Triệu Vanh nhất thời không biết nên phản ứng lại thế nào.
Cậu cố gắng lắm mới uống được một hớp cà phê hàng thật giá thật ở đây, vậy mà cà phê vì câu nói của Lục Tinh Bình mà xém nữa phun ra hết.
Lục Tinh Bình thông minh hơn cậu nghĩ quá nhiều, cũng thẳng thắn không chịu nổi.
Cậu còn đang định khéo léo nhìn thái độ của Lục Tinh Bình ra sao, không nghĩ tới còn chưa ăn cơm, Lục Tinh Bình lại chủ động nhắc tới chủ đề này.
Hai tay Triệu Vanh giữ ly nước, cảm nhận được hơi ấm trong lòng bàn tay, ngón tay cọ xát vào thành ly, mới đè nén nổi hoảng loạn ngay lúc này.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn lén sắc mặt của Lục Tinh Bình.
Lại đụng phải ánh mắt của Lục Tinh Bình.
Lục Tinh Bình nhướng mày: "Muốn suy đoán thái độ của tôi à?"
Triệu Vanh: "......"
Nhìn ra được thì cũng đừng nói ra chứ.
Lúc này cậu mới bình tĩnh lại, cười nói; "Tiền bối vì sao lại cảm thấy lại là hôn ước? Hôn ước này, nhiều năm rồi không ai nhắc tới, chỉ là nói đùa mà thôi."
"Lúc trước hôn ước này được sắp đặt bởi cha mẹ tôi và bà nội cậu, bởi vì Lục gia khi đó gần tiêu rồi."
Lục Tinh Bình cầm lấy thìa vàng nhỏ từ từ khuấy cà phê lên, nhìn nhiệt độ bốc lên, như khiến lời nói ấy được bọc bởi một lớp sương mù.
"Chỉ là sau này Lục gia không cần đến sự giúp đỡ này nữa, tôi cũng không xem trọng chuyện đính hôn này." Khi anh nói chuyện cũng không che giấu thái độ như cũ, "Nhưng tôi có suy đoán ---- sao có thể xảy ra được? Bọn họ lấy gì đảm bảo cả hai người không thích đối phương như tụi mình lại đồng ý thực hiện cái hôn ước hoang đường đó? Cậu tuy rằng nửa đường được Trần gia nhận về, nhưng nói thế nào, trước khi Trần Phong Niên Niên qua đời cũng là người đứng đầu nhà họ Trần, cậu lại là đứa con duy nhất, tìm đối tượng tốt cũng quá dễ, không cần thiết."
"Hôn ước này, nhất định có lợi ích gì khác. Chỉ là trong lòng cậu vẫn luôn chỉ có mình Nam Kỳ, lợi ích kia không bằng một góc Kiều Nam Kỳ trong lòng cậu."
"Sau đó cậu chủ động chia tay với Nam Kỳ, tần suất xuất hiện trước mặt tôi nhiều hơn."
Triệu Vanh thở dài.
Cậu nói: "Nói không chừng em bị di tình biệt luyến* với tiền bối thì sao?"
*: Yêu một người rồi, sau đó không yêu nữa mà có tình yêu mới.
Lục Tinh Bình nhấp một ngụm cà phê, rồi từ từ đặt ly cà phê xuống.
Anh nói: "Ánh mắt cậu nhìn người mình thích không phải thế này."
Triệu Vanh im lặng.
Có lẽ những trải nghiệm suốt mười một năm qua, quả thực có ảnh hưởng lớn tới cậu.
Một câu này thôi đã làm cậu quên mất chủ đề vừa rồi, cậu rũ mắt tránh đi ánh mắt của Lục Tinh Bình, có phần tự giễu nói: "Rõ vậy à."
Rõ như vậy.
Ngay cả Lục Tinh Bình cũng biết lúc cậu nhìn Kiều Nam Kỳ sẽ có dáng vẻ gì.
Kiều Nam Kỳ thật ra vẫn luôn hiểu điều đó. Nhưng chỉ có từ chối và tiếp nhận cùng nhau tồn tại, Kiều Nam Kỳ thản nhiên đón nhận, nhưng chưa bao giờ chịu chấp nhận nó.
Triệu Vanh không có cách nào phủ nhận, ban đầu khi nghe Kiều Nam Kỳ nói từ 'thích', trong lòng cậu thật sự đã có chút rung động --- dù sao cũng là đối tượng mình theo đuổi cả mười năm qua. Câu này thậm chí còn có thể trực tiếp khơi dậy nỗi buồn sâu thẩm trong trái tim cậu.
Cho dù là người xa lạ đi ngang qua nói thế, cũng có thể khiến người khác có chút gợn sóng trong lòng. Huống chi lời này còn từ Kiều Nam Kỳ người đã giang tay ra cho cậu khi rớt xuống vũng bùn chứ?
Nhưng những cảm xúc đó chỉ có thể dừng lại trong giây phút đó, bởi vì đã từng nhìn nó quá rõ.
Càng biết rõ, cho nên khi nhìn dáng vẻ hiện tại của Kiều Nam Kỳ, cậu lại càng không biết phải làm sao.
Quen nhau mười năm không nói tới, nhưng đã ở bên nhau một năm, phải chủ động đáp lại sao bây giờ?
Còn có Lục Tinh Bình. Nhiều năm trôi qua như vậy, cho dù Lục Tinh Bình cõ nghĩ thế nào, thì thái độ đặc biệt của Kiều Nam Kỳ đối với Lục Tinh Bình, Triệu Vanh có thể nhìn ra. Trước kia khi ngày đầu tiên tới nhà Kiều Nam Kỳ, Kiều Nam Kỳ đột nhiên thất hẹn, cuối cùng khi trở về còn có Lục Tinh Bình. Thậm chí hơn một năm nay, Kiều Nam Kỳ có khi không có ở nhà lẫn công ty, khi cậu thay tài xế đi đón người, người này vẫn luôn gửi địa chỉ nhà Lục Tinh Bình cho cậu. Những việc như thế.....
'Thích' là vậy à.
Triệu Vanh thu xếp lại hỗn loạn trong lòng.
Nhìn thấy Lục Tinh Bình còn chờ mình tiếp tục nói cái gì, cậu thu hồi vẻ mặt vừa rồi, nói: "Thật ra em vừa rồi có chút do dự đề cập tới chuyện hôn ước."
"Ồ? Giờ không do dự nữa?"
Triệu Vanh gật đầu.
"Tiền bối nói đúng, hôn ước này thật ra có một con bài trói buộc với bên em. Ngoại trừ em, cùng người bảo mật xử lý chuyện này ra, không còn người nào trên đời biết."
"Hiện tại thêm một người là tôi?"
"Em hy vọng chỉ có thêm mình tiền bối."
"Cá nhân tôi nghĩ, việc bảo mật vấn đề cá nhân này, chuyên môn của tôi không hề thấp."
Điểm này Triệu Vanh thật ra vô cùng tin tưởng.
Cậu suốt một tháng nay tiếp cận Lục Tinh Bình, Lục Tinh Bình từ nhỏ đã là bạn của Kiều Nam Kỳ nhưng chưa từng nói với y chuyện gì. Giống như chỉ cần làm bạn với người này, thì bản thân không cần lo tới chuyện có người nào khác biết chuyện của cả hai, cũng không sợ bị người khác ảnh hưởng.
Cậu nghĩ, Lục Tinh Bình tuy nói chuyện có hơi khó nghe, nhưng ở chung với Lục Tinh Bình rất thoải mái, nguyên nhân cũng do đây.
Cậu dứt khoác đi thẳng vào vấn đề: "------- Chỉ cần chúng ta kết hôn, phân nửa tài sản thừa kế bà nội em để lại lúc trước, sẽ được chuyển vào tài khoản chung cả cả hai người chúng ta."
Triệu Vanh nói rất nghiêm túc. Cậu ngồi ngay, giọng nói nghiêm túc vững vàng, không khiêm tốn cũng không nịnh bợ, không nhanh không chậm.
Sau khi nói ra lời này, cậu lại thấy thả lỏng hơn rất nhiều.
Dù sao cũng nói thật ra hết rồi, Lục Tinh Bình nghĩ thế nào, cũng không phải chuyện cậu có thể quyết định.
Nhưng Lục Tinh Bình lại không biểu hiện thái độ nào, chỉ có chút kinh ngạc, dài giọng thâm ý nói: "Lợi ích này nặng thật, so với tôi suy nghĩ còn nặng hơn. Cậu biết một nửa tài sản Trần gia là nhiều cỡ nào không?"
Triệu Vanh gật đầu: "Bà nội trước khi qua đời, em ở trong phòng bệnh, đã tận mắt nhìn thấy bà lập di chúc."
Lúc Trần lão phu nhân qua đời, nhà họ Trần thậm chí còn cao hơn so với trong tay Trần Trạch Hòa --- bằng không cho dù phân nửa tài sản bị đóng băng, Trần Trạch Hòa cấu kết với Hạ Nam làm việc xấu nhiều năm như vậy, cũng phung phí không ít của cải, Trần gia chỉ dựa vào phân nửa kia mà có thể hiển hách ở Dương Thành như vậy.
"Em biết, giữa em và tiền bối không có chuyện gì cả," Cậu nói: "Tình hình hiện tại của tiền bối, cho dù số tiền lớn thế nào cũng có thể không cần."
Dù sao việc này không phải giống người bình thường, vô cùng đơn giản đi tìm một nơi lãnh chứng làm cái quan hệ pháp luật là được. Có quan hệ pháp luật, ngoại trừ phần tài sản thừa kế này, những sản nghiệp khác nhau của Lục gia cũng phải chịu rủi ro với mối quan hệ này cùng Lục Tinh Bình. Hơn nữa Triệu Vanh còn có quan hệ xấu hổ thế này với Kiều Nam Kỳ, nếu Lục Tinh Bình thật sự cùng cậu thực hiện hôn ước, nhất định sẽ gặp rắc rối với Kiều Nam Kỳ.
"Đối với em, chỉ cần kết hôn, nhưng đối với tiền bối, còn phải gánh vác một chút nguy hiểm cùng phiền phức. Nhưng nếu chúng ta có thể lấy được số tiền này, em có thể chia mỗi người một nửa, hoặc là.... Em có thể cho nhiều hơn."
Lục Tinh Bình đánh giá Triệu Vanh.
Dưới sự phản chiếu ánh sáng của mắt kính làm Triệu Vanh không nhìn rõ được ánh mắt của Lục Tinh Bình. Nhưng cậu có thể cảm nhận được ánh mắt nặng trĩu đang quét qua mình.
Giọng của Lục Tiểu Nguyệt từ trong bếp truyền đến: "Anh! Triệu Vanh! Em làm xong rồi!"
Cô nói xong vội bước tới chỗ bọn họ, vỗ lên vai Lục Tinh Bình: "Giúp em dọn ra đi."
Lục Tinh Bình mỉm cười, thu hồi ánh mắt trên người Triệu Vanh, đứng dậy đi giúp Lục Tiểu Nguyệt.
Triệu Vanh đương nhiên cũng không ở không mà vội vàng đi theo.
Bọn họ giống như vừa rồi chỉ ngồi ở khách nói chuyện phiếm, chuyện giù cũng không đề cập tới.
Lúc ăn cơm, Triệu Vanh không nói tới chuyện hôn ước, Lục Tinh Bình vẫn cư xử như bình thường. Bọn họ giống như chỉ là những người bạn, trò chuyện những chuyện bình thường suốt hơn 20 năm cuộc đời. Triệu Vanh trước kia cũng không phải chưa từng ăn cơm cùng Lục Tinh Bình, nhưng đa số là khi Kiều Nam Kỳ và Lục Tinh Bình đi ăn cơm, thuận tiện gặp được cậu, cậu cũng không tham gia vào cuộc trò chuyện, mọi sự chú ý đều tập trung ở chỗ Kiều Nam Kỳ.
Thì ra sau khi thế giới trở nên rộng lớn, cùng một người cũng sẽ có có những cách giao tiếp khác nhau.
Trong lúc trò chuyện, Lục Tinh Bình nhắc tới thời đại học.
Lục Tiểu Nguyệt kinh ngạc: "..... ỒI, cho nên anh cùng Triệu Vanh là bạn cùng trường hả? Hôm nay em mới biết đó, Triệu Vanh anh cũng chưa từng nhắc tới."
Triệu Vanh gắp một cọng rau xanh lên nói: "Lúc đại học anh rất bình thường, không có gì đáng nói tới."
"Sao có thể? Anh em học ở đại học đứng top 1 ở chỗ này của tụi mình mà. Anh...." Cô dừng lại, cũng không biết có phải nhớ tới đánh giá của mọi người về Triệu Vanh không.
Những người này của bọn họ, có tiền đồ thì còn được, không có tiền đồ, thì đa số đều là dựa vào việc bố mẹ quyết góp mà lấy được học bổng đi học.
Lục Tinh Bình cũng không hề nương tay trực tiếp hỏi ra nghi hoặc trong lòng Lục Tiểu Nguyệt: "Trần lão phu nhân sắp xếp cho cậu à?"
Triệu Vanh mấy năm nay đã sớm quen với việc bị người khác đánh giá, người như Lục Tiểu Nguyệt lỡ lời thu hồi lại cũng không nhiều lắm. Cậu không để ý, chỉ lắc đầu nói: "Em về Trần gia năm 19 tuổi."
19 tuổi.
Đã qua tuổi cấp 3, sớm bước vào đại học.
Lục Tinh Bình lộ ra vẻ mặt khó hiểu, anh nhìn Triệu Vanh ăn cọng rau rồi nói: "Mặn quá, vậy mà cũng nuốt xuống được hả?"
Lục Tiểu Nguyệt đặt đũa xuống: "Anh hai!!!!!!"
Triệu Vanh cười lớn.
Trước khi đi Lục Tinh Bình đẩy Lục Tiểu Nguyệt ra, đi tiễn Triệu Vanh.
Trong suốt buổi ăn, cả hai chưa từng đề cập tới chuyện hôn ước.
Triệu Vanh đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc Lục Tinh Bình im lặng từ chối hôn ước, nhưng không ngờ tới, lúc cậu mở cửa trước khi lên xe, Lục Tinh Bình đột nhiên nói: "Chuyện hôn ước, tôi sẽ suy xét một chút. Tôi cũng mong cậu đã suy nghĩ thấu đáo."
Động tác của Triệu Vanh dừng lại.
Những lời này không chỉ cho hôn ước này hy vọng, còn gần như đặt quyền chủ động cho Triệu Vanh.
"Muốn hỏi vì sao?"
"Biểu hiện của em rõ vậy à."
"Này còn phải nhìn biểu hiện?"
Triệu Vanh cười thành tiếng.
Lục Tinh Bình nói: "Cậu nói rất đúng, số tiền này tuy rằng có chút khoa trương, nhưng tôi cũng không cần phải mạo hiểm hy sinh mối quan hệ hôn nhân của mình. Nhưng....."
"Có thể bởi vì bản thân tôi đi."
"Tôi ngưỡng mộ cậu có thể vì truy đuổi một hòn đảo đơn độc mà can đảm từ bỏ lợi ích lớn thế này của Trần gia."
Nói xong, Lục Tinh Bình xoay người đi về.
Triệu Vanh bị thái độ tốt hơn cả tưởng tượng gấp mười lần của Lục Tinh Bình làm choáng váng, cậu thẫn thở ngồi vào ghế điều khiển, đóng cửa xe, đột nhiên nhớ tới tuyến tình cảm của Lục Tinh Bình được đề cập trong cốt truyện chính.
Cậu hạ cửa xe xuống, hét vào bóng lưng Lục Tinh Bình: "Tiền bối có người mình thích không? Hôn ước có ảnh hưởng gì không ----"
Lục Tinh Bình hơi quay đầu lại, "Cô ấy không còn nữa."
Triệu Vanh giật mình.
Lục Tình Bình đã đi vào cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
-
Kiều Nam Kỳ đứng ở trước phòng bệnh.
Phòng này được thiết kế đặc biệt, tường đối diện với hành lang được làm bằng kính dày trong suốt, trông chắc chắn không bị cản trở.
Đứng ở ngoài chỉ cần quay đầu nhìn vào tấm kính là có thấy thấy được mọi thứ trong phòng.
Lúc này, ngoài bác sĩ có liên quan ra, chỉ có một người 'nằm' trên giường bệnh.
Nói nằm, không bằng nói là bị trói.
Người này là Hạ Nam.
Mấy tháng trước gã còn vẻ vang, có thể cùng nhau ở lại nhà cũ Kiều gia với Kiều Nam Kỳ. Nhưng sau khi Kiều Nam Kỳ thành công đào hết góc rễ, lôi hết những chuyện mà gã cùng đám người Trần Trạch Hòa cùng nhau làm, người cha cả đời tranh giành lợi ích với Kiều Nam Kỳ cuối cùng bị nổi điên.
Sau khi bị điên vẫn luôn trị liệu ở bệnh viện Kiều gia, Kiều Nam Kỳ thỉnh thoảng cũng sẽ tới 'thăm'.
Đặc biệt trong khoảng thời gian này thường xuyên tới.
Lúc này, Hạ Nam đang nổi điên, tay chân bị trói chặt, gã vô thức giãy dụa, hoàn toàn biến thành một người điên. Dường như lo sợ gã sẽ cắn lưỡ mà trong miệng luôn nhét thứ gì đó, lại như đang lẩm bẩm gì đó, chỉ lặp lại mấy chữ.
Bác sĩ nói với Kiều Nam Kỳ: "Trạng thái hai ngày trước còn tốt, hôm nay không biết tại sao lại phát bệnh....."
Kiều Nam Kỳ nói một cách vô nghĩa: "Bởi vì tôi ở đây."
Y đã ở đây nhìn người cha bị điên này của mình cả buổi chiều.
Đây không phải là điều mà một người bình thường có thể làm được.
Nhân viên y tá đến rồi đi, không có ai dám nói chuyện, Tiểu Ngô ở bên cạnh hồi lâu, thấy sắc mặt ngày càng thâm trầm của Kiều Nam Kỳ, nơm nớp lo sợ nói: "Tiên sinh, ngài đứng lâu như vậy, hay là ngồi xuống nghỉ ngơi chút?"
Kiều Nam Kỳ liếc mắt nhìn.
Tiểu Ngô lập tức ngừng nói, ngay cả bác sĩ bên cạnh cũng không dám nói chuyện.
Trong lúc nhất thời chỉ còn lại giọng nói của Hạ Nam mơ hồ lặp lại điều gì đó.
Tiểu Ngô nghe vậy, vô thức liếc nhìn vào trong phòng bệnh.
Động tác quay đầu của cậu chàng bị Kiều Nam Kỳ nhìn thấy, Kiều Nam Kỳ đột nhiên nói: "Cậu muốn biết ông ta đang nói gì không?"
"Tiên tiên tiên, tiên sinh, tôi tôi tôi -----"
"Ông ta đang nói 'Tạp chủng'."
Tiểu Ngô đột nhiên mở to hai mắt, nín thở, chớp mắt cũng không dám.
Kết quả câu tiếp theo của Kiều Nam Kỳ khiến cậu chàng sợ chết khiếp.
"Nói tôi 'tạp chủng'."
Bốn chữ ngắn ngủi thế này chứa đựng quá nhiều thứ, hai chân Tiểu Ngô mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống trước tiên sinh nhà bọn họ.
Kết quả cậu chàng lo sợ thì Kiều Nam Kỳ dường như hoàn miễn nhiễm với những từ mà người bình thường nghe xong còn phải tức giận, vẻ mặt không hề thay đổi, thậm chí giọng nói cũng không có chút gợn sóng. Y buổi chiều vừa tới, lúc nhìn Hạ Nam, vẻ mặt còn đáng sợ hơn bây giờ nhiều.
Lại trầm mặc một hồi, xen lẫn với tiếng 'Tạp chủng' lặp đi lặp lại của Hạ Nam khi nổi điên.
Kiều Nam Kỳ như nhớ tới cái gì, y hỏi Tiểu Ngô: "Triệu Vanh có phải tìm cậu bảo chuẩn bị chuyển nhượng cổ phần? Cậu ấy khi nào tới?"
Tiểu Ngô có chút nghi hoặc ---- tiên sinh bọn họ không biết sao? Triệu tiên sinh khi nào tới, tiên sinh nhà bọn họ trực tiếp hỏi là biết được rồi? Sao lại đi hỏi một người chuyên chạy vặt?
Cậu chàng tuy rằng khó hiểu, nhưng vẫn làm tròn trách nhiệm trả lời: "Vâng, Triệu tiên sinh nói thứ hai tới lấy giấy tờ cần thiết, khi tới sẽ gọi điện thoại cho tôi. Tôi đã chuẩn bị xong giấy tờ rồi..... Tiên sinh muốn...?"
"Cậu chuẩn bị thêm cho tôi một thỏa thuận khác."
"Cũng để cho Triệu Vanh ký."
Sau khi nói ra tên Triệu Vanh, một loạt cảm xúc không thể kiềm chế nổi lại nổi lên trong lòng.
Kiều Nam Kỳ ép mạnh chúng nó xuống.
Vất vả mới nhìn ra được sự vĩnh viễn đáng trân trọng, y không muốn buông tay.