Thấy thái độ hốt hoảng của Tần Quan Vũ, Bất Tử Lão Cái vội nhích tới gần, đưa hai tay vịn lấy vai chàng, và sắc mặt của ông cũng theo đó mà thoáng hơi lo lắng.
Giọng nói lạnh lùng lại chầm chậm vang lên :
- Biết rằng chuyện này đáng nghi ngờ lắm, nhưng chuyện nghi ngờ ấy là đúng. Bởi vì nếu Tam Quốc miếu đã là một hội viên của Liên minh thì tại sao lại tán thành việc Cái bang cử hành đại lễ để trêu trọc Liên minh? Còn nếu nói Tam Quốc miếu vì bị cưỡng bách thì lại càng lạ hơn nữa, vì với võ công của bản miếu thì đâu dễ gì bị người khác uy hiếp? Thật ra đây chỉ là một việc không làm không được. Tần huynh thấy sao?
Tần Quan Vũ lắc đầu.
Quả đúng như người của Tam Quốc miếu vừa nói, chàng không sao tưởng tượng được sự việc lại có thể xảy ra như thế.
- Nếu nói ra thì nhất định Tần huynh sẽ kinh ngạc lắm, nhưng hãy cố bình tĩnh mà nghe, bản miếu sở dĩ phải gia nhập Liên minh đó là vì lệnh tôn đấy!
Tần Quan Vũ kinh ngạc đến mức suýt bật lên tiếng kêu, nhưng nhớ đến lời dặn vừa rồi, chàng cố ngồi im bất động.
- Bởi vì chuyện có quan hệ đến lệnh tôn và đại sự võ lâm, bản miếu bất đắc dĩ mà phải gia nhập...
Ngưng một giây, đối phương nói tiếp :
- A... Phượng Nghi coi bộ đã sốt ruột lắm rồi. Bây giờ hãy nói chuyện dựng lại Cái bang. Việc ấy bản miếu muốn giúp một tay, không biết ý của Tần huynh thế nào?
Tần Quan Vũ gật đầu, nhưng sau khi suy nghĩ một giây, chàng lại lắc đầu.
- Tại hạ biết ý của Tần huynh rồi. Song, sự thật thì việc Cái bang cử hành đại lễ trùng hưng, có quan hệ đến sự tồn vong của võ lâm, cho nên những kẻ có thiện chí không thể dửng dưng được. Thay mặt Miếu chủ, tại hạ mong Tần huynh chấp thuận việc hỗ trợ này!
Tần Quan Vũ gật đầu. Chàng nghĩ rằng đại lễ trùng hưng Cái bang nhất định sẽ phát sinh đại sự, và Liên minh thế nào cũng chẳng để yên, nên chàng thấy đề nghị đó là hợp lý.
- Tốt lắm, bây giờ xin Tần huynh chú ý, từ nay về sau, Cái bang nên có Ngũ Lão, Thập Hộ Pháp, và Nhị Thập Tử Cái. Và cứ theo kế hoạch đã định, lệnh sư thúc Bất Tử Lão Cái sẽ thay thế Tần huynh, còn việc thiếu người, bản miếu sẽ cử người đến bổ sung. Tần huynh nghĩ sao?
Tần Quan Vũ gật đầu.
- Còn việc Phân đà, nên sửa lại ngày, nghĩa là phải làm sao xảy ra trước ngày đại lệ thành lập Tổng đà, như thế sẽ được hợp lý hơn.
Tần Quan Vũ gật đầu.
- Tất cả lực lượng tinh nhuệ của bản miếu sẽ giúp cho đến khi Cái bang bình định võ lâm, chấp chưởng võ lâm chính nghĩa. Tần huynh nghĩ sao?
Tần Quan Vũ gật đầu.
- Tần huynh không sợ à?
Tần Quan Vũ lắc đầu.
- Tốt lắm, riêng về Tam lão và Ngũ hộ pháp, tuy họ là những nhân vật thành danh trong võ lâm đương kim, nhưng căn bản vẫn chưa vững chắc. Vậy trong thời gian ba tháng chuẩn bị cho đại lễ, bản miếu sẽ trau dồi bổ sung võ học cho các vị ấy nhé?
Tần Quan Vũ vội dùng phép Truyền Âm Nhập Mật nói với Bất Tử Lão Cái :
- Tam Quốc miếu muốn giúp tăng cường võ công cho bản bang, sư thúc thấy sao?
Bất Tử Lão Cái cũng dùng Truyền Âm Nhập Mật hỏi lại :
- Người nói chuyện với hiền điệt là người của Tam Quốc miếu à?
- Dạ đúng thế!
- Vậy hiền điệt cứ quyết định đi!
- Nhưng đây là chuyện quan hệ riêng đến sư thúc và chư vị đầu não của Cái bang!
Bất Tử Lão Cái đắn đo :
- Hiền điệt có thể nói rõ hơn một chút nữa không?
Tần Quan Vũ gật đầu rồi thuật đại khái câu chuyện giữa mình và người của Tam Quốc miếu. Sau đó hỏi thêm :
- Sư thúc thấy kế hoạch như thế có được không?
Bất Tử Lão Cái mỉm cười :
- Sư thúc đã nói rồi, ta chỉ là người chỉ có thể hành sự theo lệnh, chứ không thể quyết định chủ trương, vậy hiền điệt cứ tùy tiện.
- Nhưng sư thúc đồng ý chứ?
- Đồng ý!
- Còn về việc bổ sung người?
- Được lắm chứ, ta không yêu cầu mà họ lại tự nguyện, đó là một điều rất tốt.
Tần Quan Vũ nghe vậy, liền hướng về người của Tam Quốc miếu và gật đầu tỏ ý ưng thuận.
Giọng nói lạnh lùng lại vang lên :
- Hay lắm, đợi khi Tần huynh và Phượng Nghi đi rồi, người của bản miếu sẽ đến gia nhập quý bang.
Tần Quan Vũ lại gật đầu. Và giọng nói lạnh lùng lại tiếp :
- Trước khi đi, tại hạ muốn nói với Tần huynh một lời đó là kẻ làm đại trượng phu thì tất co được và duỗi được. Cho nên đối với việc đóng kịch với Trần Phượng Nghi và hai tỷ muội Phượng Hoàng Tiên Nữ, nếu có lý do chính đáng và không làm hại đến ai, thì đó không phải là một cái tội. Còn về việc lệnh tôn thì sau này tự nhiên Tần huynh sẽ rõ.
Giọng truyền âm nhập mật nhỏ dần và mất hẳn. Tần Quan Vũ biết người của Tam Quốc miếu đã đi rồi, chàng bèn dùng Truyền Âm Nhập Mật nói rõ lại công việc từ đầu đến cuối cho Bất Tử Lão Cái nghe.
Và sau cùng, chàng lấy di cảo Huyền Âm thần công và Huyền Âm lục chưởng của ân sư trao lại cho Bất Tử Lão Cái, rồi nói :
- Xin sư thúc hãy khổ luyện hai môn thần công này. Chỉ một thời gian sau thì sẽ thành công!
Khi biết rõ sự việc, Bất Tử Lão Cái mừng rỡ cười lớn :
- Đây là chuyện ly kỳ nhất của võ lâm. Sư thúc trở thành đồ đệ của sự điệt. Nhưng vì đại nghĩa, sư thúc không hề câu nệ gì cả.
Tần Quan Vũ thoáng hơi do dự :
- Tiểu điệt rất yên tâm, tuy nhiên có một việc cần phải hết sức chú ý...
- Hiền điệt có ý chi khác chăng?
Tần Quan Vũ thở dài :
- Sự rối loạn của võ lâm đương kim thật là một chuyện chưa từng có trong lịch sử. Cho nên, sau khi cử hành đại lễ trùng hưng bản bang thì trên giang hồ, các phái sẽ hết sức dòm ngó Cái bang. Điều đó khiến cho bản bang nếu không có căn bản võ học hơn người thì nhất định sẽ bị hủy diệt. Và tuy được cao thủ của Tam Quốc miếu hỗ trợ, nhưng người của bản bang cũng phải tự dựng cho mình một căn cơ vững chắc mới được.
- Không sai!
- Vì vậy cho nên ý của tiểu điệt là muốn những người có trách nhiệm của bản bang đều phải rèn luyện Huyền Âm thần công, và Huyền Âm thần chưởng, ý sư thúc thế nào?
Bất Tử Lão Cái vỗ tay tán thành :
- Thế thì hay lắm!
Trầm ngâm một phút, Bất Tử Lão Cái nói tiếp :
- Dù sao đi nữa, hiền điệt cũng phải hết sức thận trọng đối với Phượng Nghi.
- Dạ, tiểu điệt đã nhớ rõ.
- Hiền điệt không nên lo nghĩ về công chuyện còn lại của Cái bang. Hãy tập trung tinh thần để đối phó với những khó khăn sắp đến. Sư thúc sẽ cố hết sức mình làm tròn trách nhiệm.
- Tiểu điệt xin ghi nhớ lời căn dặn của sư thúc!
Bất Tử Lão Cái hỏi thêm :
- Hiền điệt còn có mệnh lệnh gì khác nữa không?
- Không, bây giờ có thể gọi Phượng Nghi đến được rồi.
Vừa dứt lời, Tần Quan Vũ ngửa mặt hú dài.
Sau tiếng hú là một bóng xanh phóng đến từ xa, và có tiếng Phượng Nghi vang lên :
- Tần huynh, xong cả rồi đấy chứ?
Tần Quan Vũ gật đầu, đáp :
- Đã xong cả!
- Thế chúng ta đi là vừa. Chuyến đi này nguy hiểm giăng khắp nơi, nhưng bằng vào đảm lược của Tần huynh, mọi việc có thể trôi chảy dễ dàng.
Bất Tử Lão Cái nhích lên dặn dò một lần nữa :
- Công việc của bản bang đã có sư thúc lo liệu. Hiền điệt hãy yên lòng mà lên đường.
Biết sư thúc cố nhắc mình tập trung tinh thần đối phó với Phượng Nghi, Tần Quan Vũ cúi đầu vòng tay nói :
- Xin chư vị sư thúc yên lòng, tiểu điệt xin cáo biệt!
Toàn thể cao thủ Cái bang cúi rạp mình, đồng thanh nói :
- Mong Bang chủ bảo trọng!
* * * * *
Sương thấm lạnh rừng cây, gió ngàn thì thào kẽ lá...
Ráng chiều khuất dần, vầng trăng trong vắt ngang trời, Trần Phượng Nghi và Tần Quan Vũ rời khỏi khu rừng.
Đêm trung thu, ánh trăng vằng vặc. Xa xa, bóng núi nhấp nhô nơi chân trời, mường tượng như làn mi xanh đậm của mỹ nhân.
Cảnh đẹp thiên nhiên bàng bạc, thi tình họa ý gợi lòng mặc khách tao nhân.
Thế mà bước chân của Tần Quan Vũ lại nặng nề, trong lòng ôm cả một bầu tâm sự trùng trùng.
Hai người sánh bước bên nhau, im lặng không nói.
Thật lâu sau, dường như muốn phá bầu không khí ngột ngạt đó, Phượng Nghi khẽ liếc Tần Quan Vũ rồi mỉm cười nói :
- Tần huynh đang theo đuổi tâm sự chi thế?
Tần Quan Vũ giật mình :
- Không, không có chi cả!
Phượng Nghi cười ranh mãnh :
- Có, nhất định là có. Đúng không?
Tần Quan Vũ bật cười :
- Huynh đài là nhà tâm lý học à?
Phượng Nghi mỉm miệng :
- Cũng có thể nói như thế... à, Tần huynh có biết tại sao tại hạ lại đề nghị có chuyến đi này không nhỉ?
Tần Quan Vũ hơi ngạc nhiên :
- Không, tại hạ chưa rõ...
Phượng Nghi thở dài nhè nhẹ, và chợt lảng sang câu chuyện khác :
- Đêm trăng thật đẹp, tại hạ chưa bao giờ được thưởng thức vẻ đẹp nào như đêm nay. Xem kìa, dãy ngân hà lóng lánh, y như tà áo chị Hằng điểm hoa sao dưới làn mây cuốn nhẹ... Tần huynh có cảm tưởng như thế chăng?
Tần Quan Vũ gật đầu :
- Phải, đêm trăng này đẹp lắm, nhưng...
- Nhưng sao?
- Thật là khó nói...
Phượng Nghi mỉm cười :
- Tại hạ nói nhé?
- Được, huynh đài thử tiếp ý xem!
- Có phải Tần huynh muốn nói là trăng sao vằng vặc nhưng thiếu màu hoa lượn gió dưới trăng thanh?
Tần Quan Vũ sững sờ :
- Điều cảm xúc của huynh đài thật giống như lần ở nơi u cốc!
Phượng Nghi nhìn chàng chằm chặp :
- Tần huynh muốn ám chỉ tại hạ là nữ nhân đấy ư?
Tần Quan Vũ cảm thấy đã lỡ lời nên vội nói :
- Xin huynh đài thứ cho sự sơ xuất ấy!
Phượng Nghi nở nụ cười buồn :
- Không đâu, trái lại phải nói là đôi mắt của Tần huynh như mặt gương soi thấu người ta đấy chứ.
Hơi ngưng một chút, Phượng Nghi lại mỉm cười :
- Tần huynh khen như thế thì tiện nữ thật quả không dám nhận.
Tần Quan Vũ phán hoảng, chàng không dám nhìn người đối diện.
Chàng đã đoán chắc, và qua câu chuyện trao đổi với người của Tam Quốc miếu, đã xác nhận Phượng Nghi là nữ. Nhưng giờ đây chính miệng nàng thừa nhận, thì chàng lại vô cùng bối rối.
Và bây giờ, đã nói thẳng ra rồi, vậy chàng phải xử sự thế nào?
Như thấy rõ ruột gan của chàng, Phượng Nghi cười chúm chím :
- Bây giờ chân tướng của tiện nữ đã lộ ra rồi, vậy từ nay Tần huynh đừng gọi là huynh đài nữa nhé. Tiện nữ lớn hơn Tần huynh có lẽ đến mười tuổi, vậy Tần huynh cứ gọi là tỷ tỷ, và tiện nữ sẽ gọi Tần huynh là đệ đệ nhé!
Không biết phải làm sao hơn, Tần Quan Vũ chỉ đành gật đầu :
- Cũng được!
Phượng Nghi lại nở nụ cười tươi :
- Thế Tần đệ có cảm thấy đêm trăng giữa rừng núi này quá tịch mịch lắm không?
Đột nhiên trong giờ phút này, Tần Quan Vũ cảm thấy một ý lâng lâng dâng lên trong lòng mình. Chàng không hiểu tại sao, nhưng cuối cùng, chàng thấy rằng mình đã thầm yêu nữ nhân kỳ bí này.
Nhưng, chàng chợt rùng mình.
Chàng nhớ ân sư đã từng nói đến Mỵ Công, một thứ công phu chỉ bằng vào đôi mắt ngời ngời để thu hút hồn phách con người, và sóng mắt đen lay láy ấy có thể làm cho người ta điên lên được.
Và ngay bây giờ, hai người đang sánh vai bên nhau, bốn mắt luôn giao tiếp, đúng là hoàn cảnh rất thuận lợi cho nàng thi triển Mỵ Công.
Nhưng điều làm cho chàng khổ sở hơn hết là phải chăng chàng đã yêu nàng?
Ái tình quả là một thứ cực kỳ khó hiểu. Nó len lén đến với người một cách không hay không biết. Nó đến với người một cách liều lĩnh, và nó đến với Phượng Nghi mà nàng không bao giờ áp dụng đến Mỵ Công.
Và đối với Tần Quan Vũ, lần đầu nếm được mùi vị yêu đương, lần thứ nhất biết được ái tình và cũng chính là lần mà suốt đời không sao quên được.
Nhưng trong cái mơ hồ, chàng vẫn nghĩ rằng nàng đã dùng Mỵ Công, giữa Mỵ Công và tình yêu của chính lòng chàng đang chen lẫn vào nhau.
Trạng thái mà tâm hồn bị ái tình lần đầu ập đến làm cho chàng ngơ ngẩn...