Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Chương 107




Edit + Beta: Basic Needs

………..

Trong tuyệt vọng làm người ta nghẹt thở, vòng tấn công đầu tiên bắt đầu.

Mấy chiếc máy bay trực thăng bay đến tòa thị chính, một đội lính đặc nhiệm trượt khỏi trực thăng bằng dây thừng, rơi xuống ban công, cố gắng chui vào trong tòa nhà để phục kích Lưu Nghĩa.

Lưu Nghĩa đang sử dụng một máy tính trong văn phòng để lướt Internet, xem trực tiếp. Thông qua cảnh chiếu trực tiếp mà thấy được điều này, anh nện chùy mạnh xuống đất. Dòng điện lấy chùy làm trung tâm để khuếch tán, nó chạy dọc theo cầu thang và tường của toàn bộ tòa nhà.

“Ầm! Ầm! Rầm…”

Đèn điện, thiết bị điện tử này nọ trong tòa thị chính phát ra âm thanh hư hỏng, màn hình máy tính tối sầm, ánh đèn tắt ngúm. Trong bóng tối, Lưu Nghĩa nhanh chóng lẩn vào trong bóng tối. Rất nhanh lính đặc chủng có ý đồ lẩn vào trong tòa nhà đã bị điện giật mà bỏ mình, ngay cả trực thăng cũng không thể tránh được thiệt hại bởi dòng điện siêu mạnh, nó chao đảo và đập vào một tòa nhà nào đó.

Lưu Nghĩa không nâng chùy lên, thế là dòng điện cứ tiếp tục giống như mặc một chiếc áo điện cho tòa nhà. Vòng phản công đầu tiên đã làm anh mất đi sự quan sát thế giới bên ngoài, chỉ có thể dựa vào cách này để ngăn chặn những người bên ngoài xâm nhập.

Không phải là anh không thể mở rộng ngay, đánh chết hết tất cả mọi người bên ngoài. Song, nghĩ cũng biết chuyện này sẽ tiêu thụ bao nhiêu điện năng; lỡ mà sử dụng hết âu hậu quá khó mà lường được. Anh chỉ có thể sử dụng phương pháp này để kéo dài thời gian.

Trì hoãn thời gian để làm gì? Anh cũng không biết, anh chỉ làm nó theo bản năng, có lẽ sâu trong nội tâm cứ ảo tưởng sẽ có phép lạ xảy ra.

“Như chúng ta suy đoán, hắn bắt đầu sử dụng Chùy Thiên Lôi.” Trong quân đội bao quanh ngoài tòa thị chính có người bảo.

“Tốt, để tôi xem cái chùy đó có bao nhiêu nguồn điện cho hắn tiêu thụ.” Người phụ trách cho hay. Bước vừa rồi là cố ý để cho hắn mất đi sự quan sát ở bên ngoài, lại bắt đầu từ từ tiêu hao điện năng của Chùy Thiên Lôi. Bọn họ cũng sợ tên này mở rộng nó, dù sao bọn họ không muốn làm bia đỡ đạn.

Trong cuộc chiến tiêu hao được toàn dân thành phố S quan tâm, quy tắc trò chơi ma quỷ nhanh chóng thông qua thông tin trên chip nhận dạng gửi đến email toàn bộ người cao đẳng. Trong lúc nhất thời tất cả mọi người không tự chủ được mà thở phào nhẹ nhõm.

“Hóa ra có thể như vậy, bằng cách này, chỉ cần chúng ta vượt lên giành rút thẻ trước, chúng ta có thể ra tay trước chiếm được lợi thế, gi3t ch3t Mugan để giành chiến thắng.”

“Xứng đáng là ngài Tổng thống, trong lòng tao đã thoải mái hơn nhiều, còn tưởng rằng thật sự phải nhìn sắc mặt Mugan để sống.”

“Cha cũng khoa trương quá đi, làm kiểu gì cũng không thể nhìn sắc mặt Mugan để sống, một đám bùn mà thôi.”

“Tài liệu này chỉ có thể được lưu hành trong chủng tộc cao cấp là chúng ta. Tao biết tụi bây có một số bạn bè Mugan, nhưng lỡ có ngày đi vào sân chơi đã là kẻ thù, đừng cho bọn họ thấy.”

“Biết, biết rồi, cha.”

“...”

Korah, Gaye, Apetto, vì hướng dẫn trò chơi này mà ba quần thể chủng tộc cao đẳng đoàn kết chưa từng có tại thời điểm này, coi Mugan là kẻ thù của tất cả mọi người. Họ đã ảo tưởng cảnh vào sân chơi với Mugan, giết đối phương không chừa mảnh giáp gì.

Tuy nhiên “ma quỷ” nhìn họ với một nụ cười nhẹ nhàng và tà ác trên khóe miệng.

“Mugan cảm thấy có tội, còn muốn bọn họ trả giá đắt sẽ hấp dẫn ma quỷ để triển khai sân chơi?” Một thanh niên đẹp trai nhìn vào email trong hộp thư, lẩm bẩm: “Cái này không công bằng… Không công bằng...”

Anh ta nhìn về phía thiệp cưới trên bàn, đôi mắt đỏ như máu.

...

Sắc trời sầm xuống, cuộc chiến ở thành phố S vẫn tiếp tục, dưới sự bảo vệ của “áo điện”, những người bên ngoài không thể đến gần tòa thị chính, chỉ có thể sử dụng cách gọi đầu hàng để gây áp lực.

“Lưu Nghĩa, đừng chiến đấu vô nghĩa, anh đã bị ma quỷ cám dỗ. Bây giờ quay trở lại vẫn còn kịp, giao ra thẻ, nghiêm túc sám hối, anh sẽ nhận được sự tha thứ của Thần...”

Trong tòa nhà tối tăm, Lưu Nghĩa cố gắng duy trì sự tức giận và liên tục sạc Chùy Thiên Lôi, nhưng trong bóng tối này ngoài nỗi tức giận, anh không khỏi cảm thấy sa sút mê mang dâng lên. Anh liên tục tự nghi ngờ rồi liên tục tự khẳng định bản thân, cảm xúc một hồi cao một hồi thấp, có lúc phẫn nộ, có lúc ngã lòng. Cứ tiếp tục như thế, anh thấy mình ngày càng không sạc nổi cho Chùy Thiên Lôi.

Con người khó có thể tiến lên một mình, trong suốt cuộc đời, họ cần người khác hỗ trợ và khuyến khích mới có thể đi đến thành công, hoàn thành một vấn đề lớn.

Anh càng cảm thấy hoảng sợ, càng không có cách nào sạc lại Chùy Thiên Lôi.

Anh không thể không cầu nguyện với ma quỷ, cầu nguyện thành kính trong một thời gian trước khi phản ứng được nếu ma quỷ là ma quỷ, chính là không cứu thế độ người, cầu nguyện nó có ích lợi gì đâu? Đây là công việc của Thần. Có lẽ bởi vì cô ta mở ra sân chơi, cho anh khả năng trả thù, anh cảm thấy cô phán xét công lý cho anh, cho nên mới vô thức làm sự tình thế này.

Lúc này một câu hỏi khá triết học đã sinh ra trong đầu anh, làm sao để phân biệt Thần và Ma quỷ? Sao mà phân biệt rõ ràng? Thần sáng tạo ra bọn anh để bọn anh như sống trong địa ngục, nhưng ma quỷ cung cấp cho bọn anh hy vọng nhìn thấy ánh mặt trời. Thời điểm như thế, Thần Thần giống Ma quỷ và Ma quỷ giống Thần hơn.

Trong dòng suy nghĩ lộn xộn, anh khó khăn chịu đựng đêm thứ nhất, nhưng anh vẫn cần phải tiếp tục như thế trong 48 giờ nữa. Tại thời điểm này, quân đội bên ngoài đã được thay bằng một nhóm có tinh thần sáng láng, đám người canh gác một ngày một đêm đã đi nghỉ ngơi.

Họ ném một quả bóng nhỏ vào tường với cùng một lực, thông qua khoảng cách nó bật trở lại và thiệt hại của quả cầu, họ có thể biết được áo điện mạnh yếu, biến hóa làm sao.

“Yếu hơn một chút so với trước đây.” Người quan sát quả bóng nhỏ, “Dự kiến chậm nhất tối mai, chúng ta có thể mặc áo chống điện vào tòa nhà.”

“Rất tốt, có thể không cần dùng thẻ bài là tốt nhất.” Người phụ trách nói, chạm vào mấy cái thẻ trong túi của mình. Dịch Trạch Khải dặn dò, không đến thời điểm cuối cùng không sử dụng hai tấm thẻ này.

Bởi vì nếu cuộc chiến này phải dựa vào thẻ để quyết định thắng bại, có thể làm cho một số dân chúng sinh ra tâm tư muốn có thẻ bài, cảm thấy rằng thẻ ma quỷ sẽ có sức đánh một trận với Chính phủ. Thế nên nếu như có thể sử dụng vũ khí để đánh bại thẻ của ma quỷ, nó sẽ hiệu quả răn đe tốt hơn.

Vì vậy không đến lúc xác định được vũ khí của con người không giết Lưu Nghĩa, họ sẽ không sử dụng thẻ bài.

Bọn họ không để cho Lưu Nghĩa có cơ hội bắt đầu vòng thứ hai, cái gọi là thừa thế xông lên nhưng kế đó lại suy giảm. Mốn cho dân chúng gặp chấn nhiếp lớn nhất, chính là Lưu Nghĩa phải chết lần này, bằng không ai mà biết được có phiền phức gì nảy sinh thêm.

Một ngày này chẳng có gì xảy ra, nhưng số lượng người xem không giảm dù cho đó là nửa đêm. Có lẽ mọi người cũng mở điện thoại máy tính treo ở đó, sợ bỏ lỡ chút nội dung.

Người xem chủ yếu là Mugan, hiển nhiên họ không biết một ngày này, tất cả các chủng tộc cao cấp đã nhận được hướng dẫn trò chơi từ Chính phủ Đế Quốc, bọn họ đã bị toàn bộ chủng tộc cao cấp coi là kẻ thù.

Lưu Nghĩa tìm thấy một ít bánh quy và nước trong văn phòng, tinh thần mỏi mệt lại chẳng ngủ được, anh sợ nhắm mắt là không có cách nào mở ra. Anh kháng cự khôn cùng và chẳng sẵn sàng chết đi như thế, ngay cả khi bản thân mình đang ở trong tuyệt cảnh thế này.

Anh trợn mắt, nhìn vào rèm cửa màu cam được ánh nắng mặt trời chiếu sáng, bốn phía tối tăm dần sáng lên, và anh đã sống qua ngày đầu tiên.

...

Sự kiện trực tiếp đang diễn ra ở thành phố S, đối với một số người mà nói là chẳng đáng chú ý tới vì bọn họ luôn cảm thấy không liên quan tới mình; tựa như cuộc chiến tranh biên giới sẽ không đốt cháy thành phố trung tâm nhất.

Một chiếc xe sang trọng dừng lại ở phía trước trang viên, người đàn ông mặc đồ tây và người phụ nữ mặc váy dạ dội được chào đón vào trang viên, 100,000 bông hồng champagne xinh đẹp được đính thành mái hiên, tăng thêm màu sắc lãng mạn cho đám cưới hân hoan này.

“Nghe nói cô dâu còn rất trẻ.”

“Là học sinh trường của anh Ứng đúng không? Hình như là một Korah có gia cảnh nghèo khó?”

“Ngài Ứng hủy hôn ước với một vị Apetto khác vì cô ấy, đúng là tình yêu đích thực.”

“Lát nữa nhất định phải nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ của cô dâu để mở mang tầm mắt một chút…”

“...”

Khách khứa thì thầm bàn tán, thảo luận hết sức đối với vị cô dâu bí ẩn này. Nhà họ Ứng là gia tộc thượng lưu trong quần thể Apetto, thế gia quân sự và chính trị nổi tiếng, rất chú ý chuyện hôn nhân. Thế mà chỉ vì một Korah có gia cảnh bình bình mà đi hủy bỏ hôn ước, thậm chí còn muốn cưới cô ta. Có thể thấy được sức hấp dẫn của cô Korah đó rất lớn.

Và cho đến nay nhiều người không biết bộ dạng Korah đó trông làm sao, có thể thấy rằng anh ta đã bảo vệ rất tốt.

Trong phòng trang điểm, cô dâu mặc một chiếc váy cưới đắt đỏ trắng như tuyết, ngồi trên ghế với vẻ mặt trắng bệch, người đàn ông trưởng thành giữ bả vai mong manh của cô ta từ phía sau, đôi mắt sâu xa nhìn sang cô: “Em đang nghĩ gì?”

“Không, không có gì, chỉ hơi sợ hãi thôi.” Cô gái thì thầm, không dám nhìn vào mắt y, sợ bị y nhìn thấu tâm sự.

“Trò chơi đó sao?” Đàn ông nghĩ rằng cô đang nói về trò chơi ma quỷ hiện đang được mọi người quan tâm, “Không có gì phải sợ, chúng ta không giống như Korah và Gaye trong hai vụ trước đó. Làm những điều hạ đẳng như vậy, để Mugan hoán hận chính là do bọn họ tự tìm lấy.”

Y lấy ra một cái hộp khỏi túi, trong hộp là một dây chuyền kim cương lấp lánh, y đeo dây chuyền lên cổ mảnh mai của cô gái, làm nổi bật làn da trắng nõn nà, tinh tế động lòng người.

“Em rất đẹp, bà Ứng.” Người đàn ông mỉm cười và nói, trong đôi mắt đầy tình cảm nồng nàn.

Trên gương mặt xinh đẹp của Nghê Tuyết cũng lộ ra nụ cười.

Khi người đàn ông đi ra ngoài, cô ta chạm vào sợi dây chuyền trên cổ của mình. Trái tim cô ta đập không yên, luôn luôn cảm thấy có chuyện sẽ phát sinh bởi vì còn có một chuyện chưa được cô ta xử lý cho tốt. Cô ta không biết làm thế nào mà cục diện đã thành như thế này.

“Tiểu Tuyết.” Bóng dáng thanh niên đẹp trai phản chiếu trong gương.

Nghê Tuyết đột nhiên quay đầu, sắc mặt thêm phần tái nhợt: “Dụ Cảnh, sao anh lại tới đây?”

“Tiểu Tuyết, chúng ta bỏ trốn đi, anh đưa em rời đi.” Ninh Dụ Cảnh đến bên cạnh, nắm chặt tay cô ta.

“Anh, anh đang nói bậy bạ gì đó? Không thể nào đâu, Dụ Cảnh.” Nghê Tuyết muốn hất tay anh ta ra, bị ánh mắt giống như đã nhìn thấu hết thảy của anh ta làm cho phỏng, chẳng dám nhìn thẳng, “Sự tình đã biến thành như vậy, chúng ta… Chúng ta nên kết thúc thôi.”

“Phải không? Trước đây em không nói như vậy.” Ninh Dụ Cảnh đỏ mắt: “Em nói hắn ép buộc em, em nói em ghét hắn, em nói người em thích là anh.”

Nước mắt Nghê Tuyết tuôn rơi ngay: “Em cũng không biết vì sao lại biến thành như vậy, xin lỗi, là em có lỗi với anh. Em thích anh nhưng em cũng thích anh ấy, xin lỗi...”

Nước mắt của cô luôn có sức sát thương từ trước tới giờ, đừng nói đàn ông ngay cả con gái nhìn vào cũng tan nát cõi lòng vì cô. Từ nhỏ tới lớn, Ninh Dụ Cảnh không chống đỡ được nước mắt của cô, cô trong trắng thanh khiết, ngây thơ đáng yêu như một Thiên Thần nhỏ cho nên cô mới bị sài lang hổ báo để mắt tới. Là anh ta vô dụng, không bảo vệ được cô.

“Không sao đâu, anh biết đó không phải là lỗi của em, đừng khóc.” Ninh Dụ Cảnh nói, nhẹ nhàng lau nước mắt của cô ta. Chắc chắn em ấy đã bị bệnh, có thể là Stockholm, cho nên mới thích người đã từng làm tổn thương mình. Con cáo già Ứng Đàn đó có thủ đoạn cao lắm, rõ ràng nhất làm sao cướp được đồ trên tay người khác, đồng thời hắn còn biết đùa bỡn lòng người. Nghê Tuyết bị mê hoặc và chịu kiểm soát cũng là bình thường.

“Vậy... Chúng ta còn có thể làm bạn bè không?” Nghê Tuyết cẩn thận nhìn anh ta. Họ lớn lên cùng nhau, cô ta đã quen với sự hiện diện của anh ta và không muốn mất anh ta.

Ninh Dụ Cảnh cười: “Em yên tâm, anh sẽ không để cho người tổn thương em sống tốt.”

“Dụ Cảnh, anh nói cái gì...”

Ninh Dụ Cảnh đã xoay người rời đi. Nghê Tuyết sững sờ nhìn bóng lưng anh ta, bất an trong lòng càng thêm phần mãnh liệt.

Trong hôn lễ, cô ta nhìn thấy Ninh Dụ Cảnh đứng ở trong góc thì kinh hồn bạt vía, sợ hãi khôn cùng trước chuyện anh ta đột nhiên náo loạn. Tuy rằng nhà họ Ninh đã kết thông gia với nhà họ Ứng, Ninh Dụ Cảnh còn phải gọi Ứng Đàn một tiếng chú, nhưng rốt cuộc chỉ là một Gaye mà đối nghịch thẳng thừng với Apetto, kết quả chỉ sợ không được tốt lăm. Chưa kể… mọi người sẽ rất khó xử.

Cũng may, chuyện cô ta sợ hãi không phát sinh. Mãi cho đến khi lễ cưới kết thúc, khách khứa ngồi hết vào chỗ ngồi, Ninh Dụ Cảnh vẫn một mực bặt thinh chẳng mở lời.

Ánh mắt thâm thúy của Ứng Đàn ngẫu nhiên đảo qua Ninh Dụ Cảnh, khóe miệng khẽ mang theo đôi phần ý cười khó mà nhận thấy. Thằng oắt con, không đáng nhắc tới.

Cởi váy cưới ra, thay một bộ lễ phục khác, Nghê Tuyết và Ứng Đàn toan đi ra ngoài mời rượu.

Mà lúc này trong đám khách khứa có mấy người không dằn lòng nổi.

“Không nghĩ rằng đám cưới này rườm rà như vậy, kéo dài quá lâu...”

“Không có cách nào, tình yêu đích thực đó. Nhưng mà ở được đây lâu như vậy chính là một vinh dự, cô thiếu kiên nhẫn thế à?”

“Không phải, chủ yếu là tôi nghe nói về chuyện phía thành phố S, có thể đêm nay họ sẽ xông tới. Không biết mấy giờ sẽ bắt đầu, tôi muốn xem trực tiếp quá.”

“Thật sao? Tôi cũng muốn xem trực tiếp! Tôi muốn tận mắt chứng kiến Mugan đó chết như thế nào.”

“Đúng vậy, nhưng lỡ tiệc cưới còn chưa kết thúc thì làm sao. Xem lén chắc là không được, nếu mà bị phát hiện…”

“...”

Trong thành phố S được người trẻ chủng tộc cấp cao nhớ tới, bầu không khí thực sự bị kéo căng.

Trong bóng tối, quả bóng nhỏ đặc chế đập vào tường, chuyên gia nhặt quả bóng nhỏ và nhìn về phía chỉ huy: “Cường độ dòng điện đã thấp hơn, quần áo chống điện của chúng ta có thể chịu đựng được.”

Chỉ huy giơ tay lên, các chiến sĩ Hắc Thiết đã mặc quần áo phóng điện bằng cao su đặc biệt đồng loạt di chuyển.

Chương 107: Phần 1

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Trong tuyệt vọng làm người ta nghẹt thở, vòng tấn công đầu tiên bắt đầu.

Mấy chiếc máy bay trực thăng bay đến tòa thị chính, một đội lính đặc nhiệm trượt khỏi trực thăng bằng dây thừng, rơi xuống ban công, cố gắng chui vào trong tòa nhà để phục kích Lưu Nghĩa.

Lưu Nghĩa đang sử dụng một máy tính trong văn phòng để lướt Internet, xem trực tiếp. Thông qua cảnh chiếu trực tiếp mà thấy được điều này, anh nện chùy mạnh xuống đất. Dòng điện lấy chùy làm trung tâm để khuếch tán, nó chạy dọc theo cầu thang và tường của toàn bộ tòa nhà.

“Ầm! Ầm! Rầm…”

Đèn điện, thiết bị điện tử này nọ trong tòa thị chính phát ra âm thanh hư hỏng, màn hình máy tính tối sầm, ánh đèn tắt ngúm. Trong bóng tối, Lưu Nghĩa nhanh chóng lẩn vào trong bóng tối. Rất nhanh lính đặc chủng có ý đồ lẩn vào trong tòa nhà đã bị điện giật mà bỏ mình, ngay cả trực thăng cũng không thể tránh được thiệt hại bởi dòng điện siêu mạnh, nó chao đảo và đập vào một tòa nhà nào đó.

Lưu Nghĩa không nâng chùy lên, thế là dòng điện cứ tiếp tục giống như mặc một chiếc áo điện cho tòa nhà. Vòng phản công đầu tiên đã làm anh mất đi sự quan sát thế giới bên ngoài, chỉ có thể dựa vào cách này để ngăn chặn những người bên ngoài xâm nhập.

Không phải là anh không thể mở rộng ngay, đánh chết hết tất cả mọi người bên ngoài. Song, nghĩ cũng biết chuyện này sẽ tiêu thụ bao nhiêu điện năng; lỡ mà sử dụng hết âu hậu quá khó mà lường được. Anh chỉ có thể sử dụng phương pháp này để kéo dài thời gian.

Trì hoãn thời gian để làm gì? Anh cũng không biết, anh chỉ làm nó theo bản năng, có lẽ sâu trong nội tâm cứ ảo tưởng sẽ có phép lạ xảy ra.

“Như chúng ta suy đoán, hắn bắt đầu sử dụng Chùy Thiên Lôi.” Trong quân đội bao quanh ngoài tòa thị chính có người bảo.

“Tốt, để tôi xem cái chùy đó có bao nhiêu nguồn điện cho hắn tiêu thụ.” Người phụ trách cho hay. Bước vừa rồi là cố ý để cho hắn mất đi sự quan sát ở bên ngoài, lại bắt đầu từ từ tiêu hao điện năng của Chùy Thiên Lôi. Bọn họ cũng sợ tên này mở rộng nó, dù sao bọn họ không muốn làm bia đỡ đạn.

Trong cuộc chiến tiêu hao được toàn dân thành phố S quan tâm, quy tắc trò chơi ma quỷ nhanh chóng thông qua thông tin trên chip nhận dạng gửi đến email toàn bộ người cao đẳng. Trong lúc nhất thời tất cả mọi người không tự chủ được mà thở phào nhẹ nhõm.

“Hóa ra có thể như vậy, bằng cách này, chỉ cần chúng ta vượt lên giành rút thẻ trước, chúng ta có thể ra tay trước chiếm được lợi thế, gi3t ch3t Mugan để giành chiến thắng.”

“Xứng đáng là ngài Tổng thống, trong lòng tao đã thoải mái hơn nhiều, còn tưởng rằng thật sự phải nhìn sắc mặt Mugan để sống.”

“Cha cũng khoa trương quá đi, làm kiểu gì cũng không thể nhìn sắc mặt Mugan để sống, một đám bùn mà thôi.”

“Tài liệu này chỉ có thể được lưu hành trong chủng tộc cao cấp là chúng ta. Tao biết tụi bây có một số bạn bè Mugan, nhưng lỡ có ngày đi vào sân chơi đã là kẻ thù, đừng cho bọn họ thấy.”

“Biết, biết rồi, cha.”

“...”

Korah, Gaye, Apetto, vì hướng dẫn trò chơi này mà ba quần thể chủng tộc cao đẳng đoàn kết chưa từng có tại thời điểm này, coi Mugan là kẻ thù của tất cả mọi người. Họ đã ảo tưởng cảnh vào sân chơi với Mugan, giết đối phương không chừa mảnh giáp gì.

Tuy nhiên “ma quỷ” nhìn họ với một nụ cười nhẹ nhàng và tà ác trên khóe miệng.

“Mugan cảm thấy có tội, còn muốn bọn họ trả giá đắt sẽ hấp dẫn ma quỷ để triển khai sân chơi?” Một thanh niên đẹp trai nhìn vào email trong hộp thư, lẩm bẩm: “Cái này không công bằng… Không công bằng...”

Anh ta nhìn về phía thiệp cưới trên bàn, đôi mắt đỏ như máu.

...

Sắc trời sầm xuống, cuộc chiến ở thành phố S vẫn tiếp tục, dưới sự bảo vệ của “áo điện”, những người bên ngoài không thể đến gần tòa thị chính, chỉ có thể sử dụng cách gọi đầu hàng để gây áp lực.

“Lưu Nghĩa, đừng chiến đấu vô nghĩa, anh đã bị ma quỷ cám dỗ. Bây giờ quay trở lại vẫn còn kịp, giao ra thẻ, nghiêm túc sám hối, anh sẽ nhận được sự tha thứ của Thần...”

Trong tòa nhà tối tăm, Lưu Nghĩa cố gắng duy trì sự tức giận và liên tục sạc Chùy Thiên Lôi, nhưng trong bóng tối này ngoài nỗi tức giận, anh không khỏi cảm thấy sa sút mê mang dâng lên. Anh liên tục tự nghi ngờ rồi liên tục tự khẳng định bản thân, cảm xúc một hồi cao một hồi thấp, có lúc phẫn nộ, có lúc ngã lòng. Cứ tiếp tục như thế, anh thấy mình ngày càng không sạc nổi cho Chùy Thiên Lôi.

Con người khó có thể tiến lên một mình, trong suốt cuộc đời, họ cần người khác hỗ trợ và khuyến khích mới có thể đi đến thành công, hoàn thành một vấn đề lớn.

Anh càng cảm thấy hoảng sợ, càng không có cách nào sạc lại Chùy Thiên Lôi.

Anh không thể không cầu nguyện với ma quỷ, cầu nguyện thành kính trong một thời gian trước khi phản ứng được nếu ma quỷ là ma quỷ, chính là không cứu thế độ người, cầu nguyện nó có ích lợi gì đâu? Đây là công việc của Thần. Có lẽ bởi vì cô ta mở ra sân chơi, cho anh khả năng trả thù, anh cảm thấy cô phán xét công lý cho anh, cho nên mới vô thức làm sự tình thế này.

Lúc này một câu hỏi khá triết học đã sinh ra trong đầu anh, làm sao để phân biệt Thần và Ma quỷ? Sao mà phân biệt rõ ràng? Thần sáng tạo ra bọn anh để bọn anh như sống trong địa ngục, nhưng ma quỷ cung cấp cho bọn anh hy vọng nhìn thấy ánh mặt trời. Thời điểm như thế, Thần Thần giống Ma quỷ và Ma quỷ giống Thần hơn.

Trong dòng suy nghĩ lộn xộn, anh khó khăn chịu đựng đêm thứ nhất, nhưng anh vẫn cần phải tiếp tục như thế trong 48 giờ nữa. Tại thời điểm này, quân đội bên ngoài đã được thay bằng một nhóm có tinh thần sáng láng, đám người canh gác một ngày một đêm đã đi nghỉ ngơi.

Họ ném một quả bóng nhỏ vào tường với cùng một lực, thông qua khoảng cách nó bật trở lại và thiệt hại của quả cầu, họ có thể biết được áo điện mạnh yếu, biến hóa làm sao.

“Yếu hơn một chút so với trước đây.” Người quan sát quả bóng nhỏ, “Dự kiến chậm nhất tối mai, chúng ta có thể mặc áo chống điện vào tòa nhà.”

“Rất tốt, có thể không cần dùng thẻ bài là tốt nhất.” Người phụ trách nói, chạm vào mấy cái thẻ trong túi của mình. Dịch Trạch Khải dặn dò, không đến thời điểm cuối cùng không sử dụng hai tấm thẻ này.

Bởi vì nếu cuộc chiến này phải dựa vào thẻ để quyết định thắng bại, có thể làm cho một số dân chúng sinh ra tâm tư muốn có thẻ bài, cảm thấy rằng thẻ ma quỷ sẽ có sức đánh một trận với Chính phủ. Thế nên nếu như có thể sử dụng vũ khí để đánh bại thẻ của ma quỷ, nó sẽ hiệu quả răn đe tốt hơn.

Vì vậy không đến lúc xác định được vũ khí của con người không giết Lưu Nghĩa, họ sẽ không sử dụng thẻ bài.

Bọn họ không để cho Lưu Nghĩa có cơ hội bắt đầu vòng thứ hai, cái gọi là thừa thế xông lên nhưng kế đó lại suy giảm. Mốn cho dân chúng gặp chấn nhiếp lớn nhất, chính là Lưu Nghĩa phải chết lần này, bằng không ai mà biết được có phiền phức gì nảy sinh thêm.

Một ngày này chẳng có gì xảy ra, nhưng số lượng người xem không giảm dù cho đó là nửa đêm. Có lẽ mọi người cũng mở điện thoại máy tính treo ở đó, sợ bỏ lỡ chút nội dung.

Người xem chủ yếu là Mugan, hiển nhiên họ không biết một ngày này, tất cả các chủng tộc cao cấp đã nhận được hướng dẫn trò chơi từ Chính phủ Đế Quốc, bọn họ đã bị toàn bộ chủng tộc cao cấp coi là kẻ thù.

Lưu Nghĩa tìm thấy một ít bánh quy và nước trong văn phòng, tinh thần mỏi mệt lại chẳng ngủ được, anh sợ nhắm mắt là không có cách nào mở ra. Anh kháng cự khôn cùng và chẳng sẵn sàng chết đi như thế, ngay cả khi bản thân mình đang ở trong tuyệt cảnh thế này.

Anh trợn mắt, nhìn vào rèm cửa màu cam được ánh nắng mặt trời chiếu sáng, bốn phía tối tăm dần sáng lên, và anh đã sống qua ngày đầu tiên.

...

Sự kiện trực tiếp đang diễn ra ở thành phố S, đối với một số người mà nói là chẳng đáng chú ý tới vì bọn họ luôn cảm thấy không liên quan tới mình; tựa như cuộc chiến tranh biên giới sẽ không đốt cháy thành phố trung tâm nhất.

Một chiếc xe sang trọng dừng lại ở phía trước trang viên, người đàn ông mặc đồ tây và người phụ nữ mặc váy dạ dội được chào đón vào trang viên, 100,000 bông hồng champagne xinh đẹp được đính thành mái hiên, tăng thêm màu sắc lãng mạn cho đám cưới hân hoan này.

“Nghe nói cô dâu còn rất trẻ.”

“Là học sinh trường của anh Ứng đúng không? Hình như là một Korah có gia cảnh nghèo khó?”

“Ngài Ứng hủy hôn ước với một vị Apetto khác vì cô ấy, đúng là tình yêu đích thực.”

“Lát nữa nhất định phải nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ của cô dâu để mở mang tầm mắt một chút…”

“...”

Khách khứa thì thầm bàn tán, thảo luận hết sức đối với vị cô dâu bí ẩn này. Nhà họ Ứng là gia tộc thượng lưu trong quần thể Apetto, thế gia quân sự và chính trị nổi tiếng, rất chú ý chuyện hôn nhân. Thế mà chỉ vì một Korah có gia cảnh bình bình mà đi hủy bỏ hôn ước, thậm chí còn muốn cưới cô ta. Có thể thấy được sức hấp dẫn của cô Korah đó rất lớn.

Và cho đến nay nhiều người không biết bộ dạng Korah đó trông làm sao, có thể thấy rằng anh ta đã bảo vệ rất tốt.

Trong phòng trang điểm, cô dâu mặc một chiếc váy cưới đắt đỏ trắng như tuyết, ngồi trên ghế với vẻ mặt trắng bệch, người đàn ông trưởng thành giữ bả vai mong manh của cô ta từ phía sau, đôi mắt sâu xa nhìn sang cô: “Em đang nghĩ gì?”

“Không, không có gì, chỉ hơi sợ hãi thôi.” Cô gái thì thầm, không dám nhìn vào mắt y, sợ bị y nhìn thấu tâm sự.

“Trò chơi đó sao?” Đàn ông nghĩ rằng cô đang nói về trò chơi ma quỷ hiện đang được mọi người quan tâm, “Không có gì phải sợ, chúng ta không giống như Korah và Gaye trong hai vụ trước đó. Làm những điều hạ đẳng như vậy, để Mugan hoán hận chính là do bọn họ tự tìm lấy.”

Y lấy ra một cái hộp khỏi túi, trong hộp là một dây chuyền kim cương lấp lánh, y đeo dây chuyền lên cổ mảnh mai của cô gái, làm nổi bật làn da trắng nõn nà, tinh tế động lòng người.

“Em rất đẹp, bà Ứng.” Người đàn ông mỉm cười và nói, trong đôi mắt đầy tình cảm nồng nàn.

Trên gương mặt xinh đẹp của Nghê Tuyết cũng lộ ra nụ cười.

Khi người đàn ông đi ra ngoài, cô ta chạm vào sợi dây chuyền trên cổ của mình. Trái tim cô ta đập không yên, luôn luôn cảm thấy có chuyện sẽ phát sinh bởi vì còn có một chuyện chưa được cô ta xử lý cho tốt. Cô ta không biết làm thế nào mà cục diện đã thành như thế này.

“Tiểu Tuyết.” Bóng dáng thanh niên đẹp trai phản chiếu trong gương.

Nghê Tuyết đột nhiên quay đầu, sắc mặt thêm phần tái nhợt: “Dụ Cảnh, sao anh lại tới đây?”

“Tiểu Tuyết, chúng ta bỏ trốn đi, anh đưa em rời đi.” Ninh Dụ Cảnh đến bên cạnh, nắm chặt tay cô ta.

“Anh, anh đang nói bậy bạ gì đó? Không thể nào đâu, Dụ Cảnh.” Nghê Tuyết muốn hất tay anh ta ra, bị ánh mắt giống như đã nhìn thấu hết thảy của anh ta làm cho phỏng, chẳng dám nhìn thẳng, “Sự tình đã biến thành như vậy, chúng ta… Chúng ta nên kết thúc thôi.”

“Phải không? Trước đây em không nói như vậy.” Ninh Dụ Cảnh đỏ mắt: “Em nói hắn ép buộc em, em nói em ghét hắn, em nói người em thích là anh.”

Nước mắt Nghê Tuyết tuôn rơi ngay: “Em cũng không biết vì sao lại biến thành như vậy, xin lỗi, là em có lỗi với anh. Em thích anh nhưng em cũng thích anh ấy, xin lỗi...”

Nước mắt của cô luôn có sức sát thương từ trước tới giờ, đừng nói đàn ông ngay cả con gái nhìn vào cũng tan nát cõi lòng vì cô. Từ nhỏ tới lớn, Ninh Dụ Cảnh không chống đỡ được nước mắt của cô, cô trong trắng thanh khiết, ngây thơ đáng yêu như một Thiên Thần nhỏ cho nên cô mới bị sài lang hổ báo để mắt tới. Là anh ta vô dụng, không bảo vệ được cô.

“Không sao đâu, anh biết đó không phải là lỗi của em, đừng khóc.” Ninh Dụ Cảnh nói, nhẹ nhàng lau nước mắt của cô ta. Chắc chắn em ấy đã bị bệnh, có thể là Stockholm, cho nên mới thích người đã từng làm tổn thương mình. Con cáo già Ứng Đàn đó có thủ đoạn cao lắm, rõ ràng nhất làm sao cướp được đồ trên tay người khác, đồng thời hắn còn biết đùa bỡn lòng người. Nghê Tuyết bị mê hoặc và chịu kiểm soát cũng là bình thường.

“Vậy... Chúng ta còn có thể làm bạn bè không?” Nghê Tuyết cẩn thận nhìn anh ta. Họ lớn lên cùng nhau, cô ta đã quen với sự hiện diện của anh ta và không muốn mất anh ta.

Ninh Dụ Cảnh cười: “Em yên tâm, anh sẽ không để cho người tổn thương em sống tốt.”

“Dụ Cảnh, anh nói cái gì...”

Ninh Dụ Cảnh đã xoay người rời đi. Nghê Tuyết sững sờ nhìn bóng lưng anh ta, bất an trong lòng càng thêm phần mãnh liệt.

Trong hôn lễ, cô ta nhìn thấy Ninh Dụ Cảnh đứng ở trong góc thì kinh hồn bạt vía, sợ hãi khôn cùng trước chuyện anh ta đột nhiên náo loạn. Tuy rằng nhà họ Ninh đã kết thông gia với nhà họ Ứng, Ninh Dụ Cảnh còn phải gọi Ứng Đàn một tiếng chú, nhưng rốt cuộc chỉ là một Gaye mà đối nghịch thẳng thừng với Apetto, kết quả chỉ sợ không được tốt lăm. Chưa kể… mọi người sẽ rất khó xử.

Cũng may, chuyện cô ta sợ hãi không phát sinh. Mãi cho đến khi lễ cưới kết thúc, khách khứa ngồi hết vào chỗ ngồi, Ninh Dụ Cảnh vẫn một mực bặt thinh chẳng mở lời.

Ánh mắt thâm thúy của Ứng Đàn ngẫu nhiên đảo qua Ninh Dụ Cảnh, khóe miệng khẽ mang theo đôi phần ý cười khó mà nhận thấy. Thằng oắt con, không đáng nhắc tới.

Cởi váy cưới ra, thay một bộ lễ phục khác, Nghê Tuyết và Ứng Đàn toan đi ra ngoài mời rượu.

Mà lúc này trong đám khách khứa có mấy người không dằn lòng nổi.

“Không nghĩ rằng đám cưới này rườm rà như vậy, kéo dài quá lâu...”

“Không có cách nào, tình yêu đích thực đó. Nhưng mà ở được đây lâu như vậy chính là một vinh dự, cô thiếu kiên nhẫn thế à?”

“Không phải, chủ yếu là tôi nghe nói về chuyện phía thành phố S, có thể đêm nay họ sẽ xông tới. Không biết mấy giờ sẽ bắt đầu, tôi muốn xem trực tiếp quá.”

“Thật sao? Tôi cũng muốn xem trực tiếp! Tôi muốn tận mắt chứng kiến Mugan đó chết như thế nào.”

“Đúng vậy, nhưng lỡ tiệc cưới còn chưa kết thúc thì làm sao. Xem lén chắc là không được, nếu mà bị phát hiện…”

“...”

Trong thành phố S được người trẻ chủng tộc cấp cao nhớ tới, bầu không khí thực sự bị kéo căng.

Trong bóng tối, quả bóng nhỏ đặc chế đập vào tường, chuyên gia nhặt quả bóng nhỏ và nhìn về phía chỉ huy: “Cường độ dòng điện đã thấp hơn, quần áo chống điện của chúng ta có thể chịu đựng được.”

Chỉ huy giơ tay lên, các chiến sĩ Hắc Thiết đã mặc quần áo phóng điện bằng cao su đặc biệt đồng loạt di chuyển.

- -----oOo------