"Tôi nghe nói Triệu tiên sinh gần đây có liên hệ với người Chu gia?"
Nguyễn Thừa thong thả ăn miếng steak trước mặt, tuy cúi đầu nhưng thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn Triệu Vanh, như đang quan sát biểu tình của Triệu Vanh.
Chu gia cũng là một thế gia ở Trúc Khê, không kém nhà Nguyễn Thừa, thậm chí còn có chút khó đối phó. Trong mấy ngày qua, hôn ước của Triệu Vanh và Lục Tinh Bình đã giải quyết xong, chờ quan hệ pháp luật của hai người được công nhận, đến lúc đó số tiền kia sẽ được chuyển vào tài khoản của cậu, tự nhiên cậu cũng tự tin hơn để rót vốn.
Cho nên Triệu Vanh liên hệ với người Chu gia, cũng là nói về vấn đề đầu tư.
Nguyễn Thừa biết được chuyện này, cho nên mới có cuộc gặp riêng ngày hôm nay.
Triệu Vanh ngồi ở một bên, vẻ mặt thản nhiên ý cười, không lộ ra tâm tư gì của mình.
So với đồ ăn phong phú trước mặt Nguyễn Thừa, trước mặt cậu chí là một bát súp nóng hổi, rất thanh đạm.
Cậu húp vài miếng rồi nói: "Liên hệ cũng chỉ trò chuyện thôi."
Động tác Nguyễn Thừa dừng lại, hỏi cậu: "Ồ? Nhưng tôi còn nghe nói, cô Chu có ấn tượng rất tốt với Triệu tiên sinh, sau khi trở về vẫn liên hệ với Triệu tiên sinh tiếp."
"Bởi vì nói chuyện hợp rơ."
"Triệu tiên sinh chẳng lẽ không biết, chúng tôi và cấp dưới nhà họ Chu có vài dự án cạnh tranh sao?"
"Tôi chỉ là người đầu tư." Vẻ mặt Triệu Vanh vẫn không thay đổi, bình tĩnh nói, "Bên phía cô Chu có vài công ty giải trí mà tôi quan tâm. Còn về những công ty khác, tôi không có suy nghĩ gì."
Nguyễn Thừa nheo mắt lại, sau đó nói thẳng: "Kinh phí chúng ta cần không thấp, trước đây nói chuyện với Triệu tiên sinh, Triệu tiên sinh cũng chỉ tự tin vừa đủ. Nhưng bên phía họ Chu cũng cần không ít, Triệu tiên sinh.... Sao lại đột nhiên có nhiều vốn lưu động như vậy? Nếu không thể thực hiện, họ Chu cũng không phải người tốt tính gì đâu."
Triệu Vanh không trả lời, mà trực tiếp giơ tay lên, bảo người phục vụ mang hóa đơn tới.
Cậu từ đầu tới cuối đều cười, có lẽ mấy ngày nay không bị mệt mỏi hay tổn thương, tâm tình cũng không tệ, sắc mặt tốt hơn trước rất nhiều.
Lúc này mặc một áo sơ mi đen tuyền ngồi ở kia, động tác giơ tay nhấc chân càng thêm kiêu ngạo.
Nguyễn Thừa biết cậu không muốn trả lời, nhún vai nói: "Mấy ngày không gặp, không hiểu sao cảm thấy Triệu tiên sinh có chút thay đổi."
Hắn nhớ mang máng, Triệu Vanh lúc tham gia tiệc tối còn có chút tem tém, thậm chí nói mình 'Suy nghĩ đơn giản'. Nhưng mà hôm nay ngay cả khi nhắc tới chủ đề nhạy cảm như vậy, người kia cũng không hề tỏ ra rụt rè, thậm chí như có như không mà né tránh.
Nguyễn Thừa nhớ tới tin đồn về Triệu Vanh khi mới tới Dương Thành, và cả hai chữ 'Ăn chơi' khi nhắc tới cái tên này.
Là Triệu Vanh thay đổi, hay vẫn là Triệu Vanh trước đây, lúc này mới bắt đầu lộ diện?
"Có lẽ tôi vẫn không thay đổi," Triệu Vanh thanh toán xong, chậm rãi đứng dậy, giọng nói không nghe ra được cảm xúc gì, "Chỉ là Nguyễn tiên sinh bây giờ càng hiểu tôi hơn mà thôi. Chuyện tôi hợp tác cùng cô Chu, không có nói với Nguyễn tiên sinh một tiếng, bữa cơm hôm nay coi như lời xin lỗi của tôi."
Ngụ ý, cậu chỉ là xin lỗi vì không thông báo cho Nguyễn Thừa.
Nói xong liền rời đi.
Nguyễn Thừa nhìn bóng dáng Triệu Vanh rời đi, đầu ngón tay nhịp lên cạnh bàn, có vẻ trầm ngâm.
Đợi tới khi người phục vụ dọn dẹp mọi thứ trên bàn xong rời đi, hắn lúc này mới di động gọi điện.
"Kiều." Hắn nói với người bên kia điện thoại, "Tôi hình như đã bị Triệu Vanh lừa rồi."
-
Triệu Vanh ra khỏi nhà hàng, gió lạnh lập tức thổi vào má cậu. Sau trận tuyết đầu mùa, Dương Thành đã bắt đầu vào đông, khắp nơi đều là cành lá khô héo, như thấy được rét lạnh.
Biết Triệu Vanh sợ lạnh, Từ Tínd dã đỗ xe ở bên đường, mở cửa ghế sau chờ cậu.
Lúc lên xe, Từ Tín từ từ đạp chân ga, sau đó hỏi cậu: "Tiểu Triệu, ăn nhanh vậy à? Chú mới tới chưa tới một tiếng."
Từ Tín là tài xế kiêm trợ lý Triệu Vanh tìm được mấy ngày nay, ba mươi mấy tuổi, hơi báo, tướng mạo vô cùng ôn hòa.
Anh ta trước đó là quản lý cao tầng của công ty Trần gia, nhưng không có quan hệ gì với đám người Trần Trạch Hòa, cũng không dính tới mấy chuyện phi pháp, là một nhân viên bình thường. Sau khi Trần gia sụp đổ, Từ Tín chật vật tìm việc thích hợp nhưng vẫn không tìm được, đúng lúc gần đây cảm thấy mình bận rộn cần người giúp đỡ, liền trực tiếp dùng lương cao mời người về làm cho mình.
Sau khi có sự giúp đỡ của anh ta, Triệu Vanh nhàn hạ hơn, thân thể cũng được nghỉ ngơi đầy đủ.
Lúc này, Triệu Vanh đang ngồi ở ghế sau, lấy di động ra đọc tin nhắn chưa xem, trả lời: "Không có gì tốt cả, Nguyễn Thừa muốn em từ bò hợp tác với cô Chu."
"Cũng bình thường thôi." Từ Tín qu@y tay lái, chạy về phía viện điều dưỡng, "Ở chỗ kia của bọn họ, nổi bật nhất là hai nhà này, quan hệ không thể tốt được. Em trước kia để anh và cô Chu bàn bạc chi tiết, anh còn cảm thấy kỳ lạ, điều này chẳng phải sẽ khiến Nguyễn tiên sinh không vui sao?
Xe chạy êm ru qua đường phố rộng rãi đông đúc, mang theo tiếng gió xào xạt, loáng thoáng vòng ngoài xe khiến Triệu Vanh có chút buồn ngủ.
Cậu ngáp một cái, nói: "Vâng. Thật ra em có thể lấy hết vốn lưu động đầu tư cho Nguyễn Thừa, nhưng mà...."
Nhưng sở dĩ cậu tiếp xúc với người khác, một là cảm thấy không thể bỏ hết trứng gà vào chung một rổ, thứ hai là....
Cậu mơ hồ cảm thấy Nguyễn Thừa có cái gì đó không ổn.
Từ sau khi cậu cùng Nguyễn Thừa đạt được thỏa thuận, ngoài những người đã đàm phán trước, Nguyễn Thừa còn thường xuyên giới thiệu cho cậu nhiều loại người khác nhau. Có đôi khi lại đột ngột gửi cho cậu tin nhắn, hỏi cậu có cần tư liệu nào về dự án muốn nhìn hay học không.
Nếu bọn họ là quan hệ bạn tốt, vậy điều này hợp lý.
Nhưng bọn họ chẳng qua là quan hệ hợp tác đôi bên cùng có lợi, Nguyễn Thừa sao lại...?
Cho nên Triệu Vanh muốn nghe ngóng, liền cố tình liên hệ với người nhà họ Chu.
Hôm nay nhìn thấy Nguyễn Thừa thử cậu, thật ra là cậu thử Nguyễn Thừa.
Cậu bí mật liên lạc với đối thủ của Nguyễn Thừa là Chu gia, Nguyễn Thừa chỉ hỏi cậu lấy tài chính từ đâu ra, lại không gây áp lực, đe dọa, thậm chí yêu cầu cậu từ chối hợp tác với Chu gia...
Triệu Vanh nhìn phản ứng của Nguyễn Thừa lúc đó, liền biết mình đoán không sai, Nguyễn Thừa khẳng định có gì đó mà mình không biết.
Triệu Vanh nói với Từ Tín: "Anh Từ, có thể giúp em tìm người có liên quan tới nhà họ Nguyễn và họ Chu, khai thác xem mạng lưới quan hệ của người tên Nguyễn Thừa này ra sao không?"
"Được!"
Cậu không nói chuyện nữa, cúi đầu chán nản xử lý tin nhắn trên di động.
Lưu Thuận gửi cho cậu hơn hai mươi tin nhắn, mở ra toàn những tin nhắn vô nghĩa lặp đi lặp lại.
Nội dung đại khái, Dư Tiên vẫn luôn tìm cách liên hệ Triệu Vanh, sau một hồi vòng vo tìm tới Lưu Thuận, giống như cầu xin ông nội mà nhừo Lưu Thuận dẫn gã tới gặp Triệu Vanh, hy vọng Triệu Vanh có thể giúp gã cầu tình Kiều Nam Kỳ mà buông tha.
Trong tin nhắn cuối, Lưu Thuận nói: "Anh có muốn gặp không? Nó muốn gặp mặt xin lỗi anh, xem thằng ngu này cầu xin anh thương xót chẳng phải càng đã hơn à?"
Triệu Vanh trả lời: "Người nó cần xin lỗi là Lục tiểu thư, liên quan gì tới anh? Kiều Nam Kỳ không chừng là đang trút giận cho tiền bối, tìm anh vô dụng. Em thấy phiền thì block nó đi."
Một lúc sau, Lưu Thuận chụp màn hình danh sách đen cho cậu, kiên quyết đến mức chọc cười Triệu Vanh.
Sau đó, cậu xem trạng thái trên tài khoản xã hội của những người khác.
Lướt một hồi, đầu tiên là nhìn thấy ảnh chụp đi du lịch của Lục Tiểu Nguyệt --- Lục Tinh Bình dẫn cô đi ra ngoài thư giãn, sau đó còn có vài bức ảnh về đám mèo hoang.
Mấy bức ảnh kia đều là chụp mèo, có vài con đang ngồi xổm, còn có vài con nằm bò, mỗi con Triệu Vanh đều quen thuộc --- là đám mèo hoang ở đường Xương Khê kia, trước khi rời khỏi Kiều Nam Kỳ cậu đã giao phó chúng cho một cửa hàng thú cưng gần đó.
Người đăng bài là nhân viên cửa hàng thú cưng cậu mới thêm bạn hai ngày trước, avatar là con mèo cam lớn nổi bật nhất trong đám mèo.
Mấy ngày trước, Triệu Vanh khi nhận được lời mời kết bạn, còn tưởng rằng mấy con mèo này đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng sau khi thêm bạn xong, đối phương nói mình là nhân viên cửa hàng thú cưng, gần đây có công việc mới, thỉnh thoảng sẽ gửi ảnh những chú mèo được nhận hoặc sắp được nhận nuôi để theo kịp hiện trạng, cho nên mới thêm Triệu Vanh.
Triệu Vanh mơ hồ nhớ tới nhân viên cửa hàng hình như là một cô bé trẻ tuổi.
Trước đây khi gặp loại chuyện này, cậu luôn phất lờ, dù sao bản thân cũng đang mắc kẹt trong vũng lầy, có quá nhiều việc cần bận tâm, thật sự không có tâm tư quan tâm mấy chuyện vụn vặt. Nhưng bây giờ, cậu tự do hơn rất nhiều, cũng không cần phải che giấu suy nghĩ bản thân nữa.
Cậu không nghĩ nhiều, chỉ nói 'Cám ơn' với người ta, sau đó thêm người vào danh sách. Tuy rằng cậu sẽ không mấy con mèo này về nhà, nhưng chúng lại đại diện cho quá khứ cậu muốn vứt bỏ, thỉnh thoảng nhìn mấy bức ảnh chụp mèo này cũng không tồi, dù sao mình cũng đã chăm sóc hơn mười năm.
Cô bé này hình như rất thích mấy con mèo đó, chỉ đăng những con mèo khác một hai lần, còn lại đều là những con mèo được gửi nuôi kia.
Ngay cả avatar cũng vậy.
Cậu load mới mỗi ngày đều có hình mới để xem. Mỗi ngày sáng sớm cũng sẽ gửi vài bức ảnh chụp cho cậu, cũng không biết có phải cửa hàng thú cưng có ánh sáng không tốt, ảnh chụp rõ ràng là ban ngày, nhưng lại như chụp trong bóng tối.
Cô bé này cũng không biết vì sao cũng không nói nhiều, chỉ đôi khi gửi vài từ 'Good morning' này nọ.
Sau đó Triệu Vanh phát hiện, ảnh chụp cô bé gửi cho cậu rất ít, còn trên bảng tin thì lại đăng nhiều hơn.
Buổi sáng Triệu Vanh lúc tỉnh dậy có hỏi cô bé: "Anh thấy em đăng nhiều thông tin cập nhật, sao lại không gửi riêng cho anh?"
Bên kia rất nhanh trả lời lại: "Sợ quấy rầy anh, anh sẽ thấy phiền."
Những lời này, nếu không phải ngày đó mình đã uyển chuyển cắt đứt suy nghĩ của cô bé, thì cậu sẽ cảm thấy cô bé này còn có ý gì khác.
Triệu Vanh dở khóc dở cười.
Cậu click vào từng tấm ảnh của mèo trong bài đăng mới, lưu lại hai tấm mình thấy dễ thương, cho người ta cái like, lúc này mới lướt tiếp.
Một lúc sau, xe từ từ dừng lại, Từ Tín cũng không xe xuống mở xe cho cậu, mà là quay đầu khó xử hỏi: "Tiểu Triệu, em xem...?"
Triệu Vanh sửng sốt.
Cậu nghiêng đầu, xuyên qua cửa xe, nhìn thấy ngoài sân nhỏ nơi Triệu Mính ở, có một người đàn ông mặc áo khoác màu đen đang ngồi trên chiếc ghế dài bên đường, tay cầm di động, không biết đang làm gì.
Cậu quay đầu đi, tự mình mở cửa ghế sau, nói: "Anh Từ, anh cứ lái xe về đi, em hôm nay ở lại cùng mẹ."
Cậu xuống xe, lập tức đi tới trước mặt Kiều Nam Kỳ.
Lúc cậu tới gần, người này như nghe được tiếng bước chân, cũng không biết đang nhìn gì trên điện thoại, mà phản ứng đầu tiên là hoảng loạn tắt màn hình ném vào trong túi, đứng lên nhìn cậu.
Sắc mặt y không tốt lắm, hai lỗ tai hơi đỏ lên, cũng không biết có phải vì lạnh do ở ngoài lâu.
Kiều Nam Kỳ như vậy, thậm chí có chút giống năm đó mình theo đuổi Kiều Nam Kỳ.
Thật là....
Nhưng trong nháy mắt, Triệu Vanh có chút tò mò, nếu Lục Tinh Bình trong lòng không phải có người khác, cũng không phải không có ý với Kiều Nam Kỳ, Kiều Nam Kỳ liệu còn hứng thú với cậu không?
Nếu Kiều Nam Kỳ biết cậu sắp kết hôn với Lục Tinh Bình, có phải sẽ không còn lắc lư trước mặt mình, mà đi tìm Lục Tinh Bình chăng?
Nghĩ lại, cậu thật sự cảm thấy sự tò mò của mình quá nhàm chán, bởi vì đây là một câu hỏi vô nghĩa không cần câu trả lời.
Cậu cụp mắt xuống, tập trung nhìn cành cây khô héo phía xa, rồi lại đứng yên trước mặt Kiều Nam Kỳ, nói, "Có chuyện gì sao?"
Ánh mắt Kiều Nam Kỳ nhìn cậu thật sâu.
Người này lấy ra một tấm danh thiếp đưa tới trước mặt cậu: "Anh đã nhờ người tìm được một chuyên gia về thần kinh, chuyên về bệnh của mẹ em. Anh đã liên hệ với người ta, nói anh có... người bạn, có người bạn muốn gặp ông ấy, em trực tiếp gọi điện là được."
Triệu Vanh nhìn tấm danh thiếp kia, ngón tay đang cầm lấy nó thon dài, trên ngón áp út tay trái còn đeo chiếc nhẫn có thiết kế vô cùng quen thuộc.
Cậu nhìn thoáng qua tên bác sĩ trên tấm danh thiếp, dưới ánh mắt chờ đợi của Kiều Nam Kỳ, giơ tay đẩy tấm danh thiếp về.
"Cám ơn" Cậu nói tiếp, "Không cần."
Kiều Nam Kỳ hơi sượng, vẫn cầm tấm danh thiếp, nhất thời có chút bối rối không biết làm sao: "Triệu Vanh... Anh biết em vẫn giận anh, nhưng nói không chừng có thể tình trạng bệnh của mẹ em tốt hơn, tốt xấu gì cũng thử một lần, được không? Em có thể coi như không có liên quan tới anh, cũng không cần cám ơn anh..."
Triệu Vanh lắc đầu.
Cậu không phải người gay gắt gì, lần trước cố ý nổi nóng đã là giới hạn, bây giờ không tức giận nổi, ngược lại có chút bất lực.
Nhưng lời nói bất đắc dĩ vẫn mang theo tia lạnh lùng, càng đâm sâu vào trong trái tim Kiều Nam Kỳ.
"Đầu năm nay..." Triệu Vanh chỉ bình tĩnh kể, "Mẹ tôi đột nhiên bệnh nặng, tôi lúc ấy chăm sóc bà ấy nửa tháng không về nhà. Sau đó bác sĩ điều trị nói với tôi tình trạng của bà đang chuyển xấu, tôi rất lo lắng, nên đã tìm bác sĩ chuyên môn hơn."
"Nhưng lúc đó tôi chỉ có một mình, tôi về..." Cậu khựng lại, "Là sau anh..."
Cậu không tìm được Kiều Nam Kỳ, tới công ty cũng không thấy bóng dáng Kiều Nam Kỳ.
Khi đó, cậu vẫn không nhịn được mà gọi cho Kiều Nam Kỳ.
Cậu muốn dựa vào Kiều Nam Kỳ.
Nhưng người nhận lúc ấy là Lục Tinh Bình.
Lúc nghe được giọng Lục Tinh Bình, Triệu Vanh giật mình, chỉ nghe Lục Tinh Bình nói với mình: "Nam Kỳ bây giờ không tiện, tôi sẽ báo lại với cậu ấy sau."
Triệu Vanh im lặng.
Cậu muốn cúp điện thoại, nhưng nghĩ tới Triệu Mính, cậu vẫn kìm nén xúc động. Sau một lúc lâu, cậu mới nói: "Làm phiền tiền bối rồi."
Tính cách của Lục Tinh Bình sẽ không phải người không nói với Kiều Nam Kỳ. Nhưng mà sau đó, Kiều Nam Kỳ vẫn không có hồi âm gì.
Sau đó cậu đi nhờ cậy nhiều mối quan hệ, kể cả đám bạn xấu ngày thường cùng hay đi uống rượu đều nhờ vả một lần.
Ký ức thu hồi.
Triệu Vanh chậm rã nói: "Vị bác sĩ này, nửa năm trước tôi đã tự mình tìm tới."
"Nhưng tôi vẫn phải nói một tiếng cám ơn với anh." Cậu nói: "Đối với tôi nửa năm trước, có lẽ đã khóc lóc thảm thiết cám ơn vì nhận được tấm danh thiếp này."
Han: Kỳ ơi anh lắm trò thế:)))