Rượu Mơ Xanh

Chương 21




Sau khi bị giáo viên toán chiếm dụng hai tiết tự học, tiết tự học tối cuối cùng, rốt cuộc đại phát từ bi để lại cho bọn họ làm bài tập hôm nay.

So với khối 12 thì học sinh lớp 10 không cảm giác gấp gáp gì cả, giáo viên vừa đi, lập tức bắt đầu hoạt động tự do.

Có người giống Lưu Tri Hạo, thành thật làm bài tập, không để ý đến chuyện bên ngoài.

Còn có người giống Đào Tử Dương chuyên tâm đào hố trên bàn —— trường học không cho mang điện thoại, tuy rằng không quản nghiêm, nhưng vì có cái để chơi khi đi học, từ khi khai khảng đến giờ Đào Tử Dương quyết chí đào một cái hố trên bài để giấu trời qua biển.

Thẩm Âm Âm đang viết bài tập tiếng Anh, vì để thuận tiện, tóc buộc thành đuôi ngựa, khóe mắt thấy bạn học Tưởng Kiều đang dốc lòng muốn trở thành một phóng viên của cô, cứ nhìn cô rồi muốn nói lại thôi.

“Muốn hỏi cái gì thì hỏi đi.” Nếu không Thẩm Âm Âm sợ cô ấy nghẹn tới chết.

Tưởng Kiều hưng phấn đến mức hai mắt phát sáng, hạ giọng nói: “Cậu và Lục…… Thật sự ở cùng một chỗ à?”

Vừa nãy trên đường từ phòng y tế về lớp, Thẩm Âm Âm đã đơn giản giải thích với Tưởng Kiều, còn vì sao bản thân ở nhà họ Lục, cô chỉ nói mơ hồ vì chút lý do trong nhà.

Sau đó Thẩm Âm Âm phát hiện, Tưởng Kiều không hề hiếu kỳ vì sao cô ở nhà họ Lục.

Cô ấy chỉ tò mò quan hệ của cô và Lục Quyết.

Thẩm Âm Âm bất đắc dĩ: “Đừng thêm mắm thêm muối, bọn mình chỉ ở cùng nhà, không phải ở cùng một chỗ.”

Đừng nói những lời linh tinh khiến người khác nghe xong là hiểu lầm nữa.

Tưởng Kiều không câu nệ tiểu tiết hỏi: “Cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là, vì sao anh ta gọi cậu là người giúp việc?”

Thẩm Âm Âm bĩu môi, cô chẳng biết bản thân trêu cậu ấm này đến mức nào, mới có thể có cái “xưng hô đen” này.

Nhìn vẻ mặt Thẩm Âm Âm không tốt lắm, Tưởng Kiều không tiếp tục truy hỏi.

Mãi đến khi tan học, các bạn học xung quanh cũng đi khá xa, Tưởng Kiều mới rất cẩn thận kéo Thẩm Âm Âm: “Lục Quyết có phải thường xuyên bắt nạt cậu không? Cậu ở nhà họ Lục có vui vẻ không thế?”

Hỏi nhảm xong, Tưởng Kiều bắt đầu lo lắng về vấn đề chất lượng sinh hoạt của bạn tốt.

Dù sao Lục Quyết kia, nhìn qua rất giống kẻ hay bắt nạt người khác.

Thẩm Âm Âm cười lắc đầu: “Anh ta không bắt nạt mình đâu.”

“Thật không?” Tưởng Kiều rất nghi ngờ, “Âm Âm, cậu nói thật với mình đi, nếu cậu ở nhà họ Lục không vui, thì về nhà mình đi, mẹ mình cực kỳ cực kỳ cậu, mèo béo nhà mình cũng có thể cho cậu sờ!”

Thẩm Âm Âm dở khóc dở cười, Tưởng Kiều đúng là nghĩ cái gì muốn cái đó.

Chẳng qua……

Cũng không phải không thể.

“Cậu đợi chút, mình gọi điện thoại.” Thẩm Âm Âm lấy điện thoại ra, gọi cho một dãy số.

Tiết tự học tối của khối 12 dài hơn 20 phút so với tiết tự học khối 10, Lục Quyết theo thói quen định lặn trước, lúc này, Địch Việt đi theo anh.

“Đừng đi theo tôi.” Lục Quyết lạnh nhạt hạ lệnh trục khách với Địch Việt.

“Đừng như vậy chứ, mình không có ý”, Địch Việt cợt nhả khoác vai Lục Quyết, “Cậu cũng chẳng nói em ấy sống nhờ nhà cậu.”

Lục Quyết nhún vai, hất tay anh ta xuống.

“Con gái dỗ chút là được rồi, cậu không biết thì mình có thể dạy cậu.” Địch Việt tự nhận có kinh nghiệm phong phú trong việc tán gái, cái chuyện dỗ con gái này, dễ như trở bàn tay.

Lục Quyết lạnh nhạt liếc anh ta một cái: “Nhìn tôi giống loại người nhàm chán đấy à?”

Địch Việt: “……”

Đột nhiên anh ta không dám nói chuyện nữa.

Nói thật thì, đối phương có khả năng trực tiếp trở mặt, tình hữu nghị vốn đã không bền chắc lắm càng thêm nguy cơ dễ đổ.

Nói láo thì, phạm phải chút lương tâm ít ỏi còn lại của Địch Việt.

“À vậy thôi, mình phải đi đón bạn gái, chào ngài!” Địch Việt chạy mất dạng.

Lục Quyết chẳng hề chú ý anh ta nói gì.

Anh nhớ tới khi ở cửa phòng y tế, Thẩm Âm Âm nhìn anh, ánh mắt vừa mê mang, lại thoáng có chút nhạy cảm.

Chắn hẳn cô đã hối hận khi nói anh tốt.

Lần này là đúng, anh không có chỗ nào tốt, cô nhận ra điều đó cũng không có hại gì.

Đừng có ngốc nghếch nói anh tốt với người khác nữa.

Lục Quyết nghĩ vậy, đi ngang tầng khối 10, nhìn thoáng qua hành lang, chỉ còn mấy học sinh, hầu như đều đã đi hết.

Anh không nhanh không chậm đi đến cổng trường, tốc độ đi cố ý vô tình chậm hơn so với ngày thường.

Chú Nhàn vẫn dừng xe ở chỗ cũ, cái này khiến Lục Quyết hơi thấy kinh ngạc.

Đang đợi anh sao?

Bước chân Lục Quyết bất giác nhanh hơn, anh đi đến, mở cửa xe, lại phát hiện Thẩm Âm Âm không có ở bên trong.

Anh do dự ngồi vào.

“Cậu Lục, thắt dây an toàn vào đi.” Chú Nhàn theo nhắc nhở thường lệ anh, đồng thời, xe chậm rãi đi về phía trước.

Lục Quyết sửng sốt, trầm giọng hỏi: “Không phải còn có một người à?”

Chú Nhàn nói: “Tiểu Thẩm à, con bé ngồi xe của bạn học.”

Dừng một chút, Lục Quyết mới hỏi: “Nói lúc nào?”

“Vừa tan học thì gọi điện thoại cho tôi, lúc đó cậu chưa ra.”

Lục Quyết tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại không nói.

Về đến nhà, trong nhà trừ thím Ngụy, một người cũng không có, Lục Quyết về phòng, mãi đến khi gần 12 giờ, cũng không nghe thấy cửa có tiếng động gì.

Con nhóc kia, thật sự lật trời rồi, đến cái giờ này rồi còn không về nhà.

Lục Quyết rời khỏi trò chơi, vo tập đề thi vừa làm xong thành một cục, ném vào thùng rác, dù sao anh cũng không định nộp.

Mở nhật ký cuộc gọi, lướt sang trang tiếp, là tất cả các cuộc gọi tuần trước.

Người Lục Quyết thường xuyên liên hệ không có mấy ai, Thẩm Âm Âm là một trong số đó, mỗi lần gọi đều là lúc nghỉ trưa, anh gọi cô đến phòng thiết bị đưa đồ uống.

Đồ uống ban đầu khó uống đến mức hoài nghi nhân sinh, uống thêm vài lần, lại chẳng nếm ra nó ngon hay dở nữa.

Mấy ngày nay không ai đưa nước cho anh, anh gian nan nhận ra, bản thân cảm thấy không quen.

Lục Quyết đứng lên, bật loa Bluetooth, căn phòng tràn ngập tiếng ồn ào của âm nhạc, anh hút liên tục ba điếu thuốc.

Vấn đề vẫn không thể giải được như cũ.

Đây không phải cách để giảm bớt lo âu, anh cực kỳ biết rõ điều này.

Lục Quyết lại một lần nữa mở nhân ký cuộc gọi ra, click dãy số kia, anh không lưu tên, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến việc anh thuộc cả dãy số.

Anh có khả năng đọc một lần là nhớ, nhưng không bao giờ nhớ cái đồ gì mà bản thân không muốn nhớ.

Nhưng chẳng hiểu dãy số này lén lút từ khi nào, rồi lại mạnh mẽ chui vào tâm trí anh, anh không hề phòng bị.

Đợi đến khi nhận ra, nó đã ở đó bằng cách không thể hiểu được

Mười một con số, tùy tiện nhảy nhót trước mặt anh, xoa eo, cực kỳ kiêu ngạo, giống dáng vẻ người nào đó ngày thường ngẩng mặt lên nói chuyện với anh.

“Đúng vậy, tôi cảm thấy anh tốt đấy, nhưng tôi sẽ không nói anh tốt chỗ nào!”

“Muốn biết à? Van xin tôi đi, tôi không muốn về nhà cùng anh đó!”

Lục Quyết: “……”

Đợi anh gọi cho cô, ăn nói khép nép dỗ cô về sao, nằm mơ.

Anh bực bội ném điện thoại lên đường, tạo thành một đường cong parabol lưu loát, đồng thời, cửa dưới tầng có tiếng động vang lên.

Đã là hôm sau.

Thì ra cô còn biết phải về à.

Mặt Lục Quyết không biểu cảm xuống tầng, lại thấy người về chính là Trịnh Chỉ Như.

Hai người nhìn đối phương, đều sửng sốt.

Trịnh Chỉ Như về nhà vào thời gian này, rất ít gặp phải Lục Quyết, trước nay anh như người tàng hình trong nhà, không biết khi nào về nhà, khi nào rời đi, không ai có thể nắm được tung tích của anh.

Mặt Lục Quyết trầm xuống, không có lời nào để nói, xoay người định đi.

“Đợi chút,” Trịnh Chỉ Như gọi anh lại, “Mẹ nghe nói thành tích kỳ thi tháng lần này của con khá được, đáng giá cổ vũ.”

Lục Quyết lãnh đạm nói: “Không có gì, gian lận thôi.”

Trịnh Chỉ Như mỉm cười đầy bất đắc dĩ: “Cái đứa nhỏ này, mẹ là mẹ con, con gian lận hay không chẳng lẽ mẹ không biết?”

Bà nói những lời này lại khiến Lục Quyết không có gì để nói.

Hôm nay thật kỳ quái.

Lục Quyết nhìn Trịnh Chỉ Như một cái, giọng điệu đông cứng nói sang chuyện khác, “Ai kia còn chưa về, nếu không muốn cô ấy xảy ra chuyện, tốt nhất gọi điện thoại hỏi chút.”

Anh xoay người đi, lại dừng lại bổ sung một câu: “Gọi hay không tùy mẹ, không liên quan đến con.”

Lời này rất không rõ ràng, Trịnh Chỉ Như nhanh trí nghe hiểu, bà đưa túi và áo khoác cho thím Ngụy đi cất, bình tĩnh giải thích: “Đêm nay Âm Âm ngủ lại nhà bạn, không về.”

“Không về?” Lục Quyết nhíu màu, “Thế thì, vì sao ngủ lại nhà bạn? Là bạn nào?”

Trịnh Chỉ Như kinh ngạc nhìn anh, ánh mắt dần dần hiện lên ý cười.

A đúng rồi, chuyện này không liên quan đến anh, ngủ ở đâu cũng tùy cô.

Anh nhớ kỹ chuyện này.

Lục Quyết yên lặng về phòng, tắt nhạc, cảm giác bình minh đã đến.

Ngày hôm sau, Thẩm Âm Âm vẫn không về.

Lúc ăn sáng thím Ngụy nói cho anh, kỳ nghỉ Quốc khánh Thẩm Âm vẫn ở cùng với bạn học, không về nhà.

Lục Quyết “Ừm” một tiếng, không thể nhìn ra phản ứng gì trên mặt.

“Còn có, buổi sáng công ty chuyển phát nhanh giao tới một gói hàng, là của Âm Âm,” thím Ngụy đưa cho Lục Quyết xem, “Cái này, hình như là ông bà nội Âm Âm gửi đặc sản, chắc phải cất vào tủ lạnh.”

Lục Quyết quét mắt nhìn địa chỉ trên gói hàng, lãnh đạm nói: “Đừng mở, để cô ấy về tự xử lý.”

Thím Ngụy rất buồn rầu: “Chắc là đồ ăn, cần phải để vào tủ lạnh, gọi điện thoại cho con bé đi.”

“Thím gọi đi.” Lục Quyết nói.

Thím Ngụy gật đầu, thím ấy không nhớ rõ để điện thoại ở đâu, đi phòng bếp tìm.

“Thôi, để tôi.” Lục Quyết tỏ vẻ miễn cưỡng, ngón tay lại di chuyển rất nhanh, bấm xong, để điện thoại cạnh tai.

Mấy chục giây qua đi.

Tốt lắm, cô không nhận.

“Gọi không được.” Sắc mặt Lục Quyết xấu đi rõ ràng, nặng nề ném điện thoại xuống bàn.

Thím Ngụy không chờ được, đồ trong gói hàng không chờ được, thím ấy về phòng bếp lấy điện thoại, lại quay lại phòng ăn, đến trước mặt Lục Quyết, thành công gọi cho Thẩm Âm Âm.

“Âm Âm à, thế thím giúp cháu mở gói hàng nha, cất đồ vào tủ lạnh, nếu không sẽ hỏng…… được được được…… Vừa nãy cậu Lục gọi điện thoại cho cháu, sao không nhận thế…… Như thế à……”

Ngắt điện thoại, thím Ngụy cười tủm tỉm nói với Lục Quyết: “Cậu Lục, Âm Âm nói con bé không lưu số cậu số, đừng gọi làm phiền.”

Lục Quyết nhìn khuôn mặt tươi cười hòa ái của thím Ngụy, không thể trút giận.

Anh hít sâu một hơi, đứng dậy, không nói một lời rời đi.

Lục Quyết biến mất suốt một tuần.

Thẩm Âm Âm cũng một tuần mới về nhà.

Kỳ nghỉ Quốc khánh năm nay, cha mẹ Tưởng Kiều đi du lịch ở Pháp, một mình Tưởng Kiều ở nhà nên sợ hãi, đúng lúc kéo được Thẩm Âm Âm đến nhà làm bạn với cô ấy.

Ngày đó không nhận cuộc gọi của Lục Quyết, là cô vẫn còn tức giận.

Làm khó anh nói cô là người giúp việc quá đi, mệt cho cô còn nói tốt cho anh trước mặt người khác.

Khi một tuần trôi qua, Thẩm Âm Âm đã hết tức giận rồi, nhưng mà không biết nên đối mặt với Lục Quyết như nào.

Nghĩ đến sẽ trở lại ngày tháng cãi nhau, làm om tỏi như trong quá khứ, da đầu Thẩm Âm Âm tê dại.

Rõ ràng mọi thứ đều phát triển theo hướng tốt đẹp, lại lập tức về điểm xuất phát……

Nhưng như thế nào thì vẫn phải về nhà.

Thẩm Âm Âm ôm tâm tình thấp thỏm, mở cửa nhà.

Cô hy vọng Lục Quyết không ở nhà.

10 giờ sáng, thím Ngụy đi mua đồ ăn, mấy người lớn cũng không ở nhà, Thẩm Âm Âm nhẹ nhàng thở ra, yên tâm đi lên tầng hai.

Đi ngang qua cửa phòng Lục Quyết, cô cẩn thận dè dặt thả chậm bước chân.

Đột nhiên cửa mở ra.

Thẩm Âm Âm hơi sửng sốt, không kịp chạy.

Bỗng nhiên có đồ vật màu đen gì đó vụt ra khỏi cửa phòng, bổ nhào bên chân Thẩm Âm Âm.

Cô hoảng sợ, suýt nữa đá bay nó.

“Uông!” Vật nhỏ kêu hừ hừ, đôi mắt ướt át nhìn Thẩm Âm Âm, khẽ liếm mắt cá chân của cô, dáng vẻ cực kỳ đáng yêu.

Đây là một con chó con, dường như mới tròn tháng không lâu.

Lục Quyết đi ra, nghiêng người dựa trên cửa, bình tĩnh tự nhiên nhìn Thẩm Âm Âm.

Toàn bộ sự chú ý của Thẩm Âm Âm đều trên bé cún, cực kỳ vui mừng, hỏi Lục Quyết, “Chó con đâu ra đấy?”

“Tùy tiện nhặt được”, Lục Quyết mất tự nhiên khi bị đôi mắt sáng bừng của cô nhìn chằm chằm, mắt khẽ liếc qua phía khác, “Nếu em sợ, thì ném đi.”

Nói xong, như vì giảm bớt xấu hổ, anh khom lưng, nắm da sau cổ con chó con, nhẹ nhàng xách nó lên.

Bốn chân bé cún bất động, thẳng tắp cứng đờ, nhỏ yếu đáng thương bất lực.

Thẩm Âm Âm không nhịn được, vội vàng cướp cún con về ôm trong ngực: “Đừng ném nó đi, nó còn nhỏ như vậy.”

Đáy mắt Lục Quyết hiện lên ý cười, biểu cảm vẫn lạnh lùng như cũ, “Tôi không có thời gian nuôi.”

“Tôi……” Thẩm Âm Âm có chút do dự.

Thật ra cô có thời gian nuôi, đi học không ở nhà, cũng có thể nhờ thím Ngụy hỗ trợ chăm sóc, nhưng trong nhà chưa từng nuôi chó, cô không thể tự làm chủ.

Ai biết Lục Quyết trực tiếp ngắt lời cô, “Vậy em nuôi, nhớ kỹ, mỗi ngày đều phải cho nó ăn, chơi cùng nó, không thể ném nó ở nhà một mình, bản thân ra ngoài chơi bời thả ga.”

Thẩm Âm Âm nhíu mày.

Cái yêu cầu này có vẻ ổn, nhưng nghĩ một chút, lại cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.

“Vậy được rồi”, Thẩm Âm Âm nghi hoặc nhìn Lục Quyết, “Sao anh lại mang cún về nhà thế?

Lục Quyết cười nhạt, không giống sự trào phúng thường ngày, lại nhiều thêm mấy ý tứ cô nhìn không hiểu.

“Vô nghĩa, không phải em muốn nuôi chó à? Tôi không mang cún về cho em, chắc em cũng sẽ mang chìa khóa tôi đi bán làm phí đi đường, rồi chuẩn bị bỏ nhà ra đi đúng không?”

Thẩm Âm Âm hơi sửng sốt.

Ngược với ánh sáng ban mai, anh chói lóa không giống người thường.

Ngay cả cách xin lỗi, cũng đặc biệt như vậy.

Cô cắn môi, không nhịn được cười nhẹ.

“Tôi đã biết, tôi sẽ không bỏ nhà ra đi,” Thẩm Âm Âm nhẹ nhàng vuốt đầu bé cún, “Cũng sẽ không bỏ anh ở nhà một mình.”