Rượu Nhạt Pha Trà

Chương 4: Chương 4






Dịch: Tứ Cửu
Năm ngày sau, tiền viện truyền đến tin tức nói Phó Song Nhi để lại một phong thư cùng căn lầu trống không mà rời đi.

Phó Thượng Nghị mặt ủ mày chau, chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong sảnh; Trình Tích Thu ngồi ở chủ vị xem thư; còn Liễu thị uống trà ngay bên cạnh.

Ngoài miệng, bà ta sốt ruột đến mức phát hỏa, kì thực thần thái lại dương dương tự đắc, "Vậy phải làm sao bây giờ? Sính lễ của Phương gia đang trên đường đến rồi.

Xem như việc làm ăn của nhà ấy không tốt được như khi trước, nhưng lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo*, chúng ta không đắc tội được đâu."
*Lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo: Gần nghĩa với câu “Lạn thuyền dã hữu tam phân đinh”, mang đại ý là đồ vứt đi vẫn còn chỗ tận dụng được.

Nội tâm Phó Thượng Nghị đã cháy đen.

Liễu thị thường ngày được ông cưng chiều cũng không tránh khỏi bị trách móc: "Đều là do nàng gây ra loại chuyện ngày hôm nay! Ta sớm đã nói Song Nhi còn nhỏ, cứ giữ lại bên mình thêm vài năm nữa.

Nhưng nàng thì sao? Nàng khăng khăng muốn tìm mối hôn sự cho con bé!"
Liễu thị bất mãn, vừa muốn vỗ bàn phản bác, lại nghĩ tới Trình Tích Thu vẫn còn ở đây, liền ủy khuất nói: "Không có sự đồng ý của lão gia, thiếp làm sao lại phí nhiều tâm tư và sức lực tìm người móc nối với Phương gia như vậy? Nói cho cùng, còn không phải là vì để thiên kim bảo bối của chàng về sau có được cuộc sống tốt hơn hay sao? Bây giờ chàng còn quay ngược lại trách thiếp?"
Phó Thượng Nghị á khẩu.

Việc này đúng thực là do ông đáp ứng, nhưng chính ông cũng không ngờ đến nữ nhi ngoan ngoãn, nghe lời của mình lại có gan chạy trốn cùng người khác.

Nghĩ cũng lạ, thường ngày ông vẫn luôn để ý nhưng cư nhiên không hề phát hiện con gái cùng tiểu tử hái trà kia có quan hệ gì với nhau.


"Vậy nàng có biết con gái đã có người trong lòng rồi không?"
Liễu thị nói: "Thiếp có biết."
"Có biết? Nếu đã biết sao lại còn tìm mối hôn sự khác cho con bé? Nàng đây không phải là ép nó rời đi sao?"
Liễu thị rưng rưng muốn khóc: "Coi như thiếp biết thì sao? Lão gia sẽ nguyện ý đem nữ nhi gả cho kẻ lỗ mãng đó à? Thiếp có lòng vì Song Nhi suy nghĩ, chàng lại cho rằng thiếp có lỗi?"
"Ta...ta cũng không phải là có ý tứ này." Phó Thượng Nghị là người như vậy, xảy ra chuyện vĩnh viễn đều sẽ quy tội người khác.

Phó Cảnh Hiên thân làm ca ca nên cũng bị gọi đến để nghĩ đối sách từ sáng sớm.

Y cứ một chút thì quay sang trái ngửi cây sơn trà, một chút thì quay sang phải thưởng thức tranh vẽ, trông có vẻ biếng nhác, bất cần đời.

Phó Thượng Nghị coi thường nhất chính là bộ dáng này của y.

Ông tức giận đến mức râu mép đều dựng ngược cả lên, vỗ bàn nói: "Em gái ruột chạy mất rồi.

Người làm ca ca như con còn có tâm trạng xem tranh?”
Phó Cảnh Hiên ngồi thẳng lại, liếc mắt sang Liễu thị, nói rằng: "Bằng không con tự mình đi tìm nàng?”
"Không cần." Liễu thị vội vàng nói: "Ta đã sớm phái nô tài đi tìm, Cảnh Hiên cứ ở trong nhà chờ tin là được." Bà ta suy nghĩ chốc lát rồi đảo mắt một cái: "Tìm Song Nhi là việc cấp bách bây giờ, đề phòng có chuyện gì không tốt xảy ra.

Vả lại, nếu qua mấy ngày này còn không tìm được người, đến lúc Phương gia đưa kiệu hoa tới cửa thì khó xử rồi.

Chúng ta cũng không thể cứ để bọn họ trờ về tay không?”
Phó Thượng Nghị nói: "Vậy nàng nói xem phải làm sao bây giờ? Còn ai có thể thay vào chỗ đó được đây?"

Trên mặt Liễu thị lộ vẻ không vui: "Vậy chúng ta liền sinh thêm một đứa con gái nữa, chuyện đó cũng không phải quá khó khăn.

Chàng thử nghĩ mà xem, nếu như tìm một người ngoài để thay thế, không biết gốc biết rễ, lỡ để xảy ra chuyện gì thì chúng ta phải đảm đương thế nào?” Bà ta suy đông nghĩ tây một hồi lâu, dường như linh quang chợt lóe lên: "Đúng rồi! Thiếp nhớ lúc còn nhỏ Cảnh Hiên từng gặp qua Trạch Sinh mấy lần."
Phó Cảnh Hiên ngẩng đầu đáp một tiếng.

“Khi đó quan hệ giữa hai đứa rất tốt, rất thân thiết, ở cùng một nơi cũng rất hòa hợp.” Chữ "hảo" này nói tới mức nghiến răng nghiến lợi.

Phương Trạch Sinh đã để lại cho bà ta ấn tượng rất sâu sắc.

Hai con khỉ nhỏ lưu manh cùng nhau bắt nạt Phó Cảnh Nghiệp, để nó ngâm dưới sông hai ngày hai đêm, còn giúp Phó Cảnh Hiên nắm được nhược điểm của bà, hoành hành bá đạo trên đầu bà nhiều năm như vậy! Từng chuyện từng chuyện một, què cũng xứng đáng! Không được nhận tiếp đãi càng là đáng đời!
Phó Thượng Nghị cũng hồi tưởng lại chuyện khi trước, nói: "Trong Hội thưởng trà cũng đã thấy qua mấy lần rồi, một đám trêu chó chọc mèo, mang theo Song Nhi cùng trèo tường leo cây, chẳng có chút phép tắc, quy củ nào."
Liễu thị tuy bên trong hận đến nghiến răng, nhưng ngoài miệng nói: "Suy xét lại một chút, hồi ấy bọn chúng mới mười hai, mười ba tuổi, vẫn còn nghịch ngợm." Sau đó liền chuyển đề tài: "Nếu đã có giao tình từ nhỏ, mà trường hợp xấu nhất là không tìm được Song Nhi thật, đến lúc đó chi bằng để Cảnh Hiên lên kiệu hoa thay đi?"
"Hồ đồ!" Phó Thượng Nghị nói: "Lão nhị là nam nhân, lên kiệu hoa gì chứ!"
Liễu thị giải thích: "Ngoại trừ Hiên Nhi cũng không có lựa chọn nào tốt hơn.

Kiệu hoa nhất định phải có người lên.

Hiên Nhi và Phương Trạch Sinh là chỗ quen biết, đến khi ấy đem tất cả sự tình nói rõ ràng với hắn, cũng tốt hơn mang kiệu hoa trống không trả lại nhà bên đó.

Chuyện này truyền ra, còn không phải nói Phó gia thừa dịp Phương lão gia mất để thoái lui việc cầu hôn, không xem nhà đứng đầu trong tứ đại thế gia ra gì? Như vậy chúng ta chẳng phải sẽ gánh lấy điều tiếng hay sao?"

Phó Thượng Nghị do dự: "Lão nhị đã lên kiệu hoa thì phải bái đường, mà bái đường rồi thì coi như gả tới Phương gia, chuyện về sau nên xử lý như thế nào đây?"
Liễu thị cầm lấy chén trà, thổi thổi cho nguội bớt: "Bảo Trạch Sinh tìm một lý do nào đó để hưu thê là xong."
"Không được." Phó Thượng Nghị nói: "Chuyện hưu thê cùng việc đưa kiệu trống trở về chẳng có gì khác nhau, đều sẽ khiến người đời cười nhạo Phó gia ta! Mất hết cả thể diện!"
Liễu thị nhếch miệng, nhìn về phía Phó Cảnh Hiên đang phe phẩy quạt, nói: "Vậy chuyện này vẫn nên xem ý của Cảnh Hiên thế nào.

Nhìn y như kia, nếu đã không đưa ra được biện pháp gì thì chuyện này cũng đành theo ý tứ ấy thôi."
Phó Thượng Nghị nhất thời khó mở miệng.

Dù ông ta đối với Phó Cảnh Hiên chẳng hề có chút tình cảm nào, nhưng suy cho cùng cũng là một người cha, nhân sinh việc lớn cũng không thể quyết định qua loa được.

Phó Cảnh Hiên nhìn ông, do do dự dự một hồi, đột nhiên hiểu ý nói: "Con thân là người Phó gia, thời khắc nguy nan nên dũng cảm đứng ra gánh vác mới phải.

Gả hay không gả, hưu thê hay không hưu thê, tất cả đều nghe theo phụ thân cùng Đại phu nhân an bài."
Phó Thượng Nghị không có chủ kiến liền quay sang thăm dò ý tứ của Trình Tích Thu.

Trình Tích Thu ngồi nghe suốt nửa ngày, đặt bức thư qua một bên rồi gọi Phó Cảnh Hiên vào trong phòng mình, sai nha hoàn dâng trà lên.

Lúc chỉ còn hai người, bà chọt chọt lên trán y vài cái, cười nói: "Tinh quái."
Phó Cảnh Hiên giả ngu: "Đại nương đang nuôi một hầu tử đó sao?"
Trình Tích Thu cười nói: "Còn không phải? Nuôi con mười năm, đến cùng vẫn là thành người nhà kẻ khác."
"Con không có." Phó Cảnh Hiên im lặng một chút, gục xuống bàn nói: "Bất quá chỉ là đi làm chuyện sẽ sinh lợi cho mình."
"Làm chuyện sẽ sinh lợi cho mình chính là đi làm tân nương tử của nhà người ta à?"
Phó Cảnh Hiên hậm hực nói: "Không phải vậy thì còn có thể thế nào? Người kia tính cách lãnh đạm, lạnh lùng, mặt ít khi đổi sắc, là một người vô cùng quyết đoán, vô cùng cứng nhắc."
Tuy ngoài miệng ghét bỏ nhưng ánh mắt Trình Tích Thu lại lộ ra tinh quang, bà ôn nhu nói: “Trạch Sinh cũng là một hài tử đáng thương.

Chỉ là...đã qua lâu vậy rồi, không biết đứa nhỏ này có còn nhớ khoảng thời gian các con đã trải qua cùng nhau hay không..."

Phó Cảnh Hiên nói: "Hắn nhớ hay không cũng không sao, chỉ cần con vẫn luôn nhớ rõ là được."
Trình Tích Thu bất đắc dĩ: "Lần này con lại hại Liễu thị thêm lần nữa.

Bà ta vốn tưởng rằng đã thuận lợi đuổi được con ra khỏi nhà, nhưng không ngờ đến lại nhảy vào cái hố do con đào sẵn.

Bà ta vì để móc nối với Phương gia cũng đã tiêu tốn không ít tiền của."
"Liễu nhị nương quả không phụ kì vọng của con, phải cảm ơn bà ta một chuyến."
Trình Tích Thu hỏi: "Sao con biết bà ta nhất định sẽ làm như vậy?"
Phó Cảnh Hiên nhếch môi cười: "Liễu nhị nương là một người thông minh, bà ta có thể suy tính được rất nhiều chuyện trong đầu.

Trái lại, nhi tử của bà ta thật chẳng giống mẫu thân chút nào, bộ dạng ngu ngơ, đần độn.

Bà ta đã sớm nhìn con không vừa mắt, lại không tìm được một lý do để danh chính ngôn thuận đuổi con đi, đoán rằng sớm muộn gì cũng sẽ ra tay với Song Nhi.

Phương gia vướng phải chuyện này thì phải trách cái số thôi.

Liễu nhị nương tâm địa ác độc không phải người không biết, việc hôn nhân của Song Nhi bà ta nhất định nhúng tay.

Muốn để muội ấy gả cho nhà càng kém càng tốt thì nhìn quanh một vòng chỉ có Phương gia là hợp ý bà ta.

Song Nhi vì Khang Lâm không chịu nghe theo sắp đặt nhất định cũng nằm trong dự liệu của bà ta.

Chỉ cần Song Nhi đào hôn liền đưa con lên kiệu hoa, việc này tự nhiên sẽ làm cho bố trí của bà ta thuận lý thành chương*."
*Thuận lý thành chương: Ý nói sự việc cứ thế mà diễn ra thuận lợi, suôn sẻ..