Nói chuyện với Lâm Văn Trung xong Lâm Vũ Sơ và Lương Mục Xuyên ở lại nhà họ Lâm hai ngày rồi trở về Lâm Hồ Loan.
Buổi tối Lâm Vũ Sơ leo lên giường chui vào vị trí của mình – trong ngực Lương Mục Xuyên.
Lương Mục Xuyên theo thường lệ lấy sách trên đầu giường đọc cho cô nghe.
Mấy hôm nay đọc quyển “Ba của chúng ta.”
Đây là quyển sách Lâm Vũ Sơ cố ý mang từ nhà họ Lâm về. Trong phòng sách ở Lâm Hồ Loan không có quyển sách này.
Cô nói với Lương Mục Xuyên: “Gần đây em muốn nghe anh đọc quyển này.”
Tay Lương Mục Xuyên rất đẹp, ngón tay thon dài kẹp ở trang sách rất đẹp.
Có đôi khi nghe anh đọc sách, sự chú ý của Lâm Vũ Sơ bất tri bất giác từ trang sách chuyển đến tay anh. Lương Mục Xuyên không biết tay mình lại có sức hấp dẫn với cô như vậy, chỉ muốn dùng giọng nói của mình để lưu lại dấu vết của mình trong lòng cô.
“… Chung Thư ân cần dặn tôi ‘Anh không cần con trai, anh muốn con gái – chỉ cần một đứa giống em. Con gái lại giống Chung Thư không biết sẽ như thế nào, thật sự không biết thế nào. Con cái chúng ta thật sự giống Chung Thư, nhưng, đây là sau này’…”
Đọc xong đoạn này Lâm Vũ Sơ không kiềm chế được lên tiếng, “Chúng ta sinh con đi.”
Lương Mục Xuyên nắm bàn tay của Lâm Vũ Sơ, vuốt ve tóc cô. Khi đọc quyển sách này anh đã đoán được Lâm Vũ Sơ nghĩ gì.
“Được, nhưng hai năm nữa đã.”
Lâm Vũ Sơ ngồi dậy nhìn Lương Mục Xuyên, “Là vì ba em đúng không?”
Lương Mục Xuyên lập tức lảng tránh tầm mắt của cô, “… Chúng ta, chúng ta quả thật không cần vội…”
“Ba em đã đồng ý.”
Lương Mục Xuyên nuốt từ định nói xuống bụng. Một lần nữa đối diện Lâm Vũ Sơ đột nhiên không biết phải đối mặt với cô như thế nào.
“Em biết ông không cho chúng ta sinh con sớm là vì sợ em bị tổn thương. Nếu thực sự có một ngày như vậy, anh dành quyền nuôi đứa bé cho em là được rồi, những thứ khác em đều không cần…”
Xoay một cái Lâm Vũ Sơ bị Lương Mục Xuyên đặt trên giường. Anh hôn cô!
Sao có thể có một ngày như thế được. Tuyệt đối không bao giờ có một ngày như vậy. Anh sẽ làm bạn với cô đến già, đến chết cũng sẽ là hợp táng cùng nhau. Kết hôn với cô sẽ không có ly hôn.
Lương Mục Xuyên hôn cô nhưng giống như đang gặm cắn, càng lúc càng mạnh, Lâm Vũ Sơ nhanh chóng thiếu dưỡng khí, cô rên rỉ thành tiếng. Cô đẩy đẩy Lương Mục Xuyên. Đến phút cuối cùng, Lương Mục Xuyên buông Lâm Vũ Sơ ra.
“Bảo bối, anh thật sự yêu em. Em có thể tin tưởng anh được không? Anh sẽ không chia tay với em sẽ không ly hôn cũng không cho em quyền nuôi dưỡng đứa bé, chúng ta sẽ cùng nhau nuôi dưỡng chúng.”
Không ly hôn với em! Lâm Vũ Sơ đột nhiên hơi hoảng hốt, cảm giác lâu lắm không nghe anh nói câu này. Giọng anh vẫn kiên định như vậy.
Lâm Vũ Sơ tham lam hít thở, ngực cô bắt đầu phập phồng, nhìn dáng vẻ hơi tức giận của cô đột nhiên cảm giác thấy buồn cười.
Cô ôm cổ Lương Mục Xuyên kéo về phía mình.
“Vậy anh chứng minh anh yêu em đến mức nào.”
Lương Mục Xuyên hơi sửng sốt một chút lập tức giơ tay cởi áo ngủ của cô. Anh cố ý cúi xuống hôn lên môi cô, “Là em nói đó.”
Không biết vì sao mấy chữ này anh nói có chút không ổn, đầu óc cô quay cuồng trăm nghìn lần, Lâm Vũ Sơ mới bảo dừng: “Từ từ.” Nhưng cô đã muộn, cô đã bị cởi sạch hết.
Lương Mục Xuyên bắt đầu cúi xuống hôn môi cô, đầu v* cô bị anh ngậm lấy, Lâm Vũ Sơ hừ một tiếng.
“Anh… anh kiềm chế một chút.”
“Kiềm chế thì làm sao chứng minh được?”
Đôi tay xinh đẹp kia vuốt ve khắp người cô, Lâm Vũ Sơ không thể không ôm lấy cổ anh chấp nhận sự săn sóc của anh, “Được, ít nhất làm em có thể xuống giường được.”
“Nhưng anh yêu em, yêu đến mức muốn làm em không xuống được giường.” Lương Mục Xuyên luôn luôn kéo dài, Lâm Vũ Sơ bị đưa lên rất nhiều lần cao trào sau anh mới có dấu hiệu bắn tinh.
Anh ôm chặt eo Lâm Vũ Sơ muốn lui ra ngoài.
Lâm Vũ Sơ nhận thấy được lại dùng sức một chút Lương Mục Xuyên nhịn không được bắn vào trong cô. Bên trong rất thư thái Lương Mục Xuyên không kiềm chế được hơi thở dồn dập, tiếp tục rút ra thọc vào.
Bắn toàn bộ vào bên trong xong, Lương Mục Xuyên vỗ mông Lâm Vũ Sơ.
“Em cố ý!”
Mồ hồi nhỏ giọt trên trán của Lâm Vũ Sơ, cô hơi hơi hé miệng thở dốc tươi cười nhìn Lương Mục Xuyên.
Lương Mục Xuyên lại đánh vào mông Lâm Vũ Sơ một cái rồi sau đó cúi người ôm cô hôn lên môi rồi mặt cô.
“Mục Xuyên…”Lâm Vũ Sơ gọi anh.
Lương Mục Xuyên cúi đầu vào cổ cô, “Ừ?”
“Anh luôn gọi em là bảo bối, vậy sau này chúng ta gọi con chúng ta là gì?”
“Gọi là tên, đặt tên rồi gọi nó như vậy.” Lương Mục Xuyên không coi đây là vấn đề lớn.
Lâm Vũ Sơ cười vang, “…Nhưng đứa bé cũng là bảo bối của chúng ta.”
“Không phải, chỉ có em mới là bảo bối của anh.”
Lâm Vũ Sơ nhịn không được hôn Lương Mục Xuyên một cái, “Vậy em là đại bảo bối, con chúng ta là tiểu bảo bối.”
Lương Mục Xuyên cố chấp cho rằng bảo bối của anh chỉ có một mình Lâm Vũ Sơ.
“Chúng ta sẽ đặt tên cho con.” Anh đặt tay lên eo Lâm Vũ Sơ muốn rút ra.
“Đừng, đừng.”
Lâm Vũ Sơ vội vàng đè phần eo của Lương Mục Xuyên không cho anh rút ra, “Nó sẽ chảy ra làm bẩn khăn trải giường.”
Sẽ chảy ra, Lương Mục Xuyên nghe xong nghĩ nghĩ, đã lâu rồi không trực tiếp bắn vào cơ thể cô như vậy.
“Cái gì sẽ chảy ra?” Lương Mục Xuyên cố ý biết rõ cố hỏi.
“T/i/n/h d/ị/c/h của anh.”
“Từ đâu chảy ra?”
Lâm Vũ Sơ cảm giác nó lại cứng lên trong người cô, “Từ, từ trong lỗ nhỏ của em chảy ra.” Nói xong Lâm Vũ Sơ vùi đầu vào ngực anh, cô quá thẹn thùng.
“Được, vậy không rút ra nữa.” Lương Mục Xuyên chống hai tay bên cạnh người Lâm Vũ Sơ, động eo bắt đầu đến một lần nữa.
Khi tất cả yên tĩnh trở lại Lương Mục Xuyên ôm Lâm Vũ Sơ từ phòng tắm ra. Lương Mục Xuyên ngồi trên giường Lâm Vũ Sơ gối đầu lên đùi anh để anh sấy tóc cho.
Lâm Vũ Sơ quá mệt, gối lên chân Lương Mục Xuyên ngủ. Lương Mục Xuyên sấy khô tóc cho cô xong cẩn thận đỡ cô vào giường rồi mình cũng cẩn thận chui vào chăn ôm cô.
Nhìn Lâm Vũ Sơ ngủ Lương Mục Xuyên cũng bắt đầu không tự giác tưởng tượng sau này bọn họ có con sẽ như thế nào. Người ta thường nói con gái giống ba, con trai giống mẹ. Con trai giống Lâm Vũ Sơ không biết sẽ như thế nào, thật sự rất khó tưởng tượng. Trong chốc lát Lương Mục Xuyên nghĩ đến đoạn văn của Dương Giáng, đồng cảm vì bản thân mình cũng cảm thấy như vậy. Nhưng con của anh và Lâm Vũ Sơ thì anh sẽ thích.