Rước Em Về Dinh Bằng Vụ Án

Chương 43: Ngoại truyện 1: Công thụ




Ban đêm, những vì sao đã lấp ló khắp bầu trời Maldives, cơn gió từ Ấn Độ Dương thổi vào đất liền, xuyên qua ban công, làm tung bay tấm màn che mỏng, rồi từ từ luồn vào căn phòng tràn ngập ánh đèn ấm áp, cuốn bay những cánh hồng rải khắp phòng.

Trên chiếc giường hoa hồng, Thư Trừng mặc váy ngủ bằng lụa ngồi chính giữa, đôi mắt đong đầy ý cười, si mê nhìn người ngồi đối diện.

Đây lần đầu tiên Quý Phạm Thạc nhìn thấy dáng vẻ cười ngu ngơ của vợ mình, anh bất giác hỏi: “Em cười gì thế?”

Thư Trừng còn chưa nói gì, mặt đã ửng đỏ, lắc đầu: “Không có gì, em chẳng nghĩ gì cả.”

Thật ra Thư Trừng đang nghĩ, rất nhiều lần đầu tiên trong cuộc đời cô đã trải qua với người đàn ông này. Lần đầu tiên hẹn hò riêng với đàn ông, lần đầu tiên ngồi trong xe với người khác giới ngoài An Khả, lần đầu tiên ở lại nhà đàn ông qua đêm, bao gồm cả lần đầu tiên kia nữa.

“Em muốn biết anh đang nghĩ gì không?” Khi nói câu này, gương mặt Quý Phạm Thạc mang theo nụ cười xấu xa.

Đương nhiên Thư Trừng không để ý tới nụ cười đó của anh, cô ngây thơ lắc đầu: “Em không biết.”

Anh nói: “Em biết điều kiện để người lớn hai nhà đồng ý cho chúng ta ra nước ngoài, tự tổ chức hôn lễ theo ý mình là gì không?”

Thư Trừng chớp mắt: “Là gì?”

Dưới ánh đèn rạo rực, khóe môi Quý Phạm Thạc cong lên nụ cười gian xảo. Thư Trừng lập tức hiểu ra, một dự cảm chẳng lành ập tới, cô cảm thấy mình đã rơi vào bẫy của người này.

Quả nhiên, Quý Phạm Thạc nhào về phía cô, cánh hoa hồng giật mình bay lên. Anh đè cô xuống dưới, cắn vành tai như ngọc trai của cô: “Họ muốn nhanh được bế cháu.”

Thư Trừng xấu hổ, bĩu môi nói: “Nếu như có con rồi không phải không thể tùy hứng như lúc này sao?”

Đôi mắt Quý Phạm Thạc hiện lên ý cười: “Thì ra bà Quý đây cũng nghĩ như anh. Vậy nên ông Quý anh đã dùng miệng lưỡi nhanh nhẹn này giải quyết xong mọi chuyện, em định cảm ơn anh sao đây?”

Thư Trừng nghĩ một lúc lại thấy chuyện này không đúng lắm: “Rõ ràng đây là chuyện đôi bên cùng có lợi, sao em phải cảm ơn anh?”

Quý Phạm Thạc lười nhác nói: “Bởi vì chuyện này do anh giải quyết.” Anh cọ lên người cô, Thư Trừng cảm thấy có gì đó hơi cứng đè vào chân mình, anh cúi đầu thì thầm vào tai cô: “Anh đã nghĩ xong cách cảm ơn thay em rồi.”

___

Sáng sớm tỉnh dậy, Thư Trừng cảm thấy eo đau nhói, giống như bị rút sạch gân trên người. Cũng phải thôi, bị Quý Phạm Thạc giày vò cả đêm, sao ổn được.

Khi ăn sáng, Quý Phạm Thạc đi vệ sinh, Thư Trừng gọi món xong thì liếc nhìn nhà hàng theo thói quen. Nơi này không nhiều người lắm, bàn bên cạnh là hai cô gái người Trung Quốc, hai người họ vừa ăn vừa tám chuyện.

“Tình trạng nam nhiều nữ ít ở Trung Quốc ngày càng nghiêm trọng rồi, sau này nếu Tiểu Long come out, dẫn một “anh vợ” về cho cậu thì cậu tính làm gì?”

“Tốt mà, đỡ phải mâu thuẫn mẹ chồng con dâu, tôi cũng không cần trông con cho chúng, có thể dành nhiều thời gian ra quảng trường nhảy hơn.”

“Nói thì vậy thôi chứ cậu đồng ý cho Tiểu Long comeout thật hả?”

“Có gì mà không đồng ý chứ. Cậu nghĩ xem, sau này khi tôi đi trên đường, phía sau sẽ có hai anh chàng đẹp trai đi theo, ngầu bá cháy bọ chét.”

Thư Trừng nhịn cười, quay đầu nghĩ, hình như lời họ nói cũng có lý.

Lúc ăn cơm, cô hỏi Quý Phạm Thạc: “Nếu sau này con chúng ta muốn come out thì sao?”

Động tác gắp thức ăn của Quý Phạm Thạc dừng lại, anh nghĩ một lúc rồi trịnh trọng nói: “Come out không phải vấn đề, vấn đề là nó phải là công!”

“Công hả…” Thư Trừng nhíu mày suy tư, lẩm bẩm: “Em hiểu rồi.”

___

Tối đó, Quý Phạm Thạc ngồi trên sofa đọc sách, Thư Trừng đi ra khỏi nhà tắm, cô cởi dép ra, ngồi xổm xuống cạnh anh, vừa lau tóc vừa lặng lẽ dịch người về phía Quý Phạm Thạc.

Cô lén nhìn phản ứng của anh, sau đó ném khăn lau đi, nhảy lên người anh, há miệng chuẩn bị cắn.

Quý Phạm Thạc đã biết ý đồ của cô từ lâu, anh cười nham hiểm: “Bà Quý đói khát quá rồi sao?”

Thư Trừng khựng lại, đỏ mặt: “Còn lâu, người ta đều nói khi mang thai, thai phụ thích ăn gì sau này con sinh ra cũng thích ăn cái đó. Vậy em nghĩ trong lúc mang thai, chỉ cần em biến thành công, vậy sau này con em có come out nó cũng sẽ là công đúng không? Di truyền quyết định tất cả mà.”

Quý Phạm Thạc híp mắt nghĩ một hồi: “Theo lời em nói thì nguồn cung cấp giống như anh không phải nên chịu trách nhiệm lớn hơn sao?”

Thư Trừng mặt dày nói: “Cũng đúng, nguồn cung cấp giống quyết định mọi thứ của sản phẩm mà.”

Quý Phạm Thạc nghe vậy lập tức quay lại đè Thư Trừng xuống, tự tin đáp: “Bà Quý không cần bận tâm tới chuyện công hay thụ này, đợi khi nào em đủ sức thắng được anh thì khi đó anh sẽ nằm ở dưới cho em làm công.”

Thư Trừng nghe vậy tức anh ách!

Rõ ràng anh biết ngoại trừ việc khám nghiệm tử thi ra cô chẳng có kỹ năng gì nữa, có phải ai cũng như Quý Phạm Thạc, việc gì cũng chơi đâu.

Kết quả trận chiến công thụ giữa vợ chồng ông bà Quý đã kết thúc bằng cơ thể xụi lơ của Thư Trừng.