Ruột Bông Rách

Chương 10: Chương 10





Triệu Vanh cảm thấy buồn cười trước phản ứng của Lưu Thuận.
Mối quan hệ của cậu và Kiều Na kỳ thực sự được che giấu rất kỹ.
Thật ra cậu cái gì cũng không có làm, trước kia lúc hai người ký thóa thuận hôn nhân, chỉ có vài người của Kiều gia và Trần gia là biết.
Cho đến bây giờ, những người khác biết tới cũng chỉ là cậu nắm giữ một chức vụ không quan trọng trong công ty Kiều Nam Kỳ --- điều này quá bình thường, ai mà chưa từng ở công ty có quan hệ với nhà mình mà làm qua chứ?
Chuyện này không có lời đồn đãi, ngoại trừ Kiều Nam Kỳ từ đầu tới giờ không đeo nhẫn cưới, cũng là vì Kiều gia chướng mắt, Trần gia không muốn nhận, cho nên cấp dưới của Kiều Nam Kỳ một chút cũng không dám nói.
Mà nhìn thái độ của Kiều Nam Kỳ, rõ ràng cũng không muốn nói.

Triệu Vanh trước kia sợ Kiều Nam Kỳ không vui, cho nên cũng tự giữ bí mất, dù sao chuyện cậu nhân nhượng Kiều Nam Kỳ cũng không phải một hai chuyện.
Giờ phút này thật ra có thể nói, nhưng nếu lại nói tiếp, thì sẽ có nhiều chuyện liên quan tới nó, tốn nhiều thời gian, vô cùng phiền toái.
Vì thế cậu cũng không nói gì chỉ cười lại nói: "Yên tâm, rất rõ ràng --- không thể rõ hơn nữa."
"Anh thật sự quyết định? Chuyện này cũng không phải chuyện đơn giản nha, em theo lâu như vậy, Kiều đại thiếu cũng chưa cầm tới tay đâu."
Triệu Vanh: "Ngày đầu tiên chú quen biết anh?"
Lưu Thuận sửng sốt.
Triệu Vanh nhiệt huyết theo đuổi người trong lòng mười năm, bọn họ đều rõ.
Triệu Vanh năm đó mới vừa được nhận về Trần gia, Trần Trạch Hòa tránh mặt không gặp, vì để Trần gia sắp xếp viện điều dưỡng tốt nhất cho Triệu Mính, cậu trực tiếp đợi trước cửa nhà Trần Trạch Hòa suốt một tuần, gió mặc gió, mưa mặc mưa, đứng mỏi thì ngồi xổm, bọn họ cũng đều nghe nói.
Nói tới ngoan cố, làm việc không chùn bước, Lưu Thuận chưa gặp ai có thể so sánh với Triệu Vanh.
Cậu luôn rất rõ ràng, Lưu Thuận do dự một chút mới nói: "Về Lục Tinh Bình, em gần đây thật sự biết một chút."
Triệu Vanh hơi hếch cằm, ý bảo cậu chàng tiếp tục.
"Anh ta có nhận một em gái nuôi, anh còn nhớ không? Học thiết kế, còn đang học đại học nhưng gần tốt nghiệp, không muốn tiếp quản công việc ở Lục gia.

Công ty của Kiều đại không phải có bộ phận về việc này sao? Cụ thể em cũng không rõ, em cũng chưa từng học đại học, anh lại giữ chức vụ ở chỗ công ty của anh ta, anh nên biết rõ hơn em --- Lục Tiểu Nguyệt mấy tuần trước mới vào công ty của Kiều đại thiếu đi thực tập."
"Bởi vì Lục Tinh Bình trước đó có tới nhà em hỏi thăm, cuối cùng lại không tới, ba mẹ em hỏi thăm mới biết được đi tới chỗ của Kiều đại thiếu."
Triệu Vanh đảo mắt, "Điều này có liên quan gì tới tình hình hiện tại của Lục Tinh Bình?"
"Anh không phải có ý đồ xấu ----"
"Ý đồ xấu gì chứ? Cái này gọi là hiểu biết sơ lược làm thế nào để tiếp cận."
"Được được được, anh không phải muốn biết tóm tắt sao? Em nghe nói, Lục Tinh Bình luôn cưng chiều em gái kia của mình, mỗi ngày đi làm đều đưa đón, giống như đưa đón một đứa trẻ vậy.

Tam thiếu anh không phải vừa lúc ở công ty này sao, hỏi thăm một chút giờ tam làm của Lục Tiểu Nguyệt, mỗi ở bãi đỗ xe tạo mấy tình huống ngẫu nhiên gặp là được..."
Lưu Thuận vỗ đùi: "Đây không phải là gần hơn sao?"
Việc này Triệu Vanh thật đúng là không biết.
Công ty nhiều người, mỗi ngày lúc tan làm đều không giống nhau, bãi đỗ xe cũng có hai tầng.


Cậu lúc đi làm tâm trí cũng không dành cho người khác, tự nhiên không để ý.
Sau khi nghe xong những lời này, cậu trầm ngâm suy nghĩ một lát.
Sau đó, cậu giơ tay dùng sức vỗ mạnh vào lưng Lưu Thuận: "Nhóc Lục, đi, đi chơi."
Cậu gọi vài người phục vụ đến, giải thích vài câu, sau đó đi cùng Lưu Thuận tới nơi đám người ồn ào.
Triệu Vanh vừa đi vào, một thanh niên tóc đỏ khoa trương la lên: "Ồ, tam thiếu, anh cùng nhóc Lục nói xong rồi?"
"Đúng vậy." Triệu Vanh đi tới chỗ trống ngồi xuống, cười mỉm, giọng nói đầy uể oải.
Cậu trực tiếp đặt chủ đề sang một bên: "Nhóc ấy nói với tao chỗ này không tệ, nhưng hôm nay tao tới cảm thấy cũng bình thường."
Lưu Thuận không phục: "Bình thường chỗ nào, anh nói xem?"
"Vậy xuất sắc chỗ nào, chú nói xem?" Triệu Vanh không cần nghĩ ngợi nói.
"Môi trường tốt đó.

Sàn nhảy cũng không đông, mấy chỗ lần trước tụi mình đi đầy người với người."
"Vậy chú cảm thấy chú uống nhiều rượu không?"
"Đúng thật là không uống nhiều."
Triệu Vanh không trả lời lại, mọi người đã cười vang lên.
Tới quán bar không uống nhiều rượu, này còn gì gọi là không khí nữa?
Tóc đỏ huýt sáo: "Tam thiếu nghiên cứu không ít nha."
Triệu Vanh cười cười.
Cậu mấy năm nay, vì phù hợp với thiết lập nhân vật trong truyện gốc, do để đám người Trần Trạch Hòa buông lỏng cảnh giác với mình, để bảo đảm cuộc sống yên ổn mấy năm nay của mình và Triệu Mính, những chuyện khác không nói, chơi cũng rất nhiều nơi.
Nhưng cũng không phải chơi không.
Chơi nhiều, cậu dần dần có ý tưởng về cuộc sống sau khi cốt truyện kết thúc --- biết thứ gì chơi được, cũng là hữu ích.

Nhưng cậu cũng không đem những thứ này bỏ vào kế hoạch của mình, bởi vì đầu óc chỉ toàn Kiều Nam Kỳ.
Nhưng hiện tại bắt đầu ngẫm lại.
Ý tưởng kinh doanh thứ cũng không thể bàn với đám người này.
Triệu Vanh tạm thời kìm nén suy nghĩ của mình.
"Chơi nhiều rồi tự nhiên sẽ biết cái gì chơi tốt." Mắt thấy nhân viên phục vụ bưng khay lần lượt đi vào, cậu còn ra hiệu cho cả đám nhường đường cho nhân viên, nói: "Tới đổi cách uống đi."
Nhân viên phục vụ bưng lên những ly thủy tinh trong suốt trống không, phía trên còn có nắp đậy màu đen, căn bản không thấy rõ bên trong là gì.
Có hàng chục cái ly như vậy, chờ bọn họ đều đặt xuống hết, trên bàn đã đầy ấp.
"Nơi này có bia, rượu vang đỏ, rượu trắng, còn có..." Triệu Vanh dựa vào lưng ghế, lông mày cong lên, đuôi mắt câu lên đầy phong lưu, cực kỳ hòa nhã nhưng cũng không dịu dàng.
"Còn có nước khoáng." Cậu nói, "Mỗi người một lý, tùy ý lấy trên bàn, mở nắp uống rượu, người uống nhiều tự nhận xui xẻo.

Chơi không?"

Lưu Thuận lại hứng thú: "Vẫn là anh biết chơi, em tới trước em tới trước!"
Nói xong, cậu chàng lấy đại một ly trên bàn, mở nắp lên uống.
Nhìn vẻ mặt đó, không phải nước khoáng thì cũng là bia.
Triệu Vanh không giấu diếm lấy thuốc đau dạ dày trong túi ra, cũng tiện tay lấy một ly trong đó ra.
Cậu thậm chí cũng không ngửi, bật nắp lên, đổ vào miệng cùng thuốc dạ dày trong tay.
Mùi nồng của rượu trắng nhét đầy yết hầu.
Thực xui xẻo.
Tâm tình của Triệu Vanh lại rất tốt.
Cậu đặt ly rỗng xuống bàn, căn bản không có oán giận vận may của mình, trực tiếp cầm lấy một ly mới, cười nói: "Tới, thêm ly nữa."
- ----
Kiều Nam Kỳ ngồi ở phòng khác gần ba giờ sáng.
Cho dù y trước đây ở nhà, dù ban đêm làm việc, nhiều lắm cũng đợi ở trong thư phòng.
Nơi trống trải như phòng khách, ngồi trên ghế sô pha, cách đó không xa là cửa lớn --- Kiều Nam Kỳ là lần đầu tiên làm như vậy.
Máy tính của y đặt trên bàn trà, tuy rằng mở ra nhưng màn hình đã tự động tắt.
Đến bây giờ, Kiều Nam Kỳ thực sự cũng không biết mình đang làm cái gì.
Sau khi dùng xong bữa tối, Kiều Nam Kỳ cho rằng Triệu Vanh sẽ về nhà trước, không nghĩ tới khi tài xế đưa y về nhà rồi, phòng khách cùng phòng ngủ cũng không có bóng người.
Mưa rơi tí tách bên ngoài không biết đã bao lâu, căn nhà rộng lớn lại trở nên trống rỗng.
Bầu không khí vốn đã u ám vào một ngày nhiều mây thế này, Kiều Nam Kỳ đột nhiên có chút phiền muộn.
Khi y đi vào phòng dành cho khách cùng thư phòng Triệu Vanh không bao giờ tiến vào tìm người, mới ý thức được mình phiền muộn như vậy có lẽ là vì Triệu Vanh.
Triệu Vanh không bao giờ để y về nhà trước.
Y đã quen với việc Triẹu Vanh hỏi về lịch trình của mình một cách bóng gió, quen mỗi lần khi mình về nhà, Triệu Vanh sẽ mang ý cười từ từ tiến lên, hoặc là mỗi lần buổi tối về phòng, luôn có một thân ảnh ngoan ngoãn trên giường.
Kiều Nam Kỳ đi vào thư phòng lại đi ra, trên tay vẫn cầm chiếc áo vest vừa cởi ra.
Y vừa nghe thấy tiếng người trong phòng bếp, liền bước vào nhìn, mới phát hiện chị Lý tới nhà bọn họ nấu cơm.
Cánh cửa vừa mới được mở ra, chị Lý đã nói.
"Tiểu Triệu về rồi à? Chị đúng lúc mốn hỏi em một chút, tuần trước em bảo chị mua ít lê, Kiều tiên sinh thích uống loại canh lê gì, chị quên ---" Chị Lý vừa xào đồ ăn vừa quay đầu lại, thấy Kiều Nam Kỳ chưa bao giờ tới phòng bếp, bất ngờ, "Là Kiều tiên sinh à." "Sao ngài lại tới đây?"
Y dựa vào bếp với một tay trong túi, nhíu mày, nốt ruồi nơi mắt trái hơi trầm xuống, trên nước da của y càng thêm u ám.
Chị Lý không dám chậm trễ, vội vàng tắt lửa, xoa tay đi tới trước mặt Kiều Nam Kỳ, còn nhìn về phía sau Kiều Nam Kỳ.
Không thấy người ở đó, chị mới nói: "Là Tiểu Triệu ạ, tuần trước gọi điện thoại dặn hôm nay bảo tôi tới, nói hai người buổi tối nay ra ngoài ăn cơm, nhưng tiên sinh ngài sẽ không có tâm tình ăn nhiều, trở về khẳng định sẽ đói, bảo tôi chuẩn bị trước.

Cậu ấy gọi sớm quá, tôi quên viết lại những món cậu ấy đã chọn, không nhớ là loại canh lê nào.


Vừa rồi định gọi điện thoại hỏi một chút, nhưng cậu ấy không bắt mấy.

Tiên sinh ngài ---"
"Lê hấp đường phèn," Y nói, "Khi còn nhỏ mẹ tôi thường làm cho tôi."
Chị Lý vội vàng gật đầu.
Triệu Vanh đối xử với mọi người rất thân thiện, khi nói chuyện luôn nở nụ cười dịu dàng, Tiểu Ngô chị Lý những người này đều thích giao tiếp với Triệu Vanh hơn.
Kiều Nam Kỳ tuy rằng không phải là người xấu tính, nhưng y lớn lên quá cao, khi nói chuyện với người khác đều cúi đầu xuống, khi nói chuyện luôn có một chút áp bức.

Hơn nữa y không thích tán gẫu với những người này, dần dà bọn họ cũng không dám quấy rầy y.
Y nói xong, chị Lý liền lập tức trở về phòng bếp.
Kiều Nam Kỳ liếc nhìn bàn nấu ăn một cái, trên đó đều có những nguyên liệu làm món y thích ăn.
Trong khoảng thời gian ngắn, những phiền muộn trong lòng đột nhiên lại trở nên tốt một chút.
Y trước giờ chưa bao giờ tới phòng bếp.

Chị Lý là đầu bếp được Triệu Vanh tuyển chọn kỹ lưỡng một năm trước, thường xuyên tới nhà bọn họ nấu cơm, nhưng y cũng chỉ gọi điện, hơn một năm nay, đa số thời gian đều là Triệu Vanh phụ trách xử lý cùng liên hệ.
Nếu không phải vừa rồi muốn nhìn xem thử Triệu Vanh có bên trong không, Kiều Nam Kỳ cũng không biết khi nào ở lúc chị Lý nấu cơm mà vào xem một cái.
Liếc mắt không thấy Triệu Vanh, rồi lại như thấy được Triệu Vanh.
Chờ chị Lý lần lượt bưng các món ăn đã làm xong lên, lại qua một tiếng.
Kiều Nam Kỳ ngồi một mình trước bàn ăn, cầm đũa lên không nói gì.
Chị Lý do dự một lúc mới dò hỏi: "Kiều tiên sinh, tiểu Triệu hôm nay không về ăn cơm sao?"
Kiều Nam Kỳ không có trả lời chị.
Bởi vì y cũng không biết.
- --- sự thật chứng minh Triệu Vanh không về.
Cơm nước xong, Kiều Nam Kỳ đưa tay sang một bên muốn lấy khăn giấy, nhưng bàn tay đưa ra lại tạm dừng ở không trung, cái gì cũng không lấy được.
Khăn giấy là trước kia mỗi lần ăn cơm xong, Triệu Vanh luôn đứng dậy đi lấy.
Đương nhiên, hiện tại trước mặt y sẽ không có khăn giấy.
Kiều Nam Kỳ im lăng rút tay lại.
Chị Lý dọn dẹp xong rồi, Kiều Nam Kỳ đã dành thời gian cả đêm ở thư phòng xử lý công việc ngày mai.
Tới gần 12 giờ, y đặt công việc xuống, bất giác cầm laptop cùng di động tới phòng khách ngồi, mới phát hiện Lục Tinh Bình lúc 8 giờ chiều gửi tin nhắn cho mình, cảm ơn y vì đã sắp xếp kỳ thực tập cho Lục Tiểu Nguyệt.
Từ lúc về nhà vô cớ cảm thấy ngột ngạt, mở khung chat ra cũng không có gì muốn nói, chỉ đáp lại một câu đơn giản.
Y đặt điện thoại xuống, nhìn thoáng qua cánh cửa lớn không hề có động tĩnh gì.
Từ sau khi ký thỏa thuận hôn nhân kia xong, Kiều Nam Kỳ tuy rằng không thích Triệu Vanh lắm, nhưng hai người thật sự đã xác định quan hệ.
Kiều Nam Kỳ biết Triệu Vanh thích mình, y cũng không phản cảm những chuyện vợ chồng mà Triệu Vanh làm.

Về phần Triệu Vanh, ngoại trừ đi chơi với đám bạn bè xấu, mọi thứ đều rất vừa ý, với chuyện của y cũng không nhiều lời, y nói gì nghe nấy, cũng không tùy hứng.
Họ đã duy trì sự cân bằng này trong một thời gian dài.
Kiều Nam Kỳ chưa từng nghĩ tới, cân bằng này sẽ ở tối nay đột ngột bị phá vỡ mà không báo trước.
Cũng không biết có phải đúng lúc, Kiều Nam Kỳ chờ ở phòng khách, vậy mà chờ tới 3 giờ sáng.

Triệu Vanh không trở về, Hạ Viễn Đồ lúc này lại đột nhiên gọi điện thoại tới.
"Mấy ngày nay không phải cậu ở nhà sao" Hạ Viễn Đồ không biết ở đâu, âm thanh nền trong điện thoại rất lớn, "Tôi hôm nay tới địa điểm mới do một người bạn mở ra chơi, vậy mà thấy bé cưng nhà cậu? Lợi hại ghê, uống nhiều như thế."
- ---
Tửu lượng này của Triệu Vanh, dù sao lúc trước bởi vì có thể nhiều lần gặp Kiều Nam Kỳ, cùng đám người Kiều Nam Kỳ Lục Tinh Bình Hạ Viễn Đồ luyện ra.

Những người đó lợi hại hơn nhiều so với đám công tử bột, Triệu Vanh từ không uống được mấy biến thành khả năng uống rượu như bây giờ.
Nhìn thấy Lưu Thuận cũng nằm sấp xuống, cậu cuối cùng cũng chóng mặt, men say cũng tuôn trào.
Cậu gọi nhân viên phục vụ lại, thanh toán mọi hóa đơn, rồi đứng dậy tới nhà vệ sinh rửa mặt.
Lúc rửa mặt, Triệu Vanh ngước mắt lên nhìn mình trong gương.
Cậu uống rượu rất dễ đỏ mặt, giờ phút này cổ cũng ửng đỏ, trên má còn dính giọt nước lạnh lẽo, lại vẫn thấy có chút nóng.
Không biết có phải ánh đèn trong nhà vệ sinh sáng hơn những nơi khác trong quán bar, mà làm đau mắt, hay do uống say, nên có chút hoa mắt.
Lấy di động ra định gọi cho tài xế, mới phát hiện điện thoại đã tắt máy hồi nào không hay.
Triệu Vanh choáng váng đi ra khỏi toilet, muốn tìm nhân viên phục vụ gọi xe giúp mình.
Có lẽ ai đó đang tổ chức ngày kỷ niệm ở đây mà đã đặt một bài hát, bản nhạc rocknroll nhanh chóng kết thúc, thay vào đó là bài hát Chẳng qua là tình yêu do ca sĩ quán bar hát trước sàn nhảy.
Những câu hát tiến vào lỗ tai Triệu Vanh, giai điệu du dương, yên bình mà dễ nghe.
Triệu Vanh vô thức ậm ừ vài câu, xuyên qua dòng người, đang chuẩn bị đi tới chỗ Lưu Thuận cùng đám người tóc vàng đang nằm bò dưới đất, thì bất ngờ bị một sức mạnh cực lớn kéo lại, nháy mắt kéo người nghiêng sang một bên, cổ tay đau đớn vì bị nắm lấy.
Anh đâm sầm vào vòng tay của một người đàn ông cao hơn mình.
Ngực người này rắn chắc, sức lớn, vừa rồi đột nhiên bắt người là y, hiện tại dùng sức ổn định Triệu Vanh cũng là y.

Y dường như ở thời khắc Triệu Vanh tới gần đã ngửi thấy mùi rượu trên ngườ cậu, đợi cho Triệu Vanh lúc này đứng vững rồi mới lùi về sau một bước.
Triệu Vanh không nhìn rõ vẻ mặt của y, nhưng cảm giác được y đang nhíu mày, giọng nói cũng vô cùng thấp: "Tửu lượng tốt lắm."
Triệu Vanh căn bản không cần hỏi cũng không cần nhìn kỹ, dù giờ phút này đầu óc không tỉnh táo, nhưng một khắc nhìn thấy bóng dáng cũng đã nhận ra.
Đối phương rất tức giận.
Rất giận rất giận rất giận.
Triệu Vanh uống thành như vậy, lại không có tâm tư tự hỏi vì sao Kiều Nam Kỳ lại ở đây.
Cậu mỉm cười, người đầy mùi rượu, liền bị Kiều Nam Kỳ tiến lên một bước nắm lấy cổ tay kéo về phía trước, cả người treo trên người của y.
"Anh cũng muốn uống sao?" Cậu híp mắt, muốn ngửi mùi trầm hương trên người người này.
Tiếng nhạc dần tiến tới đoạn điệp khúc, như dòng chảy dịu dàng và dữ dội của thời gian.
Người này vẫn giữ lấy cổ tay cậu, xoay người muốn kéo cậu rời đi.
Triệu Vanh vẫn đứng tại chỗ, không đợi Kiều Nam Kỳ xoay người, đã ở bên cạnh ôm lấy cổ người này, lần nữa treo trên người đối phương.
"Kiều Nam Kỳ" Anh gọi lên cái tên đầy đủ mà đã lâu chưa từng nói ra.
Kiều Nam Kỳ dường như ngây người một chút nhưng không di chuyển.
Triệu Vanh trước kia cũng không dám người đầy mùi rượu dựa vào y gần như vậy.
Hiếm được một lần, cậu lại không có đủ lý trí tự hỏi lý do, nhưng cũng biết đây là lần cuối cùng.
Cậu hơi nhón mũi chân, dưới ánh đèn trong quầy bar tối tăm, ghé vào khóe miệng Kiều Nam Kỳ khẽ hôn một cái, giọng thấp như nỉ non.
"Kiều Nam Kỳ" Những lời này cậu chưa từng nói ra, "Em thích anh."
Thích cho tới hôm nay thôi..