy…

Lăng Phượng Thanh chớp chớp mắt: “Được, tới trưa tôi sẽ đi nếm thử.”

Sau khi cuộc phỏng vấn kết thúc ngày hôm đó, cuộc trò chuyện này bùng nổ trên mạng, người cùng ngành vung tay sản xuất nhanh chóng đủ các loại kịch bản, đương nhiên không có ai xem là thật. Mà về sau Lăng Phượng Thanh và người thanh niên này cũng chẳng quen biết gì nhau.

Đây chỉ là vỏ ngoài.

Ngay từ đầu Lăng Phượng Thanh chỉ lợi dụng cậu ấy để hiểu rõ một ít hướng đi trong trường đại học. Cho tới nay phiếu bầu của học viện so với dân chúng bình thường có trình độ học vấn thấp có giá trị càng cao hơn, lợi dụng đúng lúc thời khắc mấu chốt sẽ có tác dụng đảo ngược kết quả.

Về sau sau cuộc trò chuyện lại thấy thật thoải mái khi ở chung với cậu ấy, đây là một người trẻ tuổi giàu lòng yêu thương, bên ngoài đứng đắn bên trong mãnh liệt, sống một cuộc sống hoàn toàn khác với cô, rất có chí tiến thủ và đầy sức sống. Cô chẳng làm gì cả, chỉ hút thuốc nghe cậu ấy nói về bản thân và những điều bên cạnh cậu ấy, nghe cậu ấy bảo hôm nay giải cứu mấy con mèo mấy con chó là cô sẽ cảm thấy thoải mái vô cùng.

Áp lực quá mức, giống như các chính khách khác, đôi khi cô cần một số cách để xả hơi và t1nh dục chỉ là một trong những cách phổ biến nhất và bình thường nhất để giải nén. Tất nhiên không chỉ vì mỗi điều này, mà còn là hảo cảm được tạo ra trong mông lung, và người phụ nữ có tính khí độc đoán quen kiểm soát nhận ra mình bị ảnh hưởng bèn muốn nắm lấy nó trong tay, đã dẫn đến kết quả này.

Tại một ngày nào đó, họ trở thành người yêu. Chút tình cảm và quan hệ này hiển nhiên không thể để lộ ra ngoài, ít nhất là trong một năm rưỡi chiến dịch.

Cậu ấy rất biết điều, còn quan tâm đến kết quả chiến dịch này hơn bất cứ ai, lo lắng liệu giấc mơ của cô có thể trở thành sự thật hay không. Nhưng dù là thế, cậu ấy vẫn bị tất cả mọi người bên cô xem là người ngoài, xem như chỉ là một món đồ mà thôi.

“Bây giờ là thời điểm quan trọng, một khi bị đối thủ ngửi thấy một chút tin đồn là sẽ có vô số cạm bẫy xuất hiện.” Thư ký của cô nhìn cậu ấy với khuôn mặt lạnh tanh, “Cô ấy đi đến ngày hôm nay chẳng dễ dàng gì. Nếu cậu thật sự yêu cô ấy thì nên suy nghĩ cho cô ấy, đừng trở thành điểm yếu và trở ngại của cô.”

Bởi vì đề cập chuyện này với Lăng Phượng Thanh là vô dụng, cô cho rằng cho dù sự tình bị phơi bày, không phải là không có cách để xoay chuyển dư luận. Một Tổng thống biết yêu người sẽ khiến người dân yêu thích hơn là một Tổng thống hoàn hảo. Thậm chí cô đã chuẩn bị trước, một khi có tình huống xảy ra là thong dong đối phó được. Nhưng trong mắt những người ủng hộ cô, ổn định vẫn là tốt nhất. Cô đã giành được hầu hết các phiếu bầu của phụ nữ trong cả nước, có thể được gọi là nắm chắc thắng lợi trong tay, không thể để nó đẻ thêm chuyện.

Cho nên bọn họ thay nhau tìm cậu ấy, hy vọng cậu thức thời và rời đi một mình.

“Ngay cả khi bây giờ cô ấy thích cậu, cô ấy vẫn yêu vị trí Tổng thống hơn. Một khi cô ấy mất thứ này vì cậu, cậu cảm thấy mối quan hệ của hai người vẫn có thể kéo dài?”

Câu nói này hoàn toàn đánh trúng trái tim của thanh niên thấp kém, song, cậu nào có muốn chia tay nên chỉ yêu cầu tạm thời tách ra với cô và Lăng Phượng Thanh đã đồng ý.

Cuối cùng có kết quả của cuộc bầu cử, Lăng Phượng Thanh được bầu làm Tổng thống với tổng 67% phiếu bầu.

Nhưng cô còn chưa kịp bày ra khả năng của mình, thực hiện những lời nói ngông nghênh mà mình đã thốt ra thuở nhỏ.

Ác quỷ xuất hiện trên thế giới này, và con người đã bước vào một kỷ nguyên ác mộng mới.

... Tôi muốn giúp em.

Đầu quỷ rơi xuống đất, nhìn thẳng lên bầu trời. Trở thành Quỷ Vương có thể đàn áp hoặc thậm chí tiêu diệt sạch bầy quỷ bên trong quốc gia này, sẽ biết chân tướng vì sao thế giới lại thành dạng này, sau đó nói cho em ấy biết… Gã nghĩ như vậy, nhưng mà lại có vẻ như chẳng có cách nào thực hiện.

Thực sự không cam lòng mà, vất vả lắm mới đi tới ngày hôm nay, khó khăn lắm mới gặp lại em…

Chân Quỷ Vương xuất hiện trước mắt, đầu bị kéo lên, gã thấy Quỷ Vương mở miệng và cố gắng ăn thịt mình.

Không cam lòng không cam lòng không cam lòng không cam lòng! Không cam lòng cứ như vậy, ngay cả khuôn mặt em ấy còn chưa thấy mà đã kết thúc! Có cách nào không? Bất cứ điều gì có thể, gã sẵn sàng trả bằng bất cứ giá nào!

Đột nhiên một lần nữa trong không khí có cảm giác kurng b0 của bóng ma bao phủ xuống hệt như mỗi lần.

Động tác cắn nuốt của Quỷ Vương cứng đờ.

“Tôi nghe thấy thanh âm duc v0ng, được cảm động mà đến.” Giang Tinh Chước chậm rãi lên tiếng, mỉm cười nhìn đầu Quỷ Vương trên tay: “Rút thẻ không?”

- -----oOo------