Kỷ niệm ngày kết hôn, không có gì đặc biệt nhưng cũng khiến Lâm Vũ Sơ thiếu chút nữa không thể xuống giường. Buổi sáng Lương Mục Xuyên tỉnh giấc lại hôn hôn phía sau lưng đang trần trụi của cô, Lâm Vũ Sơ run lên: “Đừng…”
Lương Mục Xuyên ôm cô từ phía sau, dư vị tối hôm qua vẫn còn rõ trong đầu anh.
Lâm Vũ Sơ thật sự không mở mắt ra được, trở mình rúc vào ngực Lương Mục Xuyên tiếp tục ngủ.
Cô ngủ bỏ cả cơm trưa.
Khi Lâm Vũ Sơ tỉnh lại phát hiện Lương Mục Xuyên vẫn nằm trên giường với cô. Lương Mục Xuyên nhìn đối diện với đôi mắt vừa mới tỉnh ngủ của Lâm Vũ Sơ, hỏi: “Em tỉnh rồi?”
“Vâng.” Lâm Vũ Sơ ôm chăn ngồi dậy cả người mỏi mệt không cần nói cũng biết. Cô muốn tìm quần áo mặc vào đầu ốc ngốc ngốc nhìn một vòng mới nhớ ra tối qua quần áo bị ném xuống đất, khom lưng định nhặt quần áo lên thì Lương Mục Xuyên lại cầm được quần áo trước, có vẻ như muốn mặc quần áo cho cô.
Lâm Vũ Sơ nhìn mặt đất, rất nhiều áo mưa rơi trên mặt đất.
Tối qua điên cuồng như vậy nhưng Lương Mục Xuyên vẫn làm tốt phương pháp an toàn.
Trong những chiếc áo mưa này có bao nhiêu t*ng trùng? Lâm Vũ Sơ còn chưa nghĩ xong thì quần áo đã mặc xong rồi bị ôm vào phòng tắm, Lương Mục Xuyên đã xuống tầng múc cháo.
Rửa mặt xong Lâm Vũ Sơ từ từ bước ra nhặt từng chiếc áo mưa vứt vào sọt rác.
Rửa tay xong đi phòng sách kiểm tra hòm thư một chút, vẫn không có tin tức trả lời như trước. Thất bại lâu cũng không có cảm giác mất mát nữa.
Xuống tầng đến nhà ăn ăn cơm.
Lâm Vũ Sơ vừa múc cháo ăn vừa nói với Lương Mục Xuyên: “Lát nữa em muốn đi thăm chị Lộ Y.”
Lương Mục Xuyên nhìn cô, ý vị thâm trường, “Em không ngủ nữa?”
“Không cần.” Lâm Vũ Sơ không tự giác nói to hơn muốn tăng khí thế, “Thể lực của em khôi phục rất nhanh.”
Cô không muốn cả ngày nay chỉ nằm trên giường nên mới định ra ngoài.
Lương Mục Xuyên chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu: “Phải không?”
Lâm Vũ Sơ chột dạ không dám trả lời.
Lúc Lộ Y ngủ trưa dậy thì Lâm Vũ Sơ nhắn tin cho Lộ Y nói muốn đến thăm cô ấy.
Lộ Y trả lời: “Hôm nay chúng ta ra ngoài mua sắm đi.”
Lâm Vũ Sơ đáp: “Chị đang mang thai.”
Lộ Y: “Không sao, bác sĩ cũng đề nghị phụ nữ có thai đi lại nhiều một chút. Vừa lúc chị cũng định mua cho em bé chút đồ dùng.”
Lâm Vũ Sơ hẹn Lộ Y xong rời khỏi nhà.
Lương Mục Xuyên đưa Lâm Vũ Sơ đi, trước khi đi còn quan tâm, “Mệt mỏi thì gọi điện thoại cho anh anh đón em.”
Luôn sợ cô mệt mà tối qua sao không biết khắc chế.
“Biết rồi.”
Lương Mục Xuyên rời đi không bao lâu Lâm Vũ Sơ thấy Lộ Y ở cách đó không xa. Bụng cô ấy hình như lớn hơn một chút.
Hai người đi vào quán, lúc đầu Lâm Vũ Sơ chỉ đi cùng Lộ Y nhưng khi cô nhìn thấy đồ trẻ con lại không bước đi nổi. Lộ Y quay đầu thấy Lâm Vũ Sơ thích đồ hồng nhạt của bé gái cười cười nói: “Thích thì mua đi sớm muộn gì cũng sẽ dùng đến.”
Lâm Vũ Sơ mua đôi giày nhỏ màu hồng kia.
Sau khi đi dạo hai người tìm chỗ nghỉ ngơi, Lộ Y dịu dàng dùng tay sờ bụng mình: “Mấy hôm trước nó bắt đầu đá chị.”
Lâm Vũ Sơ cảm thấy rất ngạc nhiên, cũng đặt tay lên bụng Lộ Y muốn cảm nhận xem đứa bé trong bụng làm thế nào đá bụng mẹ nó.
Hiện giờ đứa bé còn không quá ầm ĩ, phải yên tĩnh và kiên nhẫn chờ.
Lộ Y rũ mắt nhìn bụng mình vẻ mặt dịu dàng, “Chị và Phùng Dặc đã đăng ký kết hôn.”
Lâm Vũ Sơ vui mừng nhìn Lộ Y, cảm thấy vui vẻ thay cô ấy, “Thật sự vui quá.”
Lộ Y hơi mím môi, “Nghĩ lại lúc đó anh ấy tìm thấy chị ở bệnh viện, hỏi xem chị có yêu anh ấy không, quá mức mạnh mẽ. Có ngày hôm đó sinh hoạt sau này hình như trở nên bình đạm hơn.”
“Anh ấy đối tốt với chị không tốt sao?”
Lộ Y lắc đầu, “Không phải, là chị cảm thấy cuộc sống bình đạm đến mức khó tin. Nghi ngờ anh ấy không biết có phải thật sự yêu chị không.”
“Chúng ta có khả năng mỗi ngày đều mạnh mẽ oanh liệt như vậy.”
“… Ừm.” Lộ Y cũng hiểu Lâm Vũ Sơ nói gì.
“Hạnh phúc bình thản như bây giờ quả thực chị thấy hài lòng.” Lộ Y đặt tay lên bụng mình, đứa bé trong bụng như cảm nhận được mẹ mình vui vẻ đá tay đá chân.
Lần đầu tiên Lâm Vũ Sơ cảm nhận được bào thai trên người người khác. Da bụng mềm mại ấm ấm bị chân của em bé đá một cái nhô lên một góc nhỏ, chạm vào lòng bàn tay cô.
Hóa ra là cảm giác như vậy.
Lộ Y cười nụ cười tràn ngập tình yêu thương của người mẹ. Cùng lúc này điện thoại di động của Lộ Y vang lên, là Phùng Dặc gọi.
“Em ở đâu?”
“Em và Vũ Sơ ở bên ngoài mua cho con ít đồ.”
“… Em đang mang thai chạy đi chạy lại làm gì. Gửi địa chỉ cho anh anh đi đón em.”
Lâm Vũ Sơ có thể nghe được giọng Phùng Dặc lo lắng ở đầu kia điện thoại.
Lô Y cúp điện thoại gửi địa chỉ cho Phùng Dặc rồi sau đó cúi đầu tiếp tục nói chuyện với em bé trong bụng mình.
Lâm Vũ Sơ bỗng dưng cảm thấy hâm mộ Lô Y sắp trở thành mẹ.
Lương Mục Xuyên lái xe đến đón Vũ Sơ về nhà, anh thấy Lâm Vũ Sơ không mua được gì.
“Em không mua gì sao?”
Lâm Vũ Sơ nắm chặt túi mình, “Có mua.”
“Ừ, mua cái gì?”
Lâm Vũ Sơ lấy từ trong túi ra đôi giày của trẻ em mình vừa mua kia.
“Cái này.”
Lương Mục Xuyên nhìn đôi giày trong tay Lâm Vũ Sơ, “… Có phải mua hơi sớm hay không?”
“Sớm hay muộn cũng sẽ dùng đến. Chúng ta sau này sẽ có con không phải sao?”
Lương Mục Xuyên nhìn đường phía trước, giọng không lớn không nhỏ đáp, “Ừ.”
“Mục Xuyên, chúng ta sinh một đứa con đi.”
“… Được, một thời gian nữa chúng ta sẽ sinh.”
Vẫn là thái độ như cũ này, Lâm Vũ Sơ không muốn lại tiếp tục kéo dài cái vấn đề này. Trong xe yên tĩnh xuống, Lương Mục Xuyên cho rằng cô tức giận, vừa định nói chuyện với cô, ngược lại Lâm Vũ Sơ nói: “Em muốn quay về nhà bố mẹ ở vài ngày.”
Ngày hôm sau Lương Mục Xuyên cùng Lâm Vũ Sơ trở lại nhà họ Lâm.
Từ Tĩnh Văn cười nói: “Gần đây sao hay về nhà vậy.”
“Con nhớ ba mẹ.”
“Mẹ.” Lương Mục Xuyên gọi Từ Tĩnh Văn bắt đầu đặt đồ vật mang đến lên bàn.
Lâm Vũ Sơ nhìn một vòng rồi hỏi: “Ba con đâu?”
Từ Tĩnh Văn nhìn ra cửa: “Hết giờ rồi có lẽ ba con cũng về nhanh thôi.”
“Con đi đón ba.” Lâm Vũ Sơ cố ý xuống lầu chờ Lâm Văn Trung. Chỉ chốc lát cô đã nhìn thấy bóng Lâm Văn Trung cầm theo cặp xách từ phía xa xa.
Lâm Vũ Sơ chạy tới, “Ba!”
Lâm Văn Trung cười ha hả, “Lại về nhà ở sao?”
“Vâng, không được sao?”
“Con gái về nhà ở có gì là không tốt?”
Lâm Vũ Sơ kéo tay Lâm Văn Trung cùng đi với ông, cô suy nghĩ hồi lâu cuối cùng nói: “Ba, con và Lương Mục Xuyên chuẩn bị sinh con.”
Nụ cười trên mặt Lâm Văn Trung biến mất, “Con còn trẻ, không cần vội như vậy.”
“…Ba, con biết ba đang lo lắng gì, nhưng con tin tưởng Mục Xuyên. Ba nhìn người luôn rất đúng, tiếp xúc với Mục Xuyên hẳn ba cũng biết anh ấy không phải là người như vậy.”
Có vẻ như Lâm Văn Trung đã bị thuyết phục nhưng im lặng nửa ngày vẫn nói: “… Đợi thêm một hai năm cũng không phải là chuyện gì xấu.”
“Ba, tại con muốn có một đứa con. Ba lo lắng có con, chẳng may về sau… sẽ liên lụy không ngừng. Nhưng con cảm thấy đứa con sẽ không phụ thuộc vào hôn nhân, nó sẽ là thân nhân của con, mặc kệ sau này xảy ra cái gì, con sẽ không hối hận vì sinh ra nó.”
“… Con thật sự muốn?” Lâm Văn Trung cuối cùng có ý nhả ra.
“Thật sự.”
“… Tùy con, nhưng nếu gặp vấn đề gì không cần sợ ba và mẹ đều đứng về phía con.”
“Cảm ơn ba.”