Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Chương 134




Edit + Beta: Basic Needs

………..

Khi cái bóng đó xuất hiện, nó cũng đi kèm với một chùm ánh sáng đặc biệt rơi xuống từ bầu trời, trông thật thiêng liêng chẳng tưởng nỗi. Sự chú ý của tất cả mọi người lập tức được chuyển dời.

“Đó là cái gì?”

“Chẳng lẽ là Chúa sao?”

“A a a a a là Chúa sao?”

Phỏng đoán này làm ai nấy kích động ngay, những người đang xem trực tiếp cũng không thể không phát ra tiếng la trong phấn khởi ngắn ngủi. Chẳng lẽ Chúa đã nhìn thấy chiến thắng của họ, cố ý đến vào ngày thành lập đất nước theo cách không còn ở phòng xét xử nữa?

Đôi mắt của Codd nheo lại.

“Cái này... Cảm giác này không giống như của Chúa đâu.” Lưu Nghĩa thấy hoang mang, những người khác từng gặp Giang Tinh Chước cũng nghi hoặc lắm.

“Chẳng lẽ đây là hình dạng chính của Ngài sao?” Ân Nhu thắc mắc, nói xong lại phủ định lắc đầu.

“Tôi cũng cảm thấy không giống nhau. Cảm thấy quá... quá... mờ nhạt?” Lương Thủ Sinh cố gắng tổng kết sự khác biệt.

Mỗi lần Giang Tinh Chước xuất hiện đều tạo ra cảm giác rất mãnh liệt cho người ta. Loại cảm giác đó rất phức tạp, khiến con người thấy hoảng sợ, kính sợ, rồi còn có khát vọng từ sâu trong đáy lòng hiện lên mà chẳng tự chủ được. Giống hệt như trong ý thức, bọn họ không biết cô cô là cái gì, nhưng linh hồn của bọn họ thì rõ rành cô là sinh linh linh thiêng ngồi tót vời trên cao.

Và tại thời điểm này, mặc dù có ánh sáng thần thánh rơi xuống, nó vẫn làm người ta thấy nhạt nhẽo lắm. Bọn họ đã quen với hào quang rực rỡ của Giang Tinh Chước, lúc này nội tâm nào có thấy dao động gì đâu.

Nhưng tình hình trước mắt rõ ràng không phải do con người làm ra, nếu ai đó sử dụng thẻ giả thần quả quỷ là bọn họ biết ngay.

Trong ánh sáng buộc toàn thế giới chú ý tới, bóng người dần dà hiện ra hoàn toàn, là một người đàn ông xuất hiện trong chùm ánh sáng. Y mỉm cười, toàn thân phát ra ánh sáng thánh thiện, như thể nhấn mạnh sự đặc biệt từ thân phận y.

“Chờ một chút, sao luôn luôn cảm thấy cảnh này quen quá vậy, hình như thấy ở đâu rồi…”

“Ủa, anh cũng thấy vậy hả?”

“Tôi cũng thế!”

“Tôi cũng...”

[Tôi cứ thấy hình đã thấy cảnh này ở đâu rồi.]

[Xem ra không phải một mình tôi!]

[Tôi thì aaa nhiều người có loại cảm giác này, chẳng lẽ từng thấy ở kiếp trước?]

[...]

Đột nhiên trên khắp thế giới, nhiều người cảm thấy cảnh trước mắt trông cứ quen quen, luôn cảm thấy mình đã thấy ở nơi nào.

Bên trong nhà tù vào ngày đặc biệt này, mấy phạm nhân trong tù cũng có thể tụ tập trong hội trường để xem buổi lễ long trọng thông qua màn hình lớn.

Dịch Trạch Khải và những người khác cũng ở trong đó. Ban đầu cai ngục muốn muốn nhìn rõ những biểu hiện mà bọn hắn sẽ có khi chứng kiến sự hủy diệt hoàn toàn của Đế Quốc mình và sự thành lập một nhà nước mới thuộc về tất cả mọi người. Song, lúc này ông ta cũng chỉ nhìn chằm chằm vào mỗi cái màn hình, vì thế cũng bỏ lỡ vẻ mặt kỳ dị của bọn hắn.

“Anh hai! Đó không phải là...” Dịch Doãn vừa mừng vừa sợ, vừa khó có thể tin được.

“Chẳng lẽ đó không phải là lời trí trá?”

Cảnh trước mắt làm bọn hắn không thể không quen hơn, bởi vì bọn hắn thường tự hào lặp lại cảnh của ngày hôm đó để chứng minh rằng mình có đủ điều kiện để đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp. Mỗi năm có rất nhiều bộ phim được quay với sự hỗ trợ của Chính phủ Đế Quốc, cho tất cả mọi người xem miễn phí. Do đó rất nhiều Mugan sẽ vào rạp chiếu phim mà chẳng nhận ra dấu ấn trong đầu mình lại được khắc sâu.

[Ngày hôm đó, một chùm ánh sáng rơi xuống từ bầu trời và Thần đến]

Đây chính là một câu được ghi lại trong sách lịch sử, và cũng là một cảnh kinh điển mà vô số bộ phim liên quan sẽ có.

Cho đến ngày nay, chẳng có ai xem câu nói này là một vấn đề nữa, vì vậy nhiều người không phản ứng kịp.

Nhưng chẳng bao lâu, ngày càng có nhiều người nhớ lại.

Bất kể là người cao đẳng bên ngoài hay trong nhà tù, ai nấy đều phấn khích. Là thật! Không phải lời nói dối! Nhu thế có nghĩa là đẳng cấp của chủng tộc cũng là sự thật, họ là giống loài cao quý từ lúc mới sinh?

“Codd!” Ôn Lily hét lên, hai tay lạnh buốt.

“Sợ cái gì? Em quên rồi sao? Đó là ma quỷ.” Codd bình tĩnh bảo.

Ôn Lily sững sờ, cô bé lẩm bẩm: “Đúng rồi… Đó là ma quỷ thông đồng với con người. Chúa chân chính của chúng ta ban cho chúng ta thẻ bài, để chúng ta thay đổi thế giới và thay đổi số phận.”

Ôn Lily đảo mắt qua đám đông bên dưới, phát hiện ra dù mấy người kia hoảng loạn là thế nhưng vẫn còn có nỗi tức giận và ghê tởm đan xen, đồng thời họ nắm chặt tay, tạo thành kiểu đang cầu nguyện.

Họ đã bị tẩy não, không còn coi thứ này là Thần, thay vào đó đối xử với y như là ma quỷ đang đi lừa gạt. Tất cả những khổ đau mà họ phải chịu đựng toàn do y ban tặng!

Ôn Lily nhìn chằm chằm vào Codd một lần nữa, nội tâm không kìm được mà sợ hãi và thán phục, trong đôi mắt lấp lánh ánh sáng sùng bái. Anh có từng đặt giả thiết sẽ có ngày này? Cho nên thay vì trực tiếp phủ nhận sự tồn tại, anh chuyển tên này thành ma quỷ? Bằng không phản ứng của mọi người tại thời điểm này đã khác hoàn toàn khác, có thể sẽ thấy vô vàn Mugan nhút nhát quỳ xuống tại chỗ xin tha thứ, cảm thấy bọn họ nào có nên chống đối.

Mà lúc này do nội tâm của họ có Chân Thần và thẻ bài để dựa vào, hai chân họ nhũn ra là thế mà chẳng tới mức quỳ xuống.

Thế giới bặt thinh, ai nấy chỉ nhìn với đôi mắt mở to, cơn sóng to gió lớn trong lòng đã để họ ắng cả giọng.

Ôn Thăng nhìn những người này với đôi chút bối rối. Tại sao sau khi y xuất hiện lại chả có năng lượng tiêu cực nào đến với y? Ít nhất cũng nên có sợ hãi chứ? Song, y nào có bối rối thật lâu, có khi tụi nó bị choáng cũng nên. Y vội vã muốn xem phản ứng của bọn chúng thế là lên tiếng.

[Thần nói: Tất cả bọn mi là thứ do ta tạo ra, nhưng ta quên nói cho bọn mi biết ta có đặt tên cho bọn mi. Ta đã sử dụng bộ não và sự khôn ngoan của mình để tạo ra Apetto, đám người có trí tuệ cao hơn những người khác, có thể dẫn dắt đàn cừu trèo đèo vượt suối và hướng tới một tương lai đúng đắn. Ta đã tạo ra Gaye với bàn tay và bàn chân của mình, bọn chúng giỏi mở mang thế giới, tạo ra sự giàu có, làm cho thế giới phát triển mà không bị nghèo đói kìm hãm. Ta đã tạo ra Korah bằng máu và thịt, chúng có vẻ đẹp hiếm hoi, thêm màu sắc cho thế giới này. Bởi vì Apetto, Gaye và Korah đã được giao trách nhiệm nặng nề ngay từ lúc được sinh ra, ta cần phải bồi thường cho chúng, vì vậy ta dùng bùn để nặn ra Mugan, phục vụ cho chúng.]

Ôn Thăng: “Ta đã từng hạ phàm một lần, nói với tổ tiên của bọn mi về các quy tắc nên tuân theo, nhưng bây giờ bọn mi đã quên đi điều răn dạy, bắt đầu vượt quá giới hạn? Apetto là chủng tộc được ta tạo ra bằng bộ não và trí tuệ, bọn chúng được sinh ra để lãnh đạo bọn mi. Do bàn tay và bàn chân của ta mà Gaye được sinh ra để sáng tạo sự giàu có. Có được máu và thịt của ta là Korah, chúng được sinh ra để tô điểm cho thế giới. Mà Mugan, vừa sinh ra đã phải phục vụ cho chúng.”

Có thể mỗi Mugan không đi học nhưng lại không thể không đọc thuộc lòng đoạn lời nói trong sách lịch sử. Nó hiện rõ ràng trong não, chồng lên giọng nói của Ôn Thăng.

Người nhóm cao đẳng kích động đến sắc mặt đỏ bừng, Dịch Doãn nhảy dựng khỏi ghế: “Nghe không! Các anh có nghe thấy không?”

Dịch Trạch Khải quát lớn: “Ngồi xuống đi Dịch Doãn!”

“Mày! Thần của chúng ta đã đến rồi! Đây là Thần của chúng ta!” Dịch Doãn phấn khởi đến mức mắt đỏ au. Y là người không thể chấp nhận thất bại của họ nhất trong tất cả mọi người, do đó lúc này y mới phản ứng dữ dội, giống như một đứa trẻ tìm được chỗ dựa.

Cai ngục xách dùi cui tới quất cho y một cú, Dịch Doãn trừng mắt nhìn ông ta: “Chờ nhận hối hận đi!”

“Ha ha, đến bây giờ vẫn chưa biết hối cải, chờ tới ngày ăn súng đi hỡi cái đám cấu kết với ma quỷ phản bội Chân Thần!” Cai ngục nói trong hung tợn.

Dịch Trạch Khải không muốn xem trò hề này nữa, chỉ nhìn lăm lăm vào màn hình mà trong lòng cũng có ít nỗi hoang mang. Rốt cuộc hiện tại có tình huống gì, đến cùng là ai đang nói dối?

Ôn Thăng nói xong bèn nhìn từng gương mặt ở phía dưới, mong mỏi sẽ thấy được những biểu hiện đặc sắc từ trên cao, hệt như hoa trong nháy mắt đã khô héo.

Ấy vậy mà y nào có thấy được, thứ mà y nhìn thấy chính là từng khuôn mặt sinh động, gò má đỏ cả lên vì nỗi căm phẫn, đôi mắt lại thêm phần sáng tỏ vì ngọn lửa bùng cháy, càng sống động hơn.

... Cái gì?

Cuối cùng y đã đã hiểu không phải đám người này đơ ra vì sự xuất hiện đột ngột của y mà chính là có chuyện không đúng thật.

Lúc này, chợt Cha Xứ nói to: “Mày là một vị thần giả, tao chưa từng nghe được giọng nói gì của mày, lừa đảo!”

Mọi người đều biết Cha Xứ có một thẻ nghe đặc biệt, một thẻ bài có thể lắng nghe tiếng nói của Thần trong một phạm vi nhất định. Ông ta sẽ bị thương nặng mỗi lần nghe tới nỗi cần dùng nhiều hơn hai thẻ loại chữa trị liên tục mới giữ lại được mạng sống của mình. Bởi lẽ giọng nói của Thần không phải là thứ nhân loại có thể tự tiện lắng nghe.

Tiếng nói của ông ta thông qua micro của Codd phía trước đã khuếch tán vào tai của tất cả mọi người. Tựa như một tiếng kèn lệnh, ai nấy gần như không thể kiềm chế cảm xúc phun trào như núi lửa.

“Lăn đi!”

“Phục vụ mẹ mày chứ ở đó phục vụ!”

“Phục vụ cho mày đi vào quan tài được không?”

“Có ngon thì lăn xuống, ông đây liều mạng với mày!”

“Thứ gì cũng dám tự xưng là Thần. Sáng tạo mẹ mày chứ ở đó. Muốn làm Thần tới điên rồi đúng không!”

“Còn lâu Chúa mới có bộ dạng như chó của mày, dám mạo danh Ngài à!”

“...”

Mọi người đều mắng, cũng có người tức giận khôn cùng tới mức chả biết chửi làm sao bèn dùng vài từ bẩn thỉu nhất để mắng qua lại, chúng trộn lẫn cùng một chỗ gần như nghe chẳng rõ bọn họ đang nói gì. Nhưng hết lần này tới lần khác thính giác của Chúa Tể rất vượt trội, sững sờ nghe được vài câu; nhãn lực y cũng rất tốt nên trông thấy được nước bọt phun về phía mình, từng khuôn mặt tràn đầy tức giận.

Vốn còn hưng phấn, nay mặt mấy người chủng tộc cao cấp ngay lập tức trắng bệch, một lần nữa thấy rõ hiện thực và ỉu xìu. Đúng vậy, thực tế là chẳng còn ai sợ hãi cái thứ đã từng từng mang lại cho họ một chế độ chủng tộc. Mọi người trên thế giới này đã có một vị Thần khác trong lòng, một tín đồ thực sự sẽ không bao giờ nhượng bộ ma quỷ hoặc Thần giả.

Sắc mặt y dần dần khó coi, nỗi xấu hổ bị vạch trần bộ mặt thật khiến não y sung huyết, chỉ muốn giết sạch đám người này. Không, gi3t ch3t quá hời cho tụi nó, y muốn tra tấn, làm cho tụi nó hối hận vì sự bất kính lúc này!

Nhưng đồng thời y cũng nhận ra khi những người này rất tức giận tột cùng là thế mà chẳng có bất kỳ năng lượng nào chảy vào y. Chuyện này không đúng, trừ phi trong lòng chúng có những cảm xúc mãnh liệt hơn vượt qua những cơn thịnh nộ, đổ vào một người khác!

Tình huống này có nghĩa hoặc là có một Chúa Tể khác ở đây, hoặc những người này vì một số lý do mà đặt đức tin vào một ai đó hay là vị thần nào đó.

Nếu là người nào đó, Ôn Thăng sẽ mang nhân loại này ra cho chịu đựng cực hình trước mặt mọi người; nếu như là một vị thần nào đó, Ôn Thăng sẽ lập tức chạy mất dạng; còn nếu là một Chúa Tể khác, hiển nhiên y càng không buông tha cho tên này.

Bởi vì ý tưởng thiên tài của y khi y hạ phàm và chia nhân loại thành ba bảy loại đã bị phá vỡ, y cảm thấy mất mặt lắm. Lãnh thổ bị xâm lược, chủ nhân gi3t ch3t nó đi chẳng phải là chuyện đương nhiên.

Trong lúc y vẫn đang suy tư, nhân loại đã phản ứng.

Lưu Nghĩa nắm lấy Chùy Thiên Lôi, phát ra một cú nện cực kỳ tức giận. Cây chùy của anh chưa từng phát ra một cú đánh mạnh mẽ như vậy do anh chưa từng căm phẫn tới mức thế này.

Bầu trời tối hù trong vòng hai giây, Ôn Thăng ngạc nhiên bèn ngẩng đầu lên trong nháy mắt. Sấm sét khủng khiếp bổ xuống từ trên cao, rơi thẳng vào trán y.

“Đùng!”

Tiếng đọng này vang lên như một trận động đất, điện quang lấp lóe, chói lóa làm ai nấy phải nheo mắt lại, nhưng họ vẫn muốn hé mắt ra xem tên khốn đó bị nện như thế nào.

“Chết đi, bây giờ còn muốn lừa gạt chúng ta. Chúa ban cho chúng ta thẻ bài, nhất định cũng là vì để chúng ta có thể tự tay báo thù cho tôn nghiêm, bạn bè và người thân mà chúng ta đã mất ngay hôm nay!” Lưu Nghĩa vừa rống lên vừa không ngừng chùy, thế nên từng tia từng tia sấm sét nện xuống chẳng dừng.

Ôn Thăng chẳng hề phòng bị, làm sao y ngờ tới đám con người như con kiến hôi bên dưới lại có năng lực tấn công y. Cả người y bị nện tới mức thiếu điều biến thành tro bụi.

Y càng thẹn quá hóa giận, phảng phất nghe thấy giọng nói của người khác chế giễu mình, đời này y ghét nhất bị người khác cười nhạo. Trước khi y nhận được hệ thống Chúa Tể, y là một người kiêu ngạo và nhạy cảm, làm bài kiểm tra phải được hạng nhất, nếu không cảm thấy rằng những người khác đang cười nhạo y. Chứ nói chi đến tình huống lúc này, nó còn nghiêm trọng hơn so với không phải là người đứng đầu trong kỳ thi.

Tại thời điểm này khuôn mặt của y đã vặn vẹo. Y rời khỏi khu vực sấm nện, đoạn, vung tay lên, mặt đất bên dưới nứt ra, lộ ra một lòng đất sâu, hai bên rãnh và phía dưới còn có đầy gai nhọn đầy ngoan độc muốn để bọn họ bị đâm xuyên thành cái xâu.

Mọi người la hét chói cả tai khi rơi xuống, còn khán giả đang xem trực tiếp cũng kêu um lên trong nhà.

“Lên!” Thẻ hóa thành ánh sáng, trong nháy mắt khuếch tán toàn bộ quảng trường, những người đang rơi xuống bỗng bay lên. Đám người thấy rõ rành mình sẽ bị đâm thủng mở mắt ra, nhìn đám gai khủng khiếp đó đang rời xa mình.

Thẻ Lơ Lửng, có thể kiểm soát lực hút của hành tinh trong một phạm vi nhất định.

Chủ thẻ kiểm soát lực hút trên quảng trường, tất cả mọi người lơ lửng. Trong khi đó người có được “thẻ Dệt” ngay lập tức sử dụng thẻ bài, chỉ thấy cô ấy cầm kim khâu khoa tay múa chân đôi lần trong không khí, mấy phần mặt đất nứt ra như được khâu bởi các đường vô hình, cô ấy kéo mạnh một cái, khâu lại mặt đất hoàn hảo.

Mọi người rơi xuống đất một cách an toàn.

Chính phủ mới không nắm giữ hầu hết các thẻ trong tay như Chính phủ Đế Quốc, cho nên nhiều người sở hữu thẻ riêng của mình trong tay, phương pháp sửa dụng được họ dày công tôi luyện, chẳng cần bất kỳ người chỉ huy nào để biết lúc nào nên vận dụng thẻ của mình.

Thao tác này được làm trong một thời gian rất ngắn, nhữn người bị thương không kịp bay lên cũng nhận được cấp cứu, những người bị thương nhẹ có bác sĩ, những người bị thương nặng có thẻ chữa trị.

Bị vả mặt quá nhanh. sắc mặt Ôn Thăng cực kỳ khó coi, y chả tin tà ma thế là tiếp tục tấn công.

Lốc xoáy, mưa đá, nham thạch, các loại thiên tai khác nhau được dùng luân phiên. Từng tấm thẻ bài lật lên, ánh sáng lấp lóa trong đám đông như ánh sao, rồi nào là thẻ cây chặn lốc xoáy, lá chắn chặn mưa đá, mưa đá hóa thành nước để dập tắt ngọn lửa.

Mặc cho y sử dụng tất cả các biện pháp, luôn có một loại thẻ chống lại được, một thẻ không được thì cho hai tấm!

“Đã như vậy, tụi mi chết hết đi!” Ôn Thăng chẳng có chút kiên nhẫn nào. Y cứ mãi tung ra hai phần thực lực, bởi vì y cảm thấy thật mất mặt nếu tung ra sức quá nhiều chỉ đánh cái đám này. Ấy nhưng nếu y tung ra hai phần lại miễng cưỡng chống cự đám nhân loại kia lợi dụng thẻ bài. Y mất kiên nhẫn, toan tung ra thêm một phần sức nữa.

Bấy giờ, rốt cuộc bọn Codd đã cảm thấy không chịu đựng nổi, có mấy cái thẻ đã bị phá hủy, có mấy cái thì hết thời gian. Song, chẳng sao cả, bọn hắn còn có vũ khí tối hậu: cầu nguyện cho Thần của họ.

Mọi người cầu nguyện.

Ida nhìn về phía Cha Xứ.

Chỉ thấy Cha Xứ cũng chắp tay lại và nắm chặt vào ngực làm cô thật ngạc nhiên.

“Cha Xứ, ông…”

“Xuỵt, cầu nguyện cho người che chở chúng ta đi.” Cha Xứ bảo.

Ida sửng sốt rồi cũng hiểu và cầu nguyện y thế.

Cha Xứ chưa từng đề cập điều này cho nhiều người: ông chưa bao giờ nghe thấy được giọng nói thần thánh từ Giang Tinh Chước và ông ta chẳng thể nào hiểu được chuyện này. Giang Tinh Chước có bản lĩnh sáng tạo ra một lá bài có thể dùng để nghe giọng nói của thần, mà ông ta lại chẳng thể dùng thẻ này nghe được giọng nói của cô.

Vì vậy ông ta nghi ngờ thân phận của cô, rồi lại trăm mối không có cách giải thích.

Giống như câu hỏi triết học ban đầu được Lưu Nghĩa nghĩ tới, ông ta cũng đặt ra câu hỏi đến cùng Thần là gì? Giả sử Giang Tinh Chước là ma quỷ và thứ trên trời là Thần, như vậy chẳng lẽ muốn bọn ông căm ghét ma quỷ tốt bụng và tôn sùng tên Ác thần à?

Nhưng bây giờ ông ta đã có câu trả lời Giang Tinh Chước là cái gì. Cho bọn ông hy vọng chính là Thần của bọn ông.

Nói đi cũng phải nói lại, mấy vị thần chân chính hình như toàn là thứ kỳ quái. Tựa như những gì ông ta cứ luôn nghe được, có một vị thần ở gần thời gian và không gian của bọn ông, và có lẽ người này là một vị Thần Đầu Bếp rơi vào lưới tình rồi. Cho nên nếu ngài ấy không cứ mãi lẩm bẩm “Tinh Tinh” và “hôn hôn” thì cũng là đang nghiên cứu cách nấu ăn.

“Lại đang làm gì thế? Chẳng lẽ cho rằng Chúa Tể kia sẽ xuất hiện sao?” Ôn Thăng thấy bọn họ như vậy bèn cười gằn. Y xuất hiện đã lâu là thế, nếu Chúa Tể kia muốn xuất hiện là đã hiện ra từ lâu. Chắc là cho rằng y sẽ không quay đầu nhìn thế giới y đã nắm trong tay, cho nên sau khi tên này chiếm được thế giới này là rời đi ngay, tựa như phần lớn Chúa Tể khác.

Chờ tới khi y biến thế giới này thành một ngục tra tấn, y chắc chắn sẽ săn lùng cái tên không không biết trời cao đất dày, dám khiêu khích y.

Nghĩ thế, y tung ra một cú cuối cùng. Bên ngoài hành tinh này có vô số thiên thạch bị nó hút lại, vùng không khí ma sát tạo thành đám lửa, lao xuống như hủy thiên diệt địa.

Đồng tử Dịch Trạch Khải đột nhiên co rụt lại, ngồi thẳng người.

Rõ ràng đây là một cú mà dẫu cho mấy người kia dùng bằng sạch thẻ bài cũng chẳng chống nổi, huống chi tại thời điểm này về cơ bản là thẻ bài đã vô dụng.

“Thế này là muốn để chúng ta chết hết sao?” Dịch Doãn kinh ngạc, với loại tấn công này, không ai trên thế giới may mắn thoát khỏi.

“Nếu không thì sao. Mày còn cho rằng hắn là Thần thật à?” Cai ngục chế giễu.

Dịch Doãn: “Mày đắc ý cái gì, không thấy tất cả chúng ta sắp chết hết rồi sao?”

Cai ngục: “Tụi bây mới chết! Chúng tao có Chân Thần phù hộ, khác với cái thằng đến chết mà vẫn còn phản kháng Chúa như tụi bây!”

Các nơi trên toàn thế giới đều có thể nhìn thấy thiên thạch rõ dần trên bầu trời, mọi người nắm chặt tay nhau và cầu nguyện bằng cả trái tim mình.

Giang Tinh Chước hấp thụ sức mạnh của đức tin từ khắp nơi trên thế giới. Khi thiên thạch rơi vào tầm nhìn của mọi người, cô xuất hiện ở phía bên kia của Ôn Thăng. Với sự xuất hiện của cô, những thiên thạch đó ngay lập tức nổ tung thành bụi mịn, bị một cơn gió cuốn đi. Bầu trời tối sầm trong một cái chớp mắt rồi lại được kéo trở về dưới ánh mặt trời.

“Chúa!

“Là Chúa!”

Cả thế giới sôi sục ngay, họ quỳ xuống tại chỗ và kích động tới mức nước mắt chảy ròng. Đúng vậy, đó là cảm giác này, cảm giác đáng sợ, kinh hoàng mà lại khiến người ta khao khát như có thứ gì đó đang đè lên cơ thể. Đây mới là Chúa của của họ!

Codd bước về phía trước, hai tay giữ trên hàng rào, đôi mắt màu xanh lá cây nhìn cô chăm chú.

Ôn Lily vẫn còn một chút chú ý đến Codd, thấy gã phản ứng như vậy làm cô bé thấy có gì đó sai sai.

“Mày lại dám xuất hiện!” Ôn Thăng nhìn Giang Tinh Chước đối diện, y còn cảm giác được cô là lính mới cầm được hệ thống Chúa Tể không lâu từ trên người cô, “Thế mà lại là người mới! Đúng là nghé con mới đẻ không sợ cọp, có tí não lại cho rằng mình đáng gờm lắm. Để người đi trước dạy dỗ cho mày cái gì gọi là thận trọng từ lời nói tới việc làm!”

Giang Tinh Chước mỉm cười nhìn y: “Như vậy xin mời dạy bảo cho.”

Ánh sáng chói mắt rực rỡ.

...

Bên trong tháp thần, Thần Của Cái Chết đang ngồi trên ghế ngày thường của Giang Tinh Chước, vừa cắm hoa vừa nhìn cảnh bên trong qua Con Mắt Biết Tuốt.

Nhìn vào một tí lại không thể không thở dài tức giận. Tên Á Thần kia dám dõng dạc bảo sẽ dạy dỗ bạn gái anh, thật tức giận!

Mũ bảo vệ không thể hoàn toàn ngăn chặn sự thở dài đụng tới quy luật của Thần Của Cái Chết, nó thoát ra một ít ở phía dưới, những bông hoa đẹp đang được cắm trước mắt đã héo rũ ngay.

Anh giật mình, vội vàng vẫy tay ấy thế mà kết quả là tất cả các bông hoa và cây xanh trong nhà vẫn còn khô héo. Anh ủ rũ đôi giây là đã lấy lại tinh thần, không sao đâu, mặc dù anh xui tới chết nhưng bạn gái không có chê anh đâu!

Anh muốn nhìn chằm chằm vào trận chiến, nếu bạn gái đánh không lại, anh sẽ phun ra một hơi về cái tên con người đó. Ấy nhưng anh nào có rời đi được, thế là anh mở Chốn Tịch Liêu, để cho Tiểu Giáp và Tiểu Ất tới đây.

Hai con Tử Thần cẩn thận bay qua.

Tiểu Giáp: “Chúng tôi không có bắt được heo, tất cả đều là lỗi của Tiểu Ất!”

Tiểu Ất: “...” Rốt cuộc là ai trộm heo nới nỗi toàn thành phố biết hết?

Tiểu Ất: “Chúng tôi chắc chắn sẽ mang nguyên liệu tới đúng hạn, chưa chủ nhân.”

Thần Của Cái Chết có hứng thú tăng cao đối với nấu ăn, hiển nhiên giao cho tay sai đi chuẩn bị nguyên liệu, nhất là Tiểu Giáp cùng Tiểu Ất, hai con Tử Thần tương đối thông minh.

Lần này Thần Của Cái Chết gọi tụi nó tới không phải để đòi nguyên liệu nấu ăn.

“Đi hái hoa.”

Tiểu Giáp vừa thấy chủ nhân không đến đòi nợ là lập tức vui vẻ đồng ý. Tiểu Ất ủ rũ đi theo phía sau. Công việc Tử Thần khác nếu không phải là đi gặt hái sinh mệnh trong những thế giới có vấn đề thì cũng là ngẩn người hay đi ngủ ở trong Chốn Tịch Liêu, chỉ có nhiệm vụ của bọn nó lại quái đản, không phải trộm heo tìm rau thì cũng là hái hoa dệt vải.

“Chờ một chút.” Thần Của Cái Chết lại gọi bọn nó lại, lấy ra một túi vàng trên người. Đây là tiền tiêu vặt mà Giang Tinh Chước đưa cho anh cách đây không lâu. Ừ, là con người rút thẻ cho.

“Đừng ăn cắp, Tinh Tinh cho ta tiền, dùng tiền mà mua.”

Vị thần nào lấy đồ của con người mà còn tốn tiền chứ, tụi nó trộm heo tìm rau vì sợ thân phận bị phát hiện, mất mặt với danh tiếng này lắm! Tiểu Ất cung kính nhận lấy túi vàng nặng trịch kia, duc v0ng chửi bới rất mãnh liệt.

Rõ ràng là vị thần cổ xưa nhất mà lại bắt đầu tuân thủ các quy tắc của nhân loại, đây có phải là nhược điểm của việc yêu nhân loại không? Cũng bắt đầu chờ vợ cho tiền tiêu vặt mà dáng vẻ lại rất vui mừng, giọng điệu nhẹ nhàng tới mức sắp bay lên rồi.

Chờ đã, Tiểu Ất ngây ngốc, trong thế giới loài người, đàn ông không có tiền xài tiền mà phụ nữ kiếm được thì gọi là… ăn bám??

Tiểu Ất nghĩ tới nghĩ lui làm nó đi quá chậm, Thần Của Cái Chết trông thấy bèn nhấc chân đá nó vào bên trong Chốn Tịch Liêu, khép lại vết nứt thời gian và không gian.

Tháp thần yên tĩnh trở lại.

Thần Của Cái Chết tập trung nhìn vào Con Mắt Biết Tuốt.

Trong Con Mắt Biết Tuốt, dẫu Giang Tinh Chước có được hệ thống Chúa Tể trong thời gian tương đối ngắn, nhưng cô còn thành thạo hơn Ôn Thăng. Lúc này Giang Tinh Chước có thế giới chẳng thua Ôn Thăng là bao, các tín đồ của cô có hành động rất mạnh, điên cuồng truyền giáo từ thế giới này tới thế giới khác, có thể xưng như virus, cống hiến cho cô vô số lực lượng tín ngưỡng.

Tín ngưỡng vốn là cảm xúc tiêu cực cao hơn bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào, chứ nói chi tới loại năng lượng sợ hãi bình thường nhất. Cô muốn gặt hái được thứ có chất lượng cao và giàu năng lượng hơn.

Khi đối phó với Liễu Mẫn Nghĩa, Giang Tinh Chước còn phải tìm mọi cách để tiêu hao năng lượng của hắn trước, chui vào các loại khoảng trống. Lúc chống lại Tần Lãm Nguyệt, cô cũng tạo ra một làn sóng trước hết. Đến thời điểm gặp Ôn Thăng, Giang Tinh Chước đã có thể đối kháng chính diện với y.

Chẳng qua trước đây chưa hề đi ra vì muốn củng cố tín ngưỡng của thế giới này đối với cô mà thôi. Nhìn thấy sự tà ác của người này chắc chắn sẽ hiểu rõ hơn sự hiện diện của cô quý giá nhường nào và sẽ biết trân trọng cô.

Trên tay Giang Tinh Chước biến ra một thanh kiếm, cô mỉm cười bay vọt tới trước mặt y, cho y cho một cú trí mạng.

“Mày... Tại sao... mạnh như vậy…” Ôn Thăng bị đánh tới mức liên tiếp bại lui, vốn y đã muốn chạy trốn thế mà lại bị nhốt ở đây, bị ép phải chiến đấu. Bấy giờ thanh kiếm đâm vào ngực của y.

“Bởi vì tất cả tụi mày y chang nhau, đầy tham lam và lười biếng. Có sức mạnh thần thánh mà vẫn đi bộ như người thường.” Giang Tinh Chước cầm kiếm, nhìn y dịu dàng mà lại xuống tay chẳng giữ lại gì cả, có thể nói là tàn nhẫn.

Năng lượng mênh mông thông qua thân kiếm rót vào cơ thể y, cả người y đã nổ tung trong nháy mắt. Trước khi y lợi dụng năng lượng còn sót lại cuối cùng để khôi phục, cô đã đoạt lấy hệ thống Chúa Tể của y.

Hệ thống hình cái nhẫn bị niêm phong vào thẻ bài, hoa văn và chữ viết bí ẩn quấn lấy nó kín kẽ. Không có hệ thống Chúa Tể, Ôn Thăng tuyệt vọng gào thét một tiếng không cam lòng rồi bị diệt sạch tới tận dùng.

Giang Tinh Chước cúi đầu nhìn tấm thẻ này.

Ôn Thăng ở trong thế giới cũ của y là một cậu chủ nhà giàu, chẳng qua mẹ là cô bé Lọ Lem, làm con giáp thứ 13 trèo tới chỗ bà lớn, lúc nào cũng luôn lo lắng về việc bị coi thường trong giới nhà giàu. Thế là bà ta vô cùng nghiên khắc với y, tất cả mọi thứ đều muốn y giành được hạng nhất, từ nhỏ đã thấm nhuần suy nghĩ của người khác khinh thường mẹ con nhà họ, thế nên tính cách y cũng hơi vặn vẹo.

So với Liễu Mẫn Nghĩa và Tần Lãm Nguyệt, bản tính ban đầu của y không thể nói là xấu, cũng không tới mức chẳng thể tha thứ. Song, sau khi có được hệ thống Chúa Tể thì y thay đổi. Tuy nhiên khó có ai lấy được thứ này lại không bị biến đổi. Làm điều ác một tí là đạt được ngay bao nhiêu là thứ, duc v0ng phát triển ngày càng lớn, chỉ có cái chết mới làm cho nó chấm dứt.

Thần sáng tạo ra thứ này…

Phụt!

“A!!”

Biến cố phát sinh, mọi người đột nhiên phát ra tiếng thét chói tai và sợ hãi.

- -----oOo------