Người có thể khiến vạn vật đều dung nhan thất sắc, thời khắc này lại như bất cứ lúc nào cũng có thể khô bại héo tàn.
Côn Ngô há hốc, mở miệng nói: "Ba ngàn thế giới, sinh linh vô số, ngươi chưa từng để ở trong lòng. Nhưng dốc cả một đời, ngươi lại chỉ chấp nhất với một Lộ Tiểu Thiền. Xem ra, Tiểu Thiền căn bản không có đem chấp dục của ngươi chữa lành..."
Ánh mắt Thư Vô Khích rơi xuống trên người Lộ Tiểu Thiền.
"Y chữa khỏi chấp nhất của ta, nhưng lại gieo xuống vọng niệm. Một đến một đi, một lấy một bỏ, thế gian nhân quả, vốn là như vậy."
Lông mi Lộ Tiểu Thiền run rẩy, khàn khàn khẽ gọi một tiếng: "Nước...."
Côn Ngô nhanh chóng xoay người, rót một chén trà đưa đến bên môi Lộ Tiểu Thiền.
Lộ Tiểu Thiền ùng ục ùng ục, đem cả bình nước trà uống sạch sành sanh.
Y nghiêng mặt sang, dùng sức lắng nghe.
"Vô Khích ca ca, ngươi còn ở đây không?" chuyện đầu tiên sau khi Lộ Tiểu Thiền mở mắt ra chính là nhìn về hướng có Thư Vô Khích.
Nhưng đây là lần đầu tiên khi y mở mắt ra, Thư Vô Khích không có ngồi ở bên giường cùng y.
Khoảng cách như vậy, rõ ràng đưa tay ra là có thể chạm tới, thế nhưng Lộ Tiểu Thiền lại cảm thấy như cách ngàn núi vạn sông.
"Ngươi tại sao không nói lời nào? Tại sao không tới? Ta vừa nãy đau quá a! Thật giống như bị thiêu cháy!" Lộ Tiểu Thiền cố ý dùng giọng nói đáng thương oan ức, chờ đợi Thư Vô Khích đáp lại.
Y biết Thư Vô Khích thoạt nhìn thanh lãnh, nhưng đối với y không chỉ nhẹ dạ, hơn nữa còn hữu cầu tất ứng.
Y thấy bả vai Thư Vô Khích hơi nghiêng về phía trước, tựa như muốn đứng lên đi về phía y.
Cả người Lộ Tiểu Thiền đều không còn cảm thấy đau đớn, tràn đầy mừng rỡ muốn ngửi được mùi vị trên người Thư Vô Khích, thế nhưng Thư Vô Khích lại siết chặt ngón tay, không nhúc nhích.
Trong lòng lập tức trống rỗng.
".....Vô Khích ca ca?"
Ngươi làm sao vậy?
Tại sao không đến bên cạnh ta?
Côn Ngô nhìn về phía Thư Vô Khích, lạnh lùng nói: "Chuyện ngươi muốn che giấu đã không còn ý nghĩa. Ngươi sợ y sẽ nhớ tới thống khổ khi bị nghiệp hỏa thiêu đốt mà rời đi ngươi, nhưng y hiện tại đã thật sự lĩnh hội qua!"
"Nghiệp hỏa... nghiệp hỏa gì?" Lộ Tiểu Thiền nhíu chặt mày lại.
Y biết Thư Vô Khích cùng Côn Ngô vẫn luôn có điều gạt y.
Thư Vô Khích nhìn về phía Côn Ngô: "Ngươi đi ra ngoài đi, ta sẽ nói với y."
Côn Ngô do dự: "Ta phải ở chỗ này trông chừng y."
Một lúc lâu sau, Thư Vô Khích mới mở miệng: "Nghiệp hỏa chính là thứ mới vừa nãy thiêu đốt ngươi."
Lộ Tiểu Thiền bỗng dưng nhớ lại nỗi thống khổ tê tâm liệt phế khi nãy, sợ hãi xông tới, ngay lập tức liền rúc vào trong góc, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh một tiếng, phảng phất như bản thân vừa thở ra một hơi, liền sẽ bị đốt cháy.
Thư Vô Khích nhìn y, thanh âm lạnh xuống: "Khiến ngươi bị thiêu đốt cũng không phải nghiệp hỏa, mà là ta. Đây chính là nguyên nhân ta không cho ngươi chạm vào ta. Ta chính là ngọn nguồn dẫn đến nghiệp hỏa thiêu đốt."
Lộ Tiểu Thiền làm tổ ở trong góc, y chỉ biết trận thống khổ kia khiến cho y hận bản thân tại sao lại sinh ra trên cõi đời này.
"Có phải ngươi sợ ta?" Thư Vô Khích hỏi.
Bên trong thanh âm lạnh như băng của hắn, là một loại khí tức sắp bước tới điểm cuối cùng của nỗi tuyệt vọng.
Giống như Lộ Tiểu Thiền chỉ cần trả lời một câu, liền có thể khiến hắn hoàn toàn sụp đổ.
Côn Ngô biết, hắn rõ ràng cái đáp án kia, nhưng hắn vẫn cứ muốn hỏi.
"Sợ ngươi cái gì?" Lộ Tiểu Thiền ngẩng đầu lên.
"Sợ bởi vì ta mà bị thiêu chết. Nghiệp hỏa thiêu đốt là cực hình thế gian, ngay cả Tiên Thánh cũng không chịu nổi."
Thanh âm Thư Vô Khích càng lúc càng lạnh.
Lộ Tiểu Thiền lần đầu tiên nghe thấy Thư Vô Khích dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với y.
Một loại sợ hãi dâng lên trong lòng y, lan rộng khắp cốt tủy.
Mà Côn Ngô nhìn Thư Vô Khích, đã không còn thấy bất kỳ linh khí gì từ trên người hắn, giống như dòng suối khô cạn, cây cỏ điêu tàn, chỉ còn chờ chết.
Trái tim Côn Ngô chìm xuống, nảy sinh một ý nghĩ khủng khiếp, đó chính là nếu như Lộ Tiểu Thiền nói sợ Thư Vô Khích, hắn lập tức sẽ tự hủy nguyên đan, hóa thành tro bụi.
Đây là phương pháp duy nhất để Thư Vô Khích không cần áp chế dục vọng bản thân, mà vẫn có thể tiêu diệt nghiệp hỏa trên người Lộ Tiểu Thiền.
Nếu như Thư Vô Khích thật sự chết đi, ai sẽ tới chống đỡ Vô Ý Kiếm Hải?
Thiên hạ thương sinh đối với Thư Vô Khích mà nói, giống như bụi trần không chút ý nghĩa.
Côn Ngô nhìn về phía Lộ Tiểu Thiền, e sợ y sẽ nói rằng y sợ hãi, lúc đó Vô Ý Kiếm Hải mà sụp xuống, bao nhiêu sinh linh có thể sống sót đây?
Lộ Tiểu Thiền nhìn Thư Vô Khích trước mặt, giống như chỉ cần mình dùng sức nhìn hắn, là có thể lưu lại linh khí quanh người hắn.
"Ta... đã nói rồi... ta không quan tâm có thể nhìn thấy mây bay vạn dặm hay không, cũng không quan tâm thơ rượu hay bốn mùa hoa nở, ta chỉ muốn luôn được nhìn thấy ngươi..."
Nguyện ngươi đối với ta, không rời không bỏ.
Nước mắt Lộ Tiểu Thiền rơi xuống, y không dừng được mà xoa mặt mình.
Y không cha không mẹ, không ai quan tâm đến sự sống chết của y, bản thân so với trời đất bất quá chỉ nhỏ bé như hạt bụi, nhưng ở trong lòng Thư Vô Khích, y nhất định rất trọng yếu.
Côn Ngô ngây ngẩn cả người.
Một khắc ấy, linh quang ảm đạm phân tán quanh thân Thư Vô Khích, giống như phượng hoàng niết bàn, bay về phía mặt trời rực lửa.
Hắn đi đến trước mặt Lộ Tiểu Thiền, hai mắt nhìn vào y, như đốm lửa trong đêm dài tăm tối, chấp nhất đến không cách nào phá hủy.
"Tiểu Thiền, ngươi cứ đợi ở chỗ này! Ta muốn rời đi một quãng thời gian, đi lấy một thứ, rất nhanh liền trở về."
"Ngươi muốn đi đâu!" Lộ Tiểu Thiền vươn tay muốn bắt lấy hắn, Thư Vô Khích nghiêng người sang một bên tránh được.
"Ta sẽ không vứt bỏ ngươi. Chờ ta trở lại, ngươi liền có thể sờ ta."
Côn Ngô vạn phần kinh ngạc.
Làm gì có biện pháp nào tiêu trừ nghiệp hỏa, chẳng lẽ Thư Vô Khích muốn rời khỏi Tiểu Thiền?
"Ngươi gạt ta đúng không?" tâm Lộ Tiểu Thiền chìm xuống, đây là lần đầu tiên từ sau khi gặp được Thư Vô Khích, hắn nói muốn rời khỏi y.
Thư Vô Khích bình thản cười một tiếng, giơ cổ tay, khóa Tiên Lăng liền uyển chuyển mà hướng lên phía trên, cọ vào hai má Lộ Tiểu Thiền, giống như ngón tay Thư Vô Khích đang lau đi nước mắt cho y.
"Ta nói ta sẽ trở về, thì nhất định ta sẽ trở về."
Thư Vô Khích quay người liền rời đi.
Lộ Tiểu Thiền lập tức cảm thấy một trận trống trải lạnh lẽo ùa vào trong lòng, không ngừng nắm chặt khóa Tiên Lăng, ngoại trừ tiếng đinh linh đinh linh, đã không còn kéo được Thư Vô Khích.
"Tiểu Thiền, ta để ba đạo kiếm ý ở lại cùng ngươi, thay ta bảo vệ ngươi. Côn Ngô, ngươi trông chừng y cẩn thận, chậm thì nửa tháng, nhiều thì một tháng, ta chắc chắn sẽ trở về tìm y."
"Ngươi muốn đi đâu! Ngươi muốn đi lấy cái gì!"
Côn Ngô đuổi theo, nhưng Thư Vô Khích thần hành ngàn dặm, đã mất tung ảnh.
Hắn xoay người, nhìn lư hương đã tắt trên bàn, lập tức đem nó đốt trở lại. Hắn nhất định phải biết, trang y thư cuối cùng mà Thư Vô Khích xem là cái gì.
< Lăng Nguyên Quân y điển > Bắc Minh thiên.
—— Bắc Minh có linh thú, kỳ danh là Liệt (giá rét), ngàn năm thay da, thế gian chí hàn, nếu làm thành phụ cốt y*, có thể ngăn cản tất cả nghiệp hỏa Tà linh.
[*y phục bám vào xương.]
Côn Ngô nhắm mắt lại, dùng sức nện xuống mặt bàn.
Liệt tuy là linh thú, nhưng tính tình kỳ quái.
Thư Vô Khích mới vừa bị linh khí ngàn năm của bản thân xông vào nguyên đan, tiên kiếm cũng để tại Vô Ý Cảnh Thiên, vạn nhất Liệt không đem da đã thay của mình giao cho hắn, hắn tất nhiên sẽ cùng Liệt cứng đối cứng!
Nếu như hắn không phải đối thủ của Liệt, vậy nên làm thế nào cho phải?
Lộ Tiểu Thiền còn đang lôi kéo khóa Tiên Lăng, trong lòng ảo não một trận.
"Sư huynh! Sư huynh! Ngươi mau giúp ta gọi hắn trở về!"
Y đã chạy ra tới cửa, Côn Ngô vội vàng đem y túm trở lại.
"Tiểu Thiền! Chúng ta đều không đuổi kịp hắn. Khóa Tiên Lăng khóa chính là hồn phách, không phải thân thể. Cho nên vô luận hắn đi tới nơi nào, vẫn sẽ cùng ngươi nối liền với nhau."
Lộ Tiểu Thiền dừng một chút, ngồi trở về trên giường nhỏ.
Côn Ngô thở dài một hơi, ngồi xuống trước mặt y.
"Tiểu Thiền, ngươi không muốn biết... nghiệp hỏa trên người ngươi đến cùng là chuyện gì xảy ra sao?"
"Hắn từng nói qua, ta thay hắn độ kiếp. Nghiệp hỏa này, chính là kiếp nạn của hắn có đúng hay không?"
"Đúng thế. Hắn chính là..."
"Ngươi không cần nói cho ta biết. Hắn không nói với ta, là vì không muốn để ta biết. Hắn không muốn ta biết, ta liền không nghĩ nữa."
Lộ Tiểu Thiền rất nghiêm túc mà trả lời.
Côn Ngô thở dài, vỗ vỗ vai Lộ Tiểu Thiền: "Như vậy ngươi cứ ngoan ngoãn ở lại chỗ này, không được chạy loạn khắp nơi, chờ hắn trở về."
"Ừm."
Côn Ngô cúi đầu, bỗng nhiên lại cảm thấy "Trang Tử không phải cá, làm sao biết cái vui của cá".
Cho dù bởi vì lòng có vướn bận mà vĩnh viễn không phá được cảnh giới "Đại Thế", chỉ cần trong lòng thỏa mãn, nơi nào không phải là cực lạc?
Từ khi Thư Vô Khích đi rồi, Lộ Tiểu Thiền mỗi ngày đều sẽ ở dưới gốc cây hòe già vạn năm trong Thái Lăng Các minh tưởng*.
[*thiền định quán tưởng.]
Côn Ngô cũng vui vẻ khi nhìn thấy y nghiêm túc tu luyện, vì vậy phái một tiểu dược đồng tên Thanh Diệu tới bầu bạn bên cạnh Lộ Tiểu Thiền.
Thanh Diệu không có việc gì làm liền mang Lộ Tiểu Thiền đi dạo xung quanh, chăm sóc sinh hoạt thường ngày của Lộ Tiểu Thiền.
Việc Thư Vô Khích rời đi giống như không ảnh hưởng đến tâm tình của Lộ Tiểu Thiền, mỗi ngày tu luyện xong, Lộ Tiểu Thiền sẽ cùng Thanh Diệu tu luyện một ít tiểu tiên pháp, dùng lá cỏ bện thành hình con dế, đánh nhau đến không còn biết trời trăng mây gió.
Đá dế chán chê, Lộ Tiểu Thiền liền dùng linh đằng làm thành mèo nhỏ chó nhỏ, để chúng nó ở trong vườn tiên thảo của Côn Ngô mài móng vuốt cào cây cỏ, sau đó Thanh Diệu liền đuổi theo đám mèo nhỏ chó nhỏ này, muốn đem chúng nó bắt trở về.
Lộ Tiểu Thiền lại càng bện càng hăng say, khiến Côn Ngô tức đến nỗi trực tiếp dùng linh khí đánh đám chó mèo này không còn manh giáp.
"Ngươi bướng bỉnh như vậy, có tin hay không Thư Vô Khích trở về đánh bàn tay ngươi!" Côn Ngô lôi Thư Vô Khích ra, hi vọng Lộ Tiểu Thiền thành thật một chút.
Lộ Tiểu Thiền lại ha ha cười: "Ngươi có tin hay không Vô Khích ca ca trở về, biết ngươi đem mèo nhỏ chó nhỏ của ta phá hủy đến không còn manh giáp, sẽ đánh bàn tay ngươi?"
Côn Ngô cứng ngắc tại chỗ, chỉ vào Lộ Tiểu Thiền nói: "Cút cút cút! Ngươi chà đạp cái gì cũng được, nhưng không được chà đạp vườn tiên thảo của ta!"
Vườn tiên thảo bị khóa lại, Lộ Tiểu Thiền không thể đi vào, bắt đầu trầm mê gấp người giấy, điểm linh khí cho chúng nó, những người giấy này động tác lời nói đều cực kỳ giống Thư Vô Khích, theo bên cạnh Lộ Tiểu Thiền ăn cơm đi ngủ.
Vừa đi vào tĩnh thất của Thư Vô Khích, liền nhìn thấy Lộ Tiểu Thiền lười biếng nằm trên đùi người giấy, còn có người giấy chải tóc cho y, thay y xỏ giày, Lộ Tiểu Thiền chưa bao giờ dám đối với Thư Vô Khích nguyên bản như thế, bèn đem đám người giấy này ra lần lượt "bắt nạt" từng cái một.
Côn Ngô nhìn vào liền cảm thấy mặt già không chịu nổi nữa, nghĩ thầm này có tính là sáng ba chiều bốn hay không?
Nếu Thư Vô Khích trở về, sẽ không trách phạt Lộ Tiểu Thiền, mà nhất định sẽ trách hắn không có trông chừng tốt Lộ Tiểu Thiền.
Bảy ngày sau, trong lúc Côn Ngô đang chế thuốc thì nhận được thư hàm do chưởng môn Triệu Tử Khiêm của Lạc Thủy Giản gửi tới, phu nhân của hắn sắp sinh, nhưng bởi vì bị Tà linh lẻn vào Lạc Thủy Giản làm tổn thương chân nguyên, sợ rằng cả mẹ lẫn con đều khó giữ được tính mạng.
Côn Ngô nhanh chóng thu thập đồ đạc, Lộ Tiểu Thiền tên tiểu ma đầu này, đành nhắm mắt làm ngơ!
Hắn mang theo đan dược, triệu hoán linh thú Cửu Diêu của mình, chạy tới Lạc Thủy Giản.
Lộ Tiểu Thiền chơi cả ngày cùng người giấy, liền cảm thấy không thú vị.
Chúng nó làm sao so được với Thư Vô Khích chân chính?
Y chống cằm, nghĩ thầm vẫn nên chăm chỉ tu luyện, tu vi tiến bộ, sau này có xảy ra chuyện gì cũng sẽ không kéo chân Thư Vô Khích.
"Thanh Diệu! Thanh Diệu!" Lộ Tiểu Thiền hô hoán lên.
Bên trong Thái Lăng Các tầng tầng không gian trùng điệp, Lộ Tiểu Thiền tìm không ra phương hướng, mỗi lần muốn đi đến chỗ cây hòe già vạn năm để tu luyện, đều phải nhờ Thanh Diệu dẫn đường.
Thanh Diệu đẩy cửa ra, cúi đầu đi vào.
"Sư thúc có gì phân phó?"
Bởi vì Lộ Tiểu Thiền gọi Côn Ngô là "sư huynh", mà Thanh Diệu là đệ tử của Côn Ngô, nên tự nhiên phải xưng hô Lộ Tiểu Thiền là "sư thúc".
Lộ Tiểu Thiền cuộn chân lại, ngồi ở trên giường nhỏ, chống cằm, nhìn Thanh Diệu, ngón tay ở trên đầu gối gõ nhịp mấy cái, lập tức cười nói: "Đi! Chúng ta đi tu luyện nào!"
"Vâng, sư thúc."
Lộ Tiểu Thiền cùng Thanh Diệu đi ra ngoài.
Thanh Diệu đi ở phía trước, Lộ Tiểu Thiền theo ở phía sau hắn, thừa dịp hắn không chú ý, bỗng nhiên di chuyển đến một không gian khác.
Không gian này vừa hay là Tàng Dược Các, vô số y tu dược đồng đang chỉnh lý linh dược.
Lộ Tiểu Thiền có thể nhìn thấy linh khí trên người bọn họ, y chạy tới một thân ảnh y tu có linh khí dồi dào nhất.
Y tu này hình như tên là Tử Kiều, là đệ tử dưới trướng Côn Ngô.
Tử Kiều đang muốn hành lễ: "Sư thúc..."
"Còn nghi thức xã giao này nọ làm cái gì! Ta nói cho ngươi hay, Thanh Diệu bị Tà linh bám vào người! Ta nhìn thấy linh quang quanh người hắn đều tối om om! Cùng mấy ngày trước đây hoàn toàn khác biệt!"
Lộ Tiểu Thiền vừa dứt lời, Thanh Diệu liền đi vào, cung kính mà nói: "Sư thúc, có phải đệ tử đi đường quá nhanh, ngài theo không kịp?"
Lộ Tiểu Thiền lùi về phía sau, lúc nãy ở trong phòng y đã chú ý tới hắc khí trên người Thanh Diệu, nhưng khi đó trong phòng chỉ có một mình Lộ Tiểu Thiền, chưa có ai dạy y làm sao trừ Tà linh, Lộ Tiểu Thiền không dám tùy tiện vạch trần.
Thanh Diệu không trực tiếp ra tay ở trong phòng, hơn phân nửa là muốn mang Lộ Tiểu Thiền đi đến chỗ nào đó, Lộ Tiểu Thiền kiềm chế thấp thỏm trong lòng, tìm đúng cơ hội di chuyển đến nơi có nhiều y tu, nghĩ rằng người đông thì sức lớn.
Lúc này hắc khí đã bao trùm toàn bộ cơ thể Thanh Diệu, một tia linh khí nguyên bản đều không nhìn thấy.
Tử Kiều bên cạnh Lộ Tiểu Thiền cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Sư thúc, ngài lo xa rồi. Nơi này là Thái Lăng Các, Tà linh ma quỷ không vào được."
Thanh Diệu khẽ mỉm cười.
"Sư thúc, có phải là người giấy chơi đùa không thú vị, muốn chư vị sư huynh đệ chơi đùa cùng ngài?"
Mấy ngày nay Lộ Tiểu Thiền thả ra chó chó mèo mèo náo loạn không ít, Thanh Diệu vừa nói như thế, các đệ tử bên trong Tàng Dược Các đều cho là Lộ Tiểu Thiền lại muốn đùa giỡn.
"Ta không có đùa giỡn! Hắn chính là bị Tà linh xâm chiếm thân thể! Các ngươi tại sao không thấy chứ!"
Lộ Tiểu Thiền lòng như lửa đốt, Tử Kiều lại giữ lấy mu bàn tay Lộ Tiểu Thiền, cười nói: "Sư thúc, nếu muốn chơi đùa, đợi chúng ta hết bận rồi sẽ chơi cùng ngài."
Ngón tay Tử Kiều nắm thật chặt, Lộ Tiểu Thiền lập tức hiểu ra, cười nói: "Tốt lắm, ta sẽ ở đây chờ các ngươi hết bận rồi chơi với ta!"
Thanh Diệu bước nhanh tới trước: "Tử Kiều sư huynh, sư phụ lúc gần đi đã dặn dò, muốn sư thúc chăm chỉ tu luyện."
Tử Kiều không nhanh không chậm mà xoay người lại, từ từ mở ra một ngăn tủ thuốc: "Tu luyện nhất thời không cần vội vã...."
Vừa dứt lời, Tử Kiều liền đẩy Lộ Tiểu Thiền vào bên trong ngăn tủ thuốc, sau đó chỉ nghe Tử Kiều la to một tiếng: "Sư thúc đi mau! Đi đến tĩnh thất của sư phụ!"
Lộ Tiểu Thiền rơi một cái, tiến vào bên trong một không gian khác.
Y khóc không ra nước mắt, nơi này là nơi nào y còn không biết! Làm sao tìm ra được tĩnh thất của Côn Ngô a!
Mà lúc này bên trong Tàng Dược Các, tất cả y tu đều đã xoay người lại, nhìn về phía Thanh Diệu.
Ánh mắt Tử Kiều lạnh xuống, quát to: "Tà linh lớn mật! Lại dám xông vào Thái Lăng Các! Quả thực..."
Lời còn chưa nói hết, khóe môi Thanh Diệu đã cong lên, lướt qua một tia cười khẩy: "Quả thực không biết sống chết? Toàn những lời sáo rỗng, thế nào mà ngàn năm vạn năm trôi qua, một chút ý tưởng mới mẻ cũng đều không có?"
"Buộc nó rời khỏi thân thể Thanh Diệu!"
Tử Kiều ra lệnh một tiếng, mười mấy y tu dồn dập kết trận, mấy đạo linh quang nối liền với nhau, gió lốc như lưỡi đao chuyển động quay cuồng, một đạo ngự tà đại chú từ bốn phương tám hướng hội tụ, trong nháy mắt đem Thanh Diệu khóa vào bên trong.
Thanh Diệu ngửa mặt bắt đầu cười ha hả.
"Đồ tử đồ tôn của Côn Ngô thực sự là càng ngày càng không dùng được! Nhiều người như vậy, mới kết ra được một cái chú không đỡ nổi một kích!"
Bỗng dưng, tà khí đen kịt từ trong thân thể Thanh Diệu kéo dài lan tràn, như những làn sóng đen, đem ngự tà đại chú do mười mấy người kết thành phá tan.
Tử Kiều cùng những đệ tử khác liều mạng chống trả, lần thứ hai kết chú, thế nhưng đại chú của bọn hắn còn chưa kịp kết xong, tà khí đen kịt nồng đậm như mực đã hóa thành một lưỡi hái khổng lồ đen tuyền, nhoáng lên một cái, kết chú liền bị phá tan, toàn bộ nhóm đệ tử đều bị chấn đến nội thương.
Tử Kiều phun ra một ngụm máu tươi.
"Không thể để cho nó đi —— "
Thế nhưng Thanh Diệu đã phi thân tới trước ngăn tủ thuốc kia, nhảy xuống, Tử Kiều kinh hãi hô lên: "Sư thúc —— "
Những đệ tử khác đều bị thương không nhẹ, có người đã hoàn toàn ngất đi.
Tử Kiều cắn chặt hàm răng, đem một tia linh khí cuối cùng của mình bắn ra ngoài, tia linh khí kia hóa thành Thanh điểu, xông về phía Thanh Hư Đỉnh của Tàng Dược Các, biến thành ngàn vạn linh vũ* nhỏ vụn, tản ra khắp bốn phương tám hướng.
[*lông chim mang theo linh khí.]
"Sư huynh..." Một tên đệ tử khác bò về hướng Tử Kiều, "Sư phụ đã đi xa... cho dù ngươi có thả tín hiệu ra ngoài... cũng không ai có thể tới kịp để cứu chúng ta..."
Tử Kiều nhắm chặt hai mắt: "Trước khi sư phụ rời đi... ta có nghe hắn nói qua... linh thú của Thiên Thu Điện chủ lạc đường, mấy ngày nay sẽ đi vào địa giới của Thái Lăng Các chúng ta để tìm kiếm... Tà linh này ít nhất đã hút tà dục hơn ngàn năm, nhóm đệ tử bên trong Thái Lăng Các chúng ta không đối phó được..."
"Nhưng dù Thiên Thu Điện chủ có ở gần đây... hắn xưa nay cùng các phái Tiên môn bất hòa, chỉ sợ sẽ không quản chuyện của chúng ta..."
"Như vậy, chỉ có thể làm hết sức mình, nghe theo thiên mệnh...."
Cùng lúc ấy, Lộ Tiểu Thiền đang chạy như bay trong một không gian xa lạ, nhưng chạy trốn thế nào cũng giống như đang ở trong tầng tầng lớp lớp mê cung, không tìm được lối ra, càng không cần nói đến việc tìm được tĩnh thất của Côn Ngô.
Thanh âm Thanh Diệu truyền đến, lúc xa lúc gần, Lộ Tiểu Thiền cả kinh té lộn nhào một cái.
"Sư thúc, ngài ở chỗ nào a? Đây là đang cùng đệ tử chơi trốn tìm sao?"