Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Chương 113




- ------

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Trước khi Dịch Trạch Khải đến Dinh thự họ Ứng, hắn ra lệnh: “Dân chúng không biết Lưu Nghĩa sống chết, chuẩn bị một cái thi thể, tuyên bố với bên ngoài đó chính là của Lưu Nghĩa. Mở rộng kiểm tra trải thảm để xem có bao nhiêu người không có chip nhận dạng trong đầu.”

“Vâng.”

...

Người mặc áo choàng màu đen đi qua đám đông mà chẳng có ai thấy anh. Thi thoảng có người va chạm với anh thì chỉ tưởng rằng va vào những người khác cạnh anh.

Lưu Nghĩa đi một mạch về nơi Đàm Mai nói với mình. Lúc đi ngang qua một cửa hàng nhỏ, anh thấy truyền hình trực tiếp, Chính phủ Đế Quốc công bố với bên ngoài rằng Lưu Nghĩa đã đền tội, thậm chí còn mang ra một thi thể không rõ và tuyên bố là của anh.

“Má! Nói dối hết lần này tới lần khác, không biết nhục, ông đây đang sống thật tốt!” Lưu Nghĩa mắng mỏ. Trong lòng anh lo lắng vô cùng, anh mơ hồ hiểu được mình còn sống có thể có ý nghĩa gì đó cho nên Chính phủ phải nói anh chết cho bằng được. Mà khán giả xem livestream thì nào có biết chân tướng, có lẽ thật sự sẽ nghĩ rằng anh đã chết cũng nên.

“Chết rồi...”

“Chết mới bình thường, một Mugan mà dám cứng rắn với Chính phủ, cũng không biết nên nói cái gì giờ.”

“Đêm nay có thể coi như ngủ ngon rồi, thức tận hai đêm.”

“Cầu xin Chúa đừng trách tội, Mugan đó bị ma quỷ cám dỗ.”

Lưu Nghĩa nghe lời cầu nguyện trong lòng đã dâng lên cảm giác căm ghét, bên cạnh đó anh còn muốn nói thành tiếng với người đang cầu nguyện này rằng cầu nguyện cức chứ cầu nguyện. Xưa nay vị Thần này không phù hộ cho Mugan, thậm chí tên này còn để cho họ bị mắc kẹt trong dầu sôi lửa bỏng, cầu nguyện cho nó không bằng cầu nguyện cho ma quỷ thì hơn.

Tạo ra bọn anh thì phải tôn trọng tên này, coi người đó như cha à? Làm trái ý tên này chính là phản bội sao? Thật nực cười, nếu người này muốn tạo ra nô lệ phục vụ các chủng tộc cao hơn, người này không nên cho họ sự khôn ngoan và tình cảm, cứ để họ hành động vô tâm và vô cảm như một cái máy và không cảm giác được đau đớn. Như thế sẽ không có chuyện thế này diễn ra, nhưng người này chẳng làm vậy.

Cho nên chuyện bị phản bội cũng do người này tự tìm lấy.

Lưu Nghĩa quay đầu lại tiếp tục đi.

Một mạch đi ké xe buýt, tàu điện ngầm, xe điện, bảy ngoặt tám rẽ, anh bước vào một con hẻm nhỏ sâu và yên tĩnh, đoạn, gõ lên cánh cửa thứ ba đếm từ dưới lên.

Một đứa trẻ đến và mở cửa, nó thấy ngoài cửa trống không thì chớp mắt, đoạn, quay đầu đi vào. Lưu Nghĩa cũng đi theo, anh không vội vã xuất hiện.

“Ai?” Một bà cụ hỏi.

“Không có ai cả.” Cậu bé lắc đầu.

Nghe thấy động tĩnh, một cánh cửa nối liền phòng bên cạnh mở ra, Đàm Mai xuất hiện trong đó. Hình như cô đoán được người tới bèn kêu lên về phía không khí: “Ông xã?”

Lúc này Lưu Nghĩa mới kéo mũ trùm trên mặt ra một chút để cho giọng nói truyền tới. Anh ở một bên khác với chỗ Đàm Mai gọi với sang: “Vợ, anh ở đây này. Đầu em bị thương rồi?” Lúc này Lưu Nghĩa mới phát hiện sau gáy Đàm Mai quấn băng gạc.

“Ôi! Anh làm em giật cả mình!”

“Đầu em bị sao vậy? Có nghiêm trọng không?”

“Nghiêm trọng mà em còn nhảy nhớt tưng bừng với anh à? Nhanh lên, anh lại đây.” Đàm Mai vươn tay ra để Lưu Nghĩa nắm lấy và đưa anh vào cánh cửa đó.

Bên kia cánh cửa và bên này có cảm giác hai thế giới hoàn toàn khác. Bên kia có mấy người đàn ông và phụ nữ với tuổi tác khác nhau và thể trạng mạnh mẽ.

“Mẹ được phẫu thuật xong không hồi phục nhanh được như vậy, vẫn còn nghỉ ngơi trong phòng.” Đàm Mai nói xong với Lưu Nghĩa bèn quay đầu lại, bảo: “Mọi người, chồng tôi đến rồi. Nhưng trong đầu anh ấy còn có chip, sợ rằng không thể cởi Áo Choàng Tàng Hình ra bằng không sẽ lộ nơi này.”

“Vậy sắp xếp để phẫu thuật trước đi.” Một người đàn ông cầm đầu cao lớn cường tráng mở lời.

“Chờ đã, mấy người là ai?” Lưu Nghĩa lên tiếng, anh ngạc nhiên lắm, chỉ trong ba bốn ngày ngắn ngủi sao mà Đàm Mai lại quen được những người này?

Lúc này Đàm Mai mới nhớ tới phải giải thích tình huống cho chồng mình trước.

Hóa ra sau khi hai người mẹ chồng con dâu tách ra khỏi Lưu Nghĩa, họ đi ngay về phía trường học của con gái, chuẩn bị ở gần đấy chờ anh tới. Vậy mà không ngờ được hai người chờ mãi chờ mãi, không thấy Lưu Nghĩa đâu mà thay vào đó lại là hai nam nữ xa lạ. Họ lên tiếng như thể chắc chắn rằng hai người đang ẩn náu ở đó.

“Đàm Mai, bà Lưu, chúng tôi biết các người đang ở gần đây. Yên tâm, chúng tôi không phải là người của Chính phủ Đế Quốc, gần đây cũng không có người của bọn họ, chúng tôi đến để đón hai người đến một nơi an toàn.” Người tới nói như vậy.

Đương nhiên hai người sẽ không tin tưởng những người lạ chạy tới đây một cách khó hiểu mà lại ngay lúc nhạy cảm như vậy, nhưng đáng ngạc nhiên chính là hành động tiếp theo của họ.

“Để có được sự tin tưởng của hai người, chúng tôi đã chuẩn bị cho hai người một món quà, tin rằng hai người sẽ thích.” Chỉ thấy người đàn ông trong đó thấy lấy ba lô trên lưng xuống, kéo khóa, đổ ra một thứ.

Mẹ chồng con dâu vừa nhìn đã giật nảy mình.

Thứ đổ ra là một cái đầu người. Khuôn mặt trên đầu người thuộc về Tần Soái.

Trong sân chơi, Tần Soái dựa vào sự ích kỷ của chính mình mà tránh được một kiếp nạn, không để ý đến an nguy của bố mẹ. Bọn họ còn chưa kịp giết nó là đã quay về phòng tiệc, sau đó càng không có thời gian và cơ hội giết nó. Tần Soái cũng ở trong đám người chạy trốn được lúc người của Chính phủ lừa gạt bọn họ, vốn tưởng rằng muốn giết nó trả thù khó lắm, chẳng ngờ được có người giết giúp bọn họ.

“Có lẽ hai người rất bối rối chúng tôi là ai. Vậy để chúng tôi tự giới thiệu đi, chúng tôi là người giúp vợ chồng Trần Lương phát sóng cảnh trực tiếp tại nhà tù Hessen. Nhờ có trận trực tiếp đó, mấy bạn mới không bị Chính phủ lừa gạt, bó tay chịu trói. Lại nói tiếp, chúng tôi cũng coi như có ân với các bạn, nếu không có chúng tôi, e là mấy bạn đã sớm đi vào con đường cũ của gia đình Trần Lương rồi.” Người đàn ông kia ngậm điếu thuốc, bộ dáng như thể trơ tráo tri ân cần báo đáp.

Mẹ chồng con dâu liếc nhau, trái tim đập thình thịch, chẳng dám lên tiếng.

Người phụ nữ nhỏ nhắn gợi cảm bên cạnh người đàn ông cao lớn tiếp tục mở miệng: “Đừng nói các bạn thật sự tin rằng dựa vào sức mạnh của riêng mình mà còn sống được trong thế giới này đó? Lưu Nghĩa đang bị săn lùng, theo thông tin chúng tôi nhận được, thẻ Độn Địa là thẻ giới hạn thời gian, có thời gian nghỉ 72 giờ. Với một cây Chùy Thiên Lôi, liệu anh ta có thể sống sót tới 72 giờ không? Lại chịu được mấy lần 72 giờ nữa? Hợp tác với chúng tôi là lối thoát duy nhất của các bạn.”

Cuối cùng họ đã bị thuyết phục.

Họ được đưa đến đây, dưới lòng đất ẩn giấu một phòng phẫu thuật nhỏ nhưng được trang bị hoàn hảo, hai người đã thực hiện một cuộc phẫu thuật bên trong để lấy chip nhận dạng ra khỏi gáy.

“Mấy cô đúng là quá may mắn.” Bác sĩ vừa làm phẫu thuật cho họ vừa cảm thán, “Với chiếc Áo Choàng Tàng Hình này, mấy cô đã có thể ngồi nhàn nhã ở đây cẩn thận lấy chip ra. Trước kia chúng tôi toàn ôm suy nghĩ sống chết có số, mặc kệ là đang chạy hay trôi dạt, trong cống rãnh hay dưới sông, cứ thẳng tay gọt luôn vỏ não.”

Chip nhận dạng được giấu dưới cái ót chỗ dưới vỏ não, phạm vi phân bố không tính là nhỏ vì còn phải kết nối với thần kinh, thế nên con chip sẽ có một số xúc tu nhỏ. Một khi còn sót lại một cái ở bên trong, Thiên Tử vẫn có thể định vị, bởi vậy nếu muốn bỏ nó, họ chỉ có thể gọt bỏ toàn bộ lớp gáy kia mới được đảm bảo.

Khó trách khi bọn cô bước vào là nhận ra trong nhà có rất nhiều bộ tóc giả, cả nam lẫn nữa đều mang theo. Ban đầu, họ còn ngỡ ngàng vì sự nghiệp của họ tốn thêm phần chất xám làm đầu ai nấy cũng trọc lóc, chứ chưa từng nghĩ đến bọn họ không chỉ trọc mà phần não và da cũng mất luôn.

Ngoại trừ cặp mẹ chồng bên ngoài, tất cả mọi người ở đây đều là những hộ gia đình không giấy phép, không có chip nhận dạng.

Lưu Nghĩa cũng sẽ phẫu thuật, nhưng anh còn nhớ một điều khác: “Chính phủ Đế Quốc nói dối rằng tôi đã chết.”

“Còn không phải vậy à, đám rác rưởi hèn hạ vô sỉ nói láo hết lần này tới lần khác. Chờ anh làm phẫu thuật xong rồi, anh có thể quay một cái video vả vào mặt họ.”

“Tốt!”

Áo Choàng Tàng Hình mở ra, phủ lên bàn phẫu thuật hẹp như cái màn chống muỗi, tạo thành một không gian nhỏ. Lưu Nghĩa nằm trên đó, bác sĩ gắn đèn trên đầu giải phẫu cho anh.

Loại phẫu thuật này không khó lắm, vết thương cũng chẳng lớn, nếu cần thiết phải ngồi vẫn làm được mà không cần nằm. Làm xong là xuống đất đi tới đi lui ngay, chẳng qua khi hết thuốc gây tê sẽ hơi đau mà thôi. Ấy nhưng một khi người bình thường làm cuộc phẫu thuật này, Thiên Tử sẽ cảm ứng được và cảnh sát chạy tới lập tức.

Dưới tác dụng của gây tê, Lưu Nghĩa nào có thấy đau, anh chỉ cảm thấy không tưởng nỗi. Từ lúc mới sinh anh đã bị cắm chip vào trong não, theo lý thuyết nó là chip thân phận sẽ đi cùng anh cả đời, thực sự sẽ được lấy ra sao?

Anh không biết cảm giác đó nên hình dung như thế nào, tóm lại khi bác sĩ mang con chip dính máu mình đến trước mắt cho anh xem, hốc mắt anh đột nhiên nóng lên. Từ nay về sau anh chỉ là Lưu Nghĩa, dưới cái tên này không còn “đẳng cấp chủng tộc” đi theo.

Anh được tự do.

Làm phẫu thuật cho Lưu Nghĩa rồi, bác sĩ phá hủy con chip tại chỗ, kế đó mới vén Áo Choàng Tàng Hình và rời đi.

Lưu Nghĩa gấp gáp quay một video.

...

Sau khi đợt phát sóng trực tiếp kết thúc, Chính phủ tuyên bố tin tức về cái chết của Lưu Nghĩa đã mang lại một cú sốc lớn cho bọn người Lương Thủ Sinh và Ân Nhu. Ánh sáng mờ dần trong mắt, họ đau đớn ôm đầu, không muốn nghe bất kỳ âm thanh nào của thế giới này nữa.

Trên mạng cũng đột nhiên im bặt, chỉ có một số người không biết là muốn lấy lòng Chính phủ Đế Quốc hay là thật sựu cảm thấy như vậy mà lớn tiếng ăn mừng ngay trên đó.

Dù sao không có cách nào phát ra tiếng nói thật, chỉ có thể giữ im lặng. Có lẽ qua một đoạn thời gian nữa, họ sẽ quên vợ chồng Trần Lương, quên đi cuộc đấu tranh của gia đình Lưu Nghĩa, như thể không có chuyện gì xảy ra và tiếp tục chết lặng sống qua ngày.

Đó là những gì Chính phủ Đế Quốc muốn.

Tuy nhiên, một video đã phá vỡ ảo tưởng của họ.

“Nhanh lên nhanh! Lưu Nghĩa chưa chết đâu!”

Lương Thủ Sinh nghe được bạn cùng phòng nói bèn bật ngay khỏi giường: “Thật sao?”

“Cậu mau lên mạng đi!”

Các nền tảng xã hội đã bị hack, video vừa phát ra đã bị treo lên vị trí số 1 trong bảng xếp hạng hot search, ở vị trí thứ hai chính là # Lưu Nghĩa đền tội #, trông mỉa mai khôn cùng.

Mở video lên, bên trong là Lưu Nghĩa còn sống sờ sờ, thậm chí anh còn tắm rửa, thay quần áo, cạo râu, trông sạch sẽ và sảng khoái chẳng thảm hại tí gì.

“Mọi người, mấy ngày nay Chính phủ Đế Quốc đã truy sát tôi, muốn đẩy tôi vào chỗ chết, dùng để răn đe mỗi một Mugan đã phát hiện ra thế giới này méo mó và bất công, răn đe mỗi một Mugan đã thức tỉnh. Thậm chí chúng nói dối không tiếc lời vì chúng sợ, sợ chúng ta không còn tự nguyện phục từng, không còn cam chịu bị bọn chúng giẫm đạp dưới chân, sợ quyền lợi của chúng bị cướp đi! Nhưng sự thật là tôi còn sống, tôi không chỉ còn sống mà chip nhận dạng trong não cũng được gỡ bỏ thành công. Tôi đã tự do.”

“Cái mà chúng ta gọi là Thần không mang lại cho chúng ta bất kỳ hạnh phúc gì. Chính phủ Đế Quốc của chúng ta chỉ mang lại nỗi tuyệt vọng đến tận cùng hơn. Vì vậy Lưu Nghĩa tôi ở đây tuyên bố, tôi, phản Thần, phản quốc, có chết cũng không quay về!”

“Dịch Trạch Khải, nhóm người thuộc chủng tộc cao quý, chúng ta hãy nhìn xem rốt cuộc mạng của ai cứng hơn, Thần của chúng mày có ban phước cho chúng mày không.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Cầu Sinh

2. Hôm Nay, Vợ Chồng Cậu Ba Bỏ Nhau Chưa?

3. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!

4. Gặp Em Đúng Lúc

=====================================

Trong video, Lưu Nghĩa nở nụ cười khiêu khích.

Đây không chỉ là một video thông báo cho mọi người rằng anh vẫn còn sống, mà còn là một lá thư tuyên chiến, một Mugan tuyên chiến với đám người ở đẳng cấp cao đầy cao quý.

Thế giới sôi sục.

Chương 113: Thế giới sục sôi

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Trước khi Dịch Trạch Khải đến Dinh thự họ Ứng, hắn ra lệnh: “Dân chúng không biết Lưu Nghĩa sống chết, chuẩn bị một cái thi thể, tuyên bố với bên ngoài đó chính là của Lưu Nghĩa. Mở rộng kiểm tra trải thảm để xem có bao nhiêu người không có chip nhận dạng trong đầu.”

“Vâng.”

...

Người mặc áo choàng màu đen đi qua đám đông mà chẳng có ai thấy anh. Thi thoảng có người va chạm với anh thì chỉ tưởng rằng va vào những người khác cạnh anh.

Lưu Nghĩa đi một mạch về nơi Đàm Mai nói với mình. Lúc đi ngang qua một cửa hàng nhỏ, anh thấy truyền hình trực tiếp, Chính phủ Đế Quốc công bố với bên ngoài rằng Lưu Nghĩa đã đền tội, thậm chí còn mang ra một thi thể không rõ và tuyên bố là của anh.

“Má! Nói dối hết lần này tới lần khác, không biết nhục, ông đây đang sống thật tốt!” Lưu Nghĩa mắng mỏ. Trong lòng anh lo lắng vô cùng, anh mơ hồ hiểu được mình còn sống có thể có ý nghĩa gì đó cho nên Chính phủ phải nói anh chết cho bằng được. Mà khán giả xem livestream thì nào có biết chân tướng, có lẽ thật sự sẽ nghĩ rằng anh đã chết cũng nên.

“Chết rồi...”

“Chết mới bình thường, một Mugan mà dám cứng rắn với Chính phủ, cũng không biết nên nói cái gì giờ.”

“Đêm nay có thể coi như ngủ ngon rồi, thức tận hai đêm.”

“Cầu xin Chúa đừng trách tội, Mugan đó bị ma quỷ cám dỗ.”

Lưu Nghĩa nghe lời cầu nguyện trong lòng đã dâng lên cảm giác căm ghét, bên cạnh đó anh còn muốn nói thành tiếng với người đang cầu nguyện này rằng cầu nguyện cức chứ cầu nguyện. Xưa nay vị Thần này không phù hộ cho Mugan, thậm chí tên này còn để cho họ bị mắc kẹt trong dầu sôi lửa bỏng, cầu nguyện cho nó không bằng cầu nguyện cho ma quỷ thì hơn.

Tạo ra bọn anh thì phải tôn trọng tên này, coi người đó như cha à? Làm trái ý tên này chính là phản bội sao? Thật nực cười, nếu người này muốn tạo ra nô lệ phục vụ các chủng tộc cao hơn, người này không nên cho họ sự khôn ngoan và tình cảm, cứ để họ hành động vô tâm và vô cảm như một cái máy và không cảm giác được đau đớn. Như thế sẽ không có chuyện thế này diễn ra, nhưng người này chẳng làm vậy.

Cho nên chuyện bị phản bội cũng do người này tự tìm lấy.

Lưu Nghĩa quay đầu lại tiếp tục đi.

Một mạch đi ké xe buýt, tàu điện ngầm, xe điện, bảy ngoặt tám rẽ, anh bước vào một con hẻm nhỏ sâu và yên tĩnh, đoạn, gõ lên cánh cửa thứ ba đếm từ dưới lên.

Một đứa trẻ đến và mở cửa, nó thấy ngoài cửa trống không thì chớp mắt, đoạn, quay đầu đi vào. Lưu Nghĩa cũng đi theo, anh không vội vã xuất hiện.

“Ai?” Một bà cụ hỏi.

“Không có ai cả.” Cậu bé lắc đầu.

Nghe thấy động tĩnh, một cánh cửa nối liền phòng bên cạnh mở ra, Đàm Mai xuất hiện trong đó. Hình như cô đoán được người tới bèn kêu lên về phía không khí: “Ông xã?”

Lúc này Lưu Nghĩa mới kéo mũ trùm trên mặt ra một chút để cho giọng nói truyền tới. Anh ở một bên khác với chỗ Đàm Mai gọi với sang: “Vợ, anh ở đây này. Đầu em bị thương rồi?” Lúc này Lưu Nghĩa mới phát hiện sau gáy Đàm Mai quấn băng gạc.

“Ôi! Anh làm em giật cả mình!”

“Đầu em bị sao vậy? Có nghiêm trọng không?”

“Nghiêm trọng mà em còn nhảy nhớt tưng bừng với anh à? Nhanh lên, anh lại đây.” Đàm Mai vươn tay ra để Lưu Nghĩa nắm lấy và đưa anh vào cánh cửa đó.

Bên kia cánh cửa và bên này có cảm giác hai thế giới hoàn toàn khác. Bên kia có mấy người đàn ông và phụ nữ với tuổi tác khác nhau và thể trạng mạnh mẽ.

“Mẹ được phẫu thuật xong không hồi phục nhanh được như vậy, vẫn còn nghỉ ngơi trong phòng.” Đàm Mai nói xong với Lưu Nghĩa bèn quay đầu lại, bảo: “Mọi người, chồng tôi đến rồi. Nhưng trong đầu anh ấy còn có chip, sợ rằng không thể cởi Áo Choàng Tàng Hình ra bằng không sẽ lộ nơi này.”

“Vậy sắp xếp để phẫu thuật trước đi.” Một người đàn ông cầm đầu cao lớn cường tráng mở lời.

“Chờ đã, mấy người là ai?” Lưu Nghĩa lên tiếng, anh ngạc nhiên lắm, chỉ trong ba bốn ngày ngắn ngủi sao mà Đàm Mai lại quen được những người này?

Lúc này Đàm Mai mới nhớ tới phải giải thích tình huống cho chồng mình trước.

Hóa ra sau khi hai người mẹ chồng con dâu tách ra khỏi Lưu Nghĩa, họ đi ngay về phía trường học của con gái, chuẩn bị ở gần đấy chờ anh tới. Vậy mà không ngờ được hai người chờ mãi chờ mãi, không thấy Lưu Nghĩa đâu mà thay vào đó lại là hai nam nữ xa lạ. Họ lên tiếng như thể chắc chắn rằng hai người đang ẩn náu ở đó.

“Đàm Mai, bà Lưu, chúng tôi biết các người đang ở gần đây. Yên tâm, chúng tôi không phải là người của Chính phủ Đế Quốc, gần đây cũng không có người của bọn họ, chúng tôi đến để đón hai người đến một nơi an toàn.” Người tới nói như vậy.

Đương nhiên hai người sẽ không tin tưởng những người lạ chạy tới đây một cách khó hiểu mà lại ngay lúc nhạy cảm như vậy, nhưng đáng ngạc nhiên chính là hành động tiếp theo của họ.

“Để có được sự tin tưởng của hai người, chúng tôi đã chuẩn bị cho hai người một món quà, tin rằng hai người sẽ thích.” Chỉ thấy người đàn ông trong đó thấy lấy ba lô trên lưng xuống, kéo khóa, đổ ra một thứ.

Mẹ chồng con dâu vừa nhìn đã giật nảy mình.

Thứ đổ ra là một cái đầu người. Khuôn mặt trên đầu người thuộc về Tần Soái.

Trong sân chơi, Tần Soái dựa vào sự ích kỷ của chính mình mà tránh được một kiếp nạn, không để ý đến an nguy của bố mẹ. Bọn họ còn chưa kịp giết nó là đã quay về phòng tiệc, sau đó càng không có thời gian và cơ hội giết nó. Tần Soái cũng ở trong đám người chạy trốn được lúc người của Chính phủ lừa gạt bọn họ, vốn tưởng rằng muốn giết nó trả thù khó lắm, chẳng ngờ được có người giết giúp bọn họ.

“Có lẽ hai người rất bối rối chúng tôi là ai. Vậy để chúng tôi tự giới thiệu đi, chúng tôi là người giúp vợ chồng Trần Lương phát sóng cảnh trực tiếp tại nhà tù Hessen. Nhờ có trận trực tiếp đó, mấy bạn mới không bị Chính phủ lừa gạt, bó tay chịu trói. Lại nói tiếp, chúng tôi cũng coi như có ân với các bạn, nếu không có chúng tôi, e là mấy bạn đã sớm đi vào con đường cũ của gia đình Trần Lương rồi.” Người đàn ông kia ngậm điếu thuốc, bộ dáng như thể trơ tráo tri ân cần báo đáp.

Mẹ chồng con dâu liếc nhau, trái tim đập thình thịch, chẳng dám lên tiếng.

Người phụ nữ nhỏ nhắn gợi cảm bên cạnh người đàn ông cao lớn tiếp tục mở miệng: “Đừng nói các bạn thật sự tin rằng dựa vào sức mạnh của riêng mình mà còn sống được trong thế giới này đó? Lưu Nghĩa đang bị săn lùng, theo thông tin chúng tôi nhận được, thẻ Độn Địa là thẻ giới hạn thời gian, có thời gian nghỉ 72 giờ. Với một cây Chùy Thiên Lôi, liệu anh ta có thể sống sót tới 72 giờ không? Lại chịu được mấy lần 72 giờ nữa? Hợp tác với chúng tôi là lối thoát duy nhất của các bạn.”

Cuối cùng họ đã bị thuyết phục.

Họ được đưa đến đây, dưới lòng đất ẩn giấu một phòng phẫu thuật nhỏ nhưng được trang bị hoàn hảo, hai người đã thực hiện một cuộc phẫu thuật bên trong để lấy chip nhận dạng ra khỏi gáy.

“Mấy cô đúng là quá may mắn.” Bác sĩ vừa làm phẫu thuật cho họ vừa cảm thán, “Với chiếc Áo Choàng Tàng Hình này, mấy cô đã có thể ngồi nhàn nhã ở đây cẩn thận lấy chip ra. Trước kia chúng tôi toàn ôm suy nghĩ sống chết có số, mặc kệ là đang chạy hay trôi dạt, trong cống rãnh hay dưới sông, cứ thẳng tay gọt luôn vỏ não.”

Chip nhận dạng được giấu dưới cái ót chỗ dưới vỏ não, phạm vi phân bố không tính là nhỏ vì còn phải kết nối với thần kinh, thế nên con chip sẽ có một số xúc tu nhỏ. Một khi còn sót lại một cái ở bên trong, Thiên Tử vẫn có thể định vị, bởi vậy nếu muốn bỏ nó, họ chỉ có thể gọt bỏ toàn bộ lớp gáy kia mới được đảm bảo.

Khó trách khi bọn cô bước vào là nhận ra trong nhà có rất nhiều bộ tóc giả, cả nam lẫn nữa đều mang theo. Ban đầu, họ còn ngỡ ngàng vì sự nghiệp của họ tốn thêm phần chất xám làm đầu ai nấy cũng trọc lóc, chứ chưa từng nghĩ đến bọn họ không chỉ trọc mà phần não và da cũng mất luôn.

Ngoại trừ cặp mẹ chồng bên ngoài, tất cả mọi người ở đây đều là những hộ gia đình không giấy phép, không có chip nhận dạng.

Lưu Nghĩa cũng sẽ phẫu thuật, nhưng anh còn nhớ một điều khác: “Chính phủ Đế Quốc nói dối rằng tôi đã chết.”

“Còn không phải vậy à, đám rác rưởi hèn hạ vô sỉ nói láo hết lần này tới lần khác. Chờ anh làm phẫu thuật xong rồi, anh có thể quay một cái video vả vào mặt họ.”

“Tốt!”

Áo Choàng Tàng Hình mở ra, phủ lên bàn phẫu thuật hẹp như cái màn chống muỗi, tạo thành một không gian nhỏ. Lưu Nghĩa nằm trên đó, bác sĩ gắn đèn trên đầu giải phẫu cho anh.

Loại phẫu thuật này không khó lắm, vết thương cũng chẳng lớn, nếu cần thiết phải ngồi vẫn làm được mà không cần nằm. Làm xong là xuống đất đi tới đi lui ngay, chẳng qua khi hết thuốc gây tê sẽ hơi đau mà thôi. Ấy nhưng một khi người bình thường làm cuộc phẫu thuật này, Thiên Tử sẽ cảm ứng được và cảnh sát chạy tới lập tức.

Dưới tác dụng của gây tê, Lưu Nghĩa nào có thấy đau, anh chỉ cảm thấy không tưởng nỗi. Từ lúc mới sinh anh đã bị cắm chip vào trong não, theo lý thuyết nó là chip thân phận sẽ đi cùng anh cả đời, thực sự sẽ được lấy ra sao?

Anh không biết cảm giác đó nên hình dung như thế nào, tóm lại khi bác sĩ mang con chip dính máu mình đến trước mắt cho anh xem, hốc mắt anh đột nhiên nóng lên. Từ nay về sau anh chỉ là Lưu Nghĩa, dưới cái tên này không còn “đẳng cấp chủng tộc” đi theo.

Anh được tự do.

Làm phẫu thuật cho Lưu Nghĩa rồi, bác sĩ phá hủy con chip tại chỗ, kế đó mới vén Áo Choàng Tàng Hình và rời đi.

Lưu Nghĩa gấp gáp quay một video.

...

Sau khi đợt phát sóng trực tiếp kết thúc, Chính phủ tuyên bố tin tức về cái chết của Lưu Nghĩa đã mang lại một cú sốc lớn cho bọn người Lương Thủ Sinh và Ân Nhu. Ánh sáng mờ dần trong mắt, họ đau đớn ôm đầu, không muốn nghe bất kỳ âm thanh nào của thế giới này nữa.

Trên mạng cũng đột nhiên im bặt, chỉ có một số người không biết là muốn lấy lòng Chính phủ Đế Quốc hay là thật sựu cảm thấy như vậy mà lớn tiếng ăn mừng ngay trên đó.

Dù sao không có cách nào phát ra tiếng nói thật, chỉ có thể giữ im lặng. Có lẽ qua một đoạn thời gian nữa, họ sẽ quên vợ chồng Trần Lương, quên đi cuộc đấu tranh của gia đình Lưu Nghĩa, như thể không có chuyện gì xảy ra và tiếp tục chết lặng sống qua ngày.

Đó là những gì Chính phủ Đế Quốc muốn.

Tuy nhiên, một video đã phá vỡ ảo tưởng của họ.

“Nhanh lên nhanh! Lưu Nghĩa chưa chết đâu!”

Lương Thủ Sinh nghe được bạn cùng phòng nói bèn bật ngay khỏi giường: “Thật sao?”

“Cậu mau lên mạng đi!”

Các nền tảng xã hội đã bị hack, video vừa phát ra đã bị treo lên vị trí số 1 trong bảng xếp hạng hot search, ở vị trí thứ hai chính là # Lưu Nghĩa đền tội #, trông mỉa mai khôn cùng.

Mở video lên, bên trong là Lưu Nghĩa còn sống sờ sờ, thậm chí anh còn tắm rửa, thay quần áo, cạo râu, trông sạch sẽ và sảng khoái chẳng thảm hại tí gì.

“Mọi người, mấy ngày nay Chính phủ Đế Quốc đã truy sát tôi, muốn đẩy tôi vào chỗ chết, dùng để răn đe mỗi một Mugan đã phát hiện ra thế giới này méo mó và bất công, răn đe mỗi một Mugan đã thức tỉnh. Thậm chí chúng nói dối không tiếc lời vì chúng sợ, sợ chúng ta không còn tự nguyện phục từng, không còn cam chịu bị bọn chúng giẫm đạp dưới chân, sợ quyền lợi của chúng bị cướp đi! Nhưng sự thật là tôi còn sống, tôi không chỉ còn sống mà chip nhận dạng trong não cũng được gỡ bỏ thành công. Tôi đã tự do.”

“Cái mà chúng ta gọi là Thần không mang lại cho chúng ta bất kỳ hạnh phúc gì. Chính phủ Đế Quốc của chúng ta chỉ mang lại nỗi tuyệt vọng đến tận cùng hơn. Vì vậy Lưu Nghĩa tôi ở đây tuyên bố, tôi, phản Thần, phản quốc, có chết cũng không quay về!”

“Dịch Trạch Khải, nhóm người thuộc chủng tộc cao quý, chúng ta hãy nhìn xem rốt cuộc mạng của ai cứng hơn, Thần của chúng mày có ban phước cho chúng mày không.”

Trong video, Lưu Nghĩa nở nụ cười khiêu khích.

Đây không chỉ là một video thông báo cho mọi người rằng anh vẫn còn sống, mà còn là một lá thư tuyên chiến, một Mugan tuyên chiến với đám người ở đẳng cấp cao đầy cao quý.

Thế giới sôi sục.

- -----oOo------