Rượu Chàng Tiên

Chương 22: Ngươi quan tâm ai nhất?




Lộ Tiểu Thiền theo bản năng muốn nắm lấy Thư Vô Khích, thế nhưng Thư Vô Khích lại lên tiếng trước một bước: "Không cho sờ loạn."

Tay Lộ Tiểu Thiền chỉ có thể cứng ngắc giữa không trung, không chỗ để.

Thế nhưng cách nhau gần như vậy, y dường như có thể nghe thấy nhịp tim của Thư Vô Khích, hô hấp của hắn, còn có cánh tay đầy sức mạnh của hắn.

Cái cảm giác này rất kỳ diệu, mơ hồ mang theo một tia mong đợi không nên có.

Thư Vô Khích nghiêng người, ôm y tiến vào.

Lộ Tiểu Thiền lặng lẽ nghiêng mặt qua, đem lỗ tai của mình dán vào lồng ngực Thư Vô Khích, cảm giác rất rắn chắc, y một bên rất muốn tiếp tục dùng lực dán chặt thêm chút nữa, một bên lo lắng Thư Vô Khích sẽ mắng y áp vào quá gần.

Thư Vô Khích đặt y xuống, để cho y ngồi ở trên một cái tiểu bồ đoàn* rách nát.

[*mấy cái đệm tròn mà người tu hành hay ngồi lên ấy.]

Không cần ai mở miệng, Lộc Thục tự giác cúi đầu, gom rất nhiều cỏ khô cùng cành khô, dùng miệng vây thành một đoàn, sau đó vẫy đuôi một cái, mấy đốm lửa bay vào đám cỏ khô đang chất chồng lên nhau, đám cỏ khô lập tức bùng cháy.

Ánh lửa chập chờn, chiếu sáng toàn bộ miếu Thổ Địa.

Cái miếu Thổ Địa này hoang phế đã lâu, không nói đến chuyện đâu đâu cũng có mạng nhện, ngay cả tro bụi cũng dày đặc một mảng. Tượng Thổ Địa Công chống gậy cũng nứt ra rồi, lư hương trước mặt bên trong rỗng tuếch.

Lộ Tiểu Thiền chà xát tay, Lộc Thục xoay một vòng quay xung quanh y, cơ hồ bao bọc lấy y.

"Nơi này thật là quạnh quẽ a! Không có lấy nửa điểm sinh khí."

"Quen là tốt rồi." Thư Vô Khích không để ý lắm.

Quen là tốt rồi? Ai có thể quen với chỗ không có sinh khí a?

"Vậy nơi ngươi ở, cũng là như vậy sao? Có người nào bên cạnh ngươi không?"

"Đã từng có, sau đó không có."

Lộ Tiểu Thiền lần đầu tiên cảm thấy mắt mù thật sự không phải là chuyện tốt đẹp gì, bởi vì như thế khiến y không nhìn thấy được biểu tình của Thư Vô Khích.

"Vậy thời điểm ngươi ở một mình, thường làm cái gì?"

"Nhớ một người, đợi một người."

"Vậy ngươi đợi bao lâu?" Lộ Tiểu Thiền thật sự cảm thấy hiếu kỳ, rốt cuộc là ai, có thể được Thư Vô Khích để ở trong lòng?

"Một ngàn ba trăm bảy mươi hai năm."

Mắt thấy tia lửa tóe ra từ đám cỏ khô sắp đụng vào đôi tay đang sưởi ấm của Lộ Tiểu Thiền, cổ tay Thư Vô Khích liền nhấc lên, khóa Tiên Lăng liền vung ra thành một vòng cung, tia lửa chạm vào khóa Tiên Lăng, trong nháy mắt liền bị dập tắt.

Lộ Tiểu Thiền biết, dùng thời gian mười sáu năm ngắn ngủi của chính mình không thể nào lĩnh hội được ngàn năm cô độc của Thư Vô Khích, nhưng y cứ muốn biết rõ tất cả mọi thứ về hắn.

"Thời gian dài như vậy a... vậy ngươi có đợi được không, hay là đã quên mất người mà mình đợi là ai?"

Tựa như trong trấn đã từng có một vị cụ ông, thê tử của ông ấy vào rất nhiều năm trước đã sinh bệnh qua đời, ông ấy mỗi ngày đều thắp hương cho thê tử suốt hơn năm mươi năm, sau đó, cụ ông cái gì cũng đều quên. Ngay cả thê tử tên gọi là gì, cũng không còn nhớ rõ.

Cõi đời này làm gì có thiên trường địa cửu.

Ngay cả một đời một kiếp cũng hiếm ai có đủ sức mà đi đến cuối cùng.

"Ngươi có quên thở không?" Thư Vô Khích hỏi.

Không hiểu tại sao, Lộ Tiểu Thiền lại cảm giác được Thư Vô Khích đang nhìn mình.

Đó là một loại ánh mắt rất dùng sức cũng rất khắc chế.

"Ngươi cho ta là người chết hay sao! Chỉ có người chết mới có thể quên thở mà thôi!"

Lộ Tiểu Thiền cười hì hì.

Y biết, người khiến Thư Vô Khích chờ đợi hơn một ngàn năm, quá nửa là một người không thể chờ được.

"Ta cũng giống như vậy. Ta vẫn luôn đợi y, tìm y, đến chết cũng không ngừng."

Lộ Tiểu Thiền bỗng nhiên hướng về phía Thư Vô Khích vươn tay ra, cười hì hì nói: "Vậy ngươi cho ta ít tiền đi."

"Ngươi lại muốn mua rượu sao?" Thư Vô Khích rũ mắt xuống, nhìn tay y đưa tới.

"Ta muốn mua đèn lồng! Đốt đèn lồng giúp ngươi tìm người a!"

Lộ Tiểu Thiền quơ quơ khóa Tiên Lăng, y cảm giác được Thư Vô Khích hiện tại, nhất định là đang khẽ mỉm cười.

Hơn nữa nhất định là tuyệt sắc thiên hạ vô song.

Đúng lúc này, ngoài cửa miếu truyền đến tiếng gõ cửa.

"Quấy rầy bằng hữu bên trong. Tại hạ là Chấp Ngô Sơn Trang Giang Vô Triều, đêm khuya đến đây, hy vọng ngủ chung một đêm."

Ánh mắt Lộ Tiểu Thiền sáng lên, rầm một cái đứng dậy: "Ôi chao! Là Giang lão ca sao?"

Sắc mặt Thư Vô Khích trầm xuống, giật lấy khóa Tiên Lăng một chút, Lộ Tiểu Thiền liền bị lôi xuống, nằm nhoài trên mình Lộc Thục.

Giang Vô Triều vừa nghe, lập tức liền rõ ràng trong ngôi miếu đổ nát chính là Lộ Tiểu Thiền cùng Thư Vô Khích!

Thế nhưng Thư Vô Khích tựa hồ không dễ ở chung, Giang Vô Triều chỉ có thể cúi đầu ôm quyền hành lễ: "Quấy rầy thanh tịnh của tiền bối, mong rằng tiền bối bao dung!"

Gò má Thư Vô Khích dưới ánh lửa mơ hồ lộ ra vẻ đau đớn xót xa, hắn giống như cái gì cũng không nghe thấy.

Lộ Tiểu Thiền bò dậy, kéo kéo khóa Tiên Lăng: "Vô Khích ca ca, ngươi để Giang lão ca tiến vào đi mà! Một mình hắn ở bên ngoài, không phải đáng thương lắm sao?"

"Ngươi để ý cái tên Giang Vô Triều kia?" trong thanh âm Thư Vô Khích lộ ra lạnh lẽo thấu xương.

Lộ Tiểu Thiền nắm lấy lỗ tai: "Ngươi đây là làm sao vậy?"

"Ngươi chỉ cần trả lời ta, ngươi có phải để ý hắn."

Không biết tại sao, Lộ Tiểu Thiền liền cảm thấy trong không gian vô hình có một luồng sức mạnh đáng sợ ập đến, đè ép tới khiến y không thở nổi.

Ngay cả Lộc Thục đang bao quanh y, cũng không nhịn được phát run.

"Ta... Ta chính là cảm thấy Giang lão ca là người tốt a! Hắn đã cứu ta! Nếu không có hắn, ngày đó ta đã bị Mạnh phu nhân hung ác mổ bụng rồi!"

"Ta hỏi chính là, ngươi để ý hắn?"

Lộ Tiểu Thiền nuốt một ngụm nước bọt, bỗng nhiên lo lắng câu trả lời của mình sẽ khiến Thư Vô Khích không vui, có thể hay không mạng nhỏ của Giang Vô Triều cũng giữ không được?

Làm ăn mày cả đời, nhìn không thấy ánh mắt người khác nhưng vẫn nghe ra được tâm tình a, nịnh nọt cũng phải gãi đúng chỗ ngứa.

Nhưng Thư Vô Khích đến cùng là thích cái gì?

"Cõi đời này, ta đã từng chỉ để ý đến một người, đó chính là lão ăn mày. Sau đó lão ăn mày ăn đậu phộng nghẹn chết, ta chỉ còn lại một mình. Qua nhiều năm như vậy, ngươi rốt cuộc tìm tới ta, mua cho ta đồ ăn ngon, còn mang ta đi trị đôi mắt, không ai đối xử với ta tốt như ngươi vậy — cho nên người mà ta quan tâm nhất chính là ngươi."

Lộ Tiểu Thiền tình cảm dạt dào, mũi chân không nhịn được mà xoa xoa mặt đất, trong lòng y khẩn trương a!

"Nói dối."

Thanh âm Thư Vô Khích nhàn nhạt, Lộ Tiểu Thiền ghét nhất chính là loại tính tình không lộ ra vui buồn hờn giận này của hắn.

"Ta không có nói dối!"

"Thời điểm ngươi chân tâm thành ý, không phải là biểu tình thế này."

Đậu xanh rau má, ta còn không biết thời điểm mình chân tâm thành ý bộ dáng ra sao, ngươi lại có thể biết?

Lộ Tiểu Thiền nhanh chóng lôi kéo khóa Tiên Lăng: "Vô Khích ca ca! Vô Khích ca ca! Giang lão ca thật sự là người tốt! Nếu hắn có chuyện gì bất trắc, lương tâm của ta sẽ bất an a!"

Thư Vô Khích thu lại cổ tay, Lộ Tiểu Thiền liền bị khóa Tiên Lăng lôi kéo té nhào đến trước mặt Thư Vô Khích.

"Ngươi quan tâm ai nhất?"

"Ngươi!" Lộ Tiểu Thiền như chém đinh chặt sắt.

Thư Vô Khích lúc này mới ngẩng đầu lên: "Vào đi."

Giang Vô Triều ngoài cửa đến tận lúc này mới thở ra một hơi.

Thế nhưng hắn không bước vào một mình, mà trên lưng hắn còn cõng theo một người khác.

Lộ Tiểu Thiền nghiêng đầu, nghe tiếng bước chân của Giang Vô Triều, không nhịn được hỏi: "Giang lão ca, ngươi cõng ai đó?"

"Là An Hoàn."

Lộ Tiểu Thiền ngây ngẩn cả người. An Hoàn không phải cái tên đệ tử Mạnh gia, đem y từ trong bụng tiên quân lôi ra hay sao?

Giang Vô Triều như thế nào lại cùng một chỗ với An Hoàn?

Giang Vô Triều đem người trên lưng đặt xuống, lần thứ hai cung kính hướng về Thư Vô Khích vái chào một cái, ngặt nỗi Thư Vô Khích vẫn cứ làm như không thấy người ta.

Lộ Tiểu Thiền vừa muốn hướng về Giang Vô Triều cười một cái thật tươi, khóa Tiên Lăng trên cổ tay lập tức siết mạnh, y thiếu chút nữa đau đến phát khóc.

"Lộ Tiểu Thiền, không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy ngươi ở đây. Có thể cùng tiền bối đồng hành, được ngài ấy chỉ điểm một hai, thật khiến cho người ước ao."

Lời của Giang Vô Triều là khách sáo, cũng là muốn thăm dò một chút quan hệ giữa Lộ Tiểu Thiền và Thư Vô Khích.

Lộ Tiểu Thiền lắc lắc tay: "Hiện tại, ngươi đang cùng vị tiền bối này ngủ chung một ngôi miếu Thổ Địa, duyên phận hiếm thấy, ngươi cũng có thể thỉnh hắn chỉ điểm ngươi nhiều hơn!"

Giang Vô Triều cười cười, hắn nhìn ra được, đừng nói chỉ điểm, Thư Vô Khích không nhấc ngón tay đem hắn nổ tung thành từng mảnh đã là rất có "duyên phận" rồi.

"Giang lão ca, An Hoàn chết rồi sao? Ngươi thật sự là người tốt, còn thay hắn nhặt xác?"

"Hắn chỉ còn một hơi, có lẽ không qua khỏi đêm nay. Ngươi còn nhớ ngày đó tại miếu Y Quân, Mạnh phu nhân người ra tay với ngươi hay không?"

"Nhớ chứ! Nhớ chứ!"

Nếu như mũi của y không phạm sai lầm, cái thùng xe ngựa mà y và Thư Vô Khích đi ngang qua kia, chính là của Mạnh phu nhân, bên trong thùng xe có mùi máu tanh truyền tới, chẳng lẽ là cái vị Mạnh phu nhân ngang ngược lại tràn đầy lòng ghen tỵ kia đã chết?

"Nàng biến mất. Thời điểm ta đến thôn nhỏ này, là ngày hôm qua. Khi đó trong thôn khói bếp lượn lờ, thôn dân vẫn còn nói chuyện cười đùa về kế sinh nhai. Xe ngựa của nàng liền đến một gia đình ở ngay giữa thôn, ta còn nhìn thấy tôi tớ của nàng mượn nhà bếp của thôn dân để nấu cơm cho nàng."

"Cái gì? Hôm qua?"

Việc này không thể nào a! Lộ Tiểu Thiền đi ngang qua thôn này, mùi vị mà y ngửi thấy được cũng không phải là một đêm thối rữa, một buổi tan hoang a!

Hơn nữa người trong thôn đều đã đi nơi nào?

"Ta cùng với nàng bất hòa, vì để tránh né nàng, ta liền tá túc tại một gia đình ở đầu đông của thôn."

"Sau đó thì sao?"

"Nửa đêm, ta phát hiện thôn này thế nhưng lại chợt im ắng lạ kì, ngay cả nửa điểm sinh khí cũng không có, vì vậy liền đứng dậy, thình lình kinh ngạc phát hiện ta đang ngủ tại một gian nhà rách nát bất kham, còn có kiến bò khắp nơi! Ta lao ra khỏi đó chạy vào trong thôn kiểm tra, phát hiện toàn bộ dáng dấp của thôn làng đã thay đổi hoàn toàn!"

"Chuyện gì thế này a?"

Tất cả đều giống như cố sự quỷ dị mà lão ăn mày hay kể cho Lộ Tiểu Thiền nghe!

"Ta lo lắng vị Mạnh phu nhân kia, liền tìm đến xe ngựa của nàng. Thế nhưng hai tỳ nữ trong xe ngựa đã chết, những người khác không rõ tung tích. Ta nghe được gần đó truyền đến tiếng đánh nhau, dường như là đệ tử Mạnh gia. Nhưng lúc tìm đến nơi, chỉ nhìn thấy An Hoàn bị trọng thương ngã trên mặt đất. Những người khác không rõ tung tích."

Giang Vô Triều thở dài một hơi, liền độ một tia chân khí cho An Hoàn.

Đôi môi An Hoàn vừa mở vừa khép, không biết đang nói cái gì.

"An Hoàn? An Hoàn?" Giang Vô Triều cúi đầu xuống.

Lộ Tiểu Thiền cẩn thận cảm nhận một chút, mở miệng nói: "Hắn nói chuyện sao!"

"Ừm! Hắn suy yếu quá mức, miệng không rõ ràng, hình như là đang cầu xin tha thứ!"