Hôm thử vai 《Tướng Quân Lệnh》Cố Tri Niên không trang điểm tùy ý như lần trước — khí sắc của cậu rất tốt nhưng so với Trình Uyên thì khác một trời một đất. Vì thế Phương Cầm đã sớm sắp xếp xong đội ngũ trang điểm, trang điểm cho Cố Tri Niên phù hợp với nhân vật ma ốm.
Làn da của Cố Tri Niên rất tốt, trang điểm cũng không mất nhiều thời gian. Bận rộn xong xuôi, Phương Cầm dẫn Cố Tri Niên đến địa điểm thử vai.
Hiện trường có rất nhiều người đang chờ, không kém gì so với lần trước đi thử vai Hạ Lan Phục. Điểm khác biệt chính là thái độ của những người này đối với Cố Tri Niên — trước đây Cố Tri Niên chỉ là một tên mặt trắng mới vào nghề không có tác phẩm không nổi tiếng, hôm nay Cố Tri Niên là tân binh có thành tích với vai Hạ Lan Phục.
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Cố Tri Niên có hơi khác biệt, Cố Tri Niên cũng không để ý lắm. Điều khiến cậu để ý chính là người đã tranh cãi với cậu trong lần thử vai trước Kha Văn Thanh cũng ở đây.
Cố Tri Niên nhanh chóng bắt gặp ánh mắt hắn nhìn về phía mình nham hiểm độc ác. Mặt cậu không chút thay đổi nhìn lại Kha Văn Thanh, phát hiện khóe miệng của người này có một vết máu nho nhỏ, trên cổ cũng có vết bầm nhàn nhạt — trạng thái của Kha Văn Thanh không được tốt lắm.
Nhưng chuyện này không liên quan đến Cố Tri Niên. Cố Tri Niên thu hồi ánh mắt, bình tĩnh ung dung chờ đợi thời gian thử vai của mình.
Kha Văn Thanh cắn chặt răng vì một lần nữa bị phớt lờ — hắn hận Cố Tri Niên tận xương tủy, người này không cần tốn nhiều sức lực đã cướp đi nhân vật vốn thuộc về hắn, cướp đi sự nổi tiếng của Hạ Lan Phục, bây giờ còn được chú ruột của hắn mời tới tham gia thử vai.
Lúc biết được chuyện này, Kha Văn Thanh gần như muốn giết Cố Tri Niên. Hắn chạy tới công ty Kha Triệu Niên chất vấn, hỏi Kha Triệu Niên tại sao muốn đem nhân vật này nhường cho người ngoài. Câu trả lời của Kha Triệu Niên là gì? Chú hắn nói bởi vì Cố Tri Niên thích hợp, còn nói cái gì mà cạnh tranh công bằng.
Cố Tri Niên nhờ có sự hậu thuẫn của kim chủ mới được như vậy, làm sao Kha Văn Thanh có thể cạnh tranh với Cố Tri Niên? Người thân của hắn còn huých khuỷu tay ra ngoài, Kha Văn Thanh hận không thể lột da của Cố Tri Niên.
Nhưng quyền lực của hắn không đủ so với vị kim chủ sau lưng Cố Tri Niên, vì thế sau khi Kha Văn Thanh suy nghĩ thì quyết định đánh chủ ý lên công tử ăn chơi Hạ Lê. Người này ăn chơi tự do thiếu điều đem hai chữ phóng đãng viết lên mặt, nâng đỡ rất nhiều Tiểu Hoa trong làng giải trí, đối xử tình nhân cũng rất hào phóng.
Có rất nhiều người muốn leo lên giường Hạ Lê, nhưng loại Omega sạch sẽ xinh đẹp như Kha Văn Thanh thì không được mấy người. Dưới sự dụ dỗ cố ý của Kha Văn Thanh, Hạ Lê thành công trở thành kim chủ đầu tiên trên con đường trở thành ngôi sao của Kha Văn Thanh.
Nhưng Kha Văn Thanh không có ý định dựa vào Hạ Lê để nổi tiếng, hắn tiếp cận và quyến rũ Hạ Lê, đều là vì lợi dụng Hạ Lê để chèn ép Cố Tri Niên thay hắn — tốt nhất là trực tiếp đóng băng tên trộm này, để Cố Tri Niên không bao giờ trở mình được nữa.
Kha Văn Thanh từng giằng co trong lòng, nhưng sự gằng co này đã hoàn toàn biến mất khi hắn nhìn thấy cái tên chân chó Lý Hi Vân trong bữa yến tiệc. Thay vào đó là hận ý ngập trời của Kha Văn Thanh đối với Cố Tri Niên.
Hắn dứt khoát leo lên giường Hạ Lê, cũng để Hạ Lê tùy ý đánh dấu mình. Chỉ có điều Hạ Lê là một tên biến thái, trên người Kha Văn Thanh bây giờ có rất nhiều vết roi, vết siết trên cổ đã được che đi bởi lớp trang điểm dày cộm.
Đều là kim chủ, Cố Tri Niên lại có thể được kim chủ ôm hôn, mà Kha Văn Thanh dường như mỗi ngày chịu đựng sự tra tấn. Sự tương phản này khiến Kha Văn Thanh không dám hối hận, một giây cũng không dám.
Cũng may rời khỏi giường thì Hạ Lê lại biến thành kim chủ ôn nhu đa tình, đáp ứng yêu cầu tùy hứng không có lý do của Kha Văn Thanh, cam đoan Cố Tri Niên không lấy được vai Trình Uyên này, sự nghiệp còn có thể bắt đầu sa sút.
Kha Văn Thanh không biết Hạ Lê sẽ làm cái gì, nhưng hắn vẫn lựa chọn đánh cược một phen vào tên ác ma hai mặt lúc trên giường và dưới giường này.
Cố Tri Niên không biết những âm mưu này. Sau khi nghe nhân viên công tác gọi, bước chân vững vàng đi vào phòng thử vai. Khác với phòng thử vai của Từ Dục, đoàn làm phim《Tướng Quân Lệnh》có bảy người. Nói cách khác, Cố Tri Niên muốn thông qua cần phải được bảy người đồng ý.
Đây đối với Cố Tri Niên mà nói đây là một thử thách không nhỏ, nhưng cậu chắc chắn đã sẵn sàng. Truyện được đăng tải duy nhất tại wp everythingoesorg và watt @ only_jeffrey, những nơi khác đều là re-up.
Cố Tri Niên đứng ở giữa sân khấu nho nhỏ, cúi chào các thành viên đoàn làm phim, lúc ngước mắt lên còn bắt gặp được ánh mắt trấn an của Kha Triệu Niên. Cố Tri Niên mím môi, sau khi nhìn quanh bốn phía, chậm rãi bước chân thong thả nhưng kiên định đi tới bên chiếc xe lăn dưới sân khấu.
Ban giám khảo dưới sân khấu cho rằng Cố Tri Niên muốn chuyển xe lăn lên, kết quả là Cố Tri Niên đưa tay nhẹ nhàng cầm lấy tay vịn xe lăn khom người ngồi lên. Sau khi ngồi vững vàng, Cố Tri Niên nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Tại hạ thân thể không khỏe, đi đứng không tiện, đành phải hành lễ với chư vị như vậy, mong chư vị không trách tội."
Mặc dù hơi thở khi nói chuyện không ổn định nhưng mỗi chữ đều được phát ra rõ ràng. Dứt lời, Cố Tri Niên hai tay ôm quyền, hành lễ với mấy người trước mặt.
Bảy vị giám khảo liếc mắt nhìn nhau, vẫn là Kha Triệu Niên dẫn đầu đưa ra phản ứng: "Lần trước chúng ta đến Trình phủ, mặc dù thế tử cũng bệnh yếu nhưng vẫn có thể đi lên vài bước, làm sao hôm nay lại"
"Trình thế tử" nghe xong lông mi khẽ run, thở dài: "Vài ngày trước tuyết rơi nhiều, lúc xuất hành bị chân trượt ngã, cho nên mới như vậy."
Kha Triệu Niên gật đầu: "Thì ra là thế, vậy khi nào thì thế tử sẳn sàng đi cùng chúng ta?"
"Tại hạ ngu dốt, không hiểu ý Kha tướng quân."
"Trình thế tử thông minh như vậy, ngay cả Thánh thượng cũng có nghe nói về thế tử. Bây giờ trước triều đình chúng ta thế tử lại nói mình ngu dốt. Trình thế tử, ngươi muốn khi quân sao?" Kha Triệu Niên làm biên kịch của《Tướng quân lệnh》, chỉ là vừa rồi nhìn thấy cảnh Cố Tri Niên ngồi xuống thì đã biết Cố Tri Niên muốn thực hiện cảnh nào, vì thế dễ dàng phối hợp đối diễn.
"Thánh thượng? Khi quân?" Cố Tri Niên ngồi ngay ngắn trên xe lăn, hỏi ngược lại câu này, đôi mắt xinh đẹp nhưng vô hồn kia bình tĩnh nhìn chằm chằm Kha Triệu Niên, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp mãnh liệt. Một lát sau "Trình Uyên" lại mở miệng, trong lời nói lại ẩn chứa một sự hận thù nặng nề:
"Trình gia ta đời đời làm quan, phụng sự các đời từ hoàng đế Lương Nhã cho đến hoàng hậu Lương Thành, chỉ là bây giờ hoàng hậu thân tử trong hậu cung, cả nhà Lương thị đều trở thành ma dưới lưỡi kiếm. Xin hỏi tướng quân, bây giờ tại hạ làm gì có thể lừa gạt quân vương?"
Từ khi sinh ra "Trình Uyên" đã luôn mắc phải cảm hàn, những năm gần đây hắn đã đọc đủ thi thư, hiểu rõ thị phi đúng sai, trái tim hắn không chỉ là vì bách tính thiên hạ, mà còn là vì quân vương Lương gia qua mấy triều đại vẫn luôn hậu đãi Trình gia bọn họ.
Bây giờ nhắc tới chuyện của Lương gia, "Trình Uyên" nghiến răng nghiến lợi. Nhưng đồng thời hắn là quân tử có giáo dưỡng tốt cho nên ngay cả cảm xúc phẫn hận cũng biểu đạt hơi ngượng ngùng, trong mỗi lời nói vẫn mang theo lễ nghi của một học giả.
Kha Triệu Niên đập bàn: "Hỗn xược! Thiên hạ khắp nơi đau khổ lầm than, đương kim thánh thượng vì giải cứu bách tính mà đứng lên tiêu diệt Lương gia, thì có lỗi gì?"
"Vậy bách tính thiện hạ thì có lỗi gì?" Đôi tay Trình thế tử gắt gao nắm chặt tay vịn xe lăn, nhìn về phía Kha Triệu Niên trong ánh mắt không có nửa phần hoảng loạn: "Bách tính trong thành bị kỵ binh giẫm đạp thì có lỗi gì?"
"Kha tướng quân luôn miệng nói là vì thiên hạ, nhưng bách tính thiên hạ muốn cái gì? Bọn họ không muốn vợ con li tán lưu lạc khắp nơi, không muốn thi hài nằm la liệt mà chỉ biết nhìn trời kêu gào. Bọn họ chỉ muốn có ruộng tốt vài mẫu, chỉ muốn an cư lạc nghiệp. Kha tướng quân, ngươi, các ngươi đang ngồi đây, còn có vị quân vương đằng sau các ngươi, đến tột cùng là không biết, hay là không muốn biết?"
Kha Triệu Niên im lặng rất lâu sau đó vỗ tay. Tiếng vỗ tay này không chỉ là vì vị quân tử Trình Uyên sống giản dị trong nhà nhưng lại quan tâm đến thiên hạ, mà còn là Cố Tri Niên đã thể hiện sự quyết đoán của Trình Uyên.
Cảnh cậu diễn không dài, lựa chọn tình tiết cũng không mâu thuẫn như các thí sinh khác. Nhưng Kha Triệu Niên và tổng đạo diễn đều biết, chính là sau một màn này, Trình Uyên bị cuốn vào trong tranh đấu của các vị hoàng tử.
Hắn là một công tử đáng thương trong thời loạn thế, đồng thời cũng là đại diện cho sự chính trực và kiên định.
Cố Tri Niên thể hiện được sự bất khuất và vĩ đại của Trình Uyên, cũng khiến Kha Triệu Niên càng thêm chắc chắn mắt nhìn người của mình. Trước mặt những ban giám khảo khác mà vỗ tay tán thưởng cho Cố Tri Niên, bảo Cố Tri Niên sau khi ra ngoài hãy chuẩn bị thật tốt.
Vẻ mặt của tất cả mọi người ở đây đều biến sắc, Cố Tri Niên làm như không nhìn thấy, rời khỏi phòng thử vai — thật ra trong lòng cậu cũng có chút căng thẳng, nhưng diễn xong rồi căng thẳng cũng vô dụng.
Khi ra bên ngoài Cố Tri Niên mới phát hiện trời đang đổ mưa. Những người thử vai xếp sau lưng cậu đã được sắp xếp vào khu vực tránh mưa, Cố Tri Niên không gặp Kha Văn Thanh.
Như vậy cũng tốt, Cố Tri Niên không muốn gây thù chuốc oán với người trong giới, cậu chỉ muốn làm tốt công việc của mình.
Cố Tri Niên đứng đó nhìn quanh bốn phía nhưng không tìm thấy bóng dáng của Phương Cầm. Cậu lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện thoại cho Phương Cầm, bên tai lại vang lên tiếng còi với tiết tấu vô cùng quen thuộc.
Cố Tri Niên cất điện thoại quay đầu nhìn lại, cách có chút xa, Cố Tri Niên vẫn nhận ra chiếc xe mà Triệu Duy Trinh thường tới đón mình đang ở hướng đó — còn dám nói anh không giám sát cậu!
Cố Tri Niên tức giận nghĩ, đang chuẩn bị dầm mưa chạy tới cạnh xe thì lại thấy cửa xe phía sau mở ra, một người đàn ông cao lớn mặc âu phục giày da cầm một chiếc ô màu đen xuất hiện trong tầm mắt Cố Tri Niên.
Bọn họ nhìn nhau qua màn mưa, Alpha cất bước và dứt khoát đi về phía Cố Tri Niên.
Cũng không biết có phải chịu ảnh hưởng của Cố Tri Niên hay không, sau khi Triệu Duy Trinh trưởng thành cũng là một người thích sạch sẽ. Anh giống Cố Tri Niên, một ngày thích tắm hai lần, cho dù là kỳ dịch cảm cũng sẽ không bỏ qua. Văn phòng của anh được sắp xếp gọn gàng — mặc dù là do thư ký phụ trách. Cho dù là không gian riêng tư như phòng nghỉ ngơi ở văn phòng, Triệu Duy Trinh cũng sẽ tự mình dọn dẹp ngăn nắp.
Mà bây giờ, giày da của alpha bị bọt nước và bùn cát trên mặt đất làm bẩn, anh vẫn từng bước từng bước đi về phía Cố Tri Niên.
Cố Tri Niên đứng ở dưới mái hiên, nhìn chằm chằm bóng dáng của Triệu Duy Trinh đang đến càng ngày càng gần, cho đến khi Triệu Duy Trinh đi tới bên cạnh cậu.
Alpha quét mắt nhìn Cố Tri Niên một cái, lời nói ra khiến cho bong bóng màu hồng phấn trong lòng Cố Tri Niên đều vỡ nát: "Diễn cái gì mà rách nát quá vậy, còn hành hạ cái miệng thành màu này."
Cố Tri Niên bĩu môi, không tranh cãi với Triệu Duy Trinh, chỉ vươn hai tay về phía Triệu Duy Trinh. Triệu Duy Trinh nhíu mày: "Làm cái gì vậy?"
"Đất bẩn, anh cõng tôi qua đó." Cố Tri Niên hợp lý hợp tình ra lệnh.
Triệu Duy Trinh cười lạnh một tiếng, nghiêng ô trên tay qua một chút để nước mưa nhỏ lên người Cố Tri Niên. Cố Tri Niên vội vàng lui về phía sau hai bước né tránh: "Anh làm gì vậy!"
"Hiện tại người cậu bẩn rồi, tự mình đi đi." Triệu Duy Trinh nói xong nâng ô lên xoay người chuẩn bị rời đi. Đi được hai bước thì phát hiện bên cạnh không có ai, anh quay đầu lại, Cố Tri Niên vẫn đứng tại chỗ nhìn anh, miệng hơi cong giống như đang oán giận, lại giống như đang làm nũng.
Hai người ở dưới mưa dùng giằng co bằng ánh mắt chốc lát, cuối cùng vẫn là Triệu thiếu gia, một người cứng cỏi cũng phải chịu thua trước. Vừa thầm mắng mình đã cưới phải một tổ tông về nhà, vừa đưa ô qua tay cho Cố Tri Niên, rồi quay người khẽ cúi xuống mà không nói lời nào.
Cố Tri Niên nhận lấy chiếc ô, nhìn vào tấm lưng rộng lớn của Triệu Duy Trinh, khóe miệng càng ngày càng nhếch lên.
"Còn không mau leo lên?" Triệu Duy Trinh thúc giục với vẻ mặt khó chịu. Cố Tri Niên leo lên lưng Triệu Duy Trinh, một tay cầm ô che cho cả hai, một tay ôm lấy cổ Triệu Duy Trinh.
Alpha nhẹ nhàng cõng Cố Tri Niên, bước chân vững vàng đi về phía chiếc xe của mình.
"Sao anh lại ở đây, Triệu Duy Trinh?"
"Liên quan gì đến cậu?"
Cố Tri Niên hừ một tiếng: "Không liên quan đến tôi, anh đi chậm một chút, giày của tôi sắp ướt hết rồi!"
"Nếu còn kêu nữa tôi sẽ ném cậu xuống mưa làm con heo nước. Giữ ô cho kỹ!"
"Biết rồi, hung dữ cái gì chứ." Cố Tri Niên khẽ hôn một cái lên sau gáy của Triệu Duy Trinh.
"Đừng dùng cái miệng chết tiệt của cậu để hôn tôi!"
Cố Tri Niên tức giận nằm trên lưng Triệu Duy Trinh vừa hôn vừa cắn lên vai alpha: "Cứ hôn, hôn chết anh, xem anh còn dám hung dữ với tôi nữa không."
Hết chương 59.