Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Chương 143




Edit + Beta: Basic Needs

………..

Cái gì vậy?

Chử Đình nghĩ thầm, ấy vậy mà Thôi Yên Niểu đã di chuyển nhanh hơn. Ả nghĩ thứ rơi xuống là đồ ăn, mà ả lại không muốn cho Chử Đình ăn vì để cho cô yếu hơn một chút, để ả có cơ hội để có được cơ thể của Chử Đình, đạt được cơ hội rời khỏi Trại Trừng Phạt.

Ả đi về phía túi gấm, đi chưa được đôi bước, bỗng nhiên ả cảm thấy cảm giác nóng rát như thể cả người nhào vào bức tường lửa đang cháy hừng hực. Ả phát ra một tiếng kêu đau đớn rồi vội vàng lùi lại.

Cái gì? Ả choáng váng, trước mắt chẳng có gì cả, toàn là kiểu dáng ả quá quen, chỉ có túi gấm trên mặt đất là đồ mới.

Thôi Yên Niểu có vẻ không tin thứ chuyện ma cỏ gì cho lắm, ả cẩn thận vươn tay, móng tay sắc nhọn ở phía trước đã bị thiêu rụi lập tức.

Những người ồn ào trên mạng nhận thấy sự bất thường của Thôi Yên Niểu bèn tới sát màn hình để xem chuyện gì đang xảy ra và thấy hình như trên mặt đất có thứ gì.

Chử Đình nghi hoặc nhìn sang Thôi Yên Niểu rồi cẩn thận đi về phía túi gấm kia, Thôi Yên Niểu cũng nhìn chằm chằm cô.

Chử Đình chậm rãi đi tới mà chẳng có bất kỳ thứ gì cản đường. Dường như Thôi Yên Niểu nhận ra cái gì bèn bày ra khuôn mặt nhăn nhó, đánh úp phía đằng sau lưng của Chử Đình. Ấy thế mà ả nào có đụng được cô, một lần nữa bị bức tường lửa vô hình nọ thiêu đốt, không thể không lập tức lui về phía sau.

Chử Đình quay đầu nhìn thấy ả như vậy thì cũng ý thức được sự đặc thù của túi gấm này, vội vàng khom lưng nhặt lên.

Bên ngoài túi gấm có khâu một miếng vải trắng có mấy chữ đen vô cùng cẩn thận có thể nhìn thấy rõ ràng.

“Xác nhận trên tay không có nước và máu mới chạm vào những thứ trong túi gấm!!”

Chử Đình giật mình khi nhìn thấy dòng chữ, không phải vì cô nhận ra đây là chữ của em trai mà vì trên tay cô có máu, thế là cô cẩn thận cầm túi gấm vào phòng tắm, đặt ở nơi khô ráo và rửa tay sạch sẽ.

Trong thời gian này Thôi Yên Niểu nhiều lần muốn đến gần nhưng vẫn luôn bị bức tường vô hình ngăn lại bên ngoài. Ả nổi đóa, nóng nảy và điên cuồng đập sạch tất cả mọi thứ trong phòng cách ly nhưng cũng chỉ là cuồng loạn trong bất lực.

Chử Đình lau tay sạch sẽ, xác nhận không có vấn đề gì rồi mới cẩn thận mở túi gấm ra.

Trong túi gấm có một cái thẻ đặc biệt, Chử Đình chưa bao giờ thấy một cái thẻ được làm đẹp tới mức thế này. Nó chẳng giống như quà lưu niệm, hoa văn và dòng chữ trên đó rất bí ẩn và chúng nâng lấy một cuốn sách.

Ngoài thẻ bên ngoài, bên trong còn có một lá bùa hộ mệnh hình lục giác màu vàng và một lá thư.

Cùng lúc đó, có cư dân mạng chú ý tới tấm thẻ mà Chử Đình lấy ra. Thẻ, một từ mang tới một cảm giác bí ẩn và linh thiêng.

[Thẻ trong suốt đúng không, hẳn là mình không nhìn lầm rồi!]

[Đúng là thẻ trong suốt, trên đó có hoa văn và chữ không hiểu!!!]

[Đừng nói là…]

[!!!]

[Aaaaaa lại xuất hiện sao?!]

[Mấy người điên rồi sao? Đột nhiên nói thứ gì vậy? Không thích nhìn nhanh chóng ra ngoài được không? Nhất định phải thể hiện cảm giác tồn tại trên địa bàn của người khác à.]

[Ha ha ha ha ha, trong mắt fan não tàn chỉ có Thôi Yên Niểu mà không nhìn thấy thế giới. Mấy người chờ đi, đám fan này, tên sát nhân bi3n thái của mấy người rất nhanh thôi là không còn yên ổn nữa.]

Trong thư, Chử Kiệt nói với Chử Đình về những gì đã xảy ra trong hai ngày qua, hốc mắt cô gái mạnh mẽ đỏ lên, đầy cảm kích ôm túi gấm vào ngực và nhìn về phía thẻ trên tay.

Trong lòng cô lẩm nhẩm, thẻ bài hóa ngay thành ánh sáng, biến thành một quyển kinh thư.

Cô thành kính mở một trang, dường như từ bên trong và các chữ trên thẻ có cùng nguồn gốc thế nên cô không thể đọc mới đúng. Song, vì lòng biết ơn và lòng thành kính trong nội tâm của mình, cô mơ hồ có thể hiểu được một số từ bên trong và cũng biết làm sao để nhẩm nó, kỳ diệu là vốn cô không nên biết cách phát âm này.

Đây là tạo vật của Thần, thứ này ắt chính là ngôn ngữ của Thần rồi.

Chử Đình nghĩ thầm, cô đọc hiểu dòng chữ đầu tiên thế là nói ra. Ngôn ngữ thiêng liêng chưa bao giờ tồn tại trong thế giới này nhưng nó được đọc ra khỏi miệng cô một cách từ tốn nào thể giải thích nổi.

Thôi Yên Niểu đang nóng nảy đi vòng quanh bên ngoài, nay nghe thấy tiếng của Chử Đình bèn đau đầu hệt như Tôn Ngộ Không nghe Đường Tăng niệm chú Kim Cô.

“Câm miệng lại! Mày đang lầm bầm cái gì thế?” Thôi Yên Niểu ôm đầu gào thét. Cảm giác đau đớn này khó mà diễn tả thành lời, nó chả phải loại đau đầu bình thường của con người, tóm lại khiến quỷ khó chịu khôn cùng, thậm chí còn có chút sợ hãi.

Chử Đình cũng đang nhìn chằm chằm vào ả, thấy đúng thật có hiệu quả thì cô cứ đọc đi đọc lại, muốn đọc gần như thuộc lòng. Song, rất khó để đọc kinh sách này, mặc dù nó chưa đến thẻ sao chép SSR nhưng cũng rất gần.

“Kinh Thanh Tẩy Quỷ”, trong lòng người đó càng thành kính đặt đức tin vào Giang Tinh Chước, người đó dễ dàng hiểu và đọc lên chữ trên đó hơn và uy thế cũng thêm phần lớn. Còn việc đọc thuộc lòng ấy à, càng sùng đạo, càng chả cần phải lưu tâm mất bao lâu mới nhớ một câu.

“Đây là kinh thư mà Thần ban cho, tên là Kinh Thanh Tẩy Quỷ, đọc ra có thể tạo thành lực sát thương cho tụi bây. Thôi Yên Niểu, mày chờ đi, tao chắc chắn sẽ làm cho mày hồn bay phách lạc!”

“Thần nào? Mày lại nói nhảm rồi, tao giết aaaaa dừng lại! Dừng lại!” Thôi Yên Niểu muốn giết Chử Đình nhưng không có cách nào tới gần, thậm chí còn nghe thấy tiếng cô niệm kinh mà đau đớn ôm đầu.

Lúc này Chử Đình cùng lắm chỉ hiểu trước vài câu, cứ thế lặp đi lặp mà đã có sức mạnh khiến Thôi Yên Niểu quằn quại, có thể thấy quyển kinh thư này lợi hại đến mức nào.

Khán giả nghe thấy âm thanh thông qua chuyện phát sóng trực tiếp đã sôi sục. Họ đang chờ Chính phủ lên tiếng, Chính phủ thì cứ mãi chẳng có động tĩnh, thế là nhiều người bắt đầu dao động. Tuy nhiên với cảnh tưởng thế này, tuyệt không có khả năng người và quỷ cố ý lừa bịp, ít nhất không thể nào là Chử Đình và Thôi Yên Niểu.

Vì vậy, trên mạng náo nhiệt lên rất nhanh.

...

Liêu Bình Bình là fan trung thành của Thôi Yên Niểu, phòng ngủ của y dán đầy áp phích của ả, tất cả các tác phẩm của ả được y xem ít nhất ba lần, cho dù đó là bộ phim máu chó ngu ngốc khi ả mới ra mắt. Ngoại hình, vóc dáng và thậm chí cả giọng nói của Thôi Yên Niểu là hình ảnh của tình nhân trong đầu y, thế nên y cảm thấy ả là màu sắc đẹp nhất thế giới; mất ả, y sống không hạnh phúc.

Cho nên y hận Chử Đình bởi vì cô đã giết Thôi Yên Niểu, may mắn kẻ xấu chết rồi sẽ biến thành quỷ ở thế giới này, cho nên y còn có thể gặp lại Thôi Yên Niểu. Song, điều này cũng không làm cho hận thù của y đối với Chử Đình và gia đình cô biến mất. Thế là y không chỉ nhục mạ họ trên mạng mà còn xây dựng một nhóm về nhà Chử Đình, mời chào fan trung thành của Thôi Yên Niểu trong thành phố kia, để cho bọn họ đi tìm nhà họ Chử gây phiền toái. Một khi có ai đó đi làm, y sẽ lì xì cho bọn họ, dùng tiền khích lệ.

Y đã đạt được loại kho4i cảm nào đấy từ những điều như vậy, cảm thấy mình là anh hùng của Thôi Yên Niểu, nỗ lực cho ả rất nhiều, tự mình cảm động chính mình.

Mà bây giờ, y còn thêm phần hận thù dữ dội đối với một nhà Chử Đình bởi vì thậm chí Thôi Yên Niểu đã chết rồi mà Chử Đình vẫn chả buông tha cho ả, còn muốn ả hồn bay phách lạc, quả thực quá đáng. Y chưa từng thấy người con gái ác độc như vậy.

Y gõ bàn phím nhanh chóng, kêu gọi mọi người trong nhóm.

[Quá đáng, có ai dư thời gian để hành động không? Nữ thần cần chúng ta, cô ấy chỉ còn lại chúng ta!]

[Những người đó quá đáng, chẳng lẽ nữ thần làm những việc đó là cố ý sao? Cô ấy là người tâm thần, cô ấy bị bệnh đó, người bệnh tâm thần giết người không phải chịu trách nhiệm pháp lý!]

[Vậy đó là Thần kiểu gì, tôi nhổ vào, không biết phân biệt tốt xấu!]

[Tôi rảnh, muốn làm gì?]]

[Không phải trong nhà họ có bà già mù à? Bắt cóc bà ta, để cho thằng nhóc đó mang đồ nó cho chị mình đi!!]

[Ý kiến hay, như thế thì sẽ bảo vệ được nữ thần!]

[...]

Cứ như vậy, một nhóm người không có tam quan quyết định xong kế hoạch bắt cóc tối nay.

Chử Kiệt thông qua internet, thấy chị gái mình bình an yên và có dư lực phản công thì thở phào nhẹ nhõm một hơi. Ngay sau đó, sự chú ý của cậu lại một lần nữa bị mấy lời nói từ đám fan não tàn của Thôi Yên Niểu hấp dẫn. Nhìn thấy bọn họ thương lượng muốn bắt cóc bà nội, sắc mặt càng cậu càng thêm nặng nề như nhỏ xuống thành giọt nước.

Người bình thường vĩnh viễn không thể hiểu được mạch não của người hâm mộ nghệ sĩ làm việc xấu và Chử Kiệt cũng không muốn hiểu. Cậu chỉ muốn bọn chúng phải trả giá đắt, và cũng rất muốn xem bọn chúng có thật như những gì mình nói hay không, bởi vì Thôi Yên Niểu quá xinh đẹp cho nên có bị ả gi3t ch3t âu cũng bằng lòng.

...

Trong Cung điện Quốc gia.

Lăng Phượng Thanh đang cãi nhau với Quỷ Thành bên kia.

“Chúng tôi không biết gì cả về Roi Thanh Tẩy Quỷ, thẻ bài hay gì đó. Đấy không phải do người bên chúng tôi giở trò quỷ. Các anh hẳn phải biết nếu chúng tôi làm thật, sao chúng tôi dễ dàng lộ ra như vậy và để cho mấy anh phát hiện.” Lăng Phượng Thanh ngồi sau bàn làm việc.

Bên kia đầu video là Quỷ Vương ngồi trên ngai vàng.

Quỷ Vương có dáng dấp không khác là bao so với lúc gã còn sống, khác nhau ở chỗ sau khi chết gã hệt như trang điểm cho mình, thật yêu dị, quái đản, hoa văn Lửa Nghiệp màu đỏ vươn tới cổ từ bên trong quần áo, thậm chí còn lan đến trên khuôn mặt. Gã có móng tay sắc bén và đen hù, cho dù bình tĩnh ngồi ở chỗ đó, gẫ vẫn có một cảm giác áp bức rất mạnh.

Con Quỷ Vương này rất xa lạ, đây là lần đầu tiên Lăng Phượng Thanh gặp, ấy nhưng cũng không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên. Các cuộc chém giết trong Quỷ Thành vĩnh viễn không ngừng, quỷ thông qua chuyện nuốt chửng quỷ khác để có được sức mạnh cường đại hơn. Quỷ Vương trước kia đã bị Quỷ Vương hiện tại gi3t ch3t và thay thế âu cũng chẳng phải là chuyện đáng để hả dạ. Thứ tương đối để người ta lắng lo chính là Quỷ Vương mới nhậm chức có tuân thủ ước định trước đó hay không, có ràng buộc cấp dưới không nên chạy khắp nơi hay không.

Tuy nói chẳng biết chuyện gì xảy ra, song, cho tới nay mỗi một đời Quỷ Vương đều tuân thủ giao ước giữa Quỷ Vương và nhân loại.

“Cho nên không thể nói chúng tôi làm trái với thỏa thuận, chỉ có thể nói xuất hiện sức mạnh không thể điều khiển được.” Lăng Phượng Thanh đã suy nghĩ xong xuôi trong lòng nhưng chẳng lộ ra mảy may chút gì. Cô bày ra nụ cười hiền lành, bình tĩnh từ tốn: “Chúng tôi không cách nào điều khiển được, và các anh cũng không. Đây không phải lỗi của chúng tôi, không nên đổ lỗi cho chúng tôi...”

Quỷ Vương nhìn chằm chằm vào Lăng Phượng Thanh, thấy khóe mắt Lăng Phượng Thanh sắp co giật thì gã mới mới dựa về phía sau, nói: “Chuyện này chỉ sợ không phải nói vài câu trên mạng là có thể giải quyết, ngài Tổng thống, chúng ta nên gặp mặt một lần.”

Lăng Phượng Thanh: “Anh muốn gặp tôi?”

“Đúng vậy.”

“Ở đâu?”

“Thiên hạ rộng lớn, tôi có thể tới bất cứ đâu, cô muốn gặp ở đâu thì là ở đó.”

Quả thật, tu luyện tới cấp bậc Quỷ Vương cao nhất thế này, các Thiên Sư trong Tòa Huyền Chính hợp tác cũng không làm gì được gã. Cả thế giới thế này, gã muốn đi đâu là tới được đó.

Cuối cùng, hai bên đồng ý gặp nhau tại thủ đô.

“Đến cùng gã có dụng ý gì?” Lăng Phượng Thanh hoang mang nhíu mày, “Nói đi cũng phải nói lại, Quỷ Vương trông hơi quen mắt, giống như đã từng gặp ở nơi nào rồi.”

Khó nắm bắt cho nên càng khiến người ta cảnh giác hơn, nhưng Tổng thư ký đã nhanh mang lại cho cô một tin tốt.

...

Sắc trời tối xuống.

Nhà họ Chử nằm ở một khu vực tương đối cũ, sau khi chợ đóng cửa là toàn bộ đường phố yên tĩnh, có rất ít người đi bộ.

Những người trong nhóm đó đã tìm hiểu thời gian Chử Kiệt đi làm từ lâu. Tụ nó đi tới trước cửa và gõ, chẳng mấy chốc bên trong truyền ra một tiếng bước chân chậm chạp khe khẽ gần như khó mà nhận ra được, mở cửa ra.

Tụi nó vọt ngay vào muốn bắt bà cụ nhưng chẳng hiểu tại sao dưới chân trống không, bọn nó như rơi vào một cái hố. Cũng may cảm giác hẫng chân nhanh chóng biến mất và hai chân lại giẫm trên mặt đất thật.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

“Làm tôi giật mình... Đây là...”

“Tầng hầm?”

Cảnh tượng trước mắt tụi nó đã thay đổi rất nhiều, không có bà lão mù mà chỉ có một hành lang không biết dẫn tới đâu. Hành lang sâu thẳm làm người ta thấy run sợ.

- -----oOo------